" Quả thật... Thuốc phiện thử rồi cũng nghiện, yêu rồi cũng lụy.. Tiểu Tuyết trái tim tôi lạ lắm.." Dương Nhược Thiếu dựa lưng vào tường, mấp máy môi lên tiếng nói mệt mỏi. Đôi mắt sắc lạnh ngày nào, đẹp lắm một vẻ đẹp khiến người ta chăm chú nhìn vào đôi mắt đó không rời. Nhưng hôm nay, đôi mắt đó suy sụp mệt mỏi nhắm lại mà lên tiếng.
Người con gái thân hình nhỏ nhắn, thêm vài dấu hôn tím nhẹ mập mờ dưới nước. Nhấn chìm mình trong bồn tắm, chỉ để lộ gương mặt vương vấn chút phấn hồng Hàn Như Tuyết im lặng nhìn Dương Nhược.
Vài giây trôi qua..
Hàn Như Tuyết vẫn dấu thân hình nhỏ bé đó đi, nở nụ cười ngượng ngạo khó coi mà lên tiếng." Bên em khiến trái tim anh khác vậy sao? "
Nhận được câu hỏi, Dương Nhược Thiếu mở mắt ra nhìn về hướng cô nhưng không thấy cô đâu. Trái tim anh có chút nhói lên, lạ lắm trước đây chỉ là một sự việc nhỏ chẳng kích động anh mà bây giờ đã khiến anh bật dậy kiếm tìm.
Những bước chân nhanh chóng bước đến bồn tắm, thân hình nhỏ bé của người con bé đó nằm ngọn trong đó. Đôi tay trắng nhỏ bé vẫn còn vấn vương vài vết sẹo đưa lên che đôi mặt gầy gò, không chút động tĩnh nào.
Dương Nhược Thiếu nhanh chóng cúi xuống bế Hàn Như Tuyết vào lòng, với lấy chiếc khăn tắm gần đó , anh ngồi xuống cuốn khăn quanh người cô. " Em ổn chứ?" Giọng nói hết sức lo lắng.
Người con gái nhỏ trong lòng không trả lời, đôi mắt vẫn nhắm lại chỉ cựa người rúc mình vào trong lòng anh. Đôi tay luồn qua eo anh, ôm chặt như chẳng muốn buông.
" Sao vậy? " Anh nhẹ giọng lên tiếng rồi đứng dậy bước ra ngoài.
" Anh chưa trả lời em." Anh vẫn sải những bước chân chậm rãi về phía chiếc giường lộn xộn, cô thì cứ ôm chặt đôi lúc buồn tay véo vào eo anh một cái.
Trong chiếc khăn tắm to rộng, Hàn Như Tuyết được bảo bọc như một em bé phiên bản lớn. Dường như không muốn Dương Nhược Thiếu nhìn mình, cô buông lỏng một tay ra kéo chiếc khăn kín mặt rồi lại rúc vào người anh.
" Dương Thiếu.." Cô khẽ cất tiếng gọi tên anh.
" Có chuyện gì?"
" Mối quan hệ này sẽ kéo dài đến bao giờ?"
" Đến khi nào trái đất ngừng xoay "
" Thật khó tin." Sự tin tưởng vào anh là điều không thể với cô, bởi tình cảm nay chưa kéo dài được 1 tuần chẳng có minh chứng gì. Nhưng cô thấy hạnh phúc, cô thích nó, thích mùi hương dịu nhẹ của anh. Thích ôm lấy anh và giờ lại rúc vào lòng anh.
Anh không trả lời cô, chỉ khẽ gỡ bỏ chiếc khăn tắm xuống đến ngang vai cô. Khuôn mặt đó vẫn úp sát vào phần bụng anh, khi thấy anh bỏ khăn ra nhìn mình lại ti hí mở mắt nhìn rồi lại khẽ nhắm lại.
" Quay mặt lại đây " Anh khẽ lên tiếng, tay xoa đầu cô có vẻ khá âu yếm.
Hàn Như Tuyết nghe vậy buông lỏng tay ra, quay người lại nhìn người đàn ông hai má bỗng chốc nóng lên lạ thường. Cô nhanh chóng cụp mắt xuống, đưa đôi tay trắng nõn bé bỏng lên che nửa gương mặt. Nhưng chưa được bao lâu thì bị anh bỏ xuống, hai người mặt phút chốc chỉ các nhau vài cm. Khoảng cách khá gần, đôi mắt anh khiến cô có cảm giác nóng cháy trong mình liền thu người lại quay mặt vào.
Dương Nhược Thiếu bỗng chốc thở dài, lên tiếng." Tiểu Tuyết, mặt em có mụn rồi. Có vẻ em già rồi. "
Câu nói như kích động vào vài giây thần kinh của Hàn Như Tuyết, cô nhanh chóng quay lại tròn mắt nhìn anh." Anh nói gì, ai già em mới có 20 là 20 tuổi."
Dứt lời nói tràn ngập nộ khí, Hàn Như Tuyết rời khỏi vòng tay Dương Nhược Thiếu tức giận đè anh xuống. Với sức lực của cô bây giờ rất khó nhưng anh cũng hiểu điều phối hợp ngả người xuống giường.
" Em già hơn những cô gái anh từng và sắp tới sẽ gặp. Thật đó." Anh không im lặng, còn cau mày tỏ vẻ tính toán rồi lên tiếng trêu trọc cô.
Vừa nghe xong, Hàn Như Tuyết nhíu chặt mày nhìn người đàn ông bên dưới mình gương mặt có chút buồn thoảng qua nhưng đôi mắt nhanh chóng chuyển sắc thái dấu nó đi. Đôi tay nhỏ bé cầm chặt lấy vạt áo choàng anh, sự tức giận lại chẳng cho phép cô đánh anh chỉ cố nắm chặt hai vạt áo.
" Dương Thiếu, rõ dàng anh chơi tôi." Cô tức giận hét lên, hai tay cuộn tròn nắm đấm cứ trút giận lên lồng ngực rắn chắc của anh.
" Em nghĩ đi, sau này em là bà mẹ một con hay nhiều hơn chắc hẳn sẽ già đi ít nhiều. Mà nếu là con gái nó phải chăng là con trẻ hơn em rồi." Dương Nhược Thiếu thản nhiên nói, anh phán xét về tương lai có vẻ như chắc chắn lắm khiến người con gái nhỏ bên trên phải ngừng hành động mà khóe mắt đã vương vấn giọt lệ.
" Đúng không? " Cô vẫn không đáp, buộc anh lên tiếng.
" Chúng ta chưa từng hẹn hò, anh đừng nói những điều vô lí đó." Cô giữ thái độ bình tĩnh , đưa tay lên lau giọt nước mắt.
Câu hỏi chưa tìm được lời đáp, tiếng mở cửa như phá tan không gian căn phòng. Người cô được chiếc khăn tắm bao trùm nhưng chẳng bao nhiêu vẫn lộ chút da thịt, khiến người đàn ông phía dưới vươn tay ôm lấy mình rồi nhanh chắn phủ chăn lên.
" Rầm " Tiếng đóng cửa không hề nhẹ, xem ra cũng khó quen thuộc và gần gũi với Dương Nhược Thiếu.
" Cái quái gì vậy, Dương Thiếu anh ra đây." Giọng nói tức giận không nhầm đâu được là của Dương Tiểu My, người em gái cục tính của anh.
Không một lời đáp, tiếng của Tiểu My vang vọng khắp căn phòng. Càng nhấc những bước chân khó chịu dưới sàn nhà quần áo lung tung, lộn xộn cô ta càng không kìm nổi sự phần nộ trong mình nhanh chóng bước tới giường.
" Em không để chị Tuyết chịu uất ức vậy đâu. Anh thò đầu ra đây, sao dám lên giường với con đàn bà khác chứ? " Dương Tiểu My tức giận lên tiếng, hai tay kéo dùng lực mạnh kéo chăn ra nhưng cố đến đâu cũng không được.
" Anh không ra, em gọi mẹ đó." Không thể dùng sức với anh trai, Dương Tiểu My đổi kế lôi máy ra bấm số và không quên để loa lớn cho người bên trong vỏ bọc nghe thấy.
-
Bên trong, không khí trở nên ngột ngạt Dương Nhược Thiếu vẫn ôm chặt lấy Hàn Như Tuyết nhưng biết cũng không chốn được lâu nên anh liền nhỏ giọng thì thầm vào tai cô." Chịu khó chút, giải quyết xong rồi chúng ta sẽ hẹn hò."
Dứt lời nói Dương Nhược Thiếu bỏ chăn ra, dựa người vào thành giường không quên tìm cách che giấu nữ nhân nhỏ bé một cách tốt nhất.
" Em đến đây có việc gì? " Anh lạnh giọng lên tiếng.
" Lôi ả đàn bà đó ra đây, anh bớt nhiều lời."
" Đừng làm loạn nữa, ra khỏi phòng anh."
" Ả ta nằm kia hả, anh che trở phải không? Đừng hòng ả sống tốt." Nói xong Dương Tiểu My bỏ cả đôi giày cao gót đắt tiền, chân không lao sang phía giường bên kia túm chăn kéo ra.
Người con gái bên trong vẫn cố hết sức giữ lấy chăn, dường như cô sắp không chịu nổi bởi sức kéo ngày càng dữ dội hơn. Dương Nhược Thiếu cũng thảnh thơi ngồi đó, cho đến khi chăn bị lôi đi anh liền nhanh chóng ẩm người con gái cuốn mình trong chiếc khăn tắm vào lòng. Phần chăn chưa kéo hết bị anh dùng lực lôi lại trùm quanh người Hàn Như Tuyết mặc cho sức kéo quá mạnh làm cho em gái mình ngã xuống sàn.
" Tên khốn kiếp, anh cố tình "
Nhấn sao ủng hộ Trang nhé!!
Còn nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm!
Người con gái thân hình nhỏ nhắn, thêm vài dấu hôn tím nhẹ mập mờ dưới nước. Nhấn chìm mình trong bồn tắm, chỉ để lộ gương mặt vương vấn chút phấn hồng Hàn Như Tuyết im lặng nhìn Dương Nhược.
Vài giây trôi qua..
Hàn Như Tuyết vẫn dấu thân hình nhỏ bé đó đi, nở nụ cười ngượng ngạo khó coi mà lên tiếng." Bên em khiến trái tim anh khác vậy sao? "
Nhận được câu hỏi, Dương Nhược Thiếu mở mắt ra nhìn về hướng cô nhưng không thấy cô đâu. Trái tim anh có chút nhói lên, lạ lắm trước đây chỉ là một sự việc nhỏ chẳng kích động anh mà bây giờ đã khiến anh bật dậy kiếm tìm.
Những bước chân nhanh chóng bước đến bồn tắm, thân hình nhỏ bé của người con bé đó nằm ngọn trong đó. Đôi tay trắng nhỏ bé vẫn còn vấn vương vài vết sẹo đưa lên che đôi mặt gầy gò, không chút động tĩnh nào.
Dương Nhược Thiếu nhanh chóng cúi xuống bế Hàn Như Tuyết vào lòng, với lấy chiếc khăn tắm gần đó , anh ngồi xuống cuốn khăn quanh người cô. " Em ổn chứ?" Giọng nói hết sức lo lắng.
Người con gái nhỏ trong lòng không trả lời, đôi mắt vẫn nhắm lại chỉ cựa người rúc mình vào trong lòng anh. Đôi tay luồn qua eo anh, ôm chặt như chẳng muốn buông.
" Sao vậy? " Anh nhẹ giọng lên tiếng rồi đứng dậy bước ra ngoài.
" Anh chưa trả lời em." Anh vẫn sải những bước chân chậm rãi về phía chiếc giường lộn xộn, cô thì cứ ôm chặt đôi lúc buồn tay véo vào eo anh một cái.
Trong chiếc khăn tắm to rộng, Hàn Như Tuyết được bảo bọc như một em bé phiên bản lớn. Dường như không muốn Dương Nhược Thiếu nhìn mình, cô buông lỏng một tay ra kéo chiếc khăn kín mặt rồi lại rúc vào người anh.
" Dương Thiếu.." Cô khẽ cất tiếng gọi tên anh.
" Có chuyện gì?"
" Mối quan hệ này sẽ kéo dài đến bao giờ?"
" Đến khi nào trái đất ngừng xoay "
" Thật khó tin." Sự tin tưởng vào anh là điều không thể với cô, bởi tình cảm nay chưa kéo dài được 1 tuần chẳng có minh chứng gì. Nhưng cô thấy hạnh phúc, cô thích nó, thích mùi hương dịu nhẹ của anh. Thích ôm lấy anh và giờ lại rúc vào lòng anh.
Anh không trả lời cô, chỉ khẽ gỡ bỏ chiếc khăn tắm xuống đến ngang vai cô. Khuôn mặt đó vẫn úp sát vào phần bụng anh, khi thấy anh bỏ khăn ra nhìn mình lại ti hí mở mắt nhìn rồi lại khẽ nhắm lại.
" Quay mặt lại đây " Anh khẽ lên tiếng, tay xoa đầu cô có vẻ khá âu yếm.
Hàn Như Tuyết nghe vậy buông lỏng tay ra, quay người lại nhìn người đàn ông hai má bỗng chốc nóng lên lạ thường. Cô nhanh chóng cụp mắt xuống, đưa đôi tay trắng nõn bé bỏng lên che nửa gương mặt. Nhưng chưa được bao lâu thì bị anh bỏ xuống, hai người mặt phút chốc chỉ các nhau vài cm. Khoảng cách khá gần, đôi mắt anh khiến cô có cảm giác nóng cháy trong mình liền thu người lại quay mặt vào.
Dương Nhược Thiếu bỗng chốc thở dài, lên tiếng." Tiểu Tuyết, mặt em có mụn rồi. Có vẻ em già rồi. "
Câu nói như kích động vào vài giây thần kinh của Hàn Như Tuyết, cô nhanh chóng quay lại tròn mắt nhìn anh." Anh nói gì, ai già em mới có 20 là 20 tuổi."
Dứt lời nói tràn ngập nộ khí, Hàn Như Tuyết rời khỏi vòng tay Dương Nhược Thiếu tức giận đè anh xuống. Với sức lực của cô bây giờ rất khó nhưng anh cũng hiểu điều phối hợp ngả người xuống giường.
" Em già hơn những cô gái anh từng và sắp tới sẽ gặp. Thật đó." Anh không im lặng, còn cau mày tỏ vẻ tính toán rồi lên tiếng trêu trọc cô.
Vừa nghe xong, Hàn Như Tuyết nhíu chặt mày nhìn người đàn ông bên dưới mình gương mặt có chút buồn thoảng qua nhưng đôi mắt nhanh chóng chuyển sắc thái dấu nó đi. Đôi tay nhỏ bé cầm chặt lấy vạt áo choàng anh, sự tức giận lại chẳng cho phép cô đánh anh chỉ cố nắm chặt hai vạt áo.
" Dương Thiếu, rõ dàng anh chơi tôi." Cô tức giận hét lên, hai tay cuộn tròn nắm đấm cứ trút giận lên lồng ngực rắn chắc của anh.
" Em nghĩ đi, sau này em là bà mẹ một con hay nhiều hơn chắc hẳn sẽ già đi ít nhiều. Mà nếu là con gái nó phải chăng là con trẻ hơn em rồi." Dương Nhược Thiếu thản nhiên nói, anh phán xét về tương lai có vẻ như chắc chắn lắm khiến người con gái nhỏ bên trên phải ngừng hành động mà khóe mắt đã vương vấn giọt lệ.
" Đúng không? " Cô vẫn không đáp, buộc anh lên tiếng.
" Chúng ta chưa từng hẹn hò, anh đừng nói những điều vô lí đó." Cô giữ thái độ bình tĩnh , đưa tay lên lau giọt nước mắt.
Câu hỏi chưa tìm được lời đáp, tiếng mở cửa như phá tan không gian căn phòng. Người cô được chiếc khăn tắm bao trùm nhưng chẳng bao nhiêu vẫn lộ chút da thịt, khiến người đàn ông phía dưới vươn tay ôm lấy mình rồi nhanh chắn phủ chăn lên.
" Rầm " Tiếng đóng cửa không hề nhẹ, xem ra cũng khó quen thuộc và gần gũi với Dương Nhược Thiếu.
" Cái quái gì vậy, Dương Thiếu anh ra đây." Giọng nói tức giận không nhầm đâu được là của Dương Tiểu My, người em gái cục tính của anh.
Không một lời đáp, tiếng của Tiểu My vang vọng khắp căn phòng. Càng nhấc những bước chân khó chịu dưới sàn nhà quần áo lung tung, lộn xộn cô ta càng không kìm nổi sự phần nộ trong mình nhanh chóng bước tới giường.
" Em không để chị Tuyết chịu uất ức vậy đâu. Anh thò đầu ra đây, sao dám lên giường với con đàn bà khác chứ? " Dương Tiểu My tức giận lên tiếng, hai tay kéo dùng lực mạnh kéo chăn ra nhưng cố đến đâu cũng không được.
" Anh không ra, em gọi mẹ đó." Không thể dùng sức với anh trai, Dương Tiểu My đổi kế lôi máy ra bấm số và không quên để loa lớn cho người bên trong vỏ bọc nghe thấy.
-
Bên trong, không khí trở nên ngột ngạt Dương Nhược Thiếu vẫn ôm chặt lấy Hàn Như Tuyết nhưng biết cũng không chốn được lâu nên anh liền nhỏ giọng thì thầm vào tai cô." Chịu khó chút, giải quyết xong rồi chúng ta sẽ hẹn hò."
Dứt lời nói Dương Nhược Thiếu bỏ chăn ra, dựa người vào thành giường không quên tìm cách che giấu nữ nhân nhỏ bé một cách tốt nhất.
" Em đến đây có việc gì? " Anh lạnh giọng lên tiếng.
" Lôi ả đàn bà đó ra đây, anh bớt nhiều lời."
" Đừng làm loạn nữa, ra khỏi phòng anh."
" Ả ta nằm kia hả, anh che trở phải không? Đừng hòng ả sống tốt." Nói xong Dương Tiểu My bỏ cả đôi giày cao gót đắt tiền, chân không lao sang phía giường bên kia túm chăn kéo ra.
Người con gái bên trong vẫn cố hết sức giữ lấy chăn, dường như cô sắp không chịu nổi bởi sức kéo ngày càng dữ dội hơn. Dương Nhược Thiếu cũng thảnh thơi ngồi đó, cho đến khi chăn bị lôi đi anh liền nhanh chóng ẩm người con gái cuốn mình trong chiếc khăn tắm vào lòng. Phần chăn chưa kéo hết bị anh dùng lực lôi lại trùm quanh người Hàn Như Tuyết mặc cho sức kéo quá mạnh làm cho em gái mình ngã xuống sàn.
" Tên khốn kiếp, anh cố tình "
Nhấn sao ủng hộ Trang nhé!!
Còn nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm!
Danh sách chương