Tổng giám đốc sẽ không vì không khống chế được giận dữ mà trực tiếp làm thịt hắn đâu nhỉ? Lương bí thư đã có ý nghĩ về nhà sớm một chút nay lại quyết định không đi.

Xem tổng giám đốc Tần bị trêu chọc còn thú vị hơn là về nhà xem phim truyền hình.

Đáng tiếc là hắn vừa có ý niệm này, Tần Mạc liền tắt notebook rồi cầm trên tay, giọng nói lạnh nhạt ném cho hắn một câu: “Nếu Lương bí thư thích xem diễn kịch ở công ty như vậy thì đêm nay ở lại tăng ca đi, ngày mai tôi tới nghiệm thu* thành quả.”

*Thí nghiệm, thu hoạch.

Lương bí thư: “...” 

Tổng giám đốc, làm người không thể vô tình như vậy a!

Tần Mạc ấn nút tầng cao nhất trong thang máy, đi vào khu nghỉ ngơi của chiến đội, khóe miệng nhếch lên, ý cười chậm rãi hiện lên trên mặt phảng phất như một đóa băng hoa độc nhất vô nhị ở Bắc Cực.

Phó Cửu không thấy đối phương đáp lại, gửi đi một dấu chấm hỏi.

“Đinh.”

Tần Mạc ngồi trước cửa sổ sát đất, vừa mở notebook lên liền thấy tin nhắn này.

Hắn chậm rãi đánh chữ gửi qua một câu: “Tôi không có hứng thú đối với nam. Nhưng mà nếu cậu là nữ, nhất định tôi sẽ khiến cho cậu nếm thử cái gì gọi là thích.”

Hắn rất dùng sức khi đánh hai chữ “thích” này! (“Thích” trong tiếng trung là 喜欢, nên ghi là “hai chữ”.)

Tuyệt đối không phải ý tứ thuần khiết gì.

Phó Cửu cũng hiểu hàm ý trong đó, không hiểu sao trên mặt nóng bừng. 

Để tránh người khác thấy được cô cùng đối phương thay phiên trêu chọc.

Phó Cửu thông minh nhanh chóng sửa lại đề tài: “Ngày mai anh có thời gian rảnh không, buổi sáng hay là buổi chiều?”

“Buổi chiều.”

Lại là hai chữ, Phó Cửu nghĩ thầm không nên chọc giận người đàn ông này, lúc nào cũng tiết kiệm lời nói như vậy.

Phó Cửu nhìn lịch học một chút: “Vậy chờ tôi tan học đi, kết thúc tiết cuối cùng là sáu giờ, sáu giờ mười lăm tôi sẽ tới, quán cà phê A Đại gần trường học, không gặp không về.”

Nói xong, Phó Cửu liền muốn offline.

Không nghĩ tới bên kia nhanh chóng gửi tin tức lại, hẳn là không có độ ấm: “Khoan đã, cậu chờ một chút.”

“Hửm?” Phó Cửu nhướng mày

Ánh mắt Tần Mạc nhàn nhạt: “Tại sao lại nói muốn ra gặp mặt?”

“Luôn bị người khác truy tìm, tôi cũng rất buồn rầu.” Phó Cửu gửi xong tin nhắn này liền buông khăn lông chờ đáp lại, nguyên nhân chân chính đương nhiên không thể nói ở trên mạng.

Tần Mạc bên kia chỉ “A” một tiếng.

Giọng rất lạnh lẽo, rõ ràng cũng không tin tưởng lời này.

Kế tiếp hắn đánh một câu gửi lại: “Đưa phương thức liên hệ của cậu nói cho tôi.”

Phó Cửu cũng đã nghĩ tới chuyện này, không nghĩ sẽ giữ lại, dứt khoát đưa số WeChat qua: “Hắc Đào Z toàn đua.” (Cái này chắc là tên WeChat, ta cũng không rõ app này lắm.)

“Đã biết.” Đối phương đáp lại một câu, đến cả một dấu chấm câu cũng không có.

Quả nhiên là thiên chi kiêu tử, bộ dáng cao ngạo hơn người.

Nhìn dáng vẻ của vị tổng giám đốc đại thần này phỏng chừng là không muốn tiếp tục đùa giỡn cùng cô.

Tất nhiên là ở trong trò chơi, người ta rất nổi tiếng.

Nhưng mà dù sao cô cũng đã gặp qua hắn.

Đến lúc đó đi quán cà phê trực tiếp gọi tên Tần Mạc là được.

Chỉ sợ đến lúc đó Tần đại thần làm thổ hào* muốn vào phòng VIP, tin tức này cũng không tiết lộ cho mọi người được.

*Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ. Nguồn Wiki.

Dù sao cũng không có quan hệ. Mà từ giờ cô phải bắt đầu dùng WeChat.

Sau khi quyết định, Phó Cửu liền tắt máy đi ngủ. Cô cũng không có thói quen mang điện thoại theo bên người cho nên cũng không biết lúc này trên WeChat của cô có ba thông báo kết bạn ở trong di động của cô, chờ đợi cô chấp nhận...

Tầng cao nhất của tập đoàn Tần thị, bên ngoài cửa sổ sát đất là phong cảnh toàn bộ ánh đèn thành phố, chiếu rọi một bóng hình đó là ánh mắt sâu không thấy đáy của Tần Mạc.

Một tay của hắn cầm ly rượu vang đỏ, chăm chú nhìn màn hình di động của mình, ánh mắt lạnh dần xuống...

Vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn?

Tốt, rất tốt!

Xem ngày mai gặp mặt, hắn thu thập “Hắn” như thế nào!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện