Sắc trời đã nhá nhem, bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn, e là lại sắp mưa nữa.
Cung nữ ra ra vào vào, có người đun thuốc, có người thay hương trong lư hương. Kể cả hoa cỏ trong điện, những thứ nào không thể xuất hiện trong phòng của phụ nữ mang thai đều sẽ bị dọn đi.
Cả trong lẫn ngoài đều có người quét dọn và kiểm tra, sợ có chỗ nào chưa được chú ý sẽ có người thừa cơ hại nương nương.
Sở Ngọc Lang chưa biết những chuyện này, ngón tay hơi cuộn lại, nàng tỉnh giấc.
Trong mắt Trường Dung ánh lên tia vui mừng, nàng ấy vội đi tới: “Nương nương, ngài tỉnh rồi.”
Sở Ngọc Lang mấp máy môi: “Nước.”
Trường Dung nhanh chóng đỡ tiểu thư dậy và kê một chiếc gối sau thắt lưng nàng, sau đó nàng ấy rót nước nóng, cung kính bưng đến trước giường.
Sở Ngọc Lang nhấp một miếng trà nóng, bưng chén ngồi ở trên giường kinh ngạc nhìn màn, hồi lâu sau mới nói: “Truyền tin ta có thai ra ngoài đi, đừng nói tháng.”
Hành động của Thịnh vương càng lúc càng nhanh, nếu vậy nàng cũng nên nắm chắc thời gian thôi. Sở gia không thể đứng sau lưng Thịnh vương, nhưng tổ phụ và phụ thân quá mức ngoan cố, luôn cho rằng trong người Thịnh vương chảy dòng máu Sở gia thì chắc hẳn sẽ đối xử tốt với Sở gia.
Nhưng trên thực tế, Thịnh vương là vương tôn hoàng tử và trong mắt Đế vương thì ngoại thích mãi mãi chỉ là ngoại thích.
“Nương nương.” Trường Dung do dự rồi nói: “Lúc này thật sự phải giấu giếm Điện hạ sao?”
Ban ngày, nương nương ngủ li bì nên không thấy khi Điện hạ biết nương nương có thai đã vui mừng nhường nào, nếu mười tháng sau chờ đợi mãi hài tử vẫn không được sinh ra thì ngài ấy chắc sẽ khó chịu lắm.
Sở Ngọc Lang khựng lại, cụp mắt nói: “Suy cho cùng chàng là Đế vương tương lai, không giống đâu.”
Dẫu cho hắn dành cho nàng chút thật lòng thì đã sao? Đế vương vẫn cứ là Đế vương, hậu cung không được can thiệp vào. Nếu Tư Mã Tĩnh quả thật quyết tâm muốn diệt trừ Sở gia, cho dù nàng nói rõ cũng chưa chắc có thể bảo vệ được Sở gia.
“Điện hạ đâu rồi?” Nàng hỏi.
Trường Dung đáp ngay: “Từ xế chiều sau khi rời khỏi đây, Điện hạ chưa quay lại, hẳn là có chuyện gì quan trọng rồi ạ.”
Đúng là Tư Mã Tĩnh đi xử lý chuyện quan trọng. Hắn đến Thái y thự, tìm những thái y đứng đầu Thái y thự, muốn đưa đến Đông Cung chẩn trị cho Sở Ngọc Lang.
Hắn không tin Sở Ngọc Lang sẽ có chuyện nên đương nhiên muốn để thái y khám cho rõ ràng.
Nhưng khi tiến cung, không may hắn lại hay tin cơ thể Hoàng đế khó chịu nên các thái y đã đến tẩm điện của Hoàng đế rồi.
Tư Mã Tĩnh vội vã chạy tới, nhìn thấy vài thái y đang xách hòm thuốc đi ra. Đang ngẫm nghĩ không biết phụ hoàng có chuyện gì, hắn thấy Tư Mã Đức không hề gì, chỉ mặc áo trong và bên ngoài khoác một tấm áo choàng đang ngồi trước án. Thấy con trai đến, ông cũng chỉ thở nhẹ ra một cái: “Tĩnh Nhi đến rồi à? Mau lại đây ngồi đi.”
Đến gần, Tư Mã Tĩnh thấy trên bàn có một tờ Thánh chỉ đang viết dang dở, bèn nhíu mày: “Đây là gì ạ?”
“Sức khoẻ trẫm ngày càng lụn bại, già rồi nên trẫm không muốn suốt ngày bị quấy rầy bởi chính vụ nữa.” Hoàng đế nhìn Tư Mã Tĩnh, thở dài thật sâu.
Tư Mã Tĩnh cứng người, dường như đã biết ông sắp sửa nói gì. Quả nhiên, Hoàng đế nói: “Trẫm đã quyết định di giá hành cung để tu dưỡng, thiên hạ này giao cho con vậy.”
“Phụ hoàng nói vậy là sao?” Tư Mã Tĩnh nhíu mày, thẳng lưng đứng đó.
“Con đã lớn rồi mà sao vẫn như thế hả.” Hoàng đế cười lắc đầu, lại nâng bút viết thêm vài dòng xuống Thánh chỉ.
“Mẫu hậu con mất sớm, nếu nàng vẫn còn, trông thấy con thế này chắc sẽ thích lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tư Mã Tĩnh nhìn ông hồi lâu nhưng không nói gì.
“Thiên hạ này cuối cùng sẽ là thiên hạ của con.” Hoàng đế cười khẽ: “Chỉ bảo con giám quốc thôi, đâu phải thoái vị cho con, sao lại làm cái mặt đó hả.”
Tư Mã Tĩnh im lặng đi đến, tiếp nhận vị trí mài nghiên mực của Phúc Đức.
“Nếu phụ hoàng muốn nghỉ ngơi vậy thì chú ý ạ.”
Với kết quả này, chỉ e là sẽ thúc giục lão Ngũ phản công. Gần đây hắn ta vô cùng linh hoạt tích cực lôi kéo triều thần.
Nhưng không sao, chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi.
Chuyện Thái tử phi có thai nhanh chóng được truyền ra, tiếp đó là Bệ hạ hạ chỉ bảo Thái tử giám quốc.
Mấy ngày nay, Sở gia như đang chìm trong mây đen, áp suất không khí rất thấp.
Trong từ đường lạnh lẽo và trang nghiêm, bên trên thờ phụng một loạt bài vị.
Sở Hùng chắp tay đứng trước bài vị, nhìn hàng liệt tổ liệt tông với nét mặt ảm đạm mờ mịt.
“Phụ thân.” Sở Nam đứng sau lưng nhìn ông ta.
Sở Hùng nghiêng mặt hỏi: “Thái tử phi gửi thư về à?”
Sở Nam trình thư lên: “Ở đây ạ.”
Dưới ánh nến, khuôn mặt Sở Hùng lúc sáng lúc tối. Ông nhíu mày siết chặt bức thư như đang rơi vào một tình huống vô cùng khó xử.
Tư Mã Huân là ngoại tôn của ông, còn trong bụng Sở Ngọc Lang cũng có chắt của ông.
“Con nghĩ sao?” Sở Hùng nhìn con trai.
Dù sao mai sau cũng phải giao Sở gia vào tay đứa con này.
“Phụ thân, nhi tử nghĩ việc này nên nghe theo Thái tử phi.”
Sở Nam im lặng, không phải ông muốn phản bội muội muội nhưng những gì Thịnh vương làm quá nguy hiểm. Phía sau ông là toàn bộ Sở gia, Sở gia không thể thua được.
Nếu đã có lựa chọn tốt hơn thì sao có thể vì sự ích kỷ của mình mà hại toàn bộ Sở gia gặp nguy hiểm được chứ?
Trong thư của Sở Ngọc Lang không chỉ nói rõ chuyện có thai, mà còn cho thấy thái độ của Thái tử, có ngọc ấn làm chứng. Thái tử chẳng những biết chuyện Sở gia đã làm mà còn có chứng cứ nữa.
Nếu Sở gia có thể đứng về phía Thái tử, vậy những hành vi lúc trước đều sẽ được bỏ qua.
Bệ hạ đã hạ chỉ cho Thái tử giám quốc, về cơ bản Thịnh vương không có nhiều phần thắng rồi, thế nên bây giờ chính là lúc có thể đổi thuyền, thật sự không cần thiết phải đi theo chết cùng.
Hiển nhiên, Sở Hùng cũng nghĩ vậy.
Phong thư Sở Ngọc Lang viết đã nắm bắt được tâm tư của tất cả mọi người.
Gần như khi đọc được, trong lòng người đọc sẽ bắt đầu phản chiến.
Sở Ngọc Lang tính toán rất chuẩn xác.
Đông Cung, trong cung Kiêm gia.
Sở Ngọc Lang tựa lên ghế mềm thiếp đi. Trường Dung nhẹ nhàng đi tới cẩn thận đắp chăn cho tiểu thư nhà mình.
Sở Ngọc Lang ngủ không sâu, vậy nên tiếng động này đã nhanh chóng đánh thức nàng.
Nàng hơi ngẩng đầu nhìn Trường Dung hỏi: “Giờ nào rồi?”
Trường Dung đáp: “Hiện tại đã sắp đến trưa rồi ạ.”
“Điện hạ đâu?” Sở Ngọc Lang day thái dương đang co rút đau đớn.
Trường Dung vội trả lời: “Điện hạ còn chưa về, chỉ bảo Hữu Hỉ nhắn lại rằng ngài ấy đang bận chính vụ, bảo nương nương dùng bữa trước đừng chờ ngài ấy.”
Bàn tay đang day thái dương của Sở Ngọc Lang dừng lại, đã mấy ngày rồi, mấy ngày liền không gặp được hắn thì sao có thể giống như không có chuyện được chứ.
Mấy ngày nay cứ như thế, ngày nào hắn cũng về muộn, đến khi nàng ngủ rồi sẽ quay về ôm nàng vào lòng ngủ.
Sở Ngọc Lang muốn đợi hắn, nhưng những ngày qua nàng vô cùng thèm ngủ. Nàng thật sự không thể kiểm soát nổi.
Lại chờ thêm vài ngày, rốt cuộc đã đợi được Mộc tu của Tư Mã Tĩnh.
Sáng lại, Sở Ngọc Lang tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Tư Mã Tĩnh đang dựa vào giường, viền mắt thâm quầng, trong mắt đã vằn vện tia máu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hắn ngồi thẳng trên giường mải nhìn Sở Ngọc Lang bên cạnh, đang định đưa tay muốn mơn trớn mặt mũi nàng thì bắt gặp nàng mở mắt ra, bèn bất giác rụt tay lại.
“Điện hạ?” Sở Ngọc Lang nhìn hắn, cổ họng hơi khàn.
Nàng không ngờ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, hắn lại gầy nhiều đến vậy. Trước khi gặp hắn, nàng còn nghĩ tại sao hắn lại tránh mặt nàng, nhưng bây giờ thấy hắn, Sở Ngọc Lang lại nghĩ chắc hẳn hắn cực kỳ bận rộn chính sự nên mới sa sút đến mức này.
“Nàng tỉnh rồi à.” Hàng lông mi dài hơi run rẩy, Tư Mã Tĩnh kịp thời đè nén cảm xúc dưới đáy mắt.
“Mấy ngày không gặp, sao Điện hạ lại gầy vậy ạ?”
Sở Ngọc Lang ngước nhìn hắn, hỏi.
“Nàng đang quan tâm Cô à?” Tư Mã Tĩnh nhìn nàng, cảm xúc trong mắt nồng nàn đến mức không thể tan ra.
“Sao Điện hạ lại thấy lạ chứ, đây không phải là điều nên làm hay sao?” Sở Ngọc Lang đưa tay khẽ chạm vào ống tay áo của hắn. Tư Mã Tĩnh vẫn mặc áo trong, tựa vào giường. Thấy Sở Ngọc Lang dựa vào mình, hắn lập tức đưa tay ôm lấy nàng.
Ngoài trời mưa ào ào, trong trướng tẩm điện, hai người ôm nhau trông khung cảnh thật ấm cúng.
Tư Mã Tĩnh ôm nàng vào lòng, đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, một tay ôm trọn vòng eo mảnh khảnh và tay còn lại đặt giữa bụng nàng.
Hắn hỏi: “Nàng nói xem đây sẽ là con trai hay con gái đây?”
Sở Ngọc Lang buồn ngủ vô cùng, gối lên trước ngực hắn, suy nghĩ đã trôi dạt: “Có lẽ là con gái đó.”
Mạch tượng mang thai giả thôi, làm gì có đứa con nào chứ.
“Con gái à, vậy sẽ càng giống nàng, nhưng tất nhiên Cô sẽ không để con bé chịu khổ giống nàng đâu.”
Sở Ngọc Lang cảm thấy những lời hắn nói khá thú vị, không khỏi nói theo hắn: “Nếu là con trai thì sao?”
“Vậy sẽ tìm vài người có tài có học vấn tốt dạy dỗ nó, để sau này nó có thể gánh vác sơn hà.” Tư Mã Tĩnh nói.
“Nếu là con gái, vậy đặt tên con là Bảo Nhi đi.” Sở Ngọc Lang nghĩ đến rất lâu nữa, có lẽ họ sẽ thật sự có một cô con gái đáng yêu, sẽ được họ nâng niu trong lòng bàn tay như báu vật.
Tư Mã Tĩnh hỏi: “Nếu là con trai thì sao, chúng ta sẽ đặt tên con là gì?”
“Vậy đặt là Du Nhi đi.” Sở Ngọc Lang thuận miệng đáp.
Tư Mã Tĩnh tựa trán mình lên giữa trán nàng, đáng tiếc sẽ không có Bảo Nhi và Du Nhi nào cả. Hắn có thể mất con nhưng không thể đánh mất nàng.
Đứa bé này không thể ra đời, tranh thủ Sở Ngọc Lang ngủ say các thái y đã chẩn mạch, quả thật không còn cách nào nữa. Nếu dùng thuốc tất nhiên sẽ làm con bị thương. Hơn nữa, đứa bé này cũng đang hấp thu chất dinh dưỡng từ mẫu thân nên việc giữ đứa bé sống sót và đảm bảo không gây hại cho mạng sống của mẫu thân khi nó sắp chào đời là một điều quá khó khăn.
Tim như bị nghìn vạn cây kim đâm sâu quá nửa, nghiền ép đau đớn.
Hắn ôm nàng chặt hơn, như thể đang cố níu kéo thứ gì đó.
Hắn có thể ra lệnh cho bất cứ ai đi làm bất cứ chuyện gì, nhưng lại không thể ra lệnh cho Diêm Vương nương tay với bất cứ ai.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Tư Mã Tĩnh cảm thấy hoang mang nhưng lại không thể làm gì được.
Sở Ngọc Lang tựa hồ đã nhận ra cảm xúc không ổn của hắn nên khẽ cựa mình, nhẹ nhàng lẩm bẩm vài câu rồi lại nặng nề thiếp đi.
Nàng nói: “Dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì, thiếp và Sở gia sẽ mãi mãi đứng sau lưng Điện hạ.”
Tay Tư Mã Tĩnh đột nhiên run rẩy, hắn nhanh chóng cụp mắt xuống.
Bất cứ chuyện gì? Hắn không nghĩ cơ sở của bất cứ chuyện gì sẽ bao gồm cả chuyện mà hắn sắp làm đâu.
Cung nữ ra ra vào vào, có người đun thuốc, có người thay hương trong lư hương. Kể cả hoa cỏ trong điện, những thứ nào không thể xuất hiện trong phòng của phụ nữ mang thai đều sẽ bị dọn đi.
Cả trong lẫn ngoài đều có người quét dọn và kiểm tra, sợ có chỗ nào chưa được chú ý sẽ có người thừa cơ hại nương nương.
Sở Ngọc Lang chưa biết những chuyện này, ngón tay hơi cuộn lại, nàng tỉnh giấc.
Trong mắt Trường Dung ánh lên tia vui mừng, nàng ấy vội đi tới: “Nương nương, ngài tỉnh rồi.”
Sở Ngọc Lang mấp máy môi: “Nước.”
Trường Dung nhanh chóng đỡ tiểu thư dậy và kê một chiếc gối sau thắt lưng nàng, sau đó nàng ấy rót nước nóng, cung kính bưng đến trước giường.
Sở Ngọc Lang nhấp một miếng trà nóng, bưng chén ngồi ở trên giường kinh ngạc nhìn màn, hồi lâu sau mới nói: “Truyền tin ta có thai ra ngoài đi, đừng nói tháng.”
Hành động của Thịnh vương càng lúc càng nhanh, nếu vậy nàng cũng nên nắm chắc thời gian thôi. Sở gia không thể đứng sau lưng Thịnh vương, nhưng tổ phụ và phụ thân quá mức ngoan cố, luôn cho rằng trong người Thịnh vương chảy dòng máu Sở gia thì chắc hẳn sẽ đối xử tốt với Sở gia.
Nhưng trên thực tế, Thịnh vương là vương tôn hoàng tử và trong mắt Đế vương thì ngoại thích mãi mãi chỉ là ngoại thích.
“Nương nương.” Trường Dung do dự rồi nói: “Lúc này thật sự phải giấu giếm Điện hạ sao?”
Ban ngày, nương nương ngủ li bì nên không thấy khi Điện hạ biết nương nương có thai đã vui mừng nhường nào, nếu mười tháng sau chờ đợi mãi hài tử vẫn không được sinh ra thì ngài ấy chắc sẽ khó chịu lắm.
Sở Ngọc Lang khựng lại, cụp mắt nói: “Suy cho cùng chàng là Đế vương tương lai, không giống đâu.”
Dẫu cho hắn dành cho nàng chút thật lòng thì đã sao? Đế vương vẫn cứ là Đế vương, hậu cung không được can thiệp vào. Nếu Tư Mã Tĩnh quả thật quyết tâm muốn diệt trừ Sở gia, cho dù nàng nói rõ cũng chưa chắc có thể bảo vệ được Sở gia.
“Điện hạ đâu rồi?” Nàng hỏi.
Trường Dung đáp ngay: “Từ xế chiều sau khi rời khỏi đây, Điện hạ chưa quay lại, hẳn là có chuyện gì quan trọng rồi ạ.”
Đúng là Tư Mã Tĩnh đi xử lý chuyện quan trọng. Hắn đến Thái y thự, tìm những thái y đứng đầu Thái y thự, muốn đưa đến Đông Cung chẩn trị cho Sở Ngọc Lang.
Hắn không tin Sở Ngọc Lang sẽ có chuyện nên đương nhiên muốn để thái y khám cho rõ ràng.
Nhưng khi tiến cung, không may hắn lại hay tin cơ thể Hoàng đế khó chịu nên các thái y đã đến tẩm điện của Hoàng đế rồi.
Tư Mã Tĩnh vội vã chạy tới, nhìn thấy vài thái y đang xách hòm thuốc đi ra. Đang ngẫm nghĩ không biết phụ hoàng có chuyện gì, hắn thấy Tư Mã Đức không hề gì, chỉ mặc áo trong và bên ngoài khoác một tấm áo choàng đang ngồi trước án. Thấy con trai đến, ông cũng chỉ thở nhẹ ra một cái: “Tĩnh Nhi đến rồi à? Mau lại đây ngồi đi.”
Đến gần, Tư Mã Tĩnh thấy trên bàn có một tờ Thánh chỉ đang viết dang dở, bèn nhíu mày: “Đây là gì ạ?”
“Sức khoẻ trẫm ngày càng lụn bại, già rồi nên trẫm không muốn suốt ngày bị quấy rầy bởi chính vụ nữa.” Hoàng đế nhìn Tư Mã Tĩnh, thở dài thật sâu.
Tư Mã Tĩnh cứng người, dường như đã biết ông sắp sửa nói gì. Quả nhiên, Hoàng đế nói: “Trẫm đã quyết định di giá hành cung để tu dưỡng, thiên hạ này giao cho con vậy.”
“Phụ hoàng nói vậy là sao?” Tư Mã Tĩnh nhíu mày, thẳng lưng đứng đó.
“Con đã lớn rồi mà sao vẫn như thế hả.” Hoàng đế cười lắc đầu, lại nâng bút viết thêm vài dòng xuống Thánh chỉ.
“Mẫu hậu con mất sớm, nếu nàng vẫn còn, trông thấy con thế này chắc sẽ thích lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tư Mã Tĩnh nhìn ông hồi lâu nhưng không nói gì.
“Thiên hạ này cuối cùng sẽ là thiên hạ của con.” Hoàng đế cười khẽ: “Chỉ bảo con giám quốc thôi, đâu phải thoái vị cho con, sao lại làm cái mặt đó hả.”
Tư Mã Tĩnh im lặng đi đến, tiếp nhận vị trí mài nghiên mực của Phúc Đức.
“Nếu phụ hoàng muốn nghỉ ngơi vậy thì chú ý ạ.”
Với kết quả này, chỉ e là sẽ thúc giục lão Ngũ phản công. Gần đây hắn ta vô cùng linh hoạt tích cực lôi kéo triều thần.
Nhưng không sao, chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi.
Chuyện Thái tử phi có thai nhanh chóng được truyền ra, tiếp đó là Bệ hạ hạ chỉ bảo Thái tử giám quốc.
Mấy ngày nay, Sở gia như đang chìm trong mây đen, áp suất không khí rất thấp.
Trong từ đường lạnh lẽo và trang nghiêm, bên trên thờ phụng một loạt bài vị.
Sở Hùng chắp tay đứng trước bài vị, nhìn hàng liệt tổ liệt tông với nét mặt ảm đạm mờ mịt.
“Phụ thân.” Sở Nam đứng sau lưng nhìn ông ta.
Sở Hùng nghiêng mặt hỏi: “Thái tử phi gửi thư về à?”
Sở Nam trình thư lên: “Ở đây ạ.”
Dưới ánh nến, khuôn mặt Sở Hùng lúc sáng lúc tối. Ông nhíu mày siết chặt bức thư như đang rơi vào một tình huống vô cùng khó xử.
Tư Mã Huân là ngoại tôn của ông, còn trong bụng Sở Ngọc Lang cũng có chắt của ông.
“Con nghĩ sao?” Sở Hùng nhìn con trai.
Dù sao mai sau cũng phải giao Sở gia vào tay đứa con này.
“Phụ thân, nhi tử nghĩ việc này nên nghe theo Thái tử phi.”
Sở Nam im lặng, không phải ông muốn phản bội muội muội nhưng những gì Thịnh vương làm quá nguy hiểm. Phía sau ông là toàn bộ Sở gia, Sở gia không thể thua được.
Nếu đã có lựa chọn tốt hơn thì sao có thể vì sự ích kỷ của mình mà hại toàn bộ Sở gia gặp nguy hiểm được chứ?
Trong thư của Sở Ngọc Lang không chỉ nói rõ chuyện có thai, mà còn cho thấy thái độ của Thái tử, có ngọc ấn làm chứng. Thái tử chẳng những biết chuyện Sở gia đã làm mà còn có chứng cứ nữa.
Nếu Sở gia có thể đứng về phía Thái tử, vậy những hành vi lúc trước đều sẽ được bỏ qua.
Bệ hạ đã hạ chỉ cho Thái tử giám quốc, về cơ bản Thịnh vương không có nhiều phần thắng rồi, thế nên bây giờ chính là lúc có thể đổi thuyền, thật sự không cần thiết phải đi theo chết cùng.
Hiển nhiên, Sở Hùng cũng nghĩ vậy.
Phong thư Sở Ngọc Lang viết đã nắm bắt được tâm tư của tất cả mọi người.
Gần như khi đọc được, trong lòng người đọc sẽ bắt đầu phản chiến.
Sở Ngọc Lang tính toán rất chuẩn xác.
Đông Cung, trong cung Kiêm gia.
Sở Ngọc Lang tựa lên ghế mềm thiếp đi. Trường Dung nhẹ nhàng đi tới cẩn thận đắp chăn cho tiểu thư nhà mình.
Sở Ngọc Lang ngủ không sâu, vậy nên tiếng động này đã nhanh chóng đánh thức nàng.
Nàng hơi ngẩng đầu nhìn Trường Dung hỏi: “Giờ nào rồi?”
Trường Dung đáp: “Hiện tại đã sắp đến trưa rồi ạ.”
“Điện hạ đâu?” Sở Ngọc Lang day thái dương đang co rút đau đớn.
Trường Dung vội trả lời: “Điện hạ còn chưa về, chỉ bảo Hữu Hỉ nhắn lại rằng ngài ấy đang bận chính vụ, bảo nương nương dùng bữa trước đừng chờ ngài ấy.”
Bàn tay đang day thái dương của Sở Ngọc Lang dừng lại, đã mấy ngày rồi, mấy ngày liền không gặp được hắn thì sao có thể giống như không có chuyện được chứ.
Mấy ngày nay cứ như thế, ngày nào hắn cũng về muộn, đến khi nàng ngủ rồi sẽ quay về ôm nàng vào lòng ngủ.
Sở Ngọc Lang muốn đợi hắn, nhưng những ngày qua nàng vô cùng thèm ngủ. Nàng thật sự không thể kiểm soát nổi.
Lại chờ thêm vài ngày, rốt cuộc đã đợi được Mộc tu của Tư Mã Tĩnh.
Sáng lại, Sở Ngọc Lang tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Tư Mã Tĩnh đang dựa vào giường, viền mắt thâm quầng, trong mắt đã vằn vện tia máu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hắn ngồi thẳng trên giường mải nhìn Sở Ngọc Lang bên cạnh, đang định đưa tay muốn mơn trớn mặt mũi nàng thì bắt gặp nàng mở mắt ra, bèn bất giác rụt tay lại.
“Điện hạ?” Sở Ngọc Lang nhìn hắn, cổ họng hơi khàn.
Nàng không ngờ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, hắn lại gầy nhiều đến vậy. Trước khi gặp hắn, nàng còn nghĩ tại sao hắn lại tránh mặt nàng, nhưng bây giờ thấy hắn, Sở Ngọc Lang lại nghĩ chắc hẳn hắn cực kỳ bận rộn chính sự nên mới sa sút đến mức này.
“Nàng tỉnh rồi à.” Hàng lông mi dài hơi run rẩy, Tư Mã Tĩnh kịp thời đè nén cảm xúc dưới đáy mắt.
“Mấy ngày không gặp, sao Điện hạ lại gầy vậy ạ?”
Sở Ngọc Lang ngước nhìn hắn, hỏi.
“Nàng đang quan tâm Cô à?” Tư Mã Tĩnh nhìn nàng, cảm xúc trong mắt nồng nàn đến mức không thể tan ra.
“Sao Điện hạ lại thấy lạ chứ, đây không phải là điều nên làm hay sao?” Sở Ngọc Lang đưa tay khẽ chạm vào ống tay áo của hắn. Tư Mã Tĩnh vẫn mặc áo trong, tựa vào giường. Thấy Sở Ngọc Lang dựa vào mình, hắn lập tức đưa tay ôm lấy nàng.
Ngoài trời mưa ào ào, trong trướng tẩm điện, hai người ôm nhau trông khung cảnh thật ấm cúng.
Tư Mã Tĩnh ôm nàng vào lòng, đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, một tay ôm trọn vòng eo mảnh khảnh và tay còn lại đặt giữa bụng nàng.
Hắn hỏi: “Nàng nói xem đây sẽ là con trai hay con gái đây?”
Sở Ngọc Lang buồn ngủ vô cùng, gối lên trước ngực hắn, suy nghĩ đã trôi dạt: “Có lẽ là con gái đó.”
Mạch tượng mang thai giả thôi, làm gì có đứa con nào chứ.
“Con gái à, vậy sẽ càng giống nàng, nhưng tất nhiên Cô sẽ không để con bé chịu khổ giống nàng đâu.”
Sở Ngọc Lang cảm thấy những lời hắn nói khá thú vị, không khỏi nói theo hắn: “Nếu là con trai thì sao?”
“Vậy sẽ tìm vài người có tài có học vấn tốt dạy dỗ nó, để sau này nó có thể gánh vác sơn hà.” Tư Mã Tĩnh nói.
“Nếu là con gái, vậy đặt tên con là Bảo Nhi đi.” Sở Ngọc Lang nghĩ đến rất lâu nữa, có lẽ họ sẽ thật sự có một cô con gái đáng yêu, sẽ được họ nâng niu trong lòng bàn tay như báu vật.
Tư Mã Tĩnh hỏi: “Nếu là con trai thì sao, chúng ta sẽ đặt tên con là gì?”
“Vậy đặt là Du Nhi đi.” Sở Ngọc Lang thuận miệng đáp.
Tư Mã Tĩnh tựa trán mình lên giữa trán nàng, đáng tiếc sẽ không có Bảo Nhi và Du Nhi nào cả. Hắn có thể mất con nhưng không thể đánh mất nàng.
Đứa bé này không thể ra đời, tranh thủ Sở Ngọc Lang ngủ say các thái y đã chẩn mạch, quả thật không còn cách nào nữa. Nếu dùng thuốc tất nhiên sẽ làm con bị thương. Hơn nữa, đứa bé này cũng đang hấp thu chất dinh dưỡng từ mẫu thân nên việc giữ đứa bé sống sót và đảm bảo không gây hại cho mạng sống của mẫu thân khi nó sắp chào đời là một điều quá khó khăn.
Tim như bị nghìn vạn cây kim đâm sâu quá nửa, nghiền ép đau đớn.
Hắn ôm nàng chặt hơn, như thể đang cố níu kéo thứ gì đó.
Hắn có thể ra lệnh cho bất cứ ai đi làm bất cứ chuyện gì, nhưng lại không thể ra lệnh cho Diêm Vương nương tay với bất cứ ai.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Tư Mã Tĩnh cảm thấy hoang mang nhưng lại không thể làm gì được.
Sở Ngọc Lang tựa hồ đã nhận ra cảm xúc không ổn của hắn nên khẽ cựa mình, nhẹ nhàng lẩm bẩm vài câu rồi lại nặng nề thiếp đi.
Nàng nói: “Dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì, thiếp và Sở gia sẽ mãi mãi đứng sau lưng Điện hạ.”
Tay Tư Mã Tĩnh đột nhiên run rẩy, hắn nhanh chóng cụp mắt xuống.
Bất cứ chuyện gì? Hắn không nghĩ cơ sở của bất cứ chuyện gì sẽ bao gồm cả chuyện mà hắn sắp làm đâu.
Danh sách chương