Đàm Kiệt là một người không biết giữ mồm giữ miệng.
Có mấy lời giấu ở trong lòng, nhịn cả ngày chờ cho đến lúc bọn nhỏ đều đã ngủ say, Mộ Hạo Phong đi tắm, cuối cùng anh ta cũng không nhịn nổi nữa bèn kéo Cố Cơ Uyển ra ban công.
Nhưng mà sau khi kéo cô ra ban công rôi, anh ta vẫn không thể mở miệng hỏi được.
"Cậu làm gì mà ấp a ấp úng vậy? Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi." Cố Cơ Uyển nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ta thì biết trong lòng anh ta có rất nhiều nghi vấn.
"Tớ... Tớ không biết.. Tớ là nói, cái kia..."
Đàm Kiệt gãi đầu, thật sự không biết nên mở miệng thế nào.
"Cái kia, cậu và Mộ Phong... Hai người bắt đầu ở bên nhau khi nào?"
Thời gian này hoàn toàn không đúng.
Anh ta không tin Cố Cơ Uyển là người dễ thay lòng đến thế, cũng không tin Mộ Hạo Phong là kiểu người giậu đổ bìm leo.
Thế nhưng thời gian này, hai đứa bé này, Thiên Hiếu và Điềm Điềm... Cố Cơ Uyển và Mộ Hạo Phong mới rời đi hai năm, hai đứa bé đã được một tuổi ba tháng.
Bọn họ đúng là vừa rời khỏi đã ở bên nhau sao?
Tình cảm này cũng phát triển quá nhanh rồi phải không?
Cố Cơ Uyển chỉ mỉm cười nhưng lại không trả lời câu hỏi này.
Cô càng không nói, Đàm Kiệt càng tò mò, mà hễ tò mò thì anh ta lại cực kỳ khó chịu.
"Lễ nào, trước đó hai người đã...Nhưng mà không đúng! Hạo Phong luôn ở cùng tớ, chưa từng ở bên ngoài vào ban đêm, hai người làm gì có cơ hội..."
"Được rồi, cậu càng nói càng thái quá." Cố Cơ Uyển lườm anh ta.
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thật ra trong lòng Đàm Kiệt có một suy nghĩ lớn mật, chỉ là không dám hỏi mà thôi.
"Cậu đã nghi ngờ như vậy sao không hỏi thẳng luôn đi?"
Cố Cơ Uyển ngước lên nhìn bầu trời.
Bầu trời đêm u ám, Cố Cơ Uyển đứng dưới bóng đêm như vậy ngược lại cả người cô thoạt nhìn rất ôn hòa.
Đã hai năm trôi qua, thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ, cho nên không có gì là không thể vượt qua.
Buổi tối tắm xong, tất cả mọi vết bẩn trên mặt Cố Cơ Uyển đều đã được rửa sạch sẽ, sau khi tháo cặp kính nặng trịch xuống, Cố Cơ Uyển lại khôi phục vẻ đẹp như xưa.
Ánh trăng chiếu lên người cô, trông cô thánh thiện như một nàng tiên.
Đàm Kiệt không đành lòng đánh vỡ phần thánh thiện này nhưng vấn đề của anh ta lại khiến người khác khó xử.
"Điềm Điềm rất giống cậu." Đây là sự thật. Điềm Điềm gần như kế thừa hết thảy vẻ đẹp của Cố Cơ Uyển.
Thậm chí bé còn có một vẻ đẹp khác mà Cố Cơ Uyển không có.
Đàm Kiệt dám cam đoan sau này Điềm Điềm lớn lên chỉ sợ bé còn đẹp hơn mẹ mấy phân.
"Sau đó thì sao?" Cố Cơ Uyển vẫn nhìn bóng đêm, ý cười trên khóe môi dần dần nhạt đi.
"Còn có..." Đàm Kiệt len lén nhìn cô, vẫn không dám nói.
"Còn có..."
"Cậu không nói thì tớ đi vào dỗ hai đứa nhóc ngủ đây." Cố Cơ Uyển nghiêng đầu nhìn anh ta.
"Bọn chúng ngủ cả rôi, không cần cậu dỗ đâu."
Thế nhưng ngẫm lại, Đàm Kiệt hình như phát hiện có chỗ không đúng: "Cậu ngủ chung với bọn trẻ vậy...Hạo Phong thì sao?"
Còn trẻ như vậy sao lại ngủ riêng chứ?
Điềm Điềm và Thiên Hiếu ngủ ở phòng dành cho trẻ em cũng đâu có sao.
"Hạo Phong ngủ một mình. Chẳng lẽ anh ta lớn như vậy rồi mà cần tớ dỗ ngủ sao?" Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn cậu bạn.
"Nhưng anh ta...sức lực dồi dào...có thể chịu được ngủ riêng như vậy không?"
"Ha!" Cố Cơ Uyển bị chọc cười.
Đàm Kiệt cau mày, hơi không vui: “Đừng cười, trong lòng tớ thật sự có rất nhiều câu hỏi."
Thừa dịp Cố Cơ Uyển vẫn còn đang cười, Đàm Kiệt mặc kệ tất cả, bật thốt lên: "Thiên Hiếu... Thiên Hiếu có vẻ không giống Hạo Phong lắm."
Tuy anh ta biết có một số việc một khi nói ra sẽ tổn thương người khác.
Nhưng mọi người không phải là bạn bè sao?
Không nói rõ ràng, anh ta sẽ nhịn đến nội thương mất.
Cố Cơ Uyển hơi thu lại ý cười trên khóe môi: "Vậy cậu nói, Thiên Hiếu giống ai?"
"Giống..." Đàm Kiệt do dự một hồi, rốt cục anh ta cũng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Người kia."
Cố Cơ Uyển không nói gì nhưng từ ánh mắt uể oải của cô, Đàm Kiệt biết rằng anh ta đã đoán đúng.
"Cậu ấy... Anh quay đầu lại liếc nhìn, sau khi chäc chắn trong phòng khách không có bóng dáng của Mộ Hạo Phong, anh mới dám thấp giọng nói: “Anh ấy biết không?”
Nói đến cái này ngược lại Cố Cơ Uyển lại cười rộ lên.
Cô giơ tay lên đánh vào gáy anh ta.
"Nghĩ gì thế? Tớ và Hạo Phong không phải là kiểu quan hệ kia!"
"Sao lại không phải? Con của cậu cũng gọi cậu ấy là ba, các người..."
Đàm Kiệt nghĩ đến đây, trong lòng chợt đau nhói, như bị vật gì đó đâm vào tim.
"Hạo Phong... Tự mình đồng ý?"
Hạo Phong ngốc nghếch này. Anh ta thật sự thích Cố Cơ Uyển, nhưng đã hai năm rồi, bọn họ sớm chiêu chung đụng với nhau, sao mà đến bây giờ anh ta
vẫn chỉ là người âm thầm bảo vệ cô ấy chứ?
"Trước kia tớ không đồng ý, thế nhưng Hạo Phong nói nếu đứa bé không có ba thì sẽ bị người ngoài bắt nạt."
"Nhất là Thiên Hiếu, nó trưởng thành quá sớm, mới một tuổi mà đã đi học như những đứa bé ba bốn tuổi. Nó ở bên ngoài, quả thật cũng cần một gia đình trọn vẹn."
"Vậy hai đứa bé kia...'
"Không biết." Cố Cơ Uyển đưa tay đặt lên môi, làm động tác đừng lên tiếng với anh ta.
"Bây giờ Thiên Hiếu hiểu rất nhiều chuyện, cậu đừng nói quá lớn, nó nghe được sẽ suy nghĩ lung tung."
Đàm Kiệt nghe cô nói như vậy thì lập tức im bặt, không dám nói tiếp về vấn đề này nữa.
Mộ Thiên Hiếu đúng là quá giỏi. Mới hơn một tuổi mà khả năng tư duy đã khiến người khác ngạc nhiên.
"Nhưng...' Tối nay Đàm Kiệt nói chuyện đúng là khác với ngày thường, luôn mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên.
Dù sao bây giờ anh ta cũng giống như một người lạ đột nhiên xông vào gia đình bốn người bọn họ.
Một gia đình vốn đang êm ấm cũng không biết bởi vì anh ta xông vào mà có trở nên xáo trộn không đây?
Anh ta do dự một hồi rồi nói: "Người kia... vẫn đang tìm cậu, chưa từng ngừng nghỉ."
Vẻ mặt của Cố Cơ Uyển dường như không có gì thay đổi, nhưng Đàm Kiệt rất hiểu cô, nhịp thở của cô hơi thay đổi.
Nói cách khác, cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Mộ Tu Kiệt..vẫn còn để ý đến anh ta.
"Uyển Uyển, nguy cơ của Cố thị đã được giải quyết, hơn nữa còn là cậu cả Mộ giúp bọn họ vượt qua. Hiểu lầm giữa cậu và anh ấy cũng nên hóa giải rồi."
Nếu Cố Cơ Uyển thật sự ở bên cạnh Mộ Hạo Phong thì Đàm Kiệt nhất định sẽ không nói những lời này.
Anh ta ghét người đàn ông độc đoán Mộ Tu Kiệt đến cỡ nào.
Hai năm trước anh ta tìm Mộ Tu Kiệt, suýt chút nữa đã hại chết anh.
Muốn anh ta nói tốt cho người đàn ông bá đạo, ngang ngược kia, còn lâu anh ta mới đồng ý.
Nhưng mà Cố Cơ Uyển và Mộ Hạo Phong ở bên nhau ròng rã hai năm, trên thực tế trong lòng Đàm Kiệt hiểu rất rõ Uyển Uyển thật sự chỉ xem Mộ Hạo Phong như một người anh.
Nếu chuyện của cô và Mộ Tu Kiệt không giải quyết xong thì cô và Hạo Phong cũng sẽ dây dưa mãi mãi, không có hồi kết.
Anh ta nhìn Cố Cơ Uyển, hít sâu một hơi rồi mới nói: "Tớ nghĩ, ân oán lúc trước của các người nên xóa bỏ, nếu lúc này Mộ Tu Kiệt tìm tới cậu...Uyển Uyển, cậu có bằng lòng cho anh ấy một cơ hội nữa không?”
Có mấy lời giấu ở trong lòng, nhịn cả ngày chờ cho đến lúc bọn nhỏ đều đã ngủ say, Mộ Hạo Phong đi tắm, cuối cùng anh ta cũng không nhịn nổi nữa bèn kéo Cố Cơ Uyển ra ban công.
Nhưng mà sau khi kéo cô ra ban công rôi, anh ta vẫn không thể mở miệng hỏi được.
"Cậu làm gì mà ấp a ấp úng vậy? Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi." Cố Cơ Uyển nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ta thì biết trong lòng anh ta có rất nhiều nghi vấn.
"Tớ... Tớ không biết.. Tớ là nói, cái kia..."
Đàm Kiệt gãi đầu, thật sự không biết nên mở miệng thế nào.
"Cái kia, cậu và Mộ Phong... Hai người bắt đầu ở bên nhau khi nào?"
Thời gian này hoàn toàn không đúng.
Anh ta không tin Cố Cơ Uyển là người dễ thay lòng đến thế, cũng không tin Mộ Hạo Phong là kiểu người giậu đổ bìm leo.
Thế nhưng thời gian này, hai đứa bé này, Thiên Hiếu và Điềm Điềm... Cố Cơ Uyển và Mộ Hạo Phong mới rời đi hai năm, hai đứa bé đã được một tuổi ba tháng.
Bọn họ đúng là vừa rời khỏi đã ở bên nhau sao?
Tình cảm này cũng phát triển quá nhanh rồi phải không?
Cố Cơ Uyển chỉ mỉm cười nhưng lại không trả lời câu hỏi này.
Cô càng không nói, Đàm Kiệt càng tò mò, mà hễ tò mò thì anh ta lại cực kỳ khó chịu.
"Lễ nào, trước đó hai người đã...Nhưng mà không đúng! Hạo Phong luôn ở cùng tớ, chưa từng ở bên ngoài vào ban đêm, hai người làm gì có cơ hội..."
"Được rồi, cậu càng nói càng thái quá." Cố Cơ Uyển lườm anh ta.
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thật ra trong lòng Đàm Kiệt có một suy nghĩ lớn mật, chỉ là không dám hỏi mà thôi.
"Cậu đã nghi ngờ như vậy sao không hỏi thẳng luôn đi?"
Cố Cơ Uyển ngước lên nhìn bầu trời.
Bầu trời đêm u ám, Cố Cơ Uyển đứng dưới bóng đêm như vậy ngược lại cả người cô thoạt nhìn rất ôn hòa.
Đã hai năm trôi qua, thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ, cho nên không có gì là không thể vượt qua.
Buổi tối tắm xong, tất cả mọi vết bẩn trên mặt Cố Cơ Uyển đều đã được rửa sạch sẽ, sau khi tháo cặp kính nặng trịch xuống, Cố Cơ Uyển lại khôi phục vẻ đẹp như xưa.
Ánh trăng chiếu lên người cô, trông cô thánh thiện như một nàng tiên.
Đàm Kiệt không đành lòng đánh vỡ phần thánh thiện này nhưng vấn đề của anh ta lại khiến người khác khó xử.
"Điềm Điềm rất giống cậu." Đây là sự thật. Điềm Điềm gần như kế thừa hết thảy vẻ đẹp của Cố Cơ Uyển.
Thậm chí bé còn có một vẻ đẹp khác mà Cố Cơ Uyển không có.
Đàm Kiệt dám cam đoan sau này Điềm Điềm lớn lên chỉ sợ bé còn đẹp hơn mẹ mấy phân.
"Sau đó thì sao?" Cố Cơ Uyển vẫn nhìn bóng đêm, ý cười trên khóe môi dần dần nhạt đi.
"Còn có..." Đàm Kiệt len lén nhìn cô, vẫn không dám nói.
"Còn có..."
"Cậu không nói thì tớ đi vào dỗ hai đứa nhóc ngủ đây." Cố Cơ Uyển nghiêng đầu nhìn anh ta.
"Bọn chúng ngủ cả rôi, không cần cậu dỗ đâu."
Thế nhưng ngẫm lại, Đàm Kiệt hình như phát hiện có chỗ không đúng: "Cậu ngủ chung với bọn trẻ vậy...Hạo Phong thì sao?"
Còn trẻ như vậy sao lại ngủ riêng chứ?
Điềm Điềm và Thiên Hiếu ngủ ở phòng dành cho trẻ em cũng đâu có sao.
"Hạo Phong ngủ một mình. Chẳng lẽ anh ta lớn như vậy rồi mà cần tớ dỗ ngủ sao?" Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn cậu bạn.
"Nhưng anh ta...sức lực dồi dào...có thể chịu được ngủ riêng như vậy không?"
"Ha!" Cố Cơ Uyển bị chọc cười.
Đàm Kiệt cau mày, hơi không vui: “Đừng cười, trong lòng tớ thật sự có rất nhiều câu hỏi."
Thừa dịp Cố Cơ Uyển vẫn còn đang cười, Đàm Kiệt mặc kệ tất cả, bật thốt lên: "Thiên Hiếu... Thiên Hiếu có vẻ không giống Hạo Phong lắm."
Tuy anh ta biết có một số việc một khi nói ra sẽ tổn thương người khác.
Nhưng mọi người không phải là bạn bè sao?
Không nói rõ ràng, anh ta sẽ nhịn đến nội thương mất.
Cố Cơ Uyển hơi thu lại ý cười trên khóe môi: "Vậy cậu nói, Thiên Hiếu giống ai?"
"Giống..." Đàm Kiệt do dự một hồi, rốt cục anh ta cũng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Người kia."
Cố Cơ Uyển không nói gì nhưng từ ánh mắt uể oải của cô, Đàm Kiệt biết rằng anh ta đã đoán đúng.
"Cậu ấy... Anh quay đầu lại liếc nhìn, sau khi chäc chắn trong phòng khách không có bóng dáng của Mộ Hạo Phong, anh mới dám thấp giọng nói: “Anh ấy biết không?”
Nói đến cái này ngược lại Cố Cơ Uyển lại cười rộ lên.
Cô giơ tay lên đánh vào gáy anh ta.
"Nghĩ gì thế? Tớ và Hạo Phong không phải là kiểu quan hệ kia!"
"Sao lại không phải? Con của cậu cũng gọi cậu ấy là ba, các người..."
Đàm Kiệt nghĩ đến đây, trong lòng chợt đau nhói, như bị vật gì đó đâm vào tim.
"Hạo Phong... Tự mình đồng ý?"
Hạo Phong ngốc nghếch này. Anh ta thật sự thích Cố Cơ Uyển, nhưng đã hai năm rồi, bọn họ sớm chiêu chung đụng với nhau, sao mà đến bây giờ anh ta
vẫn chỉ là người âm thầm bảo vệ cô ấy chứ?
"Trước kia tớ không đồng ý, thế nhưng Hạo Phong nói nếu đứa bé không có ba thì sẽ bị người ngoài bắt nạt."
"Nhất là Thiên Hiếu, nó trưởng thành quá sớm, mới một tuổi mà đã đi học như những đứa bé ba bốn tuổi. Nó ở bên ngoài, quả thật cũng cần một gia đình trọn vẹn."
"Vậy hai đứa bé kia...'
"Không biết." Cố Cơ Uyển đưa tay đặt lên môi, làm động tác đừng lên tiếng với anh ta.
"Bây giờ Thiên Hiếu hiểu rất nhiều chuyện, cậu đừng nói quá lớn, nó nghe được sẽ suy nghĩ lung tung."
Đàm Kiệt nghe cô nói như vậy thì lập tức im bặt, không dám nói tiếp về vấn đề này nữa.
Mộ Thiên Hiếu đúng là quá giỏi. Mới hơn một tuổi mà khả năng tư duy đã khiến người khác ngạc nhiên.
"Nhưng...' Tối nay Đàm Kiệt nói chuyện đúng là khác với ngày thường, luôn mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên.
Dù sao bây giờ anh ta cũng giống như một người lạ đột nhiên xông vào gia đình bốn người bọn họ.
Một gia đình vốn đang êm ấm cũng không biết bởi vì anh ta xông vào mà có trở nên xáo trộn không đây?
Anh ta do dự một hồi rồi nói: "Người kia... vẫn đang tìm cậu, chưa từng ngừng nghỉ."
Vẻ mặt của Cố Cơ Uyển dường như không có gì thay đổi, nhưng Đàm Kiệt rất hiểu cô, nhịp thở của cô hơi thay đổi.
Nói cách khác, cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Mộ Tu Kiệt..vẫn còn để ý đến anh ta.
"Uyển Uyển, nguy cơ của Cố thị đã được giải quyết, hơn nữa còn là cậu cả Mộ giúp bọn họ vượt qua. Hiểu lầm giữa cậu và anh ấy cũng nên hóa giải rồi."
Nếu Cố Cơ Uyển thật sự ở bên cạnh Mộ Hạo Phong thì Đàm Kiệt nhất định sẽ không nói những lời này.
Anh ta ghét người đàn ông độc đoán Mộ Tu Kiệt đến cỡ nào.
Hai năm trước anh ta tìm Mộ Tu Kiệt, suýt chút nữa đã hại chết anh.
Muốn anh ta nói tốt cho người đàn ông bá đạo, ngang ngược kia, còn lâu anh ta mới đồng ý.
Nhưng mà Cố Cơ Uyển và Mộ Hạo Phong ở bên nhau ròng rã hai năm, trên thực tế trong lòng Đàm Kiệt hiểu rất rõ Uyển Uyển thật sự chỉ xem Mộ Hạo Phong như một người anh.
Nếu chuyện của cô và Mộ Tu Kiệt không giải quyết xong thì cô và Hạo Phong cũng sẽ dây dưa mãi mãi, không có hồi kết.
Anh ta nhìn Cố Cơ Uyển, hít sâu một hơi rồi mới nói: "Tớ nghĩ, ân oán lúc trước của các người nên xóa bỏ, nếu lúc này Mộ Tu Kiệt tìm tới cậu...Uyển Uyển, cậu có bằng lòng cho anh ấy một cơ hội nữa không?”
Danh sách chương