Cửa thành Thái Nguyên, văn võ bá quan lấy Lư Sâm làm đầu đều khom người đứng nghiêm ở bên ngoài cửa thành. Sau khi Lưu Lăng điểm binh ở đại doanh Kinh Kỳ liền vào cung từ biệt Hiếu Đế, Hiếu Đế bởi vì thân thể suy yếu không thể đích thân đưa tiễn, cho nên phái tất cả văn võ bá quan tới cửa thành vì Lưu Lăng đưa tiễn!
Hiếu Đế kéo tay Lưu Lăng nói: – Lão Cửu… không cần quá mức miễn cưỡng, ý của Trẫm đệ có hiểu không?
Lưu Lăng tự nhiên biết, ý của Hiếu Đế là cho dù thua trận, cũng phải giữ lại mạng sống của bản thân, chỉ là thân là Hoàng Đế, những lời này y không tiện nói rõ. Cũng chính vì hắn hiểu rõ ý của Hiếu Đế, cho nên trong lòng mới cảm động. Làm một Hoàng Đế, nói những lời này với Lưu Lăng, tình thân sâu đậm trong đó không cần nói cũng hiểu.
Lưu Lăng nói: – Bệ Hạ yên tâm, thần đệ đi đây.
Hắn cũng không muốn nói thêm gì nữa, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm. Cung cung kính kính dập đầu lạy Hiếu Đế ba cái, sau đó bước nhanh ra khỏi cung. Ở phía sau hắn, một ngàn binh lính Hắc Kỳ Lân do Hiếu Đế đặc ý phái ra để bảo vệ sự an toàn của hắn đang chỉnh tề đi theo phía sau.
Hiếu Đế nhìn theo bóng lưng Lưu Lăng rời đi, thở dài một hơi rồi lẩm bẩm: – Lão Cửu, cho dù thế nào, cũng phải sống mà trở về!
Ngoài cửa thành, Lư Sâm tự tay rót cho Lưu Lăng ba ly rượu đưa tiễn. Lão tự tay cầm đưa đến trước ngựa Lưu Lăng, Lưu Lăng nhận lấy liền uống cạn ba ly.
– Lư đại nhân, chuyện trong triều phải phiền Lư đại nhân vất vả rồi. Chuyến đi này của Lưu Lăng thời gian nhất định không ngắn, vẫn mong Lư đại nhân tận lực phò tá Bệ Hạ!
Lư Sâm nói: – Trung Thân vương yên tâm, lão thần tự nhiên tận tâm tận lực, không dám có chút buông thả.
Lưu Lăng cười ha hả nói: – Như thế thì tốt, ngày bổn vương giành thắng lợi, lại cùng Lư đại nhân uống rượu trò chuyện vui vẻ!
Nói xong, Lưu Lăng vung tay lên, mang theo đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát.
Ba vạn đại quân lần lượt xuất phát, đợi đến khi không còn trông thấy tung tích của toàn bộ đội ngũ, Lư Sâm mới mang theo văn võ bá quan trở lại trong thành. Đội ngũ liên miên không dứt, một lần đứng là đứng mấy canh giờ. Sau khi Lư Sâm ngồi vào bên trong kiệu vụng trộm xoa bóp đầu gối mỏi nhừ, trong lòng không ngừng vì Lưu Lăng mà lo lắng.
– Đại nhân…
Quản gia ở phía ngoài bỗng nhiên mở miệng kêu lão một tiếng.
Lư Sâm hỏi: – Chuyện gì?
Quản gia kia ấp a ấp úng nói:
– Tiểu thư… Tiểu thư không thấy đâu hết!
– Ngươi nói cái gì!
Lư Sâm vội vã từ trong kiệu đi ra, sắc mặt trắng bệch nói: – Đi tìm mau! Còn không khẩn trương đi tìm!
Quản gia kia sợ hãi, phịch một tiếng quỳ xuống đất rồi nói: – Đại nhân, lão nô vẫn luôn theo sau đại nhân, cũng là vừa mới nghe bọn hạ nhân trong phủ báo lại. Lão nô đã phái toàn bộ mọi người trong phủ đi tìm rồi, đại nhân yên tâm.
Lư Sâm hung hăng đạp chân một cái, thật muốn về nhà đi xem, nhưng hiện giờ lúc này, lão như thế nào có thể đi được chứ? Thở dài một hơi, Lư Sâm chợt nhớ tới cái gì, lão chỉ về hướng đại quân Lưu Lăng đã đi xa hô: – Mau! Phái người đuổi theo hướng kia!
Quản gia sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, vội vàng kêu người đuổi theo hướng bên kia.
Chính vào lúc này, trên một sườn núi nhỏ không cao lắm cách thành Thái Nguyên ngoài ba mươi dặm, ở dưới một cây đại thụ. Một công tử tuấn tú còn trẻ tuổi mang theo một tiểu nô thanh tú áo xanh, hai người phân biệt cưỡi một con ngựa cao lớn, đứng ở trên sườn núi nhìn đoàn hành quân phía xa, công tử kia khẽ cười nói: – Huân Nhi, chúng ta đi!
Công tử tuấn tú này chính là Lư gia đại tiểu thư Lư Ngọc Châu cải trang, tiểu nô áo xanh kia tự nhiên chính là nha hoàn thiếp thân của nàng Huân Nhi rồi.
Huân Nhi bĩu môi nói: – Đi đến nhà của hắn, hắn phải đi phía nam đánh giặc. Hiện giờ lại muốn đi theo hắn tới phía nam, lộ trình xa xôi, tiểu thư cũng không ngại mệt. Cô đối với hắn say đắm như thế, hắn lại một chút cũng không biết. Tiểu thư, làm như vậy thật sự đáng giá sao?
Lư Ngọc Châu cười nói: – Đồ ngốc, hiện giờ hắn đi phía nam, bên người không có một nữ nhân chiếu cố làm sao được. Chúng ta cứ như vậy lặng lẽ đi theo hắn, đợi sau khi đến Ứng Châu ta tự nhiên sẽ đi gặp hắn. Đến lúc đó hắn cũng không thể phái người đuổi ta trở về, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, thời gian lâu dần, hắn tự nhiên sẽ thích ta.
Huân Nhi nói: – Lão gia bên kia làm sao bây giờ? Nếu lão gia biết cô âm thầm bỏ đi rồi, còn không vì lo lắng mà hại đến sức khỏe sao?
Thần sắc Lư Ngọc Châu lập tức ảm đạm xuống, nàng ngẫm nghĩ một chút nói: – Phụ thân thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên sẽ nghĩ đến ta đi phía nam tìm Trung Thân vương. Ta ở bên người Vương gia ông còn có cái gì không yên tâm? Đi thôi!
Nàng nói xong, vỗ một cái xuống tuấn mã đang ngồi, dẫn trước chạy ra ngoài.
Huân Nhi không biết làm sao, chỉ đành phải cưỡi ngựa đuổi theo. Lư Ngọc Châu thuở nhỏ tập võ, thuật cưỡi ngựa cũng rất được. Nàng phóng ngựa lao nhanh nhưng thật ra không có gì, chỉ có điều khổ cho tiểu nha hoàn Huân Nhi. Huân Nhi tuy rằng cũng đi theo Lư Ngọc Châu luyện chút công phu, một là nàng cũng không phải rất yêu thích, lại thêm tính lười biếng, cho nên so với Lư Ngọc Châu kém xa.
Vừa chạy, Huân Nhi vừa càu nhàu oán giận, vừa tự thương tiếc cái mông nhỏ của mình.
– Huân Nhi, ngươi nói nếu chúng ta vượt qua quân mã, trực tiếp đi đến Ứng Châu đợi hắn, liệu có dọa hắn nhảy dựng lên không?
Vừa cưỡi ngựa, Lư Ngọc Châu vừa cười nói.
Nàng có dọa được Lưu Lăng hay không thì không biết, nhưng những lời này đúng là dọa Huân Nhi nhảy dựng lên. Nàng dùng sức lắc đầu nói: – Đại tiểu thư của ta, cho dù là cô cưỡi ngựa chạy một canh giờ như vậy cũng không chịu nổi, huống chi là nô tì? Cứ coi như chúng ta cắn răng vượt qua bọn họ, nhưng mà tiểu thư, cô biết làm sao đi tới Ứng Châu không? Lư Ngọc Châu nói: – Chính là ngươi lười biếng, đã sớm kêu ngươi theo ta siêng năng luyện công, ngươi luôn vụng trộm chạy đi chơi đùa. Hiện tại đã biết khổ cực chưa? Ta đương nhiên không biết làm sao đi tới Ứng Châu, nhưng có ngươi nha, không sợ.
Huân Nhi nói: – Có nô tì thì có tác dụng gì, tiểu thư cũng không biết, nô tì làm sao biết đường? Nô tì ngay cả thành Thái Nguyên cũng chưa từng ra khỏi, chỉ nhận ra mấy cửa hàng may vá, làm sao biết được đi Ứng Châu như thế nào.
Lư Ngọc Châu nói: – Ngu ngốc, phía dưới lỗ mũi của ngươi là cái gì?
Huân Nhi theo bản năng sờ sờ mặt nói:
– Miệng a.
Lư Ngọc Châu cười nói: – Vậy là được rồi, không biết đường, ngươi không biết đi hỏi thăm sao?
Huân Nhi sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lầm bà lầm bầm: – Tại sao là nô tì?
Lư Ngọc Châu cười nói: – Ngươi không đi, chẳng lẽ muốn tiểu thư nhà ngươi xuất đầu lộ diện đi hỏi thăm sao? Còn đùn đẩy nữa, ta liền bỏ ngươi lại tự mình đi Ứng Châu!
Huân Nhi thấp giọng nói: – Cho dù nô tì nguyện ý, còn không phải sợ lạc mất tiểu thư?
Hai người đều chưa từng rời nhà quá xa, lần này lặng lẽ ra khỏi thành đuổi theo Lưu Lăng, nhưng thật ra cũng có một chút cảm giác mới mẻ mê người. Huân Nhi tuy rằng có chút oán giận, chỉ có điều tuổi nàng ta còn nhỏ, đúng là tuổi hiếu động ham chơi. Mặc dù cái mông nhỏ thật sự đau, lại cũng không phải khó có thể chịu được. Nghĩ đến nếu thật sự tới Ứng Châu trước, đến lúc đó thình lình xuất hiện trước mặt tên Trung Thân vương kia, làm hắn bị hù nhảy dựng lên, ngẫm lại cũng quả thật thú vị.
Chỉ có điều hai nàng đều là người chưa từng đi xa khỏi nhà, làm sao hiểu được đường xá gian nan?
Lưu Lăng dẫn theo đại quân, tốc độ đại quân tiến lên cực nhanh. Nhìn từ trên không trung, ba vạn đại quân kéo thành một đường cong gấp khúc rất dài. Thám báo ở phía trước dò đường, không phải hồi báo tình huống phía trước. Quân đội kéo hơn mười dặm, nhìn qua hết sức hùng vĩ.
Lần này ba vạn đại quân xuôi nam, kỵ binh tám ngàn, bộ binh hai vạn bốn ngàn, trong này cũng không bao gồm một ngàn kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân Hiếu Đế đưa cho Lưu Lăng. Một ngàn kỵ binh này làm đội bảo vệ riêng của Lưu Lăng, Hiếu Đế đã nghiêm lệnh Trịnh Húc tướng quân, chức trách của gã chính là bảo vệ tốt sự an toàn của Lưu Lăng. Mặc kệ chiến cuộc như thế nào, hắn đều phải đưa được Lưu Lăng an toàn trở về thành Thái Nguyên. Đây là nghiêm lệnh, Trịnh Húc nhất định phải vâng theo.
Đạo mệnh lệnh này, Hiếu Đế ngay cả Lưu Lăng cũng không có nói cho.
Trịnh Húc mang theo một ngàn tinh nhuệ Hắc Kỳ Lân quân, chia ra ở trước sau Lưu Lăng. Phía trước năm trăm, mặt sau năm trăm. Trịnh Húc thì đi theo bên người Lưu Lăng cách đó không xa. Phía sau Lưu Lăng là mười cao thủ của Quý Thừa Vân, trước người là huynh đệ Nhiếp thị thâm tàng bất lộ. Đội hình như vậy, cho dù bị mấy vạn đại quân vây quanh, Trịnh Húc cũng tự tin có thể mang Lưu Lăng an toàn đi ra.
Hiếu Đế đối với Kỳ Lân hết sức yêu thích, cho nên bất kể là tổ chức đặc vụ do y một tay thành lập, hay là ba nghìn thân binh của y, đều lấy Kỳ Lân làm tên.
Đội ngũ phía trước nhất, là ba nghìn kỵ binh do Cấm quân và đại doanh Kinh Kỳ trộn lẫn vào nhau. Phía sau Lưu Lăng là hơn mười hai ngàn binh lính quân phòng giữ, phía sau nữa là binh lính đại doanh Kinh Kỳ và Cấm quân còn lại. Vốn quân phòng giữ có mười bốn ngàn người, nhưng vào lúc giáo trường điểm tướng bị Lưu Lăng chảy nước mắt giết hơn bốn trăm người, còn có vài trăm người trước khi giáo trường điểm tướng đã đào ngũ, kỳ thật chỉ luận về điểm này, Ngô Hải và Lý Đại Sơn đã chết chưa hết tội rồi.
Quân tốt thủ hạ phản bội với quy mô lớn, bàn về quân pháp cũng là giết không tha.
Nói ra thì, so sánh hai người Ngô Hải và Lý Đại Sơn, Lưu Lăng cảm thấy Lý Đại Sơn người này cũng tính là một nhân vật, chẳng qua nhìn nhận vấn đề hơi đơn giản mà thôi. Đây là một người hữu dũng mà vô mưu, còn Ngô Hải, vô dũng cũng vô mưu, giết cũng không đáng tiếc.
Ngay trên đường núi cách phía trước đại quân hơn hai trăm dặm xa, có một chi đội ngũ không đủ hai ngàn người rất nhanh đi vào. Chi đội này dường như hết sức sợ bị người khác phát hiện, một đường đi tới đều tiến hành ở trên đường núi. Chỉ có điều tố chất của những người này vô cùng tốt, mặc dù là đường núi khó đi nhưng tốc độ của bọn họ so với đại quân của Lưu Lăng vẫn nhanh hơn một chút.
Càng kỳ quái chính là, chi đội ngũ này không ngờ toàn bộ đều là từ số dân chạy nạn hợp thành!
Bọn họ quần áo rách tả tơi, nhưng một đám ý chí chiến đấu sục sôi. Chân của bọn họ mang chính là giày rơm, nhưng tốc độ cực nhanh. Bộ dáng của bọn họ tuy rằng thoạt nhìn cũng không uy nghiêm trang trọng, nhưng binh khí trong tay mỗi người đều lau sáng như tuyết!
Ở đội ngũ phía trước nhất, một nam nhân dáng người gầy gò ngẩng đầu đi tuốt ở đàng trước. Quần áo của y tuy rằng cũng rách mướp, nhưng bước tiến của y thoạt nhìn mạnh mẽ uy vũ. Người này rất gầy, cho nên hơi thở uy nghiêm trên người không đậm đặc. Chỉ có điều, một loại khí thế khác ở trên người y cũng phá lệ làm người khác chú ý. Loại khí chất này, là một loại phong phạm chỉ tông sư mới có!
Y chính là Quý Thừa Vân.
Vào tối ngày hôm qua, Quý Thừa Vân lẻn vào Vương phủ gặp mặt Lưu Lăng. Lưu Lăng lệnh y mang theo nhân mã dưới tay, tận lực kín đáo dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Ứng Châu, sau đó lưu lại ký hiệu. Quý Thừa Vân suất lĩnh chi đội ngũ này, tuy rằng nhân số cũng không nhiều lắm, nhưng bọn họ đều là những người được giữ lại trong bảy năm Lưu Lăng chinh chiến ở phía nam lúc trước, Phủ Viễn quân tinh nhuệ chân chính!
Lưu Lăng vốn tính toán che giấu bọn họ làm một chuyện khác, nhưng phía nam chiến sự nổi lên, so với chuyện đại quân Hậu Chu xâm phạm biên giới, hiện tại những chuyện khác hết thảy đều không quan trọng. Mà chi đội ngũ không đủ hai ngàn người này, Lưu Lăng có chỗ trọng dụng đấy!
Hiếu Đế kéo tay Lưu Lăng nói: – Lão Cửu… không cần quá mức miễn cưỡng, ý của Trẫm đệ có hiểu không?
Lưu Lăng tự nhiên biết, ý của Hiếu Đế là cho dù thua trận, cũng phải giữ lại mạng sống của bản thân, chỉ là thân là Hoàng Đế, những lời này y không tiện nói rõ. Cũng chính vì hắn hiểu rõ ý của Hiếu Đế, cho nên trong lòng mới cảm động. Làm một Hoàng Đế, nói những lời này với Lưu Lăng, tình thân sâu đậm trong đó không cần nói cũng hiểu.
Lưu Lăng nói: – Bệ Hạ yên tâm, thần đệ đi đây.
Hắn cũng không muốn nói thêm gì nữa, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm. Cung cung kính kính dập đầu lạy Hiếu Đế ba cái, sau đó bước nhanh ra khỏi cung. Ở phía sau hắn, một ngàn binh lính Hắc Kỳ Lân do Hiếu Đế đặc ý phái ra để bảo vệ sự an toàn của hắn đang chỉnh tề đi theo phía sau.
Hiếu Đế nhìn theo bóng lưng Lưu Lăng rời đi, thở dài một hơi rồi lẩm bẩm: – Lão Cửu, cho dù thế nào, cũng phải sống mà trở về!
Ngoài cửa thành, Lư Sâm tự tay rót cho Lưu Lăng ba ly rượu đưa tiễn. Lão tự tay cầm đưa đến trước ngựa Lưu Lăng, Lưu Lăng nhận lấy liền uống cạn ba ly.
– Lư đại nhân, chuyện trong triều phải phiền Lư đại nhân vất vả rồi. Chuyến đi này của Lưu Lăng thời gian nhất định không ngắn, vẫn mong Lư đại nhân tận lực phò tá Bệ Hạ!
Lư Sâm nói: – Trung Thân vương yên tâm, lão thần tự nhiên tận tâm tận lực, không dám có chút buông thả.
Lưu Lăng cười ha hả nói: – Như thế thì tốt, ngày bổn vương giành thắng lợi, lại cùng Lư đại nhân uống rượu trò chuyện vui vẻ!
Nói xong, Lưu Lăng vung tay lên, mang theo đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát.
Ba vạn đại quân lần lượt xuất phát, đợi đến khi không còn trông thấy tung tích của toàn bộ đội ngũ, Lư Sâm mới mang theo văn võ bá quan trở lại trong thành. Đội ngũ liên miên không dứt, một lần đứng là đứng mấy canh giờ. Sau khi Lư Sâm ngồi vào bên trong kiệu vụng trộm xoa bóp đầu gối mỏi nhừ, trong lòng không ngừng vì Lưu Lăng mà lo lắng.
– Đại nhân…
Quản gia ở phía ngoài bỗng nhiên mở miệng kêu lão một tiếng.
Lư Sâm hỏi: – Chuyện gì?
Quản gia kia ấp a ấp úng nói:
– Tiểu thư… Tiểu thư không thấy đâu hết!
– Ngươi nói cái gì!
Lư Sâm vội vã từ trong kiệu đi ra, sắc mặt trắng bệch nói: – Đi tìm mau! Còn không khẩn trương đi tìm!
Quản gia kia sợ hãi, phịch một tiếng quỳ xuống đất rồi nói: – Đại nhân, lão nô vẫn luôn theo sau đại nhân, cũng là vừa mới nghe bọn hạ nhân trong phủ báo lại. Lão nô đã phái toàn bộ mọi người trong phủ đi tìm rồi, đại nhân yên tâm.
Lư Sâm hung hăng đạp chân một cái, thật muốn về nhà đi xem, nhưng hiện giờ lúc này, lão như thế nào có thể đi được chứ? Thở dài một hơi, Lư Sâm chợt nhớ tới cái gì, lão chỉ về hướng đại quân Lưu Lăng đã đi xa hô: – Mau! Phái người đuổi theo hướng kia!
Quản gia sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, vội vàng kêu người đuổi theo hướng bên kia.
Chính vào lúc này, trên một sườn núi nhỏ không cao lắm cách thành Thái Nguyên ngoài ba mươi dặm, ở dưới một cây đại thụ. Một công tử tuấn tú còn trẻ tuổi mang theo một tiểu nô thanh tú áo xanh, hai người phân biệt cưỡi một con ngựa cao lớn, đứng ở trên sườn núi nhìn đoàn hành quân phía xa, công tử kia khẽ cười nói: – Huân Nhi, chúng ta đi!
Công tử tuấn tú này chính là Lư gia đại tiểu thư Lư Ngọc Châu cải trang, tiểu nô áo xanh kia tự nhiên chính là nha hoàn thiếp thân của nàng Huân Nhi rồi.
Huân Nhi bĩu môi nói: – Đi đến nhà của hắn, hắn phải đi phía nam đánh giặc. Hiện giờ lại muốn đi theo hắn tới phía nam, lộ trình xa xôi, tiểu thư cũng không ngại mệt. Cô đối với hắn say đắm như thế, hắn lại một chút cũng không biết. Tiểu thư, làm như vậy thật sự đáng giá sao?
Lư Ngọc Châu cười nói: – Đồ ngốc, hiện giờ hắn đi phía nam, bên người không có một nữ nhân chiếu cố làm sao được. Chúng ta cứ như vậy lặng lẽ đi theo hắn, đợi sau khi đến Ứng Châu ta tự nhiên sẽ đi gặp hắn. Đến lúc đó hắn cũng không thể phái người đuổi ta trở về, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, thời gian lâu dần, hắn tự nhiên sẽ thích ta.
Huân Nhi nói: – Lão gia bên kia làm sao bây giờ? Nếu lão gia biết cô âm thầm bỏ đi rồi, còn không vì lo lắng mà hại đến sức khỏe sao?
Thần sắc Lư Ngọc Châu lập tức ảm đạm xuống, nàng ngẫm nghĩ một chút nói: – Phụ thân thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên sẽ nghĩ đến ta đi phía nam tìm Trung Thân vương. Ta ở bên người Vương gia ông còn có cái gì không yên tâm? Đi thôi!
Nàng nói xong, vỗ một cái xuống tuấn mã đang ngồi, dẫn trước chạy ra ngoài.
Huân Nhi không biết làm sao, chỉ đành phải cưỡi ngựa đuổi theo. Lư Ngọc Châu thuở nhỏ tập võ, thuật cưỡi ngựa cũng rất được. Nàng phóng ngựa lao nhanh nhưng thật ra không có gì, chỉ có điều khổ cho tiểu nha hoàn Huân Nhi. Huân Nhi tuy rằng cũng đi theo Lư Ngọc Châu luyện chút công phu, một là nàng cũng không phải rất yêu thích, lại thêm tính lười biếng, cho nên so với Lư Ngọc Châu kém xa.
Vừa chạy, Huân Nhi vừa càu nhàu oán giận, vừa tự thương tiếc cái mông nhỏ của mình.
– Huân Nhi, ngươi nói nếu chúng ta vượt qua quân mã, trực tiếp đi đến Ứng Châu đợi hắn, liệu có dọa hắn nhảy dựng lên không?
Vừa cưỡi ngựa, Lư Ngọc Châu vừa cười nói.
Nàng có dọa được Lưu Lăng hay không thì không biết, nhưng những lời này đúng là dọa Huân Nhi nhảy dựng lên. Nàng dùng sức lắc đầu nói: – Đại tiểu thư của ta, cho dù là cô cưỡi ngựa chạy một canh giờ như vậy cũng không chịu nổi, huống chi là nô tì? Cứ coi như chúng ta cắn răng vượt qua bọn họ, nhưng mà tiểu thư, cô biết làm sao đi tới Ứng Châu không? Lư Ngọc Châu nói: – Chính là ngươi lười biếng, đã sớm kêu ngươi theo ta siêng năng luyện công, ngươi luôn vụng trộm chạy đi chơi đùa. Hiện tại đã biết khổ cực chưa? Ta đương nhiên không biết làm sao đi tới Ứng Châu, nhưng có ngươi nha, không sợ.
Huân Nhi nói: – Có nô tì thì có tác dụng gì, tiểu thư cũng không biết, nô tì làm sao biết đường? Nô tì ngay cả thành Thái Nguyên cũng chưa từng ra khỏi, chỉ nhận ra mấy cửa hàng may vá, làm sao biết được đi Ứng Châu như thế nào.
Lư Ngọc Châu nói: – Ngu ngốc, phía dưới lỗ mũi của ngươi là cái gì?
Huân Nhi theo bản năng sờ sờ mặt nói:
– Miệng a.
Lư Ngọc Châu cười nói: – Vậy là được rồi, không biết đường, ngươi không biết đi hỏi thăm sao?
Huân Nhi sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lầm bà lầm bầm: – Tại sao là nô tì?
Lư Ngọc Châu cười nói: – Ngươi không đi, chẳng lẽ muốn tiểu thư nhà ngươi xuất đầu lộ diện đi hỏi thăm sao? Còn đùn đẩy nữa, ta liền bỏ ngươi lại tự mình đi Ứng Châu!
Huân Nhi thấp giọng nói: – Cho dù nô tì nguyện ý, còn không phải sợ lạc mất tiểu thư?
Hai người đều chưa từng rời nhà quá xa, lần này lặng lẽ ra khỏi thành đuổi theo Lưu Lăng, nhưng thật ra cũng có một chút cảm giác mới mẻ mê người. Huân Nhi tuy rằng có chút oán giận, chỉ có điều tuổi nàng ta còn nhỏ, đúng là tuổi hiếu động ham chơi. Mặc dù cái mông nhỏ thật sự đau, lại cũng không phải khó có thể chịu được. Nghĩ đến nếu thật sự tới Ứng Châu trước, đến lúc đó thình lình xuất hiện trước mặt tên Trung Thân vương kia, làm hắn bị hù nhảy dựng lên, ngẫm lại cũng quả thật thú vị.
Chỉ có điều hai nàng đều là người chưa từng đi xa khỏi nhà, làm sao hiểu được đường xá gian nan?
Lưu Lăng dẫn theo đại quân, tốc độ đại quân tiến lên cực nhanh. Nhìn từ trên không trung, ba vạn đại quân kéo thành một đường cong gấp khúc rất dài. Thám báo ở phía trước dò đường, không phải hồi báo tình huống phía trước. Quân đội kéo hơn mười dặm, nhìn qua hết sức hùng vĩ.
Lần này ba vạn đại quân xuôi nam, kỵ binh tám ngàn, bộ binh hai vạn bốn ngàn, trong này cũng không bao gồm một ngàn kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân Hiếu Đế đưa cho Lưu Lăng. Một ngàn kỵ binh này làm đội bảo vệ riêng của Lưu Lăng, Hiếu Đế đã nghiêm lệnh Trịnh Húc tướng quân, chức trách của gã chính là bảo vệ tốt sự an toàn của Lưu Lăng. Mặc kệ chiến cuộc như thế nào, hắn đều phải đưa được Lưu Lăng an toàn trở về thành Thái Nguyên. Đây là nghiêm lệnh, Trịnh Húc nhất định phải vâng theo.
Đạo mệnh lệnh này, Hiếu Đế ngay cả Lưu Lăng cũng không có nói cho.
Trịnh Húc mang theo một ngàn tinh nhuệ Hắc Kỳ Lân quân, chia ra ở trước sau Lưu Lăng. Phía trước năm trăm, mặt sau năm trăm. Trịnh Húc thì đi theo bên người Lưu Lăng cách đó không xa. Phía sau Lưu Lăng là mười cao thủ của Quý Thừa Vân, trước người là huynh đệ Nhiếp thị thâm tàng bất lộ. Đội hình như vậy, cho dù bị mấy vạn đại quân vây quanh, Trịnh Húc cũng tự tin có thể mang Lưu Lăng an toàn đi ra.
Hiếu Đế đối với Kỳ Lân hết sức yêu thích, cho nên bất kể là tổ chức đặc vụ do y một tay thành lập, hay là ba nghìn thân binh của y, đều lấy Kỳ Lân làm tên.
Đội ngũ phía trước nhất, là ba nghìn kỵ binh do Cấm quân và đại doanh Kinh Kỳ trộn lẫn vào nhau. Phía sau Lưu Lăng là hơn mười hai ngàn binh lính quân phòng giữ, phía sau nữa là binh lính đại doanh Kinh Kỳ và Cấm quân còn lại. Vốn quân phòng giữ có mười bốn ngàn người, nhưng vào lúc giáo trường điểm tướng bị Lưu Lăng chảy nước mắt giết hơn bốn trăm người, còn có vài trăm người trước khi giáo trường điểm tướng đã đào ngũ, kỳ thật chỉ luận về điểm này, Ngô Hải và Lý Đại Sơn đã chết chưa hết tội rồi.
Quân tốt thủ hạ phản bội với quy mô lớn, bàn về quân pháp cũng là giết không tha.
Nói ra thì, so sánh hai người Ngô Hải và Lý Đại Sơn, Lưu Lăng cảm thấy Lý Đại Sơn người này cũng tính là một nhân vật, chẳng qua nhìn nhận vấn đề hơi đơn giản mà thôi. Đây là một người hữu dũng mà vô mưu, còn Ngô Hải, vô dũng cũng vô mưu, giết cũng không đáng tiếc.
Ngay trên đường núi cách phía trước đại quân hơn hai trăm dặm xa, có một chi đội ngũ không đủ hai ngàn người rất nhanh đi vào. Chi đội này dường như hết sức sợ bị người khác phát hiện, một đường đi tới đều tiến hành ở trên đường núi. Chỉ có điều tố chất của những người này vô cùng tốt, mặc dù là đường núi khó đi nhưng tốc độ của bọn họ so với đại quân của Lưu Lăng vẫn nhanh hơn một chút.
Càng kỳ quái chính là, chi đội ngũ này không ngờ toàn bộ đều là từ số dân chạy nạn hợp thành!
Bọn họ quần áo rách tả tơi, nhưng một đám ý chí chiến đấu sục sôi. Chân của bọn họ mang chính là giày rơm, nhưng tốc độ cực nhanh. Bộ dáng của bọn họ tuy rằng thoạt nhìn cũng không uy nghiêm trang trọng, nhưng binh khí trong tay mỗi người đều lau sáng như tuyết!
Ở đội ngũ phía trước nhất, một nam nhân dáng người gầy gò ngẩng đầu đi tuốt ở đàng trước. Quần áo của y tuy rằng cũng rách mướp, nhưng bước tiến của y thoạt nhìn mạnh mẽ uy vũ. Người này rất gầy, cho nên hơi thở uy nghiêm trên người không đậm đặc. Chỉ có điều, một loại khí thế khác ở trên người y cũng phá lệ làm người khác chú ý. Loại khí chất này, là một loại phong phạm chỉ tông sư mới có!
Y chính là Quý Thừa Vân.
Vào tối ngày hôm qua, Quý Thừa Vân lẻn vào Vương phủ gặp mặt Lưu Lăng. Lưu Lăng lệnh y mang theo nhân mã dưới tay, tận lực kín đáo dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Ứng Châu, sau đó lưu lại ký hiệu. Quý Thừa Vân suất lĩnh chi đội ngũ này, tuy rằng nhân số cũng không nhiều lắm, nhưng bọn họ đều là những người được giữ lại trong bảy năm Lưu Lăng chinh chiến ở phía nam lúc trước, Phủ Viễn quân tinh nhuệ chân chính!
Lưu Lăng vốn tính toán che giấu bọn họ làm một chuyện khác, nhưng phía nam chiến sự nổi lên, so với chuyện đại quân Hậu Chu xâm phạm biên giới, hiện tại những chuyện khác hết thảy đều không quan trọng. Mà chi đội ngũ không đủ hai ngàn người này, Lưu Lăng có chỗ trọng dụng đấy!
Danh sách chương