Thời gian nửa tháng trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến ngày phi tử tiến cung, sáng sớm Chử Chỉ Linh cùng Hoàng thượng diện kiến các phi tử sẽ vào cung, rồi an bài các nàng đi các cung, ba ngày đầu cũng không an bài thị tẩm và thỉnh an, cho các nàng làm quen một chút các nơi trong cung.

Mới tiến cung, đều rất an phận, Chử Chỉ Linh cũng không triệu kiến bất kỳ ai, đêm ngày thứ tư thì phải an bài phi tử thị tẩm, tới buổi chiều, Hoàng thượng đến Phượng Dương Cung, buổi tối cũng ở lại Phượng Dương Cung.

Chử Chỉ Linh cũng không nói gì, nhưng liên tiếp bốn năm ngày đều như vậy, Thái hậu nương nương bên kia phái người tới hỏi, buổi tối hôm nay Hoàng thượng đến, Chử Chỉ Linh đứng dậy thỉnh an, Hoàng thượng không chờ nàng nhắc đến chuyện thị tẩm đã mở miệng, "Trẫm mấy ngày nay công vụ bận rộn, tạm thời ngủ lại Phượng Dương Cung, chuyện thị tẩm, để sau lại nói."

Chử Chỉ Linh ngẩn ra, Hoàng thượng thế nào lại hạ quyết định như vậy, "Hoàng hậu không mang thai, trẫm chưa có con vợ cả, thì không triệu kiến các phi tử khác thị tẩm." Thư Quý Thanh lại giở trò vô lại, tuy rằng vẻ mặt đứng đắn vô cùng, nhưng lời này rơi vào tai nàng, lại mười phần bất đắc dĩ cùng buồn cười.

"Hoàng thượng, theo lời ngài nói như vậy, thì cũng không cần triệu người thị tẩm nữa." Chử Chỉ Linh nghiêm túc nhìn hắn, bọn họ không viên phòng, Hoàng hậu làm sao hoài thai con vợ cả, "Coi như thần thiếp đáp ứng, Thái hậu nương nương cũng sẽ không đồng ý."

"Thư gia có rất nhiều đệ tử tôn thất, trong đó không thiếu người xuất sắc, còn có Quý Trạch trong tương lai thành thân cũng sẽ có hài tử, trẫm không yêu cầu nhất định phải là hài tử của mình kế thừa ngôi vị Hoàng đế." Thư Quý Thanh dừng một chút, những lời này như đã trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ mới nói.

Chử Chỉ Linh vẫn có chút khó tin, đệ tử tôn thất nếu có cơ hội tranh dành ngôi vị Hoàng đế, trận tranh đoạt này sẽ có bao nhiêu hung tàn, đến lúc đó triều đình rung chuyển bất an, làm sao có thể dùng một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ đã bỏ qua chuyện này, như vậy sẽ nhận ít nhiều lời phản đối, Hoàng thượng bất nhân, trong lòng Chử Chỉ Linh như có thanh âm không ngừng vang lên, nàng cúi đầu thật thấp, "Hoàng thượng là vì Chử tỷ tỷ sao?"

Thư Quý Thanh không trả lời, Chử Chỉ Linh lại không hy vọng hắn vì nàng mà phải chịu nhiều áp lực như vậy, ngẩng đầu khuyên nhủ, "Hoàng thượng, nếu Chử tỷ tỷ ở dưới suối vàng biết được, cũng không hy vọng ngài như thế, vua của một nước, sao có thể không có một người thừa kế, tôn thất Thư gia tuy là nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng cũng không có hài tử chính thống của Hoàng thượng, nếu như tôn thất trúng tuyển, khó tránh những tranh luận không cần thiết."

Thư Quý Thanh nhìn nàng đến đáy mắt lập loè, lắc lắc đầu, ánh mắt hối hận, "Mạt Doanh, ngươi sẽ không rõ ràng."

"Ngày đó trẫm bị thương hôn mê, tới khi tỉnh lại, tất cả trở thành kết cục đã định, Chử Thừa tướng bị chém đầu, người Chử gia bị lưu đày, mà Chỉ Linh nàng đã nhảy vực tự sát, trẫm phái rất nhiều người đi tìm cũng không tìm được thi thể nàng, trong núi trong rừng, có lẽ đã sớm bị dã thú ăn thịt, trẫm muốn làm gì đó, đến cuối cùng cái gì cũng không làm được, trẫm không làm được gì cho nàng, không bảo hộ Chử gia, không cứu nàng, nàng lúc ấy đã có bao nhiêu tuyệt vọng." Thư Quý Thanh trên mặt tràn đầy đau đớn, tâm Chử Chỉ Linh cũng theo đó mà đau.

"Hiện giờ bất quá chỉ là không cho phi tần thị tẩm, còn cần mượn ngươi dùng, trẫm có cái gì không làm được." Thư Quý Thanh hận nhất có lẽ là chính mình.

"Nhưng, Chử tỷ tỷ đã mất, nếu ngài hiểu rõ nàng, cũng nên biết nàng sẽ không hy vọng ngài như thế." Chử Chỉ Linh run giọng nói, một cỗ chua xót theo biểu tình tràn đầy đau đớn của hắn dâng trào trong hốc mắt, nàng vội vàng nhìn hắn, hy vọng hắn không bởi vậy mà hạ quyết định, ánh mắt kia không khống chế được mà lộ ra cảm xúc của nàng.

"Ngươi không phải nàng, làm sao có thể biết rõ suy nghĩ của nàng như vậy." Tầm mắt Thư Quý Thanh hướng tới nàng, nhìn biểu tình vội vàng của nàng, nàng muốn ngăn cản ánh mắt của hắn, đáy lòng hắn dâng lên chút nghi hoặc, lại tìm tòi thì Chử Chỉ Linh đã thu liễm biểu tình này về, cúi đầu.

Thư Quý Thanh trong lòng cảm thấy quái dị, cảm giác quái dị này so với hình ảnh mắt nàng tràn đầy nước nhìn mình trong đêm tân hôn còn lớn hơn, còn có mấy lần trong hoa viên tản bộ nhắc tới, phản ứng của nàng, làm hắn cảm thấy quen thuộc kì lạ, đặc biệt là ánh mắt vừa rồi.

"Thiếp không phải Chử tỷ tỷ, nhưng Hoàng thượng rất hiểu Chử tỷ tỷ không phải sao, nàng sao lại hy vọng ngài làm vậy, không có người kế nhiệm, tuyển tôn thất, nói dễ hơn làm." Chử Chỉ Linh hoảng loạn che giấu cảm xúc của mình, lại ngẩng đầu thu lại tất cả, nỗ lực trấn định nói, nhưng ánh mắt Thư Quý Thanh nhìn nàng vẫn tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

Một người dung mạo thay đổi, thân hình thay đổi, thanh âm cũng thay đổi, nhưng ánh mắt của nàng sẽ không thay đổi, ở Thi gia mấy tháng Chử Chỉ Linh không ngừng học tập từng dáng vẻ động tác của Thi Mạt Doanh, nhưng ánh mắt của nàng, lại thuộc về chính nàng, luôn có thời điểm sẽ không khắc chế được mà lộ ra.

Chử Chỉ Linh bị hắn nhìn tới mức thất thố, cách quá gần, nàng vẫn cố ý tỏ ra hoảng hốt, muốn đứng dậy tránh đi không nhìn hắn, Thư Quý Thanh bỗng nhiên bắt được tay nàng, Chử Chỉ Linh không đứng vững, suýt chút nữa ngã vào trong lồng ngực hắn.

Hơi thở hai người nháy mắt hoà vào nhau, Chử Chỉ Linh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim hắn đập, bàn tay đang nóng lên kia, gắt cao cầm lấy tay nàng.

Thư Quý Thanh mau chóng buông nàng ra, Chử Chỉ Linh ngồi dậy, gương mặt nóng lên rất nhiều.

Hắn ngồi xuống tránh làm cho nàng nghi hoặc, chỉ là ánh mắt không ngừng nhìn kỹ nàng, không khí có chút kỳ dị, hắn khẳng định nói, "Không đúng, ngươi sẽ không nói như vậy, những lời này, là ai dạy ngươi."

"Thần thiếp cảm thấy tò mò thôi, thần thiếp tuy không phải Chử tỷ tỷ, nhưng quen nàng lâu rồi, cũng biết con người nàng." Chử Chỉ Linh cũng ngồi xuống, khẽ cúi đầu, trong lòng cân nhắc, có lẽ nàng nên nói cho hắn, nhưng nàng cũng không biết nói cho hắn sẽ có kết quả gì, cha phạm trọng tội, lại không có trầm oan đắc tuyết, nàng không chắc chắn.

Chử Chỉ Linh cố gắng bình ổn cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, cầm lấy chung trà trên bàn, rót cho hắn và mình mỗi người một chén, giọng nói hơi khàn, "Hoàng thượng có tin Chử Thừa tướng phản quốc thông đồng với địch không."

"Trẫm không tin." Thư Quý Thanh nâng chung trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt thâm túc(*), "Nhưng chứng cứ được trình lên vô cùng xác thực."

(*)Thâm túc: thâm trầm và nghiêm túc.

Lúc ấy ở Thu Thú, trong rừng bỗng nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân muốn ám sát hắn, lúc đầu ngăn cản chúng, còn bắt được vài tên hắc y nhân, sau đó lại có mấy mũi tên bắn đến, một trước một sau đâm trúng hắn, tốc độ cực nhanh, thị vệ xung quanh còn chưa kịp phản ứng.

Chưa thương tổn tới tim phổi, nhưng trên mũi tên có độc, hắn hôn mê ước chừng nửa tháng, các đại thần cùng Thái hậu nương nương lo chuyện trong triều, lúc hắn hôn mê, Thái hậu đã sai người tra rõ, rất nhanh đã tra được Tả Thừa tướng.

Chờ hắn tình lại, bày ra trước mắt là những chứng cứ thu được, thư từ của Chử Thừa tướng cùng Ngoại Nô, còn bắt được người giúp bọn họ trao đổi thư từ, cùng vụ ám sát dị thường ở cửa thành ngày đó.

Có lẽ để phòng ngừa hắn ra tay bảo hộ Chử gia, vào ngày hắn còn đang hôn mê, Chử gia đã trần ai lạc định(*).

(*) Trần ai lạc định: bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.

Hoàng thượng không tin, Chử Thừa tướng đã phụ tá hắn từ lúc đăng cơ, trước kia vẫn là Thái sư của Thái tử, tận tâm tận lực dạy dỗ hắn nhiều năm như vậy, ai có tâm tư khác hắn đều tin, chỉ có ông, Thư Quý Thanh không tin, nhưng tất cả chứng cứ kia làm hắn không thể phản bác lại các đại thần.

"Trẫm đã phái người đi tra, nhưng không có đầu mối." Thư Quý Thanh  có ý riêng, Chử Chỉ Linh hiểu rõ ý tứ của hắn, mặc dù là cha thật sự bị hãm hại, nhưng tất cả chứng cứ chứng minh cha bị hãm hại đã sớm bị tiêu huỷ sạch sẽ, làm sao còn để cho người khác tra ra được.

"Cho nên nói, Hoàng thượng thật sự tin Chử bá bá không thông đồng với địch phản quốc, chỉ là bất hạnh không có chứng cứ." Chử Chỉ Linh tổng kết, Thư Quý Thanh gật gật đầu, cố ý nhìn nàng, "Có thể nói như vậy."

Chử Chỉ Linh trong lòng run lên, hắn giống nàng, tin tưởng cha vô tội.

"Kia..." Chử Chỉ Linh dừng một chút, trong lòng giãy giụa, lúc nhìn hắn nỗ lực duy trì sự trấn định, "Hoàng thượng sẽ thay Chử gia lật bản án sao?"

Thư Quý Thanh thấy rất rõ ràng biểu cảm kỳ lạ của nàng, nhưng trong tình cảnh này, hắn vẫn trả lời, "Chứng cứ ngày đó vô cùng xác thực, trẫm sẽ chứng minh Chử Thừa tướng trong sạch, Chử gia trong sạch."

"Hoàng thượng, ngài thực sự không triệu kiến phi tử thị tẩm sao." Chử Chỉ Linh lần thứ hai hỏi câu này, nói là muốn có đáp án, không bằng nói là muốn ý niệm bắt đầu sinh ra trong lòng kia thêm vững chắc.

"Có lẽ tương lai trẫm không thể làm một Hoàng đế tốt." Thư Quý Thanh tạm dừng một chút, "Nhưng trẫm muốn làm người trước sau như một trong lòng nàng, trẫm sẽ cố gắng làm những gì Hoàng đế nên làm, nhưng còn việc con nối dõi, cho trẫm ích kỷ thêm một chút, trẫm đã đáp ứng nàng."

Hắn đã đáp ứng nàng, nắm lấy tay người, cùng nhau đi tới đầu bạc.

Hắn đã đáp ứng nàng, ai nói Hoàng Gia không thể chung tình với một người, hắn không xấu hổ nói cho nàng, nàng phải sinh cho hắn thật nhiều hài tử, đều là con vợ cả, như vậy sẽ không cần lo lắng tranh nhau con nối dõi, cũng không cần lo lắng hậu cung phân tranh.

Hắn đã đáp ứng nàng, hắn sẽ làm một Hoàng đế tốt, giống Tiên đế yêu dân, cũng sẽ làm một trượng phu tốt, phu thê đồng tâm.

Hắn đã đáp ứng nàng, sẽ không phụ bạc nàng, nhưng hắn lại mất đi nàng.

Nước mắt Chử Chỉ Linh vừa mới thu hồi trong khoảnh khắc lại rơi xuống, không tiếng động rơi từ gương mặt nàng xuống bàn nhỏ, một giọt rồi lại một giọt trào ra.

Ánh mắt của nàng quá mức bi thương.

Thư Quý Thanh như bắt được cái gì, rồi lại không có cách nào nhìn rõ ràng, hắn cảm thấy người trước mắt căn bản không phải Thi Mạt Doanh.

"Ngươi là ai." Thư Quý Thanh gian nan mở miệng.

Trà xanh không làm cho miệng bớt chua xót, Chử Chỉ Linh hơi hơi hé miệng, Thư Quý Thanh gấp gáp truy vấn, "Ngươi rốt cuộc là ai!"

"Nếu, Chử tỷ tỷ không chết, Hoàng thượng ngươi sẽ thế nào." Chử Chỉ Linh mắt đẫm lệ nhìn hắn, nếu hắn biết nàng không chết.

"Trẫm sẽ tìm được nàng, trẫm sẽ bảo hộ nàng." Không cho nàng có cơ hội tuyệt vọng tới mức nhảy vực.

"Nếu nàng hoàn toàn thay đổi, Hoàng thượng không nhận ra nàng, không nghe được âm thanh của chính nàng, ngài còn tin tưởng nàng sao."

Lưỡng lưỡng tương vọng(*), Chử Chỉ Linh hỏi làm kích thích chuyện nghi vấn trong lòng hắn, Thư Quý Thanh thấy rõ ràng bi thương trong mắt nàng, có lẽ là không nói nên lời, đáy mắt nàng lấp loé, đâm vào trong lòng hắn.

(*)Lưỡng lưỡng tương vọng: có nghĩa "hai đầu nhìn nhau" hoặc "cách trở nhìn nhau", là một thành ngữ thường dùng để chỉ tình nhân.

"Ngươi rốt cuộc là ai."

Thư Quý Thanh lại một lần nữa đặt câu hỏi.

Chử Chỉ Linh có chút nghẹn ngào, nói không ra lời, cúi đầu nước mắt đã rơi xuống thành một vũng nước nhỏ.

Nàng đã chết một lần, nàng đã tuyệt vọng một lần, cho nên nàng mới không cam lòng tuyệt vọng lần thứ hai, cái gì cũng không dám nói, không dám nhận.

"Ngươi trả lời trẫm, ngươi rốt cuộc là ai!" Thư Quý Thanh thấy nàng cúi đầu, bắt lấy tay nàng, người bắt cả người run rẩy, người bị bắt cả người cũng run rẩy.

Hắn cầm rất đau, gắt gao vững chắc nắm lấy cổ tay nàng, cưỡng bách nàng ngẩng đầu lên, Chử Chỉ Linh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn, nước mắt lã chã rơi, không tiếng động khóc.

"Thi Mạt Doanh, ngươi tốt nhất lập tức nói cho trẫm." Thư Quý Thanh thấp giọng uy hiếp, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt cơ hồ nhiễm mùi tanh hồng.

"Hoàng thượng, nếu nàng hoàn toàn thay đổi, ngài không nhận ra nàng, không nghe được âm thanh của chính nàng, ngài còn tin tưởng nàng sao." Chử Chỉ Linh giờ phút này cố chấp vạn phần, lặp lại câu nói vừa rồi, vẫn tránh không khỏi, đã đến mức tránh không nổi.

Vậy không tránh.

Chử Chỉ Linh đón nhận tầm mắt hắn, giống hắn hỏi nàng cũng lặp lại những lời này, nếu nàng hoàn toàn thay đổi, nếu thanh âm dung mạo tất cả đều thay đổi, hắn còn tin tưởng sao.

"Dung mạo thay đổi, thanh âm thay đổi, nhưng vẫn là nàng, trẫm đương nhiên tin tưởng nàng." Giờ phút này Thư Quý Thanh có chút không thể tin, thật sự hắn phát giác quá muộn.

Tuy trong lòng có đáp án lại giống như không thể tưởng tượng ra, làm hắn khó thể tin.

Vậy cũng đủ.

Chử Chỉ Linh đang khóc bỗng nhiên cười, nhìn hắn, ý cười ở khoé miệng giương lên, đến khi khuôn mặt khác nhau lại xuất hiện biểu tình quen thuộc, Chử Chỉ Linh mở miệng, "Hiện giờ, nàng ở trước mắt ngài, ngài có thể tin?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện