Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh.

Biên: Bạch Tú Tài.

- Lại là một trận pháp khác? Khẽ hô một tiếng, Mộc Tử Yên thầm cảm thán quả nhiên Tiểu Hắc vẫn có chuẩn bị sẵn phương án khác. Chỉ là không biết trận pháp tiếp theo này có thể chặn đứng đám oán linh đang khí thế mạnh mẽ hay không.

- Cao minh, hóa ra mục đích thật sự của trận pháp đầu tiên chính là để che giấu cho trận pháp thứ hai, một khi kẻ địch nghĩ rằng bản thân đã phá vỡ được trận pháp của phe ta thì chính là lúc bọn chúng chủ quan nhất. Đồng thời, khi chúng phát hiện ra mình đã rơi vào trận pháp thứ hai cũng đã muộn rồi.

Tiếp xúc với Tiểu Hắc nhiều nhất, Mộc Bình liền nhìn ra được cách bố trận của sư đệ mình. Nếu chỉ cho rằng Tiểu Hắc xử lí một vấn đề đơn giản thì lầm to rồi, tiểu tử này giỏi nhất là hố kẻ khác, bố cục rất sâu, khó mà đoán được đâu mới là lá bài tẩy cuối cùng của nó.

- Trận pháp khác thì đã sao? Hừ, ma thần của bọn ta vốn đâu phải nhân loại, trận pháp cũng chẳng thể thay đổi gì cả đâu.

Lão già pháp sư cười lạnh tự trấn an chính mình, lại không ngừng niệm pháp để cho lực lượng oán linh càng tăng tốc hung hăng xông tới hơn nữa.

Ngay lúc này, trận pháp có hình dạng ký hiệu kỳ lạ bỗng nhiêu phóng ra một sức mạnh vô hình, đám oán linh đang như một lũ hổ dữ bỗng dưng khựng lại, bản thể vốn không thể nhìn thấy của chúng liền bắt đầu tiêu tán khiến chúng thu nhỏ lại nhanh chóng.

- Công tử thật lợi hại.

Tương Hoàn cùng với Thất Sát nhìn thấy cảnh tượng cả một đại quân oán linh đang bị trận pháp bào mòn thì rung động không thôi. Chỉ có chủ nhân của bọn họ mới có bản lĩnh lớn đến thế, ngay cả mấy thể loại ma quỷ này cũng có thể giải quyết được.

Tất nhiên, những người khác không có được kỳ trận hỗ trợ nên không thể quan sát được chuyện gì đang xảy ra cả. Họ chỉ cảm nhận được khí âm hàn do đám oán linh mang lại đang giảm bớt từ từ. Dù gì thì đây cũng là một tín hiệu tốt, bởi lẽ binh sĩ có tu vi nhân cấp khó lòng mà chịu đựng được khí lạnh mà oán linh mang lại. Nếu tiếp xúc nhiều quá có thể đổ bệnh dẫn đến tử vong.

- Không thể nào, làm sao Yên quốc lại có thứ pháp thuật đáng sợ như thế?

Nhìn cảnh tượng oán linh đang suy yếu dần, lão già pháp sư điên tiết gào lên. Mấy trăm năm qua, pháp sư dùng vốn liếng oán linh để tung hoành, chưa có một thế lực nào thật sự có thể khắc chế bọn họ. Cho dù là Triệu quốc thì cũng không tùy tiện gây sự với Tấn quốc. Thế mà giờ đây Yên quốc lại lấy ra một thứ trận pháp xa lạ có thể khiến cho oán linh như gặp thiên địch, không thể chống cự, chỉ trơ mắt ra chờ chết dần.

- Ta không tin, tất cả oán linh thượng phẩm tấn công cho ta.

Điên cuồng điều khiển toàn bộ oán linh tiến lên, lão già pháp sư lại phun ra một ngụm máu lên tế đàn. Sau lần này, lão ta lại càng suy yếu dữ dội. Đổi lại, trên bầu trời mây đen càng quần vũ dữ dội khiến cho oán linh dưới mặt đất như được tiếp thêm sức mạnh.

- Liều mạng rồi à?

Đang điều khiển trận pháp, Tiểu Hắc cảm nhận rõ được sự phản kháng của đối phương. Có điều, bây giờ người đang nắm thượng phong là nó, cho nên Tiểu Hắc liền bắt quyết, cũng tăng cường linh lực truyền vào trận pháp ánh sáng của mình. Nhất thời ánh sáng vừa bị oán linh chống trả lại bùng lên mạnh mẽ, đè bọn chúng xuống mà bào mòn tiếp tục.

Tình thế xoay chuyển chóng mặt khiến cho các bên quan chiến cũng không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Phía vị tướng quân của Triệu quốc cũng đang bối rối, ông ta cho người dò hỏi phía tình báo của mình nhưng đổi lại một câu trả lời không có tư liệu gì về trận pháp kỳ lạ kia cả. Ngay cả ký hiệu trận pháp có ý nghĩa gì họ cũng không chút manh mối nào.

Các nước khác cũng rơi vào tính cảnh tương tự, bọn họ đều cho rằng mình nắm rất rõ nội tình cùng thực lực của Yên quốc, cho dù có sai lệch cũng không nhiều lắm. Kết quả bây giờ lại phát hiện ra Yên quốc thật sự rất đáng sợ, sức mạnh vượt xa họ tưởng tượng.

Nếu nói việc đè đám oán linh ra đánh cũng chỉ ảnh hưởng với pháp sư thôi thì việc Ngạ Quỷ thất thủ lại là một chuyện khác. Rõ ràng không ít nước có mặt hôm nay đã đứng phia sau chi tiền cho tổ chức kia ra tay ám sát lần này. Thế mà chỉ trong thời gian ngắn, kết quả đưa về lại là thất bại, mà còn là thất bại thảm hại.

Một đám địa cấp cường giả, là tồn tại muốn giết chết là chuyện cực kỳ khó khăn lại bị Yên quốc tiêu diệt trong thời gian rất ngắn. Điều đó nói rõ Yên quốc có cường giả cấp độ rất cao, hoặc chí ít bọn họ có một loại vũ khí bí mật nào đó mà ngay cả địa cấp cũng phải bị làm gỏi.

Trong đám khán giả bí mật vẫn đang trầm trồ về màn lật ngược tình thế rất đẹp của Yên quốc thì có một kẻ có biểu cảm khác biệt. Tên này mặt đồ xám tro, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo đến rợn người, trên áo có một ký hiệu hình thanh kiếm màu đỏ tràn đầy huyết tinh. Nếu Tiêu Hắc nhìn thấy chắc chắn sẽ phát hiện ra ký hiệu này giống y như ký hiệu trên tấm lệnh bài mà thiếu nữ họ Hạ ngày trước đã tặng cho nó.

- Ánh mắt của tiểu thư quả nhiên hơn người. Yên quốc này ngọa hổ tàng long, trong vòng vây của bao nhiêu thế lực vẫn ngoan cường chống trả. Nếu trận pháp này là do tiểu tử kia tạo ra thì giá trị của hắn thật sự rất đáng giá để cho tông phái đầu tư.

Khẽ lẩm bẩm một mình, gã mặc đồ xám tro thoáng cái đã biến mất khỏi vị trí của mình. Mục tiêu của gã chính là quan sát và ra tay giúp đỡ cho Tiểu Hắc khi cần thiết. Sở dĩ cho đến thời điểm này gã áo xám tro vẫn chưa một lần hiện thân là do gã vẫn mang tâm tư cân đo đong đếm. Để một địa cấp chỉ để bảo vệ một đứa trẻ thật là chuyện quá mất mặt, cho nên nếu thật sự Tiểu Hắc không có chút giá trị nào thì gã ta có thể mắt nhắm mắt mở rồi trở về phụng mệnh là xong.

Còn giờ đây, thân phận trận pháp sư và những gì Yên quốc thể hiện khiến cho cái suy nghĩ của gã phải thay đổi chóng vánh. Thậm chí, gã áo xám cho còn đang lo sợ nếu Tiểu Hắc gặp phải bất trắc gì thì không chỉ tiểu thư mà cả tông chủ cũng sẽ lột da gã vì tội thất trách.

Trở lại với trận đại chiến, trận pháp của Tiểu Hắc vẫn đang như hổ lạc bầy dê, mạnh mẽ trấn áp đám oán linh khiến cho chiến cuộc đang dần đến hồi kết. Nhìn thấy cảnh này, lão già pháp sư ánh mắt càng điên cuồng, cắn răng một cái, lão ta lấy ra một cái bình cổ xưa, sau vài giây chần chừ thì cuối cùng cũng mở nắp ra rồi đổ vào tế đàn.

Bên trong bình chỉ có một giọt máu màu đen đặc quánh, nhìn có vẻ không giống máu người cho lắm. Khi giọt máu rơi vào trong tế đàn thì lập tức một tiếng như của ma quỷ từ cõi u linh truyền ra, mây đen trên bầu trời quần vũ dữ dội như ngày tận thế. Trận pháp của Tiểu Hắc cũng vì thế mà bỗng dưng mất đi phần lớn uy lực một cách nhanh chóng.

- Đám pháp sư kia cũng không phải đèn đã cạn dầu. Xem ra bọn chúng đã lấy tuyệt chiêu áp đáy hòm ra rồi hắc hắc.

Trái với suy nghĩ của nhiều người, Tiểu Hắc không hề tỏ ra bất ngờ hay hoang mang mà cười nở một nụ cười đắc ý. Nó không sợ đối phương giờ chiêu gì, chỉ sợ không đoán được hồ lô của kẻ địch có gì mà thôi. Giờ cũng là lúc để nó kết thúc trận chiến, giải quyết đám pháp sư khó nhằn này.

Lập tức bắt quyết, Tiểu Hắc vận chuyển linh lực cùng đọc một loạt chú ngữ khó hiểu. Bên trong trận pháp, rất nhiều ánh sáng li ti khác lại hiện lên, biến đổi ký hiệu trận pháp thành một ký hiệu khác.

- Ánh sáng sẽ mang bóng tối và nỗi sợ đi... hỡi những oan hồn lạc lối, hãy yên nghĩ...Tinh luyện, mở.

Đọc ra một tràng mấy lời nghe huyền hoặc, trận pháp liền ầm ầm xoay chuyển, những oán linh vốn bị bào mòn không hề mất đi mà đang tụ lại thành một loại năng lượng hòa vào với trận pháp. Càng nhiều oán linh hòa vào, ánh sáng trận pháp càng rực rỡ, giống như một đóa hoa đang hé nở giữa đêm dài.

Sau cùng, ánh sáng mạnh mẽ đó đánh thẳng vào mây đen quần vũ khiến chúng từ từ tản ra, để lộ một bầu trời quang đãng trong xanh. Phía dưới đất, oán linh vừa bị trận pháp luyện hóa, lại cùng với ánh mặt trời chiếu rọi, cho dù là oán linh thượng phẩm cũng bất lực chịu trận.

- Không thể nào...

Giống như một cái lá rung rẩy trước gió, lão già pháp sư chỉ thốt lên một chữ rồi phun ra một búng máu rồi gục ngã xuống thoi thóp, sinh cơ ít ỏi của lão ta cũng cạn kiệt dần. Đường đường là một trong những pháp sư lợi hại nhất, mang theo rất nhiều bảo bối của pháp sư hội của Tấn quốc. Thế nhưng lão già thấp bé lại ôm hận mà chết, thua một cách tâm phục khẩu phục. Có lẽ lão ta không ngờ rằng nhân sinh của mình lại phải đấu với một tu tiên giả, cho nên thất bại vốn đã định sẵn từ khi bắt đầu rồi.

- Thắng...thắng thật rồi.

Rất nhiều quân lính Yên quốc reo lên mừng rỡ khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống. Mộc Bình cùng Mộc Từ Yên đều mỉm cười, bọn họ tuy mang niềm tin sắt đá nhưng đến khi trận đấu này kết thúc, cả hai mới thở ra một hơi được.

Thất bại của đoàn quân oán linh cũng khiến cho mọi tính toán của phe Tấn quốc đều tan tanh mây khói. Đám cao thủ nội khí của bọn họ nhanh chóng lựa chọn rút lui, ngay cả Ngạ Quỷ hình như nhận được mệnh lệnh gì đó cũng rút đi. Nhờ đó mà Phạm Trực và Diên Hổ cùng cao thủ của Long Tổ tuy có bị thương nhưng vẫn may mắn không tổn thất quá nặng nề. Ngược lại, có hai người Trương Loan cùng với Mộc Miên hỗ trợ, cường giả địa cấp của địch còn bị chém rụng vài tên.

Mộc Tử Yên không hổ là thống soái kỳ tài. Ngay khi trận chiến kết thúc, nàng ta đã lập tức ra lệnh cho Yên quân tổ chức phản công ở rất nhiều nơi khiến cho quân đội của nước Tấn phải lúng túng chống trả. Sĩ khí rơi xuống là một điều cực kỳ tệ hại, Mộc Tử Yên đã có ý cho thám tử rêu rao chiến bại của đám pháp sư để đả kích lòng quân Tấn quốc. Chính chiêu này đã giúp cho quân Yên càng đánh càng hăng, dù quân số và khí tài thua thiệt vẫn kiên cường chiến đấu đến cùng.

Tại một nơi bí mật, đang có một cuộc họp bí mật diễn ra, trong đó người ở vị trí chủ trì chính là vị tướng quân của Triệu quốc kia.

- Các vị, ta cũng không cần phải dong dài. Tình hình chiến sự tại nước Yên đang theo chiều hướng không như chúng ta mong muốn. Nhất là chúng ta đã bỏ ra một số vốn không nhỏ cho Ngạ Quỷ và khí tài cho Tấn quốc.

Vị tướng quân Triệu quốc tỏ ra phiền muộn lên tiếng. Tiếp theo là một vị trung niên khác cũng góp lời:

- Bọn Ngạ Quỷ kia thật quá là phế vật. Cái gì mà tổ chức đáng sợ nhất thế giới, ngay cả ám sát một người cũng không thành công. Ta thấy chiêu bài của bọn chúng nên vứt đi cho rồi.

- Ngũ Xa tướng quân, ông hơi nóng nảy rồi đấy. Nếu để Ngạ Quỷ nghe thấy thì e là bọn chúng sẽ đến viếng thăm nhà ông đấy.

Một lão già có vẻ âm độc cười nhạt cất tiếng, lời của lão cũng khiến cho gã trung niên kia lập tức im bặt, không dám nói thêm câu nào. Thấy vậy, lão già tỏ vẻ khinh thường rồi mới tiếp tục:

- Theo lão phu thấy thì nha đầu họ Mộc kia không đáng ngại. Bây giờ thứ mà chúng ta quan tâm chính là kẻ đã tiêu diệt mấy cường giả Ngạ Quỷ phái ra, cùng với người đã tạo ra trận pháp đánh bại đám pháp sư kia.

Rất nhiều người tại cuộc họp gật đầu đồng ý với lão già, vị tướng quân Triệu quốc gõ gõ bàn vài cái cũng nói:

- Chính xác, chỉ cần giải quyết hai mối họa đó thì thực lực Yên quốc sẽ rơi xuống không phanh. Thế nhưng, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ những người đó như quốc bảo, không dể để động thủ.

- Việc này không khó. Chỉ cần chúng ta xuất lực một chút kèm theo sắp xếp thì chắc chắn sẽ lôi được rắn ra khỏi hang.

Lão già âm độc cười tà ác, trong lòng đã sớm có sẵn kế hoạch. Sau khi lão ta trình bày xong, rất nhiều đại diện các quốc gia đều tỏ ra do dự, duy chỉ có Triệu quốc là tỏ ra bình thản. Vị tướng quân kia liếc nhìn mọi người một lượt rồi đứng dậy nói:

- Cứ theo đó mà hành động, Triệu quốc sẽ bỏ ra một nửa lực lượng cho kế hoạch. Các ngươi cũng nên phối hợp cho tốt đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện