- Chủ nhân........
Ngọc nương hét lên một tiếng, hốt hoảng chạy vội về phía chiếc Roll Royce đang bốc cháy hừng hực.
Theo như thiết kế, ngoại trừ chống đạn, chiếc ô tô đắt tiền bậc nhất của Trữ Cao còn có khả năng chịu nhiệt cực tốt, muốn nung chảy được nó cần phải có một nhiệt lượng rất lớn.
Thế mà không hiểu tại sao chỉ có vài quả cầu lửa nhỏ như quả trứng gà lại có thể khiến chiếc Roll Royce bốc cháy như bó đuốc thế kia.
Ngọn lửa cháy nhanh đến nỗi, khi Ngọc nương đến nơi thì một tiếng nổ vang lên, chiếc xe văng ra thành từng mảnh nhỏ.
Bên trong gã tài xế và đại công tử Trữ gia đã cháy thành than đen từ lúc nào.
Cảnh tượng khiến cho Ngọc nương vừa tức giận kèm theo phần nhiều là sợ hãi.
Ai cũng biết địa vị của Trữ Cao trong lòng gia chủ Trữ gia là Trữ Phùng.
Với ông ta, Trữ Cao từ sớm đã được xác định là thái tử, người sẽ nắm quyền lực tối thượng của gia tộc lớn nhất nước Yên.
Vì địa vị độc tôn của Trữ Cao mà Ngọc nương ả đã chấp nhận đi theo làm hộ vệ tùy thân, còn thoải mái hiến dâng tất cả.
Mục đích của ả rất rõ ràng, đó chính là nguồn tài nguyên của Trữ gia sẽ giúp ả đột phá đến Huyền cấp cao thủ.
Khi con đường tiến cấp của ả đang thuận lợi khi Trữ Cao hứa hẹn với ả đủ điều.
Kết quả chưa gặt được trái ngọt thì gã ta đã quy thiên về trời, thử hỏi làm sao Ngọc nương ả cam lòng.
Điều quan trọng là ả ta làm sao chịu được lửa giận từ phụ thân của Trữ Cao đây.
Dù có giải thích thế nào thì việc hộ vệ để thân chủ bị giết hại là trách nhiệm của ả.
Còn cái gì hoàng cấp hậu kỳ tu vi, trong mắt người đời đã xem như nhất lưu cao thủ, không ai có thể ngăn cản.
Có điều, trong mắt của Trữ gia, nếu họ muốn trừng trị ả ta chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.
Vì vậy Ngọc nương đang lo lắng cho tính mạng của mình.
Trong đầu ả đang suy nghĩ đến việc làm sao tẩu thoát khỏi Huyền Kinh càng sớm càng tốt.
Còn chuyện đuổi bắt Tiểu Hắc để lấy công chuộc tội thì bỏ đi, không nhìn thấy tốc độ như nhanh như gió của đối phương sao? Mà ả còn chẳng nhìn ra được nhân dạng của Tiểu Hắc vì nó luôn dùng ẩn thân thuật nữa chứ, thế thì truy tìm cái rắm ấy chứ.
Thở dài chán nản, Ngọc nương nhắm một hướng biến mất trong màn đêm.
Trong khi tiếng còi báo động của Trữ gia đang vang lên ầm ĩ, rất nhiều hộ vệ đang lao nhanh về phía chiếc ô tô đang bốc cháy gần như không còn gì nguyên vẹn kia.
Một đêm náo nhiệt tại Trữ phủ, Tiểu Hắc không ngờ nó vô tình lại giết hại nhân vật quan trọng đứng thứ hai của Trữ gia.
Chỉ vài giờ nữa thôi, cả thủ đô của Yên quốc sẽ rúng động như bị bom nguyên tử rớt trúng, mà nhân vật đầu xỏ của chúng ta lại vô tâm như chẳng có gì.
Chạy khỏi Trữ phủ, Tiểu Hắc còn ghé một hàng thức ăn khuya mua cho mình một phần mì hoành thánh nóng hổi để thưởng thức.
Cả đêm cực khổ lại chẳng thể xâm nhập vào bên trong kho tàng, nó cảm thấy rất uất ức.
Mò về Mộc gia vào sáng sớm, Tiểu Hắc ngáp một cái rồi vùi mình vào trong phòng, bắt đầu cất tiếng ngáy đều đặn.
Ở tu vi luyện khí kỳ, tu sĩ vẫn phải ăn uống và ngủ nghỉ như thường nhân.
Chỉ khi tu vi đột phá đến tầng cao hơn, họ mới có thể tích cốc hoàn toàn.
Đúng bảy giờ sáng, một loạt tin báo khẩn liền rung lên tại cái gia tộc lớn ở Yên quốc.
Cái tin tức cậu cả Trữ gia bị người ám sát ngay tại phủ đệ đã trở thành một cơn sóng thần, ai nghe đến cũng há hốc mồm không thể tin nổi.
Vài vị trưởng tộc nhanh trí đã vộ triệu tập hội nghị toàn gia tộc để ứng phó với tình hình sắp tới.
Trong đó, Mộc, Kim, Trần Viễn, tứ đại gia tộc quân đội là có phản ứng nhanh nhất.
Việc đầu tiên họ làm là ...!reo hò như trúng sổ xố, sau đó thì ...!vội vàng tập hợp lại.
Ai cũng hiểu rõ, Trữ Cao chết đồng nghĩa với triệt để chọc giận Trữ Phùng, tên đầu sỏ khét tiếng của hắc đạo nước Yên sẽ làm tất cả để trả thù cho con mình.
Với sức lực của họ Trữ, có thể khiến cả đất nước phải rung chuyển, thậm chí là đổi chủ cũng không chừng.
- Lão Viễn, tình báo các người không phải rất thông linh sao? Chuyện này thật sự không phải là người của quân đội chúng ta làm à? Trần Chí Hào vẫn là kẻ ăn to nói lớn, vừa gặp mặt các lão chiến hữu liền gấp gáp hỏi thăm gia chủ Viễn gia Viễn Vũ Hùng.
Cơ mà nhìn vào khuôn mặt ngơ ngác bất đắc dĩ của lão Viễn thì mọi người cũng hiểu lão ta cũng chẳng biết được gì cả.
Kim Sáng thấy thế bèn lên tiếng:
- Tôi e là việc này không phải của quân đội ra tay đâu.
Với tình hình vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ hiện tại chẳng ai dại gì mà chọc cho cái tổ ong vò vẽ kia nổi điên lên.
Rất có thể là do một cao thủ nào đó có thù với Trữ gia hoặc là chiêu trò muốn châm lửa nội chiến để hưởng lợi từ các nước khác.
Không hổ danh là gia tộc trí giả, Kim Sáng vừa mở lời đã liệt kê ra được những tình huống khả dĩ nhất.
Trong đó, nếu xét về Tiểu Hắc thì nó có thể được liệt vào danh sách loại thứ nhất, chỉ là nó không phải có chủ đích giết người, chỉ là tiện tay thôi.
Tất cả cũng vạ từ miệng mà ra, nếu Trữ Cao biết hắn ta chỉ cần không nói những lời "đại nghịch bất đạo" như quyết xử lí cho bằng được Mộc Bình thì giờ chắc vẫn sống khỏe mạnh thì không hiểu gã ta có cảm nghĩ gì nữa.
Nhân sinh như cờ, đi sai một bước, lỡ một lời nói thì không thể nào sửa chữa được nữa.
- Không phải Liễu Mai tướng quân vừa mới viếng thăm Mộc gia của lão Thái tối qua sao? Tôi thì thiên về việc đại thống lĩnh đã đứng sau dàn xếp mọi chuyện.
Nếu không tại sao lại trùng hợp đến thế, người của Long Thần rầm rộ tiến vào thủ đô liền Trữ Cao bị ám sát.
Nói không chừng quân đội thật sự muốn trở mặt, sẵn sàng diệt trừ mối họa cho nhân dân.
Kim Sáng tiếp tục đưa ra suy luận của mình.
Quả thật mọi chuyện vốn chỉ là vô tình lại trở thành những miếng ghép quá hoàn hảo, người nào nhìn vào cũng đều khó tránh khỏi liên kết mọi việc với Long Thần.
- Việc quan trọng hiện tại không phải là tìm ra thủ phạm mà cần phải chuẩn bị đối phó với phản ứng của Trữ gia.
Con cáo già Trữ Phùng một khi nổi cơn thịnh nộ thì rất khó mà đoán được lão ta sẽ gây ra chuyện gì khó lường.
Tôi đã sớm thông báo cho mấy vị thống lĩnh dể có biện pháp phòng ngừa khẩn cấp.
Mộc Quốc Thái thở dài nói.
Huyền Kinh tuy mang danh là thành phố lớn nhất, cũng là trung tâm văn hóa kinh tế nhưng lực lượng quân đội tương đối mỏng.
Nếu Trữ gia muốn làm loạn thì cục diện sẽ rất khó khống chế.
- Đúng thế, chúng ta cần phải sớm thiết lập cảnh giới, một khi có động tĩnh thì lập tức liên hợp lại để hành động.
Mộc gia hiện giờ cao thủ đông đảo nhất trong bốn nhà, tôi kiến nghị hãy chọn lão Mộc làm người chỉ huy tình hình tại Huyền Kinh.
Ngoài Văn Vô Úy thì Mộc Bình sau buổi tiệc đẫm máu tại nhà Khang Hiên đã trở nên nổi tiếng, không ai không biết.
Có hai cao thủ tọa trấn, Mộc gia đương nhiên được xem trọng cũng là lẽ thường tình.
Không khách khí màu mè, Mộc Quốc Thái đồng ý lĩnh ấn, cùng ba lão gia chủ bàn bạc suốt ngày hôm đó.
Không khí thủ đô cũng vì thế mà âm thầm nóng lên từng phút, trong khi Trữ gia thì lại im lặng một cách đáng sợ, tựa như bãi biễn lặng gió trước cơn sóng thần cuồn nộ sẽ kéo đến.
Ai cũng biết Trữ Phùng sẽ không bỏ qua, ông ta là ai cơ chứ? Chính là đại lão một câu cũng đủ khiến cả nước rung chuyển, người nắm trong tay quyền lực lớn đến đáng sợ.
Bao năm qua, Trữ Phùng lui về phía sau hậu đài, ít khi xuất hiện không phải vì lão ta muốn nghỉ dưỡng.
Đó là vì lão muốn kiểm nghiệm và đào tạo con trai trưởng của mình, còn bản thân lão sẽ đứng sau khống chế.
Giờ đây con hổ nhỏ chưa kịp lớn đã chết yểu, lão ta còn có thể nhận nhịn ư?
Đáng cười, hổ dữ cũng biết tình thâm cơ mà.
Ngay khi hay tin Trữ Cao bị ám hại, Trữ Phùng dường như đã già đi cả chục tuổi.
Niềm hi vọng số một của lão đã mất, tâm can lão như đang bị nhỏ máu, hơi thở cũng mệt mỏi từ tâm phế.
Rất may là ngoài trừ đứa con lớn nhất của vợ cả, Trữ Phùng vẫn còn không ít con nối dõi.
Đáng tiếc, bọn chúng lại chẳng có ai ưu tú, định trước chỉ có thể làm sói chứ không thể là long.
- Tôi không cần biết phải trả giá bao nhiêu, chỉ cần phía Ẩn Sát các người phối hợp theo kế hoạch là được.
Dùng giọng nói lạnh như băng, Trữ Phùng vừa kết thúc cuộc gọi với người liên lạc bên phía Ẩn Sát.
Sự việc diễn tiến ngoài dự kiến, lão ta đã không cần phải chơi trò ám sát đơn lẻ nữa mà muốn đánh một ván bài thật lớn.
Lại bấm một dãy số, Trữ Phùng âm trầm cất giọng nói một loại ngôn ngữ lạ, ngôn ngữ của Tấn quốc:
- Điều kiện đó tôi đồng ý, cứ theo kế hoạch mà hành động.
Phía nước Liêu tôi cũng đã bàn xong, lần này dù cho tên đại thống lĩnh kia có cứng đầu đến mấy cũng sẽ phải khuất phục trước sức mạnh liên hợp của chúng ta mà thôi.
Không ngờ Trữ gia lại có cả quan hệ với cả Tấn và Liêu quốc, hai nước này vốn dĩ luôn như hổ rình mồi, không ngừng gây hấn ở biên giới với nước Yên.
Nếu không phải biết bao chiến sĩ dũng cảm đã ngã xuống để bảo vệ từng tấc đất non sông thì Yên quốc đã sớm bị xóa sổ khỏi bản đồ thế giới.
Đừng nhìn bề ngoài yên bình của các quốc gia với nhau mà lầm, chiến tranh bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra.
Người dân vốn vô tri, họ không hiểu những người lãnh đạo đang mưu tính điều gì.
Còn báo đài lại là những công cụ tuyên truyền sặc mùi giả tạo, chỉ cần vài tin tức kiểu vu khống như "nước A đem quân qua phá hoại làng mạc nước ta tại biên giới" hoặc "người dân chúng ta ị đối xử không bình đẳng tại nước khác".
Có trời mới biết sự thật là trắng hay đen, ai mới là kẻ bị hại thật sự.
Đó chính là sự đáng sợ của dao ngôn, chỉ cần điều khiển được lòng dân thì dù là ác nhân cũng có thể dương cao ngọn cờ chính nghĩa nha.
Chính vì lẽ đó, Tấn quốc và Liêu Quốc vẫn không ngừng cổ xúy cho tư tưởng xâm lược nước Yên.
Thậm chí họ còn trưng ra rất nhiều bằng chứng rằng xưa kia Yên quốc vốn thuộc về bọn họ nữa kìa.
Trong khi lịch sử của nước Yên đã có từ hàng nghìn năm trước, và họ luôn kiên cường giữ vững biên thổ và văn hóa đặc trưng của mình.
Lại nói một chút về phía Ẩn Sát, khi nhận được cuộc gọi từ Trữ Phùng, người liên lạc đã báo lên lãnh đạo tối cao để xin chỉ thị.
Nguyên tắc của tổ chức này là không nhúng tay vào những sự việc hay nhân vật quan trọng, bởi vì liên quan quá lớn.
Lần này, việc Trữ gia muốn hợp tác với giá tiền khổng lồ là một ngoại lệ, dù sao thì có nhiều tiền cũng mua được cả thánh thần mà.
Còn về Tiểu Hắc, khụ khụ,,, tiểu tử này vẫn không biết hành động của mình đã gây nên sóng gió thế nào nên sau khi ngủ một giấc thật ngon lành thì sảng khoái đi đến nhà bếp kiếm đồ ăn.
Mãi đến khi gặp được Mộc Bình và nghe sư huynh mình thuật lại mọi chuyện thì Tiểu Hắc mới thoáng chút giật mình.
Hóa ra cái tên bị nó xử lí lại có thân phận to lớn đến vậy.
Cơ mà nếu có quay ngược thời gian thì Tiểu Hắc nó vẫn sẽ không do dự giải quyết đối phương.
Vì sao ư? Cho dù không ra tay với Trữ Cao thì đám người Trữ gia vẫn sẽ tính kế với Mộc Bình và Mộc gia.
Đã là kẻ thù thì cần gì phải nhân nhượng, cứ sảng khoái mà đánh một trận thôi.
Tuy sáng dạ nhưng Tiểu Hắc không có giác ngộ chính trị.
Quân đội lo ngại chiến tranh sẽ khiến dân chúng lầm than, còn tạo cơ hội cho ngoại bang xâm chiếm.
Còn Tiểu Hắc lại nguy nghĩ đơn giản, thà đau một lần để mang lại thái bình lâu dài thì tại sao không làm, cứ để một thứ ung nhọt trên người có phải là lựa chọn sáng suốt.
Ngọc nương hét lên một tiếng, hốt hoảng chạy vội về phía chiếc Roll Royce đang bốc cháy hừng hực.
Theo như thiết kế, ngoại trừ chống đạn, chiếc ô tô đắt tiền bậc nhất của Trữ Cao còn có khả năng chịu nhiệt cực tốt, muốn nung chảy được nó cần phải có một nhiệt lượng rất lớn.
Thế mà không hiểu tại sao chỉ có vài quả cầu lửa nhỏ như quả trứng gà lại có thể khiến chiếc Roll Royce bốc cháy như bó đuốc thế kia.
Ngọn lửa cháy nhanh đến nỗi, khi Ngọc nương đến nơi thì một tiếng nổ vang lên, chiếc xe văng ra thành từng mảnh nhỏ.
Bên trong gã tài xế và đại công tử Trữ gia đã cháy thành than đen từ lúc nào.
Cảnh tượng khiến cho Ngọc nương vừa tức giận kèm theo phần nhiều là sợ hãi.
Ai cũng biết địa vị của Trữ Cao trong lòng gia chủ Trữ gia là Trữ Phùng.
Với ông ta, Trữ Cao từ sớm đã được xác định là thái tử, người sẽ nắm quyền lực tối thượng của gia tộc lớn nhất nước Yên.
Vì địa vị độc tôn của Trữ Cao mà Ngọc nương ả đã chấp nhận đi theo làm hộ vệ tùy thân, còn thoải mái hiến dâng tất cả.
Mục đích của ả rất rõ ràng, đó chính là nguồn tài nguyên của Trữ gia sẽ giúp ả đột phá đến Huyền cấp cao thủ.
Khi con đường tiến cấp của ả đang thuận lợi khi Trữ Cao hứa hẹn với ả đủ điều.
Kết quả chưa gặt được trái ngọt thì gã ta đã quy thiên về trời, thử hỏi làm sao Ngọc nương ả cam lòng.
Điều quan trọng là ả ta làm sao chịu được lửa giận từ phụ thân của Trữ Cao đây.
Dù có giải thích thế nào thì việc hộ vệ để thân chủ bị giết hại là trách nhiệm của ả.
Còn cái gì hoàng cấp hậu kỳ tu vi, trong mắt người đời đã xem như nhất lưu cao thủ, không ai có thể ngăn cản.
Có điều, trong mắt của Trữ gia, nếu họ muốn trừng trị ả ta chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.
Vì vậy Ngọc nương đang lo lắng cho tính mạng của mình.
Trong đầu ả đang suy nghĩ đến việc làm sao tẩu thoát khỏi Huyền Kinh càng sớm càng tốt.
Còn chuyện đuổi bắt Tiểu Hắc để lấy công chuộc tội thì bỏ đi, không nhìn thấy tốc độ như nhanh như gió của đối phương sao? Mà ả còn chẳng nhìn ra được nhân dạng của Tiểu Hắc vì nó luôn dùng ẩn thân thuật nữa chứ, thế thì truy tìm cái rắm ấy chứ.
Thở dài chán nản, Ngọc nương nhắm một hướng biến mất trong màn đêm.
Trong khi tiếng còi báo động của Trữ gia đang vang lên ầm ĩ, rất nhiều hộ vệ đang lao nhanh về phía chiếc ô tô đang bốc cháy gần như không còn gì nguyên vẹn kia.
Một đêm náo nhiệt tại Trữ phủ, Tiểu Hắc không ngờ nó vô tình lại giết hại nhân vật quan trọng đứng thứ hai của Trữ gia.
Chỉ vài giờ nữa thôi, cả thủ đô của Yên quốc sẽ rúng động như bị bom nguyên tử rớt trúng, mà nhân vật đầu xỏ của chúng ta lại vô tâm như chẳng có gì.
Chạy khỏi Trữ phủ, Tiểu Hắc còn ghé một hàng thức ăn khuya mua cho mình một phần mì hoành thánh nóng hổi để thưởng thức.
Cả đêm cực khổ lại chẳng thể xâm nhập vào bên trong kho tàng, nó cảm thấy rất uất ức.
Mò về Mộc gia vào sáng sớm, Tiểu Hắc ngáp một cái rồi vùi mình vào trong phòng, bắt đầu cất tiếng ngáy đều đặn.
Ở tu vi luyện khí kỳ, tu sĩ vẫn phải ăn uống và ngủ nghỉ như thường nhân.
Chỉ khi tu vi đột phá đến tầng cao hơn, họ mới có thể tích cốc hoàn toàn.
Đúng bảy giờ sáng, một loạt tin báo khẩn liền rung lên tại cái gia tộc lớn ở Yên quốc.
Cái tin tức cậu cả Trữ gia bị người ám sát ngay tại phủ đệ đã trở thành một cơn sóng thần, ai nghe đến cũng há hốc mồm không thể tin nổi.
Vài vị trưởng tộc nhanh trí đã vộ triệu tập hội nghị toàn gia tộc để ứng phó với tình hình sắp tới.
Trong đó, Mộc, Kim, Trần Viễn, tứ đại gia tộc quân đội là có phản ứng nhanh nhất.
Việc đầu tiên họ làm là ...!reo hò như trúng sổ xố, sau đó thì ...!vội vàng tập hợp lại.
Ai cũng hiểu rõ, Trữ Cao chết đồng nghĩa với triệt để chọc giận Trữ Phùng, tên đầu sỏ khét tiếng của hắc đạo nước Yên sẽ làm tất cả để trả thù cho con mình.
Với sức lực của họ Trữ, có thể khiến cả đất nước phải rung chuyển, thậm chí là đổi chủ cũng không chừng.
- Lão Viễn, tình báo các người không phải rất thông linh sao? Chuyện này thật sự không phải là người của quân đội chúng ta làm à? Trần Chí Hào vẫn là kẻ ăn to nói lớn, vừa gặp mặt các lão chiến hữu liền gấp gáp hỏi thăm gia chủ Viễn gia Viễn Vũ Hùng.
Cơ mà nhìn vào khuôn mặt ngơ ngác bất đắc dĩ của lão Viễn thì mọi người cũng hiểu lão ta cũng chẳng biết được gì cả.
Kim Sáng thấy thế bèn lên tiếng:
- Tôi e là việc này không phải của quân đội ra tay đâu.
Với tình hình vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ hiện tại chẳng ai dại gì mà chọc cho cái tổ ong vò vẽ kia nổi điên lên.
Rất có thể là do một cao thủ nào đó có thù với Trữ gia hoặc là chiêu trò muốn châm lửa nội chiến để hưởng lợi từ các nước khác.
Không hổ danh là gia tộc trí giả, Kim Sáng vừa mở lời đã liệt kê ra được những tình huống khả dĩ nhất.
Trong đó, nếu xét về Tiểu Hắc thì nó có thể được liệt vào danh sách loại thứ nhất, chỉ là nó không phải có chủ đích giết người, chỉ là tiện tay thôi.
Tất cả cũng vạ từ miệng mà ra, nếu Trữ Cao biết hắn ta chỉ cần không nói những lời "đại nghịch bất đạo" như quyết xử lí cho bằng được Mộc Bình thì giờ chắc vẫn sống khỏe mạnh thì không hiểu gã ta có cảm nghĩ gì nữa.
Nhân sinh như cờ, đi sai một bước, lỡ một lời nói thì không thể nào sửa chữa được nữa.
- Không phải Liễu Mai tướng quân vừa mới viếng thăm Mộc gia của lão Thái tối qua sao? Tôi thì thiên về việc đại thống lĩnh đã đứng sau dàn xếp mọi chuyện.
Nếu không tại sao lại trùng hợp đến thế, người của Long Thần rầm rộ tiến vào thủ đô liền Trữ Cao bị ám sát.
Nói không chừng quân đội thật sự muốn trở mặt, sẵn sàng diệt trừ mối họa cho nhân dân.
Kim Sáng tiếp tục đưa ra suy luận của mình.
Quả thật mọi chuyện vốn chỉ là vô tình lại trở thành những miếng ghép quá hoàn hảo, người nào nhìn vào cũng đều khó tránh khỏi liên kết mọi việc với Long Thần.
- Việc quan trọng hiện tại không phải là tìm ra thủ phạm mà cần phải chuẩn bị đối phó với phản ứng của Trữ gia.
Con cáo già Trữ Phùng một khi nổi cơn thịnh nộ thì rất khó mà đoán được lão ta sẽ gây ra chuyện gì khó lường.
Tôi đã sớm thông báo cho mấy vị thống lĩnh dể có biện pháp phòng ngừa khẩn cấp.
Mộc Quốc Thái thở dài nói.
Huyền Kinh tuy mang danh là thành phố lớn nhất, cũng là trung tâm văn hóa kinh tế nhưng lực lượng quân đội tương đối mỏng.
Nếu Trữ gia muốn làm loạn thì cục diện sẽ rất khó khống chế.
- Đúng thế, chúng ta cần phải sớm thiết lập cảnh giới, một khi có động tĩnh thì lập tức liên hợp lại để hành động.
Mộc gia hiện giờ cao thủ đông đảo nhất trong bốn nhà, tôi kiến nghị hãy chọn lão Mộc làm người chỉ huy tình hình tại Huyền Kinh.
Ngoài Văn Vô Úy thì Mộc Bình sau buổi tiệc đẫm máu tại nhà Khang Hiên đã trở nên nổi tiếng, không ai không biết.
Có hai cao thủ tọa trấn, Mộc gia đương nhiên được xem trọng cũng là lẽ thường tình.
Không khách khí màu mè, Mộc Quốc Thái đồng ý lĩnh ấn, cùng ba lão gia chủ bàn bạc suốt ngày hôm đó.
Không khí thủ đô cũng vì thế mà âm thầm nóng lên từng phút, trong khi Trữ gia thì lại im lặng một cách đáng sợ, tựa như bãi biễn lặng gió trước cơn sóng thần cuồn nộ sẽ kéo đến.
Ai cũng biết Trữ Phùng sẽ không bỏ qua, ông ta là ai cơ chứ? Chính là đại lão một câu cũng đủ khiến cả nước rung chuyển, người nắm trong tay quyền lực lớn đến đáng sợ.
Bao năm qua, Trữ Phùng lui về phía sau hậu đài, ít khi xuất hiện không phải vì lão ta muốn nghỉ dưỡng.
Đó là vì lão muốn kiểm nghiệm và đào tạo con trai trưởng của mình, còn bản thân lão sẽ đứng sau khống chế.
Giờ đây con hổ nhỏ chưa kịp lớn đã chết yểu, lão ta còn có thể nhận nhịn ư?
Đáng cười, hổ dữ cũng biết tình thâm cơ mà.
Ngay khi hay tin Trữ Cao bị ám hại, Trữ Phùng dường như đã già đi cả chục tuổi.
Niềm hi vọng số một của lão đã mất, tâm can lão như đang bị nhỏ máu, hơi thở cũng mệt mỏi từ tâm phế.
Rất may là ngoài trừ đứa con lớn nhất của vợ cả, Trữ Phùng vẫn còn không ít con nối dõi.
Đáng tiếc, bọn chúng lại chẳng có ai ưu tú, định trước chỉ có thể làm sói chứ không thể là long.
- Tôi không cần biết phải trả giá bao nhiêu, chỉ cần phía Ẩn Sát các người phối hợp theo kế hoạch là được.
Dùng giọng nói lạnh như băng, Trữ Phùng vừa kết thúc cuộc gọi với người liên lạc bên phía Ẩn Sát.
Sự việc diễn tiến ngoài dự kiến, lão ta đã không cần phải chơi trò ám sát đơn lẻ nữa mà muốn đánh một ván bài thật lớn.
Lại bấm một dãy số, Trữ Phùng âm trầm cất giọng nói một loại ngôn ngữ lạ, ngôn ngữ của Tấn quốc:
- Điều kiện đó tôi đồng ý, cứ theo kế hoạch mà hành động.
Phía nước Liêu tôi cũng đã bàn xong, lần này dù cho tên đại thống lĩnh kia có cứng đầu đến mấy cũng sẽ phải khuất phục trước sức mạnh liên hợp của chúng ta mà thôi.
Không ngờ Trữ gia lại có cả quan hệ với cả Tấn và Liêu quốc, hai nước này vốn dĩ luôn như hổ rình mồi, không ngừng gây hấn ở biên giới với nước Yên.
Nếu không phải biết bao chiến sĩ dũng cảm đã ngã xuống để bảo vệ từng tấc đất non sông thì Yên quốc đã sớm bị xóa sổ khỏi bản đồ thế giới.
Đừng nhìn bề ngoài yên bình của các quốc gia với nhau mà lầm, chiến tranh bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra.
Người dân vốn vô tri, họ không hiểu những người lãnh đạo đang mưu tính điều gì.
Còn báo đài lại là những công cụ tuyên truyền sặc mùi giả tạo, chỉ cần vài tin tức kiểu vu khống như "nước A đem quân qua phá hoại làng mạc nước ta tại biên giới" hoặc "người dân chúng ta ị đối xử không bình đẳng tại nước khác".
Có trời mới biết sự thật là trắng hay đen, ai mới là kẻ bị hại thật sự.
Đó chính là sự đáng sợ của dao ngôn, chỉ cần điều khiển được lòng dân thì dù là ác nhân cũng có thể dương cao ngọn cờ chính nghĩa nha.
Chính vì lẽ đó, Tấn quốc và Liêu Quốc vẫn không ngừng cổ xúy cho tư tưởng xâm lược nước Yên.
Thậm chí họ còn trưng ra rất nhiều bằng chứng rằng xưa kia Yên quốc vốn thuộc về bọn họ nữa kìa.
Trong khi lịch sử của nước Yên đã có từ hàng nghìn năm trước, và họ luôn kiên cường giữ vững biên thổ và văn hóa đặc trưng của mình.
Lại nói một chút về phía Ẩn Sát, khi nhận được cuộc gọi từ Trữ Phùng, người liên lạc đã báo lên lãnh đạo tối cao để xin chỉ thị.
Nguyên tắc của tổ chức này là không nhúng tay vào những sự việc hay nhân vật quan trọng, bởi vì liên quan quá lớn.
Lần này, việc Trữ gia muốn hợp tác với giá tiền khổng lồ là một ngoại lệ, dù sao thì có nhiều tiền cũng mua được cả thánh thần mà.
Còn về Tiểu Hắc, khụ khụ,,, tiểu tử này vẫn không biết hành động của mình đã gây nên sóng gió thế nào nên sau khi ngủ một giấc thật ngon lành thì sảng khoái đi đến nhà bếp kiếm đồ ăn.
Mãi đến khi gặp được Mộc Bình và nghe sư huynh mình thuật lại mọi chuyện thì Tiểu Hắc mới thoáng chút giật mình.
Hóa ra cái tên bị nó xử lí lại có thân phận to lớn đến vậy.
Cơ mà nếu có quay ngược thời gian thì Tiểu Hắc nó vẫn sẽ không do dự giải quyết đối phương.
Vì sao ư? Cho dù không ra tay với Trữ Cao thì đám người Trữ gia vẫn sẽ tính kế với Mộc Bình và Mộc gia.
Đã là kẻ thù thì cần gì phải nhân nhượng, cứ sảng khoái mà đánh một trận thôi.
Tuy sáng dạ nhưng Tiểu Hắc không có giác ngộ chính trị.
Quân đội lo ngại chiến tranh sẽ khiến dân chúng lầm than, còn tạo cơ hội cho ngoại bang xâm chiếm.
Còn Tiểu Hắc lại nguy nghĩ đơn giản, thà đau một lần để mang lại thái bình lâu dài thì tại sao không làm, cứ để một thứ ung nhọt trên người có phải là lựa chọn sáng suốt.
Danh sách chương