Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài.
"Chỉ có kẻ mạnh mới được quyền nói lời nhân nghĩa"
Câu nói này Tiểu Hắc cảm thấy cực kỳ chính xác. Bởi lẽ một kẻ không có gì trong tay, tiền tài, danh vọng hay sức mạnh thì nói ra mấy câu dù là lời vàng ý ngọc thì có tác dụng gì. Mọi người phần nhiều sẽ chẳng để tâm, hoặc cười nhạo người kia.
Còn một kẻ có sức mạnh thì dù nói mặt trời mọc phía tây vẫn chẳng có ai dám phản đối cả. Trong lòng không phục thì sao? Có thể phản kháng à? Ở mức độ rất nhỏ, con người có pháp luật, cảnh sát và quân đội bảo vệ nên họ đều cho rằng công bằng, đạo đức là chuyện tất nhiên. Đó là bởi vì họ chưa đủ độ cao, chưng nhìn thấy cái gì mới thật sự là cường giả vi tôn. Giống như đám cao thủ Chân Võ Môn này, động một cái là giết người, rồi cảnh sát ở đâu, luật pháp làm gì được bọn chúng?
Trải qua quá nhiều cuộc chiến, Tiểu Hắc đã bắt đầu nhìn thấu nhân sinh, đặc biệt là lòng người. Nó tuyệt đối sẽ không nương tay với kẻ thù nào, nhưng tuyệt sẽ không lạm sát, không trở thành một kẻ lòng dạ sắt đá vô tình.
Hai năm qua, Tiểu Hắc đã nhuẫn nhuyễn thêm về pháp thuật, đã sử dụng được vô cùng biến ảo giữa các hệ pháp thuật khác nhau. Ví dụ như hắc ám pháp thuật để điều khiển bóng tối và nhãn thuật vừa qua, có thể khiến cho kẻ địch khó lòng mà chống cự được. Và đặc biệt, không thể không nói đến thâu kỹ khi những thuật pháp cùng kỹ năng đã được Tiểu Hắc không ngừng luyện tập.
Tốc độ trưởng thành này ngay cả Diệp Thanh Hàn cũng có phần bất ngờ. Bởi lẽ tu luyện là một quá trình gian nan, ngay cả những thiên tài ở linh giới cũng tu luyện không dễ dàng. Xem ra ngộ tính của Tiểu Hắc cùng trợ giúp Ngộ Đạo Thạch đều góp phần rất quan trọng trong việc này.
Không quá lo lắng về việc cái tên con ông cháu cha của Quang Minh Tông kia sẽ tiếp tục giở chiêu trò khác. Ngay cả địa cấp cao thủ cũng đã bị làm thịt, đó không phải là lời cảnh cáo có sức nặng rồi ư?
Nửa canh giờ sau, lão già nhỏ con họ Đoạn đã chạy đến nơi vị trưởng lão địa cấp sơ kỳ kia ngã xuống. Tìm tòi xung quanh một lúc, sắc mặt Đoạn Câu càng trở nên thâm trầm. Trên người của bọn họ đều có mang theo thiết bị định vị để việc truy tìm vị trí thuận tiện hơn. Kết quả là đám đệ tử huyền cấp lẫn vị trưởng lão ngoại môn tham gia hành động đều thất bại. Ngay cả một kẻ sống sót cũng không có?
Dưới tình huống việc ra tay của bọn họ là hoàn toàn bất ngờ mà lại toàn quân bị diệt, cái này nói lên thực lực của đối phương rất đáng sợ. E là phải có địa cấp trung kỳ cường giả trở lên nhúng tay vào.
- Con bà nó, lần này chọc phải phiền toái rồi. Thiếu chủ phải nên tìm hiểu kỹ lai lịch của tên tiểu tử kia trước mới đúng chứ.
Đi đêm có ngày gặp ma. Đoạn Câu rất hiểu tính cách của Thạch Viễn, tài năng thì có đó nhưng lại hành động theo cảm tính và quá chủ quan.
Trên thực tế thì chuyện này Thạch Viễn có chút oan ức. Hắn ta dù không có mặt tại học viện thì vẫn cử rất nhiều tai mắt của mình ở lại. Mà trên hồ sơ của Tiểu Hắc thì làm gì có cái gì gọi là đặc biệt cơ chứ, phải nói là bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cho dù có chút bối cảnh thì thế nào. Trừ những kẻ không thể chọc của mấy đại thế lực ra thì Thạch Viễn không phải e sợ gì cả.
Dĩ nhiên, cao thủ tại nhân gian, chỉ là tỷ lệ đụng phải cũng chẳng khác gì trúng sổ xố cả. Lần này, họ Thạch đã trúng giải mà còn là giai độc đắc nữa cơ đấy.
Từ đầu, Thạch Câu đã không đồng ý việc Thạch Viễn theo đuổi Hạ Khiết An. Tiểu thư Hạ gia chính là con gái cưng của môn chủ Đoạt Mệnh Môn, một con quái vật khổng lồ đúng nghĩa. Nếu Ngạ Quỷ là tổ chức đánh thuê quỷ dị bậc nhất thế giới thì Đoạt Mệnh Môn lại là tổ chức ám sát thần bí nhất.
Chắc mọi người vẫn không quên Ẩn Sát tại Yên quốc. Đó chỉ là một phân chi nhỏ của Đoạt Mệnh Môn ở ngoài Triệu quốc. Có rất nhiều chi nhánh như thế, ngoại trừ một số chuyện cần thiết ra thì các chi nhánh đều hoạt động độc lập.
Nghe nói chỉ có những sát thủ tu vi từ huyền cấp trở lên, bản lĩnh và thành tích đủ "khủng" thì mới gia nhập tổng bộ được. Cũng có người kể rằng, Đoạt Mệnh Môn chuyên đi tìm các đứa trẻ tiềm năng về để đào tạo. Chỉ có những ai sống sót qua được khóa đào tạo đầy huyết tinh như tu la kia mới đủ khả năng trở thành sát thủ của môn phái.
Truyền kỳ thì rất nhiều, có điều số lần Đoạt Mệnh Môn ra tay lại chẳng mấy ai biết được. Bởi lẽ sát thủ của tổ chức ra tay rất kín kẽ, không để lại một chút dấu vết nào cả. Mà cái giá để thuê bọn họ cũng chắc rằng còn kinh khủng hơn cả Ngạ Quỷ, cụ thể là bao nhiêu thì chỉ có những ai từng tiếp xúc với họ mới thật sự biết rõ.
Chính vì lẽ đó, Hạ Khiết An trở thành một đóa hồng mà kẻ nào thật sự biết được thân phận của nàng đều phải kiêng kỵ. Những tên không có gia thế mạnh mẽ thì chỉ hâm mộ nhan sắc và tài năng của nàng ta, còn tầng lớp như Thạch Viễn lại khác. Gã ta chẳng những không e ngại mà còn to gan có suy nghĩ làm con rể của Đoạt Mệnh Môn.
Trong Quang Minh Tông, Thạch Viễn không thể cạnh tranh được với anh trai của mình. Cho nên chỉ dùng ngoại lực tăng cường thì mới có thể giúp gã có cơ hội trở mình. Đó là một nước cờ mạo hiểm, phải nói là như chơi với lửa.
Kỳ thực, Thạch Viễn cũng không phải kẻ liều mạng. Gã ta theo đuổi Hạ Khiết An từ đầu đến cuồi đều không dám giở bất kỳ một thủ đoạn nào cả. Còn lại, những ai dám cạnh tranh với gã thì vị công tử của Thạch gia sẽ ngại loại đi mấy hòn đá cản chân mình bằng bất cứ giá nào.
Sự kiện ám toán Tiểu Hắc giống như một hòn đá rơi vào trong nước, không tạo ra nhiều động tĩnh. Phía Hạ Khiết An cùng Uyển Tuyết cũng đã có người thám thính trở về báo cáo tình hình.
Đã sớm biết rõ thực lực của Tiểu Hắc, Hạ Khiết An chỉ cười nhạt. Nam nhi cần có bản lĩnh giải quyết vấn đề, Tiểu Hắc nhìn thì đã sớm chững chạc hơn người cùng tuổi rất nhiều, có khi còn già dặn hơn. Có điều nàng ta vẫn cảm giác được những nét ngây ngô bên trong tâm hồn đó, có một sự bất đồng tương phản rất khó giải thích được.
Còn phía Uyển Tuyết thì nàng ta lại tỏ ra ngày càng hứng thú về thiếu niên non nớt kia. Hạ Khiết An không kể quá nhiều về Tiểu Hắc cho nên bây giờ muốn thu thập thông tin cũng cần cả một đoạn thời gian.
- Chẳng lẽ tên đó có cao nhân phía sau bảo hộ?
Nhẹ nhàng giải quyết người của Quang Minh Tông, thái độ cường ngạnh này không phải mấy kẻ tầm thường có thể làm được. Ngay cả người của đại thế lực cũng phải bán cho nhau mặt mũi vài phần nha.
Cuối cùng, nơi đang nháo nhào cả lên chính là nội khí mật thám sở ở Vĩnh Dương do Vệ Cơ đang chủ trì. Bọn họ chỉ mang tâm lí muốn tìm sơ hở của phía Quang Minh Tông, không ngờ lại phát hiện ra một sự kiện ngoài mong đợi.
- Lập tức liên lạc với phía trên, chúng ta cần thêm trợ thủ. Ta e là lần tiếp theo sẽ náo động rất lớn, vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Đây cũng là một cơ hội lớn để chúng ta có thể ra tay làm diều hâu phía sau trục lợi.
Vệ Cơ cùng tham mưu đều nhất trí cho rằng đây là mâu thuẫn giữa các thế lực, cho nên bọn họ càng muốn mồi lửa nhỏ này bùng cháy dữ dội hơn. Đồng thời, họ cũng lo ngại mình không đủ lực lượng để khống chế tình hình, cho nên cần thêm cường giả tới để hỗ trợ.
Kẻ chủ mưu chính là Thạch Viễn cũng đã nhận được tin tức từ lão già họ Đoạn. Hắn ta giận dữ ném vỡ cả chiếc điện thoại, nét mặt ôn hòa tuấn lãng thường ngày khiến bao cô gái mê mệt đã thay đổi thành một khuôn mặt âm u tàn ác.
Đây mới là con người thật của Thạch Viễn hắn, một kẻ ngụy quân tử điển hình, ngoài mặt thì rất khí khái độ lượng nhưng phía sau đều ra tay không gớm máu.
- Ta muốn thông tin chi tiết nhất về tiểu tử đó. Đúng rồi, xử phạt thật nặng mấy tên đưa tình báo trước đây cho ta. Cái gì mà không có thế lực chống lưng, thành tích học viện bình thường, đúng là một lũ đầu heo vô dụng.
Cầm lấy chiếc điện thoại khác do tên hầu cận đưa tới, Thạch Viễn lại đưa ra một loạt mệnh lệnh. Việc tại tông phái đã không thuận lợi, đến ngay cả con đường lui của hắn cũng gặp phải một biến số bất ngờ. Cầm lấy ly rượu, Thạch Viễn một hơi uống cạn rồi nhìn ra khoảng không bao la ngoài cửa sổ máy bay.
Mọi thứ cứ vậy tạo thành một đám mây đen chuẩn bị kéo tới mà Tiểu Hắc lại chẳng hề bận tâm chút nào cả. Hôm nay, nó đã có kế hoạch huấn luyện cho Mao Lượng và ba thanh niên nam nữ của Dương gia.
Từ rất sớm, Ngô Chí đã dắt theo ba người tới để chờ sẵn. Còn Mao Lượng thì đúng giờ mới thấy gã ta xuất hiện, mà lại có thêm Trần Tụ nữa. Vừa trông thấy Tiểu Hắc đi xuống, Mao Lượng liền cười áy náy giải thích:
- Hắc Tử, không phải ta không nghe lời ngươi, mà cái tên Trần Tụ này cứ bám theo ta từ sáng đến giờ, lão tử cũng hết cách rồi.
- Hừ, cái tên họ Mao người còn gọi ta là hảo huynh đệ? Chỉ là đi gặp Hắc Tử thôi mà cứ ra vẻ giấu giếm mãi. Ta cũng vì chán quá không có chỗ để chơi mới đi theo ngươi mà thôi. Hay là các ngươi tính làm chuyện "xấu" gì nên mới lén lút như thế?
Trần Tụ nở nụ cười hèn mọn nhìn Mao Lượng nói. Thấy thế, Mao Lượng bực mình đáp lại:
- Chỉ có ngươi mới nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ đó. Ta với Hắc Tử là làm chuyện nghiêm túc đấy nhé. Mặc kệ hắn, chúng ta bắt đầu chứ?
- Không vội, để ta giới thiệu một vài người cho các ngươi làm quen.
Tiểu Hắc cũng không để tâm việc Trần Tụ chạy tới góp vui. Nó bắt đầu giới thiệu sơ lược đám thanh niên Dương gia với Mao Lượng rồi dắt cả đám vào bên trong phòng tập luyện của mình. Ở ký túc xá của học viện, chỉ cần có tiền thì mọi thứ đều riêng tư, không gian là cực kỳ rộng rãi.
Mao Lượng không hổ có máu thương nhân trong người, khả năng giao tiếp vô cùng tốt. Chỉ vài phút ngắn ngủi đã bắt chuyện được với ba người Dương Quán, Dương Mịch và Dương Tiểu Đằng. Đặc biệt là Dương Quán khi anh ta là người chững chạc nhất nên việc kết giao bằng hữu trở nên khá dễ dàng. Dương Mịch cũng nói rất nhiều, còn Dương Tiểu Đằng lại có chút khoàng cách.
Cả đám nhanh chóng đến phòng tập luyện, nới có một số người đang đợi sẵn. Họ chính là Tương Hoàn và Thất Sát.
- Công tử
Cả đám đều đồng thanh, Tiểu Hắc mỉm cười với họ rồi nói với mấy người Mao Lượng:
- Ta đã xem xét tình huống của mọi người kỹ lưỡng và đã chuẩn bị một số võ học phù hợp với từng người. Tương Hoàn sẽ hỗ trợ ta truyền dạy cùng với hỗ trợ các loại đan dược giúp các ngươi có được lợi ích tốt nhất. Ngoài ra, Thất Sát sẽ phụ trách nhiệm vụ rèn luyện thực chiến. Một kẻ đứng vững trong một cuộc tỷ đấu là người có kinh nghiệm giao đấu dày dạn.
- Lão Tương? Mấy vị này không phải người nhà của người mà chúng ta gặp lần trước hay sao?
Mao Lương và Trần Tụ đều từng dùng bữa với đám người Tương Hoàn và Thất Sát nên nhớ rất rõ. Không nghĩ tới Tiểu Hắc lại nhờ bọn họ làm người huấn luyện.
- Đúng thế, Mao công tử, Trần công tử, chúng ta lại gặp nhau.
Tương Hoàn cười sáng lạng, khí thế cũng dần thay đổi, Khi không cần thiết, hắn ta đều đóng vai một người tổng quản hầu cận trung thành, hiền lành. Thế nhưng trước kẻ khác, Tương Hoàn chính là một địa cấp cường giả hàng thật giá thật, còn là loại ngay cả đại tông môn cũng phải sợ hãi.
- Địa cấp cường giả.
Cả đám thanh niên Dương gia lẫn Mao Lượng và Trần Tụ đều giật mình thốt lên. Ở tuổi của Tương Hoàn, đạt đến huyền cấp đã xem là thiên tài, còn địa cấp thì đúng là chưa từng thấy bao giờ. Cũng may là Tương Hoàn chỉ dừng lại ở khí thế địa cấp sơ kỳ, nếu thật sự phóng thích ra địa cấp hậu kỳ thì chắc sẽ dọa cả đám người tè ra quần mất.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài.
"Chỉ có kẻ mạnh mới được quyền nói lời nhân nghĩa"
Câu nói này Tiểu Hắc cảm thấy cực kỳ chính xác. Bởi lẽ một kẻ không có gì trong tay, tiền tài, danh vọng hay sức mạnh thì nói ra mấy câu dù là lời vàng ý ngọc thì có tác dụng gì. Mọi người phần nhiều sẽ chẳng để tâm, hoặc cười nhạo người kia.
Còn một kẻ có sức mạnh thì dù nói mặt trời mọc phía tây vẫn chẳng có ai dám phản đối cả. Trong lòng không phục thì sao? Có thể phản kháng à? Ở mức độ rất nhỏ, con người có pháp luật, cảnh sát và quân đội bảo vệ nên họ đều cho rằng công bằng, đạo đức là chuyện tất nhiên. Đó là bởi vì họ chưa đủ độ cao, chưng nhìn thấy cái gì mới thật sự là cường giả vi tôn. Giống như đám cao thủ Chân Võ Môn này, động một cái là giết người, rồi cảnh sát ở đâu, luật pháp làm gì được bọn chúng?
Trải qua quá nhiều cuộc chiến, Tiểu Hắc đã bắt đầu nhìn thấu nhân sinh, đặc biệt là lòng người. Nó tuyệt đối sẽ không nương tay với kẻ thù nào, nhưng tuyệt sẽ không lạm sát, không trở thành một kẻ lòng dạ sắt đá vô tình.
Hai năm qua, Tiểu Hắc đã nhuẫn nhuyễn thêm về pháp thuật, đã sử dụng được vô cùng biến ảo giữa các hệ pháp thuật khác nhau. Ví dụ như hắc ám pháp thuật để điều khiển bóng tối và nhãn thuật vừa qua, có thể khiến cho kẻ địch khó lòng mà chống cự được. Và đặc biệt, không thể không nói đến thâu kỹ khi những thuật pháp cùng kỹ năng đã được Tiểu Hắc không ngừng luyện tập.
Tốc độ trưởng thành này ngay cả Diệp Thanh Hàn cũng có phần bất ngờ. Bởi lẽ tu luyện là một quá trình gian nan, ngay cả những thiên tài ở linh giới cũng tu luyện không dễ dàng. Xem ra ngộ tính của Tiểu Hắc cùng trợ giúp Ngộ Đạo Thạch đều góp phần rất quan trọng trong việc này.
Không quá lo lắng về việc cái tên con ông cháu cha của Quang Minh Tông kia sẽ tiếp tục giở chiêu trò khác. Ngay cả địa cấp cao thủ cũng đã bị làm thịt, đó không phải là lời cảnh cáo có sức nặng rồi ư?
Nửa canh giờ sau, lão già nhỏ con họ Đoạn đã chạy đến nơi vị trưởng lão địa cấp sơ kỳ kia ngã xuống. Tìm tòi xung quanh một lúc, sắc mặt Đoạn Câu càng trở nên thâm trầm. Trên người của bọn họ đều có mang theo thiết bị định vị để việc truy tìm vị trí thuận tiện hơn. Kết quả là đám đệ tử huyền cấp lẫn vị trưởng lão ngoại môn tham gia hành động đều thất bại. Ngay cả một kẻ sống sót cũng không có?
Dưới tình huống việc ra tay của bọn họ là hoàn toàn bất ngờ mà lại toàn quân bị diệt, cái này nói lên thực lực của đối phương rất đáng sợ. E là phải có địa cấp trung kỳ cường giả trở lên nhúng tay vào.
- Con bà nó, lần này chọc phải phiền toái rồi. Thiếu chủ phải nên tìm hiểu kỹ lai lịch của tên tiểu tử kia trước mới đúng chứ.
Đi đêm có ngày gặp ma. Đoạn Câu rất hiểu tính cách của Thạch Viễn, tài năng thì có đó nhưng lại hành động theo cảm tính và quá chủ quan.
Trên thực tế thì chuyện này Thạch Viễn có chút oan ức. Hắn ta dù không có mặt tại học viện thì vẫn cử rất nhiều tai mắt của mình ở lại. Mà trên hồ sơ của Tiểu Hắc thì làm gì có cái gì gọi là đặc biệt cơ chứ, phải nói là bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cho dù có chút bối cảnh thì thế nào. Trừ những kẻ không thể chọc của mấy đại thế lực ra thì Thạch Viễn không phải e sợ gì cả.
Dĩ nhiên, cao thủ tại nhân gian, chỉ là tỷ lệ đụng phải cũng chẳng khác gì trúng sổ xố cả. Lần này, họ Thạch đã trúng giải mà còn là giai độc đắc nữa cơ đấy.
Từ đầu, Thạch Câu đã không đồng ý việc Thạch Viễn theo đuổi Hạ Khiết An. Tiểu thư Hạ gia chính là con gái cưng của môn chủ Đoạt Mệnh Môn, một con quái vật khổng lồ đúng nghĩa. Nếu Ngạ Quỷ là tổ chức đánh thuê quỷ dị bậc nhất thế giới thì Đoạt Mệnh Môn lại là tổ chức ám sát thần bí nhất.
Chắc mọi người vẫn không quên Ẩn Sát tại Yên quốc. Đó chỉ là một phân chi nhỏ của Đoạt Mệnh Môn ở ngoài Triệu quốc. Có rất nhiều chi nhánh như thế, ngoại trừ một số chuyện cần thiết ra thì các chi nhánh đều hoạt động độc lập.
Nghe nói chỉ có những sát thủ tu vi từ huyền cấp trở lên, bản lĩnh và thành tích đủ "khủng" thì mới gia nhập tổng bộ được. Cũng có người kể rằng, Đoạt Mệnh Môn chuyên đi tìm các đứa trẻ tiềm năng về để đào tạo. Chỉ có những ai sống sót qua được khóa đào tạo đầy huyết tinh như tu la kia mới đủ khả năng trở thành sát thủ của môn phái.
Truyền kỳ thì rất nhiều, có điều số lần Đoạt Mệnh Môn ra tay lại chẳng mấy ai biết được. Bởi lẽ sát thủ của tổ chức ra tay rất kín kẽ, không để lại một chút dấu vết nào cả. Mà cái giá để thuê bọn họ cũng chắc rằng còn kinh khủng hơn cả Ngạ Quỷ, cụ thể là bao nhiêu thì chỉ có những ai từng tiếp xúc với họ mới thật sự biết rõ.
Chính vì lẽ đó, Hạ Khiết An trở thành một đóa hồng mà kẻ nào thật sự biết được thân phận của nàng đều phải kiêng kỵ. Những tên không có gia thế mạnh mẽ thì chỉ hâm mộ nhan sắc và tài năng của nàng ta, còn tầng lớp như Thạch Viễn lại khác. Gã ta chẳng những không e ngại mà còn to gan có suy nghĩ làm con rể của Đoạt Mệnh Môn.
Trong Quang Minh Tông, Thạch Viễn không thể cạnh tranh được với anh trai của mình. Cho nên chỉ dùng ngoại lực tăng cường thì mới có thể giúp gã có cơ hội trở mình. Đó là một nước cờ mạo hiểm, phải nói là như chơi với lửa.
Kỳ thực, Thạch Viễn cũng không phải kẻ liều mạng. Gã ta theo đuổi Hạ Khiết An từ đầu đến cuồi đều không dám giở bất kỳ một thủ đoạn nào cả. Còn lại, những ai dám cạnh tranh với gã thì vị công tử của Thạch gia sẽ ngại loại đi mấy hòn đá cản chân mình bằng bất cứ giá nào.
Sự kiện ám toán Tiểu Hắc giống như một hòn đá rơi vào trong nước, không tạo ra nhiều động tĩnh. Phía Hạ Khiết An cùng Uyển Tuyết cũng đã có người thám thính trở về báo cáo tình hình.
Đã sớm biết rõ thực lực của Tiểu Hắc, Hạ Khiết An chỉ cười nhạt. Nam nhi cần có bản lĩnh giải quyết vấn đề, Tiểu Hắc nhìn thì đã sớm chững chạc hơn người cùng tuổi rất nhiều, có khi còn già dặn hơn. Có điều nàng ta vẫn cảm giác được những nét ngây ngô bên trong tâm hồn đó, có một sự bất đồng tương phản rất khó giải thích được.
Còn phía Uyển Tuyết thì nàng ta lại tỏ ra ngày càng hứng thú về thiếu niên non nớt kia. Hạ Khiết An không kể quá nhiều về Tiểu Hắc cho nên bây giờ muốn thu thập thông tin cũng cần cả một đoạn thời gian.
- Chẳng lẽ tên đó có cao nhân phía sau bảo hộ?
Nhẹ nhàng giải quyết người của Quang Minh Tông, thái độ cường ngạnh này không phải mấy kẻ tầm thường có thể làm được. Ngay cả người của đại thế lực cũng phải bán cho nhau mặt mũi vài phần nha.
Cuối cùng, nơi đang nháo nhào cả lên chính là nội khí mật thám sở ở Vĩnh Dương do Vệ Cơ đang chủ trì. Bọn họ chỉ mang tâm lí muốn tìm sơ hở của phía Quang Minh Tông, không ngờ lại phát hiện ra một sự kiện ngoài mong đợi.
- Lập tức liên lạc với phía trên, chúng ta cần thêm trợ thủ. Ta e là lần tiếp theo sẽ náo động rất lớn, vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Đây cũng là một cơ hội lớn để chúng ta có thể ra tay làm diều hâu phía sau trục lợi.
Vệ Cơ cùng tham mưu đều nhất trí cho rằng đây là mâu thuẫn giữa các thế lực, cho nên bọn họ càng muốn mồi lửa nhỏ này bùng cháy dữ dội hơn. Đồng thời, họ cũng lo ngại mình không đủ lực lượng để khống chế tình hình, cho nên cần thêm cường giả tới để hỗ trợ.
Kẻ chủ mưu chính là Thạch Viễn cũng đã nhận được tin tức từ lão già họ Đoạn. Hắn ta giận dữ ném vỡ cả chiếc điện thoại, nét mặt ôn hòa tuấn lãng thường ngày khiến bao cô gái mê mệt đã thay đổi thành một khuôn mặt âm u tàn ác.
Đây mới là con người thật của Thạch Viễn hắn, một kẻ ngụy quân tử điển hình, ngoài mặt thì rất khí khái độ lượng nhưng phía sau đều ra tay không gớm máu.
- Ta muốn thông tin chi tiết nhất về tiểu tử đó. Đúng rồi, xử phạt thật nặng mấy tên đưa tình báo trước đây cho ta. Cái gì mà không có thế lực chống lưng, thành tích học viện bình thường, đúng là một lũ đầu heo vô dụng.
Cầm lấy chiếc điện thoại khác do tên hầu cận đưa tới, Thạch Viễn lại đưa ra một loạt mệnh lệnh. Việc tại tông phái đã không thuận lợi, đến ngay cả con đường lui của hắn cũng gặp phải một biến số bất ngờ. Cầm lấy ly rượu, Thạch Viễn một hơi uống cạn rồi nhìn ra khoảng không bao la ngoài cửa sổ máy bay.
Mọi thứ cứ vậy tạo thành một đám mây đen chuẩn bị kéo tới mà Tiểu Hắc lại chẳng hề bận tâm chút nào cả. Hôm nay, nó đã có kế hoạch huấn luyện cho Mao Lượng và ba thanh niên nam nữ của Dương gia.
Từ rất sớm, Ngô Chí đã dắt theo ba người tới để chờ sẵn. Còn Mao Lượng thì đúng giờ mới thấy gã ta xuất hiện, mà lại có thêm Trần Tụ nữa. Vừa trông thấy Tiểu Hắc đi xuống, Mao Lượng liền cười áy náy giải thích:
- Hắc Tử, không phải ta không nghe lời ngươi, mà cái tên Trần Tụ này cứ bám theo ta từ sáng đến giờ, lão tử cũng hết cách rồi.
- Hừ, cái tên họ Mao người còn gọi ta là hảo huynh đệ? Chỉ là đi gặp Hắc Tử thôi mà cứ ra vẻ giấu giếm mãi. Ta cũng vì chán quá không có chỗ để chơi mới đi theo ngươi mà thôi. Hay là các ngươi tính làm chuyện "xấu" gì nên mới lén lút như thế?
Trần Tụ nở nụ cười hèn mọn nhìn Mao Lượng nói. Thấy thế, Mao Lượng bực mình đáp lại:
- Chỉ có ngươi mới nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ đó. Ta với Hắc Tử là làm chuyện nghiêm túc đấy nhé. Mặc kệ hắn, chúng ta bắt đầu chứ?
- Không vội, để ta giới thiệu một vài người cho các ngươi làm quen.
Tiểu Hắc cũng không để tâm việc Trần Tụ chạy tới góp vui. Nó bắt đầu giới thiệu sơ lược đám thanh niên Dương gia với Mao Lượng rồi dắt cả đám vào bên trong phòng tập luyện của mình. Ở ký túc xá của học viện, chỉ cần có tiền thì mọi thứ đều riêng tư, không gian là cực kỳ rộng rãi.
Mao Lượng không hổ có máu thương nhân trong người, khả năng giao tiếp vô cùng tốt. Chỉ vài phút ngắn ngủi đã bắt chuyện được với ba người Dương Quán, Dương Mịch và Dương Tiểu Đằng. Đặc biệt là Dương Quán khi anh ta là người chững chạc nhất nên việc kết giao bằng hữu trở nên khá dễ dàng. Dương Mịch cũng nói rất nhiều, còn Dương Tiểu Đằng lại có chút khoàng cách.
Cả đám nhanh chóng đến phòng tập luyện, nới có một số người đang đợi sẵn. Họ chính là Tương Hoàn và Thất Sát.
- Công tử
Cả đám đều đồng thanh, Tiểu Hắc mỉm cười với họ rồi nói với mấy người Mao Lượng:
- Ta đã xem xét tình huống của mọi người kỹ lưỡng và đã chuẩn bị một số võ học phù hợp với từng người. Tương Hoàn sẽ hỗ trợ ta truyền dạy cùng với hỗ trợ các loại đan dược giúp các ngươi có được lợi ích tốt nhất. Ngoài ra, Thất Sát sẽ phụ trách nhiệm vụ rèn luyện thực chiến. Một kẻ đứng vững trong một cuộc tỷ đấu là người có kinh nghiệm giao đấu dày dạn.
- Lão Tương? Mấy vị này không phải người nhà của người mà chúng ta gặp lần trước hay sao?
Mao Lương và Trần Tụ đều từng dùng bữa với đám người Tương Hoàn và Thất Sát nên nhớ rất rõ. Không nghĩ tới Tiểu Hắc lại nhờ bọn họ làm người huấn luyện.
- Đúng thế, Mao công tử, Trần công tử, chúng ta lại gặp nhau.
Tương Hoàn cười sáng lạng, khí thế cũng dần thay đổi, Khi không cần thiết, hắn ta đều đóng vai một người tổng quản hầu cận trung thành, hiền lành. Thế nhưng trước kẻ khác, Tương Hoàn chính là một địa cấp cường giả hàng thật giá thật, còn là loại ngay cả đại tông môn cũng phải sợ hãi.
- Địa cấp cường giả.
Cả đám thanh niên Dương gia lẫn Mao Lượng và Trần Tụ đều giật mình thốt lên. Ở tuổi của Tương Hoàn, đạt đến huyền cấp đã xem là thiên tài, còn địa cấp thì đúng là chưa từng thấy bao giờ. Cũng may là Tương Hoàn chỉ dừng lại ở khí thế địa cấp sơ kỳ, nếu thật sự phóng thích ra địa cấp hậu kỳ thì chắc sẽ dọa cả đám người tè ra quần mất.
Danh sách chương