Edit: Bội Bội

_________________________

Trước những lời nói lúc tức giận kia, Lục Tinh Diên nể tình hôm nay là sinh nhật của cậu ta nên cũng cho qua.

Nhưng mà câu nói cuối cùng này cho dù như thế nào cậu cũng không thể nhịn được.

Trong khoảnh khắc Hứa Thừa Châu ăn gan hùm mật gấu phát tiết xong định đặt điện thoại xuống, thì Lục Tinh Diên gọi giật cậu ta lại, “Chờ một chút, Hứa Thừa Châu mày chờ một chút, phun nước miếng nuốt lưỡi bảy lần rút lại lời nói cuối cùng cho tao, nhanh lên.”

“Tao không làm!”

Hứa Thừa Châu rất có nghĩa khí, nếu mà Lục Tinh Diên đang đứng trước mặt cậu ta, không chừng cậu ta dám phun nước bọt vào mặt Lục Tinh Diên luôn ấy chứ.

Lục Tinh Diên cũng không nhiều lời, hít sâu một hơi, trầm giọng uy hiếp: “Mày có rút lại hay không? Tao đang nói nhẹ nhàng thì bây giờ mày rút lại chuyện gì cũng dễ nói, mắng tao vài câu tao cũng không thèm so đo với mày.”

Hứa Thừa Châu không biết nghĩ đến chuyện gì đó, trầm mặc một lát, hình như đã tỉnh táo hơn không ít, “Làm sao rút lại? Không lẽ nói ‘Tôi, Hứa Thừa Châu, rút lại nguyền rủa về việc Lục Tinh Diên vĩnh viễn không theo đuổi được Thẩm Tinh Nhược’ như thế này à?”

Lục Tinh Diên: “Đúng, chính xác là như vậy.”

Ngu ngốc …!

Cuối cùng Lục Tinh Diên cũng bắt ép Hứa Thừa Châu rút lại lời nói của mình, đồng thời lấy lại được quả cầu thuỷ tinh giống như trong phim Hàn từ tay Hứa Thừa Châu.

- thôi thì đền bù cho Hứa Thừa Châu cái máy chơi game làm quà sinh nhật đi vậy.

Chỉ là lễ Giáng Sinh đã qua rồi, Thẩm Tinh Nhược vẫn trưng ra bộ mặt lạnh tanh, cả mấy ngày cũng không thèm đếm xỉa gì đến cậu, quà được đổi lại rồi nhưng cũng không thấy cô mở ra xem một chút.

Lục Tinh Diên rất buồn bực, tối thứ tư lúc đang ăn cơm, vẫn còn đang suy nghĩ về việc này.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu nhịn không được gõ gõ vào cái chén Triệu Lãng Minh đang đặt bên cạnh, hỏi: “Tao đã giải thích nhiều lần lắm rồi, cũng không phải việc gì ghê gớm, thái độ của cô ấy như thế này là sao chứ?”

Triệu Lãng Minh ngẩng đầu, thuận tay gắp cái đùi gà từ trong chén của cậu, khựng lại rồi giải thích với cậu: “Cái này mày không hiểu được đâu, thái độ của cô ấy như thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ trước đây của mày đấy.”

“Không phải tao đã nói rồi sao, sao mày có thể gói quà của Hứa Thừa Châu và quà của Thẩm Tinh Nhược giống nhau được chứ? Đây không phải là đang nói cho Thẩm Tinh Nhược cô ấy và Hứa Thừa Châu không có gì khác biệt sao?”

“Hôm trước không phải tao đã chỉ mày rồi sao, tặng quà cho con gái nhất định phải là độc nhất vô nhị, mày tặng quà cứ như đi mua ở chợ đầu mối thế này thì ai mà vui cho nổi?”

…? Không phải, hôm trước không phải cậu ta nói nhất định phải quý giá đắt tiền sao?

Lục Tinh Diên tạm thời không rảnh đi so đo mấy chuyện này, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, “Không phải chỉ là giấy gói bên ngoài thôi sao, với lại, đồ vật bên trong cũng không giống nhau mà.”

Phải biết rằng, cậu có thể nghĩ đến việc đi đến tiệm văn phòng phẩm đối diện trường học mua hộp quà đó, thì đã là chuyện khó mà tưởng tượng lắm rồi.

Triệu Lãng Minh ăn một muỗng cơm, quơ quơ cái đùi gà trong tay nói: “Mày không thể nghĩ như vậy được, mày cứ nghĩ … Nghĩ mày đang chơi game đi, đúng vậy, là đang chơi game.”

“Hệ thống thông báo phát hành một loại vũ khí cực kỳ hiếm, xác suất nhận được vô cùng thấp, mày luyện skills vài ngày mới giành được, còn chưa kịp vui vẻ thì lại có tin là cái đó sẽ được phát miễn phí, mày có tức hay không, có muốn đập chết cha thằng hệ thống hay không?”

Tức chứ.

Suy nghĩ.

“…”

Mặc dù loại ví von này có cảm giác không đúng lắm, nhưng mà Lục Tinh Diên vẫn bị thuyết phục.

Sau khi ăn cơm xong, trở về phòng học cho tiết tự học buổi tối, Lục Tinh Diên cố ý mua cho Thẩm Tinh Nhược một ly trà sữa.

Nhưng mà vừa mới bước vào phòng học, từ đằng xa cậu nhìn thấy trong tay Thẩm Tinh Nhược cũng đang cầm một ly, cũng rất biết điều không đưa thêm một ly nữa.

Ngồi trở về chỗ của mình, cậu đặt ly trà sữa lên bàn của Hà Tư Việt.

Hà Tư Việt không khỏi bất ngờ.

Lục Tinh Diên: “Mời cậu đấy.”

Hà Tư Việt: “…”

Lục Tinh Diên xoay xoay cây bút, mặt tỉnh như ruồi nói: “Đúng rồi, hôm nay cậu không bận gì thì giảng giúp tôi đề toán được không, là bài tập Số học mới giao ngày hôm nay.”

Đây là Triệu Lãng Minh nói cho cậu biết.

Đàn ông chân chính, chính là muốn học hỏi từ người khác thì cũng không ngại kẻ dưới bao gồm cả tình địch của mình.

Hà Tư Việt đương nhiên là không kịp phản ứng, chần chờ một lát mới hỏi: “Cậu có chỗ nào không hiểu?”

Thấy Lục Tinh Diên không lên tiếng, cậu ta lẳng lặng hiểu ra đổi câu hỏi khác: “Cậu có chỗ nào hiểu?”

Lục Tinh Diên: “…?”

Cậu cố gắng nhịn, nghĩ đến chưa qua được sông thì không nên phá cầu, lúc này mới cố gắng kiềm chế không cầm cuốn vở bài tập ném thẳng vào mặt Hà Tư Việt.

Tiết tự học buổi tối này, hiếm lắm mới gặp được một bữa Lục Tinh Diên không gây chuyện, yên lặng làm bài, còn làm xong luôn cả bài tập Số học nữa.

Kết thúc tiết tự học buổi tối, bên ngoài trời lại đổ tuyết.

Thẩm Tinh Nhược cùng Thạch Thấm và Nguyễn Văn đi ra ngoài.

Đi đến cửa trường học, ba người không chung đường, vẫy tay chào tạm biệt, lúc này Lục Tinh Diên mới bước lên.

Hai tay cậu đút túi, khuỷu tay hơi cong cong, chọc chọc Thẩm Tinh Nhược, “Này, tớ làm xong bài rồi, bài tập Số học cũng xong rồi, về nhà kiểm tra lại giúp tớ nhé.”

Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu, “Đổi tính rồi à?”

Lục Tinh Diên nhíu mày, nhẹ mỉm cười một tiếng, “Cậu cứ đùa đi, tớ nói nghiêm túc đấy, tớ thay đổi không phải bởi vì con mọt sách như cậu sao, tớ nói cho cậu biết, đợi cậu kiểm tra từ đơn của tớ xong rồi, muốn xử tớ sao thì tuỳ cậu, từ A tới L đã học thuộc hết rồi.”

Nhiệt độ bên ngoài đang xuống thấp, Lục Tinh Diên vô cùng trẻ trâu, thở mạnh làm từng ngụm từng ngụm khói trắng bốc lên.

Bông tuyết nho nhỏ rơi xuống trên tóc mái mềm mại của cậu, cười lên lộ ra nửa hàm răng trắng bóc lại thẳng tắp chỉnh tề …

Lục Tinh Diên đột nhiên khựng lại, “Cậu nhìn tớ làm gì?”

Thẩm Tinh Nhược hoàn hồn, “Bị vẻ đẹp trai của cậu làm cho choáng rồi.”

Lục Tinh Diên, “Này Thẩm Tinh Nhược, là thật hay giả đấy, tớ bây giờ còn không phân biệt được câu nào của cậu là nói thật câu nào là nói dối đấy.”

“Được rồi, cứ coi như tớ đang nghe lời thật lòng đi vậy.”

Nói xong, cậu sửa lại tóc mái của mình.

“…”

“Cậu vừa nói từ A đến L đã học xong rồi? Vậy phiên dịch một câu đi.”

Lục Tinh Diên gật đầu.

“What a foolish guy you are.”

Lục Tinh Diên nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Foolish, là ngu xuẩn. Vậy đó là, cái gì ngu xuẩn gay cậu là.”

Mỗi một chữ được dịch xong, cậu liền phản ứng lại, “Hà, cậu là cái gì bê đê ngu xuẩn?”

“…”

“Cậu thật sự là ngu quá mức.”

…?

Cậu đuổi theo, “Không phải, tớ dịch sai chỗ nào, không phải như vậy chứ sao nữa?”

Thẩm Tinh Nhược dừng lại, lại lặp lại, “Cậu thật sự là ngu quá mức.”

?

Cô gái này bị gì vậy chứ, mới mở miệng ra là mắng người khác.



Tuyết rơi càng lúc càng lớn, cộng thêm lượng tuyết của mấy ngày trước đây đã đóng thành băng, vẫn còn chưa tan hết, đoạn đường đi về phía vịnh Ngân Hà, đều bị bao phủ bằng một lớp tuyết mỏng xốp vừa rơi xuống.

Dấu chân in trên tuyết vô cùng rõ ràng, tiếng động kẽo cà kẽo kẹt.

Đạp tuyết đi về nhà, Thẩm Tinh Nhược ngâm mình trong bồn nước nóng, sau đó mặc một cái áo lông thật dày, đứng ở ban công ngắm tuyết.

Đột nhiên cô nhớ tới chuyện gì đó quay vào trong giá sách lấy ra quả cầu thuỷ tinh mà Lục Tinh Diên đã tặng.

Thật ra thời buổi bây giờ, hình như rất ít người dùng quả cầu thuỷ tinh để làm quà tặng, nghe thì có vẻ cổ hủ quá mức.

Tặng quà cho con gái, son môi mỹ phẩm kem dưỡng da nước hoa đã trở thành những tiêu chuẩn thấp nhất rồi, ngay cả học sinh cấp ba cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng mà Thẩm Tinh Nhược vẫn thích mấy kiểu quà tặng xưa cũ này hơn.

Bật công tắc của quả cầu pha lê, vầng trăng khuyết màu vàng nhạt bên trong toả ra ánh sáng dịu dàng. Vặn dây cót, khúc nhạc dạo của bài hát <<Lâu đài trên mây>> quen thuộc sẽ vang lên.

Cô cầm lấy quả cầu thuỷ tinh lắc lắc trong tay, bông giấy màu trắng chìm ở dưới đáy tung bay lả tả, lập loè rơi xuống, kết hợp với bông tuyết rơi ngoài cửa sổ quả thật là giống nhau như đúc.



Lục Tinh Diên tắm rửa xong, chạy tới gõ cửa phòng của Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược đặt quả cầu thuỷ tinh trở lại giá sách rồi mới mở cửa cho cậu.

Cậu hươ hươ cuốn sách cùng cuốn vở bài tập trong tay, “Cô giáo Thẩm, chào buổi tối.”

Thẩm Tinh Nhược không để ý tới cậu, nhận lấy vở bài tập, vừa xem vừa đi vào.

“Đều là cậu làm, thật không đấy?”

Thẩm Tinh Nhược ngồi xuống trước bàn học mở miệng hỏi.

“Cậu đừng có xem thường người khác như vậy có được hay không?”

Cậu kéo cái ghế dựa ra, thuận thế ngồi xuống.

Thẩm Tinh Nhược lại hỏi cậu lối suy nghĩ để làm bài, cậu đều trả lời trôi chảy, lúc này Thẩm Tinh Nhược mới miễn cưỡng tin cậu.

Học bổ túc đến mười hai giờ khuya, Lục Tinh Diên đưa mắt nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: “Còn hai ngày đi học nữa là được nghỉ Tết Nguyên Đán rồi.”

Thẩm Tinh Nhược nhìn cuốn lịch trên bàn một chút.

Thật đúng là như vậy.

Lúc cô vừa tới Tinh thành, vẫn còn là tháng hai tiết xuân se lạnh.

Mới đó mà đã một năm rồi.

Lục Tinh Diên: “Đúng rồi, năm nay cậu có vể Hối Trạch ăn tết hay không?”

Thẩm Tinh Nhược khựng lại, “Không biết.”

“Nghĩ đông hình như được hơn mười ngày liền, tớ cảm thấy nếu cậu không muốn trở về, thì đừng về nữa, đi tới đi lui cũng mệt mỏi, nhà tớ ăn tết cũng náo nhiệt lắm, tớ có thể dẫn cậu đi bắn pháo hoa.”

Lục Tinh Diên gãi gãi cái cổ, ngữ điệu tuỳ hứng.

Thẩm Tinh Nhược đặt quyển lịch xuống, “Nói sau đi.”

Cũng vậy, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi.

Lục Tinh Diên không nói thêm gì nữa.



Tết Nguyên Đán năm nay rơi vào thứ bảy, mọi người không dám mơ tưởng xa vời một kỳ nghỉ trọn vẹn ba ngày, nhưng mà bọn họ nghĩ dù sao ít ra cũng được hai ngày cuối tuần hoàn chỉnh.

Nhưng hiện thực thường lạnh lùng vô tình, trước tết một ngày, trường học thông báo bọn họ được nghỉ thứ bảy, chủ nhật học bù, đồng thời tiết tự học buổi tối thứ sáu vẫn phải đi.

Nghe được thông báo như vậy, đám gà con ban một đồng loạt kêu rên.

Vương Hữu Phúc đứng trên bục giảng, cầm lấy ly giữ ấm, sắc mặt bình tĩnh nhắc lại: “Mấy em đã học lớp mười hai rồi, cái gì mà nghĩ với không nghỉ, đây là chuyện mà các em được quyền lựa chọn sao? Mỗi tuần có được một ngày nghỉ là tốt lắm rồi.”

“Các em nhìn trường Nhất Trung sát vách xem, từ lúc chia ban năm lớp mười một là đã không hề có kỳ nghỉ cuối tuần rồi, lớp mười hai chỉ còn có nửa ngày nghỉ, các em còn kêu ca cái gì nữa?”

“Bây giờ chuyện quan trọng nhất là kỳ thi đại học, thi đại học xong các em còn sợ không được nghỉ hay sao? Lên đại học các em còn sợ không có ngày nghỉ à? Cái thái độ này của các em đến lúc đó mà thi không đậu đại học thì ngày nào nằm ở nhà cũng là ngày nghỉ! Muốn học cũng không được học nữa!”

“Tiết tự học buổi tốt một tiết cũng không được trốn đấy, đừng có nghĩ cái gì mà về nhà chương trình giao thừa gì gì nữa, xem thêm vài đề thi Chính trị còn bổ ích hơn đấy!”

Phía dưới vẫn uể oải như trước, chỉ là không còn ai dám kêu rên, toàn bộ yên lặng như gà hầm bát bảo.



Mấy ngày nay tuyết vẫn không ngừng rơi, tuyết đọng càng lúc càng dày, quét xong một lớp lại rơi thêm một lớp.

Sau khi học xong tiết tự học buổi tối dài lê thê, Lục Tinh Diên cùng Thẩm Tinh Nhược đạp tuyết đi về nhà.

Dì Chu chú trọng dưỡng sinh, đợi hai người bọn họ trở về, múc cho mỗi người một bát canh rong biển nấu sườn, rồi quay về phòng ngủ.

Hai người bọn họ ngồi ở phòng khách sưởi ấm, vừa ăn canh, vừa xem tiết mục cuối năm.

Tiết mục cuối năm tám giờ đã bắt đầu, lúc hai người bọn họ về đến nhà, đã chiếu hơn một nửa rồi. Nhưng mấy đài truyền hình này vẫn luôn tị nạnh lẫn nahu, không lo không có tiếc mục đặc sắc để coi.

Thẩm Tinh Nhược rất thích mấy nghệ sĩ nam, lúc xem được tiết mục của họ không nhịn được khen vài câu.

Lục Tinh Diên không chịu nổi cô khen người khác. Thẩm Tinh Nhược khen, thì cậu liền muốn phổ cập giáo dục ba trăm sáu mươi độ cho cô, cái gì là hát nhép, diễn trò, quá khứ đen tối này nọ, sau đó lại đổi sang kênh khác, xem những tiết mục cuối năm của đài khác.

Nhìn thấy đã 11:30, Lục Tinh Diên đột nhiên đứng dậy từ trên ghế sô pha, vén màn cửa lên, đưa mắt nhìn ra ngoài một chút.

Sau đó cậu quay đầu nói: “Thẩm Tinh Nhược, đi xuống dưới với tớ đi, tớ đưa quà tết cho cậu.”

“Cái gì?”

Thẩm Tinh Nhược không nhúc nhích.

Lục Tinh Diên: “Xuống dưới rồi biết.”

Thẩm Tinh Nhược: “Lạnh lắm, tớ không đi đâu.”

Lục Tinh Diên nghĩ nghĩ, “Cũng được, vậy chút nữa cậu nhớ xem cho kỹ.”

Nói xong, cậu cầm lấy áo khoác, đi ra khỏi cửa.

Nói đến quà tặng cho Lục Tinh Diên, món quà Giáng Sinh hôm trước Thẩm Tinh Nhược chuẩn bị cho cậu, tuy là chưa đưa, nhưng cũng không vứt thùng rác.

Cô đứng dậy, đi về phòng tìm tìm, sau đó tìm được một tấm thiệp, ghi lời chúc.

To: Lục Tinh Diên

Viết xong lời mở đầu, cô lại không biết viết gì nữa.

Ngồi trước bàn sách nghĩ một hồi lâu, điện thoại di động chợt run lên.

“Thẩm Tinh Nhược, nhanh đi ra ban công phòng cậu đi!”

Giọng nói của Lục Tinh Diên ở đầu dây bên kia cứ như tuyết rơi đầu mùa đông, sạch sẽ trong suốt.

Thẩm Tinh Nhược đi ra ngoài ban công, mở cửa sổ ra, đưa mắt nhìn xuống dưới, sau đó cô nhìn thấy Lục Tinh Diên đang đứng trong tuyết vẫy tay với cô.

Bên cạnh hình như còn có một người tuyết nho nhỏ.

Cách hơn ba mươi tầng lầu, Thẩm Tinh Nhược thực sự không nhìn thấy rõ, “Cậu chờ một chút, tớ xuống ngay đây.”

Cô ngắt điện thoại, trở lại trước bàn sách vội vàng viết lời chúc phổ biến – Chúc cậu mọi sự thành công, mỗi ngày đều vui vẻ.

Rồi nhét tấm thiệp vào trong túi quà tặng, ngay cả giày cũng quên thay, nhanh chóng đi xuống lầu.

“Quà tết, thế nào?”

Lục Tinh Diên đứng bên cạnh người tuyết, hất cằm về phía Thẩm Tinh Nhược.

Tay nghề của cậu không tốt, cũng không có đủ dụng cụ, người tuyết nhìn qua cũng có mắt có mũi, nhưng mà không có mũ cũng không có tay.

Thẩm Tinh Nhược nói lời trái lương tâm: “Rất đẹp.”

Lục Tinh Diên thoả mãn.

Thẩm Tinh Nhược: “Quà Giáng Sinh hôm trước mua cho cậu, tặng nè.”

Lục Tinh Diên có cảm giác hơi ngoài ý muốn, “Cậu thật sự là đã chuẩn bị quà cho tớ à, cái gì vậy?”

Cậu bận rộn trong tuyết một hồi lâu, tay đã đông lạnh đến mức đỏ bừng, lúc Thẩm Tinh Nhược đưa túi quà tặng sang, không cẩn thận đụng phải tay cậu, vô thức co rúm lại.

“Cậu đắp người tuyết bằng tay không à? Có phải trí thông minh của cậu có vấn đề hay không vậy, không sợ nứt da à?”

Thấy bàn tay của Lục Tinh Diên hình như không còn cảm giác gì nữa, cầm lấy túi quà thôi mà cũng phải cố gắng, cô giật lại, cầm cái hộp ra.

Khăn quàng cổ ở dưới đáy hộp cô không đụng tới, chỉ xé mở đôi găng tay.

Lục Tinh Diên nhìn thấy bên trong có tấm thiệp, hà hơi ấm lên tay, cầm lấy.

Cậu nhìn thấy lời chúc, đột nhiên cười một tiếng, “Này Thẩm Tinh Nhược, cậu có thật lòng hay không vậy?”

Thẩm Tinh Nhược ngẩng đầu nhìn cậu.

“Mọi sự đều thành công ngày nào cũng vui vẻ là việc không dễ dàng, cậu làm bạn gái của tớ thì cho dù tớ không làm xong chuyện gì thì ngày nào cũng vui vẻ.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

“Cái bao tay này còn không ấm bằng tay cậu, ủ ấm cho tớ chút đi.”

Lục Tinh Diên bị tạnh tới tê rần, đặt tấm thiệp xuống, nắm lấy tay cô.

Kim giây vừa đúng lúc từ số năm mươi chín quay về số không, mười hai giờ đúng, pháo hoa nở rộ khắp bốn phương tám hướng.

Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu một hồi lâu, đột nhiên nói một câu.

Nhưng mà tiếng pháo hoa vang lên đinh tai nhức óc, Lục Tinh Diên đứng đối diện với cô, chỉ thấy môi cô cử động, cũng không nghe được cô đã nói gì.

- Hết Chương 68-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện