Editor: Tiểu Linhh.

Beta: Đậu Đậu.

Bạn học Phong Thượng đoán không ra, tay lay lay thần tượng: “Công, công chúa đâu?”

“Nó? Ở nhà đại thần.” Bạc Cửu đổi trò chơi, chuẩn bị sắp xếp lại suy nghĩ. Nếu như đại thần ngay từ đầu đã là CONG, sau đó vừa ý một người nữ giả nam là cô, cô phải giải quyết chuyện này thế nào mới tốt.

Với mức độ bài xích phụ nữ của đại thần mà nói. Nếu như nói cho anh biết “người em trai” mà anh là tỏ tình thật ra lại là một cô gái…

Đôi mắt Bạc Cửu híp lại một chút, sẽ cảm thấy là bị lừa dối sao? Phong Thượng nhìn sườn mặt trước mắt tuấn mĩ như ma cà rồng, có lẽ cảm thấy mình rất hiểu tâm trạng của thần tượng nhà mình, rất cảm động: “Khi tôi còn bé, cũng từng nuôi qua thú cưng. Đột, đột nhiên đi, đi mất, quả, quả thật là thấy không quen.”

Bạc Cửu ngước mắt.

Bạn học Phong Thượng thấy thần tượng nhà mình có phản ứng, lập tức ngồi thẳng người, hết sức chăm chú: “Này, việc này, tập, tập quen là được rồi. À, lúc còn nhỏ thần tượng có nuôi thú cưng khác không?”

Thú cưng?

Khi còn nhỏ?

Trong đầu Bạc Cửu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một thằng bé khí chất cấm dục, nhìn cô với ánh mắt như nhìn vi khuẩn, cao ngạo thì không phải, nhưng mà lớn lên chính là quá đáng yêu.

Khiến cô rất muốn ôm về nhà nuôi.

Nhất là khi bị cô đẩy ngã.

Đứa bé kia hận không thể chém cô thành vạn mảnh, rất đáng yêu.

Nhưng thằng bé vẫn rất nghe lời, khi cô nghịch bàn phím, sờ hắn một cái, hắn cũng chỉ nhìn cô một cái để cô nghe lời.

Cô còn đút đồ ăn cho đứa bé, mặc dù cuối cùng hại người kia bị dị ứng, hắn cũng không nói gì, ngược lại mặc kệ để cô ôm ngủ.

Bạc Cửu nghĩ tới đây,n ra hai chữ: “Đã từng.”

“A, a? Vậy, đó là mèo, hay lại là chó?” Bạn học Phong Thượng vốn là muốn cùng thần tượng nhà mình nói chuyện về việc chăm sóc thú cưng.

Bạc Cửu đứng lên, cong môi cười một tiếng: “Người.”

Người…

Người!?

Bạn học Phong Thượng giật mình!

Đó sao, sao có thể tính là thú cưng!

Thần tượng hình như không có khái niệm về thú cưng thì phải!?!

Ban đêm.

Bên ngoài trời tối đi một chút.

Trên Internet luôn có lời nói mang tính công kích.

Một số cổ đông câu lạc bộ tìm Phong Dật, nói hình ảnh của đội viên, vấn đề này phải coi trọng.

Trận đấu này thua, rất nhiều người đều mất đi lòng tin đối với Đế Minh.

“Đài truyền hình có một chương trình kĩ năng tổng hợp, chính là nhằm vào tuyển thủ điện tử mà chọn. Người của Tương Nam cũng sẽ tham gia, hành trình nửa ngày. Không chỉ rất dễ lưu lại ấn tượng tốt trước mặt người xem, cũng không ảnh hưởng đến cuộc so tài sống lại vào năm ngày sau. Bây giờ, vấn đề chính là nên thuyết phục Tần tổng tham gia như thế nào. Đối phương là nhìn trúng khí chất của Tần tổng, nếu Đế Minh không thua, cũng sẽ không có trong danh sách khách mời này.

“Trước kia những hoạt động kiểu này, COCO có thể đi được. Lần này rõ ràng không được.”

“Là thể hiện độ ăn ý của đội viên trong chương trình kĩ năng tổng hợp. Muốn cả hai người đồng thời tham gia, chủ yếu vẫn là xem Tần tổng, tôi cảm thấy việc này khó mà nói…”

Toàn bộ Giang Thành đều biết, Tần thiếu không tham gia bất kỳ phóng vấn nào, chứ đừng nói gì là loại chương trình kĩ năng tổng hợp này.

Phong Dật lại không cho rằng như vậy, trái lại hắn hình như là nghĩ ra cái gì, khóe miệng cười như hồ ly: “Muốn hai người đồng thời tham gia, hành trình nửa ngày. Có phải bắt đầu ghi hình từ lúc hai người bắt đầu tỉnh dậy hay không?”

“Một chương trình kĩ năng tổng hợp thông thường chính là như vậy”

Trên tay Phong Dật gập văn bản kế hoạch lại:”Chuyện thuyết phục Tần Tổng cứ giao cho tôi.”

Điều kiện ngủ chung này, rất có sức hút…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện