Với nỗi hận đang mang, Văn Chính rất muốn đánh chết Cao Phong ngay tại chỗ, tuy nhiên tâm địa độc ác đó còn muốn kéo dài việc hành hạ anh nên lại nghĩ ra một trò chơi mới. Vẫn hướng mũi súng vào đối phương, hắn đi lùi ra sau đến bên chỗ Dương Thảo đang bị trói, nhanh chóng mở dây thừng ra rồi kéo cô đi ra giữa mảnh đất trống, cũng ở vị trí trước mặt Cao Phong nhưng cách chục bước chân.

Đoán ra ngay gã trung uý sắp làm chuyện xấu xa nào đó, dẫu trong lòng vô cùng sốt ruột nhưng Cao Phong vẫn phải đứng yên tại chỗ và chăm chú quan sát, bản thân chỉ sợ rằng hắn làm hại đến Dương Thảo. Nếu chuyện tồi tệ ấy xảy ra thì anh phải làm gì đây? Cây súng nằm cách chỗ anh đang đứng một đoạn... Suy nghĩ ngổn ngang trong đầu biến mất khi anh nghe Văn Chính cười khỉnh, lúc này hắn vừa cầm súng vừa quàng tay qua hông Dương Thảo hòng kìm giữ lại. Còn cô thì liên tục vùng vẫy để thoát ra, tay vẫn bị trói để ở trước ngực.

- Ngươi lại muốn làm gì cô ấy? - Cao Phong nóng lòng.

- Tôi sẽ không làm gì Dương Thảo đâu nên cậu yên tâm, chỉ là tôi muốn để cô ấy nhìn cho rõ cái cảnh thú vị tiếp theo này...

Nhìn cái nụ cười độc địa của Văn Chính, nỗi sợ hãi trong lòng Dương Thảo càng thêm tăng cao, linh cảm mách bảo rằng hắn sẽ lại làm điều kinh khủng nào đó với Cao Phong. Phải làm sao đây? Nếu cô có thể thoát khỏi tay hắn thì may ra tình thế bất lợi này còn xoay chuyển được, khi nào cô còn ở trong sự kìm giữ của hắn thì anh sẽ tiếp tục bị uy hiếp. Tức thì, Dương Thảo hướng mắt về phía Cao Phong, may mắn thay anh cũng đang nhìn cô. Hai ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc đó như thể truyền đến nhau một tín hiệu ngầm, chẳng cần nhiều lời mà họ đã nắm bắt được ý định từ đối phương nên liền khẽ gật đầu.

Ngay lập tức, Dương Thảo giơ chân lên đạp mạnh gót giày nhọn hoắt xuống mũi giày boot của Văn Chính khiến hắn vừa giật mình vừa đau, liền cúi người xuống theo phản xạ. Trong tích tắc, Cao Phong chạy về phía khẩu súng lục nằm ở phía xa. Còn Dương Thảo, nhân lúc hắn thả lỏng cánh tay thì vùng thoát ra, bỏ chạy. Thế nhưng khi cô vừa chạy ra đến khoảng giữa hai người đàn ông là Cao Phong lẫn Văn Chính đều cùng lúc giơ súng về phía đối phương. Khung cảnh khi đó có thể miêu tả rằng, Dương Thảo đang đứng ở giữa hai họng súng!

- Mau đứng lại!

Dương Thảo giật mình bởi nghe tiếng Văn Chính thét lớn, phản ứng tiếp theo là dừng bước và đứng yên. Trước mặt cô là họng súng của Cao Phong, còn sau lưng là họng súng của gã trung uý họ Phó. Tình huống khó lường này nằm ngoài dự tính khiến Cao Phong lâm vào cảnh khó xử, vốn dĩ định lấy súng để bắn gã trung uý, nay lại vướng ngay Dương Thảo làm kế hoạch đổ vỡ rồi. Về phần Văn Chính, bản thân vô cùng đắc ý khi thấy hai người nọ bị "gậy ông đập lưng ông".

- Cao Phong! Nếu muốn giết tôi thì cậu phải bắn qua người Dương Thảo, tôi nhất định sẽ đứng yên tại chỗ chờ! Mau bắn đi!

Nghe rõ lời thách thức tàn bạo đó, Cao Phong giận lắm, tay nắm chặt khẩu súng hệt muốn nghiền nát nó. Đối diện, Dương Thảo nhìn nỗi bất lực trên mặt anh mà lòng quặn thắt, đau đớn khi bản thân lần nữa lại vô tình đẩy anh vào tình thế khó khăn muôn vàn. Cô vẫn đứng lặng đi, bên tai nghe tiếng bước chân ở phía sau, tiếp đến bị Văn Chính quàng cánh tay rắn chắc qua bờ vai, siết chặt. Cơ hội duy nhất đã thất bại, nay thấy gã trung uý đã bắt Dương Thảo trở lại thì Cao Phong chẳng còn cách nào khác ngoài việc hạ súng xuống...

- Hai người giỏi thật, đứng ở khoảng cách xa như vậy mà cũng có thể tâm ý tương thông để rồi cùng nhau hành động! - Văn Chính hết nhìn Cao Phong rồi chuyển sang Dương Thảo, cười ác độc - Bây giờ thì đến lượt tôi!

Chẳng để hai người nọ kịp hiểu gì là Văn Chính lập tức bóp cò, viên đạn thoát ra bay đến chỗ Cao Phong rồi xẹt qua cánh tay anh, lớp vải áo rách toạc để lộ một vết xước rướm máu trên da thịt. Trong phút chốc, Cao Phong thoáng nhíu mày. Còn Dương Thảo thì hốt hoảng bởi không ngờ lần này Văn Chính lại bắn thật! Như nhận ra dáng vẻ sửng sốt của cả hai người ấy, Văn Chính tiếp tục thú vui mới ấy, đó là bắn tiếp phát thứ hai. Và lần này, viên đạn bay sượt qua cánh tay còn lại của Cao Phong để lại một vết xước mới. Cứ thế, hắn thoả mãn trêu đùa với "con mồi".

Không ngờ Văn Chính lại mất nhân tính như vậy, Dương Thảo phản ứng ngay:

- Làm ơn dừng lại đi! Đừng bắn nữa!

Nghe lời van xin khẩn thiết đó, Văn Chính nheo mắt đồng thời hỏi Cao Phong:

- Cô ấy đang lo lắng cho cậu lắm đấy, còn cậu Phong thế nào? Cao Phong vẫn hoàn toàn im lặng, cả người đứng yên chẳng nhúc nhích dù mấy vết thương do đạn gây ra đang tạo cảm giác nhưng nhức, đôi mắt luôn giữ sự kiên định không đổi. Chính điều đó càng khiến Văn Chính thêm bức bối, ngoài mặt thì cười khoái chí nhưng trong lòng lấy làm khó chịu trước biểu hiện bình thản của tên công tử. Đã bị thương khắp người rồi mà còn mang cái vẻ ngạo mạn đáng ghét ấy, hắn tự nhủ và lần này nhất định phải khiến kẻ thù phát run mới thôi.

Văn Chính lại bóp cò, viên đạn bay vút đến khuôn mặt của Cao Phong. Anh không né tránh, trong đáy mắt phản chiếu hình ảnh cái vật gây sát thương kia đang xé gió lao thẳng đến và vẻ như cũng biết rõ hướng bay của nó. Quả nhiên đạn đã sượt qua gò má anh, bỏng rát đến khó tả, một đường rướm máu hiển hiện trên da mặt. Khi ấy trời đã về chiều, nắng chợt nhiên tắt hẳn và gió bỗng chốc thổi mạnh làm tung bay những chiếc lá héo úa đang rơi xoà, vài sợi tóc rũ nhẹ xuống vầng trán Cao Phong. Ánh mắt anh tối sầm lại, càng lúc càng trở nên sắc bén, khuôn mặt trông đầy sát khí, tất cả thần thái ấy khiến người ta thấy lạnh toát.

Sững sờ trong phút chốc, Dương Thảo nhìn vết xước trên mặt chàng trai, gọi lớn:

- Cao Phong! Cao Phong!

Dương Thảo càng vùng vẫy kịch liệt thì Văn Chính càng thêm khoái trá, lúc này đang quan sát dáng vẻ điềm nhiên như không của Cao Phong, tự nhủ tay công tử này gan lì hơn mình tưởng. Nhưng anh cứ tỏ ra cứng cỏi thì hắn lại càng bức bối vô cùng, nhất quyết phải làm anh giận điên lên mới thoả mãn.

Nhanh chóng nghĩ ra một hành động sẽ khiến Cao Phong phải vứt bỏ cái vẻ bình tĩnh đáng ghét ấy, bàn tay đang siết chặt vai Dương Thảo liền đưa lên giữ lấy chiếc cằm của cô rồi đẩy nhẹ khuôn mặt tràn đầy lo âu đó quay qua, gã trung uý họ Phó cười khỉnh một cái tiếp theo kề mặt đến muốn hôn lên môi cô. Mắt mở to kinh ngạc, phản ứng từ Dương Thảo nhanh như cắt, đã lập tức xoay mặt đi và nói lớn:

- Không...! Dừng lại đi!

Và đúng với suy đoán trước đó, Văn Chính tức thì nghe chất giọng đầy giận dữ từ Cao Phong khi thình lình gọi lên ba từ: "Phó Văn Chính!".

Văn Chính chỉ liếc mắt thôi mà đã trông rõ dáng vẻ phẫn nộ lẫn điên tiết đó, cái tia nhìn lạnh lẽo kia hướng thẳng đến như muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh, răng nghiến lại, hai bàn tay cùng lúc siết chặt. Cao Phong nhích chân lên trước một bước nhưng sau đó phải khựng lại, vẻ như anh đang ở giữa lằn ranh hoặc là phản kháng hoặc là giữ tính mạng cho Dương Thảo. Cũng bởi biểu hiện bất lực hằn rõ trên gương mặt anh, lần nữa khiến Văn Chính thêm phấn khích tột độ.

Vốn dĩ còn muốn bày ra tiếp nhiều trò thú vị nữa thế nhưng thời gian không cho phép Văn Chính kéo dài chuyện này thêm, trời đã nhập nhoạng và biết đâu đám vệ sĩ kia đánh bại được nhóm quân nhân rồi đang trên đường đến đây thì sao, hắn nhất định phải xử lý Cao Phong ngay tại đây, vào ngày hôm nay! Sau cùng, hắn cũng chịu nhìn thẳng về phía anh, điệu độ bình thường trở lại, nói rõ ràng:

- Cuộc chơi nào cũng đến lúc phải dừng lại, đáng tiếc là tôi bắt đầu chán cái trò đùa giỡn với cậu Phong rồi! Dĩ nhiên, cái kết chính là tôi sẽ giết cậu!

Tay vẫn còn siết chặt, Cao Phong lặng thinh với ý nghĩ, lý nào số mình đã tận?

Trong khi Văn Chính mãi nói nhăng nói cuội thì suy nghĩ trong đầu Dương Thảo chạy liên tục không ngừng, dĩ nhiên là về việc cứu Cao Phong. Cô biết anh có thể chấp nhận vì mình mà hi sinh thế nhưng bản thân cô lại không chịu được điều kinh khủng đó! Hai người đã vượt qua bao nhiêu tổn thương đau khổ mới có thể ở bên nhau, chẳng có lý do gì lại bị ngăn cản bởi một gã biến chất như Phó Văn Chính! Dương Thảo không cam tâm! Cô bước chân vào tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở" này, chấp nhận trải qua muôn vàn chuyện khó khăn chỉ bởi muốn nắm tay người đàn ông đó đi đến cuối cùng, và quan trọng là thay đổi kết cục bi thảm của anh! Lý nào cô lại buông xuôi chấp nhận sự an bài từ tác giả Mộng?

Với lòng mong mỏi cao độ ấy, Dương Thảo đưa mắt nhìn xung quanh để rồi ngừng lại nơi mép vực ở phía sau lưng mình. Bỗng chốc trong đầu cô vừa nghĩ đến một việc... Dương Thảo biết rất rõ nếu làm vậy thì bản thân cũng sẽ không còn đường quay về, nhưng trước mắt đây là cách duy nhất và cần thiết nhất! Nếu cố thoát khỏi tay Văn Chính thì chưa chắc cô và Cao Phong thoát được họng súng của hắn, vì thế điều cần làm chính là giết hắn trước!

Ngầm hiểu được kết cục của mình sẽ ra sao, Dương Thảo bất giác sợ hãi, liền nhìn về phía Cao Phong. Cô sợ phải xa anh vĩnh viễn, sợ anh nhất định sẽ đau lòng... Dù vậy sự quyết tâm đã mạnh mẽ đến nỗi cô chấp nhận hết tất cả, chỉ cần anh sống thì cô đã mãn nguyện, xem như ý muốn ban đầu cũng thành toại! Cố ngăn nhịp đập vội vã của trái tim đồng thời cả cảm xúc đau đớn đang cuộn trào, Dương Thảo mạnh mẽ nhìn Cao Phong để được tiếp thêm sức mạnh, cất tiếng nghe thật rõ hòng cắt ngang những lời huyên thuyên vô nghĩa từ gã trung uý.

- Cao Phong, có một vài chuyện em đã không thể nói rõ với anh ngay từ đầu nhưng bây giờ xin anh hãy nghe những lời em nói... Em là đứa trẻ không ai yêu thương, còn người thật sự quan tâm thì đã không còn trên đời nữa. Kể từ khi bước vào thế giới này, được quen biết mọi người và đặc biệt là có thể gặp gỡ Cao Phong, đối với em đây là khoảng thời gian mỹ mãn nhất. Yêu anh, đau khổ vì anh, thậm chí hi sinh vì anh, tất cả đều xứng đáng! Em chỉ xin anh một điều duy nhất... đó là đừng quên em, dẫu sau này anh sẽ lấy người phụ nữ khác, nhưng chỉ một chút thôi để em được tiếp tục sống trong trái tim anh.

Trong khi Văn Chính nhíu mày khó hiểu thì Cao Phong chăm chú nhìn đôi mắt ngấn lệ của Dương Thảo, bản thân không hề hiểu gì về những lời nói buồn thương ấy thế nhưng tiếp theo anh đã chậm rãi trả lời rằng:

- Một người con gái như em, làm sao anh có thể quên được đây...?

Dương Thảo cố ngăn giọt lệ chực rơi khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời đó, tưởng chừng như chứa đựng cả biển trời yêu thương, lòng không ngăn được mà cười khẽ một tiếng. Cô gật đầu, chỉ cần nghe câu nói ấy thôi đã đủ rồi!

Đợi cơn xúc động qua đi, Dương Thảo lạnh lùng khi hỏi gã trung uý:

- Phó Văn Chính, có phải ngài muốn chúng ta ở bên nhau mãi mãi?

- Dương Thảo, em lại giở trò gì...

- Được! Vậy thì bây giờ ngài hãy cùng tôi đi xuống địa ngục!

Dứt lời, Dương Thảo mím môi đồng thời dùng tất cả sức lực đẩy lùi Văn Chính ra phía sau, nhắm chừng khoảng cách chỗ họ đứng đến mép vực chỉ tầm mười bước chân đổ lại, vì vậy cô đã đẩy hắn thật nhanh và thật mạnh để không bị ngừng lại giữa chừng. Về phần Văn Chính, do quá bất ngờ cộng thêm việc bị đẩy đột ngột nên chẳng kịp phản ứng, đôi chân cứ thế bước lùi mà không sao ghìm lại được. Đến khi xoay lưng qua nhìn thì hắn mới phát hiện mép vực đã ở ngay phía sau! Trong tích tắc hắn hiểu ngay rằng Dương Thảo muốn giết mình, để rồi lòng căm phẫn với ý nghĩ: Nếu có chết thì hắn cũng phải mang cô theo cùng!

Cao Phong, sau một lúc ngỡ ngàng liền chuyển qua sửng sốt vì đã hiểu ra sự việc, lập tức chạy đến đồng thời giơ tay về phía trước, miệng gọi tên Dương Thảo!

Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là sẽ rơi xuống vực, bấy giờ Dương Thảo mau chóng nhìn trở lại Cao Phong đang hối hả chạy lại, mỉm cười nói khẽ:

- Cuối cùng, em cũng cứu được anh rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện