Sài Vinh ngồi lại ghế, nói to: – Hi vọng ngươi không tiếp tục phụ lòng tin của trẫm.
Rồi y đảo mắt nhìn một lượt những tướng lĩnh đang quỳ ở trong trướng, nói:
– Trẫm nghe nói trong cuộc công thành sáng nay, Tướng quân Nhuệ Kim doanh- Tống Nghị không những không dốc toàn lực, mà lại án binh bất động, làm Thanh Mộc doanh gặp tổn thất nặng nề mà không hề chi viện, sao lại có việc này? Nhuệ Kim doanh tướng quân Tống Nghị đang quỳ dưới đất, nghe vậy khấu đầu lạy liên hồi, vừa khóc mếu vừa nói:
– Khởi bẩm Bệ hạ, không phải là vi thần không tận lực mà là quân Bắc Hán kia đã phòng thủ quá kiên cường, quả thực quân ta tổn thất rất nghiêm trọng. Trong số ngũ hành đại doanh, Hậu Thổ doanh đã gần như bị xóa sổ trong những lần công thành trước, một vạn quân giờ chỉ còn hai ngàn. Trận chiến sáng nay, Thanh Mộc doanh một vạn tướng sĩ, số còn sống cũng chỉ vài trăm. Như vậy, Ngũ hành đại doanh từ năm đại doanh đã mất đến hai, vi thần quả thật không đành đẩy lính Nhuệ Kim doanh vào chỗ chết. Xin Bệ hạ minh xét, để cho ngũ hành đại doanh một con đường sống.
Nói rồi gã lại dập đầu cầu xin, chẳng mấy chốc trên trán gã máu tươi chảy thành dòng. Giọng nói của gã nghẹn lại, lộ rõ vẻ kích động, toàn thân run lẩy bẩy.
– Hừ!
Thế Tông Sài Vinh gằn một tiếng.
– Trước trận chiến lại chùn chân, còn dám giảo biện?
Đoạn y càng nổi giận hơn, quát:
– Ngũ hành đại doanh được xây dựng mục đích là gì? Là để bảo vệ giang sơn, mở mang bờ cõi chứ không phải là để bảo vệ tính mạng của bản thân mình. Hèn nhát không dám tiến lên, khi lâm trận lại bỏ chạy. Nhuệ Kim, Thanh Mộc, Tứ Hải, Liệt Hỏa, Hậu Mộc ngũ hành đại doanh từ lúc ra đời đã cùng Tiên đế và trẫm bao lần chinh chiến, lập bao chiến công hiển hách, chưa từng chùn bước như vậy! Tại sao đến tay các ngươi, Nhuệ Kim doanh lại thành ra như vậy?
– Ngoài Tứ Hải doanh không thông thạo về đánh trận trên bộ ra, Nhuệ Kim, Thanh Mộc, Liệt Hỏa, Hậu Thổ đều đã từng đánh Nam dẹp Bắc, lập không biết bao nhiêu chiến công! Ý chí quyết không lùi bước, quyết không chấp nhận thất bại, quyết không cúi đầu của Ngũ hành đại doanh giờ đây còn lại gì? Thể diện của những đại doanh này đều bị ngươi làm cho mất hết rồi.
– Ngươi còn dám nói là để bảo vệ gốc rễ của Ngũ hành đại doanh, nếu như không phải ngươi ngăn Nhuệ Kim doanh lâm trận thì Thanh Mộc doanh đã không phải đơn độc công thành. Như vậy, không chỉ chiếm được Ngọc Thành mà Thanh Mộc doanh cũng không bị tổn thất đến vậy.
Sài Vinh càng nói càng nóng giận, chỉ mặt Tống Nghị nói:
– Người như ngươi mặt mũi nào thống lĩnh Nhuệ Kim doanh? Lại còn dám tỏ ra oan ức trước mặt trẫm. Quân lệnh như sơn, ngươi đã không chấp hành mệnh lệnh, lại còn nghĩ bản thân đã lập công. Ngươi nghĩ Đại Chu này giờ đã là thiên hạ của riêng ngươi rồi đó!
Lời nói của y đối với Tống Nghị như sét đánh ngang tai.
Tống Nghị vội quỳ rạp xuống, nói:
– Bệ hạ, thần không dám. Ngũ hành đại doanh do Tiên đế lập nên, giờ nhìn binh sĩ mỗi ngày một ít đi, thần vô cùng đau xót. Thần không dám có dụng ý gì khác, chỉ muốn giữ lại chút tinh hoa của Ngũ hành đại doanh mà thôi. Nếu cứ xông pha như vậy, e rằng Ngũ hành đại doanh cuối cùng sẽ bị tiêu diệt hết. Xin Bệ hạ minh giám!
Thế Tông Sài Vinh giận đến tái mặt, quát: – Còn dám giảo biện. Ngũ hành đại doanh đã tồn tại hai mươi năm. Trong suốt thời gian ấy, năm vạn đại quân Ngũ hành đã ba lần tử trận gần hết, nhưng đến nay chẳng phải vẫn có thể tung hoành hay sao? Những vị tướng quân từng đứng đầu các đại doanh đều vô cùng dũng mãnh. Ngũ hành đại doanh đã trở thành biểu tượng oai hùng của Đại Chu ta, vậy mà lại bị ngươi chà đạp như vậy. Ngũ hành đại doanh này, không phải ngươi nói còn là còn, mất là sẽ mất.
Tống Nghị ngẩn người ra, đang lúc định nói thêm thì Sài Vinh đã vung tay, nói:
– Người đâu, lôi tên nhu nhược này ra chém đầu cho trẫm, thủ cấp bêu trước viên môn đại doanh để làm gương cho binh sĩ.
Lập tức mấy tên ngự tiền thị vệ tiến lại, bắt trói Tống Nghị lôi ra ngoài chém đầu. Những tên tướng quân còn lại đang quỳ dưới đất đều muốn lên tiếng, nhưng không ai dám mở miệng cầu xin. Thế Tông Sài Vinh vốn hành sự cẩn trọng, tính tình nghiêm khắc, xử lý những chuyện về quân pháp lại càng khiêm khắc hơn nữa. Trong tình thế như vậy, ai dám đứng ra cầu xin cho một kẻ vi phạm quân pháp như gã?
Mặc dù bọn họ có mối quan hệ rất tốt với Tống Nghị, nhưng lúc này cũng chỉ biết cúi đầu cảm thấy đau xót thay cho gã. Thực ra, ai cũng nhận thấy, Thế Tông Sài Vinh nói không hề sai. Nếu như ban sáng, Nhuệ Kim doanh cùng các đại doanh khác nhất tề xông lên thì nói không chắc đã có thể đánh hạ được Ngọc Châu rồi. Như vậy Thanh Mộc doanh sẽ không bị tổn thất quá lớn, Nhuệ Kim doanh cũng chỉ mất vài trăm quân, chẳng phải sẽ khiến mọi người ai cũng hài lòng hay sao?
Lúc binh sĩ Thanh Mộc doanh tấn công thành Ngọc Châu, nếu Nhuệ Mộc doanh tranh thủ thời điểm quân Hán xông tới, quyết tâm tấn công thành thì rất có thể sẽ đẩy ngược được quân Hán. Chỉ cần kiểm soát được cổng thành, rồi để đại quân nhất loạt xông lên thì quân Hán với vài ngàn tàn binh làm sao chống cự nổi.
Tống Nghị đã sai, đúng là đã sai. Dù cho động cơ của gã có là gì, dù cho gã lo cho bản thân hay cho Đại Chu thì nói cho cùng gã cũng đã sai.
Cái sai của gã ở chỗ, đã coi Nhuệ Kim doanh như vật sở hữu của mình, sai ở chỗ đã để tình cảm lấn át lý trí.
Đến lúc này, ai dám đứng ra nói hộ gã? Mấy tướng quân quỳ dưới đất, bọn họ mắt trộm liếc về phía Tôn Huyền Đạo, chỉ thấy Tôn lão tướng quân lúc này vẫn quỳ sụp trên mặt đất, không nói một lời. Ngay đến cả Thống soái cũng vừa bị Hoàng thượng mắng đến nỗi không dám mở miệng, nên những người còn lại cũng chẳng ai có gan cầu xin.
Mấy tên võ sĩ cởi bỏ áo giáp lẫn quan phục trên người của Tống Nghị xuống, chỉ để lại bộ quần áo lót. Lúc này nhìn y bị trói trông giống hệt như buộc chiếc bánh trưng. Thấy tên võ sĩ giơ đao, chuẩn bị chém xuống đầu Tống Nghị đang quỳ dưới đất, Tôn Huyền Đạo mới thét lên:
– Xin Bệ hạ tha mạng! Cầu xin Bệ hạ cho y một con đường sống.
Sài Vinh khẽ cau màu, chỉ thẳng mặt Tôn Huyền Đạo, giận dữ hỏi: – Tôn Huyền Đạo! Trẫm còn chưa hỏi tội ngươi, ngươi lại còn dám xin tha tội cho nó?
Tôn Huyền Đạo đầu cúi sát đất, cơ thể già nua của lão run rẩy, nói:
– Bệ hạ, người này chết không có gì đáng tiếc, cho dù có xử lăng trì cũng đáng. Nhưng tình thế đang lúc cần người, một mãnh tướng như Tống Nghị tại sao lại không cho y cơ hội, để y lãnh quân công thành. Nếu như công thành thành công, lúc đó Bệ hạ xử tội vẫn chưa muộn. Nếu y chết trong chiến trận thì coi như cũng có chút ý nghĩa. Bệ hạ, thân là người nhà binh, được chết nơi chiến trường mới là cái chết mà chúng thần mong đợi nhất.
Rồi y đảo mắt nhìn một lượt những tướng lĩnh đang quỳ ở trong trướng, nói:
– Trẫm nghe nói trong cuộc công thành sáng nay, Tướng quân Nhuệ Kim doanh- Tống Nghị không những không dốc toàn lực, mà lại án binh bất động, làm Thanh Mộc doanh gặp tổn thất nặng nề mà không hề chi viện, sao lại có việc này? Nhuệ Kim doanh tướng quân Tống Nghị đang quỳ dưới đất, nghe vậy khấu đầu lạy liên hồi, vừa khóc mếu vừa nói:
– Khởi bẩm Bệ hạ, không phải là vi thần không tận lực mà là quân Bắc Hán kia đã phòng thủ quá kiên cường, quả thực quân ta tổn thất rất nghiêm trọng. Trong số ngũ hành đại doanh, Hậu Thổ doanh đã gần như bị xóa sổ trong những lần công thành trước, một vạn quân giờ chỉ còn hai ngàn. Trận chiến sáng nay, Thanh Mộc doanh một vạn tướng sĩ, số còn sống cũng chỉ vài trăm. Như vậy, Ngũ hành đại doanh từ năm đại doanh đã mất đến hai, vi thần quả thật không đành đẩy lính Nhuệ Kim doanh vào chỗ chết. Xin Bệ hạ minh xét, để cho ngũ hành đại doanh một con đường sống.
Nói rồi gã lại dập đầu cầu xin, chẳng mấy chốc trên trán gã máu tươi chảy thành dòng. Giọng nói của gã nghẹn lại, lộ rõ vẻ kích động, toàn thân run lẩy bẩy.
– Hừ!
Thế Tông Sài Vinh gằn một tiếng.
– Trước trận chiến lại chùn chân, còn dám giảo biện?
Đoạn y càng nổi giận hơn, quát:
– Ngũ hành đại doanh được xây dựng mục đích là gì? Là để bảo vệ giang sơn, mở mang bờ cõi chứ không phải là để bảo vệ tính mạng của bản thân mình. Hèn nhát không dám tiến lên, khi lâm trận lại bỏ chạy. Nhuệ Kim, Thanh Mộc, Tứ Hải, Liệt Hỏa, Hậu Mộc ngũ hành đại doanh từ lúc ra đời đã cùng Tiên đế và trẫm bao lần chinh chiến, lập bao chiến công hiển hách, chưa từng chùn bước như vậy! Tại sao đến tay các ngươi, Nhuệ Kim doanh lại thành ra như vậy?
– Ngoài Tứ Hải doanh không thông thạo về đánh trận trên bộ ra, Nhuệ Kim, Thanh Mộc, Liệt Hỏa, Hậu Thổ đều đã từng đánh Nam dẹp Bắc, lập không biết bao nhiêu chiến công! Ý chí quyết không lùi bước, quyết không chấp nhận thất bại, quyết không cúi đầu của Ngũ hành đại doanh giờ đây còn lại gì? Thể diện của những đại doanh này đều bị ngươi làm cho mất hết rồi.
– Ngươi còn dám nói là để bảo vệ gốc rễ của Ngũ hành đại doanh, nếu như không phải ngươi ngăn Nhuệ Kim doanh lâm trận thì Thanh Mộc doanh đã không phải đơn độc công thành. Như vậy, không chỉ chiếm được Ngọc Thành mà Thanh Mộc doanh cũng không bị tổn thất đến vậy.
Sài Vinh càng nói càng nóng giận, chỉ mặt Tống Nghị nói:
– Người như ngươi mặt mũi nào thống lĩnh Nhuệ Kim doanh? Lại còn dám tỏ ra oan ức trước mặt trẫm. Quân lệnh như sơn, ngươi đã không chấp hành mệnh lệnh, lại còn nghĩ bản thân đã lập công. Ngươi nghĩ Đại Chu này giờ đã là thiên hạ của riêng ngươi rồi đó!
Lời nói của y đối với Tống Nghị như sét đánh ngang tai.
Tống Nghị vội quỳ rạp xuống, nói:
– Bệ hạ, thần không dám. Ngũ hành đại doanh do Tiên đế lập nên, giờ nhìn binh sĩ mỗi ngày một ít đi, thần vô cùng đau xót. Thần không dám có dụng ý gì khác, chỉ muốn giữ lại chút tinh hoa của Ngũ hành đại doanh mà thôi. Nếu cứ xông pha như vậy, e rằng Ngũ hành đại doanh cuối cùng sẽ bị tiêu diệt hết. Xin Bệ hạ minh giám!
Thế Tông Sài Vinh giận đến tái mặt, quát: – Còn dám giảo biện. Ngũ hành đại doanh đã tồn tại hai mươi năm. Trong suốt thời gian ấy, năm vạn đại quân Ngũ hành đã ba lần tử trận gần hết, nhưng đến nay chẳng phải vẫn có thể tung hoành hay sao? Những vị tướng quân từng đứng đầu các đại doanh đều vô cùng dũng mãnh. Ngũ hành đại doanh đã trở thành biểu tượng oai hùng của Đại Chu ta, vậy mà lại bị ngươi chà đạp như vậy. Ngũ hành đại doanh này, không phải ngươi nói còn là còn, mất là sẽ mất.
Tống Nghị ngẩn người ra, đang lúc định nói thêm thì Sài Vinh đã vung tay, nói:
– Người đâu, lôi tên nhu nhược này ra chém đầu cho trẫm, thủ cấp bêu trước viên môn đại doanh để làm gương cho binh sĩ.
Lập tức mấy tên ngự tiền thị vệ tiến lại, bắt trói Tống Nghị lôi ra ngoài chém đầu. Những tên tướng quân còn lại đang quỳ dưới đất đều muốn lên tiếng, nhưng không ai dám mở miệng cầu xin. Thế Tông Sài Vinh vốn hành sự cẩn trọng, tính tình nghiêm khắc, xử lý những chuyện về quân pháp lại càng khiêm khắc hơn nữa. Trong tình thế như vậy, ai dám đứng ra cầu xin cho một kẻ vi phạm quân pháp như gã?
Mặc dù bọn họ có mối quan hệ rất tốt với Tống Nghị, nhưng lúc này cũng chỉ biết cúi đầu cảm thấy đau xót thay cho gã. Thực ra, ai cũng nhận thấy, Thế Tông Sài Vinh nói không hề sai. Nếu như ban sáng, Nhuệ Kim doanh cùng các đại doanh khác nhất tề xông lên thì nói không chắc đã có thể đánh hạ được Ngọc Châu rồi. Như vậy Thanh Mộc doanh sẽ không bị tổn thất quá lớn, Nhuệ Kim doanh cũng chỉ mất vài trăm quân, chẳng phải sẽ khiến mọi người ai cũng hài lòng hay sao?
Lúc binh sĩ Thanh Mộc doanh tấn công thành Ngọc Châu, nếu Nhuệ Mộc doanh tranh thủ thời điểm quân Hán xông tới, quyết tâm tấn công thành thì rất có thể sẽ đẩy ngược được quân Hán. Chỉ cần kiểm soát được cổng thành, rồi để đại quân nhất loạt xông lên thì quân Hán với vài ngàn tàn binh làm sao chống cự nổi.
Tống Nghị đã sai, đúng là đã sai. Dù cho động cơ của gã có là gì, dù cho gã lo cho bản thân hay cho Đại Chu thì nói cho cùng gã cũng đã sai.
Cái sai của gã ở chỗ, đã coi Nhuệ Kim doanh như vật sở hữu của mình, sai ở chỗ đã để tình cảm lấn át lý trí.
Đến lúc này, ai dám đứng ra nói hộ gã? Mấy tướng quân quỳ dưới đất, bọn họ mắt trộm liếc về phía Tôn Huyền Đạo, chỉ thấy Tôn lão tướng quân lúc này vẫn quỳ sụp trên mặt đất, không nói một lời. Ngay đến cả Thống soái cũng vừa bị Hoàng thượng mắng đến nỗi không dám mở miệng, nên những người còn lại cũng chẳng ai có gan cầu xin.
Mấy tên võ sĩ cởi bỏ áo giáp lẫn quan phục trên người của Tống Nghị xuống, chỉ để lại bộ quần áo lót. Lúc này nhìn y bị trói trông giống hệt như buộc chiếc bánh trưng. Thấy tên võ sĩ giơ đao, chuẩn bị chém xuống đầu Tống Nghị đang quỳ dưới đất, Tôn Huyền Đạo mới thét lên:
– Xin Bệ hạ tha mạng! Cầu xin Bệ hạ cho y một con đường sống.
Sài Vinh khẽ cau màu, chỉ thẳng mặt Tôn Huyền Đạo, giận dữ hỏi: – Tôn Huyền Đạo! Trẫm còn chưa hỏi tội ngươi, ngươi lại còn dám xin tha tội cho nó?
Tôn Huyền Đạo đầu cúi sát đất, cơ thể già nua của lão run rẩy, nói:
– Bệ hạ, người này chết không có gì đáng tiếc, cho dù có xử lăng trì cũng đáng. Nhưng tình thế đang lúc cần người, một mãnh tướng như Tống Nghị tại sao lại không cho y cơ hội, để y lãnh quân công thành. Nếu như công thành thành công, lúc đó Bệ hạ xử tội vẫn chưa muộn. Nếu y chết trong chiến trận thì coi như cũng có chút ý nghĩa. Bệ hạ, thân là người nhà binh, được chết nơi chiến trường mới là cái chết mà chúng thần mong đợi nhất.
Danh sách chương