Trường Dung ở một bên nấu trà, hương trà lượn lờ khắp phòng, cả phòng ấm áp.
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng cười nói, Sở Ngọc Lang buông sổ sách trong tay. Nhìn ra ngoài cửa, Mạnh Ngưng Hương khoác áo choàng màu đỏ từ chỗ huyền quan bước vào, trong lòng ngực còn ôm một con mèo trắng béo tròn, đôi mắt tròn xoe.
Chờ tỳ nữ ở cửa nhanh chóng phủi tuyết trên người nàng đi, nhận áo choàng thật dày kia.
“Ngọc Lang, sao ngươi lại đang xem sổ sách rồi?” Mạnh Ngưng Hương cười ngồi vào cạnh: “Mau xem mèo của ta nè, đáng yêu không?”
Sở Ngọc Lang nâng mắt, nhìn thấy con mèo trong ngực đang lười biếng ngáp thì hỏi một câu: “Từ đâu ra thế?”
Nói đến đây, cả người Mạnh Ngưng Hương lập tức ủ rũ, dựa vào giường nệm, vuốt ve lông mèo: “Ta sắp thành thân, vật nhỏ này là sính lễ.”
Sở Ngọc Lang hơi khựng lại, không ngờ nàng ấy nói định là định, hỏi: “Là công tử nhà ai?”
“Trước kia phụ thân mang binh đóng giữ Bắc Cương, ở bên kia từng có bạn cũ đã mất.”
Mạnh Ngưng Hương vuốt ve mèo, thở dài nói.
“Hắn tên Tiêu Lẫm, thân phận thấp kém, phụ thân cũng chỉ là Thượng Tướng ngũ phẩm mà thôi. Sau đó lại bởi vì cứu phụ thân của ta mà mất, hắn vẫn luôn gánh vác Tiêu gia.”
Hiện tại Tiêu Lẫm đến tuổi đính hôn, Mạnh phụ còn nhớ rõ ân tình năm đó nên quyết định muốn đính hôn Mạnh Ngưng Hương cho hắn.
Lần này ầm ĩ, Mạnh mẫu nào có thể đồng ý cho nữ nhi gả đến chỗ xa địa phương vậy, còn là một tiểu tướng quân không có gia thế bối cảnh.
Nhưng mà đại ca và Mạnh phụ Mạnh gia đều lần nữa kiên trì, chung quy vẫn quyết định.
“Cho nên, sính lễ là một con mèo à?” Sở Ngọc Lang hơi híp đôi mắt đẹp.
Đây là trọng điểm à?
Mạnh Ngưng Hương thở dài: “Về sau ngươi không gặp được ta nữa.”
Sở Ngọc Lang bảo Trường Dung dọn sổ sách, một lần nữa dâng trà và điểm tâm: “Lại không phải sinh ly tử biệt, không gặp thì không gặp thôi. Thiên hạ vốn không có bữa tiệc nào không tàn, ngày nào đó ngươi hồi kinh là gặp được thôi.”
Nói xong, nàng dừng một chút, đưa mắt nhìn bạn tốt chơi thân đã nhiều năm: “Ngươi thật sự không muốn gả đi?”
Có rất nhiều cách từ chối, Sở Ngọc Lang tin tưởng chỉ cần Ngưng Hương không muốn gả thì không có người có thể ép nàng ấy.
Mạnh Ngưng Hương ngẫm nghĩ: “Cái này thì không có.”
Dẫu sao Tiêu Lẫm kia khá tuấn tú lịch sự, lại chém giết ra từ chiến trường biên quan, võ nghệ cao cường, điểm này mạnh hơn những cậu ấm thế gia nhiều. Dù thân thế không được như mong muốn, nhưng tốt xấu gì vẫn là người không tồi.
Sở Ngọc Lang đưa mắt sang chỗ khác, thản nhiên: “Không có là tốt.”
“Hôn kỳ đã định rồi, ngay mười tám tháng hai.” Mạnh Ngưng Hương cố nén, biểu cảm xin lỗi lại tiếc nuối nhìn Sở Ngọc Lang: “Tết hoa đăng năm nay không thể đi xem cùng ngươi rồi.”
Sở Ngọc Lang gật đầu, dù sao năm nay nàng cũng không thể đi cùng Ngưng Hương được.
Tết Thượng Nguyên, là thời gian đông vui nhất ở Cảo Kinh.
Nam nữ yêu nhau luôn là sẽ hẹn nhau cùng xem hoa đăng vào ngày này.
Thời điểm tốt như vậy, cách tết Thượng Nguyên còn có vài ngày, Sở Ngọc Lang tỉ mỉ chuẩn bị, làm thế nào có thể ngẫu nhiên gặp được Thái Tử ở ngày đó, mời hắn đi dạo hoa đăng.
Thái Tử hành tung bất định, đến cả ám vệ Sở gia cũng không tra được hắn ở đâu vào lúc nào.
Sở Ngọc Lang đến thư phòng một mình.
Nàng dựa vào ghế, cầm ngọc bài mà Thịnh Vương cho mình kia cẩn thận nhìn. Sau khi thánh chỉ tứ hôn đưa xuống, nàng đưa ngọc bài này cho phụ thân, để ông ấy trả lại Thịnh Vương, lại không ngờ hắn ta không có ý nhận lại.
Sở Ngọc Lang biết hiện tại sở dĩ nàng còn yên lành, chẳng qua là bởi vì đối phương còn đặt nàng ở dưới cánh chim thôi. Nếu hắn ta coi như nàng phản bội, sợ là người đầu tiên muốn giết nàng.
Như vậy, nếu muốn vận dụng người của nàng đi tra chuyện về Thái Tử, Thịnh Vương tất nhiên sẽ cảm kích.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ thì đã nhận được một tấm thiệp mời trước. Thiệp này lại là Thịnh Vương, mời nàng tết Thượng Nguyên gặp ở Minh Hương Lâu.
Sở Ngọc Lang nhíu mày, muốn trả lời từ chối thẳng, nhưng nghĩ vậy sợ là vị gia kia sẽ truy đến cùng. Nếu nàng từ chối tấm thiệp này, sợ là ngày đó sẽ không thể đi ra ngoài. Nếu mình không tình nguyện đi ngắm hoa đăng, lại từ chối hắn ta thì...
Trước sau gì hiện tại cũng không biết hành tung của Thái Tử, vậy đi đối phó với Thịnh Vương điện hạ thôi.
Nàng sắp sửa vứt việc này ra sau đầu, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới chẳng được bao lâu lại có người đưa tới một tấm thiệp.
Sở Ngọc Lang cầm thiệp, cảm thấy khó thở xưa nay chưa từng có.
Rất không khéo, đúng là thiệp của Thái Tử, địa điểm mời là Minh Hương Lâu.
Nàng dựa vào ghế trên thư phòng, đè thái dương, tầm mắt nhìn về phía lùm cây rậm rạp ngoài cửa sổ.
Sở Ngọc Lang cảnh giác. Ngày ấy Thái Tử đột nhiên hỏi chuyện giữa nàng và Thịnh Vương, tuy bên ngoài nói là tin nàng nhưng thực tế lại không phải.
Hẹn ở tết Thượng Nguyên cũng thôi, vì sao đều là Minh Hương Lâu. Không thể nghi ngờ, rất có thể Thái Tử đã biết gì đó, cố ý thử nàng.
Sở Ngọc Lang muốn cáo ốm, nhưng suy nghĩ lại phát hiện không thể được. Nếu cáo ốm, Thái Tử không nhìn được thứ hắn muốn xem, sợ là sẽ còn có lần sau.
Sở Ngọc Lang cầm lấy giấy viết thư, trả lời Thịnh Vương thuyết minh tình huống.
Trước nói nói rõ Thái Tử đưa thiếp mời ước hẹn, lại biểu đạt mình sợ hãi Thái Tử, sợ là không dám từ chối lời mời của Thái Tử. Cuối cùng biểu đạt cảm giác ỷ lại của mình với Thịnh Vương, hy vọng Thịnh Vương điện hạ có thể không cần xuất hiện ở Minh Hương Lâu.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng xong tất cả, tết Thượng Nguyên ngày đó, Sở Ngọc Lang yên tâm đến chỗ hẹn.
Ban đêm, phố xá sầm uất đèn đuốc như ban ngày, khắp đường đều là sắc thái tươi sáng xán lạn. Trên đường xe ngựa, kiệu liễn đi qua đi lại nối liền không dứt.
Nữ tử quý tộc thể gia sẽ ngồi xe hương châu báu đi trên đường. Có đôi khi các nàng có hứng thú, sẽ ném chút bạc ra ngoài xe, nhìn khất cái bình dân đuổi theo phía sau tranh đoạt không thôi.
Ngoài Minh Hương Lâu, một chiếc xe hương hoa lệ dừng lại.
Màn xe bị nhấc lên, tỳ nữ xuống xe trước, tiếp theo đỡ một nữ tử đeo khăn che mặt che hờ dung nhan tuyệt sắc từ trong xe ra.
Nàng mặc một chiếc váy màu xanh lơ, trên làn váy thêu mẫu đơn trắng tinh, giày thêu ở giữa như ẩn như hiện. Một bộ áo khoác da hồ ly trắng đẹp đẽ quý giá tao nhã.
Minh Hương Lâu là quán trà lớn nhất trong Cảo Kinh, hôm nay đúng là tết Thượng Nguyên, trong quán rất đông khách. Nhưng mà chưởng quầy lại cung kính chờ ở cửa, mời đoàn người nữ tử vào.
Sở Ngọc Lang mang theo tỳ nữ, một đường đi đến một phòng trên tầng cao nhất.
Trường Dung tiến lên gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong truyền đến giọng nói lười biếng: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Sở Ngọc Lang đi vào.
Minh Hương Lâu này là quán trà lớn nhất trong Cảo Kinh, chỗ ngồi ở đây như động vàng vậy.
Sương phòng này dĩ nhiên là tốt nhất, nhìn không giống như nhã gian của Minh Hương Lâu, mà như phòng cho khách ở quán trọ.
Cửa sổ mở rộng, gió lạnh trộn với náo nhiệt bên ngoài lao thẳng vào.
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng cười nói, Sở Ngọc Lang buông sổ sách trong tay. Nhìn ra ngoài cửa, Mạnh Ngưng Hương khoác áo choàng màu đỏ từ chỗ huyền quan bước vào, trong lòng ngực còn ôm một con mèo trắng béo tròn, đôi mắt tròn xoe.
Chờ tỳ nữ ở cửa nhanh chóng phủi tuyết trên người nàng đi, nhận áo choàng thật dày kia.
“Ngọc Lang, sao ngươi lại đang xem sổ sách rồi?” Mạnh Ngưng Hương cười ngồi vào cạnh: “Mau xem mèo của ta nè, đáng yêu không?”
Sở Ngọc Lang nâng mắt, nhìn thấy con mèo trong ngực đang lười biếng ngáp thì hỏi một câu: “Từ đâu ra thế?”
Nói đến đây, cả người Mạnh Ngưng Hương lập tức ủ rũ, dựa vào giường nệm, vuốt ve lông mèo: “Ta sắp thành thân, vật nhỏ này là sính lễ.”
Sở Ngọc Lang hơi khựng lại, không ngờ nàng ấy nói định là định, hỏi: “Là công tử nhà ai?”
“Trước kia phụ thân mang binh đóng giữ Bắc Cương, ở bên kia từng có bạn cũ đã mất.”
Mạnh Ngưng Hương vuốt ve mèo, thở dài nói.
“Hắn tên Tiêu Lẫm, thân phận thấp kém, phụ thân cũng chỉ là Thượng Tướng ngũ phẩm mà thôi. Sau đó lại bởi vì cứu phụ thân của ta mà mất, hắn vẫn luôn gánh vác Tiêu gia.”
Hiện tại Tiêu Lẫm đến tuổi đính hôn, Mạnh phụ còn nhớ rõ ân tình năm đó nên quyết định muốn đính hôn Mạnh Ngưng Hương cho hắn.
Lần này ầm ĩ, Mạnh mẫu nào có thể đồng ý cho nữ nhi gả đến chỗ xa địa phương vậy, còn là một tiểu tướng quân không có gia thế bối cảnh.
Nhưng mà đại ca và Mạnh phụ Mạnh gia đều lần nữa kiên trì, chung quy vẫn quyết định.
“Cho nên, sính lễ là một con mèo à?” Sở Ngọc Lang hơi híp đôi mắt đẹp.
Đây là trọng điểm à?
Mạnh Ngưng Hương thở dài: “Về sau ngươi không gặp được ta nữa.”
Sở Ngọc Lang bảo Trường Dung dọn sổ sách, một lần nữa dâng trà và điểm tâm: “Lại không phải sinh ly tử biệt, không gặp thì không gặp thôi. Thiên hạ vốn không có bữa tiệc nào không tàn, ngày nào đó ngươi hồi kinh là gặp được thôi.”
Nói xong, nàng dừng một chút, đưa mắt nhìn bạn tốt chơi thân đã nhiều năm: “Ngươi thật sự không muốn gả đi?”
Có rất nhiều cách từ chối, Sở Ngọc Lang tin tưởng chỉ cần Ngưng Hương không muốn gả thì không có người có thể ép nàng ấy.
Mạnh Ngưng Hương ngẫm nghĩ: “Cái này thì không có.”
Dẫu sao Tiêu Lẫm kia khá tuấn tú lịch sự, lại chém giết ra từ chiến trường biên quan, võ nghệ cao cường, điểm này mạnh hơn những cậu ấm thế gia nhiều. Dù thân thế không được như mong muốn, nhưng tốt xấu gì vẫn là người không tồi.
Sở Ngọc Lang đưa mắt sang chỗ khác, thản nhiên: “Không có là tốt.”
“Hôn kỳ đã định rồi, ngay mười tám tháng hai.” Mạnh Ngưng Hương cố nén, biểu cảm xin lỗi lại tiếc nuối nhìn Sở Ngọc Lang: “Tết hoa đăng năm nay không thể đi xem cùng ngươi rồi.”
Sở Ngọc Lang gật đầu, dù sao năm nay nàng cũng không thể đi cùng Ngưng Hương được.
Tết Thượng Nguyên, là thời gian đông vui nhất ở Cảo Kinh.
Nam nữ yêu nhau luôn là sẽ hẹn nhau cùng xem hoa đăng vào ngày này.
Thời điểm tốt như vậy, cách tết Thượng Nguyên còn có vài ngày, Sở Ngọc Lang tỉ mỉ chuẩn bị, làm thế nào có thể ngẫu nhiên gặp được Thái Tử ở ngày đó, mời hắn đi dạo hoa đăng.
Thái Tử hành tung bất định, đến cả ám vệ Sở gia cũng không tra được hắn ở đâu vào lúc nào.
Sở Ngọc Lang đến thư phòng một mình.
Nàng dựa vào ghế, cầm ngọc bài mà Thịnh Vương cho mình kia cẩn thận nhìn. Sau khi thánh chỉ tứ hôn đưa xuống, nàng đưa ngọc bài này cho phụ thân, để ông ấy trả lại Thịnh Vương, lại không ngờ hắn ta không có ý nhận lại.
Sở Ngọc Lang biết hiện tại sở dĩ nàng còn yên lành, chẳng qua là bởi vì đối phương còn đặt nàng ở dưới cánh chim thôi. Nếu hắn ta coi như nàng phản bội, sợ là người đầu tiên muốn giết nàng.
Như vậy, nếu muốn vận dụng người của nàng đi tra chuyện về Thái Tử, Thịnh Vương tất nhiên sẽ cảm kích.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ thì đã nhận được một tấm thiệp mời trước. Thiệp này lại là Thịnh Vương, mời nàng tết Thượng Nguyên gặp ở Minh Hương Lâu.
Sở Ngọc Lang nhíu mày, muốn trả lời từ chối thẳng, nhưng nghĩ vậy sợ là vị gia kia sẽ truy đến cùng. Nếu nàng từ chối tấm thiệp này, sợ là ngày đó sẽ không thể đi ra ngoài. Nếu mình không tình nguyện đi ngắm hoa đăng, lại từ chối hắn ta thì...
Trước sau gì hiện tại cũng không biết hành tung của Thái Tử, vậy đi đối phó với Thịnh Vương điện hạ thôi.
Nàng sắp sửa vứt việc này ra sau đầu, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới chẳng được bao lâu lại có người đưa tới một tấm thiệp.
Sở Ngọc Lang cầm thiệp, cảm thấy khó thở xưa nay chưa từng có.
Rất không khéo, đúng là thiệp của Thái Tử, địa điểm mời là Minh Hương Lâu.
Nàng dựa vào ghế trên thư phòng, đè thái dương, tầm mắt nhìn về phía lùm cây rậm rạp ngoài cửa sổ.
Sở Ngọc Lang cảnh giác. Ngày ấy Thái Tử đột nhiên hỏi chuyện giữa nàng và Thịnh Vương, tuy bên ngoài nói là tin nàng nhưng thực tế lại không phải.
Hẹn ở tết Thượng Nguyên cũng thôi, vì sao đều là Minh Hương Lâu. Không thể nghi ngờ, rất có thể Thái Tử đã biết gì đó, cố ý thử nàng.
Sở Ngọc Lang muốn cáo ốm, nhưng suy nghĩ lại phát hiện không thể được. Nếu cáo ốm, Thái Tử không nhìn được thứ hắn muốn xem, sợ là sẽ còn có lần sau.
Sở Ngọc Lang cầm lấy giấy viết thư, trả lời Thịnh Vương thuyết minh tình huống.
Trước nói nói rõ Thái Tử đưa thiếp mời ước hẹn, lại biểu đạt mình sợ hãi Thái Tử, sợ là không dám từ chối lời mời của Thái Tử. Cuối cùng biểu đạt cảm giác ỷ lại của mình với Thịnh Vương, hy vọng Thịnh Vương điện hạ có thể không cần xuất hiện ở Minh Hương Lâu.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng xong tất cả, tết Thượng Nguyên ngày đó, Sở Ngọc Lang yên tâm đến chỗ hẹn.
Ban đêm, phố xá sầm uất đèn đuốc như ban ngày, khắp đường đều là sắc thái tươi sáng xán lạn. Trên đường xe ngựa, kiệu liễn đi qua đi lại nối liền không dứt.
Nữ tử quý tộc thể gia sẽ ngồi xe hương châu báu đi trên đường. Có đôi khi các nàng có hứng thú, sẽ ném chút bạc ra ngoài xe, nhìn khất cái bình dân đuổi theo phía sau tranh đoạt không thôi.
Ngoài Minh Hương Lâu, một chiếc xe hương hoa lệ dừng lại.
Màn xe bị nhấc lên, tỳ nữ xuống xe trước, tiếp theo đỡ một nữ tử đeo khăn che mặt che hờ dung nhan tuyệt sắc từ trong xe ra.
Nàng mặc một chiếc váy màu xanh lơ, trên làn váy thêu mẫu đơn trắng tinh, giày thêu ở giữa như ẩn như hiện. Một bộ áo khoác da hồ ly trắng đẹp đẽ quý giá tao nhã.
Minh Hương Lâu là quán trà lớn nhất trong Cảo Kinh, hôm nay đúng là tết Thượng Nguyên, trong quán rất đông khách. Nhưng mà chưởng quầy lại cung kính chờ ở cửa, mời đoàn người nữ tử vào.
Sở Ngọc Lang mang theo tỳ nữ, một đường đi đến một phòng trên tầng cao nhất.
Trường Dung tiến lên gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong truyền đến giọng nói lười biếng: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Sở Ngọc Lang đi vào.
Minh Hương Lâu này là quán trà lớn nhất trong Cảo Kinh, chỗ ngồi ở đây như động vàng vậy.
Sương phòng này dĩ nhiên là tốt nhất, nhìn không giống như nhã gian của Minh Hương Lâu, mà như phòng cho khách ở quán trọ.
Cửa sổ mở rộng, gió lạnh trộn với náo nhiệt bên ngoài lao thẳng vào.
Danh sách chương