Sáng hôm sau, mãi đến khi chuông báo thức vang lên lần thứ hai, Chung Thái Lam mới tỉnh dậy, cô cảm thấy hơi kỳ quái, chứng mất ngủ khi ở chỗ lạ của cô rất nghiêm trọng, bình thường cứ đổi chỗ mới là sẽ không ngủ ngon, nào ngờ đêm qua lại ngủ say đến vậy, thậm chí còn chẳng mơ thấy gì.
Nhưng đây cũng là một việc tốt nên cô cũng không để ý nhiều.
Ăn sáng xong, cô và Giang Tĩnh, Quách Tiểu Hàm lên xe đi về nhà bà ngoại Giang, Chu Mạnh Ngôn cũng đi theo Chung Thái Lam lên xe, cũng may đây là xe đi thuê, bên trong cực kì rộng rãi, anh tìm được cho mình một chỗ ngồi tử tế, xem như tránh được cơn ác mộng phải ngồi chen chúc với mọi người suốt chặng đường.
Ba mẹ con không hề biết là trong xe đã có thêm một người, trên đường đi, Giang Tĩnh còn trò chuyện với Chung Thái Lam.
“Có bạn trai chưa?”
“Con vẫn chưa ạ.”
“Con cũng nên tìm dần đi.”
“Vâng.”
“Chuyện ôn thi thế nào rồi?”
“Cũng ổn ạ, nhưng con không chắc liệu mình có thể thi đỗ không.”
“Không thi đỗ thì cứ quay về đây, chú Quách sẽ sắp xếp công việc cho con.”
“Chuyện ấy để sau đi mẹ, trong thành phố cũng có nhiều cơ hội mà.”
Hai mẹ con đã lâu không gặp, muốn nói chuyện nhưng cũng chẳng có chủ đề gì để nói, Giang Tĩnh thật sự không nghĩ thêm được chuyện gì để nói với đứa con gái lớn này, đành phải nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Chung Thái Lam thở phào nhẹ nhõm, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chỉ có Quách Tiểu Hàm là không bị ảnh hưởng, cô bé vẫn say sưa ngồi nghịch điện thoại, trong xe chỉ có mỗi tiếng nhạc nền của trò chơi điện tử, mặc dù rất ồn ào nhưng chỉ chốc lát Chung Thái Lam lại ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại thì đã đến nhà bà ngoại.
Nếu như nói sự thay đổi của huyện Tùng Dung là không đáng kể thì khu nông thôn nhà bà ngoại Chung Thái Lam lại thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất.
Lúc Chung Thái Lam còn nhỏ, cô được nghỉ hè còn Giang Tĩnh phải đi làm, mẹ cô không dám cho cô ở nhà một mình nên đành phải gửi cô về nhà bà ngoại một thời gian. Mặc dù vùng này cũng không nghèo khó lắm nhưng phòng ốc đều được xây từ gạch bình thường, giường ngủ là mấy tấm ván gỗ, mặc dù có điện nhưng không có quạt hay điều hòa gì cả, cũng may là trên núi mát mẻ nên cũng không quá khó chịu đựng.
Hơn nữa, đối với một đứa bé thành phố thì thế giới trên núi cực kì mới lạ, mặc dù không có TV nhưng Chung Thái Lam vẫn trải qua một mùa hè đầy ắp kỉ niệm với chú chó vàng nhà bà ngoại.
Nhưng bây giờ hầu như cô không nhận ra nổi vùng quê nhà bà ngoại nữa rồi, khắp nơi đều là các tòa biệt thự san sát nhau… Có điều thiết kế chẳng ra đâu vào đâu cả, còn bị Quách Tiểu Hàm chê bai, “Đúng là nhà giàu mới nổi.”
Chung Thái Lam cũng thấy cực kì đồng cảm, thiết kế nhà kiểu Châu Âu nhưng cửa thì bằng vàng, lại còn có cả một chiếc đèn thủy tinh cỡ lớn, nhìn kiểu gì cũng thấy rất quái lạ, có điều quan sát qua cũng thấy tình hình kinh tế nơi này đã khá hơn trước rồi.
“Mẹ!” Giang Tĩnh cầm mấy túi thực phẩm chức năng đi vào nhà, bà ngoại Giang đang ngồi ăn dưa hấu, thấy mọi người về, bà vui vẻ lên tiếng: “Tĩnh Tĩnh đã về rồi, Tiểu Hàm cũng tới, còn đây là…” Bà nhìn Chung Thái Lam mà không nhận ra.
Chung Thái Lam đi qua, ngồi xổm trước mặt bà ngoại, “Bà ngoại, cháu là Thái Lam đây ạ.”
“Tiểu Lam cũng tới à, tốt quá!” Bà ngoại Giang cực kì vui vẻ, nói với các bác hàng xóm đang ăn dưa xung quanh, “Đây là cháu gái lớn của tôi, nó đang học đại học đấy!”
Tất nhiên là các bác hàng xóm xung quanh cũng xúm vào khen ngợi, nào là “có tương lai” “học giỏi thật đấy” “về sau bà có phúc để hưởng rồi” các kiểu, khen đến nỗi bà Giang vui như mở cờ trong bụng.
Chung Thái Lam không quen được người ta khen như vậy, cô nhanh chóng chuyển chủ đề, “Bà ngoại ơi Hoàng Nữu đâu rồi, nó vẫn còn ở đây chứ ạ?”
“Ở đây, trong sân này.” Bà ngoại Giang vẫn đối xử với cô như hồi còn nhỏ, lén đưa cho cô miếng dưa hấu rồi bảo cô đi chơi.
Chung Thái Lam đành phải cầm miếng dưa hấu vào sân tìm con chó vàng, nó già lắm rồi, lông trên người bắt đầu rụng, mà bản thân nó cũng không còn linh hoạt như trước nữa, lúc Chung Thái Lam tới, nó đang nằm nghỉ ngơi dưới bóng cây.
Chung Thái Lam đi qua, “Hoàng Nữu, còn nhớ tao không?”
Hoàng Nữu ngửi tay cô, đột nhiên đứng lên cào chân cô, Chung Thái Lam cho nó miếng dưa hấu, “Mày ăn không?”
Hoàng Nữu là chó núi Đài Loan (1), lại còn được nuôi bởi nhà nông nên cái gì cũng ăn, nó ngửi miếng dưa hấu một lát xong bắt đầu ăn từng miếng một. Chung Thái Lam ngồi xổm xuống sờ đầu nó.
(1) Chó núi Đài Loan hay còn biết đến với tên gọi là chó Đài Loan hay chó bản địa Đài Loan hay chó Takasago là giống chó nhà bản địa của Đài Loan, thuộc giống chó săn cổ xưa
Cô trưởng thành rồi, mà bạn chơi cùng cô hồi nhỏ cũng đã già.
“Hoàng Nữu, chúng ta lên núi chơi như hồi còn nhỏ đi.” Đột nhiên Chung Thái Lam nảy ra ý này.
Hoàng Nữu hắt hơi một cái, sau đó lắc đuôi đứng lên, chạy phía trước dẫn đường y hệt ngày xưa.
Khi còn bé chân Chung Thái Lam khá ngắn, còn nó thì lại hoạt bát hiếu động, lúc nào cũng chạy phía trước, đi một đoạn nó dừng lại nhìn cô, thấy cô đi chậm quá, sợ cô bị lạc nên lại lon ton chạy về, cứ thế chạy qua chạy lại không biết mệt.
Bây giờ cô đã trưởng thành nên đi nhanh hơn trước rất nhiều, còn nó lại già rồi đi chậm từng bước một, nhưng nó vẫn chạy đằng trước, cứ đi được một đoạn thì ngoái lại nhìn cô, vẫn sợ cô không theo kịp.
Một người một chó chậm rãi đi dạo trong núi, gió núi mát mẻ, còn thoang thoảng hương hoa.
Chung Thái Lam hái một đóa hoa dại màu hồng phấn ven đường rồi cài lên tai Hoàng Nữu, “Hoàng Nữu à, khi còn nhỏ bạn tốt nhất của tao chỉ có mày và Chu Mạnh Ngôn, tuy mày lại chỉ là một con chó, còn Chu Mạnh Ngôn… Nhưng mà tao vẫn rất vui.”
Hoàng Nữu để yên cho cô cài hoa dại lên tai mình, ánh mắt nó nhìn cô giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy.
Còn Chu Mạnh Ngôn lại thấy tò mò, vẻ mặt và giọng điệu Chung Thái Lam không giống như đang giả vờ, chẳng lẽ hai người thật sự quen biết nhau? Khi còn bé, anh thật sự có một người bạn như vậy à?
Chẳng lẽ anh quên mất người ta rồi? Nhưng dù vậy thì đoạn văn bản kia có nghĩa gì?
Chu Mạnh Ngôn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên nhận thấy một ánh mắt rất kì lạ.
Hoàng Nữu đang nhìn anh.
Chung Thái Lam phát hiện ra, cô nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn, “Mày đang nhìn gì đấy? Bươm bướm à?”
Đang có một con bướm trắng đậu trên bụi cỏ.
Chung Thái Lam tưởng Hoàng Nữu đang nhìn bướm, nhưng Chu Mạnh Ngôn biết là nó đang nhìn mình.
Nó có thể thấy anh.
Chu Mạnh Ngôn vẫy tay với nó, Hoàng Nữu ngoe nguẩy đuôi nhưng lại không di chuyển.
Chung Thái Lam không hiểu lắm, “Mày thích con bướm kia à? Để tao bắt cho mày nhé.” Vừa nói dứt lời, cô rón rén bước đến, nhân lúc con bướm còn đang đậu trên nhụy hoa, cô chụp hai tay lại, bắt lấy nó, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Hoàng Nữu, xòe tay ra như dâng vật quý rồi nói: “Nhìn này.”
Sự chú ý của Hoàng Nữu chuyển sang tay cô, nó nghiêng đầu ngửi.
Chung Thái Lam mở tay ra, con bướm vẫn không nhúc nhích, Hoàng Nữu chạy đến ngửi, đột nhiên con bướm vỗ cánh bay xung quanh Hoàng Nữu, nó nâng chân trước lên như định đạp con bướm.
Tất nhiên là con bướm sẽ không để Hoàng Nữu đạp trúng mình, nó nhẹ nhàng bay lên, Hoàng Nữu lập tức đuổi theo, một chó một bướm cứ thế nô đùa với nhau.
Chu Mạnh Ngôn thở dài, rõ ràng lần trước chỉ mất một lát anh đã có thể quay về rồi, nhưng bây giờ đã là một ngày trời mà anh vẫn tồn tại ở trạng thái này.
Rốt cuộc phải làm thế nào để trở về đây?
“Chung Thái Lam.” Anh gọi tên cô.
“Gì cơ?” Chung Thái Lam còn tưởng có người gọi mình về nhà, nhưng nhìn trái nhìn phải vẫn chẳng có ai cả, cô hơi giật mình, sởn hết cả da gà, “Hoàng Nữu, Hoàng Nữu, lại đây nào.”
Hoàng Nữu ngơ ngác bước đến cạnh cô.
“Vừa nãy có người gọi mình sao?” Cũng không biết là có phải vì trên núi quá mát mẻ không mà bỗng nhiên Chung Thái Lam cảm thấy rùng hết cả mình, “Đừng nói là có gì đó ở đây nhé?”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Dù là nơi nào thì cũng tồn tại mấy chuyện về ma quỷ, chẳng hạn như nếu có người nào đó gọi tên thì nhất định không được đáp lại, nếu không thì sẽ bị bắt đi làm thế thân.
Nhưng anh không phải là ma.
“Chung Thái Lam, cô có thể nghe được lời tôi nói à?” Anh bước đến bên cô, “Tôi không phải ma, tôi là Chu Mạnh Ngôn.”
Nhưng có vẻ Chung Thái Lam không nghe được những lời này, cô chỉ nhìn xung quanh, sau đó gọi Hoàng Nữu, “Chúng ta về thôi, đừng đi xa quá.”
Chu Mạnh Ngôn rất muốn giữ chặt cô, nhưng nghĩ lại, nếu bị một người mình không thấy được giữ chặt, có lẽ cô sẽ càng hoảng sợ hơn, anh đổi ý, quyết định để đến lúc tối, khi nào cô ở một mình trong phòng thì anh sẽ thử.
Đến khi Chung Thái Lam và Hoàng Nữu quay lại nhà bà ngoại, chỉ thấy có không ít hàng xóm đang xúm lại xem một chiếc xe sang trọng đang đỗ trước cửa nhà, cô vào nhà, tò mò nhìn quanh một vòng, chỉ nghe thấy tiếng bà ngoại Giang đang nói, “Bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa? Vẫn chưa à? Bà có đứa cháu gái cũng tầm tuổi cháu đấy, nó mới tốt nghiệp cấp ba không bao lâu, hai đứa có thể thử làm quen nhau….”
Chung Thái Lam: “…” WTF! Chạy thôi!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bác hàng xóm mới quen đã vội bắt lấy tay cô rồi kéo đến bên cạnh bà ngoại Giang, cười tủm tỉm: “Đến đây nào, làm quen với nhau đi, đây là em trai của ông chủ Nhiếp nhà máy dược Lân Long.”
Chung Thái Lam lên tiếng: “… Xin chào?”
Người bị bà ngoại Giang kéo lại là một người đàn ông trẻ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhìn có vẻ rất nho nhã, tuấn tú lịch sự, anh ta khách sáo đáp lại: “Xin chào, tôi là Nhiếp Chi Văn, hôm nay tôi đến đây để thay mặt anh trai chúc thọ cụ Giang, anh ấy có việc nên không tới được.”
“Ây dà, anh em cháu khách sáo thật đấy.” Cô bảy, dì tám cực kì nhiệt tình, không những bưng trà rót nước mà còn lần lượt đưa hạt dưa và bánh ngọt, “Nếu không có công ty Lân Long của nhà cháu thì dân làng chúng tôi nào được như bây giờ.”
Chung Thái Lam nghe chẳng hiểu gì nhưng cô tuyệt đối không nhìn nhầm vẻ mặt kích động muốn làm mai của những người lớn trong nhà, cô vội vàng lấy cớ, “Ấy, Tiểu Hàm đâu rồi nhỉ, để cháu đi tìm em ấy.”
Nói xong, cô không đợi ai lên tiếng đáp lại đã lập tức bỏ trốn mất dạng.
Nhưng Chung Thái Lam chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị Giang Tĩnh bắt được, “Con bé này, sao lớn đến vậy rồi mà vẫn không chịu hiểu chuyện thế?”
“Mẹ ơi, anh chàng Nhiếp Chi Văn kia là ai vậy ạ?” Chung Thái Lam cảm thấy mẹ mình nhiệt tình hơn hẳn so với ngày thường, chắc chắn đối phương là một anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có rồi.
Quả nhiên, Giang Tĩnh lập tức phổ cập khoa học cho con gái. Đầu tiên là nói về nhà máy dược Lân Long, nhà của bà ngoại Giang ở thôn Giang Gia vốn nằm tại chân núi, mặc dù không ai biết ngọn núi này tên là gì, nhưng bốn phía xung quanh đây chỗ nào cũng là núi, ngày xưa trên đó còn mọc rất nhiều nấm tùng nhung, vì thế mọi người đặt tên huyện là Tùng Dung, nhưng về sau mọi người đều muốn trở nên giàu có, cứ thế hái nấm bừa bãi nên dần dần không còn nấm nữa.
Đến khoảng bảy, tám năm trước, nhà máy dược Lân Long cho người đến đây khảo sát, cảm thấy khí hậu nơi này thích hợp để trồng dược liệu nên họ đã mở nhà máy ở đây, tổng giám đốc nhà máy là anh trai của Nhiếp Chi Văn, tên là Nhiếp Chi Hành. Nhà máy dược này không những giải quyết vấn đề thất nghiệp của thôn mà còn khuyến khích người dân trồng nấm linh chi để làm thuốc Đông y, sau đó còn thống nhất mua lại nấm từ người dân, coi như giúp tất cả mọi người trong thôn cùng làm giàu.
Hơn nữa Nhiếp Chi Hành rất biết cách ứng xử với mọi người, trong thôn có chuyện vui buồn gì, anh ta cũng đều có lòng gửi bao lì xì nên danh tiếng trong thôn cực kỳ tốt.
Có điều Nhiếp Chi Hành gần bốn mươi tuổi rồi, đã kết hôn sinh con, nhưng anh ta có một cậu em trai mới du học tiến sĩ ở Mỹ về, quan trọng hơn là vẫn còn độc thân, sau vài lần đến thôn, anh ta đã nhanh chóng trở thành kim cương vương lão ngũ (2) nổi tiếng.
(2) Kim cương vương lão ngũ: Cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Có thể gả được vào nhà họ Nhiếp thì sẽ không phải lo chuyện nửa đời sau nữa rồi!
Nghe xong, Chung Thái Lam khó hiểu: “Mẹ à, mẹ cũng tham gia vào mấy chuyện này làm gì?” Tài sản của chú Quách kiểu gì chẳng trên dưới nghìn vạn, mẹ cô bị làm sao thế?
“Mẹ muốn tốt cho con đấy.” Giang Tĩnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Tướng mạo người ta không tệ, trong nhà lại có của ăn của để, mà còn mới đi du học tiến sĩ ở Mỹ về, con còn không hài lòng điều gì hả?”
Chồng bà cũng có chút tài sản, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến đứa con gái lớn chứ? Cùng lắm thì bà cũng chỉ có thể lén đưa cho cô ít tiền mà thôi, con gái nhà họ Quách là Quách Tiểu Hàm chứ không phải Chung Thái Lam. Nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, tất nhiên bà cũng muốn con gái lớn có một cuộc sống hạnh phúc, điều kiện của Nhiếp Chi Văn vừa khéo lại cực kì hoàn hảo, phải nhanh chóng tận dụng thời cơ mới được.
Chung Thái Lam thở dài: “Mẹ ơi mẹ đừng nghĩ viển vông nữa, điều kiện người ta tốt như vậy, sao có thể thích con được ạ?”
“Chưa chắc đâu, bây giờ hai đứa cứ tâm sự đi đã, biết đâu lại có thể phát triển được.” Giang Tĩnh phản đối, “Con gái mẹ cũng chẳng kém ai cả.”
Chung Thái Lam từ chối: “… Bây giờ con không muốn bàn luận về chuyện này chút nào.” Không đợi Giang Tĩnh đáp lại, cô kiên quyết nói, “Mẹ đừng xen vào chuyện này nữa.”
“Mẹ là mẹ của con!” Giang Tĩnh cáu lên, “Mẹ không có tư cách quản lý con chắc?”
Chung Thái Lam không biết cãi lại thế nào, đây là truyền thống từ ngàn đời nay rồi, bậc cha mẹ sinh thành đương nhiên có quyền nhúng tay vào mọi chuyện liên quan đến con gái mình, Chung Thái Lam cũng tự biết mình không cãi lại nổi, vì vậy trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách, cô giả vờ không nghe thấy gì, nhanh chóng chạy lên tầng.
Nhưng cô vẫn quá ngây thơ, chuyện mà người lớn đã cảm thấy là “muốn tốt cho con” thì sao họ có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?
Nhưng đây cũng là một việc tốt nên cô cũng không để ý nhiều.
Ăn sáng xong, cô và Giang Tĩnh, Quách Tiểu Hàm lên xe đi về nhà bà ngoại Giang, Chu Mạnh Ngôn cũng đi theo Chung Thái Lam lên xe, cũng may đây là xe đi thuê, bên trong cực kì rộng rãi, anh tìm được cho mình một chỗ ngồi tử tế, xem như tránh được cơn ác mộng phải ngồi chen chúc với mọi người suốt chặng đường.
Ba mẹ con không hề biết là trong xe đã có thêm một người, trên đường đi, Giang Tĩnh còn trò chuyện với Chung Thái Lam.
“Có bạn trai chưa?”
“Con vẫn chưa ạ.”
“Con cũng nên tìm dần đi.”
“Vâng.”
“Chuyện ôn thi thế nào rồi?”
“Cũng ổn ạ, nhưng con không chắc liệu mình có thể thi đỗ không.”
“Không thi đỗ thì cứ quay về đây, chú Quách sẽ sắp xếp công việc cho con.”
“Chuyện ấy để sau đi mẹ, trong thành phố cũng có nhiều cơ hội mà.”
Hai mẹ con đã lâu không gặp, muốn nói chuyện nhưng cũng chẳng có chủ đề gì để nói, Giang Tĩnh thật sự không nghĩ thêm được chuyện gì để nói với đứa con gái lớn này, đành phải nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Chung Thái Lam thở phào nhẹ nhõm, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chỉ có Quách Tiểu Hàm là không bị ảnh hưởng, cô bé vẫn say sưa ngồi nghịch điện thoại, trong xe chỉ có mỗi tiếng nhạc nền của trò chơi điện tử, mặc dù rất ồn ào nhưng chỉ chốc lát Chung Thái Lam lại ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại thì đã đến nhà bà ngoại.
Nếu như nói sự thay đổi của huyện Tùng Dung là không đáng kể thì khu nông thôn nhà bà ngoại Chung Thái Lam lại thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất.
Lúc Chung Thái Lam còn nhỏ, cô được nghỉ hè còn Giang Tĩnh phải đi làm, mẹ cô không dám cho cô ở nhà một mình nên đành phải gửi cô về nhà bà ngoại một thời gian. Mặc dù vùng này cũng không nghèo khó lắm nhưng phòng ốc đều được xây từ gạch bình thường, giường ngủ là mấy tấm ván gỗ, mặc dù có điện nhưng không có quạt hay điều hòa gì cả, cũng may là trên núi mát mẻ nên cũng không quá khó chịu đựng.
Hơn nữa, đối với một đứa bé thành phố thì thế giới trên núi cực kì mới lạ, mặc dù không có TV nhưng Chung Thái Lam vẫn trải qua một mùa hè đầy ắp kỉ niệm với chú chó vàng nhà bà ngoại.
Nhưng bây giờ hầu như cô không nhận ra nổi vùng quê nhà bà ngoại nữa rồi, khắp nơi đều là các tòa biệt thự san sát nhau… Có điều thiết kế chẳng ra đâu vào đâu cả, còn bị Quách Tiểu Hàm chê bai, “Đúng là nhà giàu mới nổi.”
Chung Thái Lam cũng thấy cực kì đồng cảm, thiết kế nhà kiểu Châu Âu nhưng cửa thì bằng vàng, lại còn có cả một chiếc đèn thủy tinh cỡ lớn, nhìn kiểu gì cũng thấy rất quái lạ, có điều quan sát qua cũng thấy tình hình kinh tế nơi này đã khá hơn trước rồi.
“Mẹ!” Giang Tĩnh cầm mấy túi thực phẩm chức năng đi vào nhà, bà ngoại Giang đang ngồi ăn dưa hấu, thấy mọi người về, bà vui vẻ lên tiếng: “Tĩnh Tĩnh đã về rồi, Tiểu Hàm cũng tới, còn đây là…” Bà nhìn Chung Thái Lam mà không nhận ra.
Chung Thái Lam đi qua, ngồi xổm trước mặt bà ngoại, “Bà ngoại, cháu là Thái Lam đây ạ.”
“Tiểu Lam cũng tới à, tốt quá!” Bà ngoại Giang cực kì vui vẻ, nói với các bác hàng xóm đang ăn dưa xung quanh, “Đây là cháu gái lớn của tôi, nó đang học đại học đấy!”
Tất nhiên là các bác hàng xóm xung quanh cũng xúm vào khen ngợi, nào là “có tương lai” “học giỏi thật đấy” “về sau bà có phúc để hưởng rồi” các kiểu, khen đến nỗi bà Giang vui như mở cờ trong bụng.
Chung Thái Lam không quen được người ta khen như vậy, cô nhanh chóng chuyển chủ đề, “Bà ngoại ơi Hoàng Nữu đâu rồi, nó vẫn còn ở đây chứ ạ?”
“Ở đây, trong sân này.” Bà ngoại Giang vẫn đối xử với cô như hồi còn nhỏ, lén đưa cho cô miếng dưa hấu rồi bảo cô đi chơi.
Chung Thái Lam đành phải cầm miếng dưa hấu vào sân tìm con chó vàng, nó già lắm rồi, lông trên người bắt đầu rụng, mà bản thân nó cũng không còn linh hoạt như trước nữa, lúc Chung Thái Lam tới, nó đang nằm nghỉ ngơi dưới bóng cây.
Chung Thái Lam đi qua, “Hoàng Nữu, còn nhớ tao không?”
Hoàng Nữu ngửi tay cô, đột nhiên đứng lên cào chân cô, Chung Thái Lam cho nó miếng dưa hấu, “Mày ăn không?”
Hoàng Nữu là chó núi Đài Loan (1), lại còn được nuôi bởi nhà nông nên cái gì cũng ăn, nó ngửi miếng dưa hấu một lát xong bắt đầu ăn từng miếng một. Chung Thái Lam ngồi xổm xuống sờ đầu nó.
(1) Chó núi Đài Loan hay còn biết đến với tên gọi là chó Đài Loan hay chó bản địa Đài Loan hay chó Takasago là giống chó nhà bản địa của Đài Loan, thuộc giống chó săn cổ xưa
Cô trưởng thành rồi, mà bạn chơi cùng cô hồi nhỏ cũng đã già.
“Hoàng Nữu, chúng ta lên núi chơi như hồi còn nhỏ đi.” Đột nhiên Chung Thái Lam nảy ra ý này.
Hoàng Nữu hắt hơi một cái, sau đó lắc đuôi đứng lên, chạy phía trước dẫn đường y hệt ngày xưa.
Khi còn bé chân Chung Thái Lam khá ngắn, còn nó thì lại hoạt bát hiếu động, lúc nào cũng chạy phía trước, đi một đoạn nó dừng lại nhìn cô, thấy cô đi chậm quá, sợ cô bị lạc nên lại lon ton chạy về, cứ thế chạy qua chạy lại không biết mệt.
Bây giờ cô đã trưởng thành nên đi nhanh hơn trước rất nhiều, còn nó lại già rồi đi chậm từng bước một, nhưng nó vẫn chạy đằng trước, cứ đi được một đoạn thì ngoái lại nhìn cô, vẫn sợ cô không theo kịp.
Một người một chó chậm rãi đi dạo trong núi, gió núi mát mẻ, còn thoang thoảng hương hoa.
Chung Thái Lam hái một đóa hoa dại màu hồng phấn ven đường rồi cài lên tai Hoàng Nữu, “Hoàng Nữu à, khi còn nhỏ bạn tốt nhất của tao chỉ có mày và Chu Mạnh Ngôn, tuy mày lại chỉ là một con chó, còn Chu Mạnh Ngôn… Nhưng mà tao vẫn rất vui.”
Hoàng Nữu để yên cho cô cài hoa dại lên tai mình, ánh mắt nó nhìn cô giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy.
Còn Chu Mạnh Ngôn lại thấy tò mò, vẻ mặt và giọng điệu Chung Thái Lam không giống như đang giả vờ, chẳng lẽ hai người thật sự quen biết nhau? Khi còn bé, anh thật sự có một người bạn như vậy à?
Chẳng lẽ anh quên mất người ta rồi? Nhưng dù vậy thì đoạn văn bản kia có nghĩa gì?
Chu Mạnh Ngôn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên nhận thấy một ánh mắt rất kì lạ.
Hoàng Nữu đang nhìn anh.
Chung Thái Lam phát hiện ra, cô nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn, “Mày đang nhìn gì đấy? Bươm bướm à?”
Đang có một con bướm trắng đậu trên bụi cỏ.
Chung Thái Lam tưởng Hoàng Nữu đang nhìn bướm, nhưng Chu Mạnh Ngôn biết là nó đang nhìn mình.
Nó có thể thấy anh.
Chu Mạnh Ngôn vẫy tay với nó, Hoàng Nữu ngoe nguẩy đuôi nhưng lại không di chuyển.
Chung Thái Lam không hiểu lắm, “Mày thích con bướm kia à? Để tao bắt cho mày nhé.” Vừa nói dứt lời, cô rón rén bước đến, nhân lúc con bướm còn đang đậu trên nhụy hoa, cô chụp hai tay lại, bắt lấy nó, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Hoàng Nữu, xòe tay ra như dâng vật quý rồi nói: “Nhìn này.”
Sự chú ý của Hoàng Nữu chuyển sang tay cô, nó nghiêng đầu ngửi.
Chung Thái Lam mở tay ra, con bướm vẫn không nhúc nhích, Hoàng Nữu chạy đến ngửi, đột nhiên con bướm vỗ cánh bay xung quanh Hoàng Nữu, nó nâng chân trước lên như định đạp con bướm.
Tất nhiên là con bướm sẽ không để Hoàng Nữu đạp trúng mình, nó nhẹ nhàng bay lên, Hoàng Nữu lập tức đuổi theo, một chó một bướm cứ thế nô đùa với nhau.
Chu Mạnh Ngôn thở dài, rõ ràng lần trước chỉ mất một lát anh đã có thể quay về rồi, nhưng bây giờ đã là một ngày trời mà anh vẫn tồn tại ở trạng thái này.
Rốt cuộc phải làm thế nào để trở về đây?
“Chung Thái Lam.” Anh gọi tên cô.
“Gì cơ?” Chung Thái Lam còn tưởng có người gọi mình về nhà, nhưng nhìn trái nhìn phải vẫn chẳng có ai cả, cô hơi giật mình, sởn hết cả da gà, “Hoàng Nữu, Hoàng Nữu, lại đây nào.”
Hoàng Nữu ngơ ngác bước đến cạnh cô.
“Vừa nãy có người gọi mình sao?” Cũng không biết là có phải vì trên núi quá mát mẻ không mà bỗng nhiên Chung Thái Lam cảm thấy rùng hết cả mình, “Đừng nói là có gì đó ở đây nhé?”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Dù là nơi nào thì cũng tồn tại mấy chuyện về ma quỷ, chẳng hạn như nếu có người nào đó gọi tên thì nhất định không được đáp lại, nếu không thì sẽ bị bắt đi làm thế thân.
Nhưng anh không phải là ma.
“Chung Thái Lam, cô có thể nghe được lời tôi nói à?” Anh bước đến bên cô, “Tôi không phải ma, tôi là Chu Mạnh Ngôn.”
Nhưng có vẻ Chung Thái Lam không nghe được những lời này, cô chỉ nhìn xung quanh, sau đó gọi Hoàng Nữu, “Chúng ta về thôi, đừng đi xa quá.”
Chu Mạnh Ngôn rất muốn giữ chặt cô, nhưng nghĩ lại, nếu bị một người mình không thấy được giữ chặt, có lẽ cô sẽ càng hoảng sợ hơn, anh đổi ý, quyết định để đến lúc tối, khi nào cô ở một mình trong phòng thì anh sẽ thử.
Đến khi Chung Thái Lam và Hoàng Nữu quay lại nhà bà ngoại, chỉ thấy có không ít hàng xóm đang xúm lại xem một chiếc xe sang trọng đang đỗ trước cửa nhà, cô vào nhà, tò mò nhìn quanh một vòng, chỉ nghe thấy tiếng bà ngoại Giang đang nói, “Bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa? Vẫn chưa à? Bà có đứa cháu gái cũng tầm tuổi cháu đấy, nó mới tốt nghiệp cấp ba không bao lâu, hai đứa có thể thử làm quen nhau….”
Chung Thái Lam: “…” WTF! Chạy thôi!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bác hàng xóm mới quen đã vội bắt lấy tay cô rồi kéo đến bên cạnh bà ngoại Giang, cười tủm tỉm: “Đến đây nào, làm quen với nhau đi, đây là em trai của ông chủ Nhiếp nhà máy dược Lân Long.”
Chung Thái Lam lên tiếng: “… Xin chào?”
Người bị bà ngoại Giang kéo lại là một người đàn ông trẻ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhìn có vẻ rất nho nhã, tuấn tú lịch sự, anh ta khách sáo đáp lại: “Xin chào, tôi là Nhiếp Chi Văn, hôm nay tôi đến đây để thay mặt anh trai chúc thọ cụ Giang, anh ấy có việc nên không tới được.”
“Ây dà, anh em cháu khách sáo thật đấy.” Cô bảy, dì tám cực kì nhiệt tình, không những bưng trà rót nước mà còn lần lượt đưa hạt dưa và bánh ngọt, “Nếu không có công ty Lân Long của nhà cháu thì dân làng chúng tôi nào được như bây giờ.”
Chung Thái Lam nghe chẳng hiểu gì nhưng cô tuyệt đối không nhìn nhầm vẻ mặt kích động muốn làm mai của những người lớn trong nhà, cô vội vàng lấy cớ, “Ấy, Tiểu Hàm đâu rồi nhỉ, để cháu đi tìm em ấy.”
Nói xong, cô không đợi ai lên tiếng đáp lại đã lập tức bỏ trốn mất dạng.
Nhưng Chung Thái Lam chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị Giang Tĩnh bắt được, “Con bé này, sao lớn đến vậy rồi mà vẫn không chịu hiểu chuyện thế?”
“Mẹ ơi, anh chàng Nhiếp Chi Văn kia là ai vậy ạ?” Chung Thái Lam cảm thấy mẹ mình nhiệt tình hơn hẳn so với ngày thường, chắc chắn đối phương là một anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có rồi.
Quả nhiên, Giang Tĩnh lập tức phổ cập khoa học cho con gái. Đầu tiên là nói về nhà máy dược Lân Long, nhà của bà ngoại Giang ở thôn Giang Gia vốn nằm tại chân núi, mặc dù không ai biết ngọn núi này tên là gì, nhưng bốn phía xung quanh đây chỗ nào cũng là núi, ngày xưa trên đó còn mọc rất nhiều nấm tùng nhung, vì thế mọi người đặt tên huyện là Tùng Dung, nhưng về sau mọi người đều muốn trở nên giàu có, cứ thế hái nấm bừa bãi nên dần dần không còn nấm nữa.
Đến khoảng bảy, tám năm trước, nhà máy dược Lân Long cho người đến đây khảo sát, cảm thấy khí hậu nơi này thích hợp để trồng dược liệu nên họ đã mở nhà máy ở đây, tổng giám đốc nhà máy là anh trai của Nhiếp Chi Văn, tên là Nhiếp Chi Hành. Nhà máy dược này không những giải quyết vấn đề thất nghiệp của thôn mà còn khuyến khích người dân trồng nấm linh chi để làm thuốc Đông y, sau đó còn thống nhất mua lại nấm từ người dân, coi như giúp tất cả mọi người trong thôn cùng làm giàu.
Hơn nữa Nhiếp Chi Hành rất biết cách ứng xử với mọi người, trong thôn có chuyện vui buồn gì, anh ta cũng đều có lòng gửi bao lì xì nên danh tiếng trong thôn cực kỳ tốt.
Có điều Nhiếp Chi Hành gần bốn mươi tuổi rồi, đã kết hôn sinh con, nhưng anh ta có một cậu em trai mới du học tiến sĩ ở Mỹ về, quan trọng hơn là vẫn còn độc thân, sau vài lần đến thôn, anh ta đã nhanh chóng trở thành kim cương vương lão ngũ (2) nổi tiếng.
(2) Kim cương vương lão ngũ: Cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Có thể gả được vào nhà họ Nhiếp thì sẽ không phải lo chuyện nửa đời sau nữa rồi!
Nghe xong, Chung Thái Lam khó hiểu: “Mẹ à, mẹ cũng tham gia vào mấy chuyện này làm gì?” Tài sản của chú Quách kiểu gì chẳng trên dưới nghìn vạn, mẹ cô bị làm sao thế?
“Mẹ muốn tốt cho con đấy.” Giang Tĩnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Tướng mạo người ta không tệ, trong nhà lại có của ăn của để, mà còn mới đi du học tiến sĩ ở Mỹ về, con còn không hài lòng điều gì hả?”
Chồng bà cũng có chút tài sản, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến đứa con gái lớn chứ? Cùng lắm thì bà cũng chỉ có thể lén đưa cho cô ít tiền mà thôi, con gái nhà họ Quách là Quách Tiểu Hàm chứ không phải Chung Thái Lam. Nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, tất nhiên bà cũng muốn con gái lớn có một cuộc sống hạnh phúc, điều kiện của Nhiếp Chi Văn vừa khéo lại cực kì hoàn hảo, phải nhanh chóng tận dụng thời cơ mới được.
Chung Thái Lam thở dài: “Mẹ ơi mẹ đừng nghĩ viển vông nữa, điều kiện người ta tốt như vậy, sao có thể thích con được ạ?”
“Chưa chắc đâu, bây giờ hai đứa cứ tâm sự đi đã, biết đâu lại có thể phát triển được.” Giang Tĩnh phản đối, “Con gái mẹ cũng chẳng kém ai cả.”
Chung Thái Lam từ chối: “… Bây giờ con không muốn bàn luận về chuyện này chút nào.” Không đợi Giang Tĩnh đáp lại, cô kiên quyết nói, “Mẹ đừng xen vào chuyện này nữa.”
“Mẹ là mẹ của con!” Giang Tĩnh cáu lên, “Mẹ không có tư cách quản lý con chắc?”
Chung Thái Lam không biết cãi lại thế nào, đây là truyền thống từ ngàn đời nay rồi, bậc cha mẹ sinh thành đương nhiên có quyền nhúng tay vào mọi chuyện liên quan đến con gái mình, Chung Thái Lam cũng tự biết mình không cãi lại nổi, vì vậy trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách, cô giả vờ không nghe thấy gì, nhanh chóng chạy lên tầng.
Nhưng cô vẫn quá ngây thơ, chuyện mà người lớn đã cảm thấy là “muốn tốt cho con” thì sao họ có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?
Danh sách chương