Tiểu Vũ: "Nhưng mà..."

Tiến lên một bước, Đường Tam dùng hai tay nâng mặt Tiểu Vũ lên, "Nha đầu ngốc, không có nhưng nhị gì hết. Ngươi là người thì sao? Là hồn thú thì sao? Ta chỉ biết ngươi là muội muội của ta, cũng là, người ta yêu."

Ôm nàng vào lòng, Đường Tam vừa ôm Tiểu Vũ vừa dùng thanh âm toàn trường có thể nghe được, ngang nhiên nói: "Muốn bắt nàng, vậy trước tiên phải bước qua thi thể của ta."

- -------------------

Tiểu Vũ: "Ngươi là nam nhân đầu tiên chải đầu cho ta, cũng là người duy nhất, vĩnh viễn. Dù tương lai chúng ta như thế nào, trong lòng ta, trừ ngươi ra không có bất kỳ chỗ trống nào khác."

- -------------------

"Tiểu Vũ, hồn cốt kỹ năng phi hành, đi mau ----" giọng nói của Đường Tam đã khàn đặc, giống như là bị xé rách. Hắn đem tất cả sức lực cuối cùng của mình hất nó lên trên.

Nhẹ nhàng ôm lấy Đường Tam, Tiểu Vũ ghé vào tai hắn nỉ non, "Ca, ngươi thật ngốc thật ngốc, chẳng lẽ, ngươi chết rồi ta còn có thể sống một mình sao? Ta không muốn ngươi chết, ta muốn ngươi phải sống. Thật sự rất hy vọng có thể cùng ngươi ở bên nhau, giống như trước kia. Nhưng mà không được. Ta không ở đây, ngươi phải chiếu cố bản thân thật tốt, nếu không ta sẽ rất đau lòng."

Hắn vì nàng có thể trả giá tính mạng của mình, tự sát lấy hồn cốt.

Nàng vì hắn có thể thiêu đốt sinh mạng của mình, hiến tế hồn hoàn.

- -------------------

Đường Tam nhìn Tiểu Vũ ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập nhu tình, "Hôn sự của ta và Tiểu Vũ, ta nghĩ để hai người chứng kiến chúng ta đính hôn trước. Đợi nàng hoàn toàn khôi phục lại, chúng ta sẽ kết hôn. Thỉnh hai người đồng ý." Nói xong, hắn kéo Tiểu Vũ quỳ xuống trước mặt cha mẹ.

Nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt Tiểu Vũ, linh hồn tạm thời trở lại trong cơ thể nàng run rẩy kịch liệt. Nàng nhẹ giọng gọi lên hai tiếng, "Cha, mẹ!"

- -------------------

Tiểu Vũ không chút do dự nói: "Tiền bối, lấy máu của ta cho hắn."

Ba Tái Tây nhìn Tiểu Vũ một cái, ánh mắt hiền hoà sờ sờ đầu nàng, "Ngươi thật là ngốc. Đường Tam có được một hồng nhan tri kỷ như ngươi quả là may mắn lớn nhất trong đời hắn."

Tiểu Vũ lắc đầu, nức nở nói: "Không phải. Có thể gặp được hắn là may mắn lớn nhất trong đời ta mới đúng. Tiền bối, ta phải làm như thế nào?"

- -------------------

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Đường Tam yên lặng nói: "Đại Minh, Nhị Minh, các ngươi biết không, phục sinh Tiểu Vũ là kỳ vọng cuối cùng của các ngươi, nhưng lại là hy vọng duy nhất của ta. Phục sinh Tiểu Vũ giống như sinh mệnh của ta vậy. Ta không cần cam đoan gì với các ngươi, nếu không thể phục sinh Tiểu Vũ, ta không có ý nghĩa để sống tiếp. Không có người nào yêu nàng hơn ta. Bắt đầu từ giây phút nhìn thấy nàng, nàng chính là người yêu trong định mệnh của ta."

"Tiểu Vũ, chúng ta rốt cuộc sẽ ở cùng một chỗ. Ta nhất định sẽ giúp ngươi phục sinh hoàn mỹ. Ta không cho phép ngươi tiếp tục như vậy, ngươi vĩnh viễn phải ở bên cạnh ta, cho tới ngày chúng ta cùng nhau già đi."

Đường Tam không lùi lại, cố chấp mà kiên định nhìn chăm chú vào đôi mắt trên hư ảnh kia, từng chữ rời rạc, âm thanh dường như rống lên: "Phục... sinh... đi..., người... yêu... của... ta ----"

- -------------------

Nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Vũ, Đường Tam nói khẽ: "Tiểu Vũ, nàng nguyện ý gả cho ta không? Ta rốt cuộc đã có tư cách nói với nàng những lời này."

"Ta nguyện ý, ta nguyện ý..." Tiểu Vũ không chút do dự đáp ứng, giọng nói của nàng đã nghẹn ngào, đôi mắt nàng đầy nước mắt, nhưng lần này không phải là thương tâm, mà là hạnh phúc.

Đường Tam ôn nhu nói: "Đợi chúng ta về thành Thiên Đấu, báo cáo lão sư, ta sẽ chính thức cưới nàng làm vợ. Ta nhất định phải tổ chức hôn lễ long trọng nhất, để toàn thiên hạ biết được nàng là thê tử của ta. Nàng vui vẻ là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời ta, ta muốn yêu nàng một đời một kiếp, đời đời kiếp kiếp. Dù là sông cạn đá mòn, thiên hoang địa lão, vĩnh viễn không chia lìa."

Tiểu Vũ chui vào ngực Đường Tam, nói khẽ: "Dù chàng muốn làm gì ta đều đi theo chàng."

- -------------------

Đường Tam áy náy nói: "Đều là ta không tốt, sau khi nàng phục sinh, ta đều không có thời gian bồi nàng. Tiểu Vũ, nàng biết không, ta thật sự rất muốn tổ chức hôn lễ long trọng nhất trên đại lục lấy nàng làm thê tử của ta. Nàng nhớ kỹ, đây là lời hứa của ta với nàng. Không cần chờ lâu, đợi khi chúng ta đánh tan Vũ Hồn Đế Quốc, ta nhất định sẽ để nàng làm thê tử của ta. Về sau, tất cả thời gian của ta đều bồi nàng, được không? Đến lúc đó, nàng sinh cho ta mấy hài tử, nàng thích ở đâu, chúng ta liền ở đó."

Đường Tam kéo hai tay Tiểu Vũ đưa lên miệng mình, "Tiểu Vũ, ta đã cầu hôn nàng, nàng đã đáp ứng ta. Yên tâm, dù có gian khổ hơn nữa, vì để nàng trở thành tân nương của ta, ta nhất định sẽ thành công."

Vành mắt Tiểu Vũ hồng hồng. Nàng mãnh liệt nhào vào lòng Đường Tam, hai tay vuốt v e khuôn mặt Đường Tam, si ngốc nhìn hắn, "Ca, ta yêu chàng. Vì ta, chàng nhất định phải sống. Chàng nhớ kỹ, dù chàng là người, là Thần hay là quỷ, ta vĩnh viễn đều ở bên cạnh chàng."

- -------------------

Nghe được hai chữ kết hôn, khuôn mặt Tiểu Vũ đỏ ửng lên, dựa vào trước ngực Đường Tam, "Ca, lần này ta thật sự cảm giác được ta sắp trở thành thê tử của chàng."

Đường Tam cười ha ha một tiếng, nói: "Đó là tất nhiên. Lần đầu tiên gặp nàng, ta đã xác định nàng là của ta."

Tiểu Vũ bật cười, nói: "Ta lại nhớ lần đầu tiên gặp mặt, người nào đó đã bị ta đánh ngã. Lại nói, ta coi như đã đánh ngã một vị Thần."

"Ách..." Đường Tam gãi gãi đầu, "Lúc đó còn nhỏ, nhu thuật của nàng lại lợi hại như vậy. Ngã thì ngã thôi. Đánh là thân, mắng là yêu. Tiểu Vũ, nàng biết không? Trong đời này, thời gian ta vui sướиɠ nhất là từ năm chúng ta sáu tuổi tới khi tham gia Giải thi đấu học viện hồn sư cao cấp tinh anh toàn đại lục. Bởi vì trong những năm đó, chúng ta luôn ở bên nhau và vô tư sinh hoạt. Mỗi ngày có thể cùng nàng tu luyện, nhìn thấy nụ cười của nàng, chính là chuyện làm ta hạnh phúc."

Tiểu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, "Ta cũng thế."

- -------------------

"Ca, chàng sao có thể, sao có thể bỏ ta lại một mình? Ca, chàng không thể chết, chàng không thể chết được." Tiểu Vũ khóc lớn đến khàn giọng, nhưng Đường Tam bây giờ đã không thể cho nàng bất cứ câu trả lời nào.

"Ca, chàng đã đáp ứng ta, muốn lấy ta làm vợ, chàng còn nói tổ chức cho ta một hôn lễ long trọng nhất. Chàng còn chưa thực hiện lời hứa, sao chàng có thể chết? Van cầu chàng, tỉnh lại được không? Tỉnh lại đi, dù phải trả giá lớn như thế nào, chỉ cần chàng tỉnh lại, ta đều nguyện ý."

- -------------------

Từ đầu đến cuối, Đường Tam không nói bất kỳ lời nào với Tiểu Vũ, hắn chỉ một lần lại một lần chải tóc cho nàng.

Khi hắn rốt cuộc hoàn thành hết thảy, một lần nữa hoà vào thân thể Tiểu Vũ, nhìn đôi mắt đẫm lệ mông lung của nàng, Đường Tam chạm trán mình vào trán Tiểu Vũ, nói khẽ: "Thân ái, ta yêu nàng."

Toàn thân Tiểu Vũ run lên, mãnh liệt ôm lấy eo Đường Tam, dán chặt khuôn mặt mình vào ngực của hắn, "Nếu như chàng thật sự yêu ta, vậy hãy để ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ với chàng. Kết quả sẽ không thay đổi, hãy để ta nhìn thấy chàng."

- -------------------

"Đã làm mẹ rồi mà còn nghịch ngợm như vậy."

"Làm mẹ thì sao? Không thể làm nũng sao? Sau khi chàng trở thành Hải Thần và chấp pháp giả Thần giới, chàng không phải vẫn là Đường Tam sao? Vẫn là Tam ca của ta."

- -------------------

Tiểu Vũ cười hì hì một tiếng, hai tay ôm cổ hắn, nói: "Cũng không tệ lắm. Nhanh nghĩ xem, bảo bối của chúng ta tên là gì. Nữ Thần Sinh Mệnh nói cho ta biết, hài tử thứ hai của chúng ta là con trai đấy."

Hải Thần lúc này đã bình tĩnh lại, nói: "Con gái bảo bối của chúng ta gọi là Đường Vũ Đồng, lấy một chữ trong tên của chúng ta, Đường trong Đường Tam, Vũ trong Tiểu Vũ, và Đồng trong Phượng Tê Ngô Đồng Mộc, có nghĩa là tiểu phượng hoàng của Đường Tam và Đường Tam. Vậy con trai bảo bối của chúng ta cũng gọi theo cách này, ta thấy, gọi là Đường Vũ Lân, thế nào?"

Ánh mắt Tiểu Vũ sáng lên, nói: "Tiểu kỳ lân của Đường Tam và Tiểu Vũ sao? Hay, rất hay. Cứ như vậy đi." Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt nàng khổ sở nói: "Nhưng chữ thật khó viết, sau này chàng phải phụ trách dạy nó đọc sách viết chữ."

Hải Thần Đường Tam mỉm cười nói: "Không thành vấn đề, đều giao cho ta."

- -------------------

"Tam ca, chàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ ở bên chàng, ta nhất định sẽ tốt hơn." Tiểu Vũ nằm trên đùi hắn, cười ngọt ngào nói.

Nàng chính là như vậy, luôn không muốn làm hắn lo lắng.

Đường Tam cưng chiều cúi đầu xuống, hôn lên trán nàng, "Ta nhất định sẽ chữa tốt cho nàng. Tiểu Vũ, nàng đừng vội. Đợi khi Chúng Thần cuộc chiến kết thúc, chúng ta sẽ nắm quyền khống chế rời khỏi lỗ đen. Sau đó chúng ta sẽ trở về tìm con trai. Về sau tất cả đều sẽ tốt hơn. Nàng yên tâm."

Tiểu Vũ gật đầu, "Ừ ừ. Chúng ta nhất định sẽ tìm được con trai, một nhà đoàn viên."

Đường Tam mỉm cười nói: "Tiểu Vũ, nàng biết không? Trên thế giới này có một sức mạnh, cho dù Thần Cách cũng không thể giải thích sự tồn tại của nó. Nó là sức mạnh cường đại nhất trên thế giới này. Loại năng lượng này nhất định có thể chữa khỏi bệnh của nàng."

Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn hắn, "Là gì vậy?"

Đường Tam nói: "Là tình yêu, là sức mạnh của tình yêu. Mặc dù con trai tạm thời không ở bên cạnh chúng ta, nhưng ta đã an bài tốt mọi thứ cho nó ở Đấu La Đại Lục. Mà bên cạnh nàng còn có ta và Vũ Đồng. Chúng ta đều yêu nàng rất nhiều, vì chúng ta, nàng nhất định không thể có việc gì. Nàng cũng biết, nếu nàng rời đi, ta sẽ đi theo nàng. Ta nói được là làm được. Dù nàng ở đâu, ta đều sẽ đi cùng nàng."

- -------------------

"Bọn nhỏ, ta xin lỗi! Ta muốn dành thời gian còn lại cho gia gia của các con. Dù các con đều là hậu đại của ta, nhưng người ta yêu nhất vẫn là hắn." Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt đẹp của Tiểu Vũ hơi đỏ ửng, đúng là có chút thẹn thùng.

"Tiểu Vũ." Đường Tam nhẹ nhàng gọi.

Tiểu Vũ hơi xoay người, để thân thể mình hoàn toàn nằm trong ngực Đường Tam. Hai tay vòng qua cổ hắn, áp má mình vào má của hắn.

Đường Tam theo bản năng ôm chặt lấy nàng, dường như muốn ghi nhớ toàn bộ của nàng.

"Kỳ thật ta biết rõ, cái gì ta cũng biết." Tiểu Vũ khẽ nói, "Chàng cố ý về muộn một chút, phải không?"

Đường Tam không nói gì, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tiểu Vũ nói: "Thực xin lỗi, Tam ca. Thực xin lỗi."

"Không có gì phải xin lỗi, nếu là ta, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy. Tiểu Vũ, ta yêu nàng." Giọng nói của Đường Tam rốt cuộc đã run rẩy, hắn cuối cùng cũng không khắc chế được tâm tình của mình.

Tiểu Vũ mỉm cười nói: "Đừng khóc! Hôm nay là ngày chúng ta đoàn tụ, là đại hỷ. Đừng khóc. Chàng vốn không đẹp mắt bằng ta, khi khóc trông càng xấu. Hì hì."

Đường Tam thở sâu, miễn cưỡng khống chế được tâm tình của mình, "Được, được, ta không khóc, ta không khóc."

Tiểu Vũ nói: "Đúng vậy, hôm nay là một ngày tốt lành, tâm nguyện cuối cùng của ta đã được thực hiện, cháu của ta đã bình an vô sự. Tam ca, đời này ở cùng chàng, trở thành thê tử của chàng, ta thật sự rất hạnh phúc, đặc biệt, đặc biệt hạnh phúc. Ta chưa từng hối hận về lựa chọn của mình. Có lẽ, kiếp trước ta đã cứu cả vũ trụ nên kiếp này mới có thể gặp được chàng."

"Chúng ta ở bên nhau đã rất lâu, rất lâu, nhưng ta vẫn không nỡ bỏ, không nỡ bỏ chàng." Nàng luôn mỉm cười, vào giờ phút này rốt cuộc đã khóc nức nở.

"Ta luôn biết, kỳ thật chúng ta có thể sớm trở về, nhưng chàng lại cố ý không để Thần giới tìm tới nơi này, mỗi ngày đều ở bên cạnh ta chỉ để ta có thể sống thêm vài ngày. Nhưng ta chỉ giả vờ không biết, vì ta cũng muốn như vậy. Ta muốn dành nhiều thời gian hơn cho chàng, ở bên cạnh chàng. Tam ca, ta cũng yêu chàng."

"Nhưng mà ta vẫn phải đi. Sau khi ta đi, ta biết chàng nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng chàng còn nhiều trách nhiệm, phải quản lý Thần giới thật tốt, phải chiếu cố con trai, con gái của chúng ta thật tốt. Hãy là trụ cột của một nhà chúng ta. Nếu nhớ ta, chàng hãy nhìn nó đi."

Vừa nói, Tiểu Vũ kéo bím tóc dài của mình ra trước.

"Tiểu Vũ..." Giọng nói của Đường Tam lập tức nghẹn ngào.

Ngay sau đó, bím tóc trong tay Tiểu Vũ đã đứt tận gốc, một bím tóc thật dài nằm trong tay nàng. Mà khoảnh khắc nàng cắt tóc, sắc mặt nàng đã biến thành màu trắng xám.

Bàn tay nàng run rẩy nhét bím tóc vào tay Đường Tam, ôn nhu nói: "Còn sống mới là dũng cảm nhất, tử vong chỉ là trốn tránh. Chàng phải làm người dũng cảm, còn có rất nhiều chuyện đang chờ chàng. Bảo vệ tốt các con của chúng ta, giúp đỡ Hiên Vũ thành tựu Thần giới. Việc chàng cần làm còn có rất nhiều, rất rất nhiều."

"Tam ca, ta yêu chàng." Tiểu Vũ lại bày tỏ tình yêu của mình với hắn.

"Ta cũng yêu nàng, Tiểu Vũ." Đường Tam cầm bím tóc của Tiểu Vũ, thân thể run rẩy kịch liệt.

"Ta yêu chàng, cũng yêu các con. Ta yêu các ngươi, thật sự rất yêu, rất yêu các ngươi. Ta không nỡ bỏ mọi người, thật sự rất không nỡ bỏ mọi người..." Trong đôi mắt đẹp của Tiểu Vũ, giọt nước mắt lặng yên rơi xuống, nước mắt chảy dài, chảy qua vạt áo của Đường Tam, rơi vào bàn tay hắn.

Đôi mắt của Tiểu Vũ hiện lên vẻ mờ mịt và mông lung, nhìn về phương xa.

"Còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt? Chàng còn nhớ tất cả chúng ta đã từng trải qua? Tam ca, ta nguyện ý vì chàng mà yêu cả thế giới. Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn làm thê tử của chàng..."

Hai mắt khép kín, Tiểu Vũ lặng yên hoá thành các quang điểm trong l*иg ngực Đường Tam, lặng yên tiêu tán giữa không trung.

Trong chớp mắt này, toàn bộ thế giới dường như đông cứng lại, giữa không trung có rất nhiều Thần Vương, nhưng tất cả đều im lặng.

- -------------------

"Tiểu Vũ, nàng đừng đi quá nhanh, chờ ta một chút. Ta sẽ đến tìm nàng. Ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm được nàng."

Quang diễm màu lam dần tắt, một đời Thần Vương, thủ lĩnh Uỷ ban Thần giới, Đường Tam, thân ảnh từ ngưng thực trở nên hư ảo, chỉ có đôi mắt hắn vẫn sáng ngời rực rỡ.

"Tiểu Vũ, có lẽ khi ta đến tìm nàng, nàng đã quên hết mọi thứ, quên đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, quên thân phận hồn sư của chúng ta, quên Học Viện Sử Lai Khắc, quên Đấu La Đại Lục, cũng quên cả ta. Nhưng nó không quan trọng, ta chỉ cầu mong có thể tìm được nàng, chỉ cần tìm được nàng, ta nhất định sẽ dùng tất cả của mình để yêu nàng, để nàng lần nữa trở lại bên cạnh ta, để một nhà chúng ta có thể đoàn tụ. Đừng đi nhanh quá, chờ ta..."

- -------------------

Dù tướng mạo khác với trước kia, dù khí chất thay đổi, nhưng tận sâu trong lạc ấn thần thức của hắn đã khắc sâu hình bóng này.

"Này, cho ngươi!"

"Tiểu, Tiểu Vũ..."

"Ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải Tiểu Vũ, mọi người đều gọi ta là Mỹ công tử."

- -------------------

"Ngươi theo ta tới đây một lát." Tới trước mặt hắn, Mỹ công tử trực tiếp nói với hắn, sau đó đi đến khu rừng nhỏ ở bên cạnh.

"Mỹ tỷ." Đường Tam tủm tỉm kêu lên.

Mỹ công tử quay người về phía hắn, nói: "Ta phải đi rồi."

"Ngươi muốn đi đâu?" Hắn theo bản năng thốt ra, còn suýt nói nửa câu tiếp theo, "Ta đi theo ngươi."

Mỹ công tử lắc đầu, nói: "Ta sẽ không rời khỏi thành Gia Lý, nhưng ta muốn bế quan, theo cha ta bế quan. Không biết sẽ mất bao lâu, nhưng hẳn sẽ không ngắn. Hôm nay tới tạm biệt ngươi."

- -------------------

Tu La trầm mặc, chỉ nhìn nàng.

Nàng thu lại chén trà sữa trong tay, nói: "Ta phải đi rồi."

Đột nhiên, tâm Tu La hơi nhói lên, nói: "Có thể cho ta chén trà sữa vừa rồi không?"

Mỹ công tử sững sờ một lát, nhìn hắn, trong ánh mắt có thêm mấy phần cảnh giác. Sau một hồi im lặng, nàng vẫn lắc đầu, "Thật xin lỗi, cái này không được, ta đã uống rồi."

- -------------------

Mao lão đột nhiên nói: "A, ngươi đợi một lát, có một vật đưa cho ngươi."

"Đồ vật?" Đường Tam sững sờ. Mao lão đi đến bàn bên cạnh, cầm lấy thứ gì đó rồi quay người đi tới chỗ Đường Tam.

Khi Đường Tam nhìn rõ vật trong tay hắn thì ánh mắt không thể rời đi được nữa. Mặc dù đã làm người ba kiếp, trong chớp mắt này, trong mắt hắn đã bị hơi nước làm cho mơ hồ.

"Một tiểu cô nương nhờ ta đưa cho ngươi, cũng là nhân loại chúng ta, lớn lên rất xinh đẹp." Mao lão đưa vật trong tay cho Đường Tam.

Đường Tam nhận lấy nó. Đó là một cái chén, trong chén vẫn còn trà sữa nóng hổi. Hoặc nên nói nó là một chén trà sữa, đến từ trà sữa đi3m Mỹ công tử.

Cái chén ngày hôm qua Tu La không có được, nhưng hôm nay nó đã xuất hiện trước mặt Đường Tam, ở trong tay hắn.

Trong chớp mắt này, sâu trong lòng hắn đã tràn ngập hạnh phúc. Chớp mắt này, tất cả buồn bực quanh quẩn trong lòng đêm qua đều bị cuốn đi.

Đường Tam cười, dù trong tiếng cười đong đầy nước mắt, nhưng trong chớp mắt này, tất cả trước mặt hắn đều tràn ngập ánh mặt trời.

Tiểu Mỹ, Tiểu Vũ, cảm ơn nàng.

- -------------------

"Hôm nay, ta dùng máu của ta thề, cả đời ta, dù thuận lợi hay khó khăn, dù mạnh hay yếu, dù trẻ hay già, dù con đường phía trước như thế nào, ta vĩnh viễn thủ hộ bên cạnh Mỹ công tử, vĩnh viễn không làm bất kỳ chuyện gì chống lại nàng, vĩnh viễn ở bên cạnh nàng và không bao giờ phản bội nàng. Nếu làm trái lời thề, thiên địa không dung, ngũ lôi oanh đỉnh."

- -------------------

Không đợi nàng hỏi, Đường Tam đã tiếp tục nói: "Tập trung tinh thần, dùng tinh thần lực dẫn dắt Thánh diễm đao, sau đó nhỏ một giọt nước mắt lên thân đao."

Khuôn mặt đẹp của Mỹ công tử có chút kỳ quái, "Ta không khóc được thì làm sao bây giờ?"

Đường Tam bất đắc dĩ nói: "Ngươi hãy tưởng tượng chúng ta bị người khác vây công, ta bị trọng thương, sắp chết."

"Đừng nói nhảm." Mỹ công tử lập tức đưa tay che miệng Đường Tam, nhưng sau đó, nàng đỏ mặt thu tay về.

"Ta, ta thực sự không khóc được." Mỹ công tử đau khổ nói.

Đường Tam trầm ngâm một lát, nói: "Ta kể cho ngươi một câu chuyện."

"Chuyện gì?" Mỹ công tử kinh ngạc nhìn hắn.

- -------------------

"Ngươi phải thật tốt." Thanh âm của Đường Tam vang lên bên tai nàng.

Mỹ công tử đột nhiên cảm giác được giọng nói của hắn dường như có chút thay đổi, có chút quen thuộc, lại có chút lạ lẫm.

Quen thuộc là vì nàng dường như đã từng nghe qua, lạ lẫm là vì giọng nói này tựa hồ không thuộc về Tu La.

Đường Tam nhắm hai mắt lại, mỉm cười, thì thào nói: "Kiếm là hy sinh!"

"Không..." Nàng muốn hét lên, nhưng trong không gian truyền tống căn bản không thể phát ra âm thanh.

Hắn thuỷ chung không quay lại nhìn nàng, bởi vì hắn sợ nếu mình nhìn sẽ không nỡ rời xa nàng.

- -------------------

Mỹ công tử hai mắt đẫm lệ đứng trước cửa sổ, thì thào nói: "Ca, ngươi còn chưa tháo mặt nạ xuống cho ta, ngươi sao có thể rời ta mà đi?"

"Tu La chính là Đường Tam, Đường Tam chính là Tu La, ta không chết. Đường Tam cũng chưa bao giờ mất tích, ta luôn ở bên cạnh ngươi."

"Nhưng, nhưng vì sao ngươi lại tốt với ta như vậy? Vì sao luôn không tiếc tất cả đối tốt với ta?" Mỹ công tử hỏi. Nàng rốt cuộc đã lấy lại mạch suy nghĩ, cũng bắt được vấn đề mấu chốt.

Đường Tam im lặng một hồi rồi nói: "Lời ta nói tiếp theo có thể sẽ khó tin, nhưng đây là nguyên nhân duy nhất có thể giải thích các chuyện khó thể tin được xảy ra trên người ta. Tiểu Mỹ, ngươi có tin túc thế nhân duyên không? Hoặc là nói, ngươi có tin chuyển thế trùng sinh không?"

"Cho nên, ngươi, ngươi là trượng phu kiếp trước của ta?" Mỹ công tử thấp giọng nói.

"Ừ." Đường Tam gật đầu.

- -------------------

Mỹ công tử nhẹ nhàng vuốt v e bàn tay khô héo của Đường Tam, trong ánh mắt có chút mơ hồ, "Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi là lúc ngươi đến mua trà sữa. Khi ấy ngươi nhìn ta, sau đó ta thấy ngươi hình như đang khóc. Nếu chúng ta thực sự có túc thế nhân duyên, thời điểm đó ngươi hẳn là đã nhận ra ta. Khi đó ngươi còn rất nhỏ yếu."

"Về sau ta luôn có thể nhìn thấy ngươi, ở trà sữa đi3m, ở học viện, hình bóng của ngươi luôn xuất hiện trước mặt ta. Đối với ngươi, ta luôn có cảm giác thân thiết không thể hiểu được, lòng ta tự nhiên vì vậy mà không đề phòng ngươi. Bây giờ nghĩ lại, nếu túc thế nhân duyên là thật, vậy mọi chuyện có thể giải thích rõ ràng, hoá ra ràng buộc từ kiếp trước đã để ta vẫn luôn thích cùng một người."

"Về sau ngươi đeo mặt nạ, hoá thân thành Tu La. Ngươi nói đúng, nếu lúc đó Đường Tam thể hiện ra năng lực của Tu La, ta nhất định sẽ cho rằng ngươi là quái vật. Vì vậy, ngươi che giấu thân phận. Nhưng có lẽ vì cảm giác kỳ diệu với Đường Tam làm ta luôn có phần ngăn cách với Tu La, tự nhiên không muốn cùng hắn thân cận, mặc dù hắn vẫn luôn giúp ta. Cho đến lần này, ta và Tu La cùng nhau tham gia Tổ đình tinh anh đại tái. Thời gian trôi qua, dần dần ta hiểu hắn hơn, cảm nhận được lòng tốt vô tư của hắn đối với ta, nhưng dù vậy, ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nam nữ, ta chỉ muốn nhận hắn làm ca ca. Có lẽ bởi vì trong lòng ta luôn khắc ghi khuôn mặt của Đường Tam. Ngươi biết không, sau khi bế quan không tìm thấy ngươi, trong lòng ta có bao nhiêu lo lắng?"

"Kỳ thật ngươi nói đúng, nếu ngươi dùng thân phận Đường Tam tới bên cạnh ta chắc chắn sẽ tốt hơn là nói cho biết ngươi chính là Tu La. Dựa vào tình cảm của ta đối với Đường Tam, ta đoán rất nhanh ta sẽ chấp nhận ngươi ở bên cạnh ta. Nhưng ngươi không nỡ làm ta khổ sở nên nói sự thật cho ta biết. Quả thực vào thời điểm đó, lòng ta rất loạn. Ta thường xuyên nghĩ, thật sự có túc thế nhân duyên hay sao? Cho đến khi độ kiếp, khi ngươi lần nữa đứng sau ta, cầm chặt tay của ta, tất cả do dự và bất an trong lòng ta đều biến mất. Dù ngươi là Đường Tam hay Tu La, ngươi đều thủ hộ bên cạnh ta. Ta không biết kiếp trước chúng ta như thế nào, nhưng ngươi có thể từ bỏ thân phận Thần Vương, chuyển thế tới tìm ta, ta có thể hiểu chúng ta đã yêu nhau như thế nào. Ngươi mau khoẻ lại đi, ta sẽ thử ở bên cạnh ngươi, thử kéo dài tình yêu của chúng ta ở kiếp này. Khi ta độ kiếp dường như đã nhìn thấy một ít sự tình kiếp trước. Ta nguyện ý, kiếp này ta cũng nguyện ý ở bên ngươi. Chỉ cần ngươi khoẻ lại. Ngươi đã đáp ứng luôn thủ hộ bên cạnh ta và là của ta. Thần thủ hộ, ngươi nói lời phải giữ lời."

- -------------------

Mỹ công tử cúi đầu, vùi sâu vào l*иg ngực hắn, "Ngươi, ngươi... chỉ cần ngươi sống sót trở về, ta sẽ, sẽ làm bạn gái của ngươi. Chính thức."

"Có thể hôn sao?" Khoé miệng Đường Tam cong lên.

"Phải."

- -------------------

Mỹ công tử nói: "Tương lai chúng ta nhất định sẽ rời vị diện này sao? Trở lại thế giới trước kia?"

Đường Tam nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Hiện giờ nàng có lẽ không nhớ gì, nhưng khi tu vi tăng lên, đặc biệt là khi thành tựu Hoàng Giả, trí nhớ của nàng sẽ dần khôi phục, trùng hợp với trí nhớ kiếp này. Khi đó, nàng nhất định sẽ nhớ nhà của chúng ta, nhớ các con của chúng ta."

Nghe hắn nói tới các con, khuôn mặt Mỹ công tử không khỏi đỏ lên, "Nhưng bây giờ ta không có bộ dạng trước kia, bọn họ sẽ đón nhận ta sao?"

Đường Tam mỉm cười nói: "Nhất định sẽ. Kỳ thật nàng không biết là, nàng bây giờ ngày càng giống kiếp trước rồi. Dù sao, nàng từng được coi là bán Thần Vương. Dù nàng chuyển thế trùng sinh, trên người nàng vẫn có lạc ấn kiếp trước. Theo thực lực ngày càng mạnh, trí nhớ hai đời sẽ dần trùng hợp với nhau."

Mỹ công tử nhẹ nhàng gật đầu, chủ động nắm tay hắn, "Cảm ơn chàng đã tới tìm ta."

Đường Tam nắm chặt tay của nàng, nói: "Chỉ cần nàng không chê kiếp này vẫn là ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ."

"Không chê đâu." Mỹ công tử nhẹ nhàng lắc đầu, "Kiếp này không chê, kiếp sau cũng không chê."

Đường Tam nói: "Ta sẽ cố gắng để không có kiếp sau."

Mỹ công tử sững sờ một lát, "Kiếp sau chàng không muốn ta?"

Đường Tam lắc đầu, nói: "Làm sao có thể. Ta muốn cả đời nắm chặt nàng, đồng thời kiếp này ta cũng muốn chúng ta thật sự bất tử bất diệt, trường tồn cũng vũ trụ."

- -------------------

Mỹ công tử nói khẽ: "Chàng nói chúng ta là túc thế nhân duyên, sau khi ta thành tựu Hoàng Giả có thể khôi phục trí nhớ kiếp trước không?"

Đường Tam nhìn nàng một cái thật sâu, nói: "Còn phải xem nàng muốn khôi phục hay không."

Mỹ công tử gật đầu, "Ta muốn, bởi vì ta muốn biết kiếp trước chúng ta ở bên nhau như thế nào. Nhất định là rất tốt đẹp. Kỳ thật những ngày này ta luôn muốn nói với chàng một câu."

Đường Tam mỉm cười nói: "Là gì vậy?"

Mỹ công tử ngẩng đầu, ánh mắt thâm tình nhìn hắn, "Cảm ơn chàng đã tới tìm ta."

- -------------------

Từng hình ảnh hiện lên rõ ràng, tất cả trí nhớ kiếp trước dần trường hợp với kiếp này.

Khi trước mắt nàng trở lại biển lôi đình màu tím, nàng đã sớm rơi lệ đầy mặt.

"Tam ca!" nàng đột nhiên hét to một tiếng, sau đó nhào vào lòng Đường Tam, gắt gao ôm lấy hắn.

Đúng vậy, nàng đã trở về, Tiểu Vũ đã trở về. Trí nhớ của Tiểu Vũ mà Mỹ công tử đã hoàn toàn giao hoà.

Đã từng hứa hẹn đời đời kiếp kiếp, hắn thật sự đã tìm được kiếp thứ hai của nàng, để bọn họ lần nữa ở bên nhau.

Đường Tam đã tìm được Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng chờ được Đường Tam của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện