" Chiếm đoạt tôi đi, tim tôi đau lâu rồi.." Câu nói của anh vừa dứt chưa kịp phản ứng gì..

Dương Nhược Thiếu đặt lên môi cô nụ hôn cuồng nhiệt, anh lấn sâu vào trong phá bỏ những hàng rào mà cô cưỡng lại. Anh hôn nồng nhiệt hơn, bắt đầu nhiệm vụ khám phá khoang miệng cô.

Nụ hôn dừng lại với tiếng thở gấp của Hàn Như Tuyết, khuỷu tay cô nhanh chóng huých vào lồng ngực Dương Nhược Thiếu, rồi dùng chân phải đạp thẳng anh gã xuống. Không quay lại nhìn anh thêm một lần, cô quay đi.

" Rầm " Tiếng cửa đóng sập lại, để lại bên trong người đàn ông phải tự cười chế giễu mình. Dương Nhược Thiếu đưa tay lên môi lau những giọt máu tươi đang rỉ ra.. Phần lưng cũng có chút đau nhức do vết thương chưa lành..

" Đau thật đó.. Em định chạy đi đâu.." Đôi môi quyến rũ thêm một vết sức, Dương Nhược Thiếu vẫn nằm im một vị trí khóe môi cong lên không biết có ý gì.

Vài phút sau đó, Dương Nhược Thiếu đứng dậy bước ra khỏi căn phòng..

" Lão đại, phu nhân đi hướng phải.." Người đàn ông áo đen kính cẩn cúi người thông báo, đưa tay sang bên phải chỉ đường.

Dương Nhược Thiếu vừa nhận được tin, nhanh chóng sải những bước chân dài cho đến khi ra khỏi cửa bệnh viện. Dừng lại, anh thò tay vào túi quần và nhận ra chiếc chiều khóa xe đã biến mất.

Bước chân vội vã hơn khi đi về phía bãi đỗ, chiếc xe Ferrari không còn khiến gương mặt anh bỗng chốc đen hằm lại. Sự phẫn nộ như muốn dâng trào ra, dốt cuộc là cô chạy đi đâu. Không hổ danh dạy bảo, lợi dụng nụ hôn mà lấy chiều khóa chạy trốn. Nghĩ đến đây khóe môi anh cong lên, cảm giác đuổi theo cô như rực lên.

Bước đến những chiếc xe tầm thường, một chiếc vừa mở cửa chưa kịp đóng đã bị Dương Nhược Thiếu giữ lại. Một tay thôi, anh kéo người đàn ông trong xe ra như là nhấc một thứ đồ rồi đặt xuống. Mở ví ném cho hắn ta một sấp tiền, rồi đạp phanh gấp phóng đi.

--

Trên đường cao tốc, Hàn Như Tuyết vẫn đi với tốc độ bình thường cho dù cô biết đằng sau là một lũ chó săn bám theo. Đã đi được hơn 10 phút, nhưng bọn họ vẫn chả có động tĩnh gì nên cô cũng chẳng vội vã. Cũng chẳng hiểu từ sao khi vừa leo lên xe, cũng vừa rời khỏi cổng bệnh viện là chúng bám sát nhưng giờ vẫn chưa chủ động tiến lên.

Những chiếc xe con phía sau lao nhanh hơn, Hàn Như Tuyết nhìn chúng qua tấm gương mà chân nhấn ga vô thức. Trước giờ cô ghét nhất là điều khiển ô tô, không phải vì tay yếu mà cô chẳng có hứng thú với những chiếc xe đắt đỏ này. Liếc nhìn đồng hồ hơn 9 giờ 45 phút, chính xác là kim giây mới chạyđược đến giây số 15 là những chiếc xe đua nhau tiến lên.

Trong lúc chúng bám sát, Hàn Như Tuyết cũng đã lúc lọi được chiếc súng được cất trên xe chỉ tiếc là chỉ còn 4 viên đạn. Số chiếc xe đuổi theo là 6, cô đã phải ngẫm nghĩ tìm cách cho chúng đụng nhau có lẽ bây giờ phải cố gắng.

Những chiếc xe lần lượt tiến lên, họ dùng súng bắn qua kính xe, đó là những loại đạn có giới hạn sản xuất dùng để phá những loại kính chống vỡ cao. Chỉ cần vài phát nữa kính bên trái của xe sẽ vỡ mất, Hàn Như Tuyết xoay vô lăng sang bên trái, làm chiếc xe đang dồn dập mình đập vào dải phân cách. Những chiếc xe khác cũng tiến lên, chúng cùng nhau lấn át cô.

Đạn không đủ để làm bễ bánh bọn chúng, Hàn Như Tuyết chỉ có cách đạp ga gấp rời khỏi đường cao tốc, họ vẫn tiếp tục theo. Cửa kính bên trái cũng từ từ kéo xuống, Hàn Như Tuyết nhìn theo gương xe, xoay vô lăng sang bên phải cô đưa tay ra nhắm trúng mục tiêu chỉ trong vài giây chiếc lốp xe đầu tiên bị bễ. Chiếc xe đang đi bình thường bỗng trở nên mất thăng bằng trong khi đang chạy rất nhanh mất đà xuống đường cao tốc, va vào bễ dải phân cách. Chiếc xe đằng sau phăng gấp đâm vào chiếc xe, khiến cả đôi dịch chuyển lên phía trước bốc khói..

Còn ba chiếc xe nữa, nếu bình thường thì cô có thể hủy họ tốt hơn nhưng giờ mắt Hàn Như Tuyết trở mờ đi. Một tay vẫn cầm vô lăng điều khiển theo trực giác, đôi khi có những tiếng còi vang xe vang lên, những tiếng phanh gấp nhưng cô vẫn cố trấn tĩnh. Tiếng còi báo động giải tán đám đông vang lên, giường như đám cánh sát đã đến Hàn Như Tuyết vì vậy mà cố mở to mắt đã lái xe.

Những ảnh phía trước mờ đi, cùng đó xuất hiện với những tiếng gọi mơ hồ.

" HÀN NHƯ TUYẾT DỪNG XE!!" Trong xe, Hàn Như Tuyết mơ hồ chỉ nhận ra ai đó đang gọi mình, cô dùng chân nhấn phanh gấp, cả thân thể nóng rực ngả về phía trước, đầu đập vào vô lăng đau nhức.

Cửa xe được mở ra, cô được ai đó nhấc qua 1 bên rồi chiếc xe lại tiếp tục lau nhanh với những tiếng gào thét của đám cảnh sát đằng sau.

Hơn 5 phút trôi qua, Hàn Như Tuyết mở mắt ra mọi thứ mờ ảo rồi trở nên rõ nét hơn. Chiếc xe đang đi với tốc độ thường, dường như đã tách được đám cảnh sát và bọn chó sai đó.

" Đỡ chưa?" Dương Nhược Thiếu vừa thấy đôi mắt đó hé mở đã lên tiếng hỏi thăm.

" Đỡ. Anh hiện hồn thật đúng lúc." Cô khẽ cười quay sang nhìn người đàn ông trong chiếc áo sơ mi ướt sũng, trông nó thật làm mất đi sự phong độ của người đàn ông này.

Chiếc xe phanh gấp lại.. Cô nhận được bàn tay thô bóp lấy chiếc cằm nhỏ cùng với gương mặt tức giận pha chút lo lắng. May mắn nó không còn nhạt nhòa.." Còn cười được. Ai cho em chạy ra ngoài? Chút nữa thôi là mất cái mạng nhỏ rồi. Còn không biết xin lỗi. " Dương Nhược Thiếu tức giận, bàn tay còn lại muốn dáng cô cái tát mạng lắm nhưng lại cuộn tròn thành nắm đấm rồi hạ xuống.

Cái hành động của Dương Nhược Thiếu khiến Hàn Như Tuyết cười rất tươi, từ khi bên cô đây là điều anh thấy lần đầu. Nó không phải nụ cười giấu giếm nỗi buồn hay niềm vui. Hôm nay nụ cười đó rất tươi, dường như rất thật không che giấu gì cả.

" Xin lỗi, xin lỗi. " Cô cười tươi nói xin lỗi với người đàn ông như đờ ra, mất đi cả khí thế ngày nào.

" Hôm nay sẽ ở khách sạn.." Dương Nhược Thiếu quay lại với gương mặt lạnh nhạt, buông lỏng chiếc cằm nhỏ của Hàn Như Tuyết.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh xuống khỏi đường cao tốc, giờ là những con phố ngập đèn với những món ăn lề đường khá hấp dẫn.

" Dương Thiếu.." Hàn Như Tuyết vẫn nhìn ra bên ngoài cửa xe, dường như cô bị thu hút bởi ánh đèn bên ngoài và những hàng đồ ăn đông người ra vào.

" Gì? " Anh nhanh chóng đáp, chiếc xe lại lăn bánh nhanh hơn sau câu nói đó.

" Cho tôi xin ít tiền.." Hàn Như Tuyết quay lại chìa hai đôi tay nhỏ bé của mình ra nhìn Dương Nhược Thiếu.

" Một đêm, cả gia sản em tính sao? " Dương Nhược Thiếu khẽ cong khóe môi, gương mặt đó lại bị sự háo sắc lấy đi một nửa sự uy nghiêm lạnh lùng ngày nào.

" Chỉ một đêm thôi sao? "

" Một đêm vài hiệp.." Dương Nhược Thiếu lái xe chậm lái, gương mặt anh không còn âm u như lúc trước, hiện giờ rất thoải mái khiến không khí như được hài hòa dễ thở hơn.

" Lạnh lùng đi man. " Nhìn vẻ mặt khác thường đó, Hàn Như Tuyết thở dài rồi lên tiếng.

Đúng lúc đó chiếc xe dừng lại trước 1 tòa siêu thị lớn.

" Ngồi đây.." Dương Nhược Thiếu nói xong xuống xe, nhanh chóng sải bước vào trong.

--

Hàn Như Tuyết ngồi trong xe hơn 10 phút, cuối cùng bóng người Dương Nhược Thiếu cũng quay trở lại. Anh lên xe tỏ vẻ khó chịu, để túi đồ ra đằng sau.

--

Chiếc xe dịch chuyển gần 1 cây nữa và rồi dừng lại trước 1 khách sạn 5 sao.

Dương Nhược Thiếu sách túi đồ bước xuống, Hàn Như Tuyết cũng chẳng chờ đợi người đàn ông vô cảm mở cửa ra đón mình xuống. Cô cứ thế bước theo anh trong bộ đồ ngủ trẻ con, trông khá dễ thương thu hút anh nhìn. Cứ đi sau, đôi môi bặm lại một hồi rồi bỏ ra khiến nó trở nên hồng hào. Những chiếc máy anh nhanh chóng đưa hình ảnh cô vào, có người chỉ dám liếc nhìn. Sự e thẹn xấu hổ của cô cũng lọt nhanh vào khung hình, ai lại không giữa một nơi sang trọng lại mặc cái bộ trẻ con này anh hại cô rồi.

" Đi nhanh lên " Dương Nhược Thiếu ngừng lại chỉ huy người con gái chậm chạp phía sau. Đôi mày hơi cau lại nhìn những chiếc máy ảnh hướng về phía cô.

" Rồi " Hàn Như Tuyết tức giận bước nhanh, chân cô vẫn đeo đôi dép con chó con cứ vậy giấc những bước chân hơi đau đi. Vết thương có vẻ đỡ đi nhưng vẫn còn cảm giác nhưng nó cỏn con đối với cô.

Dương Nhược Thiếu sải bước nhanh lên trước, ngồi xổm xuống quay vẻ mặt tức giận nhìn người con người bực bội phía sau. " Lên đây " Anh có chút khó chịu cất tiếng nói.

" Không " Cô trả lời nhanh, nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi đó thật làm người ta chán nản leo lên tự đi ổn hơn. Vả lại trên đó lại là một vết thương lớn không thể.

" Tôi không nhắc lại lần hai.." Giọng nói lạnh đi, anh không phải người kiên nhẫn nhất là khi máy quay vẫn hướng về đây. Đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt cô không rời, giống như việc lựa chọn chỉ có một.

Hàn Như Tuyết vì tình huống phải leo lên lưng Dương Nhược Thiếu, nằm lên tấm lưng anh thực sự cô rất đau. Anh đang bị thương sao lại bắt buộc cô trèo lên, thật khiến cô có lỗi.

" Lưng không ổn đâu " Cô trầm giọng lên tiếng.

" Một đêm vẫn ổn." Dương Nhược Thiếu cười mỉm nụ cười ẩn chứa nhiều điều khó hiểu, anh vẫn thong thả bước đến khu vực thang máy. Ai nhìn bây giờ thấy anh đang thả lỏng, gương mặt vẫn lạnh, có thêm chút háo sắc. Nhưng sự thật thì chẳng ai thấu, Hàn Như Tuyết cũng chào thua trước gương mặt tạc tượng lạnh nhạt đó.

Bước vào thang máy VIP, chỉ mở được khi nhận dấu vân tay của những khác VIP.

Lúc này, Dương Nhược Thiếu hạ người thả Hàn Như Tuyết xuống, gương mặt có chút biến cảm khó hiểu, anh quay lại nhìn cô một cái rồi đứng dựa người vào thang máy.

Chiếc thang máy dừng lại, phá vỡ sự im lặng. Hai người cùng nhau bước ra, cả hành lang chỉ có sáu phòng duy nhất quả nhiên là rất đặc biệt.

Căn phòng số 476,..

Dương Nhược Thiếu đặt ngón tay trỏ vào, cánh cửa tự mở ra. Bên trong một không gian rộng lớn sang trọng, nhưng lại có cái cảm giác nhạt nhẽo. Trước giờ, ngôi nhà bé nhất trên một cánh đồng được thiết kế bình dị khiến con người anh thoải mái lắm, khi đó anh có chút ôn nhu với cô.

" Đến giờ ngủ rồi.." Dương Nhược Thiếu lên tiếng, rồi bước vào căn phòng ngủ. " Vào đây." Thấy cô vẫn đứng im, anh cau mày khó chịu nhìn cô lạnh giọng lên tiếng ra lệnh.

Nhấn sao ủng hộ mình nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện