(1) Kinh xà: được lấy từ câu “Đả thảo kinh xà”.

Đả thảo kinh xà là một câu thành ngữ có gốc tích từ Trung Quốc và là một trong 36 kế của bộ Binh Pháp Tôn Tử.

Câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho đối thủ phòng bị.

Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác từ đó làm hỏng việc lớn.

Đả là đánh, thảo là cỏ, kinh là kinh sợ, xà là rắn.

Nguyên câu này dịch ra tiếng việt có nghĩa là Đánh cỏ động rắn nhưng nhiều người đọc cho vần hay đọc trệch thành Đánh rắn động cỏ
Tình huống lúc này rất xấu hổ.
Kẻ đang ép người khác thì không thật sự muốn ép con gái nhà người ta làm chuyện đồi bại, mà người bị ép lại thiếu kinh nghiệm thực tế nên đành phải ra quân bằng súng thật kiếm thật.

Cũng may, mục tiêu của họ vẫn chưa biết sự thật, rốt cuộc Nhiếp Chi Văn không chịu được nữa mà mở miệng: “Thả cô ấy ra… Tôi sẽ nói cho anh biết mật mã.”
Chu Mạnh Ngôn thản nhiên kéo khóa quần lên, cảm ơn trời đất, xong vụ này anh sẽ không bao giờ hợp tác với Chung Thái Lam nữa.

Anh cười khẩy: “Làm vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không?”
Nhiếp Chi Văn liếc Chung Thái Lam, hốc mắt cô hơi hồng, mặt toàn là nước mắt, hai bên tóc mai ướt đẫm mồ hôi, anh ta đánh mắt ra hiệu cô hãy yên tâm rồi nói: “Anh thả tôi ra đi.” Chu Mạnh Ngôn còn chưa nói gì thì anh ta đã giải thích: “Mật mã két sắt cần kiểm tra vân tay, anh có mỗi mật mã thôi cũng chẳng làm gì được đâu.”
Chu Mạnh Ngôn nửa tin nửa ngờ, Nhiếp Chi Văn bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, một lúc sau, Chu Mạnh Ngôn đành thỏa hiệp: “Đừng có giở trò đấy.”
Anh cắt dây trói chân Nhiếp Chi Văn, sau đó trói tay anh ta ra sau lưng.

Nhiếp Chi Văn giả vờ đứng không vững, khua tay về phía cốc thủy tinh trên bàn rồi cứ thế làm rơi cốc xuống đất.

Chu Mạnh Ngôn đứng phía sau đẩy Nhiếp Chi Văn một cái, anh ta lảo đảo nhưng vẫn quay về phía Chung Thái Lam và nói: “Đừng sợ.”
Nói xong, anh ta còn đánh mắt, ý bảo cô hãy nhìn về phía mấy miếng thủy tinh vỡ.
Chung Thái Lam lập tức hiểu ý anh ta, cô đỏ mắt gật đầu.
Hai người đi vào phòng sách, Chung Thái Lam định đứng lên, ghế gỗ rất nặng, cô phải dùng hết sức mình mới nhúc nhích được một chút, nhưng đi được nửa đường thì đã mệt đến mức toát hết mồ hôi.
Cô hít một hơi thật sâu để ổn định lại nhịp thở, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bây giờ Chung Thái Lam và Chu Mạnh Ngôn tách nhau ra thì Chu Mạnh Ngôn có thể đoán được cô sẽ làm gì, có điều cô lại không thể biết được trong phòng sách xảy ra chuyện gì.

Cách duy nhất là dĩ bất biến ứng vạn biến (2), coi như mình là bạn gái của Nhiếp Chi Văn và đang lo lắng cho anh ta.
(2) Dĩ bất biến ứng vạn biến: Đây là câu nói nổi tiếng của chủ tịch Hồ Chí Minh.

“Dĩ bất biến, ứng vạn biến” là một khái niệm thuộc về binh pháp “dùng tĩnh chế động”.

Nếu dịch nguyên nghĩa của chữ Hán có nghĩa là: “Lấy cái bất động để đối phó với nhiều cái biến động”, hoặc có thể dịch theo cách dễ hiểu là “lấy cái không thay đổi để đối phó với vạn cái thay đổi”.

Hiểu theo nghĩa tích cực hơn nữa, đó là “lấy sự bình tĩnh, vững vàng để chống lại vạn sự biến động”.
Tất nhiên đây chỉ là điều mà bản thân cô đang muốn làm, còn thực tế thì khi trong phòng sách vang lên tiếng "rầm" rất lớn, đầu óc cô lập tức trống rỗng, chỉ muốn chạy vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả là cứ thế mà ngã sõng soài dưới đất.
Cơn đau thấu trời khiến Chung Thái Lam tỉnh táo lại, cô khó khăn di chuyển vị trí, đưa tay lần mò dưới đất và cầm một miếng thủy tinh lên.

Nhưng nếu muốn dùng miếng thủy tinh này để cắt sợi dây thừng thì cần chút kỹ thuật, khi cầm miếng thủy tinh vỡ, phần rìa của miếng thủy tinh cứa vào da khiến cô đau đến mức suýt nữa thả tay ra.
Đến khi cắt xong dây trói thì tay đã có rất nhiều vết thương nhỏ rướm máu, miệng vết thương không sâu cũng không rách quá lớn nhưng vẫn rất đau.
Dù vậy, Chung Thái Lam cũng chẳng còn tâm trạng nào để quan tâm đến điều này vì trong phòng sách lại có tiếng động.
Chu Mạnh Ngôn đẩy Nhiếp Chi Văn vào phòng sách, kéo anh ta đến trước két sắt, “Mở đi.”
Nhiếp Chi Văn bình tĩnh lên tiếng: “Anh trói tay tôi thì tôi mở kiểu gì?”
Tất nhiên Chu Mạnh Ngôn biết bây giờ thả lỏng thì chắc chắn sẽ xảy ra sự cố, nhưng không sao, nếu anh ta chạy thoát sẽ có cách khác để đối phó, mà không chạy thoát thì cũng có kế hoạch sẵn rồi.

Dù sao vẫn dễ xử lý hơn tình huống lúc nãy.
Anh cắt đứt dây thừng trói tay Nhiếp Chi Văn, chĩa mũi dao vào lưng anh ta: “Ngoan ngoãn đi.”
Nhiếp Chi Văn cử động cổ tay, không trả lời mà đưa tay lên ấn mật mã, sau khi nhập mật mã dài mười số thì xuất hiện thông báo kiểm tra vân tay.
Nhiếp Chi Văn đặt ngón cái vào máy cảm ứng, đột nhiên anh ta hỏi: “Anh có biết là trước khi chết Cao Ngân Nguyệt đã nói gì với tôi không?”
Chu Mạnh Ngôn cũng đã chuẩn bị trước tinh thần là sẽ bị anh ta gây khó dễ, nhưng không ngờ Nhiếp Chi Văn lại hỏi như vậy, ba chữ Cao Ngân Nguyệt đã chọc vào chỗ nhạy cảm nhất trong lòng anh, anh hơi ngẩn ra rồi gắt lên: “Gì cơ?”
Vừa dứt lời thì anh cũng biết là mình bị lừa nhưng không kịp nữa rồi, Nhiếp Chi Văn đã mở két sắt và lấy một ống tiêm ra.
Chu Mạnh Ngôn không định giết Nhiếp Chi Văn thật nên cũng không tránh khỏi việc do dự rồi mới nghiêng người tránh đi, nhưng một giây thôi đã đủ để Nhiếp Chi Văn vung tay đâm ống tiêm về phía anh.
Phòng sách cũng không lớn, Chu Mạnh Ngôn tránh đi rồi va mạnh vào ghế khiến nó đổ rầm xuống đất, đây là tiếng động đầu tiên.

Sau đó Nhiếp Chi Văn cũng thấy rõ là Chu Mạnh Ngôn đang tránh né nên càng không chịu bỏ qua cho anh.

Có một câu nói thế này: Chỉ có người chết mới giữ được bí mật.
Nhưng làm sao Chu Mạnh Ngôn có thể ngồi yên chờ chết được, anh cúi người tránh khỏi mũi kim, sau đó trở tay, nắm chặt cổ tay Nhiếp Chi Văn rồi bẻ ngược lại, muốn giành lấy mũi tiêm kia.

Hai người lao vào đánh nhau.
Giằng co một lúc lâu, ưu thế mà Nhiếp Chi Văn mãi mới giành được cũng dần biến mất, Chu Mạnh Ngôn khống chế hai tay anh ta rồi đè anh ta xuống đất.
Nhiếp Chi Văn muốn phản kháng nhưng Chu Mạnh Ngôn rất hiểu chiêu này, lập tức khống chế các đốt ngón tay của anh ta khiến anh ta không thể phản kháng nổi.
Việc này khiến Nhiếp Chi Văn nhớ lại mối hận xưa.
Hồi theo Nhiếp Chi Hành sang Mỹ, Nhiếp Chi Văn mới học đến cấp hai, mới đầu còn tưởng vấn đề lớn nhất là tiếng Anh kém, sợ không thể nói chuyện được với các bạn học.

Nhưng khi sang đến nơi thì vấn đề lớn nhất anh ta gặp phải lại chính là làm thế nào để khiến mình ít bị thương nhất.
Nguyên nhân không có gì khác, vấn nạn bạo lực học đường bên đó quá nghiêm trọng! Sau khi dậy thì, tuy đã lên cấp hai nhưng Nhiếp Chi Văn vẫn chỉ là một cậu nhóc gầy gò ốm yếu, lại còn là người Châu Á, da vàng, tiếng Anh bập bõm, ăn nói lắp ba lắp bắp, ngày đầu tiên chuyển trường đã bị đánh bầm dập rồi.
Mới đến nơi đất khách quê người nên Nhiếp Chi Hành bận đến mức chân không chạm đất, mặc dù thấy em trai mình bầm dập như vậy nhưng anh ta cũng chỉ nghĩ do con trai nghịch ngợm chứ cũng không quá để ý.
Nhiếp Chi Hành không hề biết rằng em trai mình bị người ta ép uống nước tiểu, bị tụt quần ra bắt đi vòng quanh lớp, bị con gái cười nhạo rồi còn thường xuyên bị bắt mặc đồng phục nữ đi học.
Đó là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời Nhiếp Chi Văn, mặc dù sau đó anh ta đã dùng đủ mọi cách để trả thù nhưng cũng không thể khiến những vết thương dữ tợn đó lành lại được, chỉ cần nhớ đến thôi là anh ta đã cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
Vốn dĩ Nhiếp Chi Văn còn tưởng mình đã dần thoát khỏi bóng ma quá khứ, có thể khống chế mọi thứ rồi, nhưng khi đánh tay đôi thế này càng khiến anh ta nhớ lại cơn ác mộng hồi xưa.
Khuôn mặt Nhiếp Chi Văn nhăn tít lại, anh ta cười khẩy: “Cao Ngân Nguyệt là một con đĩ, chính cô ta đã tự đến cầu xin tao làm đấy!”
Không được nghe lời anh ta, anh ta đang cố ý chọc tức mình thôi! Chu Mạnh Ngôn tự dặn lòng như thế nhưng vẫn không thể kiểm soát được cơn phẫn nộ mà đưa tay lên bóp chặt cổ anh ta: “Mày là thằng khốn!”
Sao anh ta lại dám nói Ngân Nguyệt như vậy? “Tao giết mày!” Lúc này anh đã quên cái gọi là kế hoạch, cũng quên chuyện video gì đó, chỉ biết người trước mặt mình chính là hung thủ giết Cao Ngân Nguyệt.
Nhiếp Chi Văn dần cảm thấy khó thở, anh ta cố gắng giãy giụa để lấy kim tiêm bị rơi gần đó, “Tao chỉ nói sự thật thôi!” Anh ta thở hổn hển rồi khiêu khích: “Cô ta đã lên giường với tao không biết bao nhiêu lần rồi! Cô ta không yêu mày đâu!”
Chu Mạnh Ngôn không chú ý đến động tác của Nhiếp Chi Văn, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt anh ta: “Mày nói dối!”
“Đừng tự lừa mình dối người nữa!” Nhiếp Chi Văn muốn đứng dậy nhưng lại bị Chu Mạnh Ngôn đè xuống sàn nhà, chính khoảnh khắc giãy giụa ấy lại càng khiến tay anh ta đến gần với kim tiêm hơn, “Mày chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của cô ta dành cho mày ư? Chính miệng cô ta đã nói với tao…”
Khi với tới nơi, Nhiếp Chi Văn âm thầm nắm kim tiêm trong lòng bàn tay rồi tung ra chiêu chí mạng: “Cô ta không yêu mày!” Chưa dứt câu, anh ta đã giơ tay lên, đâm mạnh ống kim về phía Chu Mạnh Ngôn.
Chu Mạnh Ngôn lăn một vòng sang bên cạnh, mũi kim sắc nhọn sượt qua da anh, có vài giọt chất lỏng màu xanh nhạt lạnh như băng chảy ra ngoài.
Mà Nhiếp Chi Văn cũng nhân cơ hội này bò lên, kim tiêm là loại vũ khí yếu ớt, anh ta muốn lấy con dao Chu Mạnh Ngôn đã làm rơi trước két sắt.
Chu Mạnh Ngôn thấy mình không kịp lấy lại con dao nên vội đá mạnh vào eo Nhiếp Chi Văn, đạp anh ta ra xa, sau đó hai người lại lao vào đánh nhau.
Nhưng đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại ngoài phòng khách kêu lên.
Đúng lúc này, Chu Mạnh Ngôn và Nhiếp Chi Văn đồng loạt nhận ra, đây không phải là chuông điện thoại của Chung Thái Lam mà là của Nhiếp Chi Văn.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đã cắt ngang kế hoạch của Chung Thái Lam, cô do dự một lát rồi bước đến nhìn thoáng qua, màn hình điện thoại hiển thị tên Bạch Đào.
Chung Thái Lam ngẩn người một lát mới bừng tỉnh, đúng rồi, dù dất diễn của cô trong câu chuyện này nhiều hơn thì sao chứ, nữ chính vẫn mãi là nữ chính, chắc chắn sẽ xuất hiện vào những lúc quan trọng nhất.
Cô nghe điện thoại, nhanh chóng khóa trái cửa nhà vệ sinh lại: “Alo, alo, cảnh sát phải không?”
“Cô là ai?” Bạch Đào cảm thấy rất khó hiểu, còn tưởng mình gọi nhầm số.
Chung Thái Lam véo bản thân một cái thật mạnh, cô đau đến mức nước mắt trào ra: “Tôi, tôi muốn báo cảnh sát, có người muốn giết người… cứu với!”
Bạch Đào ngẩn ra: “Đợi chút, đợi chút, ở đâu cơ? Ai giết ai?”
“Muốn giết Chi Văn! Nhiếp Chi Văn! Anh ấy ở đây, địa chỉ… ở… ở…” Chung Thái Lam chợt nhận ra mình không thể nhớ nổi địa chỉ nhà Nhiếp Chi Văn…
Cũng may là Bạch Đào biết, “Ở nhà Nhiếp Chi Văn à? Tôi đến ngay đây.”
“Anh ta muốn giết Chi Văn.”
“Cô gì ơi, cô cố gắng giữ tỉnh táo nhé, bây giờ cô có an toàn không?” Bạch Đào vừa nói vừa nhảy lên xe, trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Chu Mạnh Ngôn.
Cùng lúc đó, Chu Mạnh Ngôn và Nhiếp Chi Văn cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, Chu Mạnh Ngôn không dây dưa nữa, anh đánh mạnh vào đầu Nhiếp Chi Văn.
Cả người Nhiếp Chi Văn mềm nhũn rồi lập tức rơi vào hôn mê.
Chu Mạnh Ngôn kiểm tra hơi thở của anh ta, tốt lắm, anh khống chế lực không tệ, không chết, có khi còn sắp tỉnh lại cũng nên.
Anh không dám lãng phí thời gian nữa mà nhanh chóng tìm một lượt khắp phòng, ngay cả mấy bức tranh cũng không bỏ qua, sau khi phá khung tranh vứt sang một bên thì Chu Mạnh Ngôn mới tông cửa bỏ trốn.
Chung Thái Lam nghe thấy tiếng sập cửa, có vẻ Chu Mạnh Ngôn đã đi rồi nên cô vội nói với Bạch Đào hai câu, sau đó chạy ra ngoài tìm Nhiếp Chi Văn.
Mặt Nhiếp Chi Văn toàn là máu, cô thật sự hoảng sợ, chỉ sợ Chu Mạnh Ngôn đột nhiên tức giận rồi giết người, cũng may ngực anh ta vẫn còn đang phập phồng, cô thở phào nhẹ nhõm rồi lay nhẹ anh ta: “Chi, Chi Văn?”
Chỉ một lát sau, Nhiếp Chi Văn đã từ từ tỉnh lại, khi thấy Chung Thái Lam, anh ta vẫn còn đang ngẩn ra, Chung Thái Lam vội cướp lời: “Tôi báo cảnh sát rồi, anh ta đi rồi, anh không sao chứ?”
“Không, không sao.” Nhiếp Chi Văn nhanh chóng liếc nhìn căn phòng một lượt, trong lòng thầm căng thẳng.
Chung Thái Lam giả vờ như không biết gì: “Không sao chứ? Để tôi, tôi gọi xe cấp cứu cho anh nhé?”
“Không sao.” Nhiếp Chi Văn miễn cưỡng mỉm cười, anh ta cực kỳ không muốn để Chung Thái Lam thấy dáng vẻ thảm hại này của mình, như vậy sẽ khiến anh ta không thể khống chế cô được.

Nhưng bây giờ anh ta còn cần Chung Thái Lam đứng ra làm nhân chứng, "Trong chiếc tủ dưới TV có hộp cứu thương, em lấy giúp tôi được không?”
Chung Thái Lam bối rối gật đầu rồi lập tức đi lấy hộp cứu thương, đến khi cô quay lại thì Nhiếp Chi Văn đã đứng dậy và đi ra chỗ ghế ngồi.

Cô cực kỳ lo lắng: “Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Nhiếp Chi Văn lấy cồn sát trùng vết thương của mình rồi nói với cô, “Em vào xem trong nhà còn đá không, nếu còn thì lấy hộ tôi một ít.”
Cô lại gật đầu đồng ý.
Phòng bếp không hoàn toàn đối diện với phòng sách, nhưng ở một số góc đặc biệt thì có thể thấy được cửa phòng sách.

Chung Thái Lam mở cửa tủ lạnh, cố ý tạo tiếng động lớn khi tìm kiếm, đồng thời lén lấy gương trang điểm ra để quan sát tình hình.

Hình như Nhiếp Chi Văn vừa đứng lên và đi đến chỗ giá sách, nhưng từ góc của Chung Thái Lam bị tường che khuất nên không thể thấy rõ anh ta đã làm gì.
Cô cụp mắt, lục lọi trong tủ lạnh thêm một lúc nữa.

Chẳng bao lâu sau, cô tìm thấy khay đá, dùng khăn tắm bọc lại rồi cầm vào phòng sách.
Nhiếp Chi Văn đã quay lại chỗ ghế ngồi, anh ta cầm khăn áp lên mặt, hỏi: “Vừa nãy có chuyện gì thế? Điện thoại của ai vậy?”
“Màn hình điện thoại hiển thị tên cảnh sát Bạch.” Chung Thái Lam do dự hỏi: “Cô ấy là cảnh sát đúng không? Cô ấy bảo là sẽ đến đây ngay.”
Bạch Đào? Nhiếp Chi Văn thấy hơi bất ngờ nhưng cũng không thể hiện ra mặt: “Ừ, cô ấy là cảnh sát hình sự phụ trách điều tra vụ án của Cao Ngân Nguyệt.”
Chung Thái Lam giả vờ như mình vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Cao Ngân Nguyệt là ai vậy? Người kia… sao lại phải làm vậy với anh?”
“Cao Ngân Nguyệt là Cao Tố Nga.” Nhiếp Chi Văn thản nhiên trả lời: “Người kia là hung thủ đã sát hại Cao Ngân Nguyệt.”
Chung Thái Lam há hốc miệng: “Là tội phạm đang bị truy nã trên TV hả? Sao anh ta lại làm vậy với anh?”
Nhiếp Chi Văn thấy cô không hề nghi ngờ thì trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn, anh ta cất lời: “Tôi cũng không rõ, ai mà biết được chứ!”
Chung Thái Lam nhìn vết thương của anh ta, giống như chỉ để ý đến mỗi chuyện này thôi, “Anh… không sao thật chứ, hay là chúng ta đến bệnh viện đi.”
“Không cần đâu…” Ban đầu Nhiếp Chi Văn còn định từ chối, nhưng nhớ đến việc Bạch Đào định tới đây, anh ta lại đổi ý: “Được thôi.”
Chung Thái Lam thở phào nhẹ nhõm, đang định dìu Nhiếp Chi Văn nhưng anh ta lại né ra: “Tôi không sao.”
“Vậy để tôi lái xe nhé.” Chung Thái Lam cũng không ép anh ta.
Lúc này Nhiếp Chi Văn chỉ ước rằng cô đi càng nhanh càng tốt, anh ta ném chìa khóa xe cho cô, “Em xuống trước đi, tôi xuống ngay đây.”
Chung Thái Lam cầm chìa khóa xuống dưới tầng lấy xe, khi xuống đến bãi đỗ xe, cô mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Mạnh Ngôn: “Anh ta cứ ở lì trong phòng sách không chịu ra ngoài, tôi nghĩ là đồ để trong giá sách.

Bây giờ chúng tôi đến bệnh viện, anh tranh thủ nhé.”
Anh trả lời: “Đã rõ.”
Sau khi gửi tin nhắn, Chu Mạnh Ngôn ngó qua khe cửa ở lối thoát hiểm, chưa đầy một phút sau, Nhiếp Chi Văn bước vào thang máy.
Chu Mạnh Ngôn đợi thêm vài phút nữa, khi chắc chắn rằng Nhiếp Chi Văn sẽ không quay lại thì anh mới chui ra khỏi cửa, nhập mật khẩu nhà mà Chung Thái Lam đã nói cho mình, ting ting, cửa mở.
Quả nhiên, trong tình huống này, Nhiếp Chi Văn cũng chẳng còn tâm trạng nào để thay đổi mật khẩu cửa nhà nữa.

Khoảng thời gian càng ngắn thì anh ta sẽ càng che giấu được ít thứ hơn.
Đây mới là mục đích thật sự của kế hoạch này: Đả thảo kinh xà, gậy ông đập lưng ông.
Nếu hai người chỉ tìm theo phán đoán của mình thì chắc tìm cả đời cũng không thấy video, đành để Nhiếp Chi Văn dẫn đường cho họ vậy.
Lúc nãy anh cố tình lục lọi phòng sách là để sau đó Nhiếp Chi Văn phải vào phòng sách xác nhận lại xem video có còn ở yên chỗ cũ không, thậm chí với tính đa nghi của anh ta thì có khi anh ta sẽ chuyển nó sang chỗ khác cũng nên.
Tất nhiên cũng có khả năng do vừa nãy có quá ít thời gian, Nhiếp Chi Văn không kịp làm gì cả, vậy thì có nghĩa là lần tìm kiếm thứ hai này cũng là đả thảo kinh xà.
Anh sẽ lắp camera trong nhà Nhiếp Chi Văn, đợi đến khi anh ta quay về và thấy đồ đạc trong nhà bị xê dịch, liệu anh ta có thể bình tĩnh nổi, sau đó chạy đi kiểm tra lại chỗ giấu đồ của mình không?
Chẳng qua kế hoạch này vẫn chưa hoàn hảo lắm, có thể Nhiếp Chi Văn sẽ phát hiện ra camera, cũng có thể anh ta sẽ nhẫn nại, hoặc xóa hết những đoạn video kia đi, vậy là coi như bao công sức đổ sông đổ biển rồi… À, không hẳn, ít ra thì anh cũng đã đánh Nhiếp Chi Văn một trận cho bõ tức.
Chu Mạnh Ngôn tin rằng mình không xui xẻo đến thế.
Lần này anh không bật điện mà đi thẳng vào phòng sách, sau đó bắt đầu đối chiếu mọi thứ ở đây với những gì mình còn nhớ.
Chu Mạnh Ngôn không phải kiểu người chỉ cần nhìn qua đã nhớ hết mọi thứ, nhưng nếu cố gắng tập trung thì cũng có thể nhớ được khá rõ.

Phòng ngủ và phòng sách là hai nơi anh đã cố gắng ghi nhớ, trong khoảng thời gian ngắn, anh sẽ không nhớ nhầm cách sắp xếp mọi thứ trong hai phòng này.
Ba phút sau, anh tìm được mục tiêu.
Khi thấy thứ đó, Chu Mạnh Ngôn lập tức hiểu tại sao Cao Ngân Nguyệt lại phải dùng đến Son Môi Tỏ Tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện