Chu Mạnh Ngôn không ngủ nổi.
Đáng ra anh phải nghĩ về vụ án, nghĩ về Nhiếp Chi Văn, phải nghĩ cách tìm ra chứng cứ để bắt gã khốn nạn đã giết Ngân Nguyệt, nhưng anh lại không làm thế.
Chu Mạnh Ngôn đang thầm nghĩ về một câu hỏi không có đáp án: Anh là ai?
Cơ thể của anh, vẻ ngoài, tính cách, sở thích sở ghét, tất cả đều được Chung Thái Lam đắp nặn từng chút một, kể cả tình cảm anh dành cho Cao Ngân Nguyệt, quá khứ của anh, tất cả đều đã bị cô sắp xếp.
Anh không thích sự sắp xếp đó và bắt đầu nghi ngờ rằng liệu đây có phải là điều mà bản thân muốn không.
Chu Mạnh Ngôn nghi ngờ, không biết tình cảm mà mình dành cho Cao Ngân Nguyệt là thật hay giả, càng không biết sở thích của mình liệu có thật sự là những gì bản thân thích không, với cả mình có thật sự ghét những điều mà mình đang ghét không?
Những lời ban đầu anh nói muốn chấp nhận vận mệnh đều là nói dối.
Anh chưa bao giờ chấp nhận nó mà vẫn luôn đấu tranh.
Đối với Chung Thái Lam thì điều này càng đúng hơn.
Cô tạo ra anh, mặc định rằng anh là bạn của cô, mà anh cũng đã làm điều đó rất nhanh chóng.
Kỳ lạ lắm đúng không? Mới đầu giữa hai người vẫn còn có khoảng cách, cái giá cô phải trả lớn hơn hẳn những gì anh đã làm cho cô, đây là thứ tình cảm không hề công bằng.
Nhưng mọi chuyện lại bắt đầu thay đổi tự bao giờ, anh không kìm lòng được mà muốn quan tâm đến Chung Thái Lam, khi cô giấu giếm chuyện gì đó thì anh lập tức cảm thấy phẫn nộ.
Chu Mạnh Ngôn rất muốn giữ mối quan hệ thân mật với cô, khi cô muốn dừng chuyện này lại thì anh bỗng cảm thấy đau khổ.
Mà rõ ràng đây là một chuyện tốt, phản ứng của việc cắt đứt cũng không đáng sợ lắm, chỉ cần đi ra ngoài là anh sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế.
Vậy tại sao anh lại cảm thấy sợ hãi chứ?
Chu Mạnh Ngôn đã vứt bỏ tình cảm của mình với Ngân Nguyệt, sau đó đến lượt Chung Thái Lam, rồi sau đó nữa thì sao? Vậy là anh phải bác bỏ tất cả mọi chuyện để có thể thoát khỏi cái bóng của mình sao?
Vẻ ngoài thay đổi thành người khác, ghét tất cả những gì mà trước kia mình từng thích, ghét những người mà trước kia mình từng yêu quý, cắt đứt liên lạc với mấy người bạn cũ… Vậy là anh sẽ tự do ư?
Bác bỏ tất cả những gì cô đã sắp xếp thì anh sẽ thành ra thế nào?
Anh có còn là anh nữa không?
“Chung Thái Lam.” Trong màn đêm, Chu Mạnh Ngôn đột nhiên lên tiếng: “Trong lòng cô, Chu Mạnh Ngôn là người thế nào?”
Chung Thái Lam cũng đang có tâm sự nên vẫn chưa ngủ, cô nghe vậy thì hỏi lại: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Tôi muốn biết.”
Chung Thái Lam đáp: “Là một người tốt bụng, là người bạn không giỏi giao tiếp lắm nhưng lại là chàng trai rất được chào đón, đồng thời còn là người đàn ông biết phân biệt thiện ác, chính trực, dũng cảm, chân dài eo hẹp, siêu đẹp trai… Tâng bốc như vậy đủ chưa?”
Sau khi nghe những lời cô nói, Chu Mạnh Ngôn cảm thấy như mình vừa ăn một viên kẹo có vị chua vậy, mới đầu thì cực kỳ chua, nhưng khi lớp vỏ bọc bên ngoài tan đi thì chỉ còn lại vị ngọt… Có điều, nghe phần sau thì anh thấy rất xấu hổ: “Khụ khụ, không cần phải nói quá lên như vậy đâu.”
“Nghe sướng tai rồi thì đi ngủ đi.”
Chu Mạnh Ngôn: “Tôi muốn hỏi, nếu như tôi không còn như vậy nữa thì sẽ thế nào?”
Đáp lại anh là sự im lặng của Chung Thái Lam.
Anh thấy hơi thấp thỏm: “Cô ngủ rồi à?”
“Chưa.” Trong bóng tối, giọng Chung Thái Lam vang lên: “Tôi chỉ không hiểu thôi, anh ghét những gì tôi đã thiết lập cho anh đến thế à? Tôi biết anh không muốn bị tôi khống chế, tôi đã thả anh đi rồi, sau này tôi sẽ không quan tâm anh muốn làm gì nữa.
Nhưng anh thấy thế vẫn chưa đủ à?”
“Tôi không có ý đó.” Chu Mạnh Ngôn hơi bối rối, không rõ có phải là do ảo giác hay không mà hình như anh vừa nghe thấy giọng cô hơi nghẹn ngào.
“Anh đang có ý đó.” Cô bình tĩnh nói: “Nếu anh thật sự ghét đến vậy thì cũng không phải không có cách.
Anh muốn nghe không?”
Lý trí của Chu Mạnh Ngôn mách bảo rằng bây giờ phải trả lời là không, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà anh lại hỏi: “Cách gì?”
“Anh lại đây.” Cô ngồi dậy vẫy anh, giống như đang muốn ghé vào tai anh để nói nhỏ.
Chu Mạnh Ngôn nổi da gà, tim đập thình thịch, cẩn thận lên tiếng: “Cô… cô cứ nói luôn đi.”
“Vậy để tôi ra đó.”
Chu Mạnh Ngôn hoảng sợ nhìn cô xuống giường và từ từ bước về phía mình, cúi người rồi nhẹ nhàng nói: “Trả mạng lại cho tôi.”
Cộp! Đáp lại cô là tiếng gáy anh đập mạnh vào tủ đầu giường.
Chu Mạnh Ngôn đau điếng người, nhưng anh không hề hối hận chút nào.
Vừa nãy anh không bị dọa bởi những gì Chung Thái Lam nói, mà là do cô cúi người làm cổ áo trễ xuống, lộ hết tất cả mọi thứ bên trong.
Mặc dù anh đã lùi về phía sau ngay lập tức, còn bị đập đầu vào tủ nhưng vẫn kịp thấy những gì không nên thấy, ai bảo đèn ngủ chiếu vào tủ đầu giường chứ?
Nhưng hình như Chung Thái Lam không hề phát hiện ra chuyện này, cô túm lấy cổ áo anh, lạnh lùng nói: “Nếu anh không cần Chu Mạnh Ngôn thì đi chỗ khác, trả Chu Mạnh Ngôn lại cho tôi.”
“Không phải, cô bình tĩnh lại đi.” Chu Mạnh Ngôn cuống lên, không dám chạm vào người cô (lần trước vừa bị đánh xong) mà cũng chẳng dám dịch người sang chỗ khác (nhỡ ngã thì sao?), “Bình tĩnh lại đi.”
Chung Thái Lam nói: “Tôi đang rất tỉnh táo, tôi nói sai à? Mạng của anh là do tôi cho, anh trả lại mạng cho tôi đi rồi muốn làm gì thì làm.”
Chu Mạnh Ngôn nghe cô nói mà toát hết mồ hôi, anh đỡ lấy tay cô, lên tiếng: “Cô đừng nổi giận, cứ ngồi xuống trước đã, tôi thật sự không có ý đó.
Tôi chỉ có vài vấn đề nghĩ mãi không thông thôi.”
“Tôi không nổi giận.” Chung Thái Lam bị anh kéo nên mất trọng tâm, đành phải đổi sang tư thế nửa ngồi nửa quỳ: “Anh không cần thì trả lại cho tôi, tôi cần anh ấy.”
Chu Mạnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng ngồi thẳng lên rồi.
Còn về phần có cần mình hay không thì anh quyết định ngó lơ: “Tôi đang nghĩ nếu như tôi biến thành người khác thì sẽ thế nào?”
“Anh không thể biến thành người khác.” Cô nói trúng tim đen: “Trừ khi bây giờ anh chết đi rồi đầu thai lại.”
“Tôi không muốn chết.”
“Vậy chẳng còn cách nào khác đâu, trừ khi anh quên hết tất cả mọi thứ trên đời này thì mới có thể trở thành một người khác được.”
Chu Mạnh Ngôn rùng mình, nhưng đúng là như vậy mà.
Sao anh có thể biến thành một người hoàn toàn khác được chứ? Tư tưởng, tính cách lẫn sở thích sở ghét của anh… Tất cả đều đã ăn sâu bén rễ, mọi chuyện trong quá khứ tạo nên anh của hiện tại.
Nếu Chu Mạnh Ngôn phủ nhận tất cả những gì Chung Thái Lam cho anh thì cũng chẳng khác nào biến thành một người khác.
Mà người đó sẽ chẳng còn là Chu Mạnh Ngôn nữa.
“Cô nói đúng.” Anh nhỏ giọng đáp: “Trừ khi tôi không còn là chính mình nữa, nếu không…”
Nếu không thì anh vẫn mãi là Chu Mạnh Ngôn, là Chu Mạnh Ngôn mà Chung Thái Lam đã sáng tạo ra.
Một lúc lâu sau, Chu Mạnh Ngôn khẽ thở dài, mặc dù không cam lòng chấp nhận vận mệnh nhưng anh đã thấy nhẹ nhõm hơn khi hiểu ra vấn đề: “Cảm ơn cô.” Anh kéo cổ áo của mình ra khỏi tay Chung Thái Lam, “Nhưng tôi không thể đưa bản thân mình cho cô được, tôi là tôi.”
“Vậy anh hãy đối xử với anh ấy thật tốt.” Chung Thái Lam không chịu thả lỏng tay, “Đừng có mà bắt nạt anh ấy.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Tại sao tôi lại phải ngược đãi bản thân chứ?” Nhưng rồi anh lại nhớ đến một việc: “Nếu một ngày nào đó năng lực của cô được khôi phục, cô có trả tự do cho tôi không?”
Có vẻ Chung Thái Lam chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, lúc này cô bắt đầu tập trung suy nghĩ, mặc dù Chu Mạnh Ngôn đã gần như chắc chắn rằng cô sẽ buông tay, nhưng khi thấy vậy thì vẫn hoảng hốt: “Dù sao cũng đã làm bạn bè với nhau rồi, cô đừng nhẫn tâm vậy chứ?”
“Đối với tôi mà nói, nếu mọi chuyện quay về lúc ban đầu thì cũng chẳng tốt lắm, bạn tôi sẽ phải trở về.” Chung Thái Lam ra vẻ nghiêm túc: “Tại sao tôi lại phải đồng ý nhỉ?”
Chu Mạnh Ngôn vội vàng đáp: “Bạn bè với nhau thì phải sống tốt chứ.”
Chung Thái Lam nhíu mày suy nghĩ: “Có vẻ cũng có lý… nhưng mà tôi đã quen vậy rồi, chẳng có gì là không ổn cả.”
Chu Mạnh Ngôn yên lặng nhìn cô hồi lâu, Chung Thái Lam nửa ngồi nửa quỳ cạnh anh, nhìn từ trên cao xuống trông cô như đang đàn áp anh, nhưng… Chu Mạnh Ngôn chợt cười khẩy: “Vậy à? Thế thì đừng trách tôi ra tay trước… bây giờ chân cô tê rồi đúng không?”
Vừa dứt lời, Chung Thái Lam còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đưa tay ra véo mạnh vào eo cô.
Chung Thái Lam định tránh nhưng chân không cử động được, cô ngã quỵ xuống: “Anh đang làm gì thế?”
Chu Mạnh Ngôn cù vào những chỗ cô cảm thấy buồn, bình tĩnh lên tiếng: “Có đồng ý không? Nếu cô không đồng ý thì tôi còn rất nhiều cách để ép cô, đừng quên rằng bây giờ tôi đang rất bình thường đấy cô tác giả.”
Chung Thái Lam dùng cả tay cả chân để đẩy anh ra, nhưng chút sức lực đó chẳng thấm vào đâu so với Chu Mạnh Ngôn, anh dùng một tay túm chặt cổ tay cô rồi dùng chân chặn người cô lại: “Có vẻ như cô không hiểu sự chênh lệch hiện tại giữa chúng ta nhỉ?”
“Tôi không đồng ý đấy, để xem anh làm gì được tôi nào.” Chung Thái Lam giận quá hóa liều: “Tôi bảo không là không!”
Chu Mạnh Ngôn không nói thêm gì nữa: “Vậy cô cứ nằm vậy đi.”
Sàn nhà vừa cứng vừa lạnh mà cô còn bị đè xuống, không nhúc nhích được, Chu Mạnh Ngôn không tin là cô có thể chịu nổi quá nửa tiếng.
“Anh ngây thơ lắm.”
“Cô có đồng ý không?”
“Anh không sợ là bây giờ tôi đồng ý rồi sau này lại lật lọng à?”
“Vậy cô cứ đồng ý cho tôi nghe đi đã.”
Vốn dĩ Chung Thái Lam cũng chỉ định đùa một chút, nhưng đã đến mức này thì cô lại bướng bỉnh không chịu đồng ý: “Vậy anh giết tôi đi, tôi chết rồi thì sau này anh sẽ chẳng phải lo lắng gì nữa.”
“Cô nghĩ tôi là cô à? Cứ hở ra lại đòi mạng người khác.” Chu Mạnh Ngôn chế nhạo cô, tất nhiên anh cũng biết lúc nãy Chung Thái Lam nói vậy chỉ vì tức quá mà thôi.
Nhưng không thể phủ nhận rằng khi thấy cô trân trọng Chu Mạnh Ngôn như thế, anh lại thầm cảm thấy vui vẻ.
Chung Thái Lam lạnh lùng nhìn anh.
“Chung Thái Lam, chúng ta làm hòa nhé.” Anh nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta hãy học cách chấp nhận bản thân, cô cũng đừng đẩy tôi ra xa nữa, được không?”
Chung Thái Lam im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Anh muốn tự do à?”
“Cô đồng ý rồi sao?”
“Anh muốn tự do thì hãy giữ khoảng cách với tôi.
Tôi không đùa, cũng không giận dỗi gì mà đang nói chuyện rất nghiêm túc, việc này chỉ có lợi chứ không có hại gì với anh đâu.
Anh nghe lời tôi đi, được không?”
Chu Mạnh Ngôn cũng nghe thấy sự nặng nề trong giọng cô, cẩn thận đáp: “Tôi không hiểu ý cô.”
Chung Thái Lam mỉm cười: “Anh cảm thấy Chu Mạnh Ngôn có ý nghĩa gì đối với tôi?”
“Người bạn thân nhất.”
Đèn ngủ được đặt ngay cạnh giường, chiếu sáng khoảng không gian nhỏ giữa hai người, Chung Thái Lam nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Không chỉ vậy thôi đâu.”
“Thế thì là gì?”
Chung Thái Lam nói: “Mỗi người dù ít dù nhiều thì vẫn sẽ có bạn, từ nhỏ đến lớn tôi đâu thiếu bạn bè.
Họ còn sống ngoài đời nữa chứ, anh nói thử cho tôi nghe xem, tại sao anh lại cảm thấy mình chỉ là một người bạn thân?”
Chu Mạnh Ngôn hơi giật mình, đúng là anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
“Điều quan trọng nhất, nếu cần bạn thân thì chọn người cùng giới tính chẳng phải sẽ tốt hơn à? Tại sao anh lại là nam chứ?”
Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang vậy, Chu Mạnh Ngôn hoảng sợ, chậm rãi lùi về sau: “Cô… không biết…”
Chung Thái Lam tạm thời không có hành động gì: “Đúng, tôi coi anh như người yêu của mình chứ không phải bạn bè, tôi lừa anh đấy.”
Anh coi cô là bạn thân mà cô lại muốn ngủ với anh ư?
Suy nghĩ đáng sợ này khiến Chu Mạnh Ngôn lập tức thả cô ra, còn lùi xa hơn một mét để giữ khoảng cách, đúng lúc này, Chung Thái Lam vội vàng quay người lên giường, nhưng tốc độ cũng không nhanh lắm.
Chu Mạnh Ngôn lập tức phản ứng lại: “Cô đang trêu tôi đấy à?”
“Đúng vậy.” Cô ngồi trên giường mỉm cười.
Thấy anh đến thì cô hét lớn: “Đừng động đậy, anh còn đến gần nữa là tôi cởi đồ ra đấy.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Cô là con gái đấy, rụt rè một chút được không?”
“Binh bất yếm trá (1).” Chung Thái Lam phủi chăn, ung dung nói: “Có giỏi thì anh cắn tôi xem nào.”
(1) Binh bất yếm trá: ý nói khi ra chiến trường thì có thể dùng mọi kế lừa kẻ địch để giành chiến thắng.
Anh chịu thua: “Cô thắng.”
Chung Thái Lam hỏi: “Vậy là xong rồi à? Có thể đi ngủ được chưa?”
“Ngủ thôi.” Anh nằm xuống rồi đắp chăn lên, sau đó lại lo lắng hỏi: “Những gì cô vừa nói… rốt cuộc có phải là thật không vậy?”
Chung Thái Lam đáp: “Anh đoán xem.”
Chu Mạnh Ngôn: “…”
Chắc hẳn là… Chung Thái Lam lừa anh đúng không? Nếu đúng như những gì cô nói thì sao lại có Cao Ngân Nguyệt và Bạch Đào chứ? Chắc là cô đã nói dối để dọa anh rồi trốn thoát thôi.
Sao anh có cảm giác như cô dùng giọng bông đùa để nói ra những điều mà cô nghĩ thật lòng nhỉ? À, đúng rồi, có câu con trai như người tình, quan hệ giữa anh và Chung Thái Lam có vẻ cũng na ná vậy.
Đúng rồi, chắc là thế rồi.
Nhất! Định! Là! Thế! Rồi!
Chắc Chung Thái Lam không muốn ngủ với anh thật đâu nhỉ???
Đáng ra anh phải nghĩ về vụ án, nghĩ về Nhiếp Chi Văn, phải nghĩ cách tìm ra chứng cứ để bắt gã khốn nạn đã giết Ngân Nguyệt, nhưng anh lại không làm thế.
Chu Mạnh Ngôn đang thầm nghĩ về một câu hỏi không có đáp án: Anh là ai?
Cơ thể của anh, vẻ ngoài, tính cách, sở thích sở ghét, tất cả đều được Chung Thái Lam đắp nặn từng chút một, kể cả tình cảm anh dành cho Cao Ngân Nguyệt, quá khứ của anh, tất cả đều đã bị cô sắp xếp.
Anh không thích sự sắp xếp đó và bắt đầu nghi ngờ rằng liệu đây có phải là điều mà bản thân muốn không.
Chu Mạnh Ngôn nghi ngờ, không biết tình cảm mà mình dành cho Cao Ngân Nguyệt là thật hay giả, càng không biết sở thích của mình liệu có thật sự là những gì bản thân thích không, với cả mình có thật sự ghét những điều mà mình đang ghét không?
Những lời ban đầu anh nói muốn chấp nhận vận mệnh đều là nói dối.
Anh chưa bao giờ chấp nhận nó mà vẫn luôn đấu tranh.
Đối với Chung Thái Lam thì điều này càng đúng hơn.
Cô tạo ra anh, mặc định rằng anh là bạn của cô, mà anh cũng đã làm điều đó rất nhanh chóng.
Kỳ lạ lắm đúng không? Mới đầu giữa hai người vẫn còn có khoảng cách, cái giá cô phải trả lớn hơn hẳn những gì anh đã làm cho cô, đây là thứ tình cảm không hề công bằng.
Nhưng mọi chuyện lại bắt đầu thay đổi tự bao giờ, anh không kìm lòng được mà muốn quan tâm đến Chung Thái Lam, khi cô giấu giếm chuyện gì đó thì anh lập tức cảm thấy phẫn nộ.
Chu Mạnh Ngôn rất muốn giữ mối quan hệ thân mật với cô, khi cô muốn dừng chuyện này lại thì anh bỗng cảm thấy đau khổ.
Mà rõ ràng đây là một chuyện tốt, phản ứng của việc cắt đứt cũng không đáng sợ lắm, chỉ cần đi ra ngoài là anh sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế.
Vậy tại sao anh lại cảm thấy sợ hãi chứ?
Chu Mạnh Ngôn đã vứt bỏ tình cảm của mình với Ngân Nguyệt, sau đó đến lượt Chung Thái Lam, rồi sau đó nữa thì sao? Vậy là anh phải bác bỏ tất cả mọi chuyện để có thể thoát khỏi cái bóng của mình sao?
Vẻ ngoài thay đổi thành người khác, ghét tất cả những gì mà trước kia mình từng thích, ghét những người mà trước kia mình từng yêu quý, cắt đứt liên lạc với mấy người bạn cũ… Vậy là anh sẽ tự do ư?
Bác bỏ tất cả những gì cô đã sắp xếp thì anh sẽ thành ra thế nào?
Anh có còn là anh nữa không?
“Chung Thái Lam.” Trong màn đêm, Chu Mạnh Ngôn đột nhiên lên tiếng: “Trong lòng cô, Chu Mạnh Ngôn là người thế nào?”
Chung Thái Lam cũng đang có tâm sự nên vẫn chưa ngủ, cô nghe vậy thì hỏi lại: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Tôi muốn biết.”
Chung Thái Lam đáp: “Là một người tốt bụng, là người bạn không giỏi giao tiếp lắm nhưng lại là chàng trai rất được chào đón, đồng thời còn là người đàn ông biết phân biệt thiện ác, chính trực, dũng cảm, chân dài eo hẹp, siêu đẹp trai… Tâng bốc như vậy đủ chưa?”
Sau khi nghe những lời cô nói, Chu Mạnh Ngôn cảm thấy như mình vừa ăn một viên kẹo có vị chua vậy, mới đầu thì cực kỳ chua, nhưng khi lớp vỏ bọc bên ngoài tan đi thì chỉ còn lại vị ngọt… Có điều, nghe phần sau thì anh thấy rất xấu hổ: “Khụ khụ, không cần phải nói quá lên như vậy đâu.”
“Nghe sướng tai rồi thì đi ngủ đi.”
Chu Mạnh Ngôn: “Tôi muốn hỏi, nếu như tôi không còn như vậy nữa thì sẽ thế nào?”
Đáp lại anh là sự im lặng của Chung Thái Lam.
Anh thấy hơi thấp thỏm: “Cô ngủ rồi à?”
“Chưa.” Trong bóng tối, giọng Chung Thái Lam vang lên: “Tôi chỉ không hiểu thôi, anh ghét những gì tôi đã thiết lập cho anh đến thế à? Tôi biết anh không muốn bị tôi khống chế, tôi đã thả anh đi rồi, sau này tôi sẽ không quan tâm anh muốn làm gì nữa.
Nhưng anh thấy thế vẫn chưa đủ à?”
“Tôi không có ý đó.” Chu Mạnh Ngôn hơi bối rối, không rõ có phải là do ảo giác hay không mà hình như anh vừa nghe thấy giọng cô hơi nghẹn ngào.
“Anh đang có ý đó.” Cô bình tĩnh nói: “Nếu anh thật sự ghét đến vậy thì cũng không phải không có cách.
Anh muốn nghe không?”
Lý trí của Chu Mạnh Ngôn mách bảo rằng bây giờ phải trả lời là không, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà anh lại hỏi: “Cách gì?”
“Anh lại đây.” Cô ngồi dậy vẫy anh, giống như đang muốn ghé vào tai anh để nói nhỏ.
Chu Mạnh Ngôn nổi da gà, tim đập thình thịch, cẩn thận lên tiếng: “Cô… cô cứ nói luôn đi.”
“Vậy để tôi ra đó.”
Chu Mạnh Ngôn hoảng sợ nhìn cô xuống giường và từ từ bước về phía mình, cúi người rồi nhẹ nhàng nói: “Trả mạng lại cho tôi.”
Cộp! Đáp lại cô là tiếng gáy anh đập mạnh vào tủ đầu giường.
Chu Mạnh Ngôn đau điếng người, nhưng anh không hề hối hận chút nào.
Vừa nãy anh không bị dọa bởi những gì Chung Thái Lam nói, mà là do cô cúi người làm cổ áo trễ xuống, lộ hết tất cả mọi thứ bên trong.
Mặc dù anh đã lùi về phía sau ngay lập tức, còn bị đập đầu vào tủ nhưng vẫn kịp thấy những gì không nên thấy, ai bảo đèn ngủ chiếu vào tủ đầu giường chứ?
Nhưng hình như Chung Thái Lam không hề phát hiện ra chuyện này, cô túm lấy cổ áo anh, lạnh lùng nói: “Nếu anh không cần Chu Mạnh Ngôn thì đi chỗ khác, trả Chu Mạnh Ngôn lại cho tôi.”
“Không phải, cô bình tĩnh lại đi.” Chu Mạnh Ngôn cuống lên, không dám chạm vào người cô (lần trước vừa bị đánh xong) mà cũng chẳng dám dịch người sang chỗ khác (nhỡ ngã thì sao?), “Bình tĩnh lại đi.”
Chung Thái Lam nói: “Tôi đang rất tỉnh táo, tôi nói sai à? Mạng của anh là do tôi cho, anh trả lại mạng cho tôi đi rồi muốn làm gì thì làm.”
Chu Mạnh Ngôn nghe cô nói mà toát hết mồ hôi, anh đỡ lấy tay cô, lên tiếng: “Cô đừng nổi giận, cứ ngồi xuống trước đã, tôi thật sự không có ý đó.
Tôi chỉ có vài vấn đề nghĩ mãi không thông thôi.”
“Tôi không nổi giận.” Chung Thái Lam bị anh kéo nên mất trọng tâm, đành phải đổi sang tư thế nửa ngồi nửa quỳ: “Anh không cần thì trả lại cho tôi, tôi cần anh ấy.”
Chu Mạnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng ngồi thẳng lên rồi.
Còn về phần có cần mình hay không thì anh quyết định ngó lơ: “Tôi đang nghĩ nếu như tôi biến thành người khác thì sẽ thế nào?”
“Anh không thể biến thành người khác.” Cô nói trúng tim đen: “Trừ khi bây giờ anh chết đi rồi đầu thai lại.”
“Tôi không muốn chết.”
“Vậy chẳng còn cách nào khác đâu, trừ khi anh quên hết tất cả mọi thứ trên đời này thì mới có thể trở thành một người khác được.”
Chu Mạnh Ngôn rùng mình, nhưng đúng là như vậy mà.
Sao anh có thể biến thành một người hoàn toàn khác được chứ? Tư tưởng, tính cách lẫn sở thích sở ghét của anh… Tất cả đều đã ăn sâu bén rễ, mọi chuyện trong quá khứ tạo nên anh của hiện tại.
Nếu Chu Mạnh Ngôn phủ nhận tất cả những gì Chung Thái Lam cho anh thì cũng chẳng khác nào biến thành một người khác.
Mà người đó sẽ chẳng còn là Chu Mạnh Ngôn nữa.
“Cô nói đúng.” Anh nhỏ giọng đáp: “Trừ khi tôi không còn là chính mình nữa, nếu không…”
Nếu không thì anh vẫn mãi là Chu Mạnh Ngôn, là Chu Mạnh Ngôn mà Chung Thái Lam đã sáng tạo ra.
Một lúc lâu sau, Chu Mạnh Ngôn khẽ thở dài, mặc dù không cam lòng chấp nhận vận mệnh nhưng anh đã thấy nhẹ nhõm hơn khi hiểu ra vấn đề: “Cảm ơn cô.” Anh kéo cổ áo của mình ra khỏi tay Chung Thái Lam, “Nhưng tôi không thể đưa bản thân mình cho cô được, tôi là tôi.”
“Vậy anh hãy đối xử với anh ấy thật tốt.” Chung Thái Lam không chịu thả lỏng tay, “Đừng có mà bắt nạt anh ấy.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Tại sao tôi lại phải ngược đãi bản thân chứ?” Nhưng rồi anh lại nhớ đến một việc: “Nếu một ngày nào đó năng lực của cô được khôi phục, cô có trả tự do cho tôi không?”
Có vẻ Chung Thái Lam chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, lúc này cô bắt đầu tập trung suy nghĩ, mặc dù Chu Mạnh Ngôn đã gần như chắc chắn rằng cô sẽ buông tay, nhưng khi thấy vậy thì vẫn hoảng hốt: “Dù sao cũng đã làm bạn bè với nhau rồi, cô đừng nhẫn tâm vậy chứ?”
“Đối với tôi mà nói, nếu mọi chuyện quay về lúc ban đầu thì cũng chẳng tốt lắm, bạn tôi sẽ phải trở về.” Chung Thái Lam ra vẻ nghiêm túc: “Tại sao tôi lại phải đồng ý nhỉ?”
Chu Mạnh Ngôn vội vàng đáp: “Bạn bè với nhau thì phải sống tốt chứ.”
Chung Thái Lam nhíu mày suy nghĩ: “Có vẻ cũng có lý… nhưng mà tôi đã quen vậy rồi, chẳng có gì là không ổn cả.”
Chu Mạnh Ngôn yên lặng nhìn cô hồi lâu, Chung Thái Lam nửa ngồi nửa quỳ cạnh anh, nhìn từ trên cao xuống trông cô như đang đàn áp anh, nhưng… Chu Mạnh Ngôn chợt cười khẩy: “Vậy à? Thế thì đừng trách tôi ra tay trước… bây giờ chân cô tê rồi đúng không?”
Vừa dứt lời, Chung Thái Lam còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đưa tay ra véo mạnh vào eo cô.
Chung Thái Lam định tránh nhưng chân không cử động được, cô ngã quỵ xuống: “Anh đang làm gì thế?”
Chu Mạnh Ngôn cù vào những chỗ cô cảm thấy buồn, bình tĩnh lên tiếng: “Có đồng ý không? Nếu cô không đồng ý thì tôi còn rất nhiều cách để ép cô, đừng quên rằng bây giờ tôi đang rất bình thường đấy cô tác giả.”
Chung Thái Lam dùng cả tay cả chân để đẩy anh ra, nhưng chút sức lực đó chẳng thấm vào đâu so với Chu Mạnh Ngôn, anh dùng một tay túm chặt cổ tay cô rồi dùng chân chặn người cô lại: “Có vẻ như cô không hiểu sự chênh lệch hiện tại giữa chúng ta nhỉ?”
“Tôi không đồng ý đấy, để xem anh làm gì được tôi nào.” Chung Thái Lam giận quá hóa liều: “Tôi bảo không là không!”
Chu Mạnh Ngôn không nói thêm gì nữa: “Vậy cô cứ nằm vậy đi.”
Sàn nhà vừa cứng vừa lạnh mà cô còn bị đè xuống, không nhúc nhích được, Chu Mạnh Ngôn không tin là cô có thể chịu nổi quá nửa tiếng.
“Anh ngây thơ lắm.”
“Cô có đồng ý không?”
“Anh không sợ là bây giờ tôi đồng ý rồi sau này lại lật lọng à?”
“Vậy cô cứ đồng ý cho tôi nghe đi đã.”
Vốn dĩ Chung Thái Lam cũng chỉ định đùa một chút, nhưng đã đến mức này thì cô lại bướng bỉnh không chịu đồng ý: “Vậy anh giết tôi đi, tôi chết rồi thì sau này anh sẽ chẳng phải lo lắng gì nữa.”
“Cô nghĩ tôi là cô à? Cứ hở ra lại đòi mạng người khác.” Chu Mạnh Ngôn chế nhạo cô, tất nhiên anh cũng biết lúc nãy Chung Thái Lam nói vậy chỉ vì tức quá mà thôi.
Nhưng không thể phủ nhận rằng khi thấy cô trân trọng Chu Mạnh Ngôn như thế, anh lại thầm cảm thấy vui vẻ.
Chung Thái Lam lạnh lùng nhìn anh.
“Chung Thái Lam, chúng ta làm hòa nhé.” Anh nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta hãy học cách chấp nhận bản thân, cô cũng đừng đẩy tôi ra xa nữa, được không?”
Chung Thái Lam im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Anh muốn tự do à?”
“Cô đồng ý rồi sao?”
“Anh muốn tự do thì hãy giữ khoảng cách với tôi.
Tôi không đùa, cũng không giận dỗi gì mà đang nói chuyện rất nghiêm túc, việc này chỉ có lợi chứ không có hại gì với anh đâu.
Anh nghe lời tôi đi, được không?”
Chu Mạnh Ngôn cũng nghe thấy sự nặng nề trong giọng cô, cẩn thận đáp: “Tôi không hiểu ý cô.”
Chung Thái Lam mỉm cười: “Anh cảm thấy Chu Mạnh Ngôn có ý nghĩa gì đối với tôi?”
“Người bạn thân nhất.”
Đèn ngủ được đặt ngay cạnh giường, chiếu sáng khoảng không gian nhỏ giữa hai người, Chung Thái Lam nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Không chỉ vậy thôi đâu.”
“Thế thì là gì?”
Chung Thái Lam nói: “Mỗi người dù ít dù nhiều thì vẫn sẽ có bạn, từ nhỏ đến lớn tôi đâu thiếu bạn bè.
Họ còn sống ngoài đời nữa chứ, anh nói thử cho tôi nghe xem, tại sao anh lại cảm thấy mình chỉ là một người bạn thân?”
Chu Mạnh Ngôn hơi giật mình, đúng là anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
“Điều quan trọng nhất, nếu cần bạn thân thì chọn người cùng giới tính chẳng phải sẽ tốt hơn à? Tại sao anh lại là nam chứ?”
Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang vậy, Chu Mạnh Ngôn hoảng sợ, chậm rãi lùi về sau: “Cô… không biết…”
Chung Thái Lam tạm thời không có hành động gì: “Đúng, tôi coi anh như người yêu của mình chứ không phải bạn bè, tôi lừa anh đấy.”
Anh coi cô là bạn thân mà cô lại muốn ngủ với anh ư?
Suy nghĩ đáng sợ này khiến Chu Mạnh Ngôn lập tức thả cô ra, còn lùi xa hơn một mét để giữ khoảng cách, đúng lúc này, Chung Thái Lam vội vàng quay người lên giường, nhưng tốc độ cũng không nhanh lắm.
Chu Mạnh Ngôn lập tức phản ứng lại: “Cô đang trêu tôi đấy à?”
“Đúng vậy.” Cô ngồi trên giường mỉm cười.
Thấy anh đến thì cô hét lớn: “Đừng động đậy, anh còn đến gần nữa là tôi cởi đồ ra đấy.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Cô là con gái đấy, rụt rè một chút được không?”
“Binh bất yếm trá (1).” Chung Thái Lam phủi chăn, ung dung nói: “Có giỏi thì anh cắn tôi xem nào.”
(1) Binh bất yếm trá: ý nói khi ra chiến trường thì có thể dùng mọi kế lừa kẻ địch để giành chiến thắng.
Anh chịu thua: “Cô thắng.”
Chung Thái Lam hỏi: “Vậy là xong rồi à? Có thể đi ngủ được chưa?”
“Ngủ thôi.” Anh nằm xuống rồi đắp chăn lên, sau đó lại lo lắng hỏi: “Những gì cô vừa nói… rốt cuộc có phải là thật không vậy?”
Chung Thái Lam đáp: “Anh đoán xem.”
Chu Mạnh Ngôn: “…”
Chắc hẳn là… Chung Thái Lam lừa anh đúng không? Nếu đúng như những gì cô nói thì sao lại có Cao Ngân Nguyệt và Bạch Đào chứ? Chắc là cô đã nói dối để dọa anh rồi trốn thoát thôi.
Sao anh có cảm giác như cô dùng giọng bông đùa để nói ra những điều mà cô nghĩ thật lòng nhỉ? À, đúng rồi, có câu con trai như người tình, quan hệ giữa anh và Chung Thái Lam có vẻ cũng na ná vậy.
Đúng rồi, chắc là thế rồi.
Nhất! Định! Là! Thế! Rồi!
Chắc Chung Thái Lam không muốn ngủ với anh thật đâu nhỉ???
Danh sách chương