Đêm khuya thanh vắng chiếc màn nơi cửa sổ sát đát che lấp cảnh xuân trong phòng.

Bị thu lấy lợi nhuận một lần, trên mặt Thẩm Tinh Nhược đỏ bừng, sợi tóc mai bên trán cũng bị ướt đẫm mồ hôi, vô cùng mệt mỏi, cô từ từ nhắm hai mắt, bộ ngực phập phồng thở dốc.

Lục Tinh Diên yêu chết dáng vẻ này của cô, ngày thường thanh cao lãnh đạm lúc này lại nhiều thêm vài phần quyến rũ, vô cùng động lòng người.

Mà mỗi lần nghĩ tới dáng vẻ này là do anh tạo thành, cảm giác thoả mãn cùng thành công càng không phải là thứ cảm giác sảng khoái bình thường có thể so sánh được.

Anh kéo Thẩm Tinh Nhược vào vòng tay mình, gọi “Bảo bối, bảo bối,” danh xưng tuy có chút buồn nôn, nhưng mà không hề ngán miệng.

Thẩm Tinh Nhược mặc kệ anh, cũng không còn hơi sức mà để ý đến anh.

Thật ra thường ngày Lục Tinh Diên không hề có yêu cầu gì cao sang đối với cô, nguyện ý chiều chuộng nguyện ý làm theo, thậm chí còn tình nguyện để cô giữ lấy cương vị chủ động trong mối quan hệ, nhìn thế nào cũng giống như một người bạn trai nhị thập tứ hiếu thế kỷ hai mươi mốt.

Thế nhưng người bên ngoài không biết, Lục Tinh Diên ở trên giường có một sức mạnh không thể giải thích được, có rất nhiều tật xấu, nói làm là làm, anh còn vô cùng chú trọng giao lưu ngôn ngữ giữa hai bên trong quá trình hành động, ví dụ như là một vài câu hỏi không đứng đắn, đáp đúng cũng không được mà đáp sai càng không xong, thuận theo anh thì anh càng hăng hái, không đáp đúng thì anh sẽ dùng nhiều hơn vài phần lực để chứng mình rằng cô đã sai.

Mưa gió bão bùng qua đi, cô luôn cảm thấy mình chỉ còn cái xác chứ không có sức lực.

Lục Tinh Diên thoả mãn xong, thoáng ngồi dậy một chút, lại để cho Thẩm Tinh Nhược đổi tư thế gối lên chân của anh.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Tinh Nhược còn phải loay hoay theo anh, Lục Tinh Diên vừa nghịch tóc cô vừa nghĩ linh tinh, “Thể lực của em như thế này là không được, không theo kịp tiết tấu của anh, sau này mỗi sáng sớm anh sẽ đi đến dưới lầu ký túc xá của em chờ em cùng nhau chạy bộ.”

“…”

“Anh im đi.”

“Anh chỉ nói thật em còn không thích nghe, anh có làm gì cũng không dám dùng sức, không thôi em lại giống như chiếc xe tải nhỏ chỉ cần đạp ga tăng tốc nhanh một chút là tan thành từng mảnh.”

Thẩm Tinh Nhược đưa tay che mặt của anh.

Lục Tinh Diên cười như không cười, dễ dàng kéo tay cô xuống khoá sau lưng, “Em đã biết rõ địa vị của mình trên giường là chỗ nào, đừng có lộn xộn có được hay không.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

“Quyết định vậy nhé, sau này mỗi sáng sớm anh sẽ đón em đi chạy bộ. Như thế này đi, anh còn tăng thêm độ khó cho chính mình, vậy mới công bằng, mỗi ngày lúc chạy bộ anh sẽ trả bài cho em nghe một đoạn văn ngắn bằng tiếng Anh thì thế nào, coi như là tự động viên mình tiến bộ, anh phải cố gắng hơn để giành được suất học sinh trao đổi không phải sao?”

“Tuỳ anh.”



Trên thực tế, Thẩm Tinh Nhược không mấy quan tâm lời nói của Lục Tinh Diên, trước đây anh vẫn luôn cà lơ phất phơ như vậy, bây giờ thì cứ như t*ng trùng lên não, nói nỗ lực cố gắng gì đó không hề đáng tin chút nào.

Nhưng hôm thứ ba khi cô đang nằm ngủ say trong phòng ký túc xá, thì cô mới biết được lời nói của Lục Tinh Diên là hoàn toàn nghiêm túc.

Buổi sáng sáu giờ rưỡi, điện thoại di động của cô vang lên không ngừng, mém chút nữa đã đánh thức bạn cùng phòng của cô dậy hết.

Cô thay quần áo ngơ ngơ ngác ngác đi xuống lầu. nhìn thấy Lục Tinh Diên mặc một bộ quần áo thể thao màu đen đang đứng dưới lầu ký túc xá đợi cô, nhất định phải lôi kéo cô cùng chạy bộ, còn anh thì vừa chạy bên cạnh vừa trả bài Anh văn cho cô.

Vừa mới bắt đầu Thẩm Tinh Nhược còn vô cùng phiền muộn, không hiểu sao chạy xong ba vòng, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn, cũng không còn cảm giác buồn ngủ nữa, lửa giận cũng nguôi bớt, chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh lạnh cùng đi ăn sáng với Lục Tinh Diên.

Chạy bộ năm ngày liên tục, Thẩm Tinh Nhược rốt cuộc cũng nhận thấy, thái độ của Lục Tinh Diên đối với chuyện rèn luyện tố chất thân thể của cô để năng cao cảm giác thoải mái trong chuyện sinh hoạt tình dục là vô cùng kiên định và nghiêm túc, nếu anh bày ra khí thế không sợ nước sôi lửa bỏng này sớm hơn, lúc trước thi đại học có khi đậu được Bắc Đại cũng không chừng.

Thẩm Tinh Nhược cứ chạy rồi chạy, cũng dần dần quen.

Cũng phải nói, thời gian chung đụng của cô và Lục Tinh Diên ít đến đáng thương, hai người bận rộn việc học, lớp học chung cũng không nhiều. Mỗi ngày sáng sớm cùng chạy bộ cùng ăn sáng, thế mà lại có thêm một chút thời gian gặp mặt cố định.



Thời gian một năm học chung một mái trường của Thẩm Tinh Nhược trôi qua rất phong phú, rất ngọt ngào, cũng rất bình yên, không ai dám đến gây khó dễ với cô, cũng không ai dám đụng chạm đến góc tường nhà cô.

Chuyện này nhờ phúc của Trần Manh Manh và Bạch Lộ mà có được, hai người kia không ai là đèn cạn dầu, náo loạn đến cuối cùng bóc phốt xé nát mặt nhau vô cùng khó coi, trang chủ diễn đàn trường học cũng bị hai người quậy đến long trời lở đất, còn có không ít học sinh sinh viên bên ngoài trường đến hóng dưa.

Lãnh đạo Học viện Văn học sau khi biết chuyện thì tức đến mức mém chút nữa là thăng thiên, cũng không kỷ luật hai người bọn họ ngay lập tức, thế nhưng không lâu sau đó lại tìm một tội danh khác gán lên đầu hai người bọn họ rồi âm thầm xử lý.



Đông qua xuân đến, lại đến giữa hè.

Đầu tháng sáu, danh sách học sinh trao đổi được công bố, tên của Lục Tinh Diên đứng đầu trên danh sách của Học viện Kinh tế và Quản lý, trường đại học đi trao đổi – Bắc Đại.

Chuyện này đã nằm trong dự liệu, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy danh sách, Lục Tinh Diên vẫn không nhịn được cong cong khoé môi. Anh chụp tấm hình gửi cho Thẩm Tinh Nhược, muốn cô đêm nay ngoan ngoản trả lại tiền vốn cho anh.

Thẩm Tinh Nhược một hồi lâu cũng chưa trả lời tin nhắn của anh, cô đang ở tiệm cắt tóc giày vò tóc mình.

Kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học xong Lục Tinh Diên đã đi theo cô uốn tóc một lần, sau đó tóc dài ra, phần uốn xoăn càng ngày càng hư tổn, cô dứt khoát cắt đi, nuôi lại tóc đen dài thẳng như trước kia.

Học kỳ trước cô lại không thích kiểu tóc của mình, không nói không rằng đi cắt mái thưa kiểu Hàn Quốc, còn chưa được hai ngày cô đã cảm thấy tóc mái quá vướng víu, lại bắt đầu nuôi mái dài.

Nuôi rất lâu tóc mái mới dài ra được, cô lại đi cắt tóc ngắn như nữ chính trong phim Hàn. Sau khi cắt tóc ngắn xong về đến nhà, Lục Tinh Diên bị doạ phát khiếp, bạn cùng phòng cũng tưởng là cô bị thất tình, cho nên cô lại bắt đầu nuôi tóc dài.

Hiện giờ tóc cô đã dài ra như trước đây, cô lại muốn uốn xoăn:).

Lục Tinh Diên cũng cạn lời với cô, mỗi lần cô đổi kiểu tóc, anh phải âm thầm cân nhắc xem có phải tâm trạng của Thẩm hoàng hậu không tốt lắm, hay là mình đã làm sai chuyện gì rồi hay không.

Lúc này cũng giống vậy, nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược uốn tóc, anh lại bắt đầu vắt óc moi ruột nhớ lại ba tháng trước mình đã làm gì.

Không nên chứ nhỉ, anh đã thành công giành được suất trao đổi, không có làm sai chuyện gì mà? Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược không nóng cũng không lạnh, anh nghĩ nghĩ, vẫn là tạm thời không nên nhắc đến chuyện hoàn vốn.



Hàng năm vào tháng sáu đều có hai ngày là ngày thi đại học, mà sau khi kỳ thi đại học kết thúc không lâu, thì đến sinh nhật của hai người.

Năm nay Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược tròn hai mươi tuổi, yêu đương xê dịch cũng đã hai năm rồi.

Lúc mười tám tuổi trưởng thành không cảm thấy có gì quá khác biệt, thế nhưng khi bước vào đầu hai, hình như có thứ gì đó càng lúc càng rõ ràng, trở nên thành thục là chuyện bắt buộc phải làm.

Lục Tinh Diên là con trai duy nhất của nhà họ Lục, lúc trước Lục Sơn không dám ôm quá nhiều trông cậy đối với anh, thế nhưng sau khi anh nhập học Tinh Đại, yêu cầu của Lục Sơn đối với anh cũng không còn như trước nữa.

Tốt nghiệp đại học liền bắt đầu ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, du học nghiên cứu sinh về thì vào làm việc ở tập đoàn, từng bước từng bước một từ thấp lên cao, tiếp nhận tập đoàn Kim Thịnh do một tay Lục Sơn sáng lập.

Lục Tinh Diên không có quá nhiều hứng thú hay yêu thích, con đường Lục Sơn quy hoạch anh tình nguyện đi, muốn chuyển giao trách nhiệm cho anh anh cũng nguyện ý gánh vác.

Cái nhà nãy đã cho anh quá nhiều thứ, anh hi vọng sau này có thể che mưa chắn gió cho nhà họ Lục, cũng hi vọng mình có thể cung cấp cho Thẩm Tinh Nhược cả đời không lo không nghĩ muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Thẩm Tinh Nhược là một cô gái rất có tham vọng.

Trước đây Thẩm Tinh Nhược rất ít khi trò chuyện chia sẻ với anh về những dự định tương lai, anh còn tưởng rằng do Thẩm Tinh Nhược cảm thấy anh không đủ tầm để nói chuyện với cô, nhưng một năm nay sớm chiều chung đụng, anh cũng đã ít nhiều hiểu rõ những suy nghĩ của Thẩm Tinh Nhược.

Không phải là cô không muốn chia sẻ, mà là chuyện muốn làm quá nhiều, không muốn làm xong một việc nào đó rồi bản thân bị trói chặt không dứt ra được.

Thẩm Tinh Nhược nói sau này cô muốn tham gia các khoá học ngắn hạn trau dồi những kỹ năng mà cô cảm thấy hứng thú, muốn tổ chức một buổi biểu diễn dương cần, công tác ở cương vị luật sư một khoảng thời gian, đi du lịch vòng quanh thế giới chụp thật nhiều ảnh, thậm chí còn muốn viết kịch bản với tư cách đạo diễn để sản xuất một bộ phim mà cô vẫn luôn ấp ủ.

Thế nhưng trong quá trình cắp sách đến trường mười mấy năm ròng rã, cô giống như bây giờ vẫn luôn xuất hiện trước mắt mọi người dưới hình ảnh một học sinh tài năng xuất sắc.

Cô rất ưu tú, rất xuất chúng, nhưng cũng là bị gò bó theo khuôn phép.

Sẽ không có ai nghi ngờ năng lực của cô có vấn đề, mọi người sẽ cảm thấy, cho dù cô có làm cái gì chỉ cần tập trung vào một chuyện thì có thể làm rất tốt, thế nhưng nhảy tới nhảy lui, không lấy lợi ích cùng thành tựu làm mục đích thì sẽ không có được một tương lai ổn định, một cuộc sống giống như không nên thuộc về Thẩm Tinh Nhược.

Với lại tất cả mọi chuyện cô muốn làm đều cần tiền tài hùng hậu cùng với thực lực để chèo chống, ai kiếm được nhiều tiền mà không muốn đi du lịch vòng quanh thế giới? Gia cảnh tốt cũng chỉ là nhất thời, có người có thể dựa vào gia cảnh vô lo vô nghĩ mà sống một đời hay sao?

Thật ra ngay chính bản thân Thẩm Tinh Nhược cũng có cảm giác ước muốn của mình rất không thực tế, cho nên rất ít khi nói đến những dự định tương lai với người khác.

Nhưng Lục Tinh Diên lại không cảm thấy quá mức lý tưởng hoá, hai người nói đến đề tài này vừa đúng lúc kết thúc Đại hội thể thao, Thẩm Tinh Nhược chạy tiếp sức bị đau chân, anh cõng Thẩm Tinh Nhược vừa đi về phía phòng y tế vừa nói: “Chuyện này không phải là quá đơn giản sao, tốt nghiệp xong đâu đấy em liền gả cho anh, anh nuôi em một đời, em muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó.”

Thẩm Tinh Nhược: “Nói thì dễ, em mà bị anh nuôi trở nên vô dụng, lúc đó anh lại không thích em nữa, muốn đuổi em ra khỏi cửa không phải là rất dễ dàng sao.”

Lục Tinh Diên lớn gan, “Vậy em có thể sinh con cho anh, sinh nhiều thêm vài đứa đi, trong phim truyền hình gọi là mẫu bằng tử quý.”

Thẩm Tinh Nhược nằm trên lưng anh siết chặt cổ anh, mém chút nữa là bóp cổ anh chết ngắc.

Cuối cùng anh đành phải cầu xin tha thứ: “Anh sai rồi anh sai rồi, nhà chúng ta sau này chắc chắn chỉ có tử bằng mẫu quý thôi, em cũng đâu phải không biết, anh không thích nhất là con nít, nếu không phải do em sinh ra anh còn chẳng thèm nhìn nữa là, với lại làm sao anh có thể không thích em nữa chứ, em đừng có chụp mũ bậy bạ cho anh có được không?”

Hôm đó nắng chiều rạng rỡ, hai bóng hình trùng lên nhau chiếu xuống trên đường chạy bị kéo ra rất dài.

Thẩm Tinh Nhược yên tâm dựa trên lưng anh, cũng không biết vì sao, cô đã nghe qua rất nhiều câu chuyện rất nhiều người kể đủ loại tình huống sau khi kết hôn thì sinh ra chán ngán thay lòng đổi dạ nhưng vẫn rất tin tưởng, Lục Tinh Diên nói rằng sẽ luôn thích cô, thì nhất định sẽ luôn yêu thương cô một đời một kiếp.



Sinh nhật ngày hôm đó hai người bận đến vắt giò lên cổ, Bùi Nguyệt nói cái gì mà nhất định phải tổ chức party sinh nhật cho hai người thật rình rang, đền bù hồi sinh nhật năm mười tám tuổi không tổ chức lớn.

Party kết thúc, hai người mệt thở không ra hơi, trở về phòng của mình tắm rửa.

Thẩm Tinh Nhược tìm mua được một bộ áo ngủ màu hồng vừa ngây thơ vừa gợi cảm, đang do dự không biết có nên mặc hay không.

Nói áo ngủ cho dễ nghe, thật ra chỉ là một miếng vải mỏng, có muốn che cũng không che được gì, bởi vì dì cả đến thăm, hai người đã nhiều ngày rồi chẳng làm gì, cô cố ý đi uốn tóc, cũng là vì phối hợp với bộ đồ ngủ này làm quà tặng bất ngời cho Lục Tinh Diên.

Nhưng như thế này có phải là có chút … Thật ra lúc cô uốn tóc về xong cũng đã thử mặc qua một lần, thật sự là có chút hở hang, cũng không biết mặc như vậy Lục Tinh Diên có chế giễu cô hay không.

Đang lúc Thẩm Tinh Nhược đứng trong phòng tắm xoắn xuýt, Lục Tinh Diên đã chạy tới gõ cửa, bảo cô tắm nhanh lên, anh muốn dẫn cô đi ra ngoài một chuyến.



Đêm hè gió thổi khô nóng, Thẩm Tinh Nhược nhìn xem tuyến đường xe đang chạy, vẫn hỏi một câu, “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đến nơi em sẽ biết.”

Lục Tinh Diên tiếp tục lái xe, tản mạn cười.

Lại chạy thêm hai mươi phút nữa, siêu xe lái vào công viên “Lạc vào thế giới cổ tích.”

Đêm đã khuya, bên trong công viên yên tĩnh, đến gần nhìn xem, vẫn là một màu tối đen.

Thế nhưng sau khi hai người đi vào cửa lớn, những ngọn đèn dần dần được thắp sáng, ngay cả lâu đài của Công chúa Rau Diếp cũng đèn đuốc rạng rỡ.

Thẩm Tinh Nhược không ngốc, chỉ hai giây sau liền biết được, đây là Lục Tinh Diên tán tài đồng tử vì sinh nhật của cô.

Kiểu tình huống chỉ có trong phim Hàn như thế này xảy ra trong cuộc sống thực tế, chính mình cũng trở thành nhân vật nữ chính, vậy mà Thẩm Tinh Nhược không hề cảm thấy rập khuôn sáo rỗng, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh.

- hẳn là không có nữ sinh nào có thể không động tâm, khi mà cả một công viên vui chơi giải trí chỉ vì mình mà sáng đèn.

Nhân viên công tác ở đu quay chờ đã lâu, hai người ngồi lên, chậm rãi xoay vòng đến điểm cao nhất, vừa kịp lúc pháo hoa phía sau toà lâu đài nở rộ trên không trung.

Lục Tinh Diên ôm lấy cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ rữc rỡ pháo hoa, đột nhiên nói: “Thẩm Tinh Nhược, anh phải nói thật với em một việc, lần chúng ta đi chơi “Lạc vào thế giới cổ tích” nghỉ hè lớp mười một năm đó, lúc chung ta ngồi trên đu quay này anh đã trộm hôn em.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Em biết, còn không chỉ hôn một lần.

Lục Tinh Diên: “Đương nhiên, bây giờ em có thể hôn lại cho công bằng.”

Thẩm Tinh Nhược: “Em không thèm.”

“…”

Lục Tinh Diên: “Vậy anh thay em hôn lại cho huề nhau.”

Nói xong, anh đè lên người Thẩm Tinh Nhược, cưỡng ép hôn môi với cô.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, sau khi làm theo kế hoạch hôn đến mức Thẩm Tinh Nhược thở không ra hơi, Lục Tinh Diên cứ như làm ảo thuật lấy ra một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn xếp hình trái tim từ một tờ tiền giấy.

Anh không nói lời nào lổng vào tay Thẩm Tinh Nhược, “Đây là tờ năm tệ mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trên tàu cao tốc, anh cho em mượn chai nước, em trả anh một tờ tiền, anh phải xem video học rất lâu mới xếp được đấy, em đeo nhẫn của anh thì phải gả cho anh.”

Thẩm Tinh Nhược giơ tay lên, vừa dò xét chiếc nhẫn vừa nói: “Anh vẫn chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật mà.”

“Vậy cũng không sao, anh có thể đợi, chúng ta có thể đính hôn trước.”

Lục Tinh Diên còn chưa dứt lời, trong đầu đã nảy ra một suy nghĩ, “Em nói xem bây giờ anh đem sổ hộ khẩu đi sửa lại ngày tháng năm sinh thành hai mươi hai thì thế nào, có được hay không?”

Thẩm Tinh Nhược không trả lời anh, chỉ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay mình, khoé môi không nhịn được mà cong lên.

Thời điểm pháo hoa liên tiếp nở rộ bên ngoài cửa sổ, Lục Tinh Diên đưa mắt nhìn đồng hồ, còn ba mươi giây nữa là đến nửa đêm.

Anh ôm lấy Thẩm Tinh Nhược từ phía sau, đặt cằm lên bả vai cô, nghiêng đầu hôn lên vành tai của cô.

“Thẩm Tinh Nhược, sinh nhật vui vẻ.”

“Về sau hàng năm, anh vẫn sẽ là người cuối cùng chúc em sinh nhật vui vẻ, cũng nhất định, sẽ là người cùng em đi đến cuối cùng.”

Thẩm Tinh Nhược khựng lại, chậm rãi quay đầu, chủ động đặt nụ hôn lên môi anh.

“Lục Tinh Diên, sinh nhật vui vẻ, em cũng thế.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện