- Là kẻ nào dám đánh lén?

Một tên nhân cấp hậu kỳ tránh né được ám khí quát lớn.
Phi tiêu của Tiểu Hắc do phải phân tán để tấn công nhiều người cùng lúc nên chỉ có sát thương đối với những tên có tu vi nhân cấp trung kỳ trở xuống mà thôi.


Còn đối với nhân cấp hậu kỳ thì có dồn toàn lực cũng khó lòng kích sát nên Tiểu Hắc không muốn hao tốn linh lực để xuống tay với mấy tên này.
Vốn linh lực không phải vô cùng vô tận, lại không có đan dược khôi phục nên nó tính toán rất thận trọng trong việc điều phối linh lực của mình.


- Lão tử là gia gia của ngươi.


Bất ngờ xuất hiện sau lưng của tên vừa lên tiếng, Tiểu Hắc dùng Hỏa Đạn Thuật phiên bản bàn tay tung một chưởng vào hậu tâm của hắn.
Phản ứng của tên này cũng cực nhanh, hắn ta cảm nhận được nguy hiểm liền ngã người về phía trước để tránh né.
Có điều khoảng cách ra đòn là quá gần, gã ta chỉ thấy một bàn tay xượt qua lưng của mình và sau đó gã ngửi thấy mùi thịt cháy khét bốc lên.


- Không...A a a a, cứu mạng.


Tất cả đồng bọn đứng xung quanh của gã đều kinh hãi né ra trong khi gã lăn lộn quằn quại như một con tôm bị thương tổn.
Sau vài chục hơi thở, tên nhân cấp hậu kỳ không còn giãy giụa nữa mà đã tuyệt khí bỏ mình, sau lưng gã là một vết cháy đen nhìn hết sức ghê rợn.


Vẫn chưa chịu dừng lại, Tiểu Hắc liên tục dùng ẩn thân thuật liên tục dùng ám khí ra tay đả thương hoặc giết chết gần như tất cả nhửng kẻ có tu vi nhân cấp sơ kỳ trở xuống.
Còn nhân cấp trung kỳ cũng bị thương khá nhiều, khiến nhiều tên sợ hãi phải lui ra xa, đứng sát vào các cao thủ hậu kỳ trở lên để được bảo hộ.


Cảm thấy kế hoạch của mình không sai biệt lắm đã thành công, Tiểu Hắc liền hiện thân ngay bên cạnh Mộc Bình.
Sắc mặt của nó có chút tái đi vì phải sử dụng khống vật thuật nhiều lần trong thời gian ngắn.


- Sư đệ, ngươi....


Nhìn thấy Tiểu Hắc, Mộc Bình xúc động kêu lên.
Vốn anh ta cho rằng tiểu sư đệ của mình sau khi cứu người đã an toàn rời khỏi, không nghĩ đến đứa trẻ này đã quyết định quay lại xông vào vòng vây để hỗ trợ mình.
Nam nhi trọng nhất là nghĩa khí, trong chiến đấu sinh tử mới biết ai là bạn, ai là thù.



- Hắc hắc, sư huynh đừng làm cái điệu bộ yếu đuối như nữ nhân đó.
Nếu muốn cảm tạ sư đệ thì chỉ cần cho ta một bữa ăn thật ngon là được.


Phất phất tay vài cái, Tiểu Hắc làm ra vẻ không quan tâm cười đáp.
Vốn là người không thích quanh co nhiều lời, Mộc Bình gật đầu nói:

- Yên tâm, nếu chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây, ta sẽ cho đệ thưởng thức hết những nhà hàng ngon nhất tại Huyền Kinh.


- Quân tử nhất ngon, tứ mã nan truy.


Giơ bàn tay nhỏ ra vỗ với Mộc Bình một cái, hai người liền cười to sàng khoái.
Hình ảnh của họ giống như những thiết huyết dũng sĩ trước giờ ra trận, một chén kính non sông, một chén kính huynh đệ, hào khí ngút trời.
Chưa chắc có thể cùng sinh, nhưng nếu có thể cùng kề vai sát cánh tử chiến đến hơi thở cuối cùng, một đời đại trượng phu như vậy đã trọn vẹn.


Tựa lưng vào nhau, Mộc Bình va Tiểu Hắc hết sức bình tĩnh nhìn cả chục tên cao thủ Mai gia đang bao vây mình.
Tu vi của bọn này đến thời điểm này chỉ còn chiến lực từ nhân cấp trung kỳ trở lên, không một ai là kẻ dễ đối phó cả.
Thực lực thật sự của gia tộc này quả thật vô cùng đáng gờm, so với các gia tộc khác bên trong Huyền Kinh, Mai gia hoàn toàn vượt trội từ nhân số đến chất lượng.


- Không được lui lại, tất cả xiết chặt vòng vây, không thể để bọn chúng có cơ hội đào tẩu.


Nhìn ra được thế trận bên mình đang rối loạn, Mai Đông Tài liền trực tiếp lớn tiếng chỉ đạo.
Trong lòng lão ta đang rất giận dữ, chỉ hận không thể lọc da xé thịt hai tên tặc tử dám làm loạn bên trong trang viện.
Để bồi dưỡng ra một tên tu vi nhân cấp trong tộc cần phải tốn không ít tài nguyên, thế mà bây giờ hơn một nửa tộc nhân đã bị đối phương giết chết hoặc làm cho trọng thương.
Một kẻ giữ vị trí tộc trưởng như lão làm sao có thể kìm nén được cơ chứ.


Từ đầu, đám thủ hạ tộc nhân của lão tính toán dẫn dụ những kẻ đến tiếp viện vào bên trong Mai gia để tiện bề vây hãm.
Vạn lần chúng không nghĩ đến đối phương lần này không phải cao thủ nhân cấp bình thường, mà là cao thủ trong cao thủ.
Cứ nhìn một tên thì bộ pháp như gió, cả trăm người bao vây vẫn không thể nào giết chết được.
Còn một thằng nhãi càng đáng sợ hơn, không biết nó học cách ẩn thân bằng cách nào mà cứ như tàng hình vào trong không khí.
Chỉ một điểm này thôi cũng đủ khiến cho bản thân tiểu tử đó đã ở vào thế bất bại, đánh không lại thì bỏ chạy, làm sao mà truy bắt được đây chứ.



Mệnh lệnh của Mai Đông Tài quả thật có hiệu quả rất tốt.
Đám cao thủ còn lại của Mai gia rất nhanh được đề tỉnh, bọn chúng liền phối hợp lại thành một vòng tròn xiết chặt, không để một lổ hổng nào lộ ra cả.
Dưới tình huống bao vây kín kẽ này, cho dù Mộc Bình và Tiểu Hắc đột phá từ điểm nào cũng đều vô cùng khó khăn.


Đúng lúc này, đại hán đứng bên cạnh Mai Đông Tài đột nhiên lên tiếng:

- Nhóc con, ta thấy thân pháp của ngươi cực kỳ quỷ dị.
Loại thuật ẩn thân này ta chỉ nghe nói xuất xứ từ trong môn phái sát thủ hàng đầu.
Nếu như ngươi đồng ý giao ra võ học thân pháp này, ta sẽ xin Mai gia chủ thả cho hai người các người an toàn rời đi.


- Dã tiên sinh, ngươi?

Giật mình một cái, Mai Đông Tài khó hiểu xoay sang vị Dã tiên sinh với ý chất vấn.
Có điều tên này dường như không hề để vị Mai gia chủ vào trong mắt, hắn mỉm cười tỏ ra vô cùng tự tin, dùng bộ dáng có chút cao ngạo đợi chờ câu trả lời của đối phương.


- Thật xin lỗi, điều kiện của ngươi ta không có hứng thú.
Thứ nhất, chỉ bằng nhiêu đây nhân lực bổn đại gia sợ rằng các ngươi khó lòng lưu ta lại được.
Ngoài ra, nói thật, dù ta có đưa ngươi bí kíp về thuật ẩn thân của ta thì ngươi cũng không thể nào lĩnh hội được.


Đùa sao! Tiểu Hắc nó đã hạ gục nhiều người của Mai gia như thế, nếu lão già gia chủ kia đồng ý buông tha cho nó mới là chuyện lạ.
Đánh không lại thì liều mạng, có chết cũng phải kéo theo mấy tên làm cái đệm lưng cho mình.


Còn chuyện về ẩn thân thuật của nó lại là lời chân tâm, tu tiên pháp thuật cao thâm diệu vợi sao có thể so sánh với thân pháp thô thiển của thế tục được.
Tên đại hán kia vốn chỉ là phàm nhân, không có linh lực thì dù thiên tư thế nào cũng sẽ không thể luyện thành.


Chỉ là lời thật lòng của Tiểu Hắc đến tai đại hán lại giống như châm chọc, khiến hai mắt của gã búng lửa, sắc mặt trở nên bất thiện.
Cười lớn tiếng một cái, hắn ta mang theo mùi vị đầy sát khí đáp lại:

- Tốt, tốt! Dã Lang tao hành tẩu giang hồ hơn hai mươi năm, chưa từng có kẻ nào dám nói chuyện vơi tao như vậy.
Nếu rượu mời mày không chịu uống, thì đừng trách tao ra tay độc ác.


- Bớt nói lời vô nghĩa, có giỏi thì đến đây cắn tôi đi.

Nếu ông không làm được thì chỉ là một con rùa rụt đầu thôi nhé.


Nghe xong lời hăm dạo của đối phương, Tiểu Hắc chẳng những không bỏ vào tai mà còn ngoắc ngón tay ra vẻ khiêu khích.
Đánh rắn phải đánh đầu, muốn thắng phải bắt được chủ tướng kẻ địch.
Từ sớm, Tiểu Hắc vẫn luôn chú ý đến lão già gia chủ Mai gia.
Tiếc là bên cạnh lão luôn có gã đại hán kè kè đứng cạnh nên nó không thể ra tay.
Nếu như có thể dẫn dụ được gã họ Dã rời xa lão ta thì chắc chắn thời cơ sẽ đến.


- Đúng là nghé con không sợ cọp.
Mày nghĩ với thân pháp quỷ dị của mình thì có thể hoành hoành không cố kỵ sao? Ẩn thân thuật suy cho cùng cũng chỉ là che mắt người ta mà thôi, chứ không thể làm mày thật sự biến mất đúng không? Chỉ cần tập trung cảm nhận thì tao liền có thể xác định được vị trí của mày thôi.


Nhãn lực của Dã Lang vượt xa cao thủ nhân cấp, phân tích của hắn không sai lệch nhiều lắm so với sự thật.
Ẩn thân thuật là một pháp thuật cơ bản nhất của tu tiên giả, chỉ có tác dụng che mắt phàm nhân mả thôi.
Do tu vi của Tiểu Hắc chỉ ở tầng thứ nhất Luyện Khí nên khi di chuyển vẫn để lại dao động trong khi không khí.
Dĩ nhiên, cũng chỉ có tu vi của những kẻ đã bước chân vào Chân Võ Môn như Dã Lang mới có thể nắm bắt được điểm này.


Một môn thân pháp lợi hại bậc này, Dã Lang suy tính nếu hắn đoạt được thì nhất định thực lực sẽ đại tăng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn ta nhìn Tiểu Hắc lại càng thêm nóng bỏng, lộ rõ sự tham lam không che giấu.


Cùng với hai tên đệ tử của mình, Dã Lang từng bước tiến về phía phía Tiểu Hắc, một tay của hắn đã lấy ra một thanh đao to đầy bén lạnh.


- Muốn đụng đến sư đệ của tao thì phải hỏi ý của Mộc Bình này đã.


Một tay cầm súng, một tay còn lại cầm một thanh kiếm lượm được của một tên Mai gia, Mộc Bình nhảy ra che chắn trước mặt Tiểu Hắc.
Ánh mắt anh ta trừng lên, nếu đối phương đến gần hơn thì anh ta sẽ động thủ.


- Ngươi không xứng để ta xuất thủ.
Lưu Việt, Lưu Tam, hai ngươi đi giải quyết tên này đi.


Vung tay ra lệnh cho hai gã đệ tử, Dã Lang vẫn tập trung khóa chặt Tiểu Hắc.
Hai tên họ Lưu nhận được chỉ thị của đại hán liền nhìn nhau mỉm cười, bọn chúng từ trong đai lưng lấy ra mỗi người một cặp rìu ngắn.
Tiếp đó hai tên này chia ra hai hướng trước và sau lưng Mộc Bình, đây là phương pháp lấy hai vây một mà hai tên này vẫn thường dùng.


Cảm nhận được hai gã đi theo sau tên đại hán có vẻ còn lợi hại hơn cả Viễn Y Tình mà Mộc Bình từng chạm trán, anh ta liền không dám chủ quan mà vội thủ thế chuẩn bị ứng phó.


Mặc dù bị kẻ địch cầm chân, Mộc Bình vẫn hướng Tiểu Hắc nói:


- Sư đệ yên tâm, huynh sẽ cố gắng giải quyết bọn chúng rồi hỗ trợ cho đệ.


- Khà khà, ngươi sống sót dưới đòn phối hợp Song Liên Trảm của bọn ta rồi hãy nói.


Hai tên họ Lưu cười lên tà dị rồi đồng thời trước sau giáp kích, cùng lao vào Mộc Bình tung những nhát chém liên tục.
Đòn thế của chúng nhìn không có gì đặc biệt nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy cả hai đều ra tay có chủ ý rất rõ rệt.
Mỗi khi tên phía trước tung đòn về phía bên phải thì tên còn lại sẽ bổ rìu từ phía trái vào chặn đứng hướng tránh né của đối thủ.
Không những vậy, khí lực của hai kẻ này đã đến cực hạn nhân cấp nên những nhát chém đều vô cùng mạnh và uy lực.
Chỉ cần trúng một chiêu thôi thì người đó khó tránh khỏi cảnh bị phanh thây.


Cũng may là thân pháp trong vô danh kiếm pháp mà Mộc Bình nắm giữ vô cùng tinh diệu.
Chỉ dựa vào sự linh hoạt của bước di chuyển của mình mà Mộc Bình tuy có chút chật vật song vẫn có thể tránh né được đòn tấn công phối hợp liên tục của kẻ địch.
Thậm chí, anh ta còn nhìn ra vài sơ hở để phản công lại.
Nhất thời, hai bên trở thành cục diện khó phân định thắng thua, hết sức căng thẳng.


Thấy sư huynh mình tạm thời vẫn không có việc gì, Tiểu Hắc mới thở ra một hơi.
Đồng thời, hai mắt của nó lạnh lùng nhìn thẳng vào đại hán đứng trước mặt.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hắc lại cảm thấy áp lực khi đối đầu với người khác như vậy.


- Chúng ta cũng bắt đầu đi thằng nhóc.
Tao sẽ chứng minh cho mày thấy ẩn thân thuật của mày trước mặt cao thủ chân chính chẳng là gì cả.


Khí thế toàn diện bộc phát, Dã Lang vẫn chậm rãi bước đến, không có dấu hiệu nôn nóng.
Là một kẻ giết người vô số, hắn ta biết rõ càng gấp gáp sẽ chỉ khiến con mồi có cơ hội chạy thoát.
Đối với thợ săn, chỉ cần một kích chí mạng là đủ.


- Không ngờ ông lại là cao thủ nội khí.


Khi Dã Lang đến gần Tiểu Hắc trong phạm vi vài thước, nó mới phát hiện được tu vi thật sự của hắn ta.
Thật không ngờ nhanh như vậy nó phải chiến đấu với một cao thủ Chân Võ Môn thực thụ.





.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện