Sáu vạn đại quân tập kết, một vạn người ngựa của Nhuệ Kim doanh, một trong ngũ hành đại doanh, cộng thêm một vạn binh mã được điều động tới từ các doanh khác, trong suốt nhiều năm làm tướng của tướng quân Tống Nghị, rốt cuộc khi đến thời khắc bi ai đặc thù nhất đã đạt tới đỉnh cao quyền lợi. Đối với một người chưa từng chỉ huy quá hai doanh binh lính tác chiến, đây là một sự châm chọc tàn nhẫn và máu lạnh nhường nào.
Tống Nghị cởi ra khôi giáp, để thân trần, lộ ra cơ thể tráng kiện da thịt màu đồng, hai mắt hắn vằn tơ máu đỏ au, trợn trừng mắt lăm lăm nhìn về phương hướng thành Ngọc Châu.
Hắn ngồi ở trên lưng ngựa, cảm xúc dâng trào tựa thủy triều.
Mình vì bảo vệ Nhuệ Kim doanh mà trái với quân lệnh, bây giờ lại không thể không đích thân dẫn theo các huynh đệ nhiều năm đồng sinh cộng tử với mình cùng đi chịu chết. Nỗi thống khổ này, ngoài bản thân hắn ra không một ai cảm nhận được. Một vạn huynh đệ trải qua trận chiến này, dù cho có công phá được thành Ngọc Châu, thì lại có mấy người còn sống sót? Ở phía sau hắn chính là một vạn binh sĩ của Nhuệ Kim doanh, lúc này, thần sắc của bọn họ đều trang nghiêm, trong ánh mắt hiển lộ sự bi thương và quyết tuyệt không nói nên lời. Chuyện của Tống Nghị bọn họ đã nghe nói, đối với bọn hắn mà nói, Tống Nghị đối đãi bọn họ rất tốt, thật sự coi bọn họ như huynh đệ.
Tống Nghị nếu như nhất định phải chết, vậy bọn họ cũng chỉ có thể theo tướng quân của mình cùng đi chết!
– Các huynh đệ!
Tống Nghị hét lớn một tiếng.
– Tòa thành trì trước mắt các ngươi kia gọi là gì!
– Ngọc Châu!
Tống Nghị cầm bằng một tay một thanh đại đao nặng tám mươi tám cân, chỉ về hướng thành Ngọc Châu nói: – Trong thành Ngọc Châu là ai!
– Kẻ thù của chúng ta!
Binh lính Nhuệ Kim doanh dưới trướng hắn đồng thanh rống to.
– Hậu Thổ doanh, Thanh Mộc doanh, gần hai vạn tướng sĩ vĩnh viễn chôn thây dưới thành Ngọc Châu, là chính tại nơi đây, bọn họ đã mất đầu đổ máu! Giờ đây, thi thể bọn họ còn nằm tại đó mà không người quản! Quân Hán lấy thi thể của chúng huynh đệ ta làm vũ khí, quẳng thi thể bọn họ từ trên tường thành xuống, trở thành một đống thịt nát!
Tống Nghị la lớn: – Ta sai lầm rồi! Là bởi ta không lấy hết dũng khí đi liều mạng, đi giết địch, đi trợ giúp huynh đệ! Bây giờ, ta mang các ngươi đi báo thù cho các huynh đệ! Đi giết chóc đám quân Hán kia, đoạt trở về thi thể của các huynh đệ! Dùng đầu của quân Hán để bù đắp cho những sai lầm của chúng ta! An ủi cho vong hồn linh thiêng của các huynh đệ chết trận!
– Chính tại nơi kia! Có kẻ thù của chúng ta, chúng ta phải làm như thế nào!
Hai mắt Tống Nghị đỏ ngầu, hắn ngửa đầu lên trời tựa như mãnh hổ xuống núi cất giọng rống to.
– Giết!
– Giết!
– Giết!
Binh sĩ Nhuệ Kim doanh vung tay hô to! Giết! Giết! Giết!
Tống Nghị cầm đại đao trong tay, chỉ ra lá cờ xì của Bắc Hán đang tung bay phần phật trên tường thành đổ nát của Ngọc Châu, phóng ngựa dựng lên, con ngựa kia liền dựng đứng trên hai vó, mặt ngửa lên trời hí vang.
– Chặt đứt cây cờ xí Bắc Hán kia! Giết sạch quân Hán!
– Giết sạch quân Hán!
Sáu vạn đại quân đồng thanh hô to, chói tai nhức óc! Sĩ khí vào thời khắc này đã được Tống Nghị cổ động nâng lên đến cực hạn! Mọi căm thù và thù hận giấu dưới đáy lòng đều bị Tống Nghị khơi dậy! Lúc này, Chu quân đã không còn là con người, mà là một bầy dã lang điên cuồng khát máu! Bọn họ rống giận, quơ binh khí trong tay, trong mắt bọn họ quân Hán thủ thành đã trở thành những kẻ thù không đội trời chung!
Sài Vinh ngồi ở trên đài cao, lòng của hắn cũng bị những lời nói của Tống Nghị lây nhiễm, một dòng nhiệt huyết sôi trào trong lòng hắn. Đây chính là tâm huyết mà chỉ có cánh đàn ông mới sở hữu, là sự dũng cảm và ý chí vĩ đại chỉ nam nhân mới có!
Nhìn theo bóng dáng của Tống Nghị, nhìn vị tướng lĩnh mà khẳng định sẽ phải bỏ mạng tại chiến trường nơi này, nội tâm Sài Vinh có chút phức tạp, người trước mắt hắn đây và con người mà mình đã cho là quỷ sợ chết là một sao? Khí khái thế này, thủ đoạn phấn chấn lòng người thế này, tuyệt đối không phải là một tên quỷ ham sống sợ chết tầm thường có được.
Nhưng, trong lòng của hắn vẫn không hề có ý nghĩ sẽ bỏ qua cho tính mạng của Tống Nghị, ít ra thì hiện tại không có.
Nếu Tống Nghị chết trận, Sài Vinh sẽ không chút keo kiệt mà phong thưởng. Phong hầu phong tướng, để lại tiếng thơm cho hậu thế, đối với một người đã chết mà nói thì những thứ này chẳng có giá trị gì. Cái hữu dụng chính là, những phong thưởng, phần thưởng này sẽ biểu hiện ra lòng khoan dung độ lượng của hắn, mục đích là để cho người sống xem. Dùng để kích phát tâm huyết và dũng khí của những người còn sống!
Sài Vinh nhìn Tống Nghị, trong lòng thầm nhủ: – Chớ trách Trẫm vô tình, chẳng qua trên chiến trận không cho phép Trẫm xử trí theo cảm tính. Tống tướng quân… an lòng… mà đi nhé.
Tống Nghị kẹp hai chân vào mình ngựa, làm đầu tàu xung phong xông ra ngoài. Ở phía sau hắn là hai vạn đại quân đông nghìn nghịt. Tục ngữ có câu người quá một vạn, khôn cùng vô duyên. Hai vạn đại quân như một mũi tên hùng vĩ xông lên trước, không phải tự mình trải nghiệm sẽ không thể nào hiểu được cảm giác chấn động lòng người nơi chiến trường. Lần đầu tiên Lưu Lăng trải qua chiến trận, cũng đã bị cảnh tượng khi ấy gây rung động. Đây không phải là xem phim truyền hình, chỉ có thưa thớt mấy chục mấy trăm người sắm vai mấy vạn thậm chí mấy chục vạn đại quân, hơn nữa cùng một màn ảnh chiếu tới chiếu lui vô số lần.
Đây là một sự rung động hết sức rõ rệt, làm cho người ta cảm giác áp lực trầm trọng. Nhất là trong mắt của số quân Hán đã làm ra tư thế phòng ngự sẵn sàng trên tường thành Ngọc Châu, đại quân Chu kia giống như thủy triều ập tới, như sóng cả cuồn cuộn, dâng trào mãnh liệt mà đến! Một sự run rẩy phát ra từ nội tâm, khiến cho bọn họ không kềm được mà run lên từng hồi.
Lúc này tràng công kích của Chu quân hung mạnh vượt xa những lần trước, bọn họ vừa lao tới vừa điên cuồng hô to khẩu hiệu. Đối mặt với khí thế quyết tuyệt của quân Chu, nỗi sợ hãi cất giấu sâu tận đáy lòng của những quân Hán đã chết lặng một lần nữa không thể kìm hãm mà xông ra như con sóng dữ.
Bốn người Vương Bán Cân, Đỗ Nghĩa, Chiêu Tiên, Tôn Thắng đứng ở trên tường thành, quan sát đại quân Hậu Chu rậm rạp như rừng càn quét đi qua, sắc mặt tất cả đều hết sức trầm trọng.
Tôn Thắng lộ ra sắc mặt sầu thảm, cười cười nói: – Các vị tướng quân, đã đến lúc ta cần phải đi đến nơi chịu trách nhiệm trấn thủ rồi, đánh xong trận chiến này nếu ta may mắn không chết, hy vọng có thể bái các vị làm ca ca, kết làm huynh đệ khác họ.
Đỗ Nghĩa ôm quyền nói: – Chúng ta đã nói qua cả rồi, nếu trận chiến này không chết, bốn người huynh đệ chúng ta kết làm huynh đệ khác họ. Đỗ mỗ cũng phải đến nơi ta phụ trách, xin tại đây từ biệt!
Vương Bán Cân cũng có một phần tường thành do hắn chịu trách nhiệm thủ hộ, hắn cười ha hả, sảng khoái nói: – Đại trượng phu, chính là vào lúc như thế này xem nhẹ sinh tử, chuyện trò vui vẻ! Đám Chu quân giết mãi không hết kia ơi, Vương mỗ đến rồi đây!
Chiêu Tiên ôm quyền nói: – Các vị, chúng ta… kiếp sau gặp lại!
Bốn người cùng ôm quyền nói: – Kiếp sau gặp lại!
Hơn ba nghìn quân thủ thành, bởi vì không gian tường thành có hạn, phân thành bốn thê đội. Còn có ba bốn trăm dân thường tình nguyện đi lên tường thành thủ hộ Ngọc Châu, nắm trong tay gậy gỗ, cái xiên, thậm chí băng ghế, muôi sắt làm vũ khí, mặt mày trắng bệch, run run rẩy rẩy chuẩn bị nghênh đón sự công kích mãnh liệt của Chu quân.
Thu gom lại tất cả mũi tên mà Chu quân bắn lên tường thành, miễn cưỡng đủ dùng cho ba lần bắn một lượt. Chỉ có điều đối diện với đoàn quân Chu ào ạt xông lên như hồng thủy, ba lượt bắn đồng loạt này chẳng qua là muối bỏ biển, tác dụng cực kỳ bé nhỏ. Tảng đá, cây lăn đều đã chuẩn bị trước ổn thỏa, chỉ còn chờ Chu quân vọt tới dưới tường thành thôi.
Ở trên bình nguyên, bên trong đội hình Chu quân đã triển khai, ba trăm tử sĩ kéo đẩy một chiếc công thành chùy chậm rãi di động về phía trước. Chiếc công thành chùy khổng lồ này là do một cây đại thụ trăm năm chế thành, lực va chạm cực kỳ lớn. Tuy nhiên quân Hán biết cửa thành yếu ớt nhất định không ngăn nổi Chu quân tấn công, sớm đã dùng gạch đá lấp kín cửa thành. Nhưng dù có vậy, một khi công thành chùy công kích vào hai bên cửa thành mà nói, tường thành ở hai bên cửa thành chính là nơi yếu ớt nhất, đã bị Chu quân trước đó công thành đập vỡ ra một cái khe, hiện tại e rằng không chịu đựng nổi vài lần va chạm của công thành chùy.
Quân Hán đứng trên tường thành, mỗi người đều nắm chặt binh khí trong tay. Trường mâu không còn sắc bén, đại đao đầy vết rãnh nứt, đã nhuốm đầy máu, của chính mình, của chiến hữu, càng nhiều hơn là của kẻ địch. Lòng bàn tay mỗi người rướm đầy mồ hôi, trên mặt cắt không còn giọt máu, nhưng đều giống hệt nhau, mỗi người đều đã ôm lấy trái tim quyết chí chiến đấu đến cùng, tuyệt sẽ không lùi nửa bước.
Theo dõi người ngựa của Chu quân đã tiến vào phạm vi tầm bắn của cung tiễn, Chiêu Tiên đứng vững tại nơi tường thành hắn phụ trách trấn thủ, tay siết chặt nắm đấm, hắn nhìn chằm chằm vào binh lính Chu quân xung phong đi đầu, mạnh mẽ hét lớn một tiếng: – Bắn tên!
Vù vù!
Đợt tên thứ nhất như mưa tuôn bay ra!
Một đợt mưa tên này, cung tiễn bắn ra hoàn toàn không cần nhắm, bởi vì Chu quân dưới thành chen chúc không một lỗ hổng. Mưa tên che trời phủ đất bắn đến, lập tức có trên trăm tên lính ngã trên mặt đất. Chỉ có điều, bọn họ ngã xuống rồi, các chiến hữu của bọn họ sẽ tức thì giẫm đạp lên thi thể của họ mà xông lên.
Ba lượt mưa tên, chẳng mấy chốc đã bắn xong, chí ít có bảy tám trăm tên lính Chu quân bỏ mạng dưới ba đợt mưa tên.
Nhưng, vẫn không một ai lùi bước, bọn họ căn bản không thể lùi bước!
Tống Nghị quơ đại đao trong tay, đánh bay một mũi điêu linh tiễn bắn về hướng mình. Rống giận một tiếng thẳng hướng dưới tường thành lao tới, tới bên dưới cái thang công thành dựng thẳng lên tường thành rồi, hắn sẽ là người đầu tiên xông lên đầu thành!
Ba trăm dũng sĩ kéo đẩy công thành chùy nặng nề, liên tiếp có người ngã xuống tử vong. Cung tiễn thủ quân Hán biết rằng tuyệt đối không thể để cho công thành chùy tới gần, cho nên cung tiễn thủ ở đoạn tường thành này gần như dồn toàn bộ mũi tên nhắm vào nơi đó. Ba trăm tử sĩ đẩy xe, mỗi khi tiến lên thêm một bước đều sẽ có người ngã xuống, không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhưng, cứ ngã xuống một người sẽ lập tức có người bổ khuyết vào chỗ trống.
Mấy trăm binh lính Chu quân giơ lên tấm chắn thật lớn phòng hộ cho Chu quân đẩy xe, còn bọn họ thì để thân thể của mình phơi bày trước cung tiễn của quân Hán.
Vì thắng lợi, hai bên đều đấu tranh đến đỏ tròng mắt.
Một lớp lại một lớp binh sĩ ngã xuống, thì càng có nhiều binh lính khác ùa lên. Khi đã tiến công đến nơi cách bên dưới tường thành không xa, cung tiễn thủ của Chu quân rốt cục đã có thể trả đũa rồi. Mưa tên dày đặc bắn lên tường thành, như một màn mưa màu đen che khuất bầu trời. Vô số mũi tên giống như lưỡi hái trong tay tử thần, không ngừng bay nhanh thu gặt lấy sinh mạng của binh lính thủ thành.
Quân Hán trúng tên ngã xuống nhiều vô số kể, nhưng cũng tương tự, rất nhanh liền có người vào thay vị trí, đứng trên tường thành đối đầu với luồng công kích điên cuồng của Chu quân.
Tảng đá, cây lăn điên cuồng đập xuống, Chu quân phía dưới lập tức có không ít người bị nện trúng. Cây lăn nặng nề, từ trên tường thành rơi xuống càng mang theo quán tính thật lớn, thông thường có thể đập thân thể người thành một mớ máu thịt hỗn độn, tan nát thành vô vàn mẩu thịt vụn. Một tảng đá hơn mười cân nện trên trán một gã binh lính Chu quân, lực va chạm mạnh đến mức đánh nát đầu lâu của tên lính, tảng đá như được khảm trên cổ của gã ta, cùng thi thể của gã đổ ầm xuống mặt đất.
Một gã binh lính quân Hán vừa mới giơ lên một tảng đá thì đã bị một mũi tên bay tới ghim vào lồng ngực. Thân thể gã chấn động mãnh liệt, lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua. Trên lồng ngực của gã là một cây tên đâm thật sâu vào, xuyên qua cả trái tim của gã, lúc này, gã đã không còn cảm giác đau đớn nữa.
Một tiếng rống to, tên binh lính quân Hán này đem tảng đá trong tay mạnh mẽ đập xuống, tức thì đập bể bụng của một gã lính Chu quân, ruột chảy ra đầy đất. Phập phập phập! Trên người của tên lính Hán này lại trúng mấy mũi tên, lực bắn của cung tiễn kéo gã lùi bước về sau.
Người này là binh lính đến từ đại doanh Kinh Kỳ, từng theo Lưu Lăng nam chinh bắc chiến. Lúc này, sức sống trên người gã dần rút đi, tính mạng của gã rốt cục sẽ vĩnh viễn chôn vùi giữa chiến trường chinh chiến.
Tên lính thuộc đại doanh Kinh Kỳ này gầm lên giận dữ, khuôn mặt dữ tợn giơ tay nắm lấy một cây tên cắm trên người mình xuống, khuôn mặt gã hết sức khủng bố, từ miệng không ngừng có máu tràn ra. Lôi kéo một tên cung tiễn thủ ở bên cạnh đã không còn tên để bắn, người lính đại doanh Kinh Kỳ này cười thảm rồi nói: – Cho ngươi tên này, báo thù thay ta đi!
Nói xong, gã mạnh mẽ nhảy xuống tường thành.
Đầu lâu của gã và của một binh lính quân Chu hung hăng đập vào nhau, đầu của hai viên tốt liền như quả dưa hấu bị gậy đập vỡ nát, vỡ vụn thành một mớ sương máu tung tóe.
Tên cung tiễn thủ kia nắm cây tên nhuốm đầy máu tươi của đồng bạn, ánh mắt hờ hững quan sát cái chết của đồng bạn, rồi hắn hướng ánh mắt đỏ lự một màu ngắm chuẩn lấy kẻ thù, một mũi tên, bắn một mũi tên ra ngoài.
Tống Nghị cởi ra khôi giáp, để thân trần, lộ ra cơ thể tráng kiện da thịt màu đồng, hai mắt hắn vằn tơ máu đỏ au, trợn trừng mắt lăm lăm nhìn về phương hướng thành Ngọc Châu.
Hắn ngồi ở trên lưng ngựa, cảm xúc dâng trào tựa thủy triều.
Mình vì bảo vệ Nhuệ Kim doanh mà trái với quân lệnh, bây giờ lại không thể không đích thân dẫn theo các huynh đệ nhiều năm đồng sinh cộng tử với mình cùng đi chịu chết. Nỗi thống khổ này, ngoài bản thân hắn ra không một ai cảm nhận được. Một vạn huynh đệ trải qua trận chiến này, dù cho có công phá được thành Ngọc Châu, thì lại có mấy người còn sống sót? Ở phía sau hắn chính là một vạn binh sĩ của Nhuệ Kim doanh, lúc này, thần sắc của bọn họ đều trang nghiêm, trong ánh mắt hiển lộ sự bi thương và quyết tuyệt không nói nên lời. Chuyện của Tống Nghị bọn họ đã nghe nói, đối với bọn hắn mà nói, Tống Nghị đối đãi bọn họ rất tốt, thật sự coi bọn họ như huynh đệ.
Tống Nghị nếu như nhất định phải chết, vậy bọn họ cũng chỉ có thể theo tướng quân của mình cùng đi chết!
– Các huynh đệ!
Tống Nghị hét lớn một tiếng.
– Tòa thành trì trước mắt các ngươi kia gọi là gì!
– Ngọc Châu!
Tống Nghị cầm bằng một tay một thanh đại đao nặng tám mươi tám cân, chỉ về hướng thành Ngọc Châu nói: – Trong thành Ngọc Châu là ai!
– Kẻ thù của chúng ta!
Binh lính Nhuệ Kim doanh dưới trướng hắn đồng thanh rống to.
– Hậu Thổ doanh, Thanh Mộc doanh, gần hai vạn tướng sĩ vĩnh viễn chôn thây dưới thành Ngọc Châu, là chính tại nơi đây, bọn họ đã mất đầu đổ máu! Giờ đây, thi thể bọn họ còn nằm tại đó mà không người quản! Quân Hán lấy thi thể của chúng huynh đệ ta làm vũ khí, quẳng thi thể bọn họ từ trên tường thành xuống, trở thành một đống thịt nát!
Tống Nghị la lớn: – Ta sai lầm rồi! Là bởi ta không lấy hết dũng khí đi liều mạng, đi giết địch, đi trợ giúp huynh đệ! Bây giờ, ta mang các ngươi đi báo thù cho các huynh đệ! Đi giết chóc đám quân Hán kia, đoạt trở về thi thể của các huynh đệ! Dùng đầu của quân Hán để bù đắp cho những sai lầm của chúng ta! An ủi cho vong hồn linh thiêng của các huynh đệ chết trận!
– Chính tại nơi kia! Có kẻ thù của chúng ta, chúng ta phải làm như thế nào!
Hai mắt Tống Nghị đỏ ngầu, hắn ngửa đầu lên trời tựa như mãnh hổ xuống núi cất giọng rống to.
– Giết!
– Giết!
– Giết!
Binh sĩ Nhuệ Kim doanh vung tay hô to! Giết! Giết! Giết!
Tống Nghị cầm đại đao trong tay, chỉ ra lá cờ xì của Bắc Hán đang tung bay phần phật trên tường thành đổ nát của Ngọc Châu, phóng ngựa dựng lên, con ngựa kia liền dựng đứng trên hai vó, mặt ngửa lên trời hí vang.
– Chặt đứt cây cờ xí Bắc Hán kia! Giết sạch quân Hán!
– Giết sạch quân Hán!
Sáu vạn đại quân đồng thanh hô to, chói tai nhức óc! Sĩ khí vào thời khắc này đã được Tống Nghị cổ động nâng lên đến cực hạn! Mọi căm thù và thù hận giấu dưới đáy lòng đều bị Tống Nghị khơi dậy! Lúc này, Chu quân đã không còn là con người, mà là một bầy dã lang điên cuồng khát máu! Bọn họ rống giận, quơ binh khí trong tay, trong mắt bọn họ quân Hán thủ thành đã trở thành những kẻ thù không đội trời chung!
Sài Vinh ngồi ở trên đài cao, lòng của hắn cũng bị những lời nói của Tống Nghị lây nhiễm, một dòng nhiệt huyết sôi trào trong lòng hắn. Đây chính là tâm huyết mà chỉ có cánh đàn ông mới sở hữu, là sự dũng cảm và ý chí vĩ đại chỉ nam nhân mới có!
Nhìn theo bóng dáng của Tống Nghị, nhìn vị tướng lĩnh mà khẳng định sẽ phải bỏ mạng tại chiến trường nơi này, nội tâm Sài Vinh có chút phức tạp, người trước mắt hắn đây và con người mà mình đã cho là quỷ sợ chết là một sao? Khí khái thế này, thủ đoạn phấn chấn lòng người thế này, tuyệt đối không phải là một tên quỷ ham sống sợ chết tầm thường có được.
Nhưng, trong lòng của hắn vẫn không hề có ý nghĩ sẽ bỏ qua cho tính mạng của Tống Nghị, ít ra thì hiện tại không có.
Nếu Tống Nghị chết trận, Sài Vinh sẽ không chút keo kiệt mà phong thưởng. Phong hầu phong tướng, để lại tiếng thơm cho hậu thế, đối với một người đã chết mà nói thì những thứ này chẳng có giá trị gì. Cái hữu dụng chính là, những phong thưởng, phần thưởng này sẽ biểu hiện ra lòng khoan dung độ lượng của hắn, mục đích là để cho người sống xem. Dùng để kích phát tâm huyết và dũng khí của những người còn sống!
Sài Vinh nhìn Tống Nghị, trong lòng thầm nhủ: – Chớ trách Trẫm vô tình, chẳng qua trên chiến trận không cho phép Trẫm xử trí theo cảm tính. Tống tướng quân… an lòng… mà đi nhé.
Tống Nghị kẹp hai chân vào mình ngựa, làm đầu tàu xung phong xông ra ngoài. Ở phía sau hắn là hai vạn đại quân đông nghìn nghịt. Tục ngữ có câu người quá một vạn, khôn cùng vô duyên. Hai vạn đại quân như một mũi tên hùng vĩ xông lên trước, không phải tự mình trải nghiệm sẽ không thể nào hiểu được cảm giác chấn động lòng người nơi chiến trường. Lần đầu tiên Lưu Lăng trải qua chiến trận, cũng đã bị cảnh tượng khi ấy gây rung động. Đây không phải là xem phim truyền hình, chỉ có thưa thớt mấy chục mấy trăm người sắm vai mấy vạn thậm chí mấy chục vạn đại quân, hơn nữa cùng một màn ảnh chiếu tới chiếu lui vô số lần.
Đây là một sự rung động hết sức rõ rệt, làm cho người ta cảm giác áp lực trầm trọng. Nhất là trong mắt của số quân Hán đã làm ra tư thế phòng ngự sẵn sàng trên tường thành Ngọc Châu, đại quân Chu kia giống như thủy triều ập tới, như sóng cả cuồn cuộn, dâng trào mãnh liệt mà đến! Một sự run rẩy phát ra từ nội tâm, khiến cho bọn họ không kềm được mà run lên từng hồi.
Lúc này tràng công kích của Chu quân hung mạnh vượt xa những lần trước, bọn họ vừa lao tới vừa điên cuồng hô to khẩu hiệu. Đối mặt với khí thế quyết tuyệt của quân Chu, nỗi sợ hãi cất giấu sâu tận đáy lòng của những quân Hán đã chết lặng một lần nữa không thể kìm hãm mà xông ra như con sóng dữ.
Bốn người Vương Bán Cân, Đỗ Nghĩa, Chiêu Tiên, Tôn Thắng đứng ở trên tường thành, quan sát đại quân Hậu Chu rậm rạp như rừng càn quét đi qua, sắc mặt tất cả đều hết sức trầm trọng.
Tôn Thắng lộ ra sắc mặt sầu thảm, cười cười nói: – Các vị tướng quân, đã đến lúc ta cần phải đi đến nơi chịu trách nhiệm trấn thủ rồi, đánh xong trận chiến này nếu ta may mắn không chết, hy vọng có thể bái các vị làm ca ca, kết làm huynh đệ khác họ.
Đỗ Nghĩa ôm quyền nói: – Chúng ta đã nói qua cả rồi, nếu trận chiến này không chết, bốn người huynh đệ chúng ta kết làm huynh đệ khác họ. Đỗ mỗ cũng phải đến nơi ta phụ trách, xin tại đây từ biệt!
Vương Bán Cân cũng có một phần tường thành do hắn chịu trách nhiệm thủ hộ, hắn cười ha hả, sảng khoái nói: – Đại trượng phu, chính là vào lúc như thế này xem nhẹ sinh tử, chuyện trò vui vẻ! Đám Chu quân giết mãi không hết kia ơi, Vương mỗ đến rồi đây!
Chiêu Tiên ôm quyền nói: – Các vị, chúng ta… kiếp sau gặp lại!
Bốn người cùng ôm quyền nói: – Kiếp sau gặp lại!
Hơn ba nghìn quân thủ thành, bởi vì không gian tường thành có hạn, phân thành bốn thê đội. Còn có ba bốn trăm dân thường tình nguyện đi lên tường thành thủ hộ Ngọc Châu, nắm trong tay gậy gỗ, cái xiên, thậm chí băng ghế, muôi sắt làm vũ khí, mặt mày trắng bệch, run run rẩy rẩy chuẩn bị nghênh đón sự công kích mãnh liệt của Chu quân.
Thu gom lại tất cả mũi tên mà Chu quân bắn lên tường thành, miễn cưỡng đủ dùng cho ba lần bắn một lượt. Chỉ có điều đối diện với đoàn quân Chu ào ạt xông lên như hồng thủy, ba lượt bắn đồng loạt này chẳng qua là muối bỏ biển, tác dụng cực kỳ bé nhỏ. Tảng đá, cây lăn đều đã chuẩn bị trước ổn thỏa, chỉ còn chờ Chu quân vọt tới dưới tường thành thôi.
Ở trên bình nguyên, bên trong đội hình Chu quân đã triển khai, ba trăm tử sĩ kéo đẩy một chiếc công thành chùy chậm rãi di động về phía trước. Chiếc công thành chùy khổng lồ này là do một cây đại thụ trăm năm chế thành, lực va chạm cực kỳ lớn. Tuy nhiên quân Hán biết cửa thành yếu ớt nhất định không ngăn nổi Chu quân tấn công, sớm đã dùng gạch đá lấp kín cửa thành. Nhưng dù có vậy, một khi công thành chùy công kích vào hai bên cửa thành mà nói, tường thành ở hai bên cửa thành chính là nơi yếu ớt nhất, đã bị Chu quân trước đó công thành đập vỡ ra một cái khe, hiện tại e rằng không chịu đựng nổi vài lần va chạm của công thành chùy.
Quân Hán đứng trên tường thành, mỗi người đều nắm chặt binh khí trong tay. Trường mâu không còn sắc bén, đại đao đầy vết rãnh nứt, đã nhuốm đầy máu, của chính mình, của chiến hữu, càng nhiều hơn là của kẻ địch. Lòng bàn tay mỗi người rướm đầy mồ hôi, trên mặt cắt không còn giọt máu, nhưng đều giống hệt nhau, mỗi người đều đã ôm lấy trái tim quyết chí chiến đấu đến cùng, tuyệt sẽ không lùi nửa bước.
Theo dõi người ngựa của Chu quân đã tiến vào phạm vi tầm bắn của cung tiễn, Chiêu Tiên đứng vững tại nơi tường thành hắn phụ trách trấn thủ, tay siết chặt nắm đấm, hắn nhìn chằm chằm vào binh lính Chu quân xung phong đi đầu, mạnh mẽ hét lớn một tiếng: – Bắn tên!
Vù vù!
Đợt tên thứ nhất như mưa tuôn bay ra!
Một đợt mưa tên này, cung tiễn bắn ra hoàn toàn không cần nhắm, bởi vì Chu quân dưới thành chen chúc không một lỗ hổng. Mưa tên che trời phủ đất bắn đến, lập tức có trên trăm tên lính ngã trên mặt đất. Chỉ có điều, bọn họ ngã xuống rồi, các chiến hữu của bọn họ sẽ tức thì giẫm đạp lên thi thể của họ mà xông lên.
Ba lượt mưa tên, chẳng mấy chốc đã bắn xong, chí ít có bảy tám trăm tên lính Chu quân bỏ mạng dưới ba đợt mưa tên.
Nhưng, vẫn không một ai lùi bước, bọn họ căn bản không thể lùi bước!
Tống Nghị quơ đại đao trong tay, đánh bay một mũi điêu linh tiễn bắn về hướng mình. Rống giận một tiếng thẳng hướng dưới tường thành lao tới, tới bên dưới cái thang công thành dựng thẳng lên tường thành rồi, hắn sẽ là người đầu tiên xông lên đầu thành!
Ba trăm dũng sĩ kéo đẩy công thành chùy nặng nề, liên tiếp có người ngã xuống tử vong. Cung tiễn thủ quân Hán biết rằng tuyệt đối không thể để cho công thành chùy tới gần, cho nên cung tiễn thủ ở đoạn tường thành này gần như dồn toàn bộ mũi tên nhắm vào nơi đó. Ba trăm tử sĩ đẩy xe, mỗi khi tiến lên thêm một bước đều sẽ có người ngã xuống, không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhưng, cứ ngã xuống một người sẽ lập tức có người bổ khuyết vào chỗ trống.
Mấy trăm binh lính Chu quân giơ lên tấm chắn thật lớn phòng hộ cho Chu quân đẩy xe, còn bọn họ thì để thân thể của mình phơi bày trước cung tiễn của quân Hán.
Vì thắng lợi, hai bên đều đấu tranh đến đỏ tròng mắt.
Một lớp lại một lớp binh sĩ ngã xuống, thì càng có nhiều binh lính khác ùa lên. Khi đã tiến công đến nơi cách bên dưới tường thành không xa, cung tiễn thủ của Chu quân rốt cục đã có thể trả đũa rồi. Mưa tên dày đặc bắn lên tường thành, như một màn mưa màu đen che khuất bầu trời. Vô số mũi tên giống như lưỡi hái trong tay tử thần, không ngừng bay nhanh thu gặt lấy sinh mạng của binh lính thủ thành.
Quân Hán trúng tên ngã xuống nhiều vô số kể, nhưng cũng tương tự, rất nhanh liền có người vào thay vị trí, đứng trên tường thành đối đầu với luồng công kích điên cuồng của Chu quân.
Tảng đá, cây lăn điên cuồng đập xuống, Chu quân phía dưới lập tức có không ít người bị nện trúng. Cây lăn nặng nề, từ trên tường thành rơi xuống càng mang theo quán tính thật lớn, thông thường có thể đập thân thể người thành một mớ máu thịt hỗn độn, tan nát thành vô vàn mẩu thịt vụn. Một tảng đá hơn mười cân nện trên trán một gã binh lính Chu quân, lực va chạm mạnh đến mức đánh nát đầu lâu của tên lính, tảng đá như được khảm trên cổ của gã ta, cùng thi thể của gã đổ ầm xuống mặt đất.
Một gã binh lính quân Hán vừa mới giơ lên một tảng đá thì đã bị một mũi tên bay tới ghim vào lồng ngực. Thân thể gã chấn động mãnh liệt, lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua. Trên lồng ngực của gã là một cây tên đâm thật sâu vào, xuyên qua cả trái tim của gã, lúc này, gã đã không còn cảm giác đau đớn nữa.
Một tiếng rống to, tên binh lính quân Hán này đem tảng đá trong tay mạnh mẽ đập xuống, tức thì đập bể bụng của một gã lính Chu quân, ruột chảy ra đầy đất. Phập phập phập! Trên người của tên lính Hán này lại trúng mấy mũi tên, lực bắn của cung tiễn kéo gã lùi bước về sau.
Người này là binh lính đến từ đại doanh Kinh Kỳ, từng theo Lưu Lăng nam chinh bắc chiến. Lúc này, sức sống trên người gã dần rút đi, tính mạng của gã rốt cục sẽ vĩnh viễn chôn vùi giữa chiến trường chinh chiến.
Tên lính thuộc đại doanh Kinh Kỳ này gầm lên giận dữ, khuôn mặt dữ tợn giơ tay nắm lấy một cây tên cắm trên người mình xuống, khuôn mặt gã hết sức khủng bố, từ miệng không ngừng có máu tràn ra. Lôi kéo một tên cung tiễn thủ ở bên cạnh đã không còn tên để bắn, người lính đại doanh Kinh Kỳ này cười thảm rồi nói: – Cho ngươi tên này, báo thù thay ta đi!
Nói xong, gã mạnh mẽ nhảy xuống tường thành.
Đầu lâu của gã và của một binh lính quân Chu hung hăng đập vào nhau, đầu của hai viên tốt liền như quả dưa hấu bị gậy đập vỡ nát, vỡ vụn thành một mớ sương máu tung tóe.
Tên cung tiễn thủ kia nắm cây tên nhuốm đầy máu tươi của đồng bạn, ánh mắt hờ hững quan sát cái chết của đồng bạn, rồi hắn hướng ánh mắt đỏ lự một màu ngắm chuẩn lấy kẻ thù, một mũi tên, bắn một mũi tên ra ngoài.
Danh sách chương