Công nghệ sản xuất thuốc súng đương nhiên là bí mật của mỗi quốc gia, Lý Anh Tú đương nhiên không muốn bán, hắn nói.
- Thân vương, Trẫm nghĩ ngươi cũng đã hiểu rõ ràng về giá trị của công nghệ này, đây là thế mạnh của một quốc gia. Trẫm biết bán súng cho Bravia với kỹ thuật rèn của Bravia có thể dễ dàng sao chép, hoặc có thể làm tốt hơn, Trẫm cam đoan các ngươi đã có những vũ khí tiên tiến nhất bấy giờ, thậm chí cả đế quốc Franzt cũng không thể có được. Những thứ tốt nhất Trẫm đều cho Bravia đủ để thấy sự hữu nghị của Đại Việt. Nhưng nếu Trẫm lại cho Bravia công nghệ chế tạo đạn, liệu Bravia có còn mua vũ khí của Đại Việt, hay lúc đó lại tự sản xuất rồi bán đi? Thực ra Lý Anh Tú còn một lý do nữa không nói chính là để Bravia có thể tự lực sản xuất sau đó đánh Đại Việt hay sao? Pavong tự nhiên hiểu được điều này. Suy nghĩ một chút nói.
- Thần có thể đảm bảo dù Bravia sản xuất được súng cũng sẽ không dung để đối phó Đại Việt, hằng năm còn có thể mua một bút lớn vũ khí từ Đại Việt, cũng có thể tăng cường bán những vật thiết yếu cho Đại Việt. Bravia cũng sẵn sàng ký hiệp nghị đồng minh với Đại Việt, chúng ta không xâm phạm lẫn nhau.
Đây đã là một nhượng bộ rất lớn của Bravia đối với Đại Việt. Nhưng không đợi Lý Anh Tú nói Pavong liền nói tiếp.
- Bệ hạ, xin thông cảm cho Bravia nhu cầu đối với hỏa khí là rất lớn. Hẳn bệ hạ còn chưa biết cách đây không lâu thám tử của Bravia đã do thám được Franzt đã nghiên cứu chế tạo hỏa khí. Nếu bọn hắn nghiên cứu thành công, Bravia thực sự không được cam đoan an toàn mà khi đó an nguy của Đại Việt cũng là điều đáng ngại. Phải biết Franzt đế quốc một mực có tham vọng độc bá vùng phía Tây.
Nghe đến đây Lý Anh Tú liền kinh ngạc.
- Làm sao bọn hắn có thể có được thuốc súng?
Pavong lắc đầu nói.
- Thần cũng không biết. Nhưng Franzt có một nền hàng hải rất phát triển, bọn họ độc chiếm con đường biển đi đến viễn Đông, hẳn là đã học được cách chế tạo từ phương Đông. Bệ hạ, Bravia cũng chỉ muốn có sức lực tự bảo vệ mình, Bravia đã đem ra tất cả thành ý, mong bệ hạ suy xét.
Lý Anh Tú suy tư nói.
- Được rồi, Thân vương xin về trước chờ đợi, Trẫm sẽ cùng triều đình bàn luận sau đó sẽ trả lời Thân vương.
Pavong cũng biết đây là việc trọng đại nên cũng không tiếp tục miễn cưỡng mà trở về thương hội chờ đợi. Ngay sau đó Lý Anh Tú liền triệu tập Cơ Mật viện bao gồm các vị đại thần của các bộ. Phải nói rằng Cơ Mật viện không phải là cơ quan thường trực của triều đình Đại Việt nhưng nó tuyệt đối là cơ quan có quyền lực lớn nhất. Những việc được đem ra bàn bạc tại Cơ Mật viện cả triều đình đều không ai có quyền được biết.
Lý Anh Tú liền nói lại tất cả về cuộc thương thảo giữa hắn và Pavong. Cuối cùng Lý Anh Tú nói. Cuối cùng mọi người vậy mà chia ra làm hai luồng ý kiến. Đồng ý và phản đối. Cuối cùng vẫn là Lữ Gia nói.
- Bẩm bệ hạ, theo như thần được biển sản lượng tại xưởng thuốc súng cũng không quá lớn đi.
Lý Anh Tú nghe vậy liền gật đầu. Diêm tiêu quả thực có thể theo cách của hắn làm ra, nhưng sản lượng cũng không quá cao, mặc dù bây giờ có thể sản xuất ra dư thừa nhưng sau này theo số lượng hỏa khí Đại Việt được trang bị tăng lên thuốc súng chế tạo ra cũng sẽ ngày càng thiếu. Dù sao nước tiểu tuy dễ tìm kiếm nhưng không phải là quá nhiều. Các quan Hàn Lâm viện luôn gửi lên tấu chương xin rút bọn họ về triều bởi vì nơi đó quá thối, khiến bọn hắn toàn thân bốc mùi khó ngửi.
Lữ Gia lại nói.
- Nên thực sự nếu bán riêng đạn cho Bravia cũng không phải là chuyện lý tưởng, dù sao quân đội Bravia rất đông, nhu cầu lớn, chúng ta không thể đáp ứng đủ nhu cầu của bọn họ. Huống chi mối họa vẫn còn tại Franzt đế quốc.
Lý Anh Tú hỏi.
- Vậy ý khanh chính là đồng ý bán cho bọn hắn công thức sản xuất thuốc súng.
Lữ Gia gật đầu sau đó lại lắc đầu nói.
- Đúng vậy, nhưng cả Tử Vong rừng rậm cũng không tìm thấy được mỏ diêm tiêu. Nên thần muốn cùng Bravia tìm kiếm diêm tiêu tại Bravia, khi đó cả hai nước cùng cộng hưởng.
Lý Anh Tú bắt đầu suy nghĩ như thế nào mới thu được lợi ích lớn nhất cho Đại Việt, nếu hiện tại từ chối mối quan hệ giữa Đại Việt và Bravia sẽ xấu đi, đó là điều mà Lý Anh Tú không mong muốn. Nhưng nếu bán đi công nghệ chế tạo thuốc súng làm sao có thể để Đại Việt có lợi ích.
Cuối cùng đến sáng hôm sau Pavong cũng được Lý Anh Tú triệu kiến vào triều. Lý Anh Tú nói.
- Trẫm đã bàn luận cùng với các triều thần quyết định sẽ bán cho Bravia công thức chế tạo thuốc súng.
Pavong nghe vậy liền vui mừng học một bộ triều thần Đại Việt nói.
- Bệ hạ anh minh.
Lý Anh Tú lại nói tiếp.
- Tuy nhiên Trẫm cũng có yêu cầu.
Pavong cũng biết sẽ có điều kiện nên cũng không ngạc nhiên.
- Mời bệ hạ nói.
Lý Anh Tú hài lòng nói.
- Ngoài những điều kiện ngày hôm qua ra. Trước tiên Thân vương hiểu một điều rằng trong công thức chế tạo thuốc súng có một loại nguyên liệu mà Đại Việt cũng không tìm được. Do đó ý Trẫm muốn trên lãnh thổ Bravia tìm kiếm, nếu tìm kiếm được mỏ này cả hai nước chúng ta cùng cộng hưởng. Ý Thân vương như thế nào?
Pavong không ngờ Lý Anh Tú lại đặt điều kiện như vậy. Nếu hiện tại không đồng ý liền cũng không có gì cả, nếu có tìm ra mỏ bọn hắn cũng không thể sử dụng.
- Thần có thể cam đoan với bệ hạ việc này.
Lý Anh Tú hài lòng liền nói tiếp.
- Ngoài ra Đại Việt cũng không cần Bravia hằng năm phải mua vũ khí của Đại Việt, tuy nhiên sau đó Bravia chế tạo ra vũ khí cần phải giao cho Đại Việt một phần mười giá trên mỗi khẩu súng gọi là “bản quyền phí”.
Pavong nhíu mày nói.
- Bệ hạ, xin thứ lỗi Bravia không thể để Đại Việt biết hằng năm Bravia sản xuất được bao nhiêu vũ khí. Tuy nhiên hằng năm Bravia có thể giao cho Đại Việt năm mươi ngàn quan phí bản quyền.
Lý Anh Tú cũng gật đầu đồng ý. Năm mươi ngàn quan đã là một con số rất lớn, Lý Anh Tú cũng không định tiếp tục xuất khẩu cho Bravia, hắn còn đang muốn tập trung nguồn lực của xưởng rèn để làm việc khác đây. Như vậy Đại Việt vừa có thể nhận tiền vừa rảnh để làm việc khác.
- Cuối cùng là giá của công nghệ chế thuốc súng. Trẫm muốn một triệu quan tiền.
Nghe giá của Đại Việt Pavong kinh ngạc. Một triệu quan tiền là năm trăm đồng vàng Dinar, dù giàu có như Bravia cũng không thể tùy tiện bỏ ra được. Lý Anh Tú lại nói.
- Đương nhiên số tiền này Trẫm muốn một phần chuyển thành tiền hàng. Ngoài ra Trẫm còn muốn mua chiến hạm của Bravia.
Chiến hạm chính là khí tài mà Đại Việt thiếu bấy giờ, thuyền chiến của Đại Việt rất hạn chế khả năng đi biển xa và chiến đấu trên biển, với lãnh thổ có hai tòa cảng thị lớn như Đại Việt xây dựng một chi hải quân là điều cần thiết. Pavong đương nhiên cũng hiểu được ý định của Lý Anh Tú. Pavong nói.
- Một triệu quan Bravia có thể đáp ứng cho Đại Việt, nhưng chiến hạm cũng là vũ khí cấp chiến lược của Bravia, thần còn phải trở về báo cáo với quốc vương. Quyết định đều nằm ở quốc vương.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Tốt, vậy khi khanh trở về Trẫm đồng thời cũng sẽ cử một sứ đoàn, khi đó sẽ cùng với Nikolai quốc vương bàn luận, ký kết hiệp nghị.
Pavong nghe vậy cũng đồng ý nói.
- Bệ hạ anh minh. Thần ba ngày sau sẽ trở về Bravia, mong bệ hạ mau chóng sắp xếp nhân thủ.
Lý Anh Tú cũng không ngờ nhanh như vậy liền nói.
- Được, hai ngày sau Trẫm sẽ đưa danh sách sứ đoàn đến cho Thân vương.
Cuối cùng hiệp nghị mua bán thuốc súng vẫn là tạm gác lại, thay vào đó Bravia cũng đồng ý để “tập đoàn thương mại quốc doanh Đại Việt” mở cửa hàng kinh doanh trên các thành thị của Bravia, đồng thời bán cho Đại Việt một số vật phẩm chiến lược. Đại Việt cũng đồng ý để Hoa Hồng Đen mở kinh doanh trên khắp Đại Việt, đồng thời cũng giảm thuế một chút cho các thương hội của Bravia, đồng thời các hiệp nghị ký kết trước đó cũng được thực hiện.
Đến khi Pavong rời đi triều định lại bắt đầu chọn lựa người đi sứ. Thực ra trong đầu Lý Anh Tú cũng đã lựa chọn sẵn nhân sự.
- Phong Lê Văn Thịnh là Hàn Lâm viện Thị độc làm trưởng đoàn lần này, Tả thuyết thư tham nghị Phạm Sư Mạnh làm phó sứ. Tượng Lâm hậu Dã Tượng thống lĩnh hộ vệ đội, Trần Quốc Toản làm phó tướng.
Lê Văn Thịnh có chiến công rất lớn khi đi sứ tại Bắc quốc, Phạm Sư Mạnh cũng vậy lại có thêm kỹ năng ngoại giao. Lê Văn Thịnh lại từng là Thái sư đương triều khí tràng cũng rất lớn, giao việc cho hai người này Lý Anh Tú rất yên tâm.
- Thân vương, Trẫm nghĩ ngươi cũng đã hiểu rõ ràng về giá trị của công nghệ này, đây là thế mạnh của một quốc gia. Trẫm biết bán súng cho Bravia với kỹ thuật rèn của Bravia có thể dễ dàng sao chép, hoặc có thể làm tốt hơn, Trẫm cam đoan các ngươi đã có những vũ khí tiên tiến nhất bấy giờ, thậm chí cả đế quốc Franzt cũng không thể có được. Những thứ tốt nhất Trẫm đều cho Bravia đủ để thấy sự hữu nghị của Đại Việt. Nhưng nếu Trẫm lại cho Bravia công nghệ chế tạo đạn, liệu Bravia có còn mua vũ khí của Đại Việt, hay lúc đó lại tự sản xuất rồi bán đi? Thực ra Lý Anh Tú còn một lý do nữa không nói chính là để Bravia có thể tự lực sản xuất sau đó đánh Đại Việt hay sao? Pavong tự nhiên hiểu được điều này. Suy nghĩ một chút nói.
- Thần có thể đảm bảo dù Bravia sản xuất được súng cũng sẽ không dung để đối phó Đại Việt, hằng năm còn có thể mua một bút lớn vũ khí từ Đại Việt, cũng có thể tăng cường bán những vật thiết yếu cho Đại Việt. Bravia cũng sẵn sàng ký hiệp nghị đồng minh với Đại Việt, chúng ta không xâm phạm lẫn nhau.
Đây đã là một nhượng bộ rất lớn của Bravia đối với Đại Việt. Nhưng không đợi Lý Anh Tú nói Pavong liền nói tiếp.
- Bệ hạ, xin thông cảm cho Bravia nhu cầu đối với hỏa khí là rất lớn. Hẳn bệ hạ còn chưa biết cách đây không lâu thám tử của Bravia đã do thám được Franzt đã nghiên cứu chế tạo hỏa khí. Nếu bọn hắn nghiên cứu thành công, Bravia thực sự không được cam đoan an toàn mà khi đó an nguy của Đại Việt cũng là điều đáng ngại. Phải biết Franzt đế quốc một mực có tham vọng độc bá vùng phía Tây.
Nghe đến đây Lý Anh Tú liền kinh ngạc.
- Làm sao bọn hắn có thể có được thuốc súng?
Pavong lắc đầu nói.
- Thần cũng không biết. Nhưng Franzt có một nền hàng hải rất phát triển, bọn họ độc chiếm con đường biển đi đến viễn Đông, hẳn là đã học được cách chế tạo từ phương Đông. Bệ hạ, Bravia cũng chỉ muốn có sức lực tự bảo vệ mình, Bravia đã đem ra tất cả thành ý, mong bệ hạ suy xét.
Lý Anh Tú suy tư nói.
- Được rồi, Thân vương xin về trước chờ đợi, Trẫm sẽ cùng triều đình bàn luận sau đó sẽ trả lời Thân vương.
Pavong cũng biết đây là việc trọng đại nên cũng không tiếp tục miễn cưỡng mà trở về thương hội chờ đợi. Ngay sau đó Lý Anh Tú liền triệu tập Cơ Mật viện bao gồm các vị đại thần của các bộ. Phải nói rằng Cơ Mật viện không phải là cơ quan thường trực của triều đình Đại Việt nhưng nó tuyệt đối là cơ quan có quyền lực lớn nhất. Những việc được đem ra bàn bạc tại Cơ Mật viện cả triều đình đều không ai có quyền được biết.
Lý Anh Tú liền nói lại tất cả về cuộc thương thảo giữa hắn và Pavong. Cuối cùng Lý Anh Tú nói. Cuối cùng mọi người vậy mà chia ra làm hai luồng ý kiến. Đồng ý và phản đối. Cuối cùng vẫn là Lữ Gia nói.
- Bẩm bệ hạ, theo như thần được biển sản lượng tại xưởng thuốc súng cũng không quá lớn đi.
Lý Anh Tú nghe vậy liền gật đầu. Diêm tiêu quả thực có thể theo cách của hắn làm ra, nhưng sản lượng cũng không quá cao, mặc dù bây giờ có thể sản xuất ra dư thừa nhưng sau này theo số lượng hỏa khí Đại Việt được trang bị tăng lên thuốc súng chế tạo ra cũng sẽ ngày càng thiếu. Dù sao nước tiểu tuy dễ tìm kiếm nhưng không phải là quá nhiều. Các quan Hàn Lâm viện luôn gửi lên tấu chương xin rút bọn họ về triều bởi vì nơi đó quá thối, khiến bọn hắn toàn thân bốc mùi khó ngửi.
Lữ Gia lại nói.
- Nên thực sự nếu bán riêng đạn cho Bravia cũng không phải là chuyện lý tưởng, dù sao quân đội Bravia rất đông, nhu cầu lớn, chúng ta không thể đáp ứng đủ nhu cầu của bọn họ. Huống chi mối họa vẫn còn tại Franzt đế quốc.
Lý Anh Tú hỏi.
- Vậy ý khanh chính là đồng ý bán cho bọn hắn công thức sản xuất thuốc súng.
Lữ Gia gật đầu sau đó lại lắc đầu nói.
- Đúng vậy, nhưng cả Tử Vong rừng rậm cũng không tìm thấy được mỏ diêm tiêu. Nên thần muốn cùng Bravia tìm kiếm diêm tiêu tại Bravia, khi đó cả hai nước cùng cộng hưởng.
Lý Anh Tú bắt đầu suy nghĩ như thế nào mới thu được lợi ích lớn nhất cho Đại Việt, nếu hiện tại từ chối mối quan hệ giữa Đại Việt và Bravia sẽ xấu đi, đó là điều mà Lý Anh Tú không mong muốn. Nhưng nếu bán đi công nghệ chế tạo thuốc súng làm sao có thể để Đại Việt có lợi ích.
Cuối cùng đến sáng hôm sau Pavong cũng được Lý Anh Tú triệu kiến vào triều. Lý Anh Tú nói.
- Trẫm đã bàn luận cùng với các triều thần quyết định sẽ bán cho Bravia công thức chế tạo thuốc súng.
Pavong nghe vậy liền vui mừng học một bộ triều thần Đại Việt nói.
- Bệ hạ anh minh.
Lý Anh Tú lại nói tiếp.
- Tuy nhiên Trẫm cũng có yêu cầu.
Pavong cũng biết sẽ có điều kiện nên cũng không ngạc nhiên.
- Mời bệ hạ nói.
Lý Anh Tú hài lòng nói.
- Ngoài những điều kiện ngày hôm qua ra. Trước tiên Thân vương hiểu một điều rằng trong công thức chế tạo thuốc súng có một loại nguyên liệu mà Đại Việt cũng không tìm được. Do đó ý Trẫm muốn trên lãnh thổ Bravia tìm kiếm, nếu tìm kiếm được mỏ này cả hai nước chúng ta cùng cộng hưởng. Ý Thân vương như thế nào?
Pavong không ngờ Lý Anh Tú lại đặt điều kiện như vậy. Nếu hiện tại không đồng ý liền cũng không có gì cả, nếu có tìm ra mỏ bọn hắn cũng không thể sử dụng.
- Thần có thể cam đoan với bệ hạ việc này.
Lý Anh Tú hài lòng liền nói tiếp.
- Ngoài ra Đại Việt cũng không cần Bravia hằng năm phải mua vũ khí của Đại Việt, tuy nhiên sau đó Bravia chế tạo ra vũ khí cần phải giao cho Đại Việt một phần mười giá trên mỗi khẩu súng gọi là “bản quyền phí”.
Pavong nhíu mày nói.
- Bệ hạ, xin thứ lỗi Bravia không thể để Đại Việt biết hằng năm Bravia sản xuất được bao nhiêu vũ khí. Tuy nhiên hằng năm Bravia có thể giao cho Đại Việt năm mươi ngàn quan phí bản quyền.
Lý Anh Tú cũng gật đầu đồng ý. Năm mươi ngàn quan đã là một con số rất lớn, Lý Anh Tú cũng không định tiếp tục xuất khẩu cho Bravia, hắn còn đang muốn tập trung nguồn lực của xưởng rèn để làm việc khác đây. Như vậy Đại Việt vừa có thể nhận tiền vừa rảnh để làm việc khác.
- Cuối cùng là giá của công nghệ chế thuốc súng. Trẫm muốn một triệu quan tiền.
Nghe giá của Đại Việt Pavong kinh ngạc. Một triệu quan tiền là năm trăm đồng vàng Dinar, dù giàu có như Bravia cũng không thể tùy tiện bỏ ra được. Lý Anh Tú lại nói.
- Đương nhiên số tiền này Trẫm muốn một phần chuyển thành tiền hàng. Ngoài ra Trẫm còn muốn mua chiến hạm của Bravia.
Chiến hạm chính là khí tài mà Đại Việt thiếu bấy giờ, thuyền chiến của Đại Việt rất hạn chế khả năng đi biển xa và chiến đấu trên biển, với lãnh thổ có hai tòa cảng thị lớn như Đại Việt xây dựng một chi hải quân là điều cần thiết. Pavong đương nhiên cũng hiểu được ý định của Lý Anh Tú. Pavong nói.
- Một triệu quan Bravia có thể đáp ứng cho Đại Việt, nhưng chiến hạm cũng là vũ khí cấp chiến lược của Bravia, thần còn phải trở về báo cáo với quốc vương. Quyết định đều nằm ở quốc vương.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Tốt, vậy khi khanh trở về Trẫm đồng thời cũng sẽ cử một sứ đoàn, khi đó sẽ cùng với Nikolai quốc vương bàn luận, ký kết hiệp nghị.
Pavong nghe vậy cũng đồng ý nói.
- Bệ hạ anh minh. Thần ba ngày sau sẽ trở về Bravia, mong bệ hạ mau chóng sắp xếp nhân thủ.
Lý Anh Tú cũng không ngờ nhanh như vậy liền nói.
- Được, hai ngày sau Trẫm sẽ đưa danh sách sứ đoàn đến cho Thân vương.
Cuối cùng hiệp nghị mua bán thuốc súng vẫn là tạm gác lại, thay vào đó Bravia cũng đồng ý để “tập đoàn thương mại quốc doanh Đại Việt” mở cửa hàng kinh doanh trên các thành thị của Bravia, đồng thời bán cho Đại Việt một số vật phẩm chiến lược. Đại Việt cũng đồng ý để Hoa Hồng Đen mở kinh doanh trên khắp Đại Việt, đồng thời cũng giảm thuế một chút cho các thương hội của Bravia, đồng thời các hiệp nghị ký kết trước đó cũng được thực hiện.
Đến khi Pavong rời đi triều định lại bắt đầu chọn lựa người đi sứ. Thực ra trong đầu Lý Anh Tú cũng đã lựa chọn sẵn nhân sự.
- Phong Lê Văn Thịnh là Hàn Lâm viện Thị độc làm trưởng đoàn lần này, Tả thuyết thư tham nghị Phạm Sư Mạnh làm phó sứ. Tượng Lâm hậu Dã Tượng thống lĩnh hộ vệ đội, Trần Quốc Toản làm phó tướng.
Lê Văn Thịnh có chiến công rất lớn khi đi sứ tại Bắc quốc, Phạm Sư Mạnh cũng vậy lại có thêm kỹ năng ngoại giao. Lê Văn Thịnh lại từng là Thái sư đương triều khí tràng cũng rất lớn, giao việc cho hai người này Lý Anh Tú rất yên tâm.
Danh sách chương