" Tuyệt phẩm Vợ Yêu "
Hàn Như Tuyết khẽ cựa người, hai má cô đỏ ứng vì sự ái ngại..Anh dùng gương mặt háo sắc đó nhìn cô, thật là hơi gợi nhiều khoái cảm.
Vài nút áo của Dương Nhược Thiếu được cởi ra để lộ thân hình quyến rũ. Thân hình ấy quả là nóng bỏng có sức hút lớn, cô đắm đuối nhìn nó trong vài giây rồi quay mặt đi..
" Em vẫn còn ngại à? "Anh khẽ cất chất giọng trầm ấm lên..
Cô không trả lời, chỉ khẽ gật đầu nhìn anh.
" Nồng nàn chút em sẽ khoái cảm thôi " Anh khẽ chạm vào da thịt cô rồi lên tiếng.
Hàn Như Tuyết cũng không muốn làm anh mất hứng, cô rướn người lên chạm vào cánh môi man mát của anh. Cô mạnh dạn từ từ nhẹ nhàng chiếm đến cực điểm xâm chiếm nó.
Dương Nhược Thiếu đi theo dịp điệu của nụ hôn, bạn tay cũng trườn theo cơ thể cô. Nó từ từ luồn lách vào trong chiếc váy ngủ mỏng manh.
Trái đào căng mọng nằm ngọn trong tay anh, từng đợt khoái cảm dành cho hai người từ đó.
Nhũ hoa từ từ cứng cỏi trong sự điều hòa của Dương Nhược Thiếu, nhịp điệu ngày càng tăng.. Cơ thể cô liên tục run lên khi anh bắt đầu cuộc do thám thực sự .. Bộ đồ ngủ mỏng manh chỉ trong tích tắc bị xé sạch để lộ cơ thể như một pho tượng kiều mỹ..
Từng nơi đều được đôi môi anh chạm đến rồi những vết răng tím bầm..
Anh một tay chơi đùa với trái đào hồng hào của cô, một tay do thám bộ phận bên dưới nhẹ nhàng chạy đến từng tốc độ một ..
Hàn Như Tuyết ái ngại khép chân lại, khiến động tác anh khựng lại đôi chút..
" Thả lỏng nào, không sao sẽ nhẹ nhàng thôi " Anh dịu dàng gỡ hai chân đang khép kín ra, tiếp tục nghịch ngợm.
" Ưm.. Dương Thiếu.. Em chịu không nổi.. Đừng " Cô đưa tay lên che mặt, khẽ nhỏ tiếng nhắc nhở anh..
Một dòng nước ấm trào ra sao đó, mặt Hàn Như Tuyết đỏ hồng, xấu hổ chết được.. Nhưng không hiểu sao cô lại muốn anh bao bọc mạnh dạn hơn vậy.
" Chúng ta vào cuộc nhé "
Dương Nhược Thiếu nói xong cởi thắt lưng ra, người con trai nhỏ bé của anh dường như đã sẵn sàng cho cuộc chơi rồi..
" Ưm.. A.. Em đau "
Cô nhăn mặt chịu đựng những cơn khóai cảm thoáng qua từ anh, những lần nhấp lên xuống nhẹ nhàng rồi lại mạnh bạo..
Hơn 3 giờ sáng, Hàn Như Tuyết mới rơi vào giấc ngủ.. Cả cơ thể nhức nhói.. Anh hành hạ cô, sung sướng ngọt ngào, chỉ mất hết sau khi anh chạy gấp..
Sáng hôm sau, cả hai mệt mỏi nằm mộng đến hơn 10 giờ mới dậy.. Họ lẽ ra có thể ngủ thêm nhưng vì tiếng ồn ở bên ngoài khiến họ sực tỉnh.
" Em dậy rồi à? " Dương Nhược Thiếu ngồi dậy khẽ xoa đầu cô.
" Ừ, anh coi cái gì ồn ào quá "
Hàn Như Tuyết đưa tay khẽ xoa hai cực thái dương mệt mỏi lên tiếng..
" Được rồi, họ đánh thức em à? "
" Ừ, nói lớn lắm " Cô tỏ vẻ khó chịu..
Dương Nhược Thiếu rời khỏi giường vào phòng tắm khoác tạm chiếc áo choàng tắm vào rồi bước ra.
" Tên khốn, anh là tên khốn " Là Dương Tiểu My đang lớn tiếng hét lên.
" Anh là do uống nhầm thôi... Đừng đánh nữa.. Em không thấy dịch chuyển đau à " Quý Văn thấy cửa phòng bên chạy vào trú tạm ai ngờ quên rằng vào đúng phòng Boss.
Dương Tiểu My cũng chạy vào bấu lấy tay Dương Nhược Thiếu vẻ mặt đáng thương...
" Anh hai, anh ta lạm dụng em khi say rượu "
Ánh mắt Dương Nhược Thiếu lạnh đi hẳn khi quay sang phía Quý Văn.
" Lão đại.... Chỉ là do men rượu "
" Lo chuẩn bị đám cưới đi " Dương Nhược Thiếu nói thẳng một câu.
" Anh hai " Dương Tiểu My đen mày đen mặt lên tiếng.
" Trước sau sẽ có tình cảm, lễ cưới cậu tự lo. Còn em về xem có thai không. Còn giờ đi ra ngoài "
" Lão đại.. "
" Đi ra ngoài nhanh.. "
Hai người đó đi ra ngòai cánh cửa phòng đóng lại một tiếng lớn.
" Bỏ chăn ra đi, họ đi rồi "
Hàn Như Tuyết bỏ chăn ra, cố rướn người lên dựa vào thành giường cau mày nhìn anh.
" Sao anh lại ép họ cưới nhau thế? "
" Không mất vợ, gả được em gái không phải quá tốt sao? "
" Là quá đáng "
" Em sao cứ cáu gắt vậy? Bà xã như vậy sinh con sẽ xấu lắm đó "
" Anh rủa em à? "
" Không có, anh giúp em tắm rửa rồi đi ăn "
" Mau lên " Cô có chút tức giận lên tiếng.
" Em đồng ý nhanh vậy? " Anh giở giọng trêu đùa.
" Ông xã đêm qua quá đà, em đâu đi được " Cô nghiến răng, nghiến lợi lên tiếng.
Dương Nhựơc Thiếu cười phá lên, sau đó bước đến chỗ cô khẽ đặt lên cánh môi hồng nhạt một nụ hôn.
" Bà xã, em thích em xưng hô vậy "
Hàn Như Tuyết nóng ran mặt, cô bị anh yểm bùa thật rồi.. Ngày càng thấy anh trẻ ra, gần gũi tạo cảm giác vui vẻ hạnh phúc.
" Xấu hổ hoài , dần em sẽ quen thôi "
Mấy ngày hôm sau, hai người chuyển về sống ở căn biệt thự mới thời gian trôi qua khiến cuộc hôn nhân trở nên trống trải. Anh thường không về nhà dùng cơm do vài cuộc phẫu thuật.
Đến tối hôm thứ 3, anh mới trở về vừa vào đến nhà anh vội đi tìm cô. Nhưng lục tung cả căn biệt thự không thấy cô đâu, anh đành ngồi lại ở ghế sofa.
" Dương Thiếu anh về rồi à? "
Hàn Như Tuyết ở trên tầng 2 ngó xuống.
" Em ở đâu vậy anh tìm không thấy "
Anh vội rời ghế sofa đi lên lầu, cô chỉ cười tươi trong bộ dạng bận rộn.
" Em đi phơi đồ trên tầng thượng "
" Cô Nhị đâu? Sao em phải làm chứ? "
" Cô ấy ốm rồi cần nghỉ ngơi, em làm cũng có sao đâu? "
" Được rồi bỏ chậu xuống đi, anh đưa em đi ăn. "
" Cuộc phẫu thuật thành công không anh? " Cô đưa mu bàn tay lên lau mồ hôi trên trán rồi mới mở lời.
" Thành công nhưng tỉ lệ tỉnh lại không cao. Thôi đi tắm đi anh gọi đồ ăn, mai còn lên đường. "
" Mai đi đâu à? Em không nhớ? "
" Tuần trăng mật bộ em quên nó rồii sao? "
Hàn Như Tuyết mơ mơ màng, có lẽ mấy hôm nay bận quá cô quên.
" Mau chúng ta đi tắm " Anh luồn tay qua eo cô rồi cùng nhau về phòng..
Vài phút lẳng lặng trôi qua bỗng trở nên hỗn loạn.
" Dương Thiếu, anh tránh ra coi.. Sao lại vào đây "
" Anh muốn tắm cùng vợ.. "
" Đi ra mau mau "
" Xa nhau 3 ngày rồi.. Em ác vậy!! "
" Tránh ra anh làm gì vậy? "
" Bà xã hôm nay chúng ta tìm hiểu quá trình sinh nở tiếp đi "
⭐😞 ⭐⭐
Hàn Như Tuyết khẽ cựa người, hai má cô đỏ ứng vì sự ái ngại..Anh dùng gương mặt háo sắc đó nhìn cô, thật là hơi gợi nhiều khoái cảm.
Vài nút áo của Dương Nhược Thiếu được cởi ra để lộ thân hình quyến rũ. Thân hình ấy quả là nóng bỏng có sức hút lớn, cô đắm đuối nhìn nó trong vài giây rồi quay mặt đi..
" Em vẫn còn ngại à? "Anh khẽ cất chất giọng trầm ấm lên..
Cô không trả lời, chỉ khẽ gật đầu nhìn anh.
" Nồng nàn chút em sẽ khoái cảm thôi " Anh khẽ chạm vào da thịt cô rồi lên tiếng.
Hàn Như Tuyết cũng không muốn làm anh mất hứng, cô rướn người lên chạm vào cánh môi man mát của anh. Cô mạnh dạn từ từ nhẹ nhàng chiếm đến cực điểm xâm chiếm nó.
Dương Nhược Thiếu đi theo dịp điệu của nụ hôn, bạn tay cũng trườn theo cơ thể cô. Nó từ từ luồn lách vào trong chiếc váy ngủ mỏng manh.
Trái đào căng mọng nằm ngọn trong tay anh, từng đợt khoái cảm dành cho hai người từ đó.
Nhũ hoa từ từ cứng cỏi trong sự điều hòa của Dương Nhược Thiếu, nhịp điệu ngày càng tăng.. Cơ thể cô liên tục run lên khi anh bắt đầu cuộc do thám thực sự .. Bộ đồ ngủ mỏng manh chỉ trong tích tắc bị xé sạch để lộ cơ thể như một pho tượng kiều mỹ..
Từng nơi đều được đôi môi anh chạm đến rồi những vết răng tím bầm..
Anh một tay chơi đùa với trái đào hồng hào của cô, một tay do thám bộ phận bên dưới nhẹ nhàng chạy đến từng tốc độ một ..
Hàn Như Tuyết ái ngại khép chân lại, khiến động tác anh khựng lại đôi chút..
" Thả lỏng nào, không sao sẽ nhẹ nhàng thôi " Anh dịu dàng gỡ hai chân đang khép kín ra, tiếp tục nghịch ngợm.
" Ưm.. Dương Thiếu.. Em chịu không nổi.. Đừng " Cô đưa tay lên che mặt, khẽ nhỏ tiếng nhắc nhở anh..
Một dòng nước ấm trào ra sao đó, mặt Hàn Như Tuyết đỏ hồng, xấu hổ chết được.. Nhưng không hiểu sao cô lại muốn anh bao bọc mạnh dạn hơn vậy.
" Chúng ta vào cuộc nhé "
Dương Nhược Thiếu nói xong cởi thắt lưng ra, người con trai nhỏ bé của anh dường như đã sẵn sàng cho cuộc chơi rồi..
" Ưm.. A.. Em đau "
Cô nhăn mặt chịu đựng những cơn khóai cảm thoáng qua từ anh, những lần nhấp lên xuống nhẹ nhàng rồi lại mạnh bạo..
Hơn 3 giờ sáng, Hàn Như Tuyết mới rơi vào giấc ngủ.. Cả cơ thể nhức nhói.. Anh hành hạ cô, sung sướng ngọt ngào, chỉ mất hết sau khi anh chạy gấp..
Sáng hôm sau, cả hai mệt mỏi nằm mộng đến hơn 10 giờ mới dậy.. Họ lẽ ra có thể ngủ thêm nhưng vì tiếng ồn ở bên ngoài khiến họ sực tỉnh.
" Em dậy rồi à? " Dương Nhược Thiếu ngồi dậy khẽ xoa đầu cô.
" Ừ, anh coi cái gì ồn ào quá "
Hàn Như Tuyết đưa tay khẽ xoa hai cực thái dương mệt mỏi lên tiếng..
" Được rồi, họ đánh thức em à? "
" Ừ, nói lớn lắm " Cô tỏ vẻ khó chịu..
Dương Nhược Thiếu rời khỏi giường vào phòng tắm khoác tạm chiếc áo choàng tắm vào rồi bước ra.
" Tên khốn, anh là tên khốn " Là Dương Tiểu My đang lớn tiếng hét lên.
" Anh là do uống nhầm thôi... Đừng đánh nữa.. Em không thấy dịch chuyển đau à " Quý Văn thấy cửa phòng bên chạy vào trú tạm ai ngờ quên rằng vào đúng phòng Boss.
Dương Tiểu My cũng chạy vào bấu lấy tay Dương Nhược Thiếu vẻ mặt đáng thương...
" Anh hai, anh ta lạm dụng em khi say rượu "
Ánh mắt Dương Nhược Thiếu lạnh đi hẳn khi quay sang phía Quý Văn.
" Lão đại.... Chỉ là do men rượu "
" Lo chuẩn bị đám cưới đi " Dương Nhược Thiếu nói thẳng một câu.
" Anh hai " Dương Tiểu My đen mày đen mặt lên tiếng.
" Trước sau sẽ có tình cảm, lễ cưới cậu tự lo. Còn em về xem có thai không. Còn giờ đi ra ngoài "
" Lão đại.. "
" Đi ra ngoài nhanh.. "
Hai người đó đi ra ngòai cánh cửa phòng đóng lại một tiếng lớn.
" Bỏ chăn ra đi, họ đi rồi "
Hàn Như Tuyết bỏ chăn ra, cố rướn người lên dựa vào thành giường cau mày nhìn anh.
" Sao anh lại ép họ cưới nhau thế? "
" Không mất vợ, gả được em gái không phải quá tốt sao? "
" Là quá đáng "
" Em sao cứ cáu gắt vậy? Bà xã như vậy sinh con sẽ xấu lắm đó "
" Anh rủa em à? "
" Không có, anh giúp em tắm rửa rồi đi ăn "
" Mau lên " Cô có chút tức giận lên tiếng.
" Em đồng ý nhanh vậy? " Anh giở giọng trêu đùa.
" Ông xã đêm qua quá đà, em đâu đi được " Cô nghiến răng, nghiến lợi lên tiếng.
Dương Nhựơc Thiếu cười phá lên, sau đó bước đến chỗ cô khẽ đặt lên cánh môi hồng nhạt một nụ hôn.
" Bà xã, em thích em xưng hô vậy "
Hàn Như Tuyết nóng ran mặt, cô bị anh yểm bùa thật rồi.. Ngày càng thấy anh trẻ ra, gần gũi tạo cảm giác vui vẻ hạnh phúc.
" Xấu hổ hoài , dần em sẽ quen thôi "
Mấy ngày hôm sau, hai người chuyển về sống ở căn biệt thự mới thời gian trôi qua khiến cuộc hôn nhân trở nên trống trải. Anh thường không về nhà dùng cơm do vài cuộc phẫu thuật.
Đến tối hôm thứ 3, anh mới trở về vừa vào đến nhà anh vội đi tìm cô. Nhưng lục tung cả căn biệt thự không thấy cô đâu, anh đành ngồi lại ở ghế sofa.
" Dương Thiếu anh về rồi à? "
Hàn Như Tuyết ở trên tầng 2 ngó xuống.
" Em ở đâu vậy anh tìm không thấy "
Anh vội rời ghế sofa đi lên lầu, cô chỉ cười tươi trong bộ dạng bận rộn.
" Em đi phơi đồ trên tầng thượng "
" Cô Nhị đâu? Sao em phải làm chứ? "
" Cô ấy ốm rồi cần nghỉ ngơi, em làm cũng có sao đâu? "
" Được rồi bỏ chậu xuống đi, anh đưa em đi ăn. "
" Cuộc phẫu thuật thành công không anh? " Cô đưa mu bàn tay lên lau mồ hôi trên trán rồi mới mở lời.
" Thành công nhưng tỉ lệ tỉnh lại không cao. Thôi đi tắm đi anh gọi đồ ăn, mai còn lên đường. "
" Mai đi đâu à? Em không nhớ? "
" Tuần trăng mật bộ em quên nó rồii sao? "
Hàn Như Tuyết mơ mơ màng, có lẽ mấy hôm nay bận quá cô quên.
" Mau chúng ta đi tắm " Anh luồn tay qua eo cô rồi cùng nhau về phòng..
Vài phút lẳng lặng trôi qua bỗng trở nên hỗn loạn.
" Dương Thiếu, anh tránh ra coi.. Sao lại vào đây "
" Anh muốn tắm cùng vợ.. "
" Đi ra mau mau "
" Xa nhau 3 ngày rồi.. Em ác vậy!! "
" Tránh ra anh làm gì vậy? "
" Bà xã hôm nay chúng ta tìm hiểu quá trình sinh nở tiếp đi "
⭐😞 ⭐⭐
Danh sách chương