Sau khi Tiết Dao Dao nhìn thấy một chữ kia bỗng nhiên ngừng lại.

Suy đoán là một chuyện, xác nhận lại là chuyện khác.

Cô đột nhiên nghĩ đến ngày hôm đó, thiếu niên kiên định đối mặt với rất nhiều phóng viên, phảng phất như được phủ thêm chiến giáp, đôi mắt sáng ngời nói: "Bởi vì chúng em đều tin tưởng rằng chính nghĩa có lẽ sẽ đến trễ, nhưng từ trước đến nay nó đều sẽ không vắng họp."

Hóa ra là như thế.

Hóa ra vẫn luôn là dạng này...

Hốc mắt Tiết Dao Dao đỏ bừng, tay bưng kín môi. Cô rất muốn khóc, không phải vì khổ sở mà là rất vui vẻ.

Cô vừa nghèo vừa xấu xí, thân hình lại rất mập.

Ở trường học, cô đã chịu qua rất nhiều khi dễ.

Trong số đó có vài lần không hẳn được tính là khi dễ, chỉ là ánh mắt khinh thường liếc tới, chỉ là khe khẽ nói nhỏ, là cười nhạo. Chỉ cần một ít cũng đủ phá hủy lòng người.

Tiết Dao Dao cảm thấy mình rất may mắn mới có thể gặp một người như vậy.

Cậu ấy có gương mặt xinh đẹp và thân thiện hơn so với người khác. Ngay cả ánh mắt cậu ấy nhìn mình lúc này đều tràn ngập ấm áp.

"Tớ sẽ không nói với người khác."

Chẳng những không nói ra bên ngoài, cô còn sẽ bảo mật giúp thiếu niên.

Phó Cửu cười cười, viết ba chữ đưa qua: "Tớ đã biết."

Tiết Dao Dao ngừng một chút, lại viết một câu: "Tớ thấy cậu hình như đang tìm người ở trong trò chơi? Tớ cũng đánh "Anh hùng", tớ tìm giúp cậu nhé?"

Phó Cửu vừa nghe được Tiết Dao Dao nói rằng cũng đánh "Anh hùng", hai mắt cô sáng ngời, cũng không hỏi trình độ của Tiết Dao Dao ra sao, trực tiếp đẩy notebook của mình qua: "Thử đánh một ván xem."

Đây là lần đầu tiên Tiết Dao Dao chơi game trong lúc đi học, sau khi khắc phục gánh nặng tâm lý mới bắt đầu ra tay. Hơn nữa notebook loại nhỏ này dùng tốt hơn ngoài dự đoán của mọi người, thao tác bàn phím không có một chút tạm dừng, hình ảnh cũng rất mượt, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn một số loại máy tính cao cấp.

Thực tế thì Tiết Dao Dao chưa từng đụng tới đồ vật cao cấp nào. Bởi vì người quá béo, ngoại trừ chơi game, cô cũng không có bất cứ hạng mục giải trí khác.

Nói thêm cũng chỉ có đau buồn, nhưng trong cái rủi có cái may. Loại tiêu khiển như vậy, cô cũng có thể dùng tiền tiết kiệm để trả. Đến tiệm internet mở máy tính ba giờ đồng hồ cũng chỉ mất sáu nhân dân tệ, cũng không cần phải mua một ly Starbucks như các bạn học khác. Cho nên thao tác của Tiết Dao Dao không yếu, thậm chí kỹ năng còn thành thạo hơn so với một game thủ bình thường.

Phó Cửu ngồi bên cạnh nhìn, lông mày hơi nhíu lại, không đợi Tiết Dao Dao đánh xong liền viết một câu lên mảnh giấy: "Chỗ tớ có một công việc, thù lao không tồi, cậu có hứng thú tới giúp tớ hay không?"

Tiết Dao Dao chưa hỏi nội dung công việc là gì đã lập tức viết: "Tớ nguyện ý!" Sau khi trả lời xong mới phát hiện hình như mình nhiệt tình quá mức, sợ Phó Cửu sẽ ghét cô nên hơi rụt tay lại.

Không nghĩ tới bộ dáng của Phó Cửu lại rất cao hứng, khóe miệng nhếch lên, đầu bút lưu chuyển: "Nội dung công việc chính là mỗi ngày chỉ cần chơi game, lợi dụng thời gian sau khi tan học. Tớ thấy thao tác của cậu thoạt nhìn khá tốt, chỉ là còn vài chỗ bị khiếm khuyết, chúng ta sẽ khắc phục chúng sau. Tóm lại mục tiêu của chúng ta chính là phải xưng bá thi đấu Điện Cạnh năm nay, vì thế cậu nên sắp xếp việc học cho tốt. Đừng để đến lúc đó không đạt tiêu chuẩn, không lấy được tư cách dự thi."

Tiết Dao Dao nghe bốn chữ "Không đạt tiêu chuẩn" kia, nhẹ nhàng ho một tiếng, kế tiếp trả lời một câu: "Cửu điện hạ, thật ra thì cậu có cảm thấy về phương diện học tập, chắc hẳn cậu là người nên để ý nhiều hơn mới đúng."

Cả người Phó Cửu chợt cứng lại, nhớ tới phiếu điểm trước kia Trần Hiểu Đông đưa, ngoại trừ ngữ văn, các môn còn lại của cô đều là ba mươi mấy điểm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện