Cao Ngân Nguyệt được phát hiện ở Tây Giang lúc hơn mười giờ tối ngày mùng 6 tháng 8, hai người cãi nhau vào buổi chiều ngày mùng 4, sau đó Cao Ngân Nguyệt vẫn ở lì trong căn hộ cao cấp của mình để chuẩn bị thử vai cho bộ phim mới.
Bất kể là khoảng thời gian xuất hiện bản ghi âm kia hay thời điểm tử vong thì cũng đều xảy ra sau khi hai người cãi nhau.
Chu Mạnh Ngôn thầm phân tích mọi chuyện như thế nhưng những lời anh nói với Ngô Phàm lại khác hẳn: “Còn một khả năng nữa, bản ghi âm này do anh làm giả.”
Ngô Phàm khịt mũi khó chịu, dù không nói gì nhưng thái độ coi thường rất rõ ràng.
Chu Mạnh Ngôn lại nói tiếp: “Khoảng thời gian tôi và Cao Ngân Nguyệt cãi nhau, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, anh có thời gian để gây án, cũng có cả động cơ, chính là muốn mà không được, ai biết anh có thể làm chuyện gì chứ? Tính cách của Cao Ngân Nguyệt vẫn luôn mạnh mẽ, rất có khả năng cô ấy sẽ cá chết lưới rách với anh.”
“Anh nói luyên thuyên gì đấy!?” Ngô Phàm nổi giận, gân xanh trên huyệt thái dương gồ lên.
Chu Mạnh Ngôn tỉnh táo nhìn anh ta: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Anh có khả năng làm giả bản ghi âm, không khó để lấy ra một đoạn giống thế này trong những bản ghi âm trước kia, thậm chí anh còn biết rõ khoảng thời gian tôi và Ngân Nguyệt cãi nhau, tại sao tôi không thể nghi ngờ anh chứ? Anh có chứng cứ gì để chứng minh mình không phải là hung thủ không?”
Lời Chu Mạnh Ngôn nói không hề có lý chút nào, chỉ có chứng cứ chứng minh có tội chứ không có chứng cứ chứng minh vô tội, nhưng cái anh muốn chính là Ngô Phàm hết đường chối cãi, nếu không thì làm sao có thể ép anh ta nói ra sự thật được?
“Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng thấy hung thủ là anh.” Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng nói, “Anh có dám phủ nhận mình không có suy nghĩ khác với Ngân Nguyệt không?”
Ngô Phàm tức đến nổ phổi, “Đúng, tôi với cô ấy… Nhưng không phải tôi, sao tôi có thể làm tổn thương cô ấy được chứ?”
“Nhưng không phải tôi, ngoài anh ra thì là ai được chứ?” Chu Mạnh Ngôn kéo cà vạt của Ngô Phàm lên và rút mạnh một cái, cổ họng bị siết chặt lại, mặt anh ta lập tức đỏ bừng.
Chu Mạnh Ngôn khống chế lực ở tay mình và kề sát tai anh ta, gằn từng câu từng chữ: “Tôi không thể để Ngân Nguyệt chết không nhắm mắt đươc, tôi muốn báo thù cho cô ấy, dù sao thì bây giờ tôi cũng là tội phạm bị truy nã rồi, gánh trên lưng một mạng người nữa cũng không sao, ít nhất… tôi cũng có mặt mũi đi gặp cô ấy.”
Dứt lời, anh dần siết chặt lại, Ngô Phàm bị siết đến mức không thở nổi, khuôn mặt anh ta chuyển sang màu gan heo, “Không, không phải tôi…”
“Không phải anh thì là ai?” Chu Mạnh Ngôn thả lỏng tay ra một chút, gặng hỏi.
Bây giờ Ngô Phàm không còn tâm trạng nào để chỉ trích Chu Mạnh Ngôn là hung thủ giết người nữa, anh ta nhanh chóng giải thích: “Không phải tôi! Thật sự không phải là tôi, lúc Ngân Nguyệt chết, tôi đang ở bên ngoài.”

Chu Mạnh Ngôn không để cho anh ta có thời gian kịp phản ứng đã hỏi: “Từ lúc nào đến lúc nào? Có ai có thể làm chứng cho anh không?”
“Cảnh sát nói Ngân Nguyệt đã tử vong vào lúc tám hoặc chín giờ tối ngày mùng 6 nhưng hôm đó tôi uống rượu với người ta đến mười một giờ đêm! Những người trong bữa tiệc đó đều có thể làm chứng cho tôi!” Ngô Phàm thở hổn hển, “Thật sự không phải tôi!”
Tám, chín giờ tối ngày mùng 6? Chu Mạnh Ngôn lặng lẽ ghi nhớ mốc thời gian, trên mặt anh hiện vẻ do dự: “Thật sự không phải anh à?”
“Không phải tôi!” Ngô Phàm miệng đắng lưỡi khô, “Hôm đó tôi uống say gần chết, người khác đã đưa tôi về, hôm sau tôi mới biết Ngân Nguyệt xảy ra chuyện.

Đệt! Chẳng lẽ không phải là anh?”
Chu Mạnh Ngôn không trả lời vấn đề của anh ta mà hỏi tiếp: “Chuyện bản ghi âm kia là sao?”
“Tôi phát hiện ra trong túi xách của Ngân Nguyệt.” Ngô Phàm sợ Chu Mạnh Ngôn vò đã mẻ lại sứt (1), sẽ thật sự giết chết mình nên đành phải kìm nén cơn giận, “Có lẽ hung thủ không phát hiện ra thứ kia có thể ghi âm nên mới không động đến.”
(1) Vò đã mẻ lại sứt: Một khi đã có khuyết điểm, sai lầm thì mặc kệ luôn, không sửa lại, còn cố ý phát triển theo hướng tệ hơn.
“Là thứ gì?”
“Son môi.” Ngô Phàm vừa trả lời vừa quan sát nét mặt của Chu Mạnh Ngôn, thầm đoán là anh đến đây không phải để phá hủy chứng cứ nhưng chợt nhớ ra chứng cứ đã ở chỗ cảnh sát, anh ta lập tức thấy bình tĩnh hơn, “Ngân Nguyệt làm người đại diện cho một hãng son tên là “Son Môi Tỏ Tình”, nó có thể ghi âm được, loại của Ngân Nguyệt là hàng đặt làm theo yêu cầu, tôi mới đưa cho cô ấy vào lúc sáu giờ sáng hôm đó.”
Vậy là chuyện này đã trở nên dễ hiểu hơn rồi.
Chu Mạnh Ngôn thả anh ta ra: “Anh không nói dối chứ?”
“Tất nhiên là không!” Ngô Phàm bắt đầu giãy giụa, “Mau thả tôi ra.”
Chu Mạnh Ngôn còn chưa xong việc: “Thỏi son trong túi xách đúng không? Túi xách ở đâu? Trong xe à?”
“Ừ, mấy thứ kia là cảnh sát trực tiếp đưa cho tôi.” Ngô Phàm bất đắc dĩ trả lời.
“Đã tìm được hiện trường án mạng đầu tiên chưa?”
“Sao tôi biết được!?” Ngô Phàm cố kiềm chế cơn giận, “Tôi không phải là cảnh sát, sao biết nhiều thế được, sau khi phát hiện ra bản ghi âm, tôi lập tức đưa nó cho Uông Lệnh Phi, còn những chuyện khác thì tôi không biết gì hết!”
Chu Mạnh Ngôn cũng đoán chỉ có thể hỏi được ngần ấy thôi, anh bước đến lục soát người anh ta, lấy ví tiền và tất cả tiền mặt.

Bây giờ Chu Mạnh Ngôn phải bị dồn vào đường cùng rồi mới đúng, không thể để người khác phát hiện ra đang có người giúp đỡ anh được, làm vậy sẽ khiến Chung Thái Lam gặp phiền phức.
“Anh muốn làm gì?” Ngô Phàm hơi sốt ruột, chỉ sợ anh sẽ thật sự liều mạng giết người diệt khẩu.
Tất nhiên là Chu Mạnh Ngôn không có ý định giết Ngô Phàm mà chỉ nhét chìa khóa vào tay anh ta rồi rời đi.
Ngô Phàm vừa vội vừa tức, vất vả lắm mới có thể dùng chìa khóa cắt đứt sợi dây thừng để báo cảnh sát nhưng Chu Mạnh Ngôn đã sớm biến mất, anh ta nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Uông Lệnh Phi.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng trả lời tự động rằng thuê bao đang không nằm trong vùng phủ sóng, sau khi cúp máy, anh ta lại đi tìm số điện thoại của nữ cảnh sát khác, “Alo, cảnh sát Bạch phải không?”
“Xin chào?” Bạch Đào vừa đắp mặt nạ vừa nhắm mắt nghe điện thoại.
“Tôi là Ngô Phàm, vừa nãy Chu Mạnh Ngôn đã tới đây.”
“Gì cơ?” Bạch Đào ngồi bật dậy, vô cùng kinh ngạc: “Anh ta đến tìm anh à? Anh không sao chứ?”
Ngô Phàm kể lại rõ ràng mọi chuyện vừa phát sinh, còn hỏi thêm: “Cảnh sát Bạch, anh ta thật sự là hung thủ sao?”
“Chúng tôi cho rằng Chu Mạnh Ngôn rất đáng nghi.” Tất nhiên Bạch Đào sẽ không nói bừa, nực cười, trước khi có phán quyết của tòa án thì tất cả đều chỉ là nghi phạm mà thôi, “Anh ta hỏi thăm bằng chứng ngoại phạm của anh à?”
Ngô Phàm dừng một lát mới đáp: “Đúng vậy, cảnh sát Bạch, bản ghi âm kia… không phải là giả chứ?”

Bạch Đào đanh giọng: “Vụ án vẫn còn trong quá trình điều tra, tạm thời chúng tôi không thể tiết lộ thông tin ra ngoài.” Nói xong cô ấy lập tức chuyển chủ đề sang chuyện mình muốn biết, “Chu Mạnh Ngôn chỉ lấy bản ghi âm đi thôi à?”
“Cả tiền nữa, những đồ khác…” Ngô Phàm đi một vòng quanh nhà, “Hình như không mất gì cả.”
Bạch Đào nghĩ ngợi hồi lâu rồi gật đầu: “Cảm ơn anh Ngô, bây giờ anh an toàn rồi chứ? Có cần tôi sang đấy kiểm tra không?”
“Không cần.” Ngô Phàm cũng đã bình tĩnh lại rồi, rõ ràng mục đích chính của Chu Mạnh Ngôn là đến tìm bản ghi âm và hỏi thêm manh mối, tạm thời bây giờ anh ta không gặp vấn đề gì nữa, nhưng điều này không cản trở việc anh ta châm chọc Bạch Đào, “Tuy nhiên, vì cảnh sát mãi không bắt được nghi phạm nên tôi mới phải chịu sự uy hiếp này, cảnh sát Bạch, các cô cần phải cố gắng làm việc hơn nữa mới được.”
Ngoài miệng thì Bạch Đào nói xin lỗi nhưng trong lòng lại đang thầm mắng chửi, nếu vụ án của Cao Ngân Nguyệt mà không được điều tra kĩ càng thì vụ án nào mới được tính là kĩ càng đây? Người nhà họ Cao liên tục gây áp lực, ngày nào cô ấy và Uông Lệnh Phi cũng bị giục ít nhất ba lần, từ cục trưởng đến các cảnh sát bình thường xung quanh, ai cũng như Alexander (2) vậy.
(2) Alexander Đại đế: là Quốc vương thứ 14 của nhà Argead ở Vương quốc Macedonia (336 - 323 TCN), nhưng ít dành thời gian cho việc trị quốc tại quê nhà Macedonia.

Trong suốt Triều đại của mình, ông chủ yếu dành thời gian cho quân sự, các cuộc chinh phạt, và được xem là một trong những vị tướng thành công nhất trong lịch sử, người đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà con người thời đó biết đến trước khi qua đời; và vì thế ông thường được xem là một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.(Nguồn: Wikipedia)
Nhưng vấn đề là mãi đến tận bây giờ vẫn chưa bắt được Chu Mạnh Ngôn, bản thân Bạch Đào cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu Chu Mạnh Ngôn có thật sự là hung thủ của vụ án này không?
Có rất nhiều điểm bất thường ở Chu Mạnh Ngôn, chẳng hạn, lúc bị cảnh sát truy nã thì anh không bỏ trốn ngay lập tức mà ở lại thành phố Hoài, giống như đang tìm cách loại mình ra khỏi diện tình nghi vậy, nhưng nếu như anh thật sự là hung thủ thì sao không nhanh chóng chạy trốn khi có thời gian?
Để lại nhiều manh mối như vậy, chẳng lẽ đang cố ý chơi đùa với cảnh sát? Nhưng nói vậy thì cũng không đúng lắm, mặc dù vài kẻ tội phạm biến thái vẫn hay có sở thích đấu trí với cảnh sát.
Nhưng chuyện này vẫn rất kì lạ.
Bạch Đào nhắm mắt lại, sắp xếp tất cả mọi manh mối trong đầu một lượt, vẫn cảm thấy còn rất nhiều điểm đáng ngờ, Bạch Đào thở dài, cô ấy nhấc miếng mặt nạ lên, lẩm bẩm: “Thôi thì ngày mai đến nhà Chu Mạnh Ngôn khám xét lần nữa rồi tính sau vậy.”
Chu Mạnh Ngôn rời khỏi nhà của Ngô Phàm, đổi vài ba phương tiện công cộng khác nhau rồi mới về đến nhà trọ Về Tổ, vừa vào cửa đã thấy Chung Thái Lam đang nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy có tiếng động cô lại đứng lên, nhìn qua có vẻ rất tỉnh táo: “Có thuận lợi không?”
“Lấy được bản ghi âm rồi.” Vẻ mặt Chu Mạnh Ngôn khá mệt mỏi, “Tôi hơi mệt, để lát nữa hẵng nói.”
“Ngày mai nói cũng được.” Chung Thái Lam chỉ vào quần áo đặt ở góc giường, “Đi tắm rửa đi.”
Chu Mạnh Ngôn cũng không quá khách sáo với cô, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm vòi sen, mặc dù mùa hè được tắm nước lạnh có cảm giác rất sảng khoái, nhưng tắm nước nóng thì cơ bắp vẫn thả lỏng hơn nhiều, anh thoải mái tắm rửa một lượt, cảm giác mệt mỏi đã giảm đi vài phần.
Điều cảm động nhất đó là lúc anh tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm, Chung Thái Lam lại đang nấu đồ ăn đêm, cô dồn cơm rang và ít canh xương của bữa tối vào nồi rồi nấu thành cháo, nhìn có vẻ không được ngon lắm nhưng mùi hương rất thơm.
“Đến đây ăn đi.” Chung Thái Lam vừa múc cháo vừa nói, “Hầy, tội lỗi quá, tôi sẽ ăn ít hơn một chút vậy.”
Chu Mạnh Ngôn lườm cô một cái, không biết là rốt cuộc bát của ai ít hơn, “Muộn như vậy rồi mà còn ăn đêm, không sợ béo à?”
“Sợ chứ.” Chung Thái Lam bưng bát cháo, hơi nóng bốc lên khiến khuôn mặt cô trở nên mơ hồ: “Nhưng sống là phải đối xử tốt với bản thân mình một chút.”
Cô không nói rõ nhưng tất nhiên Chu Mạnh Ngôn vẫn hiểu cô đang nhắc đến ai, “Mẹ cô cũng có quan tâm đến cô mà.”
“Tôi biết chứ, mẹ tôi yêu tôi, quan tâm tôi, chỉ là….

Tôi và Quách Tiểu Hàm không giống nhau.”
Chung Thái Lam chưa bao giờ nói với bạn bè về gia cảnh của bản thân, nhưng Chu Mạnh Ngôn là ngoại lệ, cô rất tự nhiên kể lại những câu chuyện cũ: “Mẹ và bố tôi cưới nhau không phải là vì yêu nhau.

Hồi ấy nhà bà ngoại tôi rất nghèo, cậu muốn lấy vợ nhưng lại không có đủ sính lễ, người ta giới thiệu bố tôi cho mẹ tôi, lúc ấy bố tôi là một trưởng phòng nhỏ ở trong nhà máy, gia cảnh cũng coi như khá giả, mẹ tôi nghĩ rằng nếu kết hôn với bố tôi thì sẽ có cuộc sống ấm no, còn có thể giúp đỡ người nhà nên gật đầu đồng ý.”
Chu Mạnh Ngôn im lặng lắng nghe, không xen vào.
Chung Thái Lam chậm rãi kể, “Nhưng ông trời trêu ngươi, bố tôi lại đổ bệnh, tiền bạc trong nhà từ từ cuốn gói ra đi hết, mẹ tôi phải đến nhà máy làm việc thay bố nhưng nhà máy làm ăn càng ngày càng kém.


Trong mấy năm đó, cuộc sống của mẹ tôi thật sự rất khó khăn.”
Đối với Giang Tĩnh mà nói, cuộc hôn nhân trước không đem đến cho bà quá nhiều hạnh phúc, chồng mất sớm, con gái còn nhỏ, bà phải làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm để kiếm tiền nuôi con gái, cuộc sống cực kỳ khó khăn, nếu nói đó là kí ức kinh hoàng của bà thì cũng không ngoa.
Nhưng Quách Tiểu Hàm lại khác, đối với Giang Tĩnh thì cô bé chính là kết tinh hạnh phúc của bà, là khởi đầu của một cuộc sống mới, là đại diện cho những gì tốt đẹp nhất nên tất nhiên Giang Tĩnh sẽ yêu cô bé hơn.
Chung Thái Lam lẩm bẩm: “Tôi có thể hiểu mẹ mình, nhưng mà… Tôi vẫn không thể không để ý được.”
Khi lớn lên, cô đã hiểu vì sao Giang Tĩnh tái hôn, cũng không hề thù hận gì Quách Tiểu Hàm, nhưng lý trí là một việc, còn tình cảm là một chuyện khác.
Mỗi khi về nhà, thấy Giang Tĩnh và Quách Mậu Nguyên đang thoải mái tươi cười vây quanh Quách Tiểu Hàm bi bô tập nói, cô lại ý thức được vô cùng rõ ràng rằng mình là người ngoài trong gia đình hạnh phúc này, dù muốn hận nhưng cô lại không hận nổi.
Quách Mậu Nguyên đối xử với đứa con riêng như cô thật sự rất tốt, thấy người ta đến trung tâm luyện thi, ông ta cũng mời gia sư về dạy cô, trước khi thi cấp ba, thành tích thi thử của cô không tốt, ông ta nói rằng ông ta đã chuẩn bị sẵn tiền cho cô rồi, nhất định sẽ cho cô học xong cấp ba, bố dượng mà có thể làm được đến vậy cũng coi như cô tốt số.
Mặc dù Giang Tĩnh thiên vị con gái út nhưng từ nhỏ đến lớn bà cũng hết lòng nuôi nấng cô, chẳng lẽ chỉ vì bà thiên vị con gái út nên bà là một người mẹ tồi ư? Quách Tiểu Hàm thì càng vô tội hơn.
“Làm người không sợ khổ, chỉ sợ bị so sánh.” Chung Thái Lam khuấy cháo, “Chắc là do tôi đố kị với Tiểu Hàm.”
Hai chị em cùng mẹ khác cha, Quách Tiểu Hàm lại hạnh phúc hơn cô rất nhiều nhưng cô có thể làm gì được chứ, đây là số phận rồi.
Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ một lát rồi an ủi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, nhìn lên chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình.

Giống như tôi…”
Anh định lấy gia cảnh của mình làm ví dụ, nào ngờ vừa định nói thì chợt nhớ ra, đợi chút, hình như gia cảnh của mình cũng thế… Chung Thái Lam cũng kịp nhận ra, cô vội vàng nói: “Không sao đâu, tôi chỉ tiện mồm nói thôi, ăn cháo đi, ăn xong còn đi ngủ.”
Chu Mạnh Ngôn cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, cúi đầu húp cháo, vừa ăn thử một miếng thì khá ngạc nhiên: “Ơ, cũng ngon phết.” Mặc dù nhìn có vẻ không ổn lắm, nhưng canh khá ngon và cơm nấu thành cháo kiểu này ăn đỉnh hơn anh nghĩ nhiều.
“Quanh năm ở trọ nên ai cũng sẽ học được cách sử dụng linh hoạt mấy thứ đồ điện gia dụng này.” Chung Thái Lam chỉ muốn chuyển chủ đề đi rất xa, không nhắc đến gia cảnh của anh nữa, “Mùa đông bọn tôi ở kí túc xá ăn lẩu cũng dùng cái nồi này, mặc dù hơi chậm một chút nhưng dùng tốt lắm.”
Chu Mạnh Ngôn cũng rất phối hợp: “Dùng nồi này thì nấu được cái gì, mà cô biết nấu cơm à?”
“Hầm là dễ nhất, chỉ cần cho đồ ăn vào nồi thôi là được, còn xào rau thì không được, khó khống chế nhiệt độ lắm mà tôi cũng lười làm việc ấy.” Chung Thái Lam buồn bã nói: “Người cô đơn không có tâm trạng làm mấy chuyện thế đâu."
Chu Mạnh Ngôn không nghe rõ, thuận miệng nói tiếp: “Khi nào chuyện này chấm dứt, tôi sẽ mời cô một bữa.”
“Thật ư? Anh biết nấu cơm à?” Chung Thái Lam tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lần này Chu Mạnh Ngôn hiểu ra, tức giận lườm cô: “Cô khỏi phải giả vờ, tôi nấu được hay không mà cô còn không biết à?”
“Tôi làm thế vì muốn tốt cho anh thôi.” Chung Thái Lam cười híp mắt, “Thời đại này đàn ông không biết nấu cơm thì không kiếm nổi bạn gái đâu.”
Dường như Chu Mạnh Ngôn nghĩ tới điều gì đó nhưng anh không nói ra miệng, chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, có vẻ anh đã nhận ra một chuyện rất quan trọng.
Liệu Chung Thái Lam có cố ý lừa anh chuyện này không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện