Phương Mộc bước mấy bước vượt qua bãi cỏ, đi men theo con đường nhỏ, vội vàng quay về phòng. Dưới cổng ký túc xá, Lưu Kiện Quân diện comple, đi giày da, đang nói chuyện với Đặng Lâm Nguyệt.

Thấy Phương Mộc đi tới, liền nhiệt tình hào hứng chào hỏi, Đặng Lâm Nguyệt cũng mỉm cười với Phương Mộc hết sức lịch sự. Phương Mộc lơ đãng vẫy vẫy tay, bước nhanh vào trong tòa lầu ký túc xá.

Khoảng 5 phút trước, Đỗ Ninh ở trong phòng gọi điện cho Phương Mộc, nói có bạn đại học tìm cậu.

Từ sau khi tốt nghiệp Đại học Sư phạm Phương Mộc hầu như không hề liên lạc với các bạn học đại học. Có người đến thăm khiến cậu vô cùng ngạc nhiên.

Đẩy cửa bước vào, một người đang ngồi trên giường Phương Mộc, bỗng đứng bật dậy, vừa cười vừa nói đặc khẩu âm vùng Đại Liên: “Lão Lục, cậu về rồi à?”

Phương Mộc ngẩn người mất mấy giây, không nói lời nào, bước thẳng tới, ôm chặt người đó.

“Lão Đại!”

Lão Đại cảm thấy hơi khó xử trước sự nhiệt tình bất ngờ của Phương Mộc. Anh vỗ vỗ mấy cái vào lưng Phương Mộc: “Cậu nhóc này, cũng chẳng thay đổi gì mấy.”

Phương Mộc ngại ngùng thả tay ra, lén lút lấy tay lau lau khóe mắt ươn ướt.

“Lão Đại, sao anh lại đến đây?”

“Tôi vừa vặn đến đây công tác, bèn tiện thể đến thăm cậu. Hừ, không ngờ cổng trường Đại học J của các cậu lại bảo vệ nghiêm ngặt đến thế. Tôi phải đăng ký chứng minh thư mới được cho vào đấy.”

“Khà…khà, khoảng thời gian trước, trong trường xảy ra khá nhiều chuyện, cho nên, quản lý rất nghiêm ngặt đối với những người ngoài trường tới.”

“Ồ, có chuyện gì vậy?”

“Có hai sinh viên bị giết.” Đỗ Ninh đứng bên cạnh nói chen vào.

“Xì, sao mà đến đâu cũng có những chuyện thế này nhỉ?” Lão Đại nhíu mày, thấy Phương Mộc biến sắc mặt vội vàng chuyển đề tài.

“Điều kiện phòng ký túc xá của các cậu, cũng khá đấy chứ, có phải là phòng tiêu chuẩn của thạc sỹ không?”

“Đúng vậy, Lão Đại anh dạo này thế nào?”

“Khà khà, sống tạm qua ngày thôi. Cậu cũng biết đấy, bây giờ sinh viên đại học tốt nghiệp ra trường tìm việc khó khăn như thế nào.Tôi làm công việc phụ trách về luật cho một cơ quan nhà nước ở Đại Liên. Tình hình kinh doanh của đơn vị cũng không mấy sáng sủa, cho nên, chúng tôi, vừa phải thay cơ quan kiện cáo, còn phải thay cơ quan đòi nợ. Thì đây, chuyến đi lần này chính là đến đòi tiền một công ty chỗ các cậu đây.”

Phương Mộc cười: “Có còn giữ liên lạc với các anh em khác không?”

“Lão Nhị đi bộ đội rồi. Lão Đại của phòng 351 đi cùng cậu ấy nói, cậu ấy giờ là cán bộ liên cấp. Lão Ngũ, sau khi tốt nghiệp đến Quảng Châu làm luật sư, nghe nói làm ăn cũng khá lắm, nhưng tôi cũng ít liên hệ với bọn họ.”

Giọng Lão Đại trầm xuống: “Cậu cũng biết rồi đấy, sau khi xảy ra chuyện đó của Lão Tam, Lão Tứ qua đời, chính cậu cũng khó khăn lắm mới giữ được tính mạng. Sáu anh em vui vẻ là thế, giờ chỉ còn lại bốn người chúng ta. Mọi người dường như đều cùng cố ý né tránh chuyện này, chỉ mong sớm quên được nó, tự nhiên dần dần cắt đứt liên lạc.”

Phương Mộc chú ý thấy Đỗ Ninh đang dỏng tay lắng nghe, bèn kéo Lão Đại, “Đi nào, Lão Đại, khó khăn lắm anh mới tới đây được một lần, tôi mời anh đi ăn.”

Trong quán ăn nhỏ phía ngoài cổng trường, Phương Mộc và Lão Đại uống đến đỏ mặt tía tai. Dù sao cũng đã từng là anh em thân thiết, hơn hai năm không gặp, đương nhiên có rất nhiều điều muốn nói. Ban đầu, hai người đều tranh nhau nói, giống như là hai ông già sắp từ bỏ cõi trần, đang cố thi thố về trí nhớ của mình.

Chỉ có điều, hai người đều thận trọng né tránh vụ thảm kịch đó, ra sức hồi tưởng lại những lý luận cao siêu của một người tài giỏi nào đó và những chuyện hoang đường cười ra nước mắt. Khi không còn gì để nói hai người nhìn nhau cười và uống rượu.

Uống được kha khá, Lão Đại đột nhiên đập tay vào gáy, “Phải rồi còn có một chuyện nữa, người phóng viên đó sau đó có đến tìm cậu không?”

“Phóng viên?” Phương Mộc hơi mơ hồ, “Phóng viên nào?”

“Chẳng phải có một phóng viên muốn phỏng vấn cậu sao?” Xem ra Lão Đại còn mơ hồ hơn.

“Phỏng vấn tôi? Phỏng vấn tôi cái gì?”

“Ôi, còn có thể là cái gì nữa đây. Thì chính là chuyện của Lão Tam đấy.”

Phương Mộc bỗng chốc tỉnh táo hẳn, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Khà khà, cậu vội gì chứ. Khoảng ba tháng trước, một hôm tôi nhận được một cuộc điện thoại, anh ta nói là phóng viên của tờ báo tối của thành phố C. Anh ta hỏi tôi có phải là bạn học của cậu không, tôi nói phải.Tôi hỏi anh ta sao lại có số điện thoại của tôi, anh ta nói tìm thấy số điện thoại của tôi ở trong phần danh bạ sinh viên. Anh ta nói, anh ta muốn điều tra một chút về chuyện của Lão Tam năm đó, nói là muốn viết một bài báo về phương diện sức khỏe tâm lý của sinh viên.”

“Anh đã nói gì với anh ta?”

“Chẳng có gì, chỉ là những điều mà tôi biết. Nhưng tôi cảm thấy cái người đó không quan tâm lắm đến chuyện của Lão Tam, mà ngược lại, quan tâm đến cậu hơn.”

“Quan tâm đến tôi?”

“Đúng vậy, ví dụ, tính cách của cậu, biểu hiện đó như thế nào. Tôi nghĩ có thể vì cậu là người sống sót duy nhất.”

Phương Mộc nghĩ một lát, mở miệng nói: “Người đó trông như thế nào?”

“Cụ thể thế nào tôi không rõ, nhưng qua giọng nói chắc đang còn trẻ, khoảng chừng ngoài 30 tuổi, ăn nói rất lịch thiệp.”

Lão Đại chú ý thấy đôi lông mày của Phương Mộc nhíu chặt lại, “Sao, Anh ta không đến phỏng vấn cậu sao?”

“Không” Phương Mộc lắc đầu.

“Thế thì kỳ lạ thật đấy. Anh ta muốn gì nhỉ?” Lão Đại vô cùng băn khoăn.

Câu hỏi trong lòng Phương Mộc cũng lớn như câu hỏi của Lão Đại vậy.

Cậu nhớ lại hồi nghỉ hè, cô giáo Triệu đã từng nhắc với cậu về người đó rồi.

***

Chuyến đi đến Hạc Cương của Triệu Vĩnh Quý không hề có chút giá trị nào.

Khi đi điều tra nơi khác, cảnh sát trong vùng đã cung cấp một thông tin sau: Nạn nhân Vương Thanh hồi học cấp 3, đã từng có một nam sinh cùng lớp tên Diêm Hồng Binh ra sức theo đuổi cô, Chỉ có điều, cách thể hiện tình yêu của anh ta đều vô cùng ngang ngược, bất cứ người đàn ông nào tiếp xúc với Vương Thanh đều không thể tránh khỏi bị anh ta và những anh em trong xã hội của anh ta đánh cho một trận.

Có lần, khi một thầy giáo dạy vật lý đang phụ đạo ngoài giờ cho Vương Thanh, vừa vặn bị Diêm Hồng Binh nhìn thấy, kết quả là thầy giáo này bị đánh cho giập sống mũi, máu chảy bê bết. Sau kỳ thi đại học, Vương Thanh đã đến trường Đại học J.

Diêm Hồng Binh trở thành kẻ vô công rồi nghề, đã hai lần đến trường Đại học J quấy nhiễu Vương Thanh. Khi lần thứ hai đến, bị Khúc Vĩ Cường dẫn anh em trong đội bóng đá trường dần cho cậu ta một trận tơi bời.

Lúc đó Diêm Hồng Binh đã nói một câu: “Mày cứ đợi đấy, sớm muộn gì tao cũng xử lý mày.” Trước khi xảy ra vụ án 7.1, Diêm Hồng Binh đã rời khỏi Lạc Cương, không biết đi đâu.

Tin tức này rất phù hợp với hướng điều tra mà giáo sư Kiều đã kiến nghị, cũng khiến cho Triệu Vĩnh Quý vô cùng hưng phấn. Khi bên Hạc Cương báo tin, Diêm Hồng Binh đột nhiên quay trở về Hạc Cương, Triệu Vĩnh Quý vừa yêu cầu địa phương khống chế Diên Hồng Binh, vừa lái xe suốt đêm vội đến Hạc Cương để tiến hành thẩm vấn lấy lời khai của Diêm Hồng Binh.

Kết quả khiến Triệu Vĩnh Quý vô cùng thất vọng. Diêm Hồng Binh đến trường Đại học J quấy nhiễu Vương Thanh và những sự việc khác là đúng sự thực. Nhưng sau khi quay về Hạc Cương không lâu, anh ta đi Quảng Châu làm tay chân cho một sòng bạc ngầm. Trung tuần tháng sáu năm 2002, Diêm Hồng Binh bị đánh trọng thương trong một vụ ẩu đả có vũ khí.

Khi xảy ra vụ án, anh ta đang được chữa trị tại một bệnh viện ở Quảng Châu, hơn nữa bị cảnh sát theo dõi vô cùng nghiêm ngặt. Cho nên, khi Triệu Vĩnh Quý buồn bực đứng ở bên cửa sổ hành lang hút thuốc, Thái Vĩ vừa từ phòng làm việc của Cục trưởng trở về, chỉ liếc nhìn anh ta, đã biết thế nào là đồng bệnh tương lân, bởi vì, tâm trạng của Thái Vĩ cũng đang vô cùng tồi tệ.

Khoan hãy nói đến vụ án giết người ở bệnh viện đã rơi vào bế tắc, vụ án ngược đãi giết hại bé gái vừa mới xảy ra cũng không hề có chút manh mối nào. Phía cảnh sát dựa vào tư duy vốn có, tiến hành những hạng mục điều tra đều không có tiến triển. Hôm xảy ra vụ án, các bạn trong lớp nạn nhân Kim Xảo phần lớn đều được các bậc phụ huynh đón về.

Chỉ có một bé gái nhớ lại, nói, lúc cô bé về nhà, nhìn thấy Kim Xảo đứng trước cổng trường, hình như đang đợi ai đó. Thầy giáo chủ nhiệm hôm đó phải đi chúc mừng sinh nhật bố vợ nên vừa mới tan học đã đi ngay, không ai chú ý sau khi tan học Kim Xảo đã đi theo ai, và đi đâu.

Vợ chồng Kim Bỉnh Sơn và Dương Cầm vốn đều là giảng viên của trường Đại học J. Sau đó, Kim Bỉnh Sơn từ chức, cùng bạn bè mở một công ty văn hóa, vợ là Dương Cầm vẫn tiếp tục ở lại trường dạy học.

Bất luận là ở trường hay là ở trong xã hội, danh tiếng của hai người đều rất tốt, không hề gieo thù chuốc oán với ai. Hơn nữa, Kim Bỉnh Khiêm mặc dù làm nghề kinh doanh, nhưng biết giữ mình, chưa bao giờ nghe nói có quan hệ mờ ám với bất cứ người phụ nữ nào. Khả năng giết người vì thù hay vì tình về cơ bản có thể loại bỏ.

Những cuộc điều tra phỏng vấn đối với mọi người xunh quanh hiện trường vụ án gần như không thu được kết quả gì. Theo như lời Kim Bỉnh Sơn nói, khoảng 2h sáng ngày phát hiện ra thi thể, anh trở về nhà, lúc đó, trước cửa không hề có thùng giấy.

Đến tận 7 giờ, anh mới đẩy cửa, do đó, hung thủ chắc là chuyển thùng giấy chứa thi thể Kim Xảo đến cửa nhà họ Kim vào khoảng từ 2 giờ đến 7 giờ sáng. Vào mùa này, khoảng 6 giờ trời đã bắt đầu sáng rồi, do đó, hung thủ có khả năng chuyển thùng giấy đến nhà họ Kim vào khoảng thời gian từ 2 giờ đến 5 giờ sáng.

Mà đây chính là khoảng thời gian mọi người ngủ say nhất. Thế nên, khi cảnh sát điều tra, đến hỏi thăm mọi người xung quanh xem có nghe thấy tiếng đồ vật kéo lê, có tận mắt chứng kiến thấy chiếc xe nào khả nghi không, dường như ai cũng lắc đầu, chỉ có một người đàn ông trung niên, bị mắc chứng viêm tuyến tiền liệt nói, khoảng 4 giờ, khi ông ta tỉnh dậy đi vệ sinh, thấp thoáng nghe thấy tiếng nổ máy ô tô ở dưới tầng. Còn về, kiểu dáng, biển số, đặc điểm người lái đều không hề nhìn thấy.

Về chiếc thùng giấy chứa thi thể, cảnh sát đã điều tra các cửa hàng chuyên bán đồ Adidas, thông tin nhận được như sau: chiếc thùng giấy này là thùng hàng vận chuyển quần áo thể thao. Sau khi cửa hàng lấy đồ ra, bèn bán thùng giấy cho nơi thu mua phế liệu, thỉnh thoảng cũng có nhân viên trong cửa hàng cần thùng giấy, có thể đem một hai thùng về nhà. Toàn thành phố có hàng nghìn điểm thu mua phế liệu lớn nhỏ, nếu điều tra từng nơi một, cũng cần khá nhiều thời gian.

Còn về miếng gốm sứ đó, trong lúc điều tra, cảnh sát phát hiện, nó xuất phát từ một sản phẩm nhái của nhà nghệ thuật gốm sứ người Anh Grayson Perry. Hơn nữa, loại sản phẩm nhái này đều có bán ở các cửa hàng sảm phẩm công nghệ lớn bé trong toàn thành phố. Điều tra người mua chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Sau khi chào một câu lấy lệ với Lão Triệu đang buồn rầu ngoài hành lang, Thái Vĩ chui vào phòng làm việc, vừa ra sức day thái dương, vừa châm một điếu thuốc đưa lên miệng. Lật giở cuốn hồ sơ, Thái Vĩ đọc tỉ mỉ từng chữ.

Khi Thái Vĩ mệt mỏi rã rời, rời khỏi Sở Công an thành phố đã là gần nửa đêm.

Trong một quán ăn ven đường, Thái Vĩ vừa húp bát canh nóng rắc thêm tiêu bắc, vừa nhìn mấy hàng chữ viết ngoáy trên cuốn sổ tay.

Buổi chiều lúc đang xem hồ sơ vụ án đến u mê cả đầu óc, anh đột nhiên nghĩ đến Phương Mộc, nhớ rằng, cậu ta đã nói lý luận về “ký hiệu”, “nhu cầu”, khi thực sự không có manh mối nào, anh cũng hãy thử theo cách của cậu ta xem sao.

Điểm đột phá quan trọng của việc phá án chính là làm rõ động cơ gây án của hung thủ, như vậy có thể thu hẹp phạm vi điều tra những nhân vật khả nghi. Những dấu vết hiện trường ở một mức độ nào đó cũng có thể chứng minh động cơ gây án của hung thủ.

Những điểm nghi vấn trong vụ án ngược đãi giết hại bé gái, có lẽ quy tụ lại ở mấy phương diện sau:

Thứ nhất: Thủ đoạn ngược đãi giết hại. Đối với một người đã trưởng thành, việc giết chết một bé gái 7 tuổi, có thể nói dễ như trở bàn tay, hung thủ sao lại phải tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để hành hạ Kim Xảo cho đến chết? Hơn nữa còn cưỡng hiếp thi thể sau khi chết? Nếu như nói cần bày tỏ nhu cầu đặc biệt nào đó của hung thủ, vậy thì có lẽ là một biến thái về tâm lý tình dục;

Thứ 2: Cuộn băng video, hung thủ quay bộ phận phía dưới của nạn nhân Kim Xảo, việc này xuất phát từ loại nhu cầu gì đây? Nếu như nói là để tạo niềm kích thích tình dục cho hoạt động sau này, sao lại chỉ quay có 15 giây? Sao lại chuyển nạn nhân trở về nhà? Thứ 3: Chở thi thể nạn nhân. Từ những vụ án tương tự trước đây, có thể nhận thấy, loại hành vi này phần lớn là hung thủ muốn bày tỏ một sự khiêu chiến hoặc là giải bày tâm trạng. Vậy thì hắn đang khiêu chiến với ai? Cảnh sát hay là bố mẹ nạn nhân.

Thái Vĩ vừa nuốt một miếng sủi cảo, vừa ra sức mô phỏng lối suy nghĩ của Phương Mộc, cố gắng thử phân tích đặc trưng tâm lý của nhân vật. Đã ăn xong sủi cảo, anh cũng không thể không thừa nhận, ngoài bộ dạng nhíu mày ra, tất cả những thứ khác đều không thể học được.

Đứng giữa bầu không khí mát lạnh buổi đêm, Thái Vĩ đã có một quyết định; bất luận phải đối diện với sắc mặt khó coi đến đâu, ngày mai anh cũng phải tìm Phương Mộc nói chuyện.

Sự việc đơn giản hơn nhiều so với suy nghĩ của Thái Vĩ. Phương Mộc không hề bày ra bộ mặt kiểu cấm lại gần, chỉ cẩn thận khóa cửa phòng ký túc xá, sau đó, cầm cuốn hồ sơ lặng lẽ xem.

“Đã tìm thấy xuất xứ của nó chưa?” Mấy phút sau, cậu chỉ vào một tấm ảnh, Thái Vĩ tiến lại xem, lại thùng giấy chứa thi thể Kim Xảo, là thùng hàng Adidas phổ thông, có in hình logo Tam diệp thảo (Ba cọng cỏ).

“Chưa, vẫn đang tìm, sao cơ?”

“Ồ, không có gì!” Phương Mộc hướng ánh mắt vào bức ảnh chụp miếng gốm sứ.

“Cái này thì sao?” Xem một lúc, Phương Mộc lại hỏi.

“Cái này còn phiền phức hơn, toàn thành phố có vô số cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ, rất khó tìm ra ai là người mua.”

“Miếng gốm sứ này có ý nghĩa gì nhỉ?” Phương Mộc nhìn trần nhà như đang nói với chính mình.

“Liệu có phải trong lúc nạn nhân giằng co với hung thủ tại hiện trường đã vô tình làm vỡ lọ hoa đó, rồi nắm trong tay luôn?”

“Không đâu” Phương Mộc lắc đầu, “Chắc chắn là sau khi hung thủ giết chết nạn nhân, đã nhét vào tay nạn nhân.”

“Tại sao?”

“Anh không cảm thấy nó quá to sao?” Phương Mộc lấy tay vẽ theo hình dạng, “Hung thủ giết người, cưỡng hiếp thi thể, quay video, trong quá trình làm tất cả những việc này, hắn không thể nào không phát hiện thấy tay nạn nhân đang nắm miếng gốm sứ đó.”

“Ý của cậu là…”

Thái Vĩ nghĩ một lát, từ tốn nói: “Hung thủ nhét nó vào tay nạn nhân, là để truyền đạt một thứ thông tin nào đấy?”

“Đúng vậy, chỉ là tôi không biết, thứ thông tin này rốt cuộc là gì. Nhưng tôi cảm thấy có thể phân tích từ hai phương diện, một là chính miếng gốm sứ, hai là ngụ ý của chính tác phẩm này. Phương diện thứ hai cần tìm kiếm tư liệu, còn về phương diện thứ nhất…”.

Phương Mộc vừa nghĩ vừa nói, “Tôi cảm thấy rất có khả năng liên quan đến thân phận của nạn nhân. Đồ gốm sứ có đặc điểm gì?”

“Ừm, cũng tương đối cứng, cũng khá giòn.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi nghĩ cái này có khả năng mang ý nghĩa là nữ giới.”

“Ồ, tại sao?”

“Vấn đề này, lát nữa tôi sẽ trả lời anh, chúng ta hãy nói chuyện về chính hung thủ. Tôi cảm thấy người này khoảng 25 đến 35 tuổi, có trình độ văn hóa, và có khả năng nghệ thuật nhất định, điều kiện kinh tế cũng khá. Bề ngoài khá gọn gàng, cư xử lịch thiệp. Con người này có một trở ngại về tâm lý tình dục nhất định, điều này xuất phát từ sự thất bại trong tình dục trước đây.”

“Căn cứ?”

“Trước tiên, người này trao cho miếng gốm sứ một hàm nghĩa nhất định nào đó, chúng ta tạm cho rằng ngụ ý của nó chính là nữ giới. Vậy con người này có lẽ được nhận nền giáo dục khá tốt, có trình độ nghệ thuật nhất định.

Và loại người này khá coi trọng vẻ bề ngoài của mình. Thêm nữa, thủ đoạn phạm tội của con người này thể hiện ra dấu vết của một kẻ biến thái tâm lý tình dục. Ví dụ như ngược đãi, ví dụ như cưỡng hiếp thi thể, ví dụ quay phần dưới của nạn nhân.

Thông thường, người cưỡng hiếp thi thể luôn là người không thể có khả năng phát sinh hành vi tình dục một cách bình thường với nữ giới, hơn nữa, phần lớn đã chịu sự cự tuyệt và sỉ nhục của nữ giới về tình dục, cho nên loại người này thường có mong muốn chi phối cực mạnh, đồng thời có xu hướng ngược đãi.

Đối với bọn họ, nữ giới đã chết càng có khả năng làm cho thỏa mãn ham muốn chi phối cơ thể nữ giới. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi nói miếng gốm sứ đó có liên quan đến nữ giới, cứng nhắc nhưng mềm yếu. Vừa đại diện cho sự cự tuyệt, cũng đại diện cho sự không chịu nổi đòn tấn công.

Đây cũng chính là nữ giới trong lòng hung thủ. Hơn nữa, trả thi thể lại cho người nhà nạn nhân, cũng có thể là để bày tỏ loại tâm trạng này. Nhưng…..”

Phương Mộc do dự một lát, “Tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn đối với những phán đoán này, bởi vì tôi không hiểu vì sao hắn lại, chọn lựa nạn nhân chỉ mới 7 tuổi. Phần lớn những người có tâm lý này phải lựa chọn nạn nhân đã trưởng thành để làm cân bằng lại cảm giác thất bại trong nội tâm. Và chinh phục một bé gái chỉ mới 7 tuổi, tôi cảm thấy hắn không có cảm giác mãn nguyện”

“Có lẽ đây là lần đầu tiên hung thủ thử sức cho nên đã lựa chọn ra tay với đối tượng tương đối dễ -bé gái? Hoặc chỉ là một sự ngẫu nhiên”

“Hiện giờ vẫn chưa rõ, tốt nhất đừng vội kết luận” Phương Mộc vội lắc đầu, “Trong hồ sơ nói, đang tiến hành điều tra nguồn gốc chiếc xe, đã có tin tức gì chưa?”

“Trước mắt vẫn chưa có, điều tra tài xế taxi làm việc trong đêm đó không có kết quả, bước đầu xem xét đến khả năng là người này tự thuê xe hoặc có xe riêng.”

“Ồ” Phương Mộc nghĩ ngợi gật đầu, “Tôi cảm thấy các anh có thể xem xét đến khả năng người quen biết của bố mẹ nạn nhân gây án.”

“Tại sao?”

“Nếu là bắt giữ bằng bạo lực ở trước cổng trường, không thể nào không gây ồn ào, chắc chắn có người nhìn thấy.

Và trong hoàn cảnh gia đình nạn nhân, phụ huynh chắc đã nhiều lần giáo dục cô bé một số kiến thức để tự bảo vệ mình, ngoài ra, mặc dù cô bé mới chỉ có 7 tuổi, nhưng không hề giống chúng ta hồi nhỏ chỉ cần đưa cho chiếc kẹo là có thể dẫn đi. Cho nên tôi cảm thấy đây là người biết khá rõ tình hình của bố mẹ nạn nhân, khiến nạn nhân mất đi cảnh giác, cuối cùng bị bắt đi.”

Trước khi Thái Vĩ đi, Phương Mộc hỏi anh ta tiến triển vụ án giết người ở bệnh viện ra sao. Thái Vĩ do dự một lát, nói cho Phương Mộc biết tư duy phá án lúc đầu của cậu đã được chứng minh là sai lầm.

Phương Mộc không thể hiện sự thất vọng gì. Mà nhíu mày nhìn ra cửa rất lâu.

“Thế vụ án ngày 1 tháng 7 thì sao?” Một lúc lâu sau, Phương Mộc nhẹ giọng hỏi.

“Không rõ lắm, cậu cũng biết vụ án đó do Trạm An ninh phụ trách, tôi cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng có lẽ cũng không có manh mối gì.”

Thái Vĩ nhìn đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt của Phương Mộc, “Sao cơ?”

Phương Mộc không nói gì.

“Lẽ nào…,” Thái Vĩ trầm ngâm một lúc, “Cậu cho rằng đây đều do một người làm?”

Một lúc lâu sau Phương Mộc mới từ từ lắc đầu. Nụ cười rầu rĩ thấp thoáng hiện trên khóe môi.

“Tôi rất khó nói rõ cảm giác của mình, từ trên phương diện lý trí, tôi cảm thấy những vụ án này không giống là một người làm. Bởi vì ba vụ án này, từ thủ pháp, nạn nhân, đặc trưng hiện trường, đặc trưng tâm lý hung thủ, có thể nhận thấy khác biệt quá lớn, nhưng tôi có một loại cảm giác đặc biệt, gần như có một loại cảm giác đặc biệt bên trong.”

Nhìn thấy Thái Vĩ gần như nín thở chăm chú nhìn mình, Phương Mộc ngại ngùng, “Nhưng có lẽ do tôi suy nghĩ vẩn vơ. Anh cũng đừng tưởng thật”

Khi tiễn Thái Vĩ ra đến cổng, Thái Vĩ nghĩ ra điều gì đó bèn hỏi: “Thư Mã Khải viết cho cậu, cậu đọc chưa?”

Phương Mộc do dự một lát trở lời thành thực: “Chưa, tôi đốt rồi!”

Thái Vĩ vô cùng kinh ngạc: “Đốt rồi?”

Đối với anh, đây là tư liệu quá lý tưởng để thăm dò tâm lý tội phạm, lại bị một người rất có hứng thú đối với hành vi chứng cứ không buồn xem mà đốt ngay, việc này rất khó có thể tin nổi. Rất muốn truy hỏi nguyên nhân nhưng nhìn thấy khuôn mặt Phương Mộc đã viết hai chữ “đừng hỏi!”

Mẹ nó chứ, có câu nói như thế nào nhỉ? Thiên tài đều quái thai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện