Bộ binh cơ giới là quân chủng mà Lý Anh Tú đã muốn xây dựng từ lâu, vốn ban đầu dự định để Thánh Dực quân trở thành đơn vị bộ binh cơ giới đầu tiên nhưng bây giờ Thánh Dực quân lại đi trấn thủ Nam quan, thành ra Đại Việt hiện tại cần một đội quân cơ động khác vừa có thể phòng thủ Thăng Long vừa có thể cơ động đi cứu viện các nơi.
- Bệ hạ, một đội ngàn người cứ cho là sáu trăm bộ binh cùng bốn trăm kỵ. Một xe có thể chở sáu người, như vậy ít nhất cũng phải mất đến sáu trăm con ngựa, đây tiêu hao không chỉ về tiền tài mà còn là vấn đề hậu cần.
Phạm Tu tính toán một chút liền nói. Thời xưa không phải người ta không nghĩ đến việc đưa bộ binh lên xe vận chuyển ra chiến trường, mà là tiêu phí thực sự quá lớn, ngoại trừ các quốc gia du mục, nguồn ngựa dồi dào ra thì các quốc gia có nền văn minh nông nghiệp ngựa tương đối quý. Đó là chưa kể trong quá trình chiến tranh đâu chỉ người là cần ăn, ngựa cũng cần ăn vậy. Ví dụ như Đại Việt hiện tại vùa mùa Đông thì trước đó trong mùa Thu đã phải cất trữ lượng lớn hàng tấn cỏ khô để nuôi ngựa đây.
Vấn đề hiện tại của Đại Việt không phải là vấn đề có ngựa hay không. Mục trường phía bên kia ngoại trừ bình thường nuôi nhốt một ngàn chiến mã ra, còn có đến hai ngàn đầu ngựa thồ, mỗi ngày còn tiếp tục sinh ra đem bán cho dân gian đây, nên ở Đại Việt có cảnh lạ là cứ ba nhà lại có một nhà có ngựa để thồ hàng, trâu bò ngược lại chỉ cần tập trung cày cấy. Vấn đề ở đây chính là hậu cần trong chiến tranh.
- Vấn đề hậu cần không cần quá lo lắng, chỉ cần hệ thống đường xá của Đại Việt xây dựng hoàn tất thì hậu cần cũng sẽ trở nên dễ giải quyết. Khanh trước tiên đề cử cho Trẫm một người có thể thống lĩnh đội quân này.
Phạm Tu thấy Lý Anh Tú kiên trì cũng không khuyên ngăn nữa, dù sao ý tưởng của bệ hạ cũng là rất tốt. Suy nghĩ một lúc sau Phạm Tu nói.
- Bẩm bệ hạ, theo như thần thấy nhóm đầu tiên của Diễn Võ trường cũng sắp tốt nghiệp, thần ngược lại có một nhân tuyển cho bệ hạ.
Lý Anh Tú nghe vậy liền hứng thú nói.
- Không biết Thái úy giới thiệu cho Trẫm là ai? Phạm Tu đủng đỉnh nói.
- Là Trần Quốc Toản.
Lý Anh Tú nghe vậy liền cười một tiếng, đúng là Trần Quốc Toản chính là lứa đầu tiên của Diễn Võ trường cùng với Trần Thư đây. Lý Anh Tú cũng rất ưa thích vị anh hùng “bóp nát quả cam” này, hơn nữa tài năng của Trần Quốc Toản không kém, nhỏ tuổi nhưng kháng chiến chống Nguyên lập không biết bao nhiêu công lao cho Việt quốc, hơn nữa đúng là Trần Quốc Toản sử dụng bộ binh cơ động lại có sáo lộ rõ ràng, nhớ năm xưa gia quân của Trần Quốc Toản toàn thân giáp nhẹ, cơ động trên khắp chiến trường gây không biết bao nhiêu khó khăn cho giặc Mông.
Lý Anh Tú cười nói.
- Tốt, vậy khanh trước tiên bắt đầu mộ quân huấn luyện một chút. Sau khi Trần Quốc Toản trở về xem như cũng đầy đủ công huân, tốt nghiệp xong Trẫm sẽ bộ nhiệm hắn.
Quân đội Đại Việt rất quan trọng công huân, nếu chức vị quá lớn chưa tương xứng với công huân thì đành phải chờ tích lũy, còn lâu mới được thăng chức đây, không loại trừ bất kể một ai. Kể cả Lý Thường Kiệt hiện tại bề ngoài tuy chỉ là Chỉ Huy thiêm sự, nhưng thực chất là Chỉ Huy sứ Thiên Long vệ, chức quan quá cao nên công huân tích lũy cần thiết cũng rất lớn, không qua ba bốn năm nếu không có gì đặc biệt thì còn lâu mới có thể lần nữa tiến lên một bước.
============Ta là phân cách chạy ngang qua===========
Cực Bắc quần đảo Sắt lúc này chìm trong không khí của chiến tranh, từ nửa tháng trước liên quân Crow công tước đã tấn công vào lãnh địa của Lazson công tước. Lúc đó Lazson công tước được Đại Việt viện trợ rất nhiều vũ khí, nào là sàn nỏ, máy bắn đá, giáp sắt, cung nỏ tất cả đều đầy đủ, vận động hết tất cả lực lượng lên đến ba ngàn người sẵn sàng quyết chiến với Crow công tước. Nào ngờ ba ngàn binh lín thực chất chỉ là một đám ô hợp, hai trăm kỵ sĩ Crow công tước vừa lao lên trận thế liền tan vỡ, Lazson vội chạy vào cố thủ trong thành dựa vào vũ khí của Đại Việt gây không ít tổn thất cho liên quân. Tuy Lazson làm vậy là rất đúng nhưng bộ hạ của hắn lại ngu ngốc, thủ vững một mặt tường thành cũng không được, trong vòng ba ngày liền bị công phá, Lazson bại lui về lãnh địa của mình, binh lực còn không quá một ngàn liền phái người đi cầu viện Đại Việt.
Lại nói đoàn thuyền của Hoa Hồng Đen thương hội sau bảy ngày cuối cùng cũng đi đến được quần đảo Sắt. May mắn chính là đoàn thuyền của các gia tộc Crow công tước đều bị Đại Việt gần như đánh đắm tại Lục Giang nên bọn hắn cũng không bị cản trở trên biển. Nếu không lấy lực lượng của Bắc Hải thủy sư đọ sức trên biển thì quả thực rất làm khó bọn họ.
Cảm nhận đầu tiên của binh tướng Đại Việt chính là lạnh, quá lạnh. Tuy Đại Việt tại dị giới khí hậu đã khác rất nhiều so với quá khứ nhưng mùa hè cũng là nắng nóng, không như quần đảo Sắt quanh năm rét lạnh đây. Lê Phụng Hiểu chợt nhận ra một điều bọn hắn vậy mà không chuẩn bị kỹ càng quân nhu, bởi vì hơn một vạn quân phần lớn là NPC nên quân nhu đem theo cũng không nhiều, nhưng nào ngờ NPC cũng bị ảnh hưởng bởi thời tiết, ngoại trừ Phủ binh của Bắc quốc, cung tinh kỵ của Mông quốc còn tạm quen với khí hậu giá lạnh ra thì số còn lại đều là người phương Nam, chịu không nổi giá rét, chưa đến nơi thì đã có đến mười mấy binh sĩ bị chết cóng, vài chục binh sĩ bị ốm bệnh. Trong quân chỉ có cung tinh kỵ Mông quốc là đảm bảo được lực chiến, còn lại hầu như bị suy giảm rất nhiều.
Lê Phụng Hiểu lúc này mới hiểu được thời gian của mình hạn hẹp bao nhiêu, cần phải tốc chiến tốc thắng. Toàn quân tập kết tại một làng chài người bản địa trên bờ biển, bắt giữ toàn bộ dân chúng để giữ bí mật, lại phái ra binh lính đi kiếm vật giữ ấm cho binh sĩ. Còn tại đại bản doanh chúng tướng họp bàn xem phải đánh như thế nào. Ngồi trong màn trướng đốt lên lửa, chúng tướng chia ra hai bên, Lê Phụng Hiểu ngồi chủ vị nói.
- Tình hình của quân ta hiện tại là như vậy, các tướng có cao kiến gì không?
Trần Nhật Duật nói.
- Quân ta giờ chỉ còn cách đánh nhanh thắng nhanh, nhất cử tiêu diệt địch quân, càng ở lâu dài đối với chúng ta càng bất lợi.
Phạm Ngũ Lão lại phản đối.
- Bản tướng lại không nghĩ như vậy, quân ta hiện tại ảnh hưởng bởi giá lạnh, sức chiến mười chỉ còn lại một hai, nếu đánh trực diện, một vạn phủ binh cũng chỉ là loài ô hợp, không chịu nổi một kích.
Phạm Ngũ Lão từng tiếp xúc qua với phủ binh Tống triều cùng cung kỵ Nguyên triều, phải nói rằng phủ binh Tống triều sức chiến đấu khá yếu kém, chỉ hơn đám nông dân một chút mà thôi, nếu sĩ khí dâng cao liền hăng hái mà đuổi giặc, nếu sĩ khí xuống thấp chắc chắn là quăng giáo bỏ chạy. Huống chi đám phủ binh này cũng chỉ là đánh thuê, làm gì có lòng trung quân ái quốc.
Lê Phụng Hiểu quay sang hỏi Nguyễn Cảnh Chân.
- Giám quân ý nghĩ như thế nào?
Nguyễn Cảnh Chân là danh tướng thời Hậu Trần là một cặp bài trùng với Đặng Tất. Nếu Đặng Tất là võ tướng dũng mãnh ngoài chiến trường thì Nguyễn Cảnh Chân lại ở đại bản doanh để bày mưu lược, thế nhưng kết cục của hai vị này cũng không được tốt. Tư chất Nguyễn Cảnh Chân là (SS) với kỹ năng mưu lược nên Lý Anh Tú liền cho hắn đi trợ giúp Lê Phụng Hiểu.
Nguyễn Cảnh Chân nói.
- Hai vị tướng quân đều nói rất đúng, hiện tại tình thế của chúng ta chính là tiến thoái lưỡng nan. Ở đây Chân cũng nghĩ đến một kế sách, nhưng không biết mục tiêu cuối cùng của chủ tướng là gì mà thôi.
Lê Phụng Hiểu tỏ vẻ hứng thú hỏi.
- Không biết Giám quân có cao kiến gì?
Nguyễn Cảnh Chân nói.
- Nếu chủ tướng muốn bảo toàn cho Lazson thì điều này rất dễ, chỉ cần nhờ Bắc Hải thủy sư vận chuyển đi vòng qua, quân ta tiềm nhập vào lãnh địa của Lazson tuy nói lực chiến quân ta thua sút nhưng bảo vệ Lazson vẫn không có vấn đề gì. Crow tấn công lâu không được tất nhiên sẽ rút lui.
Dừng một chút Nguyễn Cảnh Chân nói tiếp.
- Còn nếu chủ tướng muốn tiêu diệt tận gốc rễ của Crow, lại có thể cứu Lazson thì chúng ta ngược lại có thể dùng kế “vây Ngụy, cứu Triệu”. Hiện tại quân chủ lực của Crow đều ở tiền tuyến, hậu phương bất quá chỉ có vài ngàn người, chúng ta có thể tấn công cướp, phá, ngược lại có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.
Lê Phụng Hiểu nghe xong liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Giám quân nói rất không sai.
Nguyễn Cảnh Chân lại nói.
- Vấn đề chúng ta cần lưu tâm đến chính là Crow có thể phản công bất cứ lúc nào. Như Phạm tướng quân nói, hiện tại lực chiến suy giảm, nếu đánh trực diện chúng ta rất dễ vỡ trận.
- Bệ hạ, một đội ngàn người cứ cho là sáu trăm bộ binh cùng bốn trăm kỵ. Một xe có thể chở sáu người, như vậy ít nhất cũng phải mất đến sáu trăm con ngựa, đây tiêu hao không chỉ về tiền tài mà còn là vấn đề hậu cần.
Phạm Tu tính toán một chút liền nói. Thời xưa không phải người ta không nghĩ đến việc đưa bộ binh lên xe vận chuyển ra chiến trường, mà là tiêu phí thực sự quá lớn, ngoại trừ các quốc gia du mục, nguồn ngựa dồi dào ra thì các quốc gia có nền văn minh nông nghiệp ngựa tương đối quý. Đó là chưa kể trong quá trình chiến tranh đâu chỉ người là cần ăn, ngựa cũng cần ăn vậy. Ví dụ như Đại Việt hiện tại vùa mùa Đông thì trước đó trong mùa Thu đã phải cất trữ lượng lớn hàng tấn cỏ khô để nuôi ngựa đây.
Vấn đề hiện tại của Đại Việt không phải là vấn đề có ngựa hay không. Mục trường phía bên kia ngoại trừ bình thường nuôi nhốt một ngàn chiến mã ra, còn có đến hai ngàn đầu ngựa thồ, mỗi ngày còn tiếp tục sinh ra đem bán cho dân gian đây, nên ở Đại Việt có cảnh lạ là cứ ba nhà lại có một nhà có ngựa để thồ hàng, trâu bò ngược lại chỉ cần tập trung cày cấy. Vấn đề ở đây chính là hậu cần trong chiến tranh.
- Vấn đề hậu cần không cần quá lo lắng, chỉ cần hệ thống đường xá của Đại Việt xây dựng hoàn tất thì hậu cần cũng sẽ trở nên dễ giải quyết. Khanh trước tiên đề cử cho Trẫm một người có thể thống lĩnh đội quân này.
Phạm Tu thấy Lý Anh Tú kiên trì cũng không khuyên ngăn nữa, dù sao ý tưởng của bệ hạ cũng là rất tốt. Suy nghĩ một lúc sau Phạm Tu nói.
- Bẩm bệ hạ, theo như thần thấy nhóm đầu tiên của Diễn Võ trường cũng sắp tốt nghiệp, thần ngược lại có một nhân tuyển cho bệ hạ.
Lý Anh Tú nghe vậy liền hứng thú nói.
- Không biết Thái úy giới thiệu cho Trẫm là ai? Phạm Tu đủng đỉnh nói.
- Là Trần Quốc Toản.
Lý Anh Tú nghe vậy liền cười một tiếng, đúng là Trần Quốc Toản chính là lứa đầu tiên của Diễn Võ trường cùng với Trần Thư đây. Lý Anh Tú cũng rất ưa thích vị anh hùng “bóp nát quả cam” này, hơn nữa tài năng của Trần Quốc Toản không kém, nhỏ tuổi nhưng kháng chiến chống Nguyên lập không biết bao nhiêu công lao cho Việt quốc, hơn nữa đúng là Trần Quốc Toản sử dụng bộ binh cơ động lại có sáo lộ rõ ràng, nhớ năm xưa gia quân của Trần Quốc Toản toàn thân giáp nhẹ, cơ động trên khắp chiến trường gây không biết bao nhiêu khó khăn cho giặc Mông.
Lý Anh Tú cười nói.
- Tốt, vậy khanh trước tiên bắt đầu mộ quân huấn luyện một chút. Sau khi Trần Quốc Toản trở về xem như cũng đầy đủ công huân, tốt nghiệp xong Trẫm sẽ bộ nhiệm hắn.
Quân đội Đại Việt rất quan trọng công huân, nếu chức vị quá lớn chưa tương xứng với công huân thì đành phải chờ tích lũy, còn lâu mới được thăng chức đây, không loại trừ bất kể một ai. Kể cả Lý Thường Kiệt hiện tại bề ngoài tuy chỉ là Chỉ Huy thiêm sự, nhưng thực chất là Chỉ Huy sứ Thiên Long vệ, chức quan quá cao nên công huân tích lũy cần thiết cũng rất lớn, không qua ba bốn năm nếu không có gì đặc biệt thì còn lâu mới có thể lần nữa tiến lên một bước.
============Ta là phân cách chạy ngang qua===========
Cực Bắc quần đảo Sắt lúc này chìm trong không khí của chiến tranh, từ nửa tháng trước liên quân Crow công tước đã tấn công vào lãnh địa của Lazson công tước. Lúc đó Lazson công tước được Đại Việt viện trợ rất nhiều vũ khí, nào là sàn nỏ, máy bắn đá, giáp sắt, cung nỏ tất cả đều đầy đủ, vận động hết tất cả lực lượng lên đến ba ngàn người sẵn sàng quyết chiến với Crow công tước. Nào ngờ ba ngàn binh lín thực chất chỉ là một đám ô hợp, hai trăm kỵ sĩ Crow công tước vừa lao lên trận thế liền tan vỡ, Lazson vội chạy vào cố thủ trong thành dựa vào vũ khí của Đại Việt gây không ít tổn thất cho liên quân. Tuy Lazson làm vậy là rất đúng nhưng bộ hạ của hắn lại ngu ngốc, thủ vững một mặt tường thành cũng không được, trong vòng ba ngày liền bị công phá, Lazson bại lui về lãnh địa của mình, binh lực còn không quá một ngàn liền phái người đi cầu viện Đại Việt.
Lại nói đoàn thuyền của Hoa Hồng Đen thương hội sau bảy ngày cuối cùng cũng đi đến được quần đảo Sắt. May mắn chính là đoàn thuyền của các gia tộc Crow công tước đều bị Đại Việt gần như đánh đắm tại Lục Giang nên bọn hắn cũng không bị cản trở trên biển. Nếu không lấy lực lượng của Bắc Hải thủy sư đọ sức trên biển thì quả thực rất làm khó bọn họ.
Cảm nhận đầu tiên của binh tướng Đại Việt chính là lạnh, quá lạnh. Tuy Đại Việt tại dị giới khí hậu đã khác rất nhiều so với quá khứ nhưng mùa hè cũng là nắng nóng, không như quần đảo Sắt quanh năm rét lạnh đây. Lê Phụng Hiểu chợt nhận ra một điều bọn hắn vậy mà không chuẩn bị kỹ càng quân nhu, bởi vì hơn một vạn quân phần lớn là NPC nên quân nhu đem theo cũng không nhiều, nhưng nào ngờ NPC cũng bị ảnh hưởng bởi thời tiết, ngoại trừ Phủ binh của Bắc quốc, cung tinh kỵ của Mông quốc còn tạm quen với khí hậu giá lạnh ra thì số còn lại đều là người phương Nam, chịu không nổi giá rét, chưa đến nơi thì đã có đến mười mấy binh sĩ bị chết cóng, vài chục binh sĩ bị ốm bệnh. Trong quân chỉ có cung tinh kỵ Mông quốc là đảm bảo được lực chiến, còn lại hầu như bị suy giảm rất nhiều.
Lê Phụng Hiểu lúc này mới hiểu được thời gian của mình hạn hẹp bao nhiêu, cần phải tốc chiến tốc thắng. Toàn quân tập kết tại một làng chài người bản địa trên bờ biển, bắt giữ toàn bộ dân chúng để giữ bí mật, lại phái ra binh lính đi kiếm vật giữ ấm cho binh sĩ. Còn tại đại bản doanh chúng tướng họp bàn xem phải đánh như thế nào. Ngồi trong màn trướng đốt lên lửa, chúng tướng chia ra hai bên, Lê Phụng Hiểu ngồi chủ vị nói.
- Tình hình của quân ta hiện tại là như vậy, các tướng có cao kiến gì không?
Trần Nhật Duật nói.
- Quân ta giờ chỉ còn cách đánh nhanh thắng nhanh, nhất cử tiêu diệt địch quân, càng ở lâu dài đối với chúng ta càng bất lợi.
Phạm Ngũ Lão lại phản đối.
- Bản tướng lại không nghĩ như vậy, quân ta hiện tại ảnh hưởng bởi giá lạnh, sức chiến mười chỉ còn lại một hai, nếu đánh trực diện, một vạn phủ binh cũng chỉ là loài ô hợp, không chịu nổi một kích.
Phạm Ngũ Lão từng tiếp xúc qua với phủ binh Tống triều cùng cung kỵ Nguyên triều, phải nói rằng phủ binh Tống triều sức chiến đấu khá yếu kém, chỉ hơn đám nông dân một chút mà thôi, nếu sĩ khí dâng cao liền hăng hái mà đuổi giặc, nếu sĩ khí xuống thấp chắc chắn là quăng giáo bỏ chạy. Huống chi đám phủ binh này cũng chỉ là đánh thuê, làm gì có lòng trung quân ái quốc.
Lê Phụng Hiểu quay sang hỏi Nguyễn Cảnh Chân.
- Giám quân ý nghĩ như thế nào?
Nguyễn Cảnh Chân là danh tướng thời Hậu Trần là một cặp bài trùng với Đặng Tất. Nếu Đặng Tất là võ tướng dũng mãnh ngoài chiến trường thì Nguyễn Cảnh Chân lại ở đại bản doanh để bày mưu lược, thế nhưng kết cục của hai vị này cũng không được tốt. Tư chất Nguyễn Cảnh Chân là (SS) với kỹ năng mưu lược nên Lý Anh Tú liền cho hắn đi trợ giúp Lê Phụng Hiểu.
Nguyễn Cảnh Chân nói.
- Hai vị tướng quân đều nói rất đúng, hiện tại tình thế của chúng ta chính là tiến thoái lưỡng nan. Ở đây Chân cũng nghĩ đến một kế sách, nhưng không biết mục tiêu cuối cùng của chủ tướng là gì mà thôi.
Lê Phụng Hiểu tỏ vẻ hứng thú hỏi.
- Không biết Giám quân có cao kiến gì?
Nguyễn Cảnh Chân nói.
- Nếu chủ tướng muốn bảo toàn cho Lazson thì điều này rất dễ, chỉ cần nhờ Bắc Hải thủy sư vận chuyển đi vòng qua, quân ta tiềm nhập vào lãnh địa của Lazson tuy nói lực chiến quân ta thua sút nhưng bảo vệ Lazson vẫn không có vấn đề gì. Crow tấn công lâu không được tất nhiên sẽ rút lui.
Dừng một chút Nguyễn Cảnh Chân nói tiếp.
- Còn nếu chủ tướng muốn tiêu diệt tận gốc rễ của Crow, lại có thể cứu Lazson thì chúng ta ngược lại có thể dùng kế “vây Ngụy, cứu Triệu”. Hiện tại quân chủ lực của Crow đều ở tiền tuyến, hậu phương bất quá chỉ có vài ngàn người, chúng ta có thể tấn công cướp, phá, ngược lại có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.
Lê Phụng Hiểu nghe xong liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Giám quân nói rất không sai.
Nguyễn Cảnh Chân lại nói.
- Vấn đề chúng ta cần lưu tâm đến chính là Crow có thể phản công bất cứ lúc nào. Như Phạm tướng quân nói, hiện tại lực chiến suy giảm, nếu đánh trực diện chúng ta rất dễ vỡ trận.
Danh sách chương