Cái tên đầy đầu không đàng hoàng, toàn bộ đều chứa chuyện nam nữ cho nhận như Tào Dật Nhiên, chỉ cần liếc mắt, liền nhìn ra Quan Chi có ý tứ với Bạch Thụ, hơn nữa đã có ý tứ đến trình độ toàn bộ tổ bọn họ đều biết.
Tào Dật Nhiên ở trong lòng giận Bạch Thụ muốn ói máu, trên mặt lại ôn hòa cười hi hi.
Xưa nay Quan Chi theo một đám đại lão gia lăn lộn, tính cách cũng tùy tiện, sảng khoái vô cùng, cô vào phòng bệnh liền thấy Bạch phu nhân ngồi dựa vào đầu giường, đang bởi vì lại một lần khuyên bảo Bạch Thụ thất bại mà giận dỗi y.
Quan Chi cười tiến đến, nói, “Bác gái, nghe nói ngài bị bệnh, bọn con tới thăm ngài.”
Bạch phu nhân thấy cô gái cười đáng yêu như vậy, mặc dù biết không có khả năng trở thành con dâu tương lai nhà mình, nhưng bà vẫn xua đi buồn bực lúc nãy, vui vẻ lên, mặt mang ý cười, ngoắc tay với cô, nói, “Là tiểu Quan tới a? Đến, qua đây ngồi, con đã lâu không qua nhà bác chơi, bác cũng thật lâu thật thấy con.”
Tiểu Quan cười hì hì ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, tùy ý Bạch phu nhân quan sát mình, sau đó cô liền ân cần thăm hỏi thân thể Bạch phu nhân, hỏi là vấn đề gì.
Bạch phu nhân thấy Tào Dật Nhiên theo vào phòng bệnh, đây là con dâu chân chính nhà bà, cho nên cũng bảo hắn ngồi xuống, sau đó mới bắt đầu quở trách Bạch Thụ, nói, “Còn không phải bị A Thụ chọc giận, làm bác tức nha, tâm tình nghẹn muốn chết, thằng nhóc này, từ nhỏ đã không nghe lời bác.”
Tiểu Quan đỉnh đạc nói, “Nga, lại là sếp chọc giận ngài, không sợ, trở về tổ bọn con mỗi người nói ảnh mấy câu, bảo đảm về sau anh ấy sẽ nghe lời bác nói liền. Bất quá, sếp cũng lớn rồi, cha mẹ hẳn có thể yên tâm. Giống như nhà con, ba mẹ con a, con về rồi mới biết quan tâm con, bình thường nghe nói con ra ngoài làm nhiệm vụ, thế là mấy ngày cũng không gọi điện thoại cho con một cú, thật sự coi con như cây cỏ. Con lại muốn có mẹ như bác gái vậy, ít nhất còn có thường gọi điện thoại hỏi một câu…”
Tào Dật Nhiên ngồi bên cạnh nghe tiểu Quan nói một đống lớn như thế, nghĩ thầm cô ta thật sự biết cách nói chuyện? Sao cứ luôn chọc vào chỗ đau của mẹ Bạch Thụ vậy.
Bất quá, xem bộ dạng mẹ Bạch Thụ, hình như cũng không bị cô chọc giận, lần này Tào Dật Nhiên có chút dỗi, nghĩ thầm người này không biết xấu hổ nói trắng ra như vậy, sao mẹ Bạch Thụ không tức giận.
Tào Dật Nhiên cắt ngang lời tiểu Quan, giống như phi phường hứng thú mà hỏi thăm, “Làm nữ cảnh sát cũng phải ra ngoài làm nhiệm vụ? Có thể gặp phải vấn đề an toàn hay không, ví dụ như, gặp phải kẻ xấu tương đối lợi hại, phải cùng kẻ xấu đánh nhau?”
Tiểu Quan nghe hắn hỏi vậy, liền lên tinh thần, bắt đầu kể các loại nguy hiểm gặp phải khi bản thân đi làm nhiệm vụ, đương nhiên, trong đó nói không ít các loại tình cảnh Bạch Thụ quan tâm mình khi cả hai cùng đi làm nhiệm vụ, cô nói giống như đang kể chuyện, câu chuyện đặc sắc, nhưng lời nói của cô lại không chút tâm cơ.
Tào Dật Nhiên ngồi nghe trong lòng chua muốn chết, nghe cô nói đến Bạch Thụ bị trúng đạn trên đùi là bởi vì bảo vệ cô, vì đẩy cô ra mà không kịp tránh né nên mới bị thương, hắn liền tức giận, nghĩm thầm thảo nào Bạch Thụ không thèm để ý vết thương lần trước, hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân, là cam tâm tình nguyện.
Tào Dật Nhiên sắp cắn nát một hàm răng, bên kia Bạch phu nhân nghe cũng nhíu mày, và cái gì cũng mặc kệ, chỉ lo lắng an toàn của con trai, mà tiểu Quan này, thật không chút tâm cơ đến trình độ làm người ta không nói nên lời, cũng không nhìn xem rốt cuộc đang đối diện người nào, cư nhiên trực tiếp nói thoải mái như vậy.
Bạch Thụ bưng một đĩa trái cây tiến vào phòng bệnh, nghe được tiểu Quan còn đang thao thao bất tuyệt kể chuyện dũng cảm đấu kẻ xấu, y liền nhăn mày, y biết mẹ mình không thích nghe chuyện này nhất, bà phản cảm với tất cả chuyện vũ lực.
Thế là Bạch Thụ đặt trái cây xuống, đi qua nói với tiểu Quan, “Cô còn không chưa ăn cơm nhỉ, bọn họ đều đi ăn trưa rồi, cô cũng nhanh đi đi, đám người kia, đều là bầy sói đói, tới trễ, sợ rằng không còn đồ ăn nữa.”
Tiểu Quan cười, gãi gãi ót, nói, “Em còn chưa nói chuyện với bác gái mà.”
Bạch Thụ nói, “Sau này nói tiếp, mấy người đi trước đi, lát nữa tôi tới.”
Nói xong, liền làm tư thế như đinh đóng cột bảo tiểu Quan rời đi.
Tiểu Quan nhe răng cười với y, nắm tay Bạch phu nhân cười hì hì tạm biệt, đặc biệt đi tới thân thiện vỗ vai Tào Dật Nhiên một cái, nói, “Anh theo sếp tới tổ bọn tôi chơi nhé, vui lắm.”
Nói xong, thấy Tào Dật Nhiên gật đầu, cô cười cùng Bạch Thụ nói hai câu, lúc này mới chạy mất.
Thấy tiểu Quan đi rồi, Bạch Thụ thấy cả mặt mẹ mình đen thui, liền ngượng ngùng nói muốn gọt táo cho Bạch phu nhân, “Mẹ, con gọt táo cho mẹ.” Giọng nói đầy vẻ lấy lòng.
Bạch phu nhân trầm mặt, hừ một tiếng, nói, “Con còn gạt ba mẹ nói không nguy hiểm, không nguy hiểm hả? Vừa rồi tiểu Quan kể, không nguy hiểm sao? Ôi, con thời thời khắc khắc khiến ba mẹ chờ đợi lo lắng a…”
Bạch Thụ ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi với tiểu Quan, nghĩ về sau phải ngăn chặn cô tiếp xúc với người nhà mình, trong miệng lại bắt đầu dỗ Bạch phu nhân, mặc dù là dỗ người, y lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, kiên trì kiên định, sau đó nói thẳng, “Về sau đừng nghe tiểu Quan nói lung tung, cô ấy cho rằng đó là tiểu thuyết mạo hiểm, đâu có như vậy đâu, cô ấy cố ý nói lệch đi đấy.”
Bạch phu nhân vẫn tức giận, không cho Bạch Thụ gọi táo cho bà, muốn Tào Dật Nhiên gọt, thế nhưng Tào Dật Nhiên người này, không có khiếu gọt táo, cầm ở trong tay, táo gọt một phần ba liền rớt xuống đất, hắn chỉ đành cầm trái mới lên gọt, mà Bạch Thụ nhặt trái táo bị rơi xuống đất lên ném vào thùng rác, liền kéo hắn ra ngoài, nói với Bạch phu nhân vẫn tức giận, “Mẹ, con kêu người tới chăm sóc mẹ, con đi nói chút chuyện với Tào Dật Nhiên trước.”
Bạch phu nhân hừ một tiếng không thèm nhìn y, mà gọi Tào Dật Nhiên, “Dật Nhiên, nếu nó dám khi dễ con, con phải nói với dì.”
Bạch Thụ cau mày nhìn bà một cái, “Yên tâm, con không có khi dễ em ấy.”
Tào Dật Nhiên cười với Bạch phu nhân, “Dì, bọn con không có việc gì.”
Bạch Thụ kéo Tào Dật Nhiên ra khỏi cửa, kéo đến cuối hành lang, cuối hành lang là một ban công, chỗ đó không có người.
Bạch Thụ nhìn Tào Dật Nhiên, liền nghiêm mặt nói, “Nói cho em biết, tiểu Quan không phải người bình thường, em dám có ý đồ với cô ấy xem?”
Tào Dật Nhiên hất bay tay Bạch Thụ đang kéo hắn, hừ một tiếng cười nhạo, “Không bình thường? Không bình thường thế nào.” Nói xong, liền kề sát Bạch Thụ trừng y, “Anh thật tốt a, anh hùng cứu mỹ nhân? Chính mình bị thương làm thằng què hơn một tháng? Hay là cam tâm tình nguyện.”
Bạch Thụ cau mày, nói, “Em nói bậy cái gì. Cô ấy là cấp dưới của anh, lại là con gái, đương nhiên anh phải quan tâm cô ấy.”
Tào Dật Nhiên tức giận xí một tiếng, nói, ” Mới vừa rồi anh không nghe cô ta nói, cô ta chỉ mong sao gọi mẹ anh là mẹ. Cô ta đã nhiệt tình như vậy, anh nói, các người thế nào còn chưa cấu kết nhau.”
Lúc này Bạch Thụ mới nghe ra Tào Dật Nhiên đang ghen, y sửng sốt, kéo lấy tay Tào Dật Nhiên, sau đó thẳng tắp nhìn hắn, nói, “Chuyện không như em nghĩ. Nói cho ngươi biết vậy, cha cô ấy là lãnh đạo trực tiếp của bọn anh. Mỗi lần có nhiệm vụ, quả thật đều có phần của cô ấy, rất nhiều lúc anh vì quan tâm cô ấy mà bị thương, em đừng ở đây suy nghĩ miên man, anh với cô ấy không có gì, tính tình cô ấy ngay thẳng không có tâm cơ, có gì nói đó. Cô ấy không có ý đó, anh cũng không có ý đó.”
Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, nói, “Không có ý đó mới là lạ. Cô ta nhất định coi trọng anh, vừa vặn lại là con gái cấp trên của anh, sao anh không cân nhắc cô ta.”
Bạch Thụ không nói gì nhìn chằm chằm hắn, nói, “Em đây là ý gì, cố ý nói móc anh, hay là muốn anh nói cái gì.”
Tào Dật Nhiên trừng Bạch Thụ, thấy Bạch Thụ nghiêm mặt, hắn liền nhấc chân đạp y một cước, nói, “Tôi có ý gì? Tôi không có ý gì. Lại nói, tôi thật đúng là phục con nhỏ này, cô ta cái gì cũng có thể nói, dì đều bị cô ta nói tới nôn ra máu rồi. Tôi cũng nghe không nổi nữa, anh tốt nhất đừng làm đội trưởng của cô ta, nếu không, một ngày nào đó anh sẽ bị cô ta hại chết.”
Bạch Thụ, “Cô ấy mới không vô dụng như em nghĩ, anh dám khẳng định, cô ấy tùy tiện động thủ là có thể đánh ngã em.”
Tào Dật Nhiên bị câu này khích gào lên, “Cô ta có thể đánh ngã tôi, anh gọi cô ta tới, ông đây cùng cô ta so.”
Bạch Thụ vội vỗ vỗ hắn, “Em kích động cái gì chứ. Không phải anh chỉ nói nói thôi sao. Dù sao em không thể tiếp xúc cô ấy nữa, cô ấy chính là tính cách tomboy, thấy người không vừa mắt, cô ấy sẽ động thủ đánh.”
Tào Dật Nhiên nghĩ thầm một cô nhóc như vậy, mình không thèm cùng cô ta làm tình địch, chỉ là nghĩ tới cô ta luôn cùng Bạch Thụ ra ngoài làm nhiệm vụ, còn ỷ mình là con gái lãnh đạo muốn Bạch Thụ bảo vệ, trong lòng rất khó chịu, thế là lẩm bẩm một câu, “Anh không thể không làm cảnh sát sao?”
Bạch Thụ nghe được, sửng sốt một chút, nói, “Em cũng không muốn anh làm cảnh sát?”
Tào Dật Nhiên liếc mắt nhìn y, xoay người muốn đi, nói, “Ông không quản anh nữa, mặc kệ anh thế nào. Câu kia xem như tôi chưa nói.”
Bạch Thụ muốn kéo tay hắn, nhưng Tào Dật Nhiên thoáng cái giãy ra chạy mất, Bạch Thụ cũng không tiện đuổi theo, thầm nghĩ, cũng phải cho một cái lý do chứ.
Tào Dật Nhiên thành con dâu Bạch phu nhân phi thường vừa ý, tuy rằng Bạch phu nhân phát hiện Tào Dật Nhiên không biết gọt trái cây không biết bưng trà rót nước, thế nhưng, ít nhất hắn khéo nói, hơn nữa sẽ không khiến bà nghẹn trong lòng.
Buổi chiều Bạch Thụ đi làm, ngược lại Tào Dật Nhiên ở đây cùng Bạch phu nhân, mà Bạch phu nhân truyền dịch, bà không nguyện ý ở trong bệnh viện nữa liền muốn về nhà, cũng là Tào Dật Nhiên đưa bà về.
Trên đường về, Bạch phu nhân phi thường tình cảm nói với Tào Dật Nhiên, “Tiểu Quan kia, con không cần nghĩ nhiều, dì nhìn ra được, A Thụ không có tình cảm phương diện kia với con bé, trong lòng A Thụ chỉ có con, cái này, dì làm mẹ nó, vẫn có thể nhìn ra.”
Tào Dật Nhiên nghĩ thầm mình mới không phải loại người hay ghen, ngoài miệng lại không tiện nói, chỉ đáp, “Con tin tưởng Bạch Thụ.”
Vì thế Bạch phu nhân hài lòng gật đầu, cảm thấy so với một đám cấp dưới của Bạch Thụ, Tào Dật Nhiên thật sự coi như không tệ rồi.
Buổi chiều Tào Dật Nhiên cùng Bạch phu nhân đặc biệt buồn chán, nhưng không tiện đi, vừa lúc điện thoại vang lên, thấy là mẹ mình gọi tới, hắn sửng sốt, nói một tiếng với Bạch phu nhân, liền đứng lên đi qua một bên nghe điện thoại.
Hắn ngoan ngoãn cùng mẹ thăm hỏi một tiếng, lại nghe Triệu Duyệt nói, “Dật Nhiên, bây giờ con tới phòng làm việc bên công ty một một chút, mẹ chờ con.”
Tào Dật Nhiên nghe thấy ngữ khí mẹ mình nghiêm túc, liền có dự cảm xấu, hỏi, “Có chuyện gì khẩn cấp sao?”
Mẹ hắn chỉ nói, “Có chuyện cần con tới xác nhận, con nhanh tới đi.”
Tào Dật Nhiên đành đáp ứng, xoay người với với Bạch phu nhân mình phải đi, Bạch phu nhân bảo lái xe trong nhà đưa hắn đi, còn đứng ở cửa chính vẫy tay với hắn, dặn hắn thường xuyên tới chơi.
Tào Dật Nhiên không biết mẹ có chuyện gì, cho nên lo lắng, miễn cưỡng cười đáp lại bà.
Tào Dật Nhiên ở trong lòng giận Bạch Thụ muốn ói máu, trên mặt lại ôn hòa cười hi hi.
Xưa nay Quan Chi theo một đám đại lão gia lăn lộn, tính cách cũng tùy tiện, sảng khoái vô cùng, cô vào phòng bệnh liền thấy Bạch phu nhân ngồi dựa vào đầu giường, đang bởi vì lại một lần khuyên bảo Bạch Thụ thất bại mà giận dỗi y.
Quan Chi cười tiến đến, nói, “Bác gái, nghe nói ngài bị bệnh, bọn con tới thăm ngài.”
Bạch phu nhân thấy cô gái cười đáng yêu như vậy, mặc dù biết không có khả năng trở thành con dâu tương lai nhà mình, nhưng bà vẫn xua đi buồn bực lúc nãy, vui vẻ lên, mặt mang ý cười, ngoắc tay với cô, nói, “Là tiểu Quan tới a? Đến, qua đây ngồi, con đã lâu không qua nhà bác chơi, bác cũng thật lâu thật thấy con.”
Tiểu Quan cười hì hì ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, tùy ý Bạch phu nhân quan sát mình, sau đó cô liền ân cần thăm hỏi thân thể Bạch phu nhân, hỏi là vấn đề gì.
Bạch phu nhân thấy Tào Dật Nhiên theo vào phòng bệnh, đây là con dâu chân chính nhà bà, cho nên cũng bảo hắn ngồi xuống, sau đó mới bắt đầu quở trách Bạch Thụ, nói, “Còn không phải bị A Thụ chọc giận, làm bác tức nha, tâm tình nghẹn muốn chết, thằng nhóc này, từ nhỏ đã không nghe lời bác.”
Tiểu Quan đỉnh đạc nói, “Nga, lại là sếp chọc giận ngài, không sợ, trở về tổ bọn con mỗi người nói ảnh mấy câu, bảo đảm về sau anh ấy sẽ nghe lời bác nói liền. Bất quá, sếp cũng lớn rồi, cha mẹ hẳn có thể yên tâm. Giống như nhà con, ba mẹ con a, con về rồi mới biết quan tâm con, bình thường nghe nói con ra ngoài làm nhiệm vụ, thế là mấy ngày cũng không gọi điện thoại cho con một cú, thật sự coi con như cây cỏ. Con lại muốn có mẹ như bác gái vậy, ít nhất còn có thường gọi điện thoại hỏi một câu…”
Tào Dật Nhiên ngồi bên cạnh nghe tiểu Quan nói một đống lớn như thế, nghĩ thầm cô ta thật sự biết cách nói chuyện? Sao cứ luôn chọc vào chỗ đau của mẹ Bạch Thụ vậy.
Bất quá, xem bộ dạng mẹ Bạch Thụ, hình như cũng không bị cô chọc giận, lần này Tào Dật Nhiên có chút dỗi, nghĩ thầm người này không biết xấu hổ nói trắng ra như vậy, sao mẹ Bạch Thụ không tức giận.
Tào Dật Nhiên cắt ngang lời tiểu Quan, giống như phi phường hứng thú mà hỏi thăm, “Làm nữ cảnh sát cũng phải ra ngoài làm nhiệm vụ? Có thể gặp phải vấn đề an toàn hay không, ví dụ như, gặp phải kẻ xấu tương đối lợi hại, phải cùng kẻ xấu đánh nhau?”
Tiểu Quan nghe hắn hỏi vậy, liền lên tinh thần, bắt đầu kể các loại nguy hiểm gặp phải khi bản thân đi làm nhiệm vụ, đương nhiên, trong đó nói không ít các loại tình cảnh Bạch Thụ quan tâm mình khi cả hai cùng đi làm nhiệm vụ, cô nói giống như đang kể chuyện, câu chuyện đặc sắc, nhưng lời nói của cô lại không chút tâm cơ.
Tào Dật Nhiên ngồi nghe trong lòng chua muốn chết, nghe cô nói đến Bạch Thụ bị trúng đạn trên đùi là bởi vì bảo vệ cô, vì đẩy cô ra mà không kịp tránh né nên mới bị thương, hắn liền tức giận, nghĩm thầm thảo nào Bạch Thụ không thèm để ý vết thương lần trước, hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân, là cam tâm tình nguyện.
Tào Dật Nhiên sắp cắn nát một hàm răng, bên kia Bạch phu nhân nghe cũng nhíu mày, và cái gì cũng mặc kệ, chỉ lo lắng an toàn của con trai, mà tiểu Quan này, thật không chút tâm cơ đến trình độ làm người ta không nói nên lời, cũng không nhìn xem rốt cuộc đang đối diện người nào, cư nhiên trực tiếp nói thoải mái như vậy.
Bạch Thụ bưng một đĩa trái cây tiến vào phòng bệnh, nghe được tiểu Quan còn đang thao thao bất tuyệt kể chuyện dũng cảm đấu kẻ xấu, y liền nhăn mày, y biết mẹ mình không thích nghe chuyện này nhất, bà phản cảm với tất cả chuyện vũ lực.
Thế là Bạch Thụ đặt trái cây xuống, đi qua nói với tiểu Quan, “Cô còn không chưa ăn cơm nhỉ, bọn họ đều đi ăn trưa rồi, cô cũng nhanh đi đi, đám người kia, đều là bầy sói đói, tới trễ, sợ rằng không còn đồ ăn nữa.”
Tiểu Quan cười, gãi gãi ót, nói, “Em còn chưa nói chuyện với bác gái mà.”
Bạch Thụ nói, “Sau này nói tiếp, mấy người đi trước đi, lát nữa tôi tới.”
Nói xong, liền làm tư thế như đinh đóng cột bảo tiểu Quan rời đi.
Tiểu Quan nhe răng cười với y, nắm tay Bạch phu nhân cười hì hì tạm biệt, đặc biệt đi tới thân thiện vỗ vai Tào Dật Nhiên một cái, nói, “Anh theo sếp tới tổ bọn tôi chơi nhé, vui lắm.”
Nói xong, thấy Tào Dật Nhiên gật đầu, cô cười cùng Bạch Thụ nói hai câu, lúc này mới chạy mất.
Thấy tiểu Quan đi rồi, Bạch Thụ thấy cả mặt mẹ mình đen thui, liền ngượng ngùng nói muốn gọt táo cho Bạch phu nhân, “Mẹ, con gọt táo cho mẹ.” Giọng nói đầy vẻ lấy lòng.
Bạch phu nhân trầm mặt, hừ một tiếng, nói, “Con còn gạt ba mẹ nói không nguy hiểm, không nguy hiểm hả? Vừa rồi tiểu Quan kể, không nguy hiểm sao? Ôi, con thời thời khắc khắc khiến ba mẹ chờ đợi lo lắng a…”
Bạch Thụ ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi với tiểu Quan, nghĩ về sau phải ngăn chặn cô tiếp xúc với người nhà mình, trong miệng lại bắt đầu dỗ Bạch phu nhân, mặc dù là dỗ người, y lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, kiên trì kiên định, sau đó nói thẳng, “Về sau đừng nghe tiểu Quan nói lung tung, cô ấy cho rằng đó là tiểu thuyết mạo hiểm, đâu có như vậy đâu, cô ấy cố ý nói lệch đi đấy.”
Bạch phu nhân vẫn tức giận, không cho Bạch Thụ gọi táo cho bà, muốn Tào Dật Nhiên gọt, thế nhưng Tào Dật Nhiên người này, không có khiếu gọt táo, cầm ở trong tay, táo gọt một phần ba liền rớt xuống đất, hắn chỉ đành cầm trái mới lên gọt, mà Bạch Thụ nhặt trái táo bị rơi xuống đất lên ném vào thùng rác, liền kéo hắn ra ngoài, nói với Bạch phu nhân vẫn tức giận, “Mẹ, con kêu người tới chăm sóc mẹ, con đi nói chút chuyện với Tào Dật Nhiên trước.”
Bạch phu nhân hừ một tiếng không thèm nhìn y, mà gọi Tào Dật Nhiên, “Dật Nhiên, nếu nó dám khi dễ con, con phải nói với dì.”
Bạch Thụ cau mày nhìn bà một cái, “Yên tâm, con không có khi dễ em ấy.”
Tào Dật Nhiên cười với Bạch phu nhân, “Dì, bọn con không có việc gì.”
Bạch Thụ kéo Tào Dật Nhiên ra khỏi cửa, kéo đến cuối hành lang, cuối hành lang là một ban công, chỗ đó không có người.
Bạch Thụ nhìn Tào Dật Nhiên, liền nghiêm mặt nói, “Nói cho em biết, tiểu Quan không phải người bình thường, em dám có ý đồ với cô ấy xem?”
Tào Dật Nhiên hất bay tay Bạch Thụ đang kéo hắn, hừ một tiếng cười nhạo, “Không bình thường? Không bình thường thế nào.” Nói xong, liền kề sát Bạch Thụ trừng y, “Anh thật tốt a, anh hùng cứu mỹ nhân? Chính mình bị thương làm thằng què hơn một tháng? Hay là cam tâm tình nguyện.”
Bạch Thụ cau mày, nói, “Em nói bậy cái gì. Cô ấy là cấp dưới của anh, lại là con gái, đương nhiên anh phải quan tâm cô ấy.”
Tào Dật Nhiên tức giận xí một tiếng, nói, ” Mới vừa rồi anh không nghe cô ta nói, cô ta chỉ mong sao gọi mẹ anh là mẹ. Cô ta đã nhiệt tình như vậy, anh nói, các người thế nào còn chưa cấu kết nhau.”
Lúc này Bạch Thụ mới nghe ra Tào Dật Nhiên đang ghen, y sửng sốt, kéo lấy tay Tào Dật Nhiên, sau đó thẳng tắp nhìn hắn, nói, “Chuyện không như em nghĩ. Nói cho ngươi biết vậy, cha cô ấy là lãnh đạo trực tiếp của bọn anh. Mỗi lần có nhiệm vụ, quả thật đều có phần của cô ấy, rất nhiều lúc anh vì quan tâm cô ấy mà bị thương, em đừng ở đây suy nghĩ miên man, anh với cô ấy không có gì, tính tình cô ấy ngay thẳng không có tâm cơ, có gì nói đó. Cô ấy không có ý đó, anh cũng không có ý đó.”
Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, nói, “Không có ý đó mới là lạ. Cô ta nhất định coi trọng anh, vừa vặn lại là con gái cấp trên của anh, sao anh không cân nhắc cô ta.”
Bạch Thụ không nói gì nhìn chằm chằm hắn, nói, “Em đây là ý gì, cố ý nói móc anh, hay là muốn anh nói cái gì.”
Tào Dật Nhiên trừng Bạch Thụ, thấy Bạch Thụ nghiêm mặt, hắn liền nhấc chân đạp y một cước, nói, “Tôi có ý gì? Tôi không có ý gì. Lại nói, tôi thật đúng là phục con nhỏ này, cô ta cái gì cũng có thể nói, dì đều bị cô ta nói tới nôn ra máu rồi. Tôi cũng nghe không nổi nữa, anh tốt nhất đừng làm đội trưởng của cô ta, nếu không, một ngày nào đó anh sẽ bị cô ta hại chết.”
Bạch Thụ, “Cô ấy mới không vô dụng như em nghĩ, anh dám khẳng định, cô ấy tùy tiện động thủ là có thể đánh ngã em.”
Tào Dật Nhiên bị câu này khích gào lên, “Cô ta có thể đánh ngã tôi, anh gọi cô ta tới, ông đây cùng cô ta so.”
Bạch Thụ vội vỗ vỗ hắn, “Em kích động cái gì chứ. Không phải anh chỉ nói nói thôi sao. Dù sao em không thể tiếp xúc cô ấy nữa, cô ấy chính là tính cách tomboy, thấy người không vừa mắt, cô ấy sẽ động thủ đánh.”
Tào Dật Nhiên nghĩ thầm một cô nhóc như vậy, mình không thèm cùng cô ta làm tình địch, chỉ là nghĩ tới cô ta luôn cùng Bạch Thụ ra ngoài làm nhiệm vụ, còn ỷ mình là con gái lãnh đạo muốn Bạch Thụ bảo vệ, trong lòng rất khó chịu, thế là lẩm bẩm một câu, “Anh không thể không làm cảnh sát sao?”
Bạch Thụ nghe được, sửng sốt một chút, nói, “Em cũng không muốn anh làm cảnh sát?”
Tào Dật Nhiên liếc mắt nhìn y, xoay người muốn đi, nói, “Ông không quản anh nữa, mặc kệ anh thế nào. Câu kia xem như tôi chưa nói.”
Bạch Thụ muốn kéo tay hắn, nhưng Tào Dật Nhiên thoáng cái giãy ra chạy mất, Bạch Thụ cũng không tiện đuổi theo, thầm nghĩ, cũng phải cho một cái lý do chứ.
Tào Dật Nhiên thành con dâu Bạch phu nhân phi thường vừa ý, tuy rằng Bạch phu nhân phát hiện Tào Dật Nhiên không biết gọt trái cây không biết bưng trà rót nước, thế nhưng, ít nhất hắn khéo nói, hơn nữa sẽ không khiến bà nghẹn trong lòng.
Buổi chiều Bạch Thụ đi làm, ngược lại Tào Dật Nhiên ở đây cùng Bạch phu nhân, mà Bạch phu nhân truyền dịch, bà không nguyện ý ở trong bệnh viện nữa liền muốn về nhà, cũng là Tào Dật Nhiên đưa bà về.
Trên đường về, Bạch phu nhân phi thường tình cảm nói với Tào Dật Nhiên, “Tiểu Quan kia, con không cần nghĩ nhiều, dì nhìn ra được, A Thụ không có tình cảm phương diện kia với con bé, trong lòng A Thụ chỉ có con, cái này, dì làm mẹ nó, vẫn có thể nhìn ra.”
Tào Dật Nhiên nghĩ thầm mình mới không phải loại người hay ghen, ngoài miệng lại không tiện nói, chỉ đáp, “Con tin tưởng Bạch Thụ.”
Vì thế Bạch phu nhân hài lòng gật đầu, cảm thấy so với một đám cấp dưới của Bạch Thụ, Tào Dật Nhiên thật sự coi như không tệ rồi.
Buổi chiều Tào Dật Nhiên cùng Bạch phu nhân đặc biệt buồn chán, nhưng không tiện đi, vừa lúc điện thoại vang lên, thấy là mẹ mình gọi tới, hắn sửng sốt, nói một tiếng với Bạch phu nhân, liền đứng lên đi qua một bên nghe điện thoại.
Hắn ngoan ngoãn cùng mẹ thăm hỏi một tiếng, lại nghe Triệu Duyệt nói, “Dật Nhiên, bây giờ con tới phòng làm việc bên công ty một một chút, mẹ chờ con.”
Tào Dật Nhiên nghe thấy ngữ khí mẹ mình nghiêm túc, liền có dự cảm xấu, hỏi, “Có chuyện gì khẩn cấp sao?”
Mẹ hắn chỉ nói, “Có chuyện cần con tới xác nhận, con nhanh tới đi.”
Tào Dật Nhiên đành đáp ứng, xoay người với với Bạch phu nhân mình phải đi, Bạch phu nhân bảo lái xe trong nhà đưa hắn đi, còn đứng ở cửa chính vẫy tay với hắn, dặn hắn thường xuyên tới chơi.
Tào Dật Nhiên không biết mẹ có chuyện gì, cho nên lo lắng, miễn cưỡng cười đáp lại bà.
Danh sách chương