Đối thủ tiếp theo chẳng bất ngờ chính là Sí Hỏa học viện. Sử Lai Khắc bảy người Đường Tam, Tiểu Vũ, Nana, Áo Tư Ca, Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn đứng trên sàn đấu đối diện Sí Hỏa nhưng Sí Hỏa trực tiếp nhận thua, đây mới là bất ngờ.

Hỏa Vũ bộ dáng hung hăng không đáng ghét hô: "Sử Lai Khắc, ta đây là không muốn nợ ân tình các ngươi."

Sử Lai Khắc trừ Nana vô cùng kinh ngạc, Hỏa Vũ tốt như thế? Hỏa Vô Song tiến đến chỗ mọi người nói nhỏ: "Có đánh bọn ta cũng không phải đối thủ, để các ngươi giữ sức đấu với Vũ Hồn Điện đi."

Sử Lai Khắc mọi người vô cùng cảm động gật đầu, Phong Tiếu Thiên hài lòng nhảy xuống chỗ Hỏa Vũ mỉm cười. Thấy Phong Tiếu Thiên là không nhịn được muốn trêu hắn, Nana ánh mắt long lanh cầm tay Tiểu Vũ nói lớn cho ai đó nghe: "Tiểu Vũ, thừa nhận đi, trong lòng ngươi cũng có ta!"

Giật mình! Là toàn bộ người của hai học viện.

Tiểu Vũ nhanh chóng hiểu ý, vẻ mặt buồn rầu nhưng giọng điệu giận giữ hất tay Nana ra: "Đừng tự mình đa tình, ta nghĩ tới xem ngươi thương tích, thì ra ngươi vẫn khỏe. Cáo từ!"

Sử Lai Khắc cứng đờ như năm bức tượng đá điêu khắc giữa sàn đấu: Nana và Tiểu Vũ? Cho tới khi.

"Sở Phượng Na, thỏ hồng. Đứng lại cho ta a a a..." Phong Tiếu Thiên cùng Hỏa Vũ một đoàn lốc xoáy một đoàn hỏa rượt Nana và Tiểu Vũ chạy bán sống bán chết khắp trường đấu.

Khán giả ngơ ngác nghe trọng tài tuyên bố Sử Lai Khắc thắng cuộc lại xem đến màn mèo đuổi chuột giữa hai đội tuyển không khỏi lắc đầu, giải đấu hồn sư khi nào, lại không có tính cạnh tranh như vậy?

Khách sạn khu nghỉ ngơi học viện Sử Lai Khắc.

Trong phòng họp, Phất Lan Đức đang ngồi nhăn mặt nhìn bên người một tiểu cô nương: "Nana, mấy hôm nay sao ngươi cứ theo đuôi ta vậy hả? Muốn gì, nói!"

Nana chống cằm lắc đầu, Phất Lan Đức đọc báo một chút lại hỏi: "Xin tiền? Xin đấu? Gây họa?"

Nana liên tục lắc đầu, Phất Lan Đức bực mình đập tờ báo xuống bàn: "Vậy muốn gì đây? Tần Minh nó không quản ngươi hả?"

Nana bỏ tay ra thở dài: "Gia gia, gia gia cứ mặc kệ đi, cháu đợi đến chán rồi đây." Cháu có theo gia gia đâu, theo đại sư đấy chứ. Nghĩ xong Nana lại chống cằm thở dài.

Tần Minh biết Nana ở cạnh Phất Lan Đức nên yên tâm chăm chỉ tu luyện, Phất Lan Đức bị Nana ám đến khó chịu: "Đi đi đi, ta nhìn ngươi ngây người đến sinh bệnh. Ngươi muốn gia gia ngươi mau chết sao. Đi mau!"

"Không đi, đánh cũng không đi." Nana cố chấp ôm bàn, cô đang đợi một thần tượng chỉ là đợi đến lâu vẫn chưa thấy xuất hiện.

Phất Lan Đức hết cách liền mặc kệ, một lát sau đó cánh cửa phòng họp mở ra rồi nhanh chóng đóng lại. Đại sư, Nana lập tức đứng phắt dậy dọa Phất Lan Đức giật bắn nhìn theo, hắn lập tức chấn kinh, người vừa đến là.

"Hạo Thiên miện hạ, sao ngài có thể xuất hiện ở Vũ Hồn thành?" Đại sư không thể tin vào mắt mình run giọng nói.

Đến là một người trung niên nam tử dáng người cao lớn, râu tóc không được chải chuốt gọn gàng, áo choàng tả tơi, nhìn đã biết do không có sự chăm sóc của nữ nhân. Có điều, Nana vô cùng hâm mộ người này, cha của Đường Tam, Hạo Thiên Đấu La - Đường Hạo.

Đường Hạo nhìn trong phòng ba người, thấy một tiểu cô nương ánh mắt không sợ sệt mà nhìn mình chằm chằm, hắn nhíu mày nói: "Ngươi là cháu gái Phất Lan Đức đi, không tồi. Mượn danh liệp sát hồn thú đổ cho ta cũng rất tốt."

Nana ngơ ngác xoay xoay lọn tóc: "Là, gia gia nói ha, ha! A, cháu có đồ tặng cho thúc thúc đây!"

Nana lấy ra hai túi lớn dúi vào tay Đường Hạo: "Màu lục là Thiện Linh đan ăn vào sẽ no bụng không cần săn thú, màu lam là Phục Hồi đan có thể giảm đau chữa thương. Thúc thúc cầm lấy sau này sẽ cần dùng."

Nana tặng được đồ cho thần tượng liền vui vẻ, Đường Hạo không hiểu Nana nói sau này là ý gì nhưng hắn cũng không từ chối, cất đồ vào giới tử sau đó hắn lấy ra một tấm da đã cũ đưa cho đại sư.

Đại sư cầm xem ánh mắt kinh hoảng: "Miện hạ, ngài muốn ta dạy bọn trẻ cái này? Đây là chiêu thức liều mạng đấy, dù chiến thắng là chuyện tốt nhưng không cần thiết phải liều mạng."

Phất Lan Đức xem đến run lẩy bẩy: "Thất vị nhất thể dung hợp kĩ!"

"Yên tâm, ta chắc chắn bọn trẻ sẽ làm được. Chiêu thức này không phải để chiến thắng, mà là bùa cứu mạng bọn nhỏ ở phút chót."

"Cứu mạng phút chót? Ngài là nói..."

Đường Hạo chậm rãi đi ra cửa, không quay đầu lại trả lời đại sư: "Trong Vũ Hồn thành không chỉ có Giáo Hoàng là quyền lực, đừng quên còn tồn tại một, Trưởng Lão điện."

Trưởng Lão điện!

Đường Hạo đi rồi hai người vẫn chưa thể hoàn hồn, Nana đập bàn một cái thật mạnh: "Gia gia, đại sư. Không còn thời gian ngây ngốc đâu, Thất Quái đang đợi hai người đấy, phải nhanh chóng tập luyện mới có thể sống và chiến thắng."

Phất Lan Đức hoàn hồn đánh Nana một cái: "Ngươi sớm biết người ấy sẽ tới?"

"Là Lam Mỵ, Lam Mỵ nói nó cảm nhận nguồn sức mạnh cường đại theo dõi chúng ta. Cháu lo cho gia gia nên đi theo, sao gia gia lại đánh cháu chứ?" Nana nói dối không chớp mắt mà phụng phịu.

Phất Lan Đức cảm động cười xoa đầu cô: "Thì ra là thế, gia gia xin lỗi ngươi. Lần sau có chuyện nhất định phải nói ta biết trước, được không?"

Nana ủ rũ ngoan ngoãn gật đầu, ba người tới khu tập luyện gặp Thất Quái bí mật bàn bạc. Vinh Vinh trước giờ không tham gia chiến đấu vì cô ấy được đại sư đưa đi huấn luyện đặc biệt, Thất Bảo Lưu Ly Tháp hệ phụ trợ mạnh nhất không phải chỉ là hữu danh, làm Nana ngạc nhiên lẫn vui mừng, Vinh Vinh mới cấp hồn tông nhưng phụ trợ giờ đây cô ấy phóng ra đã mạnh bằng hồn kĩ phụ trợ của siêu cấp đấu la Nana, sau này sẽ còn lớn hơn. Thất nhân dung hợp kĩ Thất Quái không e ngại nguy hiểm cùng nhau luyện tập, thời gian này, Sử Lai Khắc mọi người chăm chỉ, liều mạng ra sức cố gắng chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng với đội ngũ tinh anh của Vũ Hồn Điện.

Ngày mai chính là ngày quyết đấu, Nana vừa lo vừa háo hức trở về phòng ngủ. Đóng cửa Nana giật bắn mình khi thấy một bóng đen đứng chờ trước ban công.

"Hàn Dạ? Ngươi sao lại ở đây?"

Hàn Dạ cởi xuống áo choàng lộ ra mái tóc bạch kim, đôi mắt tím cùng dung nhan tuyệt mỹ làm Nana thoáng ngẩn ngơ, mỹ nam sau lưng là ánh trăng đó a.

Hàn Dạ không bước vào, dù sao đây cũng là phòng nữ tử, hắn nhỏ giọng nói: "Sau trận chiến ngày mai ta sẽ trở về Tinh La, muốn đến gặp ngươi một chút."

Nana nghe hắn không khỏi tim đập thình thịch: Lời này sao lại giống như... Không phải đâu!

"Nana, ngươi ngủ chưa? Ta mang nước quả đến cho ngươi."

Là Tần Minh! Nana không cần suy nghĩ vụt tới phóng ra vòng phòng hộ che dấu khí tức của Hàn Dạ cũng tránh cho tên này ngu ngốc làm ra hành động.

Nana thầm chửi bậy trong lòng: Cái tình huống cẩu huyết nào thế này? Tần Minh mà biết Hàn Dạ ở trong phòng ta lúc này thì ta và Hàn Dạ chết chắc.

"Nana?" Tần Minh cảm giác chẳng lành định mở cửa bước vào thì.

Rầm! Nana nhanh chóng dùng Linh Lan Hoa vươn tới chặn cửa, nói lớn giận giữ: "Tần Minh, ngươi làm cái gì thế hả? Ta đang... tắm. Ngươi dám tự ý xông vào."

Đang tắm! Tần Minh mặt đỏ tới mang tai, ho mấy cái ấp úng: "Ta, ta xin lỗi, ta không biết, ta nghĩ ngươi gặp chuyện."

Nana thở phào làm Hàn Dạ nhíu mày: Quan hệ hai người này? Hừ!

Nana lấy lại bình tĩnh nói: "Tần Minh, ngươi trở về đi, ngày mai gặp. Nếu còn dám quấy rầy ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa."

"Được, ta biết rồi. Ngươi nhớ nghỉ ngơi sớm." Tần Minh vội vàng bước đi, cũng may Nana không thấy mặt hắn lúc này nếu không hắn sẽ xấu hổ chết mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện