- Độc Cô Minh! Ngươi dám biến mình trở thành địch nhân của toàn bộ thiên kiêu nhân giới hay sao?
Từ phía xa xuất hiện giọng một nữ tử quen thuộc.

Đó không ai khác chính là đội ngũ của Tiểu Long Nữ, Xích Khao và Linh Minh đang tới tiếp viện cho Pháp Hải và Chu Tử.
- Độc Cô Minh, nể tình ngươi và ta từng có duyên tri ngộ đánh một trận thống khoái với nhau, nếu ngươi buông đao đầu hàng thì có thể thoát chết.

Thần Hầu nhất mạch cũng sẽ mời ngươi về làm thượng khách, chu cấp mọi tài nguyên tu luyện cho ngươi!
Xích Khao bỗng nói ra một câu khiến toàn trường sửng sờ.

Nhưng đây thật ra cũng là một điều cực kỳ bình thường.

Đối với loại thiên kiêu như Độc Cô Minh chỉ có hai cách đối đãi duy nhất, nếu không thể làm bạn, bổ sung lực lượng cho thế lực của mình thì nên giết chết, bằng mọi giá ngăn hắn trưởng thành.

Hoàn toàn không có lựa chọn thứ ba!
- Đã là đạo bất đồng thì cần gì nói nhiều! Ta không sai, các ngươi cũng không sai.

Chúng ta là thiên kiêu trong cùng thế hệ, nhất định phải quyết chiến sinh tử, dùng máu tươi của thiên kiêu khác mở ra đường đạo cho mình.

Độc Cô Minh ta chưa bao giờ có ý định lùi bước.


Sống phải rực sáng, hóa thành vì sao khiến vạn nhân chú mục.

Nếu có bất hạnh ngã xuống biến thành bông hoa tô điểm cho thành công trên đường đạo của kẻ khác cũng không hối tiếc.

Tới đây cả đi!
Con người hắn dám làm dám chịu.

Vì tranh giành lợi ích mà hắn đã giết chết rất nhiều chí tôn thiên kiêu như Kinh Âm, Liễu Thần, Kim Thiên Chí, Kim Phát Nữ, Lý Mật, Phù Hề, Điều Ngư, Vương gia tứ tử… đó là còn chưa kể nhiều tuyệt đỉnh thiên kiêu tầm thường khác.

Chắc chắn việc làm này sẽ đem lại sự thù địch và truy sát của những thế lực đứng sau họ.

Nhưng nếu hắn không giết họ thì họ chắc chắn sẽ giết hắn, mà bản thân hắn cũng chẳng có cách nào tranh hùng, chiếm lấy nổi một vị trí trong tu luyện giới.
Im lặng nhẫn nhịn tu hành, dựa vào kỳ ngộ mà trở thành cường giả ư? Hắn không tin điều này có thật.
Cường giả không phải dựa vào kỳ ngộ để tạo thành, mà là dựa vào máu tươi của những cường giả khác để xây dựng nên.

Tu vi có cao nhưng không có cái tâm cường giả cũng giống như một pho tượng thần không linh thiêng, hoàn toàn vô hại.

Giết trăm kẻ mạnh sẽ trở thành thiên kiêu, giết trăm thiên kiêu sẽ trở thành tuyệt thế thiên tài, mà giết trăm tuyệt thế thiên tài sẽ trở chí tôn, sau đó giết trăm chí tôn có thể trở thành cường giả, cuối cùng giết trăm cường giả sẽ thành tựu vô địch.
Đó là tín niệm của Độc Cô Minh.

Cũng là nguyên nhân khiến hắn chưa bao giờ ngại vướng vào rắc rối.
- Sống mà không thống khoái, sống không bằng chết!
Số lượng thiên kiêu tham gia vào trận tru diệt hắn tính luôn cả đám người Pháp Hải và Chu Tử đang bị cầm chân đã lên tới con số gần một ngàn bốn trăm người.

Mà đối tượng bị họ truy sát thật ra nếu bỏ qua hơn một vạn khô lâu kia thì chỉ có duy nhất Độc Cô Minh là có sinh mệnh thật sự.
Một ngàn bốn trăm người truy sát một người, hơn nữa còn là đồng loạt ra tay, đây là đạo lý gì? Cũng may là có hơn một vạn khô lâu dùng số lượng đông hơn gấp mười lần để quân bình sức mạnh.

Bằng không Độc Cô Minh có mọc thêm một ngàn cái đầu cũng chẳng đủ cho bọn họ chém.
- Giết!
- Theo lão đại… giết!
Chúng khô lâu hô vang theo hắn, trực tiếp cầm linh thạch đang giấu trong người ném về phía đám thiên kiêu đang tiếp cận mình.

Cơn mưa linh thạch này nhìn thì bình thường nhưng có không ít thiên kiêu bị chọi bể đầu, nằm lăn lộn gào khóc.
Thật không ngờ đám khô lâu bình thường chấp niệm cực kỳ mãnh liệt với linh thạch, coi linh thạch như sinh mạng nhưng tới lúc Độc Cô Minh cần liền ném đi không chút do dự, khẳng khái vô cùng.
Độc Cô Minh không hề sợ hãi, ánh mắt tuy điên cuồng mà bình tĩnh, không ngừng dùng Bách Bộ Hồng Trần thoắt ẩn thoắt hiện trên chiến trường.

Hắn cũng không ngu ngốc trực tiếp đối đầu với Chu Tử hoặc những chí tôn thiên kiêu cảnh giới Tiên Thai mà lựa những con mồi vừa sức với mình, tính toán kỹ lưỡng trong vòng mười chiêu nhất định phải diệt sát được đối phương, quyết không để bị đối phương giằng co tạo điều kiện cho những thiên kiêu khác bao vây.
Kiếm khí lăng lệ bắn phá khắp trời đất, Chu Tử rốt cuộc cũng thoát khỏi mười mấy cánh tay xương khô giữ chặt lấy mình.

Thân thể y vọt lên không trung, sau khi định vị được Độc Cô Minh đang ở đâu liền lao vút tới chỗ hắn.

- Vạn Kiếm Quy Tông!
Kiếm khí đang lan tỏa trong trời đất bỗng nhiên tạo thành thiên la địa võng bao vây Độc Cô Minh, sau đó lấy hắn làm mục tiêu liên tục công kích tới.

- Tinh Hà Chuyển!
Độc Cô Minh lạnh lùng nói, cùng lúc hư ảnh ngân hà dài mấy ngàn trượng lấp lánh tinh quang hiện lên bao bọc lấy cơ thể hắn ngăn chặn kiếm khí lăng lệ của Chu Tử.

Hắn không hề đối chiêu với Chu Tử mà chuyển hướng sang một chí tôn thiên kiêu Hỗn Nguyên sơ kỳ đang đẫn đầu Bá Đao phái chém tan đội quân khô lâu.

- Cầm tặc cầm vương, ta chém những chí tôn thiên kiêu mạnh nhất của các ngươi! Xem các ngươi làm sao còn chiến ý để đối địch với ta!
- Đứng lại!
Chu Tử bám sát không ngừng, nhưng ngay lập tức bị Tẫn Cốt và Tỏa Cốt bay lên ngăn cản.

Hai khô lâu này không phải đối thủ của y nhưng lại bất tử bất diệt, cứ chết lại hồi sinh bám riết lấy y không chịu buông tha.
Kẻ dẫn đầu Bá Đao phái là một gã béo mập tay cầm đoản đao hình bán nguyệt, khoảnh khắc thấy Độc Cô Minh xuất hiện trước mặt mình thì liền ngưng trọng, hoàn toàn không vì cách biệt cảnh giới mà khinh thường hắn.
- Bá Đao phái, Mã Tam Đao!
- Thôn Hạnh Hoa, Độc Cô Minh!
Độc Cô Minh cầm Toái Nguyệt đao lạnh lùng nói, sau đó ngay lập tức ra tay chiếm lấy tiên cơ, dùng đao khí bức Mã Tam Đao lui lại mấy bước.

- Dùng hết thủ đoạn giao chiến, tốt lắm…
Mã Tam Đao bị thất thế ngay chiêu đầu, cũng không giữ phong phạm cao thủ gì nữa mà bắt đầu điên cuồng công kích Độc Cô Minh, đao ảnh lấp loáng giống như ngàn vạn luồng âm phong chém về phía hắn.

Tôn chỉ của Bá Đao phái nằm trong chữ “cuồng”, mà “bá” là một loại cảnh giới mà khi cuồng tới cực điểm mới có thể chạm đến.
Ba ngàn đại đạo, ba ngàn tiểu đạo thử hỏi đạo nào là vô địch?
Câu hỏi này từ xưa đến nay chưa từng có ai trả lời được.

Mỗi người đều sẽ có riêng một loại chân đạo hợp với mình nhất, với Chân Võ thì đao đạo là vô địch, với Thẩm Yến thì truy cầu mới là ý nghĩa cuộc sống của gã, mà với Bá Đao phái thì chính là “cuồng”.

Đao trong tay họ chỉ là một loại phương tiện để chạm đến chữ “cuồng” này.
Đao cuồng, nhân cuồng, thiên địa cuồng.

Lấy đao làm thuyền, nhân làm người lái đò để đi đến bến bờ của chân đạo.
Chân đạo của họ lúc đã đến bờ bên kia không còn là cuồng nữa mà đã hóa thành “bá”.

Thế gian có truyền thuyết nói về “bá đạo”, cho rằng trong ba ngàn đại đạo, ba ngàn tiểu đạo thì duy nhất bá đạo là độc tôn.
Minh chứng hùng hồn nhất cho truyền thuyết này chính là Bá Luân Đại Thần thời thượng cổ.

Ông ta sử dụng cấm kỵ công pháp Thiên Thượng Thiên Hạ, Độc Ngã Duy Tôn xưng hùng lục giới, thành tựu vô địch.

Mà đạo của ông ta chính là “bá đạo”, cả đời phải liên tục chiến thắng, không ngừng chiến thắng, thậm chí là chiến thắng kẻ có cảnh giới cao hơn mình thì mới dần dần ngưng tụ được loại đạo vận vô địch này.
Mà Bá Thiên Cuồng Đao thời thượng cổ trong tên cũng có một chữ “bá”, không rõ giữa hai người này có liên quan gì với nhau không nhưng cả đời Bá Thiên Cuồng Đao cũng chính là vì truy cầu một chữ “bá” mà gần như cuồng loạn, không ngừng khiêu chiến khắp nơi, đến cả Chân Võ Thiên Tôn cũng từng suýt chút nữa đã bị loại ý cảnh suýt chạm đến chữ “bá” chém cho gần chết.
- Giết! Ngươi dám hãm hại Kim Phát Nữ sư muội của ta, phải phanh thây ngươi ra làm trăm mảnh mới thỏa lòng ta!

Mã Tam Đao trong tên chỉ có ba đao nhưng nãy giờ đã chém ra mấy ngàn đao, mấy vạn đao trong cơn điên cuồng.

Ban đầu chiêu thức rõ ràng nhưng càng về sau càng hỗn loạn tới mức không còn phân biệt nổi.
Độc Cô Minh tuy bị loại cuồng ý này lấn áp đôi chút nhưng ánh mắt càng lúc càng sáng rực.
- Ngươi muốn cuồng thì cuồng cùng ta đi! Xem ta chém ngươi chết hay ngươi chém ta chết!
Hắn quát lớn, cũng bắt đầu vung Toái Mộng đao chém loạn xạ về phía Mã Tam Đao, thậm chí còn không thèm phòng thủ, để mặc thân thể trúng liên tiếp mấy chục đao rách toạt cả lồng ngực.

Thậm chí vì thụ thương quá nhiều nên Trường Sinh huyết cũng không thể giúp vết thương nhanh chóng lành lại, sinh cơ không ngừng tiêu hao.
Ban đầu hắn trúng mười đao, còn Mã Tam Đao chỉ trúng một đao.

Kế đến hắn trúng một trăm đao mà Mã Tam Đao vẫn chỉ trúng một đao.

Đến đây sự điên cuồng trong mắt hắn càng tăng, hoàn toàn lấn áp sự bình tĩnh:
- Con mẹ ngươi, ta không tin ta không cuồng bằng ngươi!
Nhưng đổi lại vẫn là sự thua thiệt hoàn toàn khi so về loại ý cảnh này.
- Cuồng nhưng cũng phải có kỹ thuật, không phải thích là cuồng được đâu!
Mã Tam Đao lạnh lùng nói, lại tiếp tục chém một đao về cổ Độc Cô Minh, lần này hắn bắt buộc phải lùi lại phòng thủ.

Chí tôn Hỗn Nguyên cảnh sơ kỳ có cơ sở khổ hải đạt tới đại viên mãn quả nhiên cực kỳ khó chơi, nếu không muốn nói là gần như không thể vượt cấp giết chết.

Độc Cô Minh có thể giao chiến ngang tay với y cũng đã là quá kinh nhân rồi.

Loại tu sĩ này khác hẳn với bọn Điều Ngư, Phù Hề, tin rằng gặp phải Mã Tam Đao thì hai tên này còn mất mạng nhanh hơn khi gặp Độc Cô Minh.
- Ngươi không giết được ta, Chu Tử, Pháp Hải, Tiểu Long Nữ đã kịp thời bao vây rồi, để xem lần này ai cứu được ngươi nữa?
Quả nhiên xung quanh Độc Cô Minh ngay lập tức xuất hiện mười mấy chí tôn thiên kiêu khá hùng mạnh bao vây hắn lại.

Bốn phía bị chặn, trên trời dưới đất không có đường lui, chẳng lẽ đây đã là tử kỳ của hắn hay sao?
Đúng lúc này một giọng nói non nớt quen thuộc vang lên khiến chúng tu sĩ đều phải quay đầu nhìn lại.
Một cô bé đeo mặt nạ ngồi trên cổ một đạo sĩ trẻ tuổi đang nhanh chóng tiến lại đây.

Ma khí trên người cô bé lan tỏa ra khắp trời đất, hư ảnh ác ma phía sau lưng lại càng khủng bố, vươn tới đớp một cái trực tiếp nuốt luôn bảy thiên kiêu Khổ Hải nhỏ bé dám ngán đường.
- Ai dám tổn thương ca ca của ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện