Nhớ... Ghi sổ?!

Trước nay người đến nơi này ăn cơm đều không có việc ghi sổ...

Đặc biệt là những người cỡ tuổi bọn họ, thích cạnh tranh sự hào phóng với người khác nhất.

Đi ra ngoài ăn cơm còn muốn ghi sổ? Chuyện này rất keo kiệt nha!

COCO cúi đầu cắn ngón tay của mình.

Tổng giám đốc làm chuyện này quá phúc hắc, anh ấy muốn công khai giúp Phó Cửu được nổi tiếng.

Về sau chỉ cần nơi có mặt Phó Cửu, chuyện này đều sẽ bị nhắc đến.

Thật ra Phó Cửu cũng không để bụng thanh danh, cái cô để ý chính là tiền!

“Tần đại thần, anh không biết trong công lược gặp mặt có nói là nếu bạn tốt của anh không có tiền, anh phải hào phóng mà bù đắp việc đó sao?”

Tần Mạc thản nhiên liếc mắt nhìn cô: “Đó là cuộc gặp mặt bình thường, hiển nhiên là điều đó không phù hợp với cậu. Vì tránh cậu có loại ý tưởng hoang đường như lấy thân trả nợ, vẫn nên để cậu trả toàn bộ tiền.”

Phó Cửu: “...”

Chầu tôm hùm này đúng thật là ăn rất mệt.

Vì không muốn mệt nhọc, lúc đầu Phó Cửu không nghĩ phải đem hai con tôm hùm còn lại mang về nhà. Hiện tại dù có mệt cô cũng phải ôm chúng trở về.

Đây chính là cô mời khách, còn thiếu 21580 nhân dân tệ.

Nhưng mà đã tiêu tiền thì tiêu cho thoải mái, ăn xong một bữa cơm, về sau cũng không cần đề phòng bị điều tra.

“Cậu muốn tự mình đi về hay cần tôi đưa cậu về?” Tần Mạc nhìn thoáng qua tôm hùm trên tay thiếu niên, cảm thấy bộ dạng này của cô tựa như con mèo nhỏ trong nhà anh vừa bị xối nước. Chẳng qua anh biết rõ đối phương nhìn sơ qua như rất đáng thương, móng vuốt vẫn rất ngang ngạnh. Vì thế thấp giọng hỏi một câu, đến cả lễ nghi và gia giáo của nhà họ Tần cũng vứt ra đằng sau.

Tần Mạc nghĩ đến mặt khác một chút. Nếu trên xe gia hỏa này yêu cầu cái gì, chỉ cần không quá phận, anh đều có thể đáp ứng.

Dù sao phần lớn nguyên nhân anh muốn gặp mặt Hắc Đào Z lần này chính là muốn mời cậu ta gia nhập chiến đội của anh.

Phó Cửu cũng không khách khí, lắc lắc đầu tóc màu bạc của mình, khóe miệng câu lên: “Anh đưa tôi về. Hiện tại trên người tôi đến cả tiền xe cũng không có, nơi này lại cách nhà tôi hơi xa,  việc lướt ván trượt trở về không khả thi lắm.”

“Ừm.” Tay Tần Mạc mở cửa xe ra, biểu tình rất nhạt, vẫn là bộ dáng cao lãnh như cũ.

Lúc này giữa hai người mới có không khí của cuộc gặp mặt bình thường.

Mập Mạp và COCO vẫn luôn cảm thấy những chuyện lúc nãy đều không được gọi là gặp mặt.

Quả thật chính là cuộc đối đầu kịch liệt trong một giây!

Người lái xe vẫn là Mập Mạp. 

Trong xe mở nhạc.

Phó Cửu ngồi bên tay trái Tần Mạc, khoảng cách giữa hai người cũng không lớn, lại không nói chuyện với nhau.

Điều này khiến cho COCO có chút không quen, nhịn không được đã mở miệng: “Phó Cửu, công ty của mẹ cậu làm thế nào bây giờ? Thật sự phải đóng cửa sao?”

“Vì sao phải đóng cửa?” Phó Cửu thu lại ánh mắt đang thưởng thức phong cảnh ban đêm ngoài cửa xe.

COCO liếm môi dưới: “Tôi nghe được vài tin tức nói là đại bộ phận tuyển thủ của công ty mẹ cậu đều rời đi hết rồi, hiện tại không tìm ra tổ đội thích hợp để dự thi. Hơn nữa nếu các người không nhanh chóng điều chỉnh sẽ bị hủy bỏ tư cách báo danh, đến khi bên nhà đầu tư hết vốn, công ty của mẹ cậu sẽ rất khó chống đỡ.”

Đúng thật là có chuyện như vậy.” Phó Cửu cười một chút, đáy mắt hiện lạnh lẽo đến thấu xương: “Cậu nghe ai nói? Ba kẻ phản bội kia? Hay là con riêng của nhà họ Phó? Mặc kệ cậu nghe ai nói, công ty của mẹ tôi đều sẽ không sụp đổ, muốn sụp đổ cũng là người khác sụp đổ.”

COCO không nghĩ tới người vừa rồi ở khách sạn không kiềm chế được phóng đãng, lúc này trên người lại tràn ngập cảm giác áp bách ác liệt như vậy.

Giờ khắc này cậu mới chân chính cảm nhận được Phó Cửu, kẻ được gọi là nhà giàu mới nổi, phá gia chi tử này đúng thật là tên đánh bọn họ liên tục bại lui, Hắc Đào Z!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện