" Mẹ Tôi nói đứa con sinh ra để chứng minh tình yêu của vợ chồng. " Hàn Như Tuyết hướng mắt ra ngoài cửa xe nhìn khung cảnh oi bức giữa hạ, lâu lắm rồi cô mới được nhìn lại.
" Trong giới xã hội đen, ngăn cấm chuyện tình cảm." Chiếc xe lăn bánh nhanh qua đường cao tốc, rẽ vào khu nghĩa trang rộng lớn.
Hàn Như Tuyết nghe thấy câu nói vô cảm của Dương Nhược Thiếu nhưng vờ như không nghe mà bước xuống.
Đã 3 năm cô không đến nghĩa trang thăm ba mẹ mình, nơi đây vẫn vậy chỉ toàn là cỏ và những ngôi mộ lớn nhỏ mọc lên. Thở dài một hơi Hàn Như Tuyết sải bước nhanh đến 2 ngôi mộ nằm riêng giữa một mảnh đất, rồi ngồi xuống.
" Ba mẹ hôm nay Tiểu Tuyết đến thăm hai người, nhưng lại không hoa thật là bất hiếu " Hàn Như Tuyết đưa tay sờ thảm cò xanh, ánh mắt chứ đựng sự buồn rầu, tuyệt vọng.
" Ba mẹ yên nghỉ, con sẽ giúp hai người tìm lại kẻ năm xưa. Con sẽ không yếu đuối nữa, nơi đó ba mẹ sẽ thấy một Tiểu Tuyết mạnh mẽ, kiên cường hơn." Giọt nước mặt vô thức rơi đọng trên thảm cỏ xanh, Hàn Như Tuyết đưa tay lên lau rồi đứng dậy cúi chào.
Nhanh chóng bước lên xe, cả không gian bây giờ bao trùm mùi thuốc lá nồng nặc. Dương Nhược Thiếu thấy cô bước vào liền vứt điếu thuốc ra ngoài cửa xe, rồi nhấn ga chạy.
" Thắt dây, ngồi cẩn thận " Dương Nhược Thiếu lạnh lùng dùng đôi mắt sắc nhọn có tiu phẫn nộ nhìn cô. Sau đó nhấn ga nhanh đến nỗi người cô suýt bắn ra khỏi ghế, vừa lái anh vừa nhìn chiếc gương phía ngoài xe.
Chiếc xe liền đổi hướng sang bên phải, kính xe bên phía anh mở ra, bàn tay nhanh chóng vớ chiếc súng chuẩn bị sẵn bên người. Dương Nhược Thiếu đưa tay ra, mắt nhìn theo kính hạ được 1 tên núp mình sau xe.
Chính ra trước khi Hàn Như Tuyết ra thì Dương Nhược Thiếu cũng có thể ra tay trước với bọn họ, nhưng cô vẫn còn bên trong anh không thể sơ xuất. Không thể tiêu diệt hết lũ tay sai đằng sau với cô nên Dương Nhược Thiếu chỉ có thể ngắt đuôi bọn chúng bằng tay lái lâu năm của mình.
Hàn Như Tuyết ngạc nhiên đến mực không thể tin vào những thứ đang xảy ra " Từ từ thôi, họ đi rồi " Cô thở hổn hển, nhìn phía sau chiếc xe đó đã khất đành phải cầu xin anh lái chậm lại.
" Tôi cấm em từ sau cư xử như vậy. Tôi không muốn đào tạo 1 người tâm lí yếu." Dương Nhược Thiếu dùng đôi mắt sắc bén vô cảm, giọng nói lạnh lùng với cô.
Hàn Như Tuyết lần đầu tiên thấy Dương Nhược Thiếu tức giận như vậy, cô chỉ gật đầu im lặng mong mình có thể vượt lên.
Cứ thế chiếc xe dừng lại tại 1 căn biệt thự sang trọng xa lạ, Dương Nhược Thiếu xuống xe bước thẳng vào không chờ cô. Anh đi đến đâu cũng có người cung kính chào, ai nấy mặt cũng nghiêm nghị lạnh nhạt như nhau. Hàn Như Tuyết đặt chân xuống muốn cách khó khăn, trong lòng chẳng yên tâm tí nào.
Khác với Dương Nhược Thiếu, khi Hàn Như Tuyết bước vào luôn gặp những ánh mắt chẳng lành cũng vì cô bước xuống từ xe của anh nên mới được bước vào yên lành. Ở đây theo như cô thấy ngoài canh gác thì bọn họ đang gói hàng xuất khẩu đi đâu đó thứ đập vào mắt cô đó là súng và thuốc nổ. Không dám nhìn lâu Hàn Như Tuyết bước theo bóng lưng đang xa dần của Dương Nhược Thiếu, bước chân của anh rất nhanh nên cô chỉ đoán được căn phòng anh bước vào mà lần tới.
" Dương Thiếu, lâu quá mới gặp " Một giọng nữ điệu chảy nước vang lên khi Hàn Như Tuyết đứng trước cửa, thấy vậy cô không đứng ngoài mà mở cửa bước vào. Hình ảnh trước mắt cô là, nam nữ gần gũi nhau nhưng Dương Nhược Thiếu vô cùng lạnh nhạt thấy cô bước vào liền mạnh chân đá ả ra.
Ánh mắt sắc bén của Dương Nhược Thiếu nhìn về phía Hàn Như Tuyết, anh đang rất giận dữ đó là điều duy nhất mọi người có thể thấy qua đôi mắt. " Lại đây "Anh sải người trên chiếc ghế sofa đệm lông cừu, phòng có điều hòa nên không nóng rất thoải mái.
Hàn Như Tuyết vừa sải bước đến chỗ anh vừa ngắm nhìn căn phòng, toàn là khăn, nước khoáng với những dụng cụ tập thể dục chỉ có duy nhất chiếc ghế sofa kia để nghỉ ngơi.
" Lịch tập sẽ bắt đầu từ tuần sau, chống đối bằng chết. Trong chữ " Trả Thù " không có sự lùi bước." Hàn Như Tuyết bước đến gần anh trông như con nai vàng ngơ ngác, khiến trong lòng bị sự quan tâm lấp đầy vì cô.
Hàn Như Tuyết nở nụ cười tươi, ánh mắt quyết tâm " Đồng ý " Lần đầu tiên cô nở nụ cười như vậy, khiến anh lạ lùng cau mày nhìn cô. Giống như cô bị ma nhập mới sáng còn khóc, tỏ vẻ sợ anh.
" Ăn nhầm gì vui thế? " Ánh mắt anh không hề thay đổi, chỉ toàn thấy khó hiểu với con người mới này.
" Anh từng nói không thích một người con gái yếu đuối, mẹ tôi từng dạy vấp ngã phải đứng dậy, ba tôi kể con gái mạnh mẽ là điểm thu hút." Hàn Như Tuyết nhìn ra cửa sổ đối diện Dương Nhược Thiếu, nở nụ cười ma mị.
" Trong giới xã hội đen, ngăn cấm chuyện tình cảm." Chiếc xe lăn bánh nhanh qua đường cao tốc, rẽ vào khu nghĩa trang rộng lớn.
Hàn Như Tuyết nghe thấy câu nói vô cảm của Dương Nhược Thiếu nhưng vờ như không nghe mà bước xuống.
Đã 3 năm cô không đến nghĩa trang thăm ba mẹ mình, nơi đây vẫn vậy chỉ toàn là cỏ và những ngôi mộ lớn nhỏ mọc lên. Thở dài một hơi Hàn Như Tuyết sải bước nhanh đến 2 ngôi mộ nằm riêng giữa một mảnh đất, rồi ngồi xuống.
" Ba mẹ hôm nay Tiểu Tuyết đến thăm hai người, nhưng lại không hoa thật là bất hiếu " Hàn Như Tuyết đưa tay sờ thảm cò xanh, ánh mắt chứ đựng sự buồn rầu, tuyệt vọng.
" Ba mẹ yên nghỉ, con sẽ giúp hai người tìm lại kẻ năm xưa. Con sẽ không yếu đuối nữa, nơi đó ba mẹ sẽ thấy một Tiểu Tuyết mạnh mẽ, kiên cường hơn." Giọt nước mặt vô thức rơi đọng trên thảm cỏ xanh, Hàn Như Tuyết đưa tay lên lau rồi đứng dậy cúi chào.
Nhanh chóng bước lên xe, cả không gian bây giờ bao trùm mùi thuốc lá nồng nặc. Dương Nhược Thiếu thấy cô bước vào liền vứt điếu thuốc ra ngoài cửa xe, rồi nhấn ga chạy.
" Thắt dây, ngồi cẩn thận " Dương Nhược Thiếu lạnh lùng dùng đôi mắt sắc nhọn có tiu phẫn nộ nhìn cô. Sau đó nhấn ga nhanh đến nỗi người cô suýt bắn ra khỏi ghế, vừa lái anh vừa nhìn chiếc gương phía ngoài xe.
Chiếc xe liền đổi hướng sang bên phải, kính xe bên phía anh mở ra, bàn tay nhanh chóng vớ chiếc súng chuẩn bị sẵn bên người. Dương Nhược Thiếu đưa tay ra, mắt nhìn theo kính hạ được 1 tên núp mình sau xe.
Chính ra trước khi Hàn Như Tuyết ra thì Dương Nhược Thiếu cũng có thể ra tay trước với bọn họ, nhưng cô vẫn còn bên trong anh không thể sơ xuất. Không thể tiêu diệt hết lũ tay sai đằng sau với cô nên Dương Nhược Thiếu chỉ có thể ngắt đuôi bọn chúng bằng tay lái lâu năm của mình.
Hàn Như Tuyết ngạc nhiên đến mực không thể tin vào những thứ đang xảy ra " Từ từ thôi, họ đi rồi " Cô thở hổn hển, nhìn phía sau chiếc xe đó đã khất đành phải cầu xin anh lái chậm lại.
" Tôi cấm em từ sau cư xử như vậy. Tôi không muốn đào tạo 1 người tâm lí yếu." Dương Nhược Thiếu dùng đôi mắt sắc bén vô cảm, giọng nói lạnh lùng với cô.
Hàn Như Tuyết lần đầu tiên thấy Dương Nhược Thiếu tức giận như vậy, cô chỉ gật đầu im lặng mong mình có thể vượt lên.
Cứ thế chiếc xe dừng lại tại 1 căn biệt thự sang trọng xa lạ, Dương Nhược Thiếu xuống xe bước thẳng vào không chờ cô. Anh đi đến đâu cũng có người cung kính chào, ai nấy mặt cũng nghiêm nghị lạnh nhạt như nhau. Hàn Như Tuyết đặt chân xuống muốn cách khó khăn, trong lòng chẳng yên tâm tí nào.
Khác với Dương Nhược Thiếu, khi Hàn Như Tuyết bước vào luôn gặp những ánh mắt chẳng lành cũng vì cô bước xuống từ xe của anh nên mới được bước vào yên lành. Ở đây theo như cô thấy ngoài canh gác thì bọn họ đang gói hàng xuất khẩu đi đâu đó thứ đập vào mắt cô đó là súng và thuốc nổ. Không dám nhìn lâu Hàn Như Tuyết bước theo bóng lưng đang xa dần của Dương Nhược Thiếu, bước chân của anh rất nhanh nên cô chỉ đoán được căn phòng anh bước vào mà lần tới.
" Dương Thiếu, lâu quá mới gặp " Một giọng nữ điệu chảy nước vang lên khi Hàn Như Tuyết đứng trước cửa, thấy vậy cô không đứng ngoài mà mở cửa bước vào. Hình ảnh trước mắt cô là, nam nữ gần gũi nhau nhưng Dương Nhược Thiếu vô cùng lạnh nhạt thấy cô bước vào liền mạnh chân đá ả ra.
Ánh mắt sắc bén của Dương Nhược Thiếu nhìn về phía Hàn Như Tuyết, anh đang rất giận dữ đó là điều duy nhất mọi người có thể thấy qua đôi mắt. " Lại đây "Anh sải người trên chiếc ghế sofa đệm lông cừu, phòng có điều hòa nên không nóng rất thoải mái.
Hàn Như Tuyết vừa sải bước đến chỗ anh vừa ngắm nhìn căn phòng, toàn là khăn, nước khoáng với những dụng cụ tập thể dục chỉ có duy nhất chiếc ghế sofa kia để nghỉ ngơi.
" Lịch tập sẽ bắt đầu từ tuần sau, chống đối bằng chết. Trong chữ " Trả Thù " không có sự lùi bước." Hàn Như Tuyết bước đến gần anh trông như con nai vàng ngơ ngác, khiến trong lòng bị sự quan tâm lấp đầy vì cô.
Hàn Như Tuyết nở nụ cười tươi, ánh mắt quyết tâm " Đồng ý " Lần đầu tiên cô nở nụ cười như vậy, khiến anh lạ lùng cau mày nhìn cô. Giống như cô bị ma nhập mới sáng còn khóc, tỏ vẻ sợ anh.
" Ăn nhầm gì vui thế? " Ánh mắt anh không hề thay đổi, chỉ toàn thấy khó hiểu với con người mới này.
" Anh từng nói không thích một người con gái yếu đuối, mẹ tôi từng dạy vấp ngã phải đứng dậy, ba tôi kể con gái mạnh mẽ là điểm thu hút." Hàn Như Tuyết nhìn ra cửa sổ đối diện Dương Nhược Thiếu, nở nụ cười ma mị.
Danh sách chương