Hôm nay, Lam Sơn cho tôi xem thức ăn họ ăn hàng ngày, dù tôi đã chuẩn bị tư tưởng từ trước sẽ không tốt đẹp gì, nhưng khi nhìn thấy đống màu xanh đen đó, tim tôi vẫn không tự chủ được mà đau đớn.
Đây là thức ăn sao? Lam Sơn ăn thứ này như nào? Trời ạ, thứ này thực sự có thể ăn?!
Tôi không dám tin hỏi cậu: “Cả ngày em đều ăn thứ này?”
Dường như cậu cảm nhận được bất mãn trong lời nói của tôi, giải thích: “Mùi vị không tệ như anh nghĩ đâu.”
Tôi căn bản không nghĩ đến mùi vị của nó, thứ đồ chơi này nhìn bề ngoài đã khiến tôi hít thở không thông, tôi quả thực không cách nào tự ngược lại muốn nếm xem nó như nào!
Tôi cam đoan với cậu: “Chờ em trở về, anh sẽ nấu cho em thật nhiều món ngon, đều là món em thích, làm một bàn lớn.”
Dù tôi không đạt tiêu chuẩn đầu bếp Michelin (1), nhưng dù sao cũng hơn nhiều cái đống… không rõ nguồn gốc này ha.
Lam Sơn cười khẽ: “Em đã bắt đầu mong chờ.”
Một lát sau, tôi hỏi cậu: “Bọn em ngủ ở đâu?”
“Ngủ trong lều.”
“Trong lều một mình em sao?”
“Một mình em.”
“Anh muốn video với em.”
Cậu đồng ý.
Vì vậy tôi thấy được hoàn cảnh sống của cậu —— cũng rất tệ!
Nhỏ hẹp, thấp lùn, bên ngoài gió còn rất lớn, giàn khung yếu ớt run lẩy bẩy trong cơn cuồng phong, tôi cũng hoài nghi có phải một giây sau nó sẽ bị thổi bay toàn bộ hay không.
Không biết lần thứ mấy trăm nghi ngờ tôi nghi ngờ trong lòng, mình để cậu ấy đi hoàn thành ước mơ có phải là hành động chính xác hay không, thế này càng giống bắt cậu đi chịu khổ chịu tội, nhìn dáng vẻ ăn không no ngủ không ngon của cậu, tim tôi cũng tan nát.
Cuộc sống mấy tháng của tình nguyện viên, Lam Sơn gầy đi, cũng đen đi, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, càng thêm quyến rũ.
Không biết cậu đọc được gì từ biểu cảm của tôi, khe khẽ thở dài: “Đừng như vậy, em rất ổn.”
Tôi nặn ra một nụ cười cứng nhắc: “Anh làm sao?”
“Anh vừa mang biểu cảm trời sắp sập.”
Tôi sờ mặt mình một cái, hơi lúng túng.
Một khi gặp phải chuyện có liên quan đến cậu, tôi sẽ mất đi trầm tĩnh, trở nên đặc biệt thiếu quyết đoán, lúc bình thường chuyện này gần như không thể nào xảy ra. Tôi biết cậu cũng không cảm thấy khổ cực, cũng không cần tôi giống như bà mẹ già lo cái này sợ cái kia, nhưng tôi không khống chế được, đều giống hết thảy đàn ông không nhìn nổi người yêu chịu khổ chịu mệt.
Tôi lại hỏi chuyện khác, liên quan đến chi tiết nhỏ trong cuộc sống, cậu đều nói rất tốt, cơ mà tôi nghi ngờ đó là vì không muốn tôi thêm lo lắng khổ sở.
Tôi rất nhớ cậu.
№2589☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2014-6-15 22:16:16
Líu lo líu lo, lầu chủ thật nhân thê, tôi cũng muốn ăn ngon ~
№2590☆☆☆ Sasa ☆☆☆ Đăng vào 2014-6-15 22:16:35
Cmn, đầu bếp của đoàn Lam Sơn là người Anh sao? №2591☆☆☆ 8 8 ☆☆☆ Đăng vào 2014-6-15 22:16:57
LS lại hắc hủ nhân dân trong nước!
№2592☆☆☆ Người rất thích ăn ngọt ☆☆☆ Đăng vào 2014-6-15 22:16:59
Đây là thức ăn sao? Lam Sơn ăn thứ này như nào? Trời ạ, thứ này thực sự có thể ăn?!
Tôi không dám tin hỏi cậu: “Cả ngày em đều ăn thứ này?”
Dường như cậu cảm nhận được bất mãn trong lời nói của tôi, giải thích: “Mùi vị không tệ như anh nghĩ đâu.”
Tôi căn bản không nghĩ đến mùi vị của nó, thứ đồ chơi này nhìn bề ngoài đã khiến tôi hít thở không thông, tôi quả thực không cách nào tự ngược lại muốn nếm xem nó như nào!
Tôi cam đoan với cậu: “Chờ em trở về, anh sẽ nấu cho em thật nhiều món ngon, đều là món em thích, làm một bàn lớn.”
Dù tôi không đạt tiêu chuẩn đầu bếp Michelin (1), nhưng dù sao cũng hơn nhiều cái đống… không rõ nguồn gốc này ha.
Lam Sơn cười khẽ: “Em đã bắt đầu mong chờ.”
Một lát sau, tôi hỏi cậu: “Bọn em ngủ ở đâu?”
“Ngủ trong lều.”
“Trong lều một mình em sao?”
“Một mình em.”
“Anh muốn video với em.”
Cậu đồng ý.
Vì vậy tôi thấy được hoàn cảnh sống của cậu —— cũng rất tệ!
Nhỏ hẹp, thấp lùn, bên ngoài gió còn rất lớn, giàn khung yếu ớt run lẩy bẩy trong cơn cuồng phong, tôi cũng hoài nghi có phải một giây sau nó sẽ bị thổi bay toàn bộ hay không.
Không biết lần thứ mấy trăm nghi ngờ tôi nghi ngờ trong lòng, mình để cậu ấy đi hoàn thành ước mơ có phải là hành động chính xác hay không, thế này càng giống bắt cậu đi chịu khổ chịu tội, nhìn dáng vẻ ăn không no ngủ không ngon của cậu, tim tôi cũng tan nát.
Cuộc sống mấy tháng của tình nguyện viên, Lam Sơn gầy đi, cũng đen đi, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, càng thêm quyến rũ.
Không biết cậu đọc được gì từ biểu cảm của tôi, khe khẽ thở dài: “Đừng như vậy, em rất ổn.”
Tôi nặn ra một nụ cười cứng nhắc: “Anh làm sao?”
“Anh vừa mang biểu cảm trời sắp sập.”
Tôi sờ mặt mình một cái, hơi lúng túng.
Một khi gặp phải chuyện có liên quan đến cậu, tôi sẽ mất đi trầm tĩnh, trở nên đặc biệt thiếu quyết đoán, lúc bình thường chuyện này gần như không thể nào xảy ra. Tôi biết cậu cũng không cảm thấy khổ cực, cũng không cần tôi giống như bà mẹ già lo cái này sợ cái kia, nhưng tôi không khống chế được, đều giống hết thảy đàn ông không nhìn nổi người yêu chịu khổ chịu mệt.
Tôi lại hỏi chuyện khác, liên quan đến chi tiết nhỏ trong cuộc sống, cậu đều nói rất tốt, cơ mà tôi nghi ngờ đó là vì không muốn tôi thêm lo lắng khổ sở.
Tôi rất nhớ cậu.
№2589☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2014-6-15 22:16:16
Líu lo líu lo, lầu chủ thật nhân thê, tôi cũng muốn ăn ngon ~
№2590☆☆☆ Sasa ☆☆☆ Đăng vào 2014-6-15 22:16:35
Cmn, đầu bếp của đoàn Lam Sơn là người Anh sao? №2591☆☆☆ 8 8 ☆☆☆ Đăng vào 2014-6-15 22:16:57
LS lại hắc hủ nhân dân trong nước!
№2592☆☆☆ Người rất thích ăn ngọt ☆☆☆ Đăng vào 2014-6-15 22:16:59
Danh sách chương