Ám Hắc Ma Long Đại Yêu Vương biến sắc, Đại trưởng lão Long tộc không hổ có danh xưng Bán Hoàng. Cùng là cảnh giới Đại Yêu Vương đỉnh phong, nhưng hắn rõ ràng có cảm giác bị chèn .

Ám Ma Đại Yêu Hoàng nói: "Lão Lưu chính là Đại trưởng lão trong tộc, không được vô lễ." Nói xong, hắn bước lên trước một bước, vân văn (hoa văn hình mây) màu tím trên áo khác đen khẽ lóe lên, lập tức, bầu trời trở nên u ám hơn, mơ hồ còn có tiếng sấm vang lên. Sau đó, mưa bụi từ trên trời giáng xuống, mang đến cho thành Thuỷ Tinh vài phần u ám.

Lưu Úy Siêu biến sắc, nói: "Miện hạ có ý gì?"

Ám Ma Đại Yêu Hoàng thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn nhìn thấy An Vũ. Thành Thuỷ Tinh là đệ nhất chủ thành trên đại lục hiện nay, hắn vừa trở thành Thành chủ, bởi vì rồng không thể mất đầu, thành Thuỷ Tinh sao có thể không có Thành chủ? Hắn bị thương, ta nguyện ý giúp hắn chữa trị, để hắn nhanh chóng quay về làm Thành chủ. Nếu hắn chết..."


Lưu Úy Siêu trừng mắt nhìn chăm chú Ám Ma Đại Yêu Hoàng, nói: "Nếu hắn chết, ngươi sẽ làm gì?"

Ám Ma Đại Yêu Hoàng thản nhiên nói: "Vừa rồi ta đã nói, rồng không thể mất đầu. Ta chính là Hoàng Giả Long tộc duy nhất bây giờ. Lúc trước các ngươi nói Long tộc rất nhanh sẽ ra đời Hoàng Giả thứ hai, được, ta đợi, ta cũng công nhận thực lực của Từ An Vũ. Nhưng nếu hắn không ở đây, ta muốn hỏi trưởng lão các ngươi, có ai có thể dẫn đầu Long tộc? Chẳng lẽ để tộc ta sụp đổ hay sao? Thành Thuỷ Tinh là lãnh địa tộc ta không thể bỏ qua, không có Hoàng Giả trấn áp, chẳng lẽ còn giữ được sao?"

Lưu Úy Siêu sắc mặt âm trầm nói: "Điều này không phiền miện hạ nhọc lòng lo lắng. Từ ngày thành Thuỷ Tinh ra đời, nó chưa từng bị hắc ám bao phủ. Ám Hắc Ma Long tộc không có tư cách sinh sống ở chỗ này, càng không cần nói tới chấp chưởng nơi đây, đây là quyết định của Hội đồng trưởng lão. Bất kỳ thuộc tính hắc ám hay Ma khí nào đều không được đi vào thành Thuỷ Tinh, chẳng lẽ ngươi đã quên? Dù ngươi là Hoàng Giả thì sao? Lúc trước, nếu không phải ngươi dùng phương thức âm hiểm hãm hại ta, đến lượt ngươi làm cái chức Hoàng Giả này sao?"


Ám Ma Đại Yêu Hoàng nghe hắn nói vậy lại cười, "Lão Lưu, xem ra ngươi vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó. Vị trí Hoàng Giả là chỗ dành cho người đức hạnh, ngươi tự mình bỏ lỡ cơ hội sao lại trách ta? Tránh ra, để ta đi xem An Vũ."

Nói xong, hắn đưa tay đập về phía Lưu Úy Siêu. Bàn tay hắn nhìn qua rất nhẹ, nhưng khi đánh ra, trong bàn tay dường như lóe lên ánh sáng màu tím giống như con mắt.

Lưu Úy Siêu tức giận hừ một tiếng, một quyền chém ra, lập tức, nắm đấm của hắn đã biến thành màu bạch kim.

Hai người lập tức va chạm. Không có bất kỳ dao động năng lượng nào truyền ra, trong tình huống này năng lượng cực kỳ nội liễm, bọn họ không ai muốn phá huỷ Phủ thành chủ.

"Phốc" một tiếng nhỏ, Ám Ma Đại Yêu Hoàng vẫn bất động, nhưng Lưu Úy Siêu lại biến sắc, liên tiếp lùi ra sau 6 bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.


Ám Ma Đại Yêu Hoàng cảm thán nói: "Không sai, không hổ là Bán Hoàng. Dưới Hoàng Giả, ngươi là người thứ nhất tiếp được công kích của ta." Vừa nói, hắn vừa đi về phía trước, đồng thời đánh ra một chưởng.

Các cường giả Long tộc bảo vệ xung quanh Đại trưởng lão muốn can thiệp, nhưng bị các cường giả Ám Hắc Ma Long tộc đi theo Ám Ma Đại Yêu Hoàng nhanh chóng ngăn lại. Hôm nay Ám Hắc Ma Long tộc khuynh sào xuất động (*), tất nhiên là không thể ra về tay không.

(*) huy động toàn bộ lực lượng tới xâm phạm.

"Phốc ---" Lưu Úy Siêu lần nữa lui về phía sau, lần này lùi lại 8 bước, trên mặt đã đỏ bừng.

"Là ngươi, đúng hay không? Là ngươi phái người tập kích An Vũ." Lưu Úy Siêu nói với vẻ dữ tợn.

Ám Ma Đại Yêu Hoàng nói: "Lão Lưu, ngươi không nên ngậm máu phun người. Ngươi có bằng chứng gì nói là ta phái người. Tránh ra, ngươi không phải là đối thủ của ta, để ta đi xem An Vũ. Nếu hắn bình an vô sự, ta tự nhiên sẽ rời đi. Nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Đại trưởng lão trừng mắt nói.

Ám Ma Đại Yêu Hoàng lạnh nhạt nói: "Nếu không, để thành Thuỷ Tinh đổi tên mới."

"Ngươi dám? Cho dù ngươi là Hoàng Giả, nhưng ngươi không nên quên nơi này mới là căn cứ của Long tộc." Lưu Úy Siêu ánh mắt lạnh như băng nói, đúng lúc này, từng tiếng Long ngâm vang lên, xung quanh quảng trường, từng thân ảnh xuất hiện.

Bọn họ đều có hình người, nhưng toàn thân được bao trùm bởi các lân phiến màu sắc khác nhau. Long tộc, tất cả đều là Long tộc.

Hỏa Long, Thủy Long, Phong Long, Thổ Long, Độc Long, Kim Chúc Long,... Chúng đều là cường giả Long tộc. Riêng cường giả cấp Yêu Vương đã hơn trăm người, Long tộc cấp Đại Yêu Vương có hơn 20 người.

Đúng vậy, đây chính là nội tình Long tộc, cũng là căn nguyên vì sao thành Thuỷ Tinh có can đảm đối kháng với Ám Ma Đại Yêu Hoàng.
Sắc mặt Ám Ma Đại Yêu Hoàng thay đổi, trầm giọng nói: "Lão Lưu, ngươi muốn khơi mào nội chiến trong tộc sao?"

Lưu Úy Siêu nổi giận mắng: "Khơi mào nội chiến trong tộc chính là tiểu nhân hèn hạ ngươi. Năm đó, ngươi âm thầm đánh lén cướp lấy cơ duyên của ta, về sau dùng tư cách của ta mới có thể thành Hoàng. Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chỉ bài danh phía sau trong các Hoàng Giả Thiên Vũ Đế Quốc. Ngươi có xứng đáng với kiêu ngạo của Long tộc không? Nếu năm đó ta thành Hoàng, cùng với Thuỷ Tinh miện hạ, Thiên Vũ Đế Quốc đã sớm là thiên hạ của Long tộc chúng ta. Một tên phế vật như ngươi chiếm một vị trí, ngươi có tài đức gì? Hôm nay, ngươi còn mặt mũi nào mà tới chiếm thành Thuỷ Tinh. Nếu thành Thuỷ Tinh rơi vào tay ngươi thì chính là bi ai của cả Long tộc. Dù phải liều cái mạng già này ta cũng không để ngươi đạt được mục đích."
Ánh mắt Ám Ma Đại Yêu Hoàng dần trở nên lạnh như băng, "Lão Lưu, ngươi vẫn cố chấp như vậy, từ trước đến nay đều như thế. Ngươi cho rằng có nhiều người là có thể chống lại ta sao? Ngươi xem đây là cái gì?"

Vừa nói, tay trái hắn lật ra, trong lòng bàn tay đã có thêm một vật. Khi nó xuất hiện, lập tức không khí trở nên ngưng trọng hơn.

Đó là một hạt châu nhìn không bắt mắt lắm. Nhưng khi Ám Ma Đại Yêu Hoàng lấy nó ra, bề mặt hạt châu phát ra một tầng ánh sáng xám. Lập tức, các cường giả Long tộc ở đây đều có cảm giác bị áp bách cực kỳ khó chịu, như thể có một ngọn núi lớn đè lên trái tim họ.

Lưu Úy Siêu tái mặt, "Ách Vận Châu, ngươi dám ở tổ địa sử dụng Ách Vận Châu, ngươi điên rồi sao?"

Đúng vậy, Ách Vận Châu mà Ám Hắc Ma Long tộc dùng thủ đoạn lấy được vốn không chỉ dùng ở Chiếm Hoàng chi chiến. Ách Vận Châu là Thần Khí của sự diệt vong, rơi vào tay Hoàng Giả am hiểu Ma khí nhất là Ám Ma Đại Yêu Hoàng, có thể nói là hổ mọc thêm cánh. Trừ phi Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng đứng đối diện hắn, nếu không, có rất ít Hoàng Giả có thể chiến thắng hắn.
Trong mắt Ám Ma Đại Yêu Hoàng dần hiện lên vẻ điên cuồng, nhìn Ách Vận Châu trong tay, ánh mắt hắn thậm chí còn có vẻ si mê, "Ta đã chờ Thần Khí rất lâu. Lúc đầu Thiên Hồ không tình nguyện đưa nó cho ta, nhưng hắn vẫn biết rõ, chỉ ở trong tay ta, vận rủi mới có thể giảm đi nhiều hơn. Nếu Long tộc giúp ta, các ngươi sẽ là tộc nhân của ta. Nếu các ngươi chưa bao giờ coi Ám Hắc Ma Long tộc là tộc nhân, vậy vì sao ta phải coi các ngươi là tộc nhân. Hôm nay, các ngươi chỉ có hai lựa chọn, thần phục, hoặc chết!"

Theo lời hắn nói, Ách Vận Châu bỗng bộc phát ra khí tức mãnh liệt, cảm giác áp bách trở nên mạnh hơn, ngay cả Phủ thành chủ cũng bị bịt kín bởi một tầng màu xám.

Long tộc là đệ nhất cường tộc, hiển nhiên số mệnh cực kỳ cường đại. Mà vận rủi của Ách Vận Châu cần được số mệnh cân bằng. Nếu Ám Ma Đại Yêu Hoàng huy động hoàn toàn lực lượng của Ách Vận Châu, toàn bộ số mệnh của Long tộc sẽ bị tước đoạt, Long tộc rất có thể sẽ suy tàn.
Ách Vận Châu trong tay Ám Ma Đại Yêu Hoàng hoàn toàn khác với trong tay Lý Chiêu Bằng lúc trước. Được Hoàng Giả thúc giục, Ách Vận Châu tuyệt đối là Thần Khí cao cấp nhất. Đặc biệt Ám Ma Đại Yêu Hoàng rất giỏi dùng Ma khí, Ách Vận Châu sẽ không dễ dàng phản phệ hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện