Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
- Sinh nhật....? Tiểu Hắc đứng sững lại trong giây lát. Hai từ sinh nhật quá đỗi lạ lẫm đối với nó, ít nhất là trong đời nó chưa từng được ai tổ chức mừng sinh thần của mình bao giờ cả.
Trông thấy khóe mắt của Tiểu Hắc đã ửng đỏ, Mộc Ánh Tuyết đau lòng ôm lấy Tiểu Hắc. Một đứa trẻ có mạnh mẽ đến đâu, có trải qua máu tanh thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Khẽ lau đi giọt lệ vừa xuất hiện trên khóe mắt, Tiểu Hắc mỉm cười lướt thật chậm qua từng khuôn mặt thân quen ở Mộc gia. Từ Mộc Quốc Thái, Văn tiên sinh, Mộc Ánh Tuyết Mộc Bình, Mộ Linh Nhi, Mộ An Hoa đến Mộc Dương, Mộc Trữ đến các vị trưởng bối.
- Cảm ơn... mọi người
Giọng nói có chút run rẩy, Tiểu Hắc chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn trong trái tim nhỏ bé của mình như lúc này. Nó đã từng nhìn những gia đình khá giả khác mua bánh kem cho con của họ. Dưới ánh nến là những món quà, những món ăn ngon mà nó chỉ có thể tìm thấy trong giấc mơ cùng với cơn đói vì thiếu ăn.
Tiểu Hắc đã không còn là một con chim nhỏ được Mộc gia bảo bọc nữa. Giờ đây nó đã trở thành hùng ưng bay lượn trên chín vòm trời. Ngay cả địa cấp cao thủ được xem như á thần ở thế gian cũng không là gì trong mắt của nó cả.
Một ngày nào đó Tiểu Hắc sẽ rời đi, những thứ về phàm thế sẽ mãi là ký ức đẹp nhất. Thiên địa vạn vật, có hợp có tan, không gì là mãi mãi cả.
Trong giây phút Tiểu Hắc vẫn đang xúc động, điểm sáng kỳ dị bỗng tỏa ra một dao động kỳ lạ. Dao động này cực kỳ,huyền diệu, giống như một loại lột xác, môt thay đổi mà chính Tiểu Hắc hay Diệp Thanh Hàn cũng không nhận ra được.
- Được rồi, đừng mít ướt nữa. Mau nhắm mắt lại ước nguyện nào.
Mộc Ánh Tuyết mỉm cười vui vẻ hướng dẫn Tiểu Hắc. Đối với những đứa trẻ khác, việc có được màn thổi nến mỗi năm là chuyện quá thông thường. Còn với Tiểu Hắc lại là trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời của nó.
Khi nhắm đôi mắt lại, Tiểu Hắc liền nhớ đến những mơ ước mà mình cất giữ trong lòng từ nhiều năm trước. Tiểu Hắc mong ước tìm được cha mẹ ruột, được yêu thương, có một mái nhà như bao đứa trẻ khác.
Cơ mà không phải bây giờ nó cũng có nhà, có người thân yêu thương sao? Tiểu Hắc biết nếu nó thật sự gặp nguy hiểm, mọi người trong Mộc gia sẽ không ngại hi sinh thân mình để bảo vệ nó. Đó chính là tình cảm quý giá không gì đánh đổi được cả.
"Vậy thì ta nên mơ ước gì đây?"
Suy nghĩ một thoáng, Tiểu Hắc chợt khẽ cười, bắt đầu hiện lên ước nguyện trong đầu của mình.
"Ta muốn có thể đạt đến đại đạo, cướp đoạt tọa hóa, có thể thay đổi luân hồi sinh tử. Giúp cho những người thân sẽ cùng ta vĩnh sinh trường tồn, mãi mãi vui vẻ bình an."
Đại đạo vô tình, Tiểu Hắc không ngờ chỉ vì một ước nguyện tưởng chừng rất trẻ con mà nó đã phải trải qua một hành trình dài như vô tận để có thể thực hiện được điều ước của mình.
Con đường tu tiên, không có ý chí kiên định, không có mục tiêu rõ ràng, càng không có nỗ lực phi thường thì tuyệt không thể đi xa.
Tiên nhân a...
Mấy người có thể chân chính đạt tới...
Trở lại với Tiểu Hắc, sau khi ước nguyện xong, nó liền thổi nến. Sau đó là được nhận vô số quà tặng, nhiều đến mức nó hoa cả mắt lên. Mộc Bình nhìn vẻ lóng ngóng của sư đệ mình thì cười to, hiếm khi anh ta thấy Tiểu Hắc chật vật như thế. Tương Hoàn cũng phải vội vàng chạy đến phụ chủ tủ của mình nhận hòa và sắp xếp lại.
Trương Bất Phàm, Loan Phụng cùng với không ít đệ tử, trưởng lão của Mạc Kiếm Môn cũng đến góp vui. Ngay cả đại tướng Kim Tuyệt thân mang sự vụ cũng không thể không nể mặt mà xuất hiện.
- Kim huynh, ngươi đến đây chính là vinh hạnh của Mộc gia chúng ta.
Mộc lão gia chủ khách sáo chào hỏi Kim Tuyệt, trong lời nói không khỏi có chút tự hào. Trong lòng Mộc Quốc Thái, Tiểu Hắc không khác con cháu ruột thịt, Tiểu Hắc có bản lĩnh lớn, khiến cho cao tầng Yên quốc phải kính nể, Mộc gia nhờ vậy cũng thơm lây không ít.
- Mộc lão quá khiêm tốn rồi. Kẻ khác có thể không biết nhưng ở địa vị chúng ta thì sao lại không biết đến chiến tích của Tiểu Hắc chứ.
Ngồi kế bên Mộc Quốc Thái, Kim Tuyệt trong lòng cũng cảm khái vạn phần. Mộc gia đúng với danh hiệu nhân kiệt đệ nhất Yên quốc, đến cả một dưỡng tử không chung huyết thống cũng yêu nghiệt đến thế.
Một quốc gia sinh ra cao thủ là điều tốt, có thể giúp họ chống lại những đỉnh tiêm cao thủ từ nước khác. Có điều nếu vị kia quá mạnh mẽ vượt xa sự khống chế của quốc gia lại là một vấn đề khác. Do đó, quân đội ngoài mặt càng phải gia tăng quan hệ với Mộc gia, đồng thời không ngừng quan sát Tiểu Hắc để nắm bắt tình hình.
- Đó là phúc phận của Mộc gia, cũng là của Yên quốc.
Mộc Quốc Thái sống hơn nửa đời người, làm sao không hiểu được suy nghĩ của mấy lão già khác. Cho nên ông ta đều đáp trả cực kỳ khôn khéo, không để lại nguy cơ nào cho Tiểu Hắc cả.
Vị gia chủ Mộc gia này hiểu rõ, quốc gia là một thể thống nhất phức tạp, không giống gia tộc đều hoàn toàn yên tâm yêu thương lẫn nhau. Nhất là hiện tại, sức mạnh của gia tộc đang phát triển quá nhanh sẽ khiến một số người kiêng kỵ.
Có lẽ Mộc Quốc Thái và tộc nhân Mộc gia không nhận ra, thứ mà Tiểu Hắc đã gieo vào bọn họ không chỉ là sức mạnh võ đạo đơn thuần mà đó còn là sự thay đổi về mặt tư tưởng vốn đã thâm căn cố hữu. Bọn họ vẫn yêu quý Yên quốc nhưng tự tôn về gia tộc cũng càng ngày mạnh mẽ.
Buổi tiệc kéo dài đến tận khuya, mọi người đều vô cùng vui vẻ. Đã lâu Mộc gia không có hỷ sự, mọi người chỉ biết lao ra chiến trường chém giết.
Trở về phòng của mình, Tiểu Hắc ôm Đại Hắc vào trong người đùa giỡn. Đại Hắc bây giờ đã to lớn hơn, sức mạnh thể chất cũng tăng lên một cách khủng bố.
Cũng khó trách, mỗi ngày Đại Hắc đều được ăn đan dược luyện chế đặc biệt cho mình. Bên cạnh đó, Mộc gia chăm sóc chú cún cưng của Tiểu Hắc hết sức chu đáo, món ngon mỹ vị đều không thiếu phần nó. Nhờ thế mà Đại Hắc hiện tại phát triển vô cùng tốt, uy mãnh mười phần.
- Đại Hắc, ngươi biết không, ta lúc đó...
Dẫu có thay đổi ra sao, Tiểu Hắc vẫn không có một chút thay đổi nào giữa tình cảm của mình và Đại Hắc. Bản thân Đại Hắc cũng thế, chú chó mực liếm liếm bàn tay của Tiểu Hắc, hưởng thụ cái mùi huynh đệ quen thuộc của mình.
Cứ huyên thuyên suốt cả đêm, Tiểu Hắc kể lại tất cả trải nghiệm của mình với Đại Hắc. Không cần biết Đại Hắc có hiểu bao nhiêu, Tiểu Hắc vẫn kể rất vui vẻ.
Đến khi bình minh ló dạng, cả hai đều không mệt mỏi đi tản bộ sáng. Khi ngang qua khu tập luyện của Mộc gia, rất nhiều tộc nhân nhìn thấy Tiểu Hắc đều vui vẻ khách khi cúi chào.
- Công tử
Tương Hoàn dắt theo bảy thiếu niên thiếu nữ đi đến, bọn họ chính là bảy người của Thất Sát Kiếm Trận.
- Không tồi, xem ra thời gian gần đây các ngươi đều rất nỗ lực.
Con đường của Thất Sát chính là sát lục. Chiến tranh đương nhiên là cơ hội không thể tốt hơn để bảy người bọn họ không ngừng trui rèn tiến bộ. Chỉ trong thời gian ngắn, danh tiếng của Thất Sát đội đã vang danh khắp quân ngũ, ai ai cũng phải kính sợ.
Được đích thân Tiểu Hắc khen ngợi, Thất Sát khuôn mặt ngày thường như tử thần đòi mạng lại nở ra những nụ cười hiếm thấy.
- Đừng vội mừng, các ngươi vẫn còn quá yếu, không có gì hữu dụng đối với ta.
Chưa vui vẻ được mấy phút, Tiểu Hắc liền tạt ngay một chậu nước lạnh lên đầu bảy người Thất Sát khiến cho khóe miệng bọn họ giật giật không thôi. Tương Hoàn thì chỉ biết thầm cười khổ, chủ tử của hắn giỏi nhất là trêu đùa kẻ khác đi nha.
- Thôi, thôi, đừng làm vẻ mặt đó. Nếu các người không sợ đau khổ, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội tăng cường tu vi.
Lời Tiểu Hắc vừa nói xong, mắt của đám người Thất Sát lại như đèn pha sáng chói.
Đùa à? Đau đớn khó khăn nào mà bảy thiếu niên nam nữ chưa từng trải qua. Chỉ cần có thể đuổi kịp bước chân của Tiểu Hắc thì trả giá thế nào bọn họ cũng nguyện ý
Kỳ thật thì cũng không phải khó khăn gì cả, chỉ là Tiểu Hắc lần này tận dụng lượng độc thảo trao đổi để điều chế đan dược. Cho nên khi phục dụng sẽ gây ra nhiều đau đớn, cần có ý chí vững vàng để vượt qua.
Do thời gian không nhiều, Tiểu Hắc chỉ ưu tiên tăng cường thực lực của Thất Sát và tộc nhân trực hệ của Mộc gia như Mộc Quốc Thái, Văn tiên sinh, Mộc Ánh Tuyết vvv.
Trải qua liên tục vài ngày hỗ trợ không ngừng nghỉ, tất cả đều cùng lúc đột phá đến huyền cấp tu vi. Các tộc nhân khác và cao thủ của Mộc gia cũng được tặng đan dược, tu vi tăng cường thêm một tiểu cảnh giới. Đến thời điểm này, kẻ yếu nhất Mộc gia cũng có tu vi hoàng cấp trung kỳ.
- Đã đến lúc phản công.
Ngồi trong phòng họp với Mộc Quốc Thái, Văn tiên sinh, Mộc Bình cùng với Trương Loan hai vị, Tiểu Hắc mỉm cười lên tiếng.
- Mọi việc đều lấy cháu làm chủ đạo, trên dưới Mộc gia sẽ phối hợp.
Mộc Quốc Thái sảng khoái nói. Giữa họ va Tiểu Hắc có một sự tin tưởng tuyệt đối, không chút nghi ngờ.
- Trữ quân là mắt xích yếu nhất, cũng dễ bị bẻ gãy nhất. Cháu thật sự khó hiểu vì sao Kim tướng quân lại quá cẩn thận, không dám xuất binh đánh một trận lớn. Phải biết rằng càng kéo dài thì chiến trường với nước Tấn rất dễ xảy ra biến cố.
Chỉ vào bản đồ chiến trường nước Yên, Tiểu Hắc phân tích. Theo đánh giá của nó, nước Yên vẫn đang gặp muôn trùng nguy hiểm. Ai là chim sẻ, ai là hoàng tước phía sau vẫn chưa thật sự lộ diện.
- Theo tình báo của chúng ta, phía Trữ gia không biết vì sao lại mời được một trợ lực lớn. Tổ chức này được mệnh danh là một trong những vương giả trong bóng tối trên toàn thế giới. Sức mạnh của bọn chúng còn vượt xa hơn Ẩn Sát hay các tổ chức tội phạm khác.
Văn tiên sinh không nhanh không chậm nói ra tin tức. Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh không chút dao động của Tiểu Hắc, ông ta không khỏi cảm thán, không biết làm sao một đứa trẻ lại có tâm tính vững vàng đến thế.
Mộc Bình suy nghĩ một chút thì giật mình cất tiếng hỏi:
- Không lẽ Văn thúc là nói đến tổ chức Ngạ Quỷ?
- Đúng thế, chính là tổ chức bí ẩn đó. Nghe nói thực lực của tổ chức này cường đại đến khó tưởng tượng, thành viên đông đảo, cao thủ như mây, thực lực thấp nhất cũng là hoàng cấp võ giả. Bọn chúng đều có thân pháp lẫn võ công quỷ dị vô cùng, cho nên tổ chức chúng mới có cái tên là Ngạ Quỷ.
Thở dài một hơi, Văn tiên sinh liền tiếp lời:
- Chính vì biết được kẻ địch là Ngạ Quỷ nên phía Kim tướng quân không dám manh động. Người của Ngạ Quỷ giỏi nhất là ẩn nấp và ám sát, cũng không từ bất kỳ thủ đoạn nào cả. Cho nên chúng ta rất lo lắng bọn chúng sẽ ra tay với cao tầng phía mình.
- Giỏi ám sát sao? Vậy bọn họ cũng giống như Ẩn Sát, nhưng thực lực lại mạnh mẽ hơn không ít.
Chợt nhớ đến cái tổ chức từng gây lên sóng gió cho mình và Mộc gia, Tiểu Hắc nở một nụ cười lạnh. Mặc dù thiếu nữ kia đã giao cho Tiểu Hắc một cái lệnh bài để điều khiển Ẩn Sát nhưng nó chưa bao giờ có ý định sử dụng đến. Thậm chí, nếu không phải vì biến cố chiến tranh, Tiểu Hắc còn muốn đích thân tiêu diệt Ẩn Sát để báo thú.
- Đúng vậy. Ẩn Sát thực hiện đủ loại khách hàng nhiệm vụ, từ ám sát thường dân đến võ giả. Còn Ngạ Quỷ lại là tổ chức cao cấp, bọn chúng chỉ thực hiện các phi vụ lớn, nghe nói đã từng có địa cấp cường giả bị bọn trúng đắc thủ giết chết. Cho nên danh tiếng của bọn chúng trong hắc đạo có thể xem là vị trí bá chủ.
- Điều kỳ lạ là Trữ gia dù có tài phú mạnh mẽ cũng không thể nào mời được một đội hình đông đảo cao thủ của Ngạ Quỷ được. Trừ phi...
Văn tiên sinh không hổ là trí giả, tư liệu lẫn suy luận của ông ta khá sắc bén. Sau cùng ông ta thở dài nói ra phán đoán của mình:
- Trừ khi có thế lực lớn nào đứng phía sau âm thầm thuê Ngã Quỷ để ra tay với Yên quân chúng ta.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
- Sinh nhật....? Tiểu Hắc đứng sững lại trong giây lát. Hai từ sinh nhật quá đỗi lạ lẫm đối với nó, ít nhất là trong đời nó chưa từng được ai tổ chức mừng sinh thần của mình bao giờ cả.
Trông thấy khóe mắt của Tiểu Hắc đã ửng đỏ, Mộc Ánh Tuyết đau lòng ôm lấy Tiểu Hắc. Một đứa trẻ có mạnh mẽ đến đâu, có trải qua máu tanh thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Khẽ lau đi giọt lệ vừa xuất hiện trên khóe mắt, Tiểu Hắc mỉm cười lướt thật chậm qua từng khuôn mặt thân quen ở Mộc gia. Từ Mộc Quốc Thái, Văn tiên sinh, Mộc Ánh Tuyết Mộc Bình, Mộ Linh Nhi, Mộ An Hoa đến Mộc Dương, Mộc Trữ đến các vị trưởng bối.
- Cảm ơn... mọi người
Giọng nói có chút run rẩy, Tiểu Hắc chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn trong trái tim nhỏ bé của mình như lúc này. Nó đã từng nhìn những gia đình khá giả khác mua bánh kem cho con của họ. Dưới ánh nến là những món quà, những món ăn ngon mà nó chỉ có thể tìm thấy trong giấc mơ cùng với cơn đói vì thiếu ăn.
Tiểu Hắc đã không còn là một con chim nhỏ được Mộc gia bảo bọc nữa. Giờ đây nó đã trở thành hùng ưng bay lượn trên chín vòm trời. Ngay cả địa cấp cao thủ được xem như á thần ở thế gian cũng không là gì trong mắt của nó cả.
Một ngày nào đó Tiểu Hắc sẽ rời đi, những thứ về phàm thế sẽ mãi là ký ức đẹp nhất. Thiên địa vạn vật, có hợp có tan, không gì là mãi mãi cả.
Trong giây phút Tiểu Hắc vẫn đang xúc động, điểm sáng kỳ dị bỗng tỏa ra một dao động kỳ lạ. Dao động này cực kỳ,huyền diệu, giống như một loại lột xác, môt thay đổi mà chính Tiểu Hắc hay Diệp Thanh Hàn cũng không nhận ra được.
- Được rồi, đừng mít ướt nữa. Mau nhắm mắt lại ước nguyện nào.
Mộc Ánh Tuyết mỉm cười vui vẻ hướng dẫn Tiểu Hắc. Đối với những đứa trẻ khác, việc có được màn thổi nến mỗi năm là chuyện quá thông thường. Còn với Tiểu Hắc lại là trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời của nó.
Khi nhắm đôi mắt lại, Tiểu Hắc liền nhớ đến những mơ ước mà mình cất giữ trong lòng từ nhiều năm trước. Tiểu Hắc mong ước tìm được cha mẹ ruột, được yêu thương, có một mái nhà như bao đứa trẻ khác.
Cơ mà không phải bây giờ nó cũng có nhà, có người thân yêu thương sao? Tiểu Hắc biết nếu nó thật sự gặp nguy hiểm, mọi người trong Mộc gia sẽ không ngại hi sinh thân mình để bảo vệ nó. Đó chính là tình cảm quý giá không gì đánh đổi được cả.
"Vậy thì ta nên mơ ước gì đây?"
Suy nghĩ một thoáng, Tiểu Hắc chợt khẽ cười, bắt đầu hiện lên ước nguyện trong đầu của mình.
"Ta muốn có thể đạt đến đại đạo, cướp đoạt tọa hóa, có thể thay đổi luân hồi sinh tử. Giúp cho những người thân sẽ cùng ta vĩnh sinh trường tồn, mãi mãi vui vẻ bình an."
Đại đạo vô tình, Tiểu Hắc không ngờ chỉ vì một ước nguyện tưởng chừng rất trẻ con mà nó đã phải trải qua một hành trình dài như vô tận để có thể thực hiện được điều ước của mình.
Con đường tu tiên, không có ý chí kiên định, không có mục tiêu rõ ràng, càng không có nỗ lực phi thường thì tuyệt không thể đi xa.
Tiên nhân a...
Mấy người có thể chân chính đạt tới...
Trở lại với Tiểu Hắc, sau khi ước nguyện xong, nó liền thổi nến. Sau đó là được nhận vô số quà tặng, nhiều đến mức nó hoa cả mắt lên. Mộc Bình nhìn vẻ lóng ngóng của sư đệ mình thì cười to, hiếm khi anh ta thấy Tiểu Hắc chật vật như thế. Tương Hoàn cũng phải vội vàng chạy đến phụ chủ tủ của mình nhận hòa và sắp xếp lại.
Trương Bất Phàm, Loan Phụng cùng với không ít đệ tử, trưởng lão của Mạc Kiếm Môn cũng đến góp vui. Ngay cả đại tướng Kim Tuyệt thân mang sự vụ cũng không thể không nể mặt mà xuất hiện.
- Kim huynh, ngươi đến đây chính là vinh hạnh của Mộc gia chúng ta.
Mộc lão gia chủ khách sáo chào hỏi Kim Tuyệt, trong lời nói không khỏi có chút tự hào. Trong lòng Mộc Quốc Thái, Tiểu Hắc không khác con cháu ruột thịt, Tiểu Hắc có bản lĩnh lớn, khiến cho cao tầng Yên quốc phải kính nể, Mộc gia nhờ vậy cũng thơm lây không ít.
- Mộc lão quá khiêm tốn rồi. Kẻ khác có thể không biết nhưng ở địa vị chúng ta thì sao lại không biết đến chiến tích của Tiểu Hắc chứ.
Ngồi kế bên Mộc Quốc Thái, Kim Tuyệt trong lòng cũng cảm khái vạn phần. Mộc gia đúng với danh hiệu nhân kiệt đệ nhất Yên quốc, đến cả một dưỡng tử không chung huyết thống cũng yêu nghiệt đến thế.
Một quốc gia sinh ra cao thủ là điều tốt, có thể giúp họ chống lại những đỉnh tiêm cao thủ từ nước khác. Có điều nếu vị kia quá mạnh mẽ vượt xa sự khống chế của quốc gia lại là một vấn đề khác. Do đó, quân đội ngoài mặt càng phải gia tăng quan hệ với Mộc gia, đồng thời không ngừng quan sát Tiểu Hắc để nắm bắt tình hình.
- Đó là phúc phận của Mộc gia, cũng là của Yên quốc.
Mộc Quốc Thái sống hơn nửa đời người, làm sao không hiểu được suy nghĩ của mấy lão già khác. Cho nên ông ta đều đáp trả cực kỳ khôn khéo, không để lại nguy cơ nào cho Tiểu Hắc cả.
Vị gia chủ Mộc gia này hiểu rõ, quốc gia là một thể thống nhất phức tạp, không giống gia tộc đều hoàn toàn yên tâm yêu thương lẫn nhau. Nhất là hiện tại, sức mạnh của gia tộc đang phát triển quá nhanh sẽ khiến một số người kiêng kỵ.
Có lẽ Mộc Quốc Thái và tộc nhân Mộc gia không nhận ra, thứ mà Tiểu Hắc đã gieo vào bọn họ không chỉ là sức mạnh võ đạo đơn thuần mà đó còn là sự thay đổi về mặt tư tưởng vốn đã thâm căn cố hữu. Bọn họ vẫn yêu quý Yên quốc nhưng tự tôn về gia tộc cũng càng ngày mạnh mẽ.
Buổi tiệc kéo dài đến tận khuya, mọi người đều vô cùng vui vẻ. Đã lâu Mộc gia không có hỷ sự, mọi người chỉ biết lao ra chiến trường chém giết.
Trở về phòng của mình, Tiểu Hắc ôm Đại Hắc vào trong người đùa giỡn. Đại Hắc bây giờ đã to lớn hơn, sức mạnh thể chất cũng tăng lên một cách khủng bố.
Cũng khó trách, mỗi ngày Đại Hắc đều được ăn đan dược luyện chế đặc biệt cho mình. Bên cạnh đó, Mộc gia chăm sóc chú cún cưng của Tiểu Hắc hết sức chu đáo, món ngon mỹ vị đều không thiếu phần nó. Nhờ thế mà Đại Hắc hiện tại phát triển vô cùng tốt, uy mãnh mười phần.
- Đại Hắc, ngươi biết không, ta lúc đó...
Dẫu có thay đổi ra sao, Tiểu Hắc vẫn không có một chút thay đổi nào giữa tình cảm của mình và Đại Hắc. Bản thân Đại Hắc cũng thế, chú chó mực liếm liếm bàn tay của Tiểu Hắc, hưởng thụ cái mùi huynh đệ quen thuộc của mình.
Cứ huyên thuyên suốt cả đêm, Tiểu Hắc kể lại tất cả trải nghiệm của mình với Đại Hắc. Không cần biết Đại Hắc có hiểu bao nhiêu, Tiểu Hắc vẫn kể rất vui vẻ.
Đến khi bình minh ló dạng, cả hai đều không mệt mỏi đi tản bộ sáng. Khi ngang qua khu tập luyện của Mộc gia, rất nhiều tộc nhân nhìn thấy Tiểu Hắc đều vui vẻ khách khi cúi chào.
- Công tử
Tương Hoàn dắt theo bảy thiếu niên thiếu nữ đi đến, bọn họ chính là bảy người của Thất Sát Kiếm Trận.
- Không tồi, xem ra thời gian gần đây các ngươi đều rất nỗ lực.
Con đường của Thất Sát chính là sát lục. Chiến tranh đương nhiên là cơ hội không thể tốt hơn để bảy người bọn họ không ngừng trui rèn tiến bộ. Chỉ trong thời gian ngắn, danh tiếng của Thất Sát đội đã vang danh khắp quân ngũ, ai ai cũng phải kính sợ.
Được đích thân Tiểu Hắc khen ngợi, Thất Sát khuôn mặt ngày thường như tử thần đòi mạng lại nở ra những nụ cười hiếm thấy.
- Đừng vội mừng, các ngươi vẫn còn quá yếu, không có gì hữu dụng đối với ta.
Chưa vui vẻ được mấy phút, Tiểu Hắc liền tạt ngay một chậu nước lạnh lên đầu bảy người Thất Sát khiến cho khóe miệng bọn họ giật giật không thôi. Tương Hoàn thì chỉ biết thầm cười khổ, chủ tử của hắn giỏi nhất là trêu đùa kẻ khác đi nha.
- Thôi, thôi, đừng làm vẻ mặt đó. Nếu các người không sợ đau khổ, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội tăng cường tu vi.
Lời Tiểu Hắc vừa nói xong, mắt của đám người Thất Sát lại như đèn pha sáng chói.
Đùa à? Đau đớn khó khăn nào mà bảy thiếu niên nam nữ chưa từng trải qua. Chỉ cần có thể đuổi kịp bước chân của Tiểu Hắc thì trả giá thế nào bọn họ cũng nguyện ý
Kỳ thật thì cũng không phải khó khăn gì cả, chỉ là Tiểu Hắc lần này tận dụng lượng độc thảo trao đổi để điều chế đan dược. Cho nên khi phục dụng sẽ gây ra nhiều đau đớn, cần có ý chí vững vàng để vượt qua.
Do thời gian không nhiều, Tiểu Hắc chỉ ưu tiên tăng cường thực lực của Thất Sát và tộc nhân trực hệ của Mộc gia như Mộc Quốc Thái, Văn tiên sinh, Mộc Ánh Tuyết vvv.
Trải qua liên tục vài ngày hỗ trợ không ngừng nghỉ, tất cả đều cùng lúc đột phá đến huyền cấp tu vi. Các tộc nhân khác và cao thủ của Mộc gia cũng được tặng đan dược, tu vi tăng cường thêm một tiểu cảnh giới. Đến thời điểm này, kẻ yếu nhất Mộc gia cũng có tu vi hoàng cấp trung kỳ.
- Đã đến lúc phản công.
Ngồi trong phòng họp với Mộc Quốc Thái, Văn tiên sinh, Mộc Bình cùng với Trương Loan hai vị, Tiểu Hắc mỉm cười lên tiếng.
- Mọi việc đều lấy cháu làm chủ đạo, trên dưới Mộc gia sẽ phối hợp.
Mộc Quốc Thái sảng khoái nói. Giữa họ va Tiểu Hắc có một sự tin tưởng tuyệt đối, không chút nghi ngờ.
- Trữ quân là mắt xích yếu nhất, cũng dễ bị bẻ gãy nhất. Cháu thật sự khó hiểu vì sao Kim tướng quân lại quá cẩn thận, không dám xuất binh đánh một trận lớn. Phải biết rằng càng kéo dài thì chiến trường với nước Tấn rất dễ xảy ra biến cố.
Chỉ vào bản đồ chiến trường nước Yên, Tiểu Hắc phân tích. Theo đánh giá của nó, nước Yên vẫn đang gặp muôn trùng nguy hiểm. Ai là chim sẻ, ai là hoàng tước phía sau vẫn chưa thật sự lộ diện.
- Theo tình báo của chúng ta, phía Trữ gia không biết vì sao lại mời được một trợ lực lớn. Tổ chức này được mệnh danh là một trong những vương giả trong bóng tối trên toàn thế giới. Sức mạnh của bọn chúng còn vượt xa hơn Ẩn Sát hay các tổ chức tội phạm khác.
Văn tiên sinh không nhanh không chậm nói ra tin tức. Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh không chút dao động của Tiểu Hắc, ông ta không khỏi cảm thán, không biết làm sao một đứa trẻ lại có tâm tính vững vàng đến thế.
Mộc Bình suy nghĩ một chút thì giật mình cất tiếng hỏi:
- Không lẽ Văn thúc là nói đến tổ chức Ngạ Quỷ?
- Đúng thế, chính là tổ chức bí ẩn đó. Nghe nói thực lực của tổ chức này cường đại đến khó tưởng tượng, thành viên đông đảo, cao thủ như mây, thực lực thấp nhất cũng là hoàng cấp võ giả. Bọn chúng đều có thân pháp lẫn võ công quỷ dị vô cùng, cho nên tổ chức chúng mới có cái tên là Ngạ Quỷ.
Thở dài một hơi, Văn tiên sinh liền tiếp lời:
- Chính vì biết được kẻ địch là Ngạ Quỷ nên phía Kim tướng quân không dám manh động. Người của Ngạ Quỷ giỏi nhất là ẩn nấp và ám sát, cũng không từ bất kỳ thủ đoạn nào cả. Cho nên chúng ta rất lo lắng bọn chúng sẽ ra tay với cao tầng phía mình.
- Giỏi ám sát sao? Vậy bọn họ cũng giống như Ẩn Sát, nhưng thực lực lại mạnh mẽ hơn không ít.
Chợt nhớ đến cái tổ chức từng gây lên sóng gió cho mình và Mộc gia, Tiểu Hắc nở một nụ cười lạnh. Mặc dù thiếu nữ kia đã giao cho Tiểu Hắc một cái lệnh bài để điều khiển Ẩn Sát nhưng nó chưa bao giờ có ý định sử dụng đến. Thậm chí, nếu không phải vì biến cố chiến tranh, Tiểu Hắc còn muốn đích thân tiêu diệt Ẩn Sát để báo thú.
- Đúng vậy. Ẩn Sát thực hiện đủ loại khách hàng nhiệm vụ, từ ám sát thường dân đến võ giả. Còn Ngạ Quỷ lại là tổ chức cao cấp, bọn chúng chỉ thực hiện các phi vụ lớn, nghe nói đã từng có địa cấp cường giả bị bọn trúng đắc thủ giết chết. Cho nên danh tiếng của bọn chúng trong hắc đạo có thể xem là vị trí bá chủ.
- Điều kỳ lạ là Trữ gia dù có tài phú mạnh mẽ cũng không thể nào mời được một đội hình đông đảo cao thủ của Ngạ Quỷ được. Trừ phi...
Văn tiên sinh không hổ là trí giả, tư liệu lẫn suy luận của ông ta khá sắc bén. Sau cùng ông ta thở dài nói ra phán đoán của mình:
- Trừ khi có thế lực lớn nào đứng phía sau âm thầm thuê Ngã Quỷ để ra tay với Yên quân chúng ta.
Danh sách chương