“Mợ cả, cậu cả thật sự không có ác ý, đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
Sao Lâm Duệ có thể nhẫn tâm nhìn cậu cả bị hiểu lầm, chịu oan ức chứ?
Anh vội đi tới, vội nói: “Lúc trước chúng tôi nhìn thấy tên buôn người đang giao dịch trên đường, chính cậu cả đã cứu cô chủ nhỏ Điềm Điềm từ tay bọn buôn người."
“Anh tưởng tôi sẽ tin lời anh nói?” Cố Cơ Uyển không muốn tin lời nào mà Mộ Tu Kiệt và người của anh nói.
“Mợ cả...”
“Tôi không phải mợ cả của anh!” Cố Cơ Uyển lạnh lùng nói với anh ta: “Lâm Duệ, cảm ơn anh vì lúc trước đã đối xử tốt với tôi, nhưng tôi mong anh đừng làm
mấy chuyện ức hiếp người khác thay cậu cả nhà anh nữa, vì tương lai anh cũng sẽ có vợ con!”
Ban ngày ban mặt mà dám trắng trợn cướp con gái người khác!
Bọn họ có biết sau khi cô phát hiện Điềm Điềm thật sự mất tích, cô đã lo lắng tuyệt vọng thế nào không?
Bọn họ không phải người làm cha làm mẹ, nên chưa nếm được cảm giác đáng sợ đó!
“Mợ... cô Uyển Uyển, thật sự không phải chúng tôi...”
“Anh Lâm, bắt được người rồi!” Phía xa có hai người đàn ông vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói.
“Anh Lâm, cậu cả Mộ, bắt được... bắt được người phụ nữ đó rồi!”
Lâm Duệ ánh mắt sáng rỡ, vội nói với Cố Cơ Uyển: “Là một người phụ nữ muốn bán cô bé Điềm Điềm cho bọn buôn người, giờ chúng tôi bắt được người rồi,
cô là mẹ cô bé Điềm Điềm, cô cũng nên tới đó xem thử đi”
Không ngờ người phụ nữ muốn bán Điềm Điềm lại là Quyên Thy.
Quyên Thy khóc sướt mướt, không biết do sợ hãi hay hối hận nữa.
“Tôi xin lỗi, cậu Mộ, mợ Mộ, tôi thật sự xin lỗi, tôi cũng hết cách rồi, mẹ... mẹ tôi sắp không qua khỏi rồi, tôi xin lỗi! Tôi thật sự rất cần tiền...”
Cố Cơ Uyển không cảm thấy đồng cảm gì với cô ta.
Ai cũng thiếu tiền, ai cũng có nỗi khổ và bất đắc dĩ của riêng mình, nhưng đây không phải là lý do để bạn có thể làm chuyện xấu!
Cảnh sát đưa Quyên Thy đi, Cố Cơ Uyển và Mộ Hạo Phong cũng đi tới đồn công an để lấy lời khai.
Còn Mộ Tu Kiệt, vì anh đã cứu Điềm Điềm nên anh cũng đi tới đồn công an một chuyến.
Lúc bọn họ xong việc ra ngoài, đã hơn bốn giờ chiều.
Bụng Điềm Điềm lại kêu ọc ọc.
Cô bé đói bụng, lập tức giơ tay về phía Mộ Tu Kiệt ngay: “Ba, con muốn đi ăn.. “
Trẻ con rất nhanh đói, mới ăn chưa được năm tiếng đã bắt đầu âm ï rồi.
Cố Cơ Uyển vội ôm cô bé lại: “Để mẹ đưa con đi ăn nhé.”
Cô nhìn Mộ Hạo Phong, thật ra cô rất muốn nhắc Hạo Phong, nên đi đón Thiên Hiếu rồi.
Nhưng Mộ Tu Kiệt và Lâm Duệ đang ở đây, nên cô không muốn nhắc đến chuyện của Thiên Hiếu.
Thiên Hiếu giống Mộ Tu Kiệt hơn Điềm Điềm, nhất là tính cách, thật sự là phiên bản thu nhỏ của Mộ Tu Kiệt.
Nếu để Mộ Tu Kiệt nhìn thấy Thiên Hiếu, cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cô không thể chịu đựng nổi rủi ro khi mất đi bất kỳ đứa con nào trong hai đứa, một chút cũng không được.
“Điềm Điềm, ba và mẹ đưa con về ăn cơm nhé.”
Mộ Hạo Phong đi lấy xe ngay.
Cố Cơ Uyển cũng muốn đi theo, nhưng phía sau lại vang lên giọng nói khàn khàn của Mộ Tu Kiệt: “Điềm Điềm là do tôi cứu.”
Cố Cơ Uyển dừng bước, sau khi do dự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng quay đầu nhìn anh: “Tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm anh, cũng cảm ơn anh đã cứu Điềm Điềm, nhưng...”
Trên mặt cô không hề có cảm xúc dư thừa nào.
Đã hai năm rồi, mọi thứ đều đã phai nhạt, cô cũng không nên để chút rung động nhỏ chết tiệt dưới đáy lòng tiếp tục tồn tại.
Cô bình tĩnh nói: “Nhưng tôi mong anh đừng quấy rầy chúng tôi, cảm ơn anh!”
Mộ Hạo Phong lái xe tới, Cố Cơ Uyển ôm Điềm Điềm đi tới đó với tốc độ nhanh nhất.
Trước khi cửa kính xe đóng lại, Điềm Điềm còn nằm nhoài lên cửa xe, nhìn Mộ Tu Kiệt nói: “Ba ơi...”
“Chú ấy không phải ba con!”
Sau đó, cô kéo cửa kính xe xuống.
Mộ Tu Kiệt vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn bọn họ rời đi.
“Cậu cả...” Lâm Duệ không biết anh đang nghĩ gì.
Nhưng bọn họ đã tìm kiếm Cố Cơ Uyển hai năm rồi, chẳng lẽ giờ lại không theo đuổi nữa?
Nhưng Cố Cơ Uyển đã ở bên Mộ Hạo Phong rồi, còn sinh một cô con gái nữa...
Trong lòng Lâm Duệ cũng rất buồn bực, sao mợ cả lại ở bên người đàn ông khác? Vậy cậu cả phải làm sao đây?
Không biết qua bao lâu, Mộ Tu Kiệt mới lạnh nhạt nói: “Cậu đi điều tra địa chỉ nhà bọn họ đi.”
Lâm Duệ lập tức lên tinh thần, đáp lại ngay: “Vâng!”
Mộ Tu Kiệt nhìn về phía chiếc xe rời đi, hai mắt từ từ híp lại.
Cô bảo anh đừng quấy rầy bọn họ? Chuyện này sao có thể?
Anh đi tìm cô suốt hai năm trời! Không dễ gì mới tìm thấy, nên anh không thể buông tay được!
Cho dù con bé không phải con gái anh thì sao? Cô bé gọi anh là ba, vậy thì sau này anh sẽ làm ba con bé.
Anh không chỉ cân vợ, mà còn cân con gái nữa!
Cả ngày hôm nay, Cố Cơ Uyển luôn mang tâm sự nặng nề.
Buổi tối lúc tắm cho Điềm Điềm, cô bé bỗng hỏi cô: “Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ?”
Nhưng rõ ràng ba đang ở bên ngoài phòng tắm, chuẩn bị đồ ngủ cho cô bé.
Thiên Hiếu cũng đang ở trong phòng đọc sách.
Nghe Điềm Điềm hỏi vậy, người làm anh như cậu bé rất sẵn lòng giải thích nghi hoặc cho cô bé: “Ba đang đi lấy đồ cho em.”
Điềm Điềm chưa hiểu lắm, bỗng thoát khỏi vòng tay Cố Cơ Uyển, chạy ra khỏi phòng tắm.
Thiên Hiếu nhanh tay nhanh mắt, vội lấy khăn tắm quấn lên người cô bé.
Cô bé chỉ mới hơn một tuổi, ngay cả Cố Cơ Uyển cũng không lo lắng khi cơ thể cô bé bị người khác nhìn thấy, dù gì cô bé cũng còn quá nhỏ.
Nhưng Thiên Hiếu lại khác, cậu bé rất khó chịu khi Điềm Điềm chưa mặc quần áo đã chạy ra ngoài.
“Em không được để người khác nhìn thấy!” Thiên Hiếu rất tức giận.
Nhưng Điềm Điềm hoàn toàn không hiểu, cô bé nhìn khắp phòng rồi hỏi: “Ba đâu rồi ạ?”
Cô bé hỏi rất nghiêm túc, cũng vì vẻ mặt nghiêm túc của cô bé đã làm tim Mộ Hạo Phong bị bóp chặt.
Ba mà Điềm Điềm cần, không phải là anh.
“Điềm Điềm, ba đang ở đây, con không được nói lung tung.” Sắc mặt Cố Cơ Uyển trông rất khó coi.
Hiếm khi cô nói chuyện nghiêm túc với Điềm Điềm thế này: “Con chỉ có một người ba biết không?”
“Daddy, daddy.” Điềm Điềm bỗng đổi xưng hô khác.
Daddy? Trước giờ cô bé chưa từng gọi Mộ Hạo Phong như vậy.
Mộ Hạo Phong và Cố Cơ Uyển liếc nhìn nhau, tim bỗng chua xót, cũng đồng thời vỡ lẽ.
Ba trong lòng Điềm Điềm đã đổi chủ rồi, còn anh vì tác thành cho tiếng gọi ba này mà đổi thành daddy.
Rốt cuộc trong lòng cô bé đã phát triển thế nào? Hơn một năm bầu bạn, vậy mà không bằng một người chưa quen biết được một ngày.
Trong lòng Cố Cơ Uyển dâng lên cảm giác bất lực.
Điềm Điềm chỉ là một đứa bé hơn một tuổi, cô bé có thể hiểu gì chứ?
Cô bé thích ai thì tự nhiên thể hiện ra bên ngoài, cô bé không quan tâm người khác vui hay giận, vì cô bé hoàn toàn không hiểu.
Cố Cơ Uyển ôm cô bé quay lại phòng tắm, sau khi tắm rồi mặc đồ cho cô bé, cô liền dỗ cô bé đi ngủ.
Có lẽ là vì ban ngày ở bên ngoài chơi đùa hơi mệt, nên vừa nằm xuống giường, cô bé đã ngủ thiếp đi.
“Thiên Hiếu, hôm nay Điềm Điềm bị kinh sợ, nên tối nay con nhớ chăm sóc cho em nhé!”
Lúc ra khỏi phòng, Cố Cơ Uyển đã căn dặn cậu bé.
Thiên Hiếu đắp chăn cho Điềm Điềm, gật đầu với cô, rồi tự bật chiếc đèn nhỏ ở bên giường, tiếp tục đọc sách.
Cùng một độ tuổi, nhưng IQ hoàn toàn trái ngược.
Cố Cơ Uyển xoa mi tâm, rơi ra ngoài phòng.
Cô đóng cửa lại, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Mộ Hạo Phong đang ngồi trên sofa nhìn cô.
“Chúng ta nói chuyện một lát đi!” Mộ Hạo Phong câm một tách trà nóng, rồi đi ra ngoài ban công.
Gió mùa đông hơi lạnh lẽo, Cố Cơ Uyển đi theo sau vô thức chà lòng bàn tay.
Mộ Hạo Phong nhét tách trà nóng vào tay cô, Cố Cơ Uyển bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình trở nên ấm áp.
Hạo Phong luôn chu đáo như vậy.
Mộ Hạo Phong khẽ ôm cô, cùng cô ngắm bầu trời đêm trên cao.
Giọng anh vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy: “Có phải em lại muốn chạy nữa đúng không?”
Sao Lâm Duệ có thể nhẫn tâm nhìn cậu cả bị hiểu lầm, chịu oan ức chứ?
Anh vội đi tới, vội nói: “Lúc trước chúng tôi nhìn thấy tên buôn người đang giao dịch trên đường, chính cậu cả đã cứu cô chủ nhỏ Điềm Điềm từ tay bọn buôn người."
“Anh tưởng tôi sẽ tin lời anh nói?” Cố Cơ Uyển không muốn tin lời nào mà Mộ Tu Kiệt và người của anh nói.
“Mợ cả...”
“Tôi không phải mợ cả của anh!” Cố Cơ Uyển lạnh lùng nói với anh ta: “Lâm Duệ, cảm ơn anh vì lúc trước đã đối xử tốt với tôi, nhưng tôi mong anh đừng làm
mấy chuyện ức hiếp người khác thay cậu cả nhà anh nữa, vì tương lai anh cũng sẽ có vợ con!”
Ban ngày ban mặt mà dám trắng trợn cướp con gái người khác!
Bọn họ có biết sau khi cô phát hiện Điềm Điềm thật sự mất tích, cô đã lo lắng tuyệt vọng thế nào không?
Bọn họ không phải người làm cha làm mẹ, nên chưa nếm được cảm giác đáng sợ đó!
“Mợ... cô Uyển Uyển, thật sự không phải chúng tôi...”
“Anh Lâm, bắt được người rồi!” Phía xa có hai người đàn ông vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói.
“Anh Lâm, cậu cả Mộ, bắt được... bắt được người phụ nữ đó rồi!”
Lâm Duệ ánh mắt sáng rỡ, vội nói với Cố Cơ Uyển: “Là một người phụ nữ muốn bán cô bé Điềm Điềm cho bọn buôn người, giờ chúng tôi bắt được người rồi,
cô là mẹ cô bé Điềm Điềm, cô cũng nên tới đó xem thử đi”
Không ngờ người phụ nữ muốn bán Điềm Điềm lại là Quyên Thy.
Quyên Thy khóc sướt mướt, không biết do sợ hãi hay hối hận nữa.
“Tôi xin lỗi, cậu Mộ, mợ Mộ, tôi thật sự xin lỗi, tôi cũng hết cách rồi, mẹ... mẹ tôi sắp không qua khỏi rồi, tôi xin lỗi! Tôi thật sự rất cần tiền...”
Cố Cơ Uyển không cảm thấy đồng cảm gì với cô ta.
Ai cũng thiếu tiền, ai cũng có nỗi khổ và bất đắc dĩ của riêng mình, nhưng đây không phải là lý do để bạn có thể làm chuyện xấu!
Cảnh sát đưa Quyên Thy đi, Cố Cơ Uyển và Mộ Hạo Phong cũng đi tới đồn công an để lấy lời khai.
Còn Mộ Tu Kiệt, vì anh đã cứu Điềm Điềm nên anh cũng đi tới đồn công an một chuyến.
Lúc bọn họ xong việc ra ngoài, đã hơn bốn giờ chiều.
Bụng Điềm Điềm lại kêu ọc ọc.
Cô bé đói bụng, lập tức giơ tay về phía Mộ Tu Kiệt ngay: “Ba, con muốn đi ăn.. “
Trẻ con rất nhanh đói, mới ăn chưa được năm tiếng đã bắt đầu âm ï rồi.
Cố Cơ Uyển vội ôm cô bé lại: “Để mẹ đưa con đi ăn nhé.”
Cô nhìn Mộ Hạo Phong, thật ra cô rất muốn nhắc Hạo Phong, nên đi đón Thiên Hiếu rồi.
Nhưng Mộ Tu Kiệt và Lâm Duệ đang ở đây, nên cô không muốn nhắc đến chuyện của Thiên Hiếu.
Thiên Hiếu giống Mộ Tu Kiệt hơn Điềm Điềm, nhất là tính cách, thật sự là phiên bản thu nhỏ của Mộ Tu Kiệt.
Nếu để Mộ Tu Kiệt nhìn thấy Thiên Hiếu, cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cô không thể chịu đựng nổi rủi ro khi mất đi bất kỳ đứa con nào trong hai đứa, một chút cũng không được.
“Điềm Điềm, ba và mẹ đưa con về ăn cơm nhé.”
Mộ Hạo Phong đi lấy xe ngay.
Cố Cơ Uyển cũng muốn đi theo, nhưng phía sau lại vang lên giọng nói khàn khàn của Mộ Tu Kiệt: “Điềm Điềm là do tôi cứu.”
Cố Cơ Uyển dừng bước, sau khi do dự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng quay đầu nhìn anh: “Tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm anh, cũng cảm ơn anh đã cứu Điềm Điềm, nhưng...”
Trên mặt cô không hề có cảm xúc dư thừa nào.
Đã hai năm rồi, mọi thứ đều đã phai nhạt, cô cũng không nên để chút rung động nhỏ chết tiệt dưới đáy lòng tiếp tục tồn tại.
Cô bình tĩnh nói: “Nhưng tôi mong anh đừng quấy rầy chúng tôi, cảm ơn anh!”
Mộ Hạo Phong lái xe tới, Cố Cơ Uyển ôm Điềm Điềm đi tới đó với tốc độ nhanh nhất.
Trước khi cửa kính xe đóng lại, Điềm Điềm còn nằm nhoài lên cửa xe, nhìn Mộ Tu Kiệt nói: “Ba ơi...”
“Chú ấy không phải ba con!”
Sau đó, cô kéo cửa kính xe xuống.
Mộ Tu Kiệt vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn bọn họ rời đi.
“Cậu cả...” Lâm Duệ không biết anh đang nghĩ gì.
Nhưng bọn họ đã tìm kiếm Cố Cơ Uyển hai năm rồi, chẳng lẽ giờ lại không theo đuổi nữa?
Nhưng Cố Cơ Uyển đã ở bên Mộ Hạo Phong rồi, còn sinh một cô con gái nữa...
Trong lòng Lâm Duệ cũng rất buồn bực, sao mợ cả lại ở bên người đàn ông khác? Vậy cậu cả phải làm sao đây?
Không biết qua bao lâu, Mộ Tu Kiệt mới lạnh nhạt nói: “Cậu đi điều tra địa chỉ nhà bọn họ đi.”
Lâm Duệ lập tức lên tinh thần, đáp lại ngay: “Vâng!”
Mộ Tu Kiệt nhìn về phía chiếc xe rời đi, hai mắt từ từ híp lại.
Cô bảo anh đừng quấy rầy bọn họ? Chuyện này sao có thể?
Anh đi tìm cô suốt hai năm trời! Không dễ gì mới tìm thấy, nên anh không thể buông tay được!
Cho dù con bé không phải con gái anh thì sao? Cô bé gọi anh là ba, vậy thì sau này anh sẽ làm ba con bé.
Anh không chỉ cân vợ, mà còn cân con gái nữa!
Cả ngày hôm nay, Cố Cơ Uyển luôn mang tâm sự nặng nề.
Buổi tối lúc tắm cho Điềm Điềm, cô bé bỗng hỏi cô: “Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ?”
Nhưng rõ ràng ba đang ở bên ngoài phòng tắm, chuẩn bị đồ ngủ cho cô bé.
Thiên Hiếu cũng đang ở trong phòng đọc sách.
Nghe Điềm Điềm hỏi vậy, người làm anh như cậu bé rất sẵn lòng giải thích nghi hoặc cho cô bé: “Ba đang đi lấy đồ cho em.”
Điềm Điềm chưa hiểu lắm, bỗng thoát khỏi vòng tay Cố Cơ Uyển, chạy ra khỏi phòng tắm.
Thiên Hiếu nhanh tay nhanh mắt, vội lấy khăn tắm quấn lên người cô bé.
Cô bé chỉ mới hơn một tuổi, ngay cả Cố Cơ Uyển cũng không lo lắng khi cơ thể cô bé bị người khác nhìn thấy, dù gì cô bé cũng còn quá nhỏ.
Nhưng Thiên Hiếu lại khác, cậu bé rất khó chịu khi Điềm Điềm chưa mặc quần áo đã chạy ra ngoài.
“Em không được để người khác nhìn thấy!” Thiên Hiếu rất tức giận.
Nhưng Điềm Điềm hoàn toàn không hiểu, cô bé nhìn khắp phòng rồi hỏi: “Ba đâu rồi ạ?”
Cô bé hỏi rất nghiêm túc, cũng vì vẻ mặt nghiêm túc của cô bé đã làm tim Mộ Hạo Phong bị bóp chặt.
Ba mà Điềm Điềm cần, không phải là anh.
“Điềm Điềm, ba đang ở đây, con không được nói lung tung.” Sắc mặt Cố Cơ Uyển trông rất khó coi.
Hiếm khi cô nói chuyện nghiêm túc với Điềm Điềm thế này: “Con chỉ có một người ba biết không?”
“Daddy, daddy.” Điềm Điềm bỗng đổi xưng hô khác.
Daddy? Trước giờ cô bé chưa từng gọi Mộ Hạo Phong như vậy.
Mộ Hạo Phong và Cố Cơ Uyển liếc nhìn nhau, tim bỗng chua xót, cũng đồng thời vỡ lẽ.
Ba trong lòng Điềm Điềm đã đổi chủ rồi, còn anh vì tác thành cho tiếng gọi ba này mà đổi thành daddy.
Rốt cuộc trong lòng cô bé đã phát triển thế nào? Hơn một năm bầu bạn, vậy mà không bằng một người chưa quen biết được một ngày.
Trong lòng Cố Cơ Uyển dâng lên cảm giác bất lực.
Điềm Điềm chỉ là một đứa bé hơn một tuổi, cô bé có thể hiểu gì chứ?
Cô bé thích ai thì tự nhiên thể hiện ra bên ngoài, cô bé không quan tâm người khác vui hay giận, vì cô bé hoàn toàn không hiểu.
Cố Cơ Uyển ôm cô bé quay lại phòng tắm, sau khi tắm rồi mặc đồ cho cô bé, cô liền dỗ cô bé đi ngủ.
Có lẽ là vì ban ngày ở bên ngoài chơi đùa hơi mệt, nên vừa nằm xuống giường, cô bé đã ngủ thiếp đi.
“Thiên Hiếu, hôm nay Điềm Điềm bị kinh sợ, nên tối nay con nhớ chăm sóc cho em nhé!”
Lúc ra khỏi phòng, Cố Cơ Uyển đã căn dặn cậu bé.
Thiên Hiếu đắp chăn cho Điềm Điềm, gật đầu với cô, rồi tự bật chiếc đèn nhỏ ở bên giường, tiếp tục đọc sách.
Cùng một độ tuổi, nhưng IQ hoàn toàn trái ngược.
Cố Cơ Uyển xoa mi tâm, rơi ra ngoài phòng.
Cô đóng cửa lại, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Mộ Hạo Phong đang ngồi trên sofa nhìn cô.
“Chúng ta nói chuyện một lát đi!” Mộ Hạo Phong câm một tách trà nóng, rồi đi ra ngoài ban công.
Gió mùa đông hơi lạnh lẽo, Cố Cơ Uyển đi theo sau vô thức chà lòng bàn tay.
Mộ Hạo Phong nhét tách trà nóng vào tay cô, Cố Cơ Uyển bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình trở nên ấm áp.
Hạo Phong luôn chu đáo như vậy.
Mộ Hạo Phong khẽ ôm cô, cùng cô ngắm bầu trời đêm trên cao.
Giọng anh vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy: “Có phải em lại muốn chạy nữa đúng không?”
Danh sách chương