Ý nghĩa của bữa rượu thịt trưa nay có chút thay đổi, vốn dĩ Lưu Lăng là mời vài vị tướng lĩnh giỏi về chinh chiến hiếm hoi của Bắc Hán đến để tụ họp, cuối cùng lại thành bữa tiệc đưa tiễn Chu Diên Công. Nói bữa tiệc đưa tiễn khó tránh khỏi sẽ có vẻ xui xẻo, tuy nhiên trong lòng mấy người đều hiểu được, chuyến đi Tây Hạ này của Chu Diên Công chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Chu Diên Công đã quyết định đi, y cười nói với Lưu Lăng: - Vương gia không cần lo lắng cho tại hạ, ta có thể được Vương gia coi trọng, lẽ nào lại để con người Đảng Hạng Ngôi Danh Nẵng Tiêu kia coi thường sao? Nếu ta nói, sở dĩ chúng có thể độc chiếm Tây Vực, toàn bộ đều dựa vào sự thịnh đường của Trung Nguyên từ trước tới nay ban cho Lý gia của y, tích lũy mấy trăm năm nay mới có một nước Tây Hạ thực lực hùng hồn, nếu như trước kia Vương gia ở vị trí của y, chỉ sợ sớm đã thống nhất Tây Vực, thậm chí binh chỉ Trung Nguyên rồi.
Lưu Lăng nói: - Diên Công không thể nói bậy, Lý Nguyên Hạo kia có thể thành bá chủ của một phương, tất nhiên có chỗ hơn người. Nói đến đây, bỗng dưng ta nhớ lại sáu năm trước lúc còn ở phía Nam, kết giao với một người thương nhân là người Đảng Hạng. Nhưng đáng tiếc, người đó dáng người hùng tráng, còn có chút võ nghệ, hơn nữa trong lòng văn thao vũ lược, thật sự là một tướng tài hiếm có. Ta liên tiếp mời y đến Đại Hán ta làm tướng, nhưng y luôn cười nói bản thân mình chỉ là một thương nhân, tiểu nhân trục lợi mà thôi, đối với con đường làm quan thực sự không có hứng thú.
Chu Diên Công kinh ngạc nói: - Không ngờ trong số những người Đảng Hạng, còn có người có thể khiến Vương gia bái phục, chỉ có điều không biết y tên là gì? Lưu Lăng nói:
- Y tự xưng là Trần Thâu Nhàn, tin chắc đây không phải là tên thật.
Chu Diên Công nói: - Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn (trộm được nửa ngày rảnh rỗi của kiếp phù du), người này cũng rất thú vị.
Lưu Lăng nói: - Không nói thì ta cũng quên mất trước khi chia tay, người này từng mời ta đi Hưng Khánh Phủ làm khách, còn nói nhà y là phú thân có tiếng của Hưng Khánh Phủ, có một tòa nhà rất lớn. Người này nói qua gia tộc y to lớn, ở Hưng Khánh Phủ rất có địa vị. Y từng cho ta địa chỉ, có lẽ sau khi ngươi đến Tây Hạ đây là người có thể nhờ vả được. Trở về ta sẽ viết một bức thư cho ngươi đem theo, nếu như có người này giúp đỡ, không cầu có thể khiến Tây Hạ xuất binh tương trợ, chỉ cầu y có thể bảo vệ ngươi bình an!
Chu Diên Công vẫn không tỏ rõ ý kiến, nếu như Trần Thâu Nhàn thật sự là nhân vật của gia tộc lớn Hưng Khánh Phủ gì đó, tại sao lại tự mình chạy đến Hậu Chu ăn gió nằm sương lo việc buôn bán. Nhưng Vương gia nói như vậy, y cũng không tiện cự tuyệt. Trần Thâu Nhàn này cùng Vương gia vừa quen đã thân, cũng coi như là một nửa người quen. Đến Hưng Khánh Phủ không quen không biết, có thể thêm người chiếu ứng cũng tốt.
Chỉ là bất kể Lưu Lăng hay là Chu Diên Công đều chưa từng nghĩ đến, Chu Diên Công lần này đến Tây Hạ, cuối cùng có thể bảo vệ tính mạng của Chu Diên Công không phải dựa vào tài ăn nói mà Chu Diên Công vẫn tự tin, cũng không phải dựa vào người thương nhân Trần Thâu Nhàn mà Lưu Lăng có duyên gặp qua một lần, mà dựa vào một bức thư do chính tay của một cô gái thanh lâu từ Tiên Duyên Nhân Gian ở thành Thái Nguyên Bắc Hán, viết.
Bữa cơm này ăn có chút thoải mái, vả lại cũng không có cảm giác quá nặng nề, chuyến đi này của Chu Diên Công, cũng coi như là báo đáp ơn tri ngộ của Lưu Lăng. Mọi người phân tích một chút, nghĩ đến thân phận của Tây Hạ Quốc Chủ Lý Nguyên Hạo kia, có thể sẽ không làm gì Chu Diên Công. Sau khi cơm nước no nê, từng người một ra về, Lưu Lăng nói cho bọn họ biết thời gian điểm binh ở giáo trường vào ngày mai, để họ nhớ kỹ không ai được đến trễ.
Mấy người đối với tính tình của Lưu Lăng coi như hiểu rõ, ngày thường, Lưu Lăng là một quân tử độ lượng, nhưng nếu là trong quân vụ, phàm là trái với quân luật, bất kể là ai, đều xử theo lệ.
Lưu Lăng tuy cũng uống vài chén rượu, nhưng lại không bị ảnh hưởng chút nào, hắn lệnh Binh Bộ Thượng Thư La Thành Lâm triệu tập mười ngàn nhân mã đại doanh Kinh Kỳ, sáu ngàn nhân mã Cấm quân hội hợp với mười bốn ngàn quân phòng giữ đến đồn trú của đại doanh Kinh Kỳ bắt đầu tập kết, buổi chiều nhất định phải hoàn thành, hắn nhất định là phải đến đấy.
Trở lại thư phòng nghỉ ngơi một chút, Lưu Lăng nhấc bút viết một phong thư. Thư này có tác dụng hay không hắn cũng không thể khẳng định, dù sao cũng chỉ cùng Trần Thâu Nhàn đó có duyên chạm mặt sáu năm trước, tuy hai người tâm đầu ý hợp, rồi kết bái thành huynh đệ. Nhưng Lưu Lăng biết, nam nhân thời đại này coi chuyện kết bái huynh đệ như cơm bữa, không cho là thật, làm gì có nhiều người sau khi kết nghĩa huynh đệ liền không tiếc cả tính mạng để giúp đỡ lẫn nhau chứ, truyện Thủy Hử là gạt người đấy.
Cho dù là kết bái huynh đệ, có thể nói lên điều gì?
Trong truyện Thủy Hử, Tống Giang là đại ca, cuối cùng lừa được một trăm lẻ bảy tên hảo hán cùng một người đẹp. Trong Thiên Long Bát Bộ, đại ca của Tiêu Phong là Hoàng đế Liêu quốc, cuối cùng không phải cũng bức chết Tiêu Phong sao?
Lưu Lăng viết phong thư này, chỉ hy vọng có thể thêm một phần trợ lực, vẫn hơn không làm gì.
Viết xong thư, Lưu Lăng uống một ngụm trà giải rượu mà Liễu Mi Nhi bưng lên. Kêu Liễu Mi Nhi đem chút nước đến, Lưu Lăng rửa mặt. Để nàng chuẩn bị bộ áo giáp của hắn, còn để nàng phân phó hạ nhân trong phủ tắm rửa con Hồng Sư Tử một lượt. Một lát nữa Lưu Lăng phải đi đến đồn trú đại doanh Kinh Kỳ, việc chuẩn bị là nên làm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Liễu Mi Nhi đứng ở sau Lưu Lăng, đem tóc của hắn từng chút từng chút một bới lên gọn gàng, sau đó giúp Lưu Lăng thay quần áo. Cuối cùng đem bộ áo áp nặng nề của Lưu Lăng mặc lên người hắn, tự tay đem mũ giáp của Lưu Lăng đội lên, từ từ giúp hắn buộc chặt sợi đai của mũ giáp.
- Vương gia, lên đường cẩn thận.
Liễu Mi Nhị dịu dàng nói.
Lưu Lăng đưa tay nhéo mặt nàng một cái nói: - Sau khi ta đi đại doanh Kinh Kỳ về phải vào cung một chuyến, xem xem Bệ Hạ đã tỉnh lại chưa. Nếu Bệ Hạ tỉnh rồi từ biệt luôn, nếu trở về muộn, nàng không cần đợi ta.
Liễu Mi Nhi gật đầu nói: - Mi Nhi biết rồi.
Lưu Lăng cười lớn, cúi người hôn lên mặt Liễu Mi Nhi, ngay sau đó bước nhanh ra ngoài.
Đa số thân binh trong Vương phủ của Lưu Lăng đều phái đi hết, Phụ Quốc tướng quân Chiêu Tiên buổi chiều muốn cùng Lưu Lăng đi đến đồn trú đại doanh Kinh Kỳ, cố ý từ số Cấm quân trong Hoàng thành chọn ra năm trăm tinh nhuệ đến Vương phủ nghe lệnh, năm trăm tinh binh này chọn lọc kỹ càng từ mười hai ngàn Cấm quân, mỗi một người đều là cao thủ lấy một địch mười. Lúc này đây, năm trăm thân binh kia khoác lên mình bộ áo giáp mới, quân phục màu lam, áo giáp màu đen, cộng thêm áo choàng màu lửa đỏ rực phía sau, đứng ở trong sân oai phong lẫm liệt.
Lúc Lưu Lăng từ thư phòng đi ra, ai cũng không để ý rằng sau lưng hắn có thêm hai thị vệ thân mặc cẩm bào trắng, trên cổ tay áo và cổ áo đều dùng kim tuyến thêu lên hoa văn áng mây, Hai người này dáng người cao lớn, trên đầu đội mũ miện võ quan lục phẩm, chỉ có điều quần áo trên người lại không phải áo quan lục phẩm.
Hai người kia ban ngày cũng lấy khăn đen che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía. Đi theo sau Lưu Lăng, hai người kia như cái bóng của Lưu Lăng, một tấc cũng không rời.
Hai người này, chính là hai Kim y Ảnh vệ duy nhất trong Ảnh vệ hiện nay, hai huynh đệ Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương. Tuy nói là Kim y Ảnh vệ, nhưng màu vàng là màu Hoàng thất chuyên dùng, trang phục của hai người họ cũng chỉ là dùng dây kim tuyến may trên cổ tay áo và cổ áo.
Hai huynh đệ Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương, chiều cao cùng Lưu Lăng tương đương, dáng người đều cực kỳ khỏe mạnh. Hai người mặc một bộ trang phục Kim y Ảnh vệ, khoác một áo choàng màu đỏ, cái khăn đen che mặt, tay vịn yêu đao, không thể nói ra hết khí thế uy nghiêm. Lưu Lăng đối với hai huynh đệ này thập phần vừa ý, đúng như Triệu Đại nói, hai huynh đệ này tuy tu vi cao thâm, nhưng là vì có điều cầu xin nên rất dễ khống chế.
Nếu hai người này không thể tin tưởng, Quý Thừa Vân cũng sẽ không để họ gia nhập Ảnh vệ.
Dù vậy, Triệu Đại vẫn từ chỗ của Quý Thừa Vân chọn ra mười vị cao thủ, ra vẻ như là thân vệ của Lưu Lăng theo sát phía sau Lưu Lăng. Tuy nói dùng người không nghi, nghi người thì không dùng, nhưng suy nghĩ đến an nguy của Lưu Lăng, Triệu Đại và Quý Thừa Vân không thể không cẩn thận một chút.
An bài chu toàn, Lưu Lăng vung tay lên, trở người leo lên thân con ngựa Hồng Sư Tử được khoác áo giáp, đem theo hai huynh đệ Nhiếp thị cùng mười người thân vệ, dẫn theo năm trăm Cấm quân tinh nhuệ khí thế uy phong lẫm liệt, ra khỏi cửa Vương phủ thẳng đến trú địa đại doanh Kinh Kỳ.
Đội nhân mã này tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng khi đội ngũ kỵ binh đi trên đường lớn, trong mắt của lão bá tánh lại như thiên quân vạn mã chạy ngang qua. Quả nhiên là người như giao long, ngựa thì hùng tuấn, khí thế phi phàm.
Đi qua con đường lớn của thành Thái Nguyên, dân chúng ai nấy đều tán thưởng. Đội ngũ này được coi là đội ngũ tinh nhuệ nhất trong thành Thái Nguyên rồi, cho dù là từ đại doanh Kinh Kỳ chọn ra năm trăm kỵ binh, cũng không thể khí thế hơn năm trăm Cấm quân tinh nhuệ này. Nếu như để năm trăm kỵ binh tinh nhuệ nhất của Cấm quân cùng năm trăm kỵ binh tinh nhuệ nhất của đại doanh Kinh Kỳ giao chiến, phần thắng có thể hơi nghiêng về bên đại doanh Kinh Kỳ. Nhưng nếu bàn về uy vũ hùng tráng, thái độ uy phong lẫm liệt, nhân mã đại doanh Kinh Kỳ không thể sánh bằng các huynh đệ của Cấm quân rồi.
Điều mà Lưu Lăng cần chính là hiệu quả này, lần đi trú địa đại doanh Kinh Kỳ, không tránh được phải trấn nhiếp một phen, năm trăm Cấm quân này vừa đúng lúc nâng cao uy nghiêm sĩ khí.
Sau khi mã đội đi ngang qua đường lớn, Lưu Lăng thấy có không ít bá tánh vây quanh chỗ quyên tiền phía trước. Năm chỗ quyên tiền phía trước đều có mấy Ngự Sử tận lực tuyên truyền, nhìn qua thì đúng là dốc hết sức mình. Nhưng nói gì thì nói, đã qua nhiều ngày tuyên truyền của các Ngự Sử đại nhân, bá tánh đến quyên góp ngày càng nhiều, những Ngự Sử đại nhân vốn dĩ ấp ủ một ngọn lửa giận, trong lòng không ngờ cũng dần dần nảy sinh niềm tự hào.
Từ sau khi Đông Phương Luân Nhật suy bại, phú thân lớn nhất trong thành Thái Nguyên phải nói đến Tạ gia. Chưởng môn của Tạ gia hiện tại, chính là người mà mọi người gọi là Tạ đại thiện nhân, Tạ Vạn Tài. Lúc này, Tạ đại thiện nhân chỉ huy gia đinh đem từng xe lương thực đến kế bên chỗ quyên góp, năm xe lương thực, chồng chất lên như là ngọn núi nhỏ. Sau đó, bốn tên gia đinh cường tráng mang một thùng gỗ nặng nề chạy lên, Tạ đại thiện nhân tự hào cười cười đem thùng mở ra, không ngờ trong đó là một rương đầy đồng tiền, xem ra ít nhất có một ngàn quan.
Nói ra thì vị Tạ Vạn Tài này cùng phủ Trung Thân Vương vẫn có chút quan hệ, lúc trước, trước khi Mẫn Tuệ tiến vào Vương phủ bán mình mai táng song thân, Tạ Vạn Tài này say mê diện mạo thanh tú của Mẫn Tuệ vốn định mua nàng về phủ, kết quả là Liễu Mi Nhi cũng nhìn trúng Mẫn Tuệ. Tạ Vạn Tài dù có nhiều tiền, cũng không dám cùng phủ Trung Thân Vương cướp người. Vì muốn nịnh bợ Lưu Lăng, tiền mua Mẫn Tuệ cũng là Tạ Vạn Tài này lấy ra.
Đáng tiếc chính là, Lưu Lăng vẫn chưa biết chuyện này. Vốn tưởng rằng có thể mượn cơ hội đó cùng phủ Trung Thân Vương tạo mối quan hệ không ngờ công cóc, khiến cho Tạ đại thiện nhân thập phần não nề, ảo não nhiều ngày, số ngân lượng đã bỏ ra coi như lãng phí. Lần này, gã cũng không biết nghe ai nói việc kêu gọi dân chúng quyên tiền là chủ ý của Trung Thân Vương Lưu Lăng, con ngươi của Tạ đại thiện nhân đảo một vòng nảy lên một ý hay.
Nếu như lần trước chuyện của Mẫn Tuệ bị Liễu Mi Nhi ngăn lại, cũng không có cho Trung Thân Vương biết, hơn nữa chuyện đó quá nhỏ cũng không đủ để Trung thân Vương coi trọng, vậy lần này gã sẽ diễn một tuồng hay cho Trung Thân Vương xem một chút. Gã cố tình sai người đánh trống khua chiêng vội vàng đẩy năm chiếc xe lương thực đến nơi quyên góp. Hơn nữa cố ý không dùng ngân lượng, mà khiêng một ngàn quan tiền đồng đến nơi quyên góp thị chúng. Lúc này cũng có vô số bá tánh vây quanh xem, trên mặt Tạ đại thiện nhân cười đến nở hoa. Trong lòng của gã đang đắn đó, màn kịch này diễn lớn như thế, gã không tin không truyền đến tai Trung Thân Vương.
Nghĩ đến về sau nếu được Trung Thân Vương coi trọng, nói không chừng Vương gia cao hứng có thể cho gã một chức quan để làm, trong lòng Tạ Vạn Tài tỏa ra sự thoải mái. Huýt lên một khúc hát, vui thích nhìn bọn nha dịch kiểm kê tiền tại chỗ quyên góp. Chợt nghe phía sau có tiếng động, gã nhìn lại, đúng lúc thấy Lưu Lăng dẫn theo năm trăm Cấm quân khí thế hùng hổ đi qua.
Tạ Vạn Tài nhận ra chữ của Trung Thân Vương trên cờ hiệu, trong lòng chấn động!
Lần này quyên góp, đúng lúc để Trung Thân Vương thấy, thời khắc đổi vận đến rồi!
Lưu Lăng ở trên ngựa nghiêng người nhìn, thấy ở điểm quyên góp tập trung đông đảo, trong lòng cũng cao hứng. Hắn đang nhìn chỗ quyên góp tình cảnh náo nhiệt, không chú ý đến huynh đệ Nhiếp thị đang cưỡi ngựa đi về phía trước, sắc mặt của hai người họ phút chốc sắc lạnh, trong ánh mắt hiện lên một cổ sát khí!
Nhiếp Nhân Vương đột nhiên ở trên ngựa xoay người lại, hắn rút ra cái yêu đao sáng như tuyết, lập tức hướng tới cổ họng của Lưu Lăng mà đâm qua!
Chu Diên Công đã quyết định đi, y cười nói với Lưu Lăng: - Vương gia không cần lo lắng cho tại hạ, ta có thể được Vương gia coi trọng, lẽ nào lại để con người Đảng Hạng Ngôi Danh Nẵng Tiêu kia coi thường sao? Nếu ta nói, sở dĩ chúng có thể độc chiếm Tây Vực, toàn bộ đều dựa vào sự thịnh đường của Trung Nguyên từ trước tới nay ban cho Lý gia của y, tích lũy mấy trăm năm nay mới có một nước Tây Hạ thực lực hùng hồn, nếu như trước kia Vương gia ở vị trí của y, chỉ sợ sớm đã thống nhất Tây Vực, thậm chí binh chỉ Trung Nguyên rồi.
Lưu Lăng nói: - Diên Công không thể nói bậy, Lý Nguyên Hạo kia có thể thành bá chủ của một phương, tất nhiên có chỗ hơn người. Nói đến đây, bỗng dưng ta nhớ lại sáu năm trước lúc còn ở phía Nam, kết giao với một người thương nhân là người Đảng Hạng. Nhưng đáng tiếc, người đó dáng người hùng tráng, còn có chút võ nghệ, hơn nữa trong lòng văn thao vũ lược, thật sự là một tướng tài hiếm có. Ta liên tiếp mời y đến Đại Hán ta làm tướng, nhưng y luôn cười nói bản thân mình chỉ là một thương nhân, tiểu nhân trục lợi mà thôi, đối với con đường làm quan thực sự không có hứng thú.
Chu Diên Công kinh ngạc nói: - Không ngờ trong số những người Đảng Hạng, còn có người có thể khiến Vương gia bái phục, chỉ có điều không biết y tên là gì? Lưu Lăng nói:
- Y tự xưng là Trần Thâu Nhàn, tin chắc đây không phải là tên thật.
Chu Diên Công nói: - Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn (trộm được nửa ngày rảnh rỗi của kiếp phù du), người này cũng rất thú vị.
Lưu Lăng nói: - Không nói thì ta cũng quên mất trước khi chia tay, người này từng mời ta đi Hưng Khánh Phủ làm khách, còn nói nhà y là phú thân có tiếng của Hưng Khánh Phủ, có một tòa nhà rất lớn. Người này nói qua gia tộc y to lớn, ở Hưng Khánh Phủ rất có địa vị. Y từng cho ta địa chỉ, có lẽ sau khi ngươi đến Tây Hạ đây là người có thể nhờ vả được. Trở về ta sẽ viết một bức thư cho ngươi đem theo, nếu như có người này giúp đỡ, không cầu có thể khiến Tây Hạ xuất binh tương trợ, chỉ cầu y có thể bảo vệ ngươi bình an!
Chu Diên Công vẫn không tỏ rõ ý kiến, nếu như Trần Thâu Nhàn thật sự là nhân vật của gia tộc lớn Hưng Khánh Phủ gì đó, tại sao lại tự mình chạy đến Hậu Chu ăn gió nằm sương lo việc buôn bán. Nhưng Vương gia nói như vậy, y cũng không tiện cự tuyệt. Trần Thâu Nhàn này cùng Vương gia vừa quen đã thân, cũng coi như là một nửa người quen. Đến Hưng Khánh Phủ không quen không biết, có thể thêm người chiếu ứng cũng tốt.
Chỉ là bất kể Lưu Lăng hay là Chu Diên Công đều chưa từng nghĩ đến, Chu Diên Công lần này đến Tây Hạ, cuối cùng có thể bảo vệ tính mạng của Chu Diên Công không phải dựa vào tài ăn nói mà Chu Diên Công vẫn tự tin, cũng không phải dựa vào người thương nhân Trần Thâu Nhàn mà Lưu Lăng có duyên gặp qua một lần, mà dựa vào một bức thư do chính tay của một cô gái thanh lâu từ Tiên Duyên Nhân Gian ở thành Thái Nguyên Bắc Hán, viết.
Bữa cơm này ăn có chút thoải mái, vả lại cũng không có cảm giác quá nặng nề, chuyến đi này của Chu Diên Công, cũng coi như là báo đáp ơn tri ngộ của Lưu Lăng. Mọi người phân tích một chút, nghĩ đến thân phận của Tây Hạ Quốc Chủ Lý Nguyên Hạo kia, có thể sẽ không làm gì Chu Diên Công. Sau khi cơm nước no nê, từng người một ra về, Lưu Lăng nói cho bọn họ biết thời gian điểm binh ở giáo trường vào ngày mai, để họ nhớ kỹ không ai được đến trễ.
Mấy người đối với tính tình của Lưu Lăng coi như hiểu rõ, ngày thường, Lưu Lăng là một quân tử độ lượng, nhưng nếu là trong quân vụ, phàm là trái với quân luật, bất kể là ai, đều xử theo lệ.
Lưu Lăng tuy cũng uống vài chén rượu, nhưng lại không bị ảnh hưởng chút nào, hắn lệnh Binh Bộ Thượng Thư La Thành Lâm triệu tập mười ngàn nhân mã đại doanh Kinh Kỳ, sáu ngàn nhân mã Cấm quân hội hợp với mười bốn ngàn quân phòng giữ đến đồn trú của đại doanh Kinh Kỳ bắt đầu tập kết, buổi chiều nhất định phải hoàn thành, hắn nhất định là phải đến đấy.
Trở lại thư phòng nghỉ ngơi một chút, Lưu Lăng nhấc bút viết một phong thư. Thư này có tác dụng hay không hắn cũng không thể khẳng định, dù sao cũng chỉ cùng Trần Thâu Nhàn đó có duyên chạm mặt sáu năm trước, tuy hai người tâm đầu ý hợp, rồi kết bái thành huynh đệ. Nhưng Lưu Lăng biết, nam nhân thời đại này coi chuyện kết bái huynh đệ như cơm bữa, không cho là thật, làm gì có nhiều người sau khi kết nghĩa huynh đệ liền không tiếc cả tính mạng để giúp đỡ lẫn nhau chứ, truyện Thủy Hử là gạt người đấy.
Cho dù là kết bái huynh đệ, có thể nói lên điều gì?
Trong truyện Thủy Hử, Tống Giang là đại ca, cuối cùng lừa được một trăm lẻ bảy tên hảo hán cùng một người đẹp. Trong Thiên Long Bát Bộ, đại ca của Tiêu Phong là Hoàng đế Liêu quốc, cuối cùng không phải cũng bức chết Tiêu Phong sao?
Lưu Lăng viết phong thư này, chỉ hy vọng có thể thêm một phần trợ lực, vẫn hơn không làm gì.
Viết xong thư, Lưu Lăng uống một ngụm trà giải rượu mà Liễu Mi Nhi bưng lên. Kêu Liễu Mi Nhi đem chút nước đến, Lưu Lăng rửa mặt. Để nàng chuẩn bị bộ áo giáp của hắn, còn để nàng phân phó hạ nhân trong phủ tắm rửa con Hồng Sư Tử một lượt. Một lát nữa Lưu Lăng phải đi đến đồn trú đại doanh Kinh Kỳ, việc chuẩn bị là nên làm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Liễu Mi Nhi đứng ở sau Lưu Lăng, đem tóc của hắn từng chút từng chút một bới lên gọn gàng, sau đó giúp Lưu Lăng thay quần áo. Cuối cùng đem bộ áo áp nặng nề của Lưu Lăng mặc lên người hắn, tự tay đem mũ giáp của Lưu Lăng đội lên, từ từ giúp hắn buộc chặt sợi đai của mũ giáp.
- Vương gia, lên đường cẩn thận.
Liễu Mi Nhị dịu dàng nói.
Lưu Lăng đưa tay nhéo mặt nàng một cái nói: - Sau khi ta đi đại doanh Kinh Kỳ về phải vào cung một chuyến, xem xem Bệ Hạ đã tỉnh lại chưa. Nếu Bệ Hạ tỉnh rồi từ biệt luôn, nếu trở về muộn, nàng không cần đợi ta.
Liễu Mi Nhi gật đầu nói: - Mi Nhi biết rồi.
Lưu Lăng cười lớn, cúi người hôn lên mặt Liễu Mi Nhi, ngay sau đó bước nhanh ra ngoài.
Đa số thân binh trong Vương phủ của Lưu Lăng đều phái đi hết, Phụ Quốc tướng quân Chiêu Tiên buổi chiều muốn cùng Lưu Lăng đi đến đồn trú đại doanh Kinh Kỳ, cố ý từ số Cấm quân trong Hoàng thành chọn ra năm trăm tinh nhuệ đến Vương phủ nghe lệnh, năm trăm tinh binh này chọn lọc kỹ càng từ mười hai ngàn Cấm quân, mỗi một người đều là cao thủ lấy một địch mười. Lúc này đây, năm trăm thân binh kia khoác lên mình bộ áo giáp mới, quân phục màu lam, áo giáp màu đen, cộng thêm áo choàng màu lửa đỏ rực phía sau, đứng ở trong sân oai phong lẫm liệt.
Lúc Lưu Lăng từ thư phòng đi ra, ai cũng không để ý rằng sau lưng hắn có thêm hai thị vệ thân mặc cẩm bào trắng, trên cổ tay áo và cổ áo đều dùng kim tuyến thêu lên hoa văn áng mây, Hai người này dáng người cao lớn, trên đầu đội mũ miện võ quan lục phẩm, chỉ có điều quần áo trên người lại không phải áo quan lục phẩm.
Hai người kia ban ngày cũng lấy khăn đen che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía. Đi theo sau Lưu Lăng, hai người kia như cái bóng của Lưu Lăng, một tấc cũng không rời.
Hai người này, chính là hai Kim y Ảnh vệ duy nhất trong Ảnh vệ hiện nay, hai huynh đệ Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương. Tuy nói là Kim y Ảnh vệ, nhưng màu vàng là màu Hoàng thất chuyên dùng, trang phục của hai người họ cũng chỉ là dùng dây kim tuyến may trên cổ tay áo và cổ áo.
Hai huynh đệ Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương, chiều cao cùng Lưu Lăng tương đương, dáng người đều cực kỳ khỏe mạnh. Hai người mặc một bộ trang phục Kim y Ảnh vệ, khoác một áo choàng màu đỏ, cái khăn đen che mặt, tay vịn yêu đao, không thể nói ra hết khí thế uy nghiêm. Lưu Lăng đối với hai huynh đệ này thập phần vừa ý, đúng như Triệu Đại nói, hai huynh đệ này tuy tu vi cao thâm, nhưng là vì có điều cầu xin nên rất dễ khống chế.
Nếu hai người này không thể tin tưởng, Quý Thừa Vân cũng sẽ không để họ gia nhập Ảnh vệ.
Dù vậy, Triệu Đại vẫn từ chỗ của Quý Thừa Vân chọn ra mười vị cao thủ, ra vẻ như là thân vệ của Lưu Lăng theo sát phía sau Lưu Lăng. Tuy nói dùng người không nghi, nghi người thì không dùng, nhưng suy nghĩ đến an nguy của Lưu Lăng, Triệu Đại và Quý Thừa Vân không thể không cẩn thận một chút.
An bài chu toàn, Lưu Lăng vung tay lên, trở người leo lên thân con ngựa Hồng Sư Tử được khoác áo giáp, đem theo hai huynh đệ Nhiếp thị cùng mười người thân vệ, dẫn theo năm trăm Cấm quân tinh nhuệ khí thế uy phong lẫm liệt, ra khỏi cửa Vương phủ thẳng đến trú địa đại doanh Kinh Kỳ.
Đội nhân mã này tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng khi đội ngũ kỵ binh đi trên đường lớn, trong mắt của lão bá tánh lại như thiên quân vạn mã chạy ngang qua. Quả nhiên là người như giao long, ngựa thì hùng tuấn, khí thế phi phàm.
Đi qua con đường lớn của thành Thái Nguyên, dân chúng ai nấy đều tán thưởng. Đội ngũ này được coi là đội ngũ tinh nhuệ nhất trong thành Thái Nguyên rồi, cho dù là từ đại doanh Kinh Kỳ chọn ra năm trăm kỵ binh, cũng không thể khí thế hơn năm trăm Cấm quân tinh nhuệ này. Nếu như để năm trăm kỵ binh tinh nhuệ nhất của Cấm quân cùng năm trăm kỵ binh tinh nhuệ nhất của đại doanh Kinh Kỳ giao chiến, phần thắng có thể hơi nghiêng về bên đại doanh Kinh Kỳ. Nhưng nếu bàn về uy vũ hùng tráng, thái độ uy phong lẫm liệt, nhân mã đại doanh Kinh Kỳ không thể sánh bằng các huynh đệ của Cấm quân rồi.
Điều mà Lưu Lăng cần chính là hiệu quả này, lần đi trú địa đại doanh Kinh Kỳ, không tránh được phải trấn nhiếp một phen, năm trăm Cấm quân này vừa đúng lúc nâng cao uy nghiêm sĩ khí.
Sau khi mã đội đi ngang qua đường lớn, Lưu Lăng thấy có không ít bá tánh vây quanh chỗ quyên tiền phía trước. Năm chỗ quyên tiền phía trước đều có mấy Ngự Sử tận lực tuyên truyền, nhìn qua thì đúng là dốc hết sức mình. Nhưng nói gì thì nói, đã qua nhiều ngày tuyên truyền của các Ngự Sử đại nhân, bá tánh đến quyên góp ngày càng nhiều, những Ngự Sử đại nhân vốn dĩ ấp ủ một ngọn lửa giận, trong lòng không ngờ cũng dần dần nảy sinh niềm tự hào.
Từ sau khi Đông Phương Luân Nhật suy bại, phú thân lớn nhất trong thành Thái Nguyên phải nói đến Tạ gia. Chưởng môn của Tạ gia hiện tại, chính là người mà mọi người gọi là Tạ đại thiện nhân, Tạ Vạn Tài. Lúc này, Tạ đại thiện nhân chỉ huy gia đinh đem từng xe lương thực đến kế bên chỗ quyên góp, năm xe lương thực, chồng chất lên như là ngọn núi nhỏ. Sau đó, bốn tên gia đinh cường tráng mang một thùng gỗ nặng nề chạy lên, Tạ đại thiện nhân tự hào cười cười đem thùng mở ra, không ngờ trong đó là một rương đầy đồng tiền, xem ra ít nhất có một ngàn quan.
Nói ra thì vị Tạ Vạn Tài này cùng phủ Trung Thân Vương vẫn có chút quan hệ, lúc trước, trước khi Mẫn Tuệ tiến vào Vương phủ bán mình mai táng song thân, Tạ Vạn Tài này say mê diện mạo thanh tú của Mẫn Tuệ vốn định mua nàng về phủ, kết quả là Liễu Mi Nhi cũng nhìn trúng Mẫn Tuệ. Tạ Vạn Tài dù có nhiều tiền, cũng không dám cùng phủ Trung Thân Vương cướp người. Vì muốn nịnh bợ Lưu Lăng, tiền mua Mẫn Tuệ cũng là Tạ Vạn Tài này lấy ra.
Đáng tiếc chính là, Lưu Lăng vẫn chưa biết chuyện này. Vốn tưởng rằng có thể mượn cơ hội đó cùng phủ Trung Thân Vương tạo mối quan hệ không ngờ công cóc, khiến cho Tạ đại thiện nhân thập phần não nề, ảo não nhiều ngày, số ngân lượng đã bỏ ra coi như lãng phí. Lần này, gã cũng không biết nghe ai nói việc kêu gọi dân chúng quyên tiền là chủ ý của Trung Thân Vương Lưu Lăng, con ngươi của Tạ đại thiện nhân đảo một vòng nảy lên một ý hay.
Nếu như lần trước chuyện của Mẫn Tuệ bị Liễu Mi Nhi ngăn lại, cũng không có cho Trung Thân Vương biết, hơn nữa chuyện đó quá nhỏ cũng không đủ để Trung thân Vương coi trọng, vậy lần này gã sẽ diễn một tuồng hay cho Trung Thân Vương xem một chút. Gã cố tình sai người đánh trống khua chiêng vội vàng đẩy năm chiếc xe lương thực đến nơi quyên góp. Hơn nữa cố ý không dùng ngân lượng, mà khiêng một ngàn quan tiền đồng đến nơi quyên góp thị chúng. Lúc này cũng có vô số bá tánh vây quanh xem, trên mặt Tạ đại thiện nhân cười đến nở hoa. Trong lòng của gã đang đắn đó, màn kịch này diễn lớn như thế, gã không tin không truyền đến tai Trung Thân Vương.
Nghĩ đến về sau nếu được Trung Thân Vương coi trọng, nói không chừng Vương gia cao hứng có thể cho gã một chức quan để làm, trong lòng Tạ Vạn Tài tỏa ra sự thoải mái. Huýt lên một khúc hát, vui thích nhìn bọn nha dịch kiểm kê tiền tại chỗ quyên góp. Chợt nghe phía sau có tiếng động, gã nhìn lại, đúng lúc thấy Lưu Lăng dẫn theo năm trăm Cấm quân khí thế hùng hổ đi qua.
Tạ Vạn Tài nhận ra chữ của Trung Thân Vương trên cờ hiệu, trong lòng chấn động!
Lần này quyên góp, đúng lúc để Trung Thân Vương thấy, thời khắc đổi vận đến rồi!
Lưu Lăng ở trên ngựa nghiêng người nhìn, thấy ở điểm quyên góp tập trung đông đảo, trong lòng cũng cao hứng. Hắn đang nhìn chỗ quyên góp tình cảnh náo nhiệt, không chú ý đến huynh đệ Nhiếp thị đang cưỡi ngựa đi về phía trước, sắc mặt của hai người họ phút chốc sắc lạnh, trong ánh mắt hiện lên một cổ sát khí!
Nhiếp Nhân Vương đột nhiên ở trên ngựa xoay người lại, hắn rút ra cái yêu đao sáng như tuyết, lập tức hướng tới cổ họng của Lưu Lăng mà đâm qua!
Danh sách chương