Phó Cửu nhìn thoáng qua số lượng người xem phát sóng trực tiếp không ngừng tăng lên, miệng cười đầy hàm ý: "Nếu anh Mạc có mặt vậy thì quá tốt..."

Tần Mạc nghe tiếng nói trầm thấp bên kia liền biết có chuyện gì, nghiêng đầu châm một điếu thuốc, gõ bàn phím đăng nhập vào game, dựa theo số hiệu mà Phó Cửu đưa cho anh nhập vào, tự động đi tới phòng điều khiển phát sóng trực tiếp.

Trên màn hình có ba thiếu niên ăn mặc đồng phục chiến đội đang tiếp thu phỏng vấn trực tuyến. 

"Nghe nói ba vị mới vừa thay đổi công ty, không biết phúc lợi lúc này như thế nào? Các fan đều rất quan tâm tới vấn đề đãi ngộ theo như lời của các cậu trên Weibo lần trước."

Trong ba người, ngoại hình của Lương Húc Quang được coi là đẹp trai nhất, vì thế chủ yếu do hắn trả lời. Trên lỗ tai hắn mang tai nghe, ngồi trước màn hình máy tính, đến lúc ống kính chuyển tới mặt, hắn cười một chút rồi nói: "Công ty mới tốt hơn gấp mười lần so với công ty hắt hủi người trước kia. Các bạn fan cứ yên tâm, từ nay trở về sau, chúng tôi sẽ nỗ lực giữ gìn trạng thái tốt nhất cho cuộc thi đấu sắp tới."

"Chuyện về công ty cũ của các cậu tôi cũng nghe được, đúng thật là chẳng ra gì cả." Vì muốn tăng thêm lượt xem, người chủ trì vẫn không chịu kết thúc đề tài này.

Lương Húc Quang chỉ "Đúng vậy" một tiếng, sau đó nhún vai: "Thật ra cũng không còn cách nào tốt. Bà chủ đến từ nông thôn, lúc nói chuyện rất hay hét lớn kêu to, chắc hẳn người trong chiến đội vì không chịu nổi điểm này nên mới rời đi."

"Một bà chủ không biết tôn trọng người khác, việc kinh doanh cũng không làm lâu dài được." Người chủ trì khép lại kịch bản cười nói: "Nhưng bây giờ các cậu gặp được Bá Nhạc, sau này khẳng định sẽ phát triển càng ngày càng tốt."

Lương Húc Quang cười theo: "Tôi cũng cho rằng như vậy."

"Được rồi, chúng ta không nói nhiều nữa, các bạn fan đã nóng nảy chờ đợi khá lâu." Người chủ trì ra vẻ hưng phấn nói: "Tôi nghe đồng nghiệp nói rằng ba người các cậu, ai cũng đều là cao thủ có mặt trên bảng xếp hạng, được không ít người sùng bái. Chỉ là công ty cũ không tuyên truyền nên làm chậm trễ sự phát triển của các cậu, rốt cuộc bây giờ đã có thể làm chúng tôi mở rộng tầm mắt! Hiện tại là thời gian của các tuyển thủ tiến vào trò chơi, các bạn fan nếu có điều gì thắc mắc hãy hỏi những quản trị viên ở phòng điều khiển, nhớ tặng quà cho..." 

Người chủ trì vừa nói ra những lời này.

Phòng điều khiển đã bị một người spam. 

Đó là Phó Cửu, cô mang tai nghe màu đen, tóc bạc lấp lánh: "Nếu đã là đại thần, cậu có dám chấp nhận đánh nhau tại đây không?"

Sao lại nhảy ra câu hỏi như thế? Này căn bản là không có trong kịch bản đâu nhỉ?!

Người chủ trì nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía đạo bá. (Tựa như đạo diễn.)

Đạo bá lại dùng tay đan thành chữ X đáp trả nàng.

Càng quỷ dị chính là bọn họ cũng không biết internet có xảy ra vấn đề gì hay không.

Bọn họ ở phòng điều khiển thế nhưng lại bị người khác khống chế, trong khi toàn bộ fan ở đây không thể lên tiếng được.

Vì thế nên câu nói kia tựa như lời khiêu chiến, lạnh lẽo hoang vắng như núi đêm lan tỏa khắp màn hình. 

Phát sóng trực tiếp, bốn chữ này có ý nghĩa gì, hiện giờ sẽ không có người không biết.

Lúc này nếu cự tuyệt sẽ mất hết thể diện, còn bị gắn thêm cái mác "Chưa chuyên nghiệp".

Hơn nữa xem áo choàng của người nọ cũng đủ biết hắn vẫn là tay mới.

Gia hỏa không biết trời cao đất dày là gì, nếu muốn dâng mình để bị đánh, hắn sẽ thành toàn "hắn".

Lương Húc Quang nghiêng đầu, cao lãnh mở miệng: "Bạn fan này, nhìn cậu hẳn là một game thủ nghiệp dư, chưa được hiểu rõ sự chênh lệch giữa có chức nghiệp và không có chức nghiệp. Nhưng mà cũng có vấn đề gì, nếu đã ra mặt lúc đang phát sóng trực tiếp, chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn lòng hiếu kì của cậu, chỉ đạo cậu một ván. Cậu muốn đánh với ai?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện