Khổng Hàm Tuấn nhìn thoáng qua một con tàu to lớn đang neo bên bờ biển rồi gật đầu. Ông ta vốn muốn chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ rồi mới xuất phát, ai ngờ đâu Diệp Phùng chỉ nói cố gắng làm càng nhanh càng tốt đã chuẩn bị hết cả mọi thứ. Bởi vì không còn cách nào khác nên ông ta đành phải đồng ý, cũng không biết vì sao Diệp Phùng lại gấp gáp đến thế, nhưng có lẽ ông hiểu được ý nghĩ trong đầu Diệp Phùng. Một khi sự đe doạ của Thánh giáo càng lúc càng lớn, bọn họ càng không thể mở rộng tổ chức thế lực của riêng mình, sau này ắt sẽ là một chiến đấu gian khổ! “Tố Nghi, đừng chơi nữa, chúng ta cần phải đi…”

Con thuyền Diệp Phùng tìm được là một một con thuyền cao ba tầng lầu, có thể sử dụng cho cả mục đích quân sự và thương mại l

Suy cho cùng, mười gia tộc hải ngoại đó có thể an phận ở một nơi suốt nghìn năm không ai quấy rầy, đương nhiên họ sẽ có cơ quan phòng ngự cao thâm, nếu cứ tùy tiện xâm nhập vào thì phải chuẩn bị tốt ứng đối xung đột bất cứ lúc nào.

Huống hồ, điều kiện trên biển khơi vốn phức tạp, thiết kỵ phương Bắc dù sao cũng là tổ chức nội bộ của quốc gia, không thể tùy tiện sử dụng. Cho nên đội bảo hộ trên con thuyền này đều là những người trong Dong Binh Đoàn Overlord mà Vương Khinh Lâm mang theo, tất cả đều được trang bị hỏa lực, bảo đảm an toàn

Các thuyền viên đều là người có kinh nghiệm, đối với Diệp Phùng thì thời gian mới là quan trọng, anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho những việc này.

Khổng Hàm Tuấn móc ra một mảnh giấy kraft đã ổ vàng và đưa cho Diệp Phùng: “Đây là bản đồ tiến về nhà họ Đỗ, cứ đi theo đường biển đã đánh dấu là được!” “Nhưng mà phải chú ý, hình thức trên biển phức tạp, thời tiết xấu và cả cướp biển hung hãn thường lui tới bí ẩn. Nói thật, tấm bản đồ này là của bà ấy đã để lại cho tôi lúc trước khi rời đi về nhà mẹ đẻ, nhưng ròng rã suốt bốn mươi năm tôi vẫn chưa nhận thấy tầm quan trọng khi trên biển của nó. Lại nói, đây cũng là lần đầu tiền tôi đi đến gia đình bên vợ mình.”

Diệp Phùng nhận lấy bản đồ: “Yên tâm đi, tôi đã mời phó hội trưởng hiệp hội thuỷ thủ của Thiên Triều, kinh nghiệm họ rất phong phú. Chỉ cần có tấm bản đồ này, cứ giao cho bọn họ sẽ không có vấn đề gì đâu!”

Lúc này, một người đàn ông cường tráng nhận lấy bản đồ từ tay Diệp Phùng, cẩn thận quan sát một lần sau đó hơi nhíu mày, nói: “Ngài Diệp, đường biển quả thực rất kỳ quái. “Theo như tôi biết thì trong tuyến đường biển của vùng biển phía đông, hoàn toàn không tồn tại con đường này.”

Câu trả lời này đúng như dự đoán Diệp Phùng.

Mười gia tộc kia sinh tồn bên ngoài nhiều năm như vậy, nếu ngay cả chút bản lĩnh ẩn núp cũng không có thì cũng không xứng là bá chủ của vùng biển phía đông. “Cứ đi theo bản đồ, có nằm chắc lộ trình không?”

Người đàn ông xem kỹ bản đồ lại lần nữa, khẽ cau mày: “Cái này… Tôi không dám khẳng định, nhưng mà ở cự ly khi còn cách một phần ba quãng đường sẽ có một chỗ tử thần cản đường, nơi đó là cấm địa của tất cả tàu thuyền. Những người phiêu bạc quanh năm trên biển đều biết rằng, mặc kệ là loại thuyền gì, miễn chạy tới chỗ đó thì sẽ một đi không trở lại, biến mất một cách thần bí “Mức độ kỳ dị tương tự với Tam giác quỷ Bermuda trong truyền thuyết”

Diệp Phùng nhìn anh ta: “Anh chỉ cần đảm bảo tính chính xác của lộ trình, về phần an toàn cứ giao cho chúng tôi!” “Nhưng… Nhưng là…”

Ánh mắt Diệp Phùng đanh lại: “Chẳng lẽ anh còn không tin tôi?”

Nghĩ đến thân phận Diệp Phùng, người đàn ông kia cắn chặt răng, trong mắt hiện lên một tia kiên định: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Sau khi người đàn ông kia đi ra, Hà Tổ Nghi mới tò mò hỏi: “Cái gì gọi là tử thần cản đường?”

Diệp Phùng cũng không gạt cô: “Tử thần cản đường là tên gọi một nơi mà những người thường đi trên biển đặt cho nó. “Theo như ghi chép, bên trong đất liền trừ một số tàu có thể giao dịch với Hải tộc thì mới có thể xuyên qua đó di chuyển giữa hai nơi. Vì để ngăn ngừa một số ngư dân thông thường và những nhà mậu dịch có tâm tư tiến vào lãnh thổ Hải tộc, mười gia tộc hải ngoại này đã cùng nhau bố trí một phòng tuyến. Nếu có người tự tiên xông vào, sau khi cảnh cáo vô hiệu sẽ ra tay xoá bỏ bọn họ, dần dà được ngư dân truyền miệng nhau, gọi đường ranh giới này là tử thần cản đường” “Vậy… Chúng ta vào đó bằng cách nào?”

Diệp Phùng không đáp, ánh mắt anh hướng về Khổng Hàm Tuấn, ông ta cười ảm đạm: “Tổ Nghi, cháu không cần phải lo lắng. Khi bà ngoại con rời đi không chỉ để lại một tấm bản đồ này mà còn có một ngọc bội đại biểu cho thân phận nhà họ Đỗ nữa, có nó chúng ta có thể an toàn vượt qua ranh giới tử thần.”

Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, căng cao buồm, bánh lái tàu phát ra âm thanh kéo dài, dần dần được khởi động. . truyện teen hay

Ba người Khổng Hàm Tuấn bọn họ ở bên trong cùng của khoang thuyền, phòng ngủ nơi đây được bày trí sang trọng, đầy đủ mọi thứ.

Dựa theo suy đoán của thuyền trưởng, nếu như thuận buồm xuôi gió thì mất khoảng đâu đó năm ngày để đến được mục tiêu. Nói cách khác, chỉ cần ngồi thuyền ít nhất năm ngày, chưa loại trừ các trường hợp thời tiết xấu, nếu có thì thời gian sẽ càng kéo dài lâu hơn.

Hành trình trên biển thật nhàm chán, chỉ chớp mắt hai ngày trôi qua, Hà Tố Nghi cũng đã chuyển từ trạng thái hưng phấn không thôi của lúc đầu sang trạng thái mất hứng. Cô vừa quay đầu sang thì thấy Khổng Hàm Tuấn đang đọc sách, Diệp Phùng thì đang nhắm mắt nghỉ ngơi, haiya, hai người này đúng thật là có thể chịu được cô đơn.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng động dữ dội. Diệp Phùng vừa mở mắt, một tia sáng lóe lên, lúc này Thiên Lang đang chạy nhanh vào khoang thuyền với vẻ mặt nghiêm trọng “Thầy, có một chiếc tàu không xác định rõ đang tới gần chúng ta!”

Diệp Phùng đanh mặt lại: “Là loại tàu gì, có thể xác định danh tính chưa?”

Thiên Lang lắc đầu: “Tổng cộng có ba tàu, cách vị trí chúng ta ước chừng khoảng năm kilet. Họ đang chạy hướng về phía chúng ta, không rõ mục đích. Nhưng theo thuyền trưởng nói, khu vực này thường xuyên xuất hiện cướp biển, cho nên chúng tôi nghi ngờ rất có khả năng là cướp biển.”

Diệp Phùng đứng lên: “Đi, đi xem!”

Hà Tố Nghi cũng đứng lên theo: “Em cũng đi!” “Em đợi ở chỗ này.”

Diệp Phùng thẳng thừng cự tuyệt. đây là trên biển, Ở tuyệt đối không an toàn, cho nên anh không thể mang theo Hà Tố Nghi đi mạo hiểm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện