Một trung niên nam tử xuất hiện trước mặt Việt, chuyển ánh mắt nhìn cỗ thi thể còn chưa kịp nguội dưới chân hắn, rất nhanh hai tròng mắt trở nên đỏ ngầu.

- Ngươi...ngươi dám giết đệ đệ ta? Y phục toàn thân hắn chợt nổ tung, để lộ ra thân hình vạm vỡ với cơ bắp nổi cuồn cuộn, dễ thu hút sự chú ý nhất là hình xăm đầu một con yêu lang màu đỏ trước ngực, rất có thể đây chính là trại chủ Huyết Lang Trại. Điều đáng nói là khuôn mặt hắn có năm, sáu phần giống với hán tử vừa bị giết.

- Trại chủ, chậm đã!

Lại có tiếng gió phần phật, một trung niên nam tử khác xuất hiện, chỉ có điều người này không cao lớn vạm vỡ mà vô cùng gầy gò, toàn thân vận nho phục, khí chất nhã nhặn thư sinh, hoàn toàn trái ngược với người đứng bên cạnh y.

Huyết Lang quay sang gằn giọng nói:

- Tiêu Linh, dù ngươi nói gì, ta cũng phải giết hắn!

Trung niên nho phục không vội vàng tỏ thái độ gì, bởi y cảm nhận được sự nguy hiểm từ gã trẻ tuổi này, chỉ lạnh lùng hỏi:

- Các hạ là ai? Huyết Lang Trại đã đắc tội gì?

Việt khẽ nhíu mày nhìn hai kẻ mới đến, hắn có thể đoán được Huyết Thủ để dụ hắn đến đây nhất định sẽ nói giảm đi đáng kể sức mạnh của Huyết Lang trại, nhưng không ngờ lại chênh lệch nhiều đến như vậy.

Hai người trước mắt hắn, đều phát ra khí thế của viên mãn giả Đệ nhất Bộ, trong đó gã đô con vạm vỡ thậm chí có thể ngồi ở chiếu trên trong đám viên mãn giả, so với gã nho phục thì mạnh hơn không ít.

Nhưng đã đến đây rồi, đồ chưa thu về tay, thì sao có thể rời đi? Đối phương dù lợi hại, nhưng hắn vẫn có thể đánh bại, thậm chí giết chết, không có gì phải sợ hãi cả, cùng lắm nếu thua trận thì bỏ chạy vẫn không muộn.

Suy nghĩ thông suốt, Việt hơi vênh mặt lên, nở nụ cười ngạo nghễ nói:

- Ta là ai ư? Cũng không có gì phải giấu diếm, bản thiếu gia đi không thay tên, ngồi không đổi họ, ta chính là Vô Thường lão gia đến từ Địa phủ, phụng mệnh Diêm Vương đại nhân đến tuyên án!

- Tuyên án? Địa phủ là tổ chức nào, dám phán xét lão tử?

Huyết Lang cố nén giận gằn từng chữ, hắn lúc này như một thùng thuốc súng, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng phát nổ.

- Huyết Lang Trại, chặn đường cướp bóc, giết người vô số, nhân danh Địa Phủ, ta Vô Thường lão gia phán quyết: người của Huyết Lang Trại, tất cả đều bị xử tử!

Việt chậm rãi phán quyết, sau mỗi một chữ khí thế trên người hắn lại tăng lên, đến khi chữ "Tử" vừa phát ra, một luồng áp lực khủng khiếp ép thẳng đến hai người Huyết Lang, như muốn nghiền ép đối phương thành thịt vụn.

- Tự tìm chết!

Huyết Lang lúc này đã không thể kiềm chế được nữa, phẫn nộ hét lớn một tiếng xé tan uy thế của đối phương. Toàn thân hắn lúc này phóng xuất quang mang màu ngọc lưu ly, trong quang mang còn có kim sắc thuần túy, dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ, vàng mà không phải vàng, ngọc mà không phải ngọc, làm cho da thịt, tóc, thậm chí hai mắt cũng bị nhuộm màu, tựa hồ như không còn trên cơ thể.



Ngay cả Tiêu Linh vốn nhã nhặn nhưng lúc này cũng không kìm được mà rục rịch muốn phát động, đối phương dùng tư thế cao cao tại thượng phán xét, một nhân vật đầu não trong trại cường đạo như hắn làm sao có thể chịu đựng.

Việt thấy đối phương là một thể tu, trong lòng hào khí nổi lên, cũng chậm rãi cởi y phục ra ở thân trên ra. Cơ thể hắn trắng trẻo nõn nà như làn da thiếu nữ, cơ bắp nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra, hoàn toàn không thể so sánh với Huyết Lang.

Trên làn da trắng trẻo của hắn, dần dần hiện ra những cổ văn kỳ lạ đỏ như máu, bằng một tốc độ rất nhanh bao phủ lấy ngực bụng và cả hai cánh tay, chỉ chừa lại khuôn mặt.

- Tiêu Linh, ngươi đứng yên đó, ta muốn tự tay xé các tiểu tử này ra mới có thể hả nỗi hận này!

Không đợi thuộc hạ đáp lời, Huyết Lang thân thể hơi nghiêng về phía trước, tốc độ trong nháy mắt đạt đến cực hạn, phía sau thân thể xuất hiện một phiến tàn ảnh thúy kim sắc.

Đợi đến khi chỉ còn cách đối phương chưa đến ba mét, cánh tay Huyết Lang đột nhiên cong lại, một quyền đánh ra.

Một quyền này đơn giản trực tiếp, thô bạo mà quyết liệt, linh lực không phát ra, chỉ là tiếng không khí bị xé rách đặc biệt chói tai.

Việt đương nhiên không có ý tránh né, chân phải tiến lên trước một bước, một quyền đồng dạng nghênh đón.

Uỳnh!

Hai nắm đấm chạm vào nhau, không khí bị nén, văng khắp nơi, mặt đất nứt ra như hình mai rùa, lõm thành một mảng.

Một khắc sau!

Hai người đều bị đẩy ngược về phía sau, không kìm được thân thể.

Kìm lại thân thể, Việt ngẩng đầu, mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. Hắn ngưng luyện thành công Thiên Ma Văn, vẫn tưởng thân thể hắn trong Đệ nhất Bộ đã là vô địch, nay tùy tiện gặp một tên thủ lĩnh đạo khấu cũng có thể ngang cơ với hắn, xem ra bản thân đã quá tự tin rồi, thậm chí trở thành tự kiêu.

Chỉ có điều, Việt bất ngờ một thì kẻ địch của hắn bất ngờ mười.

Huyết Lang vốn là thể tu, bộ linh quyết luyện thể của hắn chính là Tuyệt phẩm, tu luyện đã bao nhiêu năm, một nắm quyền hoàn toàn có thể đánh vỡ thượng phẩm linh binh. Còn tiểu tử trước mắt, thân thể nõn nà, không biết đã luyện thể được hai năm chưa, vậy mà có thể đánh ngang hắn, còn gì là thiên lý nữa.

Nhưng đối với Huyết Lang mà nói, đối phương có xuất sắc đến mấy, thì hôm nay cũng khó thoát khỏi thảm cảnh bị xé xác. Hắn sẽ tróc từng miếng thịt của tên tiểu tử này, hiến tế linh hồn đệ đệ dưới suối vàng.

- Để ta xem ngươi đỡ được mấy quyền!

Khởi động tốc độ, Huyết Lang hai ba bước lao đến trước mặt kẻ địch, nắm đấm thúy kim sắc hóa ra những phiến quyền ảnh, quyền nào quyền nấy sức mạnh thập phần khủng bố, như những đại phủ nặng nề nện tới.

Việt đương nhiên không sợ, chiến luôn cùng đối phương.

Hai bên liên tục giao đấu hơn trăm quyền, trực diện, thô bạo, đến lúc này không còn là quyền đấu quyền mà dùng đến cả thân thể va chạm, máu huyết toàn thân sôi trào.

Huyết Lang dù là thể tu Linh Phách viên mãn nhưng cũng cảm thấy toàn thân tê rần, hai cánh tay dần trở nên tê dại, nếu cứ tiếp tục như vậy e là y sẽ hỏng mất.

Còn ở bên kia chiến tuyến, Việt càng đánh càng hăng, giao chiến kiểu này mang lại cảm giác vô cùng sảng khoái. Lực lượng của hắn không ngừng gia tăng, cường độ thân thể cũng theo đó mạnh lên, Việt cũng nhờ vậy mà hiểu thêm về thể tu.

Thể tu, không phải chỉ rèn luyện cường độ thân thể và lực lượng là xong, mà phải không ngừng dùng thân thể giao chiến, liên tục va chạm trực diện, chỉ có từ trong chiến đấu huyết nhục mới chân chính lột xác, trở nên mạnh mẽ.

Thể tu, chính là một dạng cuồng tu, càng đánh càng hăng, càng chiến càng mạnh, dù tu luyện đến mấy thì sẽ không có kết quả nếu không được thực chiến.

Như bộ Thiên Ma Thể, dù Việt đã ngưng tụ được Ma Văn, nhưng nếu không có những trận chiến giáp lá cà kiểu như này, thì thân thể sẽ không bao giờ có thể hoàn thiện được.

- Sảng khoái! Tiếp thêm một quyền của ta!

Cảm nhận được cường độ không ngừng gia tăng, Việt hưng phấn tột độ, mỗi quyền tung ra đều mang theo mười phần lực lượng, dần dần đẩy một thể tu mạnh mẽ như Huyết Lang vào thế hạ phong, không ngừng phải lùi lại phía sau.

Đúng vào lúc Việt cảm thấy hưng phấn nhất, mà khi rơi vào trạng thái như vậy cũng là lúc con người ta mất cảnh giác nhất, một thanh kiếm không biết từ lúc nào đã đâm tới phía sau gáy hắn.

Một kiếm này tốc độ khủng khiếp, lựa chọn thời điểm vô cùng chuẩn xác, hơn nữa tập kích vào đúng góc chết, thể hiện khả năng quan sát và chớp thời cơ cực kỳ tốt của chủ nhân thanh kiếm, đẩy đối phương vào thế tất phải chết.

Chỉ tiếc rằng, mục tiêu lại là một kẻ đã quá quen thuộc với sát kh. Đối phương còn chưa xuất động, sát ý đã khiến Việt nảy sinh đề phòng. Sát chiêu vừa xuất, một hư ảnh Nhân Mã ẩn hiện bao quanh người, tiếp đó bằng một tốc độ không thể tưởng tượng hắn lách người sang một bên, tránh một kích chí mạng trong gang tấc.

Việt không bất ngờ khi bị tập kích, có một người khác cũng vậy. Ngay khi hắn vừa né sang, Huyết lang đã chớp lấy thời cơ, tung ra một quyền mạnh mẽ giáng thẳng vào đầu hắn, phối hợp với một kiếm vừa rồi đúng là hoàn mỹ không tì vết.

Có điều, núi cao còn có núi cao hơn, ngay trong khoảnh khắc né được một kiếm chí mạng, Việt đã tung ra một quyền về phía trước, chặn đứng một quyền tất sát của đối phương.

Huyết Lang bị một quyền này đẩy ngược về phía sau, Việt cũng theo đó mượn lực lui lại, tránh thoát sự giáp công của hai cường giả. Sau khi đứng vững, ngẩng đầu nhìn hai gương mặt tràn đấy kinh ngạc ở phía xa, Việt nhếch miệng cười lạnh lẽo, ánh mắt không che giấu sự kinh miệt, chậm rãi nói:

- Súc sinh, thì khó thành người!

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Độc giả lặn hết rồi à, không còn ai tha thiết gì nữa sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện