Lương Húc Quang liều mạng lui về phía sau, đạo bá lại dùng sức đè vai hắn: "Tất nhiên là phải đánh. Húc Quang, có Tần Thần chỉ đạo cho cậu, cậu nên cảm thấy vinh hạnh."
Vinh hạnh cái gì? Sao có thể là vinh hạnh?
Nếu thật là đánh với Tần Thần, cả đời còn lại của hắn sẽ không thoát khỏi hai chữ "Trò hề" này!
"Chú Lý, tôi..." Lương Húc Quang còn muốn nói thêm.
Đạo bá đã cắt đứt lời của hắn, thừa dịp trục bánh xe thay đổi vận tốc, nhẹ nhàng nói một câu bên tai hắn: "Lần này không đánh, về sau cậu đừng nghĩ sẽ được đánh tiếp."
Ý đồ uy hiếp rất rõ ràng.
Cái mà đạo bá cần chính là hiệu quả, lượt xem và lợi ích.
Nếu hắn không tiếp trận đấu này, Tần Thần sẽ không ra tay, làm sao có thể tăng lượt xem?
"Thế nào? Cậu đã cho rằng mình chính là một đại thần? Ông chủ của các cậu đưa các cậu về công ty cũng không phải vì kiếm thêm tiền. Tiếp tục đánh, đợi sau khi kết thúc, chỗ tốt tự nhiên sẽ không thiếu cậu."
Lúc này Lương Húc Quang mới hiểu ra, hắn đã không thể muốn làm gì thì làm kể từ lúc bước chân vào công ty mới. Loại tuyển thủ như bọn họ ở trong mắt ông chủ cùng lắm chỉ là một quân cờ.
Những người này sẽ không suy xét tới tương lai của hắn, chỉ nhìn trúng ích lợi trước mắt.
Vẻ mặt của Lương Húc Quang lúc này đều là chán nản và thất bại. Hắn tiến lại gần máy tính, sau khi đăng nhập vào trò chơi liền nhìn thấy nhân vật tựa như thiên thần ở trước mắt.
Hắn cắn chặt răng, muốn ra chiêu chống cự cuối cùng.
Nhưng mà công kích của Tần Thần không kịch liệt giống như Hắc Đào Z.
Mà là trực tiếp định thân hắn, làm hắn không thể nhúc nhích, từng giọt máu rơi xuống, chậm chạp giết chết hắn!
Lương Húc Quang vốn tưởng rằng hắn bị làm cho mất mặt cũng chỉ hơn mười giây.
Thế nhưng Tần Thần giống như đang chơi hắn, làm hắn chật vật hơn ba phút.
Ba phút này, muốn hắn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu.
Trên màn hình bắt đầu phát ra tiếng cười, chói tai đến mức muốn mạng người. Cuối cùng Lương Húc Quang nhịn không nổi nữa, tháo tai nghe ném mạnh lên bàn.
Cách chết như vậy còn uất ức hơn so với vừa rồi!
Dù sao nhà họ Tần cũng xuất thân từ quân đội.
Bề ngoài của Tần Mạc rất tuấn mỹ thanh quý*, nhưng một khi ra tay lại tàn nhẫn như muốn lột da rút xương người.
* Thanh cao, tôn quý.
Sau khi giết người xong, Tần đại thần biểu tình thản nhiên gửi qua một hàng chữ: "Cậu xem thao tác của tôi chậm như vậy cũng là đang dùng hack sao?"
Lời này chính là muốn vả mặt người!
Biểu tình của Lương Húc Quang cứng ngắc.
Không ít fan của Tần Thần sau khi nghe được câu nói kia, lập tức ngầm hiểu ra mà gõ chữ: "Không chơi game được vậy thì đừng chơi, bị người ta hạ gục liền vu oan dùng hack, kẻ như vậy cũng xứng làm chức nghiệp tuyển thủ sao?"
"Xác thật không xứng." Người mở miệng lúc này chính là thành viên ở chiến đội khác, tên chói lọi của đại thần còn treo ở đó.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra đến lúc này trên phòng điều khiển phát sóng trực tiếp có bao nhiêu chức nghiệp tuyển thủ đang trực tuyến!
Số lượng người xem đã đạt tới mốc mà từ trước đến nay chưa từng có. Đạo bá kêu người bật hình ảnh hiện lên trên màn hình, hưng phấn trong mắt rất rõ ràng.
Lương Húc Quang chỉ cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi, muốn đứng dậy rời đi.
Chỉ là sự việc không như hắn tưởng tượng, hết thảy chuyện này còn chưa xong!
Một giọng nói trong trẻo tà nịnh truyền tới thông qua microphone, mang theo hương vị của thiếu niên, cô cười khẽ: "Thế nào? Muốn đi rồi? Lương Húc Quang, cậu nghĩ rằng chuyện đã đến bước này, tôi sẽ để cho cậu đi sao? Vừa rồi cậu nói cái gì, tới từ nông thôn, thích lớn tiếng ồn áo đúng không?"
"Thời điểm cậu đang nói những lời này, có vẻ như đã quên một điều rằng cậu cũng tới từ nông thôn. Ngày ấy cậu nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì gói ở tiệm internet. Người mà cậu khinh thường nhất kia đã đưa cậu vào công ty, cho cậu ăn cho cậu chỗ ở, lúc cậu không có một chút tài năng cũng hết lòng hết dạ đối tốt với cậu. Cậu thì sao? Không biết ơn nghĩa, sau khi phản bội đối phương vì tiền bạc còn lên Weibo cắn ngược lại chủ nhân một ngụm, nói bà ấy hà khắc với cậu?"
Vinh hạnh cái gì? Sao có thể là vinh hạnh?
Nếu thật là đánh với Tần Thần, cả đời còn lại của hắn sẽ không thoát khỏi hai chữ "Trò hề" này!
"Chú Lý, tôi..." Lương Húc Quang còn muốn nói thêm.
Đạo bá đã cắt đứt lời của hắn, thừa dịp trục bánh xe thay đổi vận tốc, nhẹ nhàng nói một câu bên tai hắn: "Lần này không đánh, về sau cậu đừng nghĩ sẽ được đánh tiếp."
Ý đồ uy hiếp rất rõ ràng.
Cái mà đạo bá cần chính là hiệu quả, lượt xem và lợi ích.
Nếu hắn không tiếp trận đấu này, Tần Thần sẽ không ra tay, làm sao có thể tăng lượt xem?
"Thế nào? Cậu đã cho rằng mình chính là một đại thần? Ông chủ của các cậu đưa các cậu về công ty cũng không phải vì kiếm thêm tiền. Tiếp tục đánh, đợi sau khi kết thúc, chỗ tốt tự nhiên sẽ không thiếu cậu."
Lúc này Lương Húc Quang mới hiểu ra, hắn đã không thể muốn làm gì thì làm kể từ lúc bước chân vào công ty mới. Loại tuyển thủ như bọn họ ở trong mắt ông chủ cùng lắm chỉ là một quân cờ.
Những người này sẽ không suy xét tới tương lai của hắn, chỉ nhìn trúng ích lợi trước mắt.
Vẻ mặt của Lương Húc Quang lúc này đều là chán nản và thất bại. Hắn tiến lại gần máy tính, sau khi đăng nhập vào trò chơi liền nhìn thấy nhân vật tựa như thiên thần ở trước mắt.
Hắn cắn chặt răng, muốn ra chiêu chống cự cuối cùng.
Nhưng mà công kích của Tần Thần không kịch liệt giống như Hắc Đào Z.
Mà là trực tiếp định thân hắn, làm hắn không thể nhúc nhích, từng giọt máu rơi xuống, chậm chạp giết chết hắn!
Lương Húc Quang vốn tưởng rằng hắn bị làm cho mất mặt cũng chỉ hơn mười giây.
Thế nhưng Tần Thần giống như đang chơi hắn, làm hắn chật vật hơn ba phút.
Ba phút này, muốn hắn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu.
Trên màn hình bắt đầu phát ra tiếng cười, chói tai đến mức muốn mạng người. Cuối cùng Lương Húc Quang nhịn không nổi nữa, tháo tai nghe ném mạnh lên bàn.
Cách chết như vậy còn uất ức hơn so với vừa rồi!
Dù sao nhà họ Tần cũng xuất thân từ quân đội.
Bề ngoài của Tần Mạc rất tuấn mỹ thanh quý*, nhưng một khi ra tay lại tàn nhẫn như muốn lột da rút xương người.
* Thanh cao, tôn quý.
Sau khi giết người xong, Tần đại thần biểu tình thản nhiên gửi qua một hàng chữ: "Cậu xem thao tác của tôi chậm như vậy cũng là đang dùng hack sao?"
Lời này chính là muốn vả mặt người!
Biểu tình của Lương Húc Quang cứng ngắc.
Không ít fan của Tần Thần sau khi nghe được câu nói kia, lập tức ngầm hiểu ra mà gõ chữ: "Không chơi game được vậy thì đừng chơi, bị người ta hạ gục liền vu oan dùng hack, kẻ như vậy cũng xứng làm chức nghiệp tuyển thủ sao?"
"Xác thật không xứng." Người mở miệng lúc này chính là thành viên ở chiến đội khác, tên chói lọi của đại thần còn treo ở đó.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra đến lúc này trên phòng điều khiển phát sóng trực tiếp có bao nhiêu chức nghiệp tuyển thủ đang trực tuyến!
Số lượng người xem đã đạt tới mốc mà từ trước đến nay chưa từng có. Đạo bá kêu người bật hình ảnh hiện lên trên màn hình, hưng phấn trong mắt rất rõ ràng.
Lương Húc Quang chỉ cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi, muốn đứng dậy rời đi.
Chỉ là sự việc không như hắn tưởng tượng, hết thảy chuyện này còn chưa xong!
Một giọng nói trong trẻo tà nịnh truyền tới thông qua microphone, mang theo hương vị của thiếu niên, cô cười khẽ: "Thế nào? Muốn đi rồi? Lương Húc Quang, cậu nghĩ rằng chuyện đã đến bước này, tôi sẽ để cho cậu đi sao? Vừa rồi cậu nói cái gì, tới từ nông thôn, thích lớn tiếng ồn áo đúng không?"
"Thời điểm cậu đang nói những lời này, có vẻ như đã quên một điều rằng cậu cũng tới từ nông thôn. Ngày ấy cậu nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì gói ở tiệm internet. Người mà cậu khinh thường nhất kia đã đưa cậu vào công ty, cho cậu ăn cho cậu chỗ ở, lúc cậu không có một chút tài năng cũng hết lòng hết dạ đối tốt với cậu. Cậu thì sao? Không biết ơn nghĩa, sau khi phản bội đối phương vì tiền bạc còn lên Weibo cắn ngược lại chủ nhân một ngụm, nói bà ấy hà khắc với cậu?"
Danh sách chương