Tề Thiết Chủy rón ra rón rén lật tấm vải gai trùm trên mặt xác chết lên. Khuôn mặt cái xác vừa lộ ra, Trương Khải Sơn lập tức hiểu ra ngay, đây chính là người treo cổ ở đầu tàu kia. Lúc này, quần áo trên người cái xác đã bị lột bỏ hết sạch, hai mắt vẫn trợn trắng như cũ, hai con ngươi bé xíu như mắt chồn vàng nhìn chòng chọc lên trần nhà, đục ngầu.
Ngay khi Tề Thiết Chủy vừa xốc tấm vải gai lên để lộ ra khuôn mặt cái xác, đôi con ngươi này đột nhiên di chuyển, nhìn thẳng về phía bên cạnh Trương Khải Sơn.
Trương sĩ quan giật mình, lập tức lùi phắt lại rút súng ra: “Chưa chết.”
“Đã chết.” Tề Thiết Chủy sụt sịt nói. “Cái cậu này, chỉ có tí tiền đồ.”
Viên sĩ quan phụ tá lạnh lùng nhìn đôi mắt của cái xác. Lúc này Tề Thiết Chủy mới lật toàn bộ tấm vải gai lên. Thi thể từ trên xuống dưới bị đóng đến mấy chục cái đinh quan tài. Khắp xung quanh vết thương do đinh quan tài đóng vào còn vẽ rất nhiều đạo bùa.
Trương Khải Sơn đứng trước thi thể, không có bất kỳ sợ hãi nào. Ông ta đi vòng quanh cái xác này một lượt, rồi đi tới giường đặt xác bên cạnh. Đôi mắt của cái xác chỉ ngừng trong chốc lát rồi lại di chuyển về vị trí cũ.
“Vị này chính là cao nhân Tề gia đây, đưa chiếc xe lửa đến tận đây, có thể nói chính là xả thân vì nghĩa rồi.” Tề Thiết Chủy than thở. “Tổng cộng hai mươi bảy cái đinh quan tài, ghim trên người mình.”
“Có ngụ ý gì?”
“Cụ thể như nào tôi thật không biết, tôi chỉ nghe nói, vùng Đông Bắc có tục thỉnh tiên, là thỉnh bốn ông Hồ ly, Chồn vàng, Rắn và Nhím về nhập vào người, tục gọi là “lão thần tiên”. Về sau truyền vào Trung Nguyên, có trường hợp chúng nhập vào người làm chuyện xấu, cuối cùng bị thầy địa lý dùng đinh quan tài đóng vào người. Lão thần tiên vùng Đông Bắc nhập vào người tối đa chỉ một canh giờ là phải ra, vị cao nhân này có lẽ vì muốn lái chiếc xe lửa này đến đây nên mới vời Hoàng đại tiên(*) về nhập vào mình để giúp đỡ, sau đó mới đóng đinh quan tài ghim Hoàng đại tiên vào cơ thể mình. Bên trong cơ thể cao nhân chắc chắn cũng bị trúng ngài xác rồi, mới thi triển pháp thuật trong lúc hấp hối.”
(*) trong dân gian Chồn vàng còn được gọi là Hoàng đại tiên.
“Có pháp thuật thật ư?” Trương Khải Sơn hơi kinh ngạc.
“Có pháp thuật thật hay không, sau khi tôi nhổ đinh lên là biết ngay. Nhưng Phật gia ông phải giúp tôi một việc, Hoàng đại tiên này bị đóng đinh trong người, thực ra còn có một khả năng khác.” Tề Thiết Chủy nuốt một miếng nước bọt. “Chính là Hoàng đại tiên không chịu nghe lời, có thể có tà tính, cao nhân sợ thả nó ra lại hại người.”
Trương Khải Sơn vốn là người Đông Bắc, nhưng việc này ít nhiều cũng đã từng nghe nói, nhưng vẫn không cảm thấy hứng thú gì cả. Ngược lại, ông ta lại hứng thú với những đạo bùa xung quanh vết đóng đinh hơn. Những nét bùa chú này nối nhau liên tiếp, tạo thành vô số những đường nét nối liền màu đỏ sậm trên thân người.
Nhìn thì dường như không chỉ đơn giản như lời Tề Thiết Chủy nói.
“Tôi đã vẽ đến ba lớp bùa chú xung quanh thi thể này, với người Trương gia thể chất đặc biệt, chắc là không có việc gì đâu. Hoàng đại tiên đi ra rất có thể sẽ nhập vào người tôi đây, đến lúc đó, Phật gia có thể hỏi nó đầu đuôi sự việc, nếu hỏi xong mà nó không chịu đi, lại làm phiền Phật gia dùng một cây đinh quan tài đóng thẳng vào yết hầu tôi là được.”
Trương Khải Sơn nhận lấy đinh quan tài, đưa cho viên sĩ quan phụ tá, viên sĩ quan bèn ước lượng một chút. Tề Thiết Chủy cũng có hơi sờ sợ: “Phật gia, thủ hạ này của ông không nặng chẳng nhẹ, việc này ông không được nhờ ai khác làm thay đâu đấy.”
“Không cần ông nhổ đâu.” Trương Khải Sơn liếc mắt nhìn viên sĩ quan phụ tá một cái, viên sĩ quan lập tức tiến đến, xốc thi thể lên, hai ngón tay vươn ra, cẩn thận kẹp lấy phần đuôi của đinh quan tài trên thi thể, không cần bất kỳ công cụ hỗ trợ nào, cứ thế rút thẳng đinh ra từng cái một. Đinh vừa rút lên, lập tức có chất khí miệng vết thương xì ra, phát ra một tiếng nghe như tiếng đánh rắm.
Trong không khí tràn ngập một mùi tanh tưởi quái gở, Trương Khải Sơn thầm nghĩ đúng là Hoàng đại tiên. Thi thể ngày càng tái nhợt, sau khi rút toàn bộ số đinh ra, thi thể liền khô quắt lại hoàn toàn. Viên sĩ quan phụ tá quay đầu lại nhìn Trương Khải Sơn, rồi lại nhìn Tề Thiết Chủy. Chỉ thấy Tề Thiết Chủy sắc mặt trắng bệch, hai tay che miệng, nhìn khắp xung quanh cực kỳ căng thẳng.
Trong phòng tĩnh lặng suốt nửa ngày, cũng chẳng thấy Tề Thiết Chủy có hành động gì khác. Trương Khải Sơn trên trán nổi gân xanh, cúi đầu nhìn đôi mắt của thi thể, đôi mắt đúng là đã bất động.
“Hoàng đại tiên đâu?” Viên sĩ quan phụ tá nhảy xuống, hỏi: “Bát gia, có phải ngài bị người ta ghét rồi không? Người ta căn bản không thèm nhập vào ngài đâu, chỉ có mình ngài tự đa tình thôi.”
Mặt Tề Thiết Chủy đỏ bừng, hắn nhìn quanh quất, chẳng biết nên nói cái gì, bỗng nhiên có một cái xác cách đó ba cái giường bất chợt co giật một cái. Tề Thiết Chủy lập tức nhảy dựng lên kêu to: “Chớ!”. Trương Khải Sơn lập tức nhảy lên, đạp lên hai cái xác xông đến bên cái giường xác nọ, một tay giật tung lớp vải gai trùm trên mặt cái xác, liền thấy đôi mắt cái xác đã lỏng lẻo, con ngươi đục ngầu lõm cả xuống. Nhưng miệng cái xác lại há hốc ra.
Trương Khải Sơn bóp cằm cái xác một cái, khiến cả cái lưỡi thò ra. Hóa ra ở sâu trong cuống họng cái xác có giấu một vật. Ông ta lôi nó ra, thì ra đó là một mảnh Giáp Cốt đã hư thối.
Miệng cái xác nhanh chóng ẹp xuống, Trương Khải Sơn lạnh lùng nhìn mảnh Giáp Cốt trong tay, lại nhớ đến mảnh khác lúc trước tìm được trong quan tài, bỗng nhiên hiểu ra điều gì.
Ông ta túm lấy Tề Thiết Chủy vẫn đang liên tục bái lạy cảm tạ Hoàng đại tiên đã để lại tin tức, xách cổ hắn lên đi ra ngoài. Vừa đi vừa gọi Trương sĩ quan: “Mang tất cả bản đồ toàn tỉnh ra đây, tất cả làng xã nữa. Đặc biệt là những bản đồ có đánh dấu các mỏ khoáng, không được thiếu tấm nào.”
Viên sĩ quan lập tức vâng dạ rời đi. Thấy đã sắp nửa đêm, toàn bộ người trong bộ Tư lệnh đều bị gọi đến hết cả. Ở một bên khác, Nhị Nguyệt Hồng vừa đi ngang qua, xa xa thoáng thấy bộ Tư lệnh đèn đuốc sáng trưng, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Đi thẳng vào thành cũ, trở lại căn nhà cũ của mình, quản gia đã chuẩn bị sẵn một ít mỳ và đậu phụ, anh vội vã húp vài hớp. Đến phòng tập, đạp lên mấy chiếc rương, nháy mắt đã nhảy lên xà nhà, gỡ mấy mảnh ngói trên trần nhà ra, sau đó ló đầu lên, rồi đu người nhảy hẳn lên trên.
Hóa ra trên lớp mái ngói không phải là trần nhà, mà là một gian phòng bí mật, tuy chỉ cao khoảng một người, nhưng bên trong bày đủ các loại rương hòm và sách cổ phủ đầy bụi. Kể từ khi quyết định không xuống đất nữa, đã lâu lắm rồi anh không còn vào gian phòng bí mật này. Anh lấy cái đê khâu tay mà Trương Khải Sơn đưa ra, đến trước một cái rương dài khoảng ba mét. Mở rương ra, mới thấy bên trong cũng có hàng ngàn cái đê y hệt như thế, được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng trong các ngăn phủ đầy bụi. Ngoài ra còn có mấy ngăn bỏ trống.
Ngay khi Tề Thiết Chủy vừa xốc tấm vải gai lên để lộ ra khuôn mặt cái xác, đôi con ngươi này đột nhiên di chuyển, nhìn thẳng về phía bên cạnh Trương Khải Sơn.
Trương sĩ quan giật mình, lập tức lùi phắt lại rút súng ra: “Chưa chết.”
“Đã chết.” Tề Thiết Chủy sụt sịt nói. “Cái cậu này, chỉ có tí tiền đồ.”
Viên sĩ quan phụ tá lạnh lùng nhìn đôi mắt của cái xác. Lúc này Tề Thiết Chủy mới lật toàn bộ tấm vải gai lên. Thi thể từ trên xuống dưới bị đóng đến mấy chục cái đinh quan tài. Khắp xung quanh vết thương do đinh quan tài đóng vào còn vẽ rất nhiều đạo bùa.
Trương Khải Sơn đứng trước thi thể, không có bất kỳ sợ hãi nào. Ông ta đi vòng quanh cái xác này một lượt, rồi đi tới giường đặt xác bên cạnh. Đôi mắt của cái xác chỉ ngừng trong chốc lát rồi lại di chuyển về vị trí cũ.
“Vị này chính là cao nhân Tề gia đây, đưa chiếc xe lửa đến tận đây, có thể nói chính là xả thân vì nghĩa rồi.” Tề Thiết Chủy than thở. “Tổng cộng hai mươi bảy cái đinh quan tài, ghim trên người mình.”
“Có ngụ ý gì?”
“Cụ thể như nào tôi thật không biết, tôi chỉ nghe nói, vùng Đông Bắc có tục thỉnh tiên, là thỉnh bốn ông Hồ ly, Chồn vàng, Rắn và Nhím về nhập vào người, tục gọi là “lão thần tiên”. Về sau truyền vào Trung Nguyên, có trường hợp chúng nhập vào người làm chuyện xấu, cuối cùng bị thầy địa lý dùng đinh quan tài đóng vào người. Lão thần tiên vùng Đông Bắc nhập vào người tối đa chỉ một canh giờ là phải ra, vị cao nhân này có lẽ vì muốn lái chiếc xe lửa này đến đây nên mới vời Hoàng đại tiên(*) về nhập vào mình để giúp đỡ, sau đó mới đóng đinh quan tài ghim Hoàng đại tiên vào cơ thể mình. Bên trong cơ thể cao nhân chắc chắn cũng bị trúng ngài xác rồi, mới thi triển pháp thuật trong lúc hấp hối.”
(*) trong dân gian Chồn vàng còn được gọi là Hoàng đại tiên.
“Có pháp thuật thật ư?” Trương Khải Sơn hơi kinh ngạc.
“Có pháp thuật thật hay không, sau khi tôi nhổ đinh lên là biết ngay. Nhưng Phật gia ông phải giúp tôi một việc, Hoàng đại tiên này bị đóng đinh trong người, thực ra còn có một khả năng khác.” Tề Thiết Chủy nuốt một miếng nước bọt. “Chính là Hoàng đại tiên không chịu nghe lời, có thể có tà tính, cao nhân sợ thả nó ra lại hại người.”
Trương Khải Sơn vốn là người Đông Bắc, nhưng việc này ít nhiều cũng đã từng nghe nói, nhưng vẫn không cảm thấy hứng thú gì cả. Ngược lại, ông ta lại hứng thú với những đạo bùa xung quanh vết đóng đinh hơn. Những nét bùa chú này nối nhau liên tiếp, tạo thành vô số những đường nét nối liền màu đỏ sậm trên thân người.
Nhìn thì dường như không chỉ đơn giản như lời Tề Thiết Chủy nói.
“Tôi đã vẽ đến ba lớp bùa chú xung quanh thi thể này, với người Trương gia thể chất đặc biệt, chắc là không có việc gì đâu. Hoàng đại tiên đi ra rất có thể sẽ nhập vào người tôi đây, đến lúc đó, Phật gia có thể hỏi nó đầu đuôi sự việc, nếu hỏi xong mà nó không chịu đi, lại làm phiền Phật gia dùng một cây đinh quan tài đóng thẳng vào yết hầu tôi là được.”
Trương Khải Sơn nhận lấy đinh quan tài, đưa cho viên sĩ quan phụ tá, viên sĩ quan bèn ước lượng một chút. Tề Thiết Chủy cũng có hơi sờ sợ: “Phật gia, thủ hạ này của ông không nặng chẳng nhẹ, việc này ông không được nhờ ai khác làm thay đâu đấy.”
“Không cần ông nhổ đâu.” Trương Khải Sơn liếc mắt nhìn viên sĩ quan phụ tá một cái, viên sĩ quan lập tức tiến đến, xốc thi thể lên, hai ngón tay vươn ra, cẩn thận kẹp lấy phần đuôi của đinh quan tài trên thi thể, không cần bất kỳ công cụ hỗ trợ nào, cứ thế rút thẳng đinh ra từng cái một. Đinh vừa rút lên, lập tức có chất khí miệng vết thương xì ra, phát ra một tiếng nghe như tiếng đánh rắm.
Trong không khí tràn ngập một mùi tanh tưởi quái gở, Trương Khải Sơn thầm nghĩ đúng là Hoàng đại tiên. Thi thể ngày càng tái nhợt, sau khi rút toàn bộ số đinh ra, thi thể liền khô quắt lại hoàn toàn. Viên sĩ quan phụ tá quay đầu lại nhìn Trương Khải Sơn, rồi lại nhìn Tề Thiết Chủy. Chỉ thấy Tề Thiết Chủy sắc mặt trắng bệch, hai tay che miệng, nhìn khắp xung quanh cực kỳ căng thẳng.
Trong phòng tĩnh lặng suốt nửa ngày, cũng chẳng thấy Tề Thiết Chủy có hành động gì khác. Trương Khải Sơn trên trán nổi gân xanh, cúi đầu nhìn đôi mắt của thi thể, đôi mắt đúng là đã bất động.
“Hoàng đại tiên đâu?” Viên sĩ quan phụ tá nhảy xuống, hỏi: “Bát gia, có phải ngài bị người ta ghét rồi không? Người ta căn bản không thèm nhập vào ngài đâu, chỉ có mình ngài tự đa tình thôi.”
Mặt Tề Thiết Chủy đỏ bừng, hắn nhìn quanh quất, chẳng biết nên nói cái gì, bỗng nhiên có một cái xác cách đó ba cái giường bất chợt co giật một cái. Tề Thiết Chủy lập tức nhảy dựng lên kêu to: “Chớ!”. Trương Khải Sơn lập tức nhảy lên, đạp lên hai cái xác xông đến bên cái giường xác nọ, một tay giật tung lớp vải gai trùm trên mặt cái xác, liền thấy đôi mắt cái xác đã lỏng lẻo, con ngươi đục ngầu lõm cả xuống. Nhưng miệng cái xác lại há hốc ra.
Trương Khải Sơn bóp cằm cái xác một cái, khiến cả cái lưỡi thò ra. Hóa ra ở sâu trong cuống họng cái xác có giấu một vật. Ông ta lôi nó ra, thì ra đó là một mảnh Giáp Cốt đã hư thối.
Miệng cái xác nhanh chóng ẹp xuống, Trương Khải Sơn lạnh lùng nhìn mảnh Giáp Cốt trong tay, lại nhớ đến mảnh khác lúc trước tìm được trong quan tài, bỗng nhiên hiểu ra điều gì.
Ông ta túm lấy Tề Thiết Chủy vẫn đang liên tục bái lạy cảm tạ Hoàng đại tiên đã để lại tin tức, xách cổ hắn lên đi ra ngoài. Vừa đi vừa gọi Trương sĩ quan: “Mang tất cả bản đồ toàn tỉnh ra đây, tất cả làng xã nữa. Đặc biệt là những bản đồ có đánh dấu các mỏ khoáng, không được thiếu tấm nào.”
Viên sĩ quan lập tức vâng dạ rời đi. Thấy đã sắp nửa đêm, toàn bộ người trong bộ Tư lệnh đều bị gọi đến hết cả. Ở một bên khác, Nhị Nguyệt Hồng vừa đi ngang qua, xa xa thoáng thấy bộ Tư lệnh đèn đuốc sáng trưng, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Đi thẳng vào thành cũ, trở lại căn nhà cũ của mình, quản gia đã chuẩn bị sẵn một ít mỳ và đậu phụ, anh vội vã húp vài hớp. Đến phòng tập, đạp lên mấy chiếc rương, nháy mắt đã nhảy lên xà nhà, gỡ mấy mảnh ngói trên trần nhà ra, sau đó ló đầu lên, rồi đu người nhảy hẳn lên trên.
Hóa ra trên lớp mái ngói không phải là trần nhà, mà là một gian phòng bí mật, tuy chỉ cao khoảng một người, nhưng bên trong bày đủ các loại rương hòm và sách cổ phủ đầy bụi. Kể từ khi quyết định không xuống đất nữa, đã lâu lắm rồi anh không còn vào gian phòng bí mật này. Anh lấy cái đê khâu tay mà Trương Khải Sơn đưa ra, đến trước một cái rương dài khoảng ba mét. Mở rương ra, mới thấy bên trong cũng có hàng ngàn cái đê y hệt như thế, được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng trong các ngăn phủ đầy bụi. Ngoài ra còn có mấy ngăn bỏ trống.
Danh sách chương