Gần như trong nháy mắt, Phó Cửu thấy cặp mắt của dì Trương ảm đạm xuống. Cô vội vàng duỗi tay ra, ý cười nhợt nhạt rất soái khí: “Sao lại không hài lòng được, dì Trương nấu lẩu thịt bò ngon như vậy, chuẩn bị quần áo khẳng định mặc cũng rất thoải mái…”

Dì Trương được thiếu niên khen một tràng, cả khuôn mặt hiện lên vui vẻ, còn có chút hồng kỳ lạ. Cửu thiếu gia thật sự quá dịu dàng, hoàn toàn không giống với loại hình của thiếu gia nhà bọn họ.

Phó Cửu đang định không ngừng cố gắng mê hoặc...

Tần Mạc đã nhanh miệng ngắt lời thiếu niên, giọng nói rất nhạt: “Cảm thấy dì Trương tốt thì hôm nay hãy ngủ lại.”

Phó Cửu: “...” Đại thần lại giăng bẫy cô! “A? Cửu thiếu gia hôm nay không ở lại được sao?” Dì Trương ngước mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp này, vẻ mặt hết sức thất vọng nói: “Tôi còn nấu thức ăn khuya cho Cửu thiếu gia, cháo thịt nạc trứng muối. Bình thường thiếu gia không ăn mấy thứ này, hiện tại hiếm lắm mới có người ăn…”

Phó Cửu cẩn thận suy nghĩ một chút, phòng tắm và phòng ngủ riêng biệt. Mặc dù cô ngủ lại đây, chỉ cần phòng khác nhau cũng không đến nỗi bị phát hiện cái gì.

Đã nói đến loại tình trạng này, nếu cô còn cự tuyệt thì với tài năng thần thám đã đọc qua tâm lý học như đại thần, nói không chừng sẽ hoài nghi cô.

Quan trọng là cô không nỡ khiến người phụ nữ đối xử tốt với cô thương tâm, đặc biệt là phụ nữ giống như dì Trương.

“Cháu đương nhiên muốn ở lại.” Phó Cửu giương môi lên, bộ dáng ngập tràn khí chất công tử, vươn tay trái cầm lấy áo ngủ, lại vén tóc ra sau tai giúp dì Trương: “Cháu thích ăn như vậy, sao có thể buông tha cháo thịt nạc trứng muối do chính tay dì Trương làm.”

Dì Trương vừa nghe những lời này lập tức cao hứng giống như một đứa trẻ: “Tôi đi bưng lên cho Cửu thiếu gia ngay.”

“Được.” Không người nào nhìn ra được, trong lòng Cửu gia của chúng ta xuất hiện mặt khóc nhỏ.

Ở lại có nghĩa là cô phải quấn băng vải ngủ cả đêm. Là nữ sinh đều biết đó quả thật chính là dày vò!

Tần Mạc thấy mục đích đã đạt được liền quay đầu đi, tiếp tục mở video hội nghị, trong tiếng Anh vô cùng lưu loát ngẫu nhiên pha trộn vài câu tiếng Pháp.

Cuộc hội nghị kia không phải loại hội nghị nhỏ gì, cũng làm khó đại thần, đã mở ra hội nghị thương nghiệp vượt quốc tế như vậy, còn có thể dành thời gian lợi dụng dì Trương giăng bẫy cô.

Quả nhiên là không buôn bán sẽ không gian dối.

Phó Cửu một bên chửi rủa, một bên thừa dịp đại thần còn đang họp, nhanh chóng thay bộ đồ ngủ.

Nói cách khác chuyện ở phòng thay quần áo tại sân tennis xuất hiện lần nữa… Cô thật đúng là không dễ đối phó.

Vì phòng ngừa tí nữa đại thần lại giăng bẫy cô, Phó cửu đi xuống lầu xác nhận phòng dì Trương chuẩn bị cho mình trước, quen thuộc hoàn cảnh.

Giường khác nhau, hệ số an toàn sẽ cao hơn.

Tựa hồ cũng không có yêu cầu gì đáng lo lắng.

Nghĩ như vậy, Phó Cửu móc ra notebook được mình cải trang, rất thảnh thơi đăng nhập vào trò chơi.

Cô vừa mới vào game đã thấy một người gửi cho cô khoảng chừng một trăm lời mời kết bạn.

Phó Cửu kéo giao diện ra, tất cả đều là “Thưởng Ngươi Một Quyền Tiêu Tiêu Nhạc”.

“Thần tượng, thần tượng, vì sao cậu không chấp nhận tôi?”

“Thần tượng, "Anh Hùng Không Phải Đồ Vật" lại dám nói tôi ác ý quấy rầy người chơi! Tôi rõ ràng chỉ gửi cho cậu một trăm lời mời! Tôi còn muốn gửi cho cậu một nghìn lần nữa kìa! Trong trò chơi tôi có rất nhiều tiền!”

“Thần tượng đã nói mang tôi đi đánh phó bản, mang tôi bay cơ mà? Sao cậu còn chưa chịu xuất hiện?”

“Thần tượng, vì cớ gì cậu không lên trò chơi, chẳng lẽ cậu đã bị đại thần bắt cóc rồi sao?”

Lúc ban đầu là hứng thú bừng bừng, cuối cùng lại là mặt uể oải, đủ để nhìn ra được hòn vọng phu Phong Thượng đã mỏi mắt ngóng trông Cửu gia cỡ nào...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện