- Quan Thất công tử sở hữu Thái Ất đạo thể, được xem là người gần với đạo, có khả năng vừa nhìn là hiểu rõ nguồn gốc ngọn ngành mọi loại thần thông.
Y không xưng đệ nhất thì kẻ nào mới đủ tư cách?
Thấy mấy vị bên phía Trung Thổ bắt đầu diễu võ dương oai.
Rốt cuộc người Nam Hoang cũng lên tiếng, đó một vị trưởng lão của Minh giáo.
Ông ta mặc áo bào xanh dương, tay cầm quyền trượng, trên mặt sở hữu một vết sẹo dài do bị đao chém nhìn mà ghê người:
- Ta nhớ không lầm Tây Tử Phượng của giáo ta cầm roi quất cho Quan Thất công tử của các ngươi chạy té khói! Thiên Địch thánh hoàng triều các ngươi tự hoang tưởng mình là vô địch thiên hạ hay sao?
- May mắn mà thôi! Nếu ngươi cho rằng chiến thắng được thánh hoàng triều của ta thì động thủ thử xem?
Vị cường giả Trung Thổ kia đến từ Thiên Địch thánh hoàng triều.
Trong mắt y hoàng tộc Thiên Địch luôn là đệ nhất, ai dám không phục thì y phải đánh cho phục.
Một yêu tộc Bắc Vực cười lạnh xen vào:
- Đạo huynh nói rất đúng, Nam Hoang là đám phế vật, Phong Diệt đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi cái rắm chó gì chứ? Chẳng phải bị Côn Vũ của Côn Bằng nhất tộc truy sát đến mấy trăm ngàn dặm hay sao?
- Minh giáo ta sợ các ngươi chắc, muốn chiến thì chiến đi!
- Dám khinh thường Phong Lôi thánh địa chúng ta sao? Chiến đi!
Mâu thuẫn bùng nổ, gần một trăm Đạo Đài cường giả bộc phát khí tức như muốn lao vào chém giết lẫn nhau.
Đến các vị Ứng Kiếp lão tổ đang tọa trấn phía xa cũng nhíu mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc bầu không khí căng thẳng nhất, Giang Trần cười nói:
- Đã như vậy sao chúng ta không thử đặt cược một lần xem là ai sẽ có thu hoạch lớn nhất trong bí cảnh lần này! Các vị đều là Đạo Đài cường giả, hẳn sẽ không thiếu bảo vật.
Làm như vậy vừa đỡ mất hòa khí, vừa giữ cho Tử Hư sơn khỏi sụp đổ.
Bằng không một khi các vị ra tay sẽ khiến cho đại môn bí cảnh sụp xuống, sáu ngàn thiên kiêu cũng vĩnh viễn bị giam trong Tuyệt Vọng Ma Uyên!
- Được, đặt cược, bảo vật của Trung Thổ ta là đệ nhất, các ngươi còn khuya mới sánh bằng…
- Đệ nhất con mẹ ngươi, bảo vật Tây Thiên ta mới là đệ nhất…
- Đom đóm cũng muốn so với mặt trời! Trong năm đại lục thì pháp bảo của Đông Hải là mạnh nhất!
- Đã không phục thì đánh đi, đừng nói nhiều nữa!
Cả trăm cường giả lại săn tay áo chuẩn bị lao vào nhau khiến Giang Trần vốn tỏ ra điềm tĩnh từ đầu đến giờ cũng phải chảy mồ hôi lạnh.
Không ngờ tới ngay cả việc đặt cược cũng khiến đám cường giả Đạo Đài chửi nhau inh ỏi, rốt cuộc phải nhờ tới năm vị lão quái Ứng Kiếp đại diện cho năm châu lục ra mặt làm trọng tài thì tranh cãi mới chấm dứt.
Một núi pháp bảo đan dược chất đầy trên Tử Hư sơn khiến ai nấy lóa mắt, không ít lão quái Ứng Kiếp cũng tỏ ra thèm thuồng núi tài vật này.
Sau khi thống kê lại những lượt đặt cược thì phần dự đoán lớn nhất nghiêng về Quan Thất của Trung Thổ, tận mười mấy vị bình chọn.
Xếp thứ hai là Thẩm Yến của Đông Hải, thứ ba là Tây Tử Phượng của Minh giáo.
Đây toàn là những chí tôn thiên kiêu đã đạt tới cực hạn cơ sở Khổ Hải.
Đinh trưởng lão nhìn núi pháp bảo và đan dược trước mặt cũng nuốt nước bọt ừng ực, không kiềm chế được lòng tham.
Cầm vật đặt cược trên tay, lão cân nhắc kỹ lưỡng rồi quyết định đặt cho Quan Thất.
- Tiểu Minh Tử còn quá yếu, không thể tham gia vào cuộc chiến lần này.
Nhưng mà thôi, thân là sư phụ, ta đặt cho ngươi một phần vật phẩm vậy.
Hy vọng ngươi gặp dữ hóa lành, thành công thoát khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Với việc Độc Cô Minh rơi xuống Tuyệt Vọng Ma Uyên, lão vẫn còn nuối tiếc không thôi.
Nhưng dự cảm cho lão biết Độc Cô Minh chưa chết.
Vì vậy vẫn nuôi hy vọng luyện chế ra Trục Ma đan cho hắn.
Cuối cùng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Đinh trưởng lão chia vật đặt cược ra làm hai mươi phần, có tới mười chín phần được đem đi đặt cược cho Quan Thất, một phần nhỏ xíu cuối cùng đặt cho Độc Cô Minh.
Vị lão tổ Ứng Kiếp đại diện cho Nam Hoang hỏi:
- Muốn đặt cược cho ai, cơ sở khổ hải, cảnh giới tu vi?
Đinh trưởng lão nhìn phần mẩu sừng Hỏa Kỳ Lân xíu trong tay, tỏ ra tiếc nuối vô hạn.
Cuộc đặt cược của các cường giả Đạo Đài không thể xuất ra phàm vật, chỉ mẩu sừng Hỏa Kỳ Lân này thôi đã có giá trị liên thành rồi.
Hai mắt Đinh trưởng lão cay cay, năm đó lão hao tâm tổn sức, thậm chí suýt nữa mất mạng mới lấy được một khúc sừng của Hỏa Kỳ Lân về từ một cổ di tích.
Nó có công dụng rất lớn trong việc luyện thể, dù chỉ là một mẩu nhỏ nhưng cũng đủ cho cường giả Đạo Đài rèn luyện suốt ba năm.
- Độc Cô Minh, đến từ Chân Đại Đạo, cơ sở khổ hải năm vạn trượng, cảnh giới tu vi Khổ Hải…
Nghe Đinh trưởng lão khai báo danh tính của người được đặt cược, vị lão tổ Ứng Kiếp kia suýt nữa té bật ngửa.
Sau khi lấy lại bình tĩnh mới trợn trừng mắt:
- Ngươi dám đùa giỡn ta sao? Đây đâu phải là chỗ để một tên tuyệt đỉnh thiên kiêu có thể chen vào? Đây là chiến trường dành cho chí tôn!
- Vãn bối thật lòng muốn bầu chọn…
Đinh trưởng lão cười khổ, sau đó để mẩu sừng Hỏa Kỳ Lân bé tí xuống ngọn núi tài vật cao tít tắp kia.
Vị lão tổ Ứng Kiếp hừ lạnh rồi lạnh nhạt nói:
- Tỷ lệ chiến thắng một ăn một vạn…
Điều này tương đương với việc nếu thắng cuộc Đinh trưởng lão sẽ lấy đi được toàn bộ ngọn núi tài vật kia.
Đơn giản vì cơ hội để một tu sĩ Khổ Hải năm vạn trượng chiến thắng các chí tôn thiên kiêu là điều không bao giờ có thể xảy ra, kể cả trong mộng cảnh.
Gần một trăm cường giả Đạo Đại không ngừng cười lớn vì quyết định này của Đinh trưởng lão, cho rằng lão sắp hết thọ nguyên nên đầu có bệnh mất rồi.
- Hừ, đây là kế dương đông kích tây của ta thôi! Ta đã đặt gần hết gia sản vào Quan Thất rồi, các ngươi cứ đợi đấy!
Đinh trưởng lão phất tay bỏ đi, trở về chỗ bế quan của mình bên sâu trong Tử Hư sơn, dặn dò mấy tên đệ tử canh gác nếu có dị động gì phát ra từ Tuyệt Vọng Ma Uyên đều phải nhanh chóng báo cáo.
——————————————————————
Sáu ngàn thiên kiêu đồng thời hiện ra từ trong vòng xoáy hỗn độn, thứ đầu tiên phả vào mũi họ là một bầu không khí hắc ám chứa lượng ma khí nồng đậm đến cực điểm, giống như có thể ăn mòn linh hồn người ta.
Ngay lập tức trong sáu ngàn người có hơn trăm tiếng kêu thảm thiết, thân thể những tu sĩ chỉ có cơ sơ hai vạn trượng khổ hải lập tức bị hắc ám cắn nuốt biến thành một vũng máu dưới đất, mà vũng máu cũng không tồn tại được lâu, nhanh chóng bị mặt đất hút cạn hoàn toàn.
- Mau tụ lại dùng linh lực bảo vệ nhau!
Những tu sĩ yếu vội vã hét lên, xích lại gần nhau để chống chọi lại ma khí kinh thiên.
Nhưng họ còn chưa kịp hoàn hồn đã bị vô số rễ cây từ dưới đất chọc lên xuyên thủng cơ thể chết bất đắc kỳ tử.
- Cái này là sao? Chân Đại Đạo các ngươi dám gài bẫy hào kiệt nhân giới?
Một số chí tôn thiên kiêu lạnh lùng nhìn sang chỗ Sơ Tuyết đang dùng kiếm bảo vệ chúng đệ tử ở phía xa.
- Đây chính là Tuyệt Vọng Ma Uyên, một trong những hung địa cấm kỵ của nhân giới.
Các ngươi nếu sợ thì hãy mau đứng ở lối ra, chờ khi bí cảnh kết thúc sẽ tự mở cửa!
Sơ Tuyết điềm nhiên đáp, kiếm trong tay lại chặt đứt một rễ cây khổng lồ đang vươn lên.
- Hừ, đừng để ta phát hiện ra Chân Đại Đạo giở trò gì, bằng không khi chúng ta ra khỏi đây sẽ huy động thế lực của mình xóa sổ tông môn các ngươi!
Đúng lúc này vô số tiếng gào rống kinh thiên vang lên, trên bầu trời còn giáng xuống vô số thần thông khủng bố mang hơi thở hủy diệt khiến tròng mắt mọi người co rụt lại.
- Đó là thi thể cường giả Ứng Kiếp đã biến thành xác sống? Bọn họ đang giao chiến với mấy bộ xương cổ thú?
- Chạy mau!
Đuôi một bộ xương Giao Long quật xuống đánh chết ngay lập tức hơn một trăm thiên kiêu khiến tất cả bỏ chạy tán loạn.
Bọn họ dù sao cũng chỉ là cường giả Tiên Thai trở xuống, hoàn toàn không có tí sức chống cự với những tồn tại kiểu này.
Chỉ riêng bộ xương Giao Long đã tung hoành ngang dọc trong sáu ngàn thiên kiêu chứ chưa nói đến thi thể một người trung niên giờ đã hóa thành xương khô, nhưng không ngờ khí tức ông ta tỏa ra lại tương đương với một vị Ứng Kiếp lão tổ trung kỳ.
- Hồng Âm Loan Nhận!
Giọng nói trầm trầm của ông ta vang lên trong không trung, một bánh xe bằng sắt khổng lồ đỏ rực như được đun trong chân hỏa mấy vạn năm bỗng xuất hiện rồi chém ngang qua chúng tu sĩ.
Khi nó lướt tới ai thì bất kể đó là tuyệt đỉnh thiên kiêu hay chí tôn thiên kiêu đều bị chém làm đôi, linh hồn bị sức nóng của bánh xe thiêu đốt bốc cháy ngùn ngụt.
- Có chí tôn thiên kiêu ngã xuống rồi, là người đến từ Bắc Vực…
Chúng tu sĩ hoảng sợ nhìn một chí tôn thiên kiêu yêu tộc mặc dù đã biến thân thành một con Hoàng Kim Biên Bức tung cánh định bay lên trời cao, nhưng vẫn bị bánh xe đỏ rực vô tình kia chém qua, hoàn toàn hình câu thần diệt.
- Mau chia ra chạy, đứng chung sẽ chết toàn bộ!
Sáu ngàn tu sĩ bắt đầu tách nhau ra chạy tán loạn, cứ mỗi chí tôn thiên kiêu sẽ dẫn một tốp riêng biệt đi thẳng vào nơi sâu trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, việc này đã giúp họ đánh lạc hướng được mấy bộ thi thể kinh khủng đang giao chiến dữ dội ngoài kia.
Y không xưng đệ nhất thì kẻ nào mới đủ tư cách?
Thấy mấy vị bên phía Trung Thổ bắt đầu diễu võ dương oai.
Rốt cuộc người Nam Hoang cũng lên tiếng, đó một vị trưởng lão của Minh giáo.
Ông ta mặc áo bào xanh dương, tay cầm quyền trượng, trên mặt sở hữu một vết sẹo dài do bị đao chém nhìn mà ghê người:
- Ta nhớ không lầm Tây Tử Phượng của giáo ta cầm roi quất cho Quan Thất công tử của các ngươi chạy té khói! Thiên Địch thánh hoàng triều các ngươi tự hoang tưởng mình là vô địch thiên hạ hay sao?
- May mắn mà thôi! Nếu ngươi cho rằng chiến thắng được thánh hoàng triều của ta thì động thủ thử xem?
Vị cường giả Trung Thổ kia đến từ Thiên Địch thánh hoàng triều.
Trong mắt y hoàng tộc Thiên Địch luôn là đệ nhất, ai dám không phục thì y phải đánh cho phục.
Một yêu tộc Bắc Vực cười lạnh xen vào:
- Đạo huynh nói rất đúng, Nam Hoang là đám phế vật, Phong Diệt đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi cái rắm chó gì chứ? Chẳng phải bị Côn Vũ của Côn Bằng nhất tộc truy sát đến mấy trăm ngàn dặm hay sao?
- Minh giáo ta sợ các ngươi chắc, muốn chiến thì chiến đi!
- Dám khinh thường Phong Lôi thánh địa chúng ta sao? Chiến đi!
Mâu thuẫn bùng nổ, gần một trăm Đạo Đài cường giả bộc phát khí tức như muốn lao vào chém giết lẫn nhau.
Đến các vị Ứng Kiếp lão tổ đang tọa trấn phía xa cũng nhíu mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc bầu không khí căng thẳng nhất, Giang Trần cười nói:
- Đã như vậy sao chúng ta không thử đặt cược một lần xem là ai sẽ có thu hoạch lớn nhất trong bí cảnh lần này! Các vị đều là Đạo Đài cường giả, hẳn sẽ không thiếu bảo vật.
Làm như vậy vừa đỡ mất hòa khí, vừa giữ cho Tử Hư sơn khỏi sụp đổ.
Bằng không một khi các vị ra tay sẽ khiến cho đại môn bí cảnh sụp xuống, sáu ngàn thiên kiêu cũng vĩnh viễn bị giam trong Tuyệt Vọng Ma Uyên!
- Được, đặt cược, bảo vật của Trung Thổ ta là đệ nhất, các ngươi còn khuya mới sánh bằng…
- Đệ nhất con mẹ ngươi, bảo vật Tây Thiên ta mới là đệ nhất…
- Đom đóm cũng muốn so với mặt trời! Trong năm đại lục thì pháp bảo của Đông Hải là mạnh nhất!
- Đã không phục thì đánh đi, đừng nói nhiều nữa!
Cả trăm cường giả lại săn tay áo chuẩn bị lao vào nhau khiến Giang Trần vốn tỏ ra điềm tĩnh từ đầu đến giờ cũng phải chảy mồ hôi lạnh.
Không ngờ tới ngay cả việc đặt cược cũng khiến đám cường giả Đạo Đài chửi nhau inh ỏi, rốt cuộc phải nhờ tới năm vị lão quái Ứng Kiếp đại diện cho năm châu lục ra mặt làm trọng tài thì tranh cãi mới chấm dứt.
Một núi pháp bảo đan dược chất đầy trên Tử Hư sơn khiến ai nấy lóa mắt, không ít lão quái Ứng Kiếp cũng tỏ ra thèm thuồng núi tài vật này.
Sau khi thống kê lại những lượt đặt cược thì phần dự đoán lớn nhất nghiêng về Quan Thất của Trung Thổ, tận mười mấy vị bình chọn.
Xếp thứ hai là Thẩm Yến của Đông Hải, thứ ba là Tây Tử Phượng của Minh giáo.
Đây toàn là những chí tôn thiên kiêu đã đạt tới cực hạn cơ sở Khổ Hải.
Đinh trưởng lão nhìn núi pháp bảo và đan dược trước mặt cũng nuốt nước bọt ừng ực, không kiềm chế được lòng tham.
Cầm vật đặt cược trên tay, lão cân nhắc kỹ lưỡng rồi quyết định đặt cho Quan Thất.
- Tiểu Minh Tử còn quá yếu, không thể tham gia vào cuộc chiến lần này.
Nhưng mà thôi, thân là sư phụ, ta đặt cho ngươi một phần vật phẩm vậy.
Hy vọng ngươi gặp dữ hóa lành, thành công thoát khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Với việc Độc Cô Minh rơi xuống Tuyệt Vọng Ma Uyên, lão vẫn còn nuối tiếc không thôi.
Nhưng dự cảm cho lão biết Độc Cô Minh chưa chết.
Vì vậy vẫn nuôi hy vọng luyện chế ra Trục Ma đan cho hắn.
Cuối cùng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Đinh trưởng lão chia vật đặt cược ra làm hai mươi phần, có tới mười chín phần được đem đi đặt cược cho Quan Thất, một phần nhỏ xíu cuối cùng đặt cho Độc Cô Minh.
Vị lão tổ Ứng Kiếp đại diện cho Nam Hoang hỏi:
- Muốn đặt cược cho ai, cơ sở khổ hải, cảnh giới tu vi?
Đinh trưởng lão nhìn phần mẩu sừng Hỏa Kỳ Lân xíu trong tay, tỏ ra tiếc nuối vô hạn.
Cuộc đặt cược của các cường giả Đạo Đài không thể xuất ra phàm vật, chỉ mẩu sừng Hỏa Kỳ Lân này thôi đã có giá trị liên thành rồi.
Hai mắt Đinh trưởng lão cay cay, năm đó lão hao tâm tổn sức, thậm chí suýt nữa mất mạng mới lấy được một khúc sừng của Hỏa Kỳ Lân về từ một cổ di tích.
Nó có công dụng rất lớn trong việc luyện thể, dù chỉ là một mẩu nhỏ nhưng cũng đủ cho cường giả Đạo Đài rèn luyện suốt ba năm.
- Độc Cô Minh, đến từ Chân Đại Đạo, cơ sở khổ hải năm vạn trượng, cảnh giới tu vi Khổ Hải…
Nghe Đinh trưởng lão khai báo danh tính của người được đặt cược, vị lão tổ Ứng Kiếp kia suýt nữa té bật ngửa.
Sau khi lấy lại bình tĩnh mới trợn trừng mắt:
- Ngươi dám đùa giỡn ta sao? Đây đâu phải là chỗ để một tên tuyệt đỉnh thiên kiêu có thể chen vào? Đây là chiến trường dành cho chí tôn!
- Vãn bối thật lòng muốn bầu chọn…
Đinh trưởng lão cười khổ, sau đó để mẩu sừng Hỏa Kỳ Lân bé tí xuống ngọn núi tài vật cao tít tắp kia.
Vị lão tổ Ứng Kiếp hừ lạnh rồi lạnh nhạt nói:
- Tỷ lệ chiến thắng một ăn một vạn…
Điều này tương đương với việc nếu thắng cuộc Đinh trưởng lão sẽ lấy đi được toàn bộ ngọn núi tài vật kia.
Đơn giản vì cơ hội để một tu sĩ Khổ Hải năm vạn trượng chiến thắng các chí tôn thiên kiêu là điều không bao giờ có thể xảy ra, kể cả trong mộng cảnh.
Gần một trăm cường giả Đạo Đại không ngừng cười lớn vì quyết định này của Đinh trưởng lão, cho rằng lão sắp hết thọ nguyên nên đầu có bệnh mất rồi.
- Hừ, đây là kế dương đông kích tây của ta thôi! Ta đã đặt gần hết gia sản vào Quan Thất rồi, các ngươi cứ đợi đấy!
Đinh trưởng lão phất tay bỏ đi, trở về chỗ bế quan của mình bên sâu trong Tử Hư sơn, dặn dò mấy tên đệ tử canh gác nếu có dị động gì phát ra từ Tuyệt Vọng Ma Uyên đều phải nhanh chóng báo cáo.
——————————————————————
Sáu ngàn thiên kiêu đồng thời hiện ra từ trong vòng xoáy hỗn độn, thứ đầu tiên phả vào mũi họ là một bầu không khí hắc ám chứa lượng ma khí nồng đậm đến cực điểm, giống như có thể ăn mòn linh hồn người ta.
Ngay lập tức trong sáu ngàn người có hơn trăm tiếng kêu thảm thiết, thân thể những tu sĩ chỉ có cơ sơ hai vạn trượng khổ hải lập tức bị hắc ám cắn nuốt biến thành một vũng máu dưới đất, mà vũng máu cũng không tồn tại được lâu, nhanh chóng bị mặt đất hút cạn hoàn toàn.
- Mau tụ lại dùng linh lực bảo vệ nhau!
Những tu sĩ yếu vội vã hét lên, xích lại gần nhau để chống chọi lại ma khí kinh thiên.
Nhưng họ còn chưa kịp hoàn hồn đã bị vô số rễ cây từ dưới đất chọc lên xuyên thủng cơ thể chết bất đắc kỳ tử.
- Cái này là sao? Chân Đại Đạo các ngươi dám gài bẫy hào kiệt nhân giới?
Một số chí tôn thiên kiêu lạnh lùng nhìn sang chỗ Sơ Tuyết đang dùng kiếm bảo vệ chúng đệ tử ở phía xa.
- Đây chính là Tuyệt Vọng Ma Uyên, một trong những hung địa cấm kỵ của nhân giới.
Các ngươi nếu sợ thì hãy mau đứng ở lối ra, chờ khi bí cảnh kết thúc sẽ tự mở cửa!
Sơ Tuyết điềm nhiên đáp, kiếm trong tay lại chặt đứt một rễ cây khổng lồ đang vươn lên.
- Hừ, đừng để ta phát hiện ra Chân Đại Đạo giở trò gì, bằng không khi chúng ta ra khỏi đây sẽ huy động thế lực của mình xóa sổ tông môn các ngươi!
Đúng lúc này vô số tiếng gào rống kinh thiên vang lên, trên bầu trời còn giáng xuống vô số thần thông khủng bố mang hơi thở hủy diệt khiến tròng mắt mọi người co rụt lại.
- Đó là thi thể cường giả Ứng Kiếp đã biến thành xác sống? Bọn họ đang giao chiến với mấy bộ xương cổ thú?
- Chạy mau!
Đuôi một bộ xương Giao Long quật xuống đánh chết ngay lập tức hơn một trăm thiên kiêu khiến tất cả bỏ chạy tán loạn.
Bọn họ dù sao cũng chỉ là cường giả Tiên Thai trở xuống, hoàn toàn không có tí sức chống cự với những tồn tại kiểu này.
Chỉ riêng bộ xương Giao Long đã tung hoành ngang dọc trong sáu ngàn thiên kiêu chứ chưa nói đến thi thể một người trung niên giờ đã hóa thành xương khô, nhưng không ngờ khí tức ông ta tỏa ra lại tương đương với một vị Ứng Kiếp lão tổ trung kỳ.
- Hồng Âm Loan Nhận!
Giọng nói trầm trầm của ông ta vang lên trong không trung, một bánh xe bằng sắt khổng lồ đỏ rực như được đun trong chân hỏa mấy vạn năm bỗng xuất hiện rồi chém ngang qua chúng tu sĩ.
Khi nó lướt tới ai thì bất kể đó là tuyệt đỉnh thiên kiêu hay chí tôn thiên kiêu đều bị chém làm đôi, linh hồn bị sức nóng của bánh xe thiêu đốt bốc cháy ngùn ngụt.
- Có chí tôn thiên kiêu ngã xuống rồi, là người đến từ Bắc Vực…
Chúng tu sĩ hoảng sợ nhìn một chí tôn thiên kiêu yêu tộc mặc dù đã biến thân thành một con Hoàng Kim Biên Bức tung cánh định bay lên trời cao, nhưng vẫn bị bánh xe đỏ rực vô tình kia chém qua, hoàn toàn hình câu thần diệt.
- Mau chia ra chạy, đứng chung sẽ chết toàn bộ!
Sáu ngàn tu sĩ bắt đầu tách nhau ra chạy tán loạn, cứ mỗi chí tôn thiên kiêu sẽ dẫn một tốp riêng biệt đi thẳng vào nơi sâu trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, việc này đã giúp họ đánh lạc hướng được mấy bộ thi thể kinh khủng đang giao chiến dữ dội ngoài kia.
Danh sách chương