Đúng lúc từ bên dưới nhà vang lên âm thanh ồn ào, bà Hoàng tự khắc đoán là Cao Đình, ông Nhuận và những người họ hàng còn lại của nhà họ Cao đã đến. Dù biết rõ cuộc đối mặt ngày hôm nay mình đã thua thế nhưng bà vẫn phải đường hoàng bước xuống đó, chấp nhận kết cục định sẵn này. Sau cùng bà Hoàng đã không ôm lấy Cao Phong mà mau chóng đi ngang qua, nhưng rồi lúc đặt chân đến ngưỡng cửa thì bà chậm rãi quay lại, nói một câu:
- Dù có thế nào đi nữa, con vẫn luôn là con trai của mẹ!
Mong mỏi của bà Hoàng vào thời khắc đó chính là Cao Phong đừng xoay lưng lại nhìn mẹ và thời may khi anh vẫn đứng yên, không một chút phản ứng. Nguyên do là bởi bà muốn nhìn lần cuối bóng dáng của con trai, thân hình cao lớn đó, tấm lưng áo veston rộng đứng ngược chiều sáng hắt vào từ cửa sổ, từng sợi tóc ngắn sau ót run se sẽ, bờ vai lúc nào cũng căng lên như thể luôn gồng gánh mọi thứ... Những hình ảnh đó sẽ khắc sâu trong tâm trí người mẹ ấy, kể từ bây giờ cho đến hết phần đời còn lại. Đứa trẻ ngày nào vẫn luôn mong chờ mẹ giờ đây đã hoàn toàn khôn lớn, trở thành người đàn ông mạnh mẽ và đủ sức bảo vệ người quan trọng nhất! Có lẽ đối với bà bây giờ, chỉ cần điều ấy là đủ rồi!
Bên tai lắng nghe rất rõ tiếng bước chân của mẹ từ từ xa dần, bấy giờ Cao Phong mới đưa mắt nhìn bức ảnh người phụ nữ cao sang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là cậu bé trạc mười tuổi với nụ cười tươi tắn, bàn tay nhỏ bé ấy nằm gọn trong lòng bàn tay của bà. Ánh nắng nhàn nhạt từ bên ngoài chiếu rọi nhẹ nhàng lên từng đường nét trên bức ảnh treo tường, làm cho khoảnh khắc hạnh phúc khi đó sống lại thật rực rỡ. Anh khẽ mỉm cười, giọt lệ đọng dưới cằm rơi xuống vỡ tan...
Ông Vận và người nhà họ Đào còn trong tình huống căng thẳng thì thấy bà Hoàng bước xuống, chẳng nói chẳng rằng đi đến giữa đại sảnh và nhìn những người đang đứng ngay trước mặt. Cao Đình, Dương Thảo, Mai Cẩm Tú, Lương Bằng, ông Nhuận, bà Hạnh với mấy chục người họ hàng bên gia đình chồng. Tiếp theo đến người cuối cùng và cũng gây bất ngờ nhất chính là ông Lim ngồi trên xe lăn trong dáng vẻ hoàn toàn bình thường, có nghĩa ông đã lấy lại được ý thức. Ngay lúc này ông đang hướng đôi mắt hết sức quả quyết về phía vợ.
Quan sát bà Hoàng không có chút biến sắc trước việc chồng đã bình phục, Dương Thảo ngầm thán phục người phụ nữ này, lại nghĩ hẳn trong lòng bà cũng phải mang chút ngạc nhiên. Ngay cả cô cũng rất kinh ngạc khi lúc ấy nghe Cẩm Tú ở bên ngoài cửa phòng báo tin ông Lim đã tỉnh lại! Bây giờ điều cô khó hiểu đó là vì sao không thấy Cao Phong? Đáng lý anh phải có mặt ở đây từ sớm rồi mới phải. Cô liền nhớ lại khi nãy bà Hoàng từ trên lầu bước xuống, nên đoán rằng có thể anh đang ở trên đấy và hai mẹ con vừa có cuộc gặp mặt riêng. Nghĩ, chuyện của nhà họ Cao cũng không cần đến lượt mình giải quyết, cô chậm rãi rời chỗ.
Việc Dương Thảo ra khỏi đại sảnh và đi lên lầu không khiến bà Hoàng bận tâm, bây giờ chỉ đang nhìn ông Lim, mỉm cười mà rằng:
- Thế ra đám vệ sĩ tôi phái đến đã trở thành lũ vô tích sự khi không hề báo một tin tức gì về việc hồi phục của ông.
Im lặng chốc lát sau đó ông Lim cất giọng, một thời gian dài không nói chuyện khiến cho âm thanh nơi cổ họng trở nên trầm đục khó nghe:
- Tất cả là nhờ Mai Cẩm Tú...
Bà Hoàng dời mắt sang cô gái đang đứng bên cạnh Cao Đình, không còn một khuôn mặt dịu dàng thuỳ mị nữa mà ngay lúc này trông Cẩm Tú thật cứng cỏi, ánh mắt hướng về phía bà cũng rất mạnh mẽ đồng thời có chút sắc lạnh. Quả nhiên người tính không bằng trời tính, có ai ngờ rằng một phụ nữ mưu mô như bà sau cùng lại bị thua trong tay người con gái yếu đuối mỏng manh như sương khói đó.
Bắt gặp bà Hoàng nhìn mình không chớp mắt, bản thân cũng tự hiểu bà đang nghĩ gì cũng như đang cảm thấy thế nào, Cẩm Tú cất tiếng thật rõ ràng:
- Kể từ lúc bà khiến tôi bị sẩy thai, tôi đã tự hứa với lòng rằng, nhất định phải bắt bà trả giá cho những tội ác mình đã gây ra!
Cao Đình cũng mang cùng tâm trạng phẫn nộ và căm hận giống Cẩm Tú, đặc biệt là sau khi nghe cô nói rõ về cái chết của đứa con mới thành hình.
- Đào Thị Hoàng! Những việc bà đã làm, ngay cả trời đất cũng không dung tha!
- Thật không ngờ, lòng dạ của chị lại độc ác đến dường này! - Bà Hạnh lắc đầu.
- Đào Văn Biện đã bị bắt rồi, chị cũng nên bỏ cuộc đi! - Đến lượt ông Nhuận.
Bà Hoàng bất giác buồn cười và tự hỏi chuyện gì thế này, bây giờ không còn là cuộc họp gia đình nữa mà đã chuyển qua là một buổi kết tội bà ư? - Tôi làm sai thế nào cũng không cần các người thay nhau lên án. Đã đến nước này, những chuyện đã gây ra thì tôi sẽ tự gánh lấy sự trừng phạt.
Trông dáng vẻ vô cảm từ vợ, ông Lim chẳng nói gì mà khẽ đưa mắt sang những người đang đứng phía sau lưng bà, từ ông Vận cho đến người nhà họ Đào, đáng nói là còn có người nhà họ Cao nữa chứ. Vừa trông thấy ánh mắt của ông Lim, tức thì mấy người họ hàng kia liền trở nên e dè rồi lần lượt nhìn nhau, tiếp theo không ai bảo nhau câu nào mà tự động lùi ra sau vài bước. Hành động ấy giống như họ từ bỏ việc đi theo Đào Thị Hoàng! Hiển nhiên bà Hoàng cũng phát hiện ra điều đó, liền nhếch mép cười khỉnh khi chuyện đời là vậy, toàn lũ "ăn cháo đá bát".
- Tai nạn của tôi, xem như bà không liên quan, thế nhưng bà lại tập họp những kẻ ủng hộ mình cốt để thâu tóm nhà họ Cao, lại còn gây ra bao chuyện thất đức, cùng em trai buôn bán bạch phiến! Thế này thì tôi chẳng còn gì để nói với bà nữa...
Đối với bà Hoàng, ai chỉ trích đều không quan trọng riêng người đàn ông này mà nói những lời phê phán đó thì bà nào chịu được, liền tiến đến trước mặt ông.
- Cao Lim, ở đây ai cũng có thể chê trách tôi, riêng ông thì không! Kể từ lúc trở thành vợ chồng, đã bao giờ tôi không làm tròn bổn phận, dù bản thân là cô Hai của nhà họ Đào nhưng tôi vẫn hết lòng hết dạ chăm sóc ông! Còn ông thì sao? Chưa bao giờ ông đối tốt với tôi, xem tôi như một người vợ, chẳng những vậy còn léng phéng với ả Lệ Trầm! Tôi có lỗi với người khác nhưng không có lỗi với ông!
Bà Hoàng nói ra hết những ấm ức trong lòng, biểu hiện lãnh đạm ban nãy đã biến mất giờ đây chỉ còn nỗi uất nghẹn của một người vợ bị chồng đối xử bất công. Hẳn vì thế mà ông Lim đã im lặng, trong phút chốc cũng phải nhìn lại những gì từng làm với bà. Dường như ngay từ đầu, chính ông cũng đã không công bằng với bà. Và phải chăng vì điều đó mà dẫn đến việc trở mặt của hai vợ chồng hôm nay?
- Sai lầm lớn nhất của Đào Thị Hoàng này chính là trở thành vợ của Cao Lim!
Câu tuyên bố sau cùng đó vừa dứt thì đúng lúc, thiếu uý Hữu cùng toán cảnh sát ập vào nhà, lại trông thấy cảnh rất nhiều người đang có mặt ở trong đại sảnh thì cũng bắt đầu hiểu một cuộc họp gia đình đang diễn ra. Trong lúc thiếu uý Hữu còn chưa kịp lên tiếng thì bà Hoàng đã mau chóng cất giọng rành rọt:
- Tôi là Đào Thị Hoàng, muốn bắt thì cứ bắt đi!
Sớm đã nghe danh Đào Thị Hoàng, vợ Cao Lim, không phải dạng đàn bà đơn giản nên thiếu uý Hữu cứ ngỡ khi đến đây bà ta nhất định phản kháng đến cùng, hoặc không thì cũng chối cãi tội lỗi, thế mà ngờ đâu bà lại đường hoàng đứng ở trước mặt anh giơ hai tay ra chờ sẵn chiếc còng số tám. Trước biểu hiện bình tĩnh đến không tưởng ấy, vị thiếu uý cũng có đôi chút bội phục liền bước đến còng tay bà. Lúc đi ngang qua chồng, bà Hoàng cố ý chậm chân lại để nói điều sau cùng:
- Ông cứ việc oán hận tôi thế nhưng đừng trách Cao Phong! Tất cả những chuyện nó làm đều vì ông, vì nhà họ Cao này và vì đứa con trai yêu quý của ông!
Chẳng bận tâm đến phản ứng của ông Lim, bà Hoàng cứ thế đi theo thiếu uý Hữu, và khi vừa ra khỏi đại sảnh bà bỗng nhiên nghe một câu:
- Tôi xin lỗi...
Ba từ đó vang lên thật khẽ và nhỏ nhưng lại vô cùng đúng lúc, phát ra từ chính người đã có lỗi với bà Hoàng. Để rồi trái tim người vợ đó tưởng chừng như được xoa dịu dù chỉ trong một thời khắc ngắn ngủi. Kìm nén dòng cảm xúc nơi lồng ngực, bà vẫn hướng mắt về phía trước và cất bước.
Khi bà Hoàng được giải ra bên ngoài thì khi ấy, Dương Thảo cũng đứng trong phòng làm việc của ông Lim khá lâu, cái nhìn dịu dàng đó vẫn không hề rời khỏi bóng dáng Cao Phong đang ngồi trên bậu cửa sổ đầy câm lặng. Bàn tay cầm áo veston, một chân gác hờ trên bậu cửa, cả người nghiêng nhẹ đồng thời quay mặt nhìn ra bên ngoài, trông anh thật sáng bừng dưới ánh nắng buổi sớm. Tấm rèm vải màu trắng trong suốt cứ bay phất phơ, rồi vô tình chạm khẽ vào người anh.
Chậm rãi, Dương Thảo tiến đến gần và cố gắng không gây tiếng động quá lớn, khi đã đứng ngay sau lưng Cao Phong ở khoảng cách vừa đủ thì cô nhẹ nhàng vòng cánh tay qua cổ anh ôm chặt. Tựa gò má vào mái tóc ấy, cô nhắm mắt lại. Hai người đều không nói gì với nhau ngoài sự yên lặng đầy thấu hiểu. Có lẽ đối với mỗi người, chỉ cần thế thôi cũng đã đủ an ủi nhau.
Bên tai nghe âm thanh nổ máy xe, Dương Thảo mở mắt ra rồi nhìn theo những chiếc xe jeep chạy ra khỏi nhà họ Cao, mang theo cả bà Hoàng. Trong phút chốc, cô cảm nhận rõ sự run khẽ từ bờ vai Cao Phong, mới đưa mắt nhìn xuống nhưng chỉ thấy hàng mi trĩu nặng và chiếc mũi cao, không thể thấy được đôi mắt ấy thế nào.
"Vết thương bên hông do viên đạn bắn xoáy vào, không ngừng chảy ra những dòng máu đặc quánh, khiến Cao Phong cảm giác nhức nhối lẫn đau đớn khôn xiết. Bàn tay phải bịt chặt vết thương, đôi chân lê lết dưới trời đêm giá lạnh, anh cố gắng đi vào sạp báo nhỏ rồi nhìn ông chủ sạp đang sửng sốt, cất giọng thều thào:
"Tôi... muốn gọi điện thoại..."
Nói xong, Cao Phong đã bắt gặp chiếc điện thoại bàn cũ kỹ nằm trên chồng báo, liền dùng hết sức lực lao đến đó, chụp lấy ống nghe và run rẩy quay số gọi. Anh ngồi bệt dưới đất, dùng bả vai kẹp chặt điện thoại, một lúc sau bên tai nghe giọng của bà Hoàng cất lên.
"Mẹ... có từng yêu thương con không...?"
"Đêm hôm khuya khoắc, con còn gọi điện làm gì?"
"Nếu bây giờ con chết... mẹ có vì con mà khóc?"
"Mẹ không có thì giờ để nghe những lời không đâu đó, con mau về nhà đi!"
Nghe âm thanh cúp điện thoại, Cao Phong bất giác cười cười, tay buông lơi ống nghe. Đứng dậy với dáng vẻ thất thần, anh lê đôi chân nặng trịch rời khỏi sạp báo, bước đi vô định trong đêm tối không ánh đèn. Người cuối cùng anh muốn gặp nhất trước khi chết cũng chối bỏ anh rồi. Trên nền đất đọng lại những giọt máu đỏ như cánh hoa đào rơi lả tả.
Đến khi không còn sức lực nữa thì Cao Phong ngã vào một bức tường, tiếp theo từ từ ngồi xuống đất, hơi thở nặng nề phả vào gió đêm. Ngửa mặt ngước nhìn trời tối mịt mùng chẳng có lấy một vì sao, chỉ có những hạt bụi đêm bay xoà khoả lấp đôi mắt ngấn nước đó.
Kẻ đến với thế giới này trong cô độc thì đến lúc chết cũng sẽ cô độc..."
Cao Phong trong "Yêu em tựa hơi thở" bản gốc, vào giây phút cuối cùng ấy thật đáng thương, đơn độc tận cùng. Và Dương Thảo không muốn Cao Phong của bây giờ cũng mang tâm trạng tang thương đó. Cô muốn cùng anh trải qua thời khắc khó khăn này, bởi chính bản thân cũng là đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi.
- Dù có thế nào đi nữa, con vẫn luôn là con trai của mẹ!
Mong mỏi của bà Hoàng vào thời khắc đó chính là Cao Phong đừng xoay lưng lại nhìn mẹ và thời may khi anh vẫn đứng yên, không một chút phản ứng. Nguyên do là bởi bà muốn nhìn lần cuối bóng dáng của con trai, thân hình cao lớn đó, tấm lưng áo veston rộng đứng ngược chiều sáng hắt vào từ cửa sổ, từng sợi tóc ngắn sau ót run se sẽ, bờ vai lúc nào cũng căng lên như thể luôn gồng gánh mọi thứ... Những hình ảnh đó sẽ khắc sâu trong tâm trí người mẹ ấy, kể từ bây giờ cho đến hết phần đời còn lại. Đứa trẻ ngày nào vẫn luôn mong chờ mẹ giờ đây đã hoàn toàn khôn lớn, trở thành người đàn ông mạnh mẽ và đủ sức bảo vệ người quan trọng nhất! Có lẽ đối với bà bây giờ, chỉ cần điều ấy là đủ rồi!
Bên tai lắng nghe rất rõ tiếng bước chân của mẹ từ từ xa dần, bấy giờ Cao Phong mới đưa mắt nhìn bức ảnh người phụ nữ cao sang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là cậu bé trạc mười tuổi với nụ cười tươi tắn, bàn tay nhỏ bé ấy nằm gọn trong lòng bàn tay của bà. Ánh nắng nhàn nhạt từ bên ngoài chiếu rọi nhẹ nhàng lên từng đường nét trên bức ảnh treo tường, làm cho khoảnh khắc hạnh phúc khi đó sống lại thật rực rỡ. Anh khẽ mỉm cười, giọt lệ đọng dưới cằm rơi xuống vỡ tan...
Ông Vận và người nhà họ Đào còn trong tình huống căng thẳng thì thấy bà Hoàng bước xuống, chẳng nói chẳng rằng đi đến giữa đại sảnh và nhìn những người đang đứng ngay trước mặt. Cao Đình, Dương Thảo, Mai Cẩm Tú, Lương Bằng, ông Nhuận, bà Hạnh với mấy chục người họ hàng bên gia đình chồng. Tiếp theo đến người cuối cùng và cũng gây bất ngờ nhất chính là ông Lim ngồi trên xe lăn trong dáng vẻ hoàn toàn bình thường, có nghĩa ông đã lấy lại được ý thức. Ngay lúc này ông đang hướng đôi mắt hết sức quả quyết về phía vợ.
Quan sát bà Hoàng không có chút biến sắc trước việc chồng đã bình phục, Dương Thảo ngầm thán phục người phụ nữ này, lại nghĩ hẳn trong lòng bà cũng phải mang chút ngạc nhiên. Ngay cả cô cũng rất kinh ngạc khi lúc ấy nghe Cẩm Tú ở bên ngoài cửa phòng báo tin ông Lim đã tỉnh lại! Bây giờ điều cô khó hiểu đó là vì sao không thấy Cao Phong? Đáng lý anh phải có mặt ở đây từ sớm rồi mới phải. Cô liền nhớ lại khi nãy bà Hoàng từ trên lầu bước xuống, nên đoán rằng có thể anh đang ở trên đấy và hai mẹ con vừa có cuộc gặp mặt riêng. Nghĩ, chuyện của nhà họ Cao cũng không cần đến lượt mình giải quyết, cô chậm rãi rời chỗ.
Việc Dương Thảo ra khỏi đại sảnh và đi lên lầu không khiến bà Hoàng bận tâm, bây giờ chỉ đang nhìn ông Lim, mỉm cười mà rằng:
- Thế ra đám vệ sĩ tôi phái đến đã trở thành lũ vô tích sự khi không hề báo một tin tức gì về việc hồi phục của ông.
Im lặng chốc lát sau đó ông Lim cất giọng, một thời gian dài không nói chuyện khiến cho âm thanh nơi cổ họng trở nên trầm đục khó nghe:
- Tất cả là nhờ Mai Cẩm Tú...
Bà Hoàng dời mắt sang cô gái đang đứng bên cạnh Cao Đình, không còn một khuôn mặt dịu dàng thuỳ mị nữa mà ngay lúc này trông Cẩm Tú thật cứng cỏi, ánh mắt hướng về phía bà cũng rất mạnh mẽ đồng thời có chút sắc lạnh. Quả nhiên người tính không bằng trời tính, có ai ngờ rằng một phụ nữ mưu mô như bà sau cùng lại bị thua trong tay người con gái yếu đuối mỏng manh như sương khói đó.
Bắt gặp bà Hoàng nhìn mình không chớp mắt, bản thân cũng tự hiểu bà đang nghĩ gì cũng như đang cảm thấy thế nào, Cẩm Tú cất tiếng thật rõ ràng:
- Kể từ lúc bà khiến tôi bị sẩy thai, tôi đã tự hứa với lòng rằng, nhất định phải bắt bà trả giá cho những tội ác mình đã gây ra!
Cao Đình cũng mang cùng tâm trạng phẫn nộ và căm hận giống Cẩm Tú, đặc biệt là sau khi nghe cô nói rõ về cái chết của đứa con mới thành hình.
- Đào Thị Hoàng! Những việc bà đã làm, ngay cả trời đất cũng không dung tha!
- Thật không ngờ, lòng dạ của chị lại độc ác đến dường này! - Bà Hạnh lắc đầu.
- Đào Văn Biện đã bị bắt rồi, chị cũng nên bỏ cuộc đi! - Đến lượt ông Nhuận.
Bà Hoàng bất giác buồn cười và tự hỏi chuyện gì thế này, bây giờ không còn là cuộc họp gia đình nữa mà đã chuyển qua là một buổi kết tội bà ư? - Tôi làm sai thế nào cũng không cần các người thay nhau lên án. Đã đến nước này, những chuyện đã gây ra thì tôi sẽ tự gánh lấy sự trừng phạt.
Trông dáng vẻ vô cảm từ vợ, ông Lim chẳng nói gì mà khẽ đưa mắt sang những người đang đứng phía sau lưng bà, từ ông Vận cho đến người nhà họ Đào, đáng nói là còn có người nhà họ Cao nữa chứ. Vừa trông thấy ánh mắt của ông Lim, tức thì mấy người họ hàng kia liền trở nên e dè rồi lần lượt nhìn nhau, tiếp theo không ai bảo nhau câu nào mà tự động lùi ra sau vài bước. Hành động ấy giống như họ từ bỏ việc đi theo Đào Thị Hoàng! Hiển nhiên bà Hoàng cũng phát hiện ra điều đó, liền nhếch mép cười khỉnh khi chuyện đời là vậy, toàn lũ "ăn cháo đá bát".
- Tai nạn của tôi, xem như bà không liên quan, thế nhưng bà lại tập họp những kẻ ủng hộ mình cốt để thâu tóm nhà họ Cao, lại còn gây ra bao chuyện thất đức, cùng em trai buôn bán bạch phiến! Thế này thì tôi chẳng còn gì để nói với bà nữa...
Đối với bà Hoàng, ai chỉ trích đều không quan trọng riêng người đàn ông này mà nói những lời phê phán đó thì bà nào chịu được, liền tiến đến trước mặt ông.
- Cao Lim, ở đây ai cũng có thể chê trách tôi, riêng ông thì không! Kể từ lúc trở thành vợ chồng, đã bao giờ tôi không làm tròn bổn phận, dù bản thân là cô Hai của nhà họ Đào nhưng tôi vẫn hết lòng hết dạ chăm sóc ông! Còn ông thì sao? Chưa bao giờ ông đối tốt với tôi, xem tôi như một người vợ, chẳng những vậy còn léng phéng với ả Lệ Trầm! Tôi có lỗi với người khác nhưng không có lỗi với ông!
Bà Hoàng nói ra hết những ấm ức trong lòng, biểu hiện lãnh đạm ban nãy đã biến mất giờ đây chỉ còn nỗi uất nghẹn của một người vợ bị chồng đối xử bất công. Hẳn vì thế mà ông Lim đã im lặng, trong phút chốc cũng phải nhìn lại những gì từng làm với bà. Dường như ngay từ đầu, chính ông cũng đã không công bằng với bà. Và phải chăng vì điều đó mà dẫn đến việc trở mặt của hai vợ chồng hôm nay?
- Sai lầm lớn nhất của Đào Thị Hoàng này chính là trở thành vợ của Cao Lim!
Câu tuyên bố sau cùng đó vừa dứt thì đúng lúc, thiếu uý Hữu cùng toán cảnh sát ập vào nhà, lại trông thấy cảnh rất nhiều người đang có mặt ở trong đại sảnh thì cũng bắt đầu hiểu một cuộc họp gia đình đang diễn ra. Trong lúc thiếu uý Hữu còn chưa kịp lên tiếng thì bà Hoàng đã mau chóng cất giọng rành rọt:
- Tôi là Đào Thị Hoàng, muốn bắt thì cứ bắt đi!
Sớm đã nghe danh Đào Thị Hoàng, vợ Cao Lim, không phải dạng đàn bà đơn giản nên thiếu uý Hữu cứ ngỡ khi đến đây bà ta nhất định phản kháng đến cùng, hoặc không thì cũng chối cãi tội lỗi, thế mà ngờ đâu bà lại đường hoàng đứng ở trước mặt anh giơ hai tay ra chờ sẵn chiếc còng số tám. Trước biểu hiện bình tĩnh đến không tưởng ấy, vị thiếu uý cũng có đôi chút bội phục liền bước đến còng tay bà. Lúc đi ngang qua chồng, bà Hoàng cố ý chậm chân lại để nói điều sau cùng:
- Ông cứ việc oán hận tôi thế nhưng đừng trách Cao Phong! Tất cả những chuyện nó làm đều vì ông, vì nhà họ Cao này và vì đứa con trai yêu quý của ông!
Chẳng bận tâm đến phản ứng của ông Lim, bà Hoàng cứ thế đi theo thiếu uý Hữu, và khi vừa ra khỏi đại sảnh bà bỗng nhiên nghe một câu:
- Tôi xin lỗi...
Ba từ đó vang lên thật khẽ và nhỏ nhưng lại vô cùng đúng lúc, phát ra từ chính người đã có lỗi với bà Hoàng. Để rồi trái tim người vợ đó tưởng chừng như được xoa dịu dù chỉ trong một thời khắc ngắn ngủi. Kìm nén dòng cảm xúc nơi lồng ngực, bà vẫn hướng mắt về phía trước và cất bước.
Khi bà Hoàng được giải ra bên ngoài thì khi ấy, Dương Thảo cũng đứng trong phòng làm việc của ông Lim khá lâu, cái nhìn dịu dàng đó vẫn không hề rời khỏi bóng dáng Cao Phong đang ngồi trên bậu cửa sổ đầy câm lặng. Bàn tay cầm áo veston, một chân gác hờ trên bậu cửa, cả người nghiêng nhẹ đồng thời quay mặt nhìn ra bên ngoài, trông anh thật sáng bừng dưới ánh nắng buổi sớm. Tấm rèm vải màu trắng trong suốt cứ bay phất phơ, rồi vô tình chạm khẽ vào người anh.
Chậm rãi, Dương Thảo tiến đến gần và cố gắng không gây tiếng động quá lớn, khi đã đứng ngay sau lưng Cao Phong ở khoảng cách vừa đủ thì cô nhẹ nhàng vòng cánh tay qua cổ anh ôm chặt. Tựa gò má vào mái tóc ấy, cô nhắm mắt lại. Hai người đều không nói gì với nhau ngoài sự yên lặng đầy thấu hiểu. Có lẽ đối với mỗi người, chỉ cần thế thôi cũng đã đủ an ủi nhau.
Bên tai nghe âm thanh nổ máy xe, Dương Thảo mở mắt ra rồi nhìn theo những chiếc xe jeep chạy ra khỏi nhà họ Cao, mang theo cả bà Hoàng. Trong phút chốc, cô cảm nhận rõ sự run khẽ từ bờ vai Cao Phong, mới đưa mắt nhìn xuống nhưng chỉ thấy hàng mi trĩu nặng và chiếc mũi cao, không thể thấy được đôi mắt ấy thế nào.
"Vết thương bên hông do viên đạn bắn xoáy vào, không ngừng chảy ra những dòng máu đặc quánh, khiến Cao Phong cảm giác nhức nhối lẫn đau đớn khôn xiết. Bàn tay phải bịt chặt vết thương, đôi chân lê lết dưới trời đêm giá lạnh, anh cố gắng đi vào sạp báo nhỏ rồi nhìn ông chủ sạp đang sửng sốt, cất giọng thều thào:
"Tôi... muốn gọi điện thoại..."
Nói xong, Cao Phong đã bắt gặp chiếc điện thoại bàn cũ kỹ nằm trên chồng báo, liền dùng hết sức lực lao đến đó, chụp lấy ống nghe và run rẩy quay số gọi. Anh ngồi bệt dưới đất, dùng bả vai kẹp chặt điện thoại, một lúc sau bên tai nghe giọng của bà Hoàng cất lên.
"Mẹ... có từng yêu thương con không...?"
"Đêm hôm khuya khoắc, con còn gọi điện làm gì?"
"Nếu bây giờ con chết... mẹ có vì con mà khóc?"
"Mẹ không có thì giờ để nghe những lời không đâu đó, con mau về nhà đi!"
Nghe âm thanh cúp điện thoại, Cao Phong bất giác cười cười, tay buông lơi ống nghe. Đứng dậy với dáng vẻ thất thần, anh lê đôi chân nặng trịch rời khỏi sạp báo, bước đi vô định trong đêm tối không ánh đèn. Người cuối cùng anh muốn gặp nhất trước khi chết cũng chối bỏ anh rồi. Trên nền đất đọng lại những giọt máu đỏ như cánh hoa đào rơi lả tả.
Đến khi không còn sức lực nữa thì Cao Phong ngã vào một bức tường, tiếp theo từ từ ngồi xuống đất, hơi thở nặng nề phả vào gió đêm. Ngửa mặt ngước nhìn trời tối mịt mùng chẳng có lấy một vì sao, chỉ có những hạt bụi đêm bay xoà khoả lấp đôi mắt ngấn nước đó.
Kẻ đến với thế giới này trong cô độc thì đến lúc chết cũng sẽ cô độc..."
Cao Phong trong "Yêu em tựa hơi thở" bản gốc, vào giây phút cuối cùng ấy thật đáng thương, đơn độc tận cùng. Và Dương Thảo không muốn Cao Phong của bây giờ cũng mang tâm trạng tang thương đó. Cô muốn cùng anh trải qua thời khắc khó khăn này, bởi chính bản thân cũng là đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi.
Danh sách chương