- Em sẽ không xin lỗi, vì em không làm gì sai cả! - Dương Thảo dứt khoát nói.

Lệ Hà có vẻ tức giận, chưa kịp lên tiếng là Cao Phong đã nhanh hơn khi hỏi rõ:

- Có lỗi mà không chịu nhận, em cũng hay thật? - Anh phải là người biết rõ tính em, nếu không phải chuyện mình làm thì tuyệt đối không bao giờ em nhận!

Dương Thảo quả quyết nhìn đối phương, và tiếp theo ai nấy đều thoáng giật mình khi thình lình Cao Phong đập mạnh tay xuống bàn đồng thời đứng bật dậy, đôi mắt hướng vào cô với vẻ tức giận vô cùng:

- Đúng! Em cố chấp, bướng bỉnh, lúc nào cũng chỉ muốn làm theo ý mình! Đừng tưởng trước đây tôi nuông chiều em thì em nghĩ bản thân luôn đúng! Chính cái sự ương bướng cố chấp đó mà bây giờ em trở thành kẻ không hiểu lý lẽ như thế này!

Lần thứ hai, Dương Thảo nhìn Cao Phong không chớp mắt. Trước đây, anh từng phàn nàn về sự bướng bỉnh cứng đầu của cô thế nhưng đó chỉ là những lời đùa vui trêu chọc mà thôi. Thậm chí, anh còn véo má hôn thê, ức hiếp bảo rằng: "Chỉ có anh mới chịu nổi em". Thế mà ngay bây giờ, ở trước mặt Văn Chính lẫn Lệ Hà, Cao Phong có thể nặng lời chỉ trích Dương Thảo đến vậy, đúng là muốn đem cô ra làm cho tổn thương đến cùng!

Hết nhìn Dương Thảo vẫn cứng đầu im lặng rồi nhìn sang Lệ Hà đang mím môi tức tối, bàn tay siết chặt lại như thể nhất định phải dồn đối phương đến đường cùng, lại còn thêm ông Biện đang quan sát sự việc nữa, càng khiến nỗi lo lắng ngập tràn trong lòng để rồi Cao Phong đành phải đi đến cách này...

Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe Cao Phong gọi lớn, một lúc sau Ngũ vệ nhanh chóng xuất hiện. Nhất đứng phía sau lưng cậu chủ, hỏi có chuyện gì? Gương mặt lãnh đạm đến không tưởng, Cao Phong lạnh lùng ra lệnh:

- Chưa có sự cho phép của tôi thì không được cho cô Thảo rời khỏi đây!

Hiển nhiên, Dương Thảo, Văn Chính, Lệ Hà lẫn ông Biện đều bất ngờ trước việc làm mạnh tay này của Cao Phong. Nghĩ lại mà xem, sự việc đơn thuần chỉ là một chiếc bình trà bị vỡ ấy thế mà cậu Hai nhà họ Cao dùng đến cả Ngũ vệ để buộc Dương Thảo phải xin lỗi Lệ Hà, há chẳng phải là quá sức tưởng tượng sao? Xem nét mặt lạnh băng của anh thì chuyện này đúng thật không hề đùa.

Trong khi Dương Thảo đứng bất động vì ngỡ ngàng thì Văn Chính không nhịn được nữa, liền tỏ rõ thái độ với vị công tử:

- Cậu Phong, thế này có phần quá đáng rồi! Dùng Ngũ vệ chèn ép một cô gái ư?

- Tôi lặp lại lần nữa, trung uý tốt nhất đừng chen vào chuyện này. Đây là nhà của Quận trưởng, Dương Thảo làm phật lòng con gái của ngài ấy, nếu không xin lỗi thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!

Lời khẳng định đanh thép từ Cao Phong không khỏi làm Lệ Hà thoả mãn hả hê. Phía trên dãy hành lang ngoài trời, ông Biện vừa hút xì gà vừa cười khỉnh.

Nóng mặt vì cậu chủ đó hết lần này đến lần khác xem thường mình, Văn Chính bỏ mặc câu cảnh cáo kia mà rời chỗ, đi đến bên Dương Thảo vẫn đang đứng yên rồi cầm lấy khuỷu tay cô, kéo đi. Tức thì, bốn vệ sĩ liền đứng dàn ra bao quanh.

- Tránh ra! Các người dám chống lại sĩ quan sao?

Văn Chính lớn giọng, giương mắt nhìn chằm chằm Ngũ vệ vẫn một mực vâng lệnh chủ, giữ nguyên vị trí mà chẳng chút lay chuyển.

Cao Phong, hết nhìn cái siết tay của Văn Chính dành cho Dương Thảo rồi lại nhìn lên vẻ mặt không chút cảm xúc của cô, trong lòng sốt ruột không kìm được. Chẳng phải vì anh khó chịu trước hành động bảo vệ từ Văn Chính mà là anh không ngừng hi vọng Dương Thảo dừng việc chống đối mình, nói một lời xin lỗi với Lệ Hà để sự việc này có thể kết thúc! Anh thầm xin cô đừng bướng bỉnh nữa, lời xin lỗi ấy là bất công nhưng với cô không phải là quá thiệt thòi!

Nãy giờ im lặng khá lâu, Dương Thảo hiểu rằng mình chỉ có một sự lựa chọn. Với tình huống hiện giờ, Cao Phong đã dùng đến Ngũ vệ hòng bức ép cô! Tức giận, trách cứ vẻ như đã không còn nữa, giờ đây cô chỉ thấy đau lòng, đau đến khó thở! Với tính cách vốn có, dù cho bị kề dao ngay cổ thì Dương Thảo cũng tuyệt đối không nhận lỗi thế nhưng vào giây phút này, cô sẽ làm! Để thoả mãn Lệ Hà, để Văn Chính có thể rời khỏi đây và đặc biệt là để trả thù Cao Phong!

Thấy Dương Thảo giật tay ra, Văn Chính hiểu cô muốn làm gì liền ngăn lại:

- Cô Thảo không cần phải như thế! Tôi đủ sức đưa chúng ta rời khỏi đây! - Hắn nhìn Cao Phong bằng ánh mắt lạnh băng - Đừng tưởng tôi sợ đám vệ sĩ của cậu!

- Thế thì ngài cứ thử đi. - Cao Phong nhạt giọng.

- Cậu...!

- Đủ rồi trung uý, đây là việc của tôi, tự tôi sẽ giải quyết!

Dương Thảo nhanh chóng bước đến ngay trước mặt Lệ Hà, cố đè nén xúc cảm dữ dội trong lòng mà nói rõ:

- Được! Cô Hà nhất quyết muốn tôi xin lỗi thì tôi sẽ làm...!

Bấy giờ Cao Phong mới ngầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên sự yên tâm chưa được bao lâu thì anh trông cảnh Lệ Hà cầm bình trà khác lên và nhanh như cắt ném mạnh xuống trước mặt Dương Thảo. Một tiếng vỡ xoảng, tiếp theo là mảnh vỡ lẫn nước trà nóng đều bắn tung toé. Dương Thảo nhăn mặt mím môi ngăn tiếng kêu đau do miểng sứ bắn lên đầu gối làm trầy một đường rướm máu.

Bất ngờ lẫn phẫn nộ, Cao Phong trong một phút không kìm được liền siết chặt tay thế nhưng đúng lúc, một bàn tay khác lập tức nắm lấy tay anh giữ lại. Quả không hổ danh là vệ sĩ đắc lực nhất trong Ngũ vệ, Nhất đã kịp thời ngăn cậu Hai bằng hành động âm thầm ấy. Anh không rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhưng trước việc Cao Phong yêu cầu vệ sĩ ngăn Dương Thảo rời khỏi đây, bản thân cũng phần nào hiểu cậu chủ có nỗi khổ tâm nào đấy ngay lúc này.

Vẻ như cái siết tay từ Nhất đã giúp Cao Phong bình tĩnh lại, biểu hiện tức giận mau chóng biến mất, anh lấy lại cái biểu cảm lạnh lùng nãy giờ, bàn tay dần thả lỏng. Tiếp đến, anh liền nghe Lệ Hà buông một lời cay độc:

- Làm người ta thế nào thì phải nhận lại thế đấy!

Không hề tỏ ra giận dữ, Dương Thảo chỉ nhìn Lệ Hà và nhấn mạnh từng chữ:

- Vậy nghĩa là cô Hà hài lòng rồi đúng chứ?

Chẳng để cô chủ mang lòng dạ xấu xa đó trả lời, cô lại đưa mắt sang Cao Phong:

- Với anh, thế này đã đủ chưa?

Trước cảnh Dương Thảo chịu đựng khổ sở lẫn bất công mà bản thân lại bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn, điều đó khiến Cao Phong đau đớn vô cùng, thế mà anh vẫn giữ vẻ bề ngoài điềm nhiên đến đáng phục và bình thản bảo:

- Nếu cô Hà đã đồng ý bỏ qua thì tôi không có ý kiến gì nữa...

Kiềm chế lắm Dương Thảo mới ngăn nước mắt chực rơi trước lời tàn nhẫn ấy.

- Cao Phong! Ngày hôm nay, anh vì cô gái khác mà đối xử bất công với em, em tuyệt đối sẽ không quên!

Ánh mắt Cao Phong chẳng chút lay động khi nghe câu nói đau lòng đó, kể cả khi Dương Thảo đã quay lưng bỏ đi cùng Văn Chính. Bản thân bất giác tự hỏi, vì sao trái tim đang đau đến mức này kể cả sự cuồng nộ đang khuấy động đến thế mà anh vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh khi đứng ở đây?

Dõi theo bóng dáng hai người nọ rời khỏi biệt thự, Lệ Hà mỉm cười thoả lòng, liền hướng mắt nhìn lên chỗ ông Biện và thấy ông vừa hút xong xì gà, nhếch mép cười một cái trước khi bỏ đi vào trong. Cao Phong vì cô mà ép Dương Thảo đến mức đáng thương như vậy, thật khiến cô vui mừng không ngớt. Mang dáng vẻ sung sướng đến đứng bên cạnh, cô khoác tay anh rồi nói:

- Chúng ta đi dạo nhé, xem như để đáp ứng mong muốn của anh đối với em.

Im lặng trong một thoáng, Cao Phong chợt nở nụ cười khó hiểu, gật đầu đồng ý.

Thế là hai người lên chiếc Citroen DS 21 và Nhất làm tài xế. Chiếc ô tô rời khỏi biệt thự Quận trưởng, chạy ra ngoài đường lớn. Ngồi trong xe, Lệ Hà vẫn quàng lấy tay Cao Phong, phấn khích về chuyện của Dương Thảo đến nỗi còn nói liên tục:

- Cô Thảo đó nghĩ mình là ai chứ? Tưởng có trung uý Chính bảo vệ thì ra vẻ ư? Đúng là cứng đầu! Cũng may có anh bênh vực cho em...

Chưa dứt lời là Lệ Hà giật mình khi thình lình Cao Phong giật tay ra, hành động quyết liệt lẫn mạnh bạo đến nỗi khiến cô chủ này suýt bị ngã ra sau thành ghế. Còn chưa kịp hiểu là cô bắt gặp cảnh anh quay qua nhìn mình đầy căm phẫn.

- Đủ rồi đấy! - Hơi thở cậu Hai lạnh như băng - Đừng có nói về người khác như vậy sau khi đã làm ra cái trò đê tiện đến thế! Chính mắt tôi đã nhìn thấy cô cầm lấy bình trà rồi cố ý buông tay ra!

Bất ngờ trước chuyện hành động xấu xa của mình khi ấy đã bị Cao Phong phát hiện, Lệ Hà liền đảo mắt vẫn cố chối:

- Anh nói gì em không hiểu! Em nào đâu làm vậy chứ...

Một cách giận dữ, Cao Phong cầm mạnh lấy tay Lệ Hà, kéo cô đến gần mình.

- Tôi không cần biết cô và mẹ tôi đã thông đồng gì với nhau khi dàn dựng cái vở kịch ngớ ngẩn này nhưng tôi cảnh cáo cô lần cuối, Tôn Lệ Hà, nếu còn đụng đến Dương Thảo lần nữa thì đừng trách tôi nhẫn tâm!

- Anh không sợ em đem những lời này kể cho mẹ anh nghe ư?

- Cô thử xem, đến lúc đó tôi không đảm bảo được mình sẽ nương tay với cô đâu!

Lúc nãy dịu dàng bao nhiêu là bây giờ trông Cao Phong đáng sợ bấy nhiêu, từng cái trừng mắt đe doạ đến chất giọng lạnh lẽo tựa hồ như băng tuyết, tia nhìn hướng thẳng vào Lệ Hà không khác gì mũi dao sắc bén có thể cắt đứt mọi thứ ngay trong tầm mắt. Chưa bao giờ thấy dáng vẻ tàn nhẫn thế này từ anh, nên Lệ Hà không khỏi sợ hãi, mặt mày trắng bệch đi.

Cao Phong liền buông tay con gái Quận trưởng ra, tiếp theo lệnh cho Nhất dừng xe lại. Chiếc ô tô tấp vào một bên đường, anh lạnh lùng yêu cầu:

- Mời cô Hà xuống xe cho!

Chẳng tin nổi Cao Phong lại dám đuổi mình xuống xe ngay giữa đường như vậy, Lệ Hà mặc dù chưa hết sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra uy quyền khi tức giận hỏi:

- Cao Phong! Anh quên tôi là ai rồi à, tôi là con gái của Quận trưởng đấy!

- Chính vì nể tình cha cô, Quận trưởng, nên tôi đã giữ thể diện cho cô từ nãy đến giờ! Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! Mời xuống xe!

Lệ Hà mím môi, khuôn mặt từ trắng tái liền chuyển qua đỏ bừng do quá giận. Tay công tử này nghĩ mình là ai mà lớn giọng coi thường cô đến mức đó? Cao Phong nhận ra cô chủ họ Tôn ấy vẫn cứng đầu ngồi ì tại chỗ, tức thì đanh giọng gọi Nhất. Anh chàng vệ sĩ lập tức hiểu ý, liền xuống xe rồi ra phía sau mở cửa, mặc cho Lệ Hà la lối thế nào cũng kéo cô ra ngoài. Sau đó Nhất trở lại xe và lái ô tô đi, Cao Phong ngồi bên trong vẫn bỏ mặc cho Lệ Hà vừa chạy theo vừa liên tục đập tay vào kính xe, miệng gọi thất thanh.

Phụ nữ, tốt nhất đừng bao giờ dùng thủ đoạn để có được trái tim đàn ông!

***

Dương Thảo không hề nhận ra chiếc ô tô Hotchkiss màu đen đã dừng lại trước cổng nhà họ Dương cho đến khi giọng Văn Chính cất lên báo một tiếng, bấy giờ cô mới đưa mắt nhìn và biết đã về nhà rồi. Dương Thảo cảm ơn, toan bước xuống xe thì nghe hắn ngỏ lời dìu cô vào trong nhà. Vừa bước qua cổng thì cô lại đổi ý, muốn ngồi ngoài vườn thêm một lát. Ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cô thấy Văn Chính cứ nhìn vết thương ở đầu gối mình nên liền bảo rằng:

- Chỉ bị xước da một chút thôi, ngài đừng lo.

- Cô có đau không?

Thoáng im lặng, sau đó Dương Thảo cười nhẹ trông buồn làm sao, đáp một câu:

- Vết thương ngoài da thế này không đau bằng vết thương ở trong lòng...

Văn Chính hiểu cô chủ đó đang đề cập đến chuyện khi nãy ở biệt thự Quận trưởng, về hành động quá đáng của Cao Phong. Đến giờ, vị trung uý này vẫn chưa hết khó hiểu trước việc làm kỳ quặc kia, chẳng phải Cao Phong luôn quan tâm Dương Thảo ư, ngay cả chuyện hắn ở bên cạnh cô thôi mà anh cũng khó chịu rồi huống chi đằng này lại vì Lệ Hà mà ép buộc cô đến thế! Kể cả khi Dương Thảo bị thương, anh cũng rất thản nhiên chẳng chút lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện