Trong ánh mắt kinh ngạc của Tạ Linh, chiếc nhẫn bạc trên tay Thẩm Từ Thu khẽ lóe lên, một tia sáng vụt qua, hiện ra một viên đá nhỏ khắc đầy phù văn, là chú văn thạch.

“Quà gặp mặt.”
Thẩm Từ Thu đặt viên chú văn thạch vào lòng bàn tay Mộ Tử Thần, bình thản nói:
“Ta tự tay luyện ra viên này, bên trong khắc chú ngự thú. Nếu gặp phải tà thú cấp năm trở xuống, chỉ cần kích phát phù văn là có thể tạm thời trấn áp. Nếu muốn dụ tà thú tới, thì kích hoạt ngược phù văn lại.”

Nam Cung Tư Uyển

Hắn nói rõ ràng rành mạch ngay trước mặt bao người:
“Sư đệ phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng dùng sai.”

Mộ Tử Thần hai mắt sáng bừng, cảm kích vô cùng, lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan:
“Đa tạ sư huynh! Sư huynh đã dặn kỹ như vậy, nếu ta còn dùng sai thì đúng là quá ngốc rồi!”

Hắn còn ngọt ngào cười một cái với Thẩm Từ Thu, Thẩm Từ Thu thu tay về, giọng ôn hòa:
“Thế thì ta yên tâm rồi.”

Loại chú văn thạch này cấu tạo đơn giản, phù văn rõ ràng, nhìn một cái là hiểu, trên thị trường cũng có bán.

Chẳng qua hiệu quả của bản Thẩm Từ Thu tự làm thì cực kỳ tốt, đến mức ngay cả những người thường xuyên tranh đấu với hắn như Biện Vân, mỗi khi nhận nhiệm vụ bắt thú cũng phải cắn răng đến tìm hắn mua.

Viên đá đưa cho Mộ Tử Thần này, dù Huyền Dương Tôn đích thân kiểm tra, Thẩm Từ Thu cũng dám bảo đảm sẽ không nhìn ra điều gì bất thường.

Vì hiện tại nó đúng là không có vấn đề.

Tạm thời là vậy.

Kiếp trước, sau khi tu vi bước vào Nguyên Anh kỳ, Thẩm Từ Thu có đột phá lớn trên con đường chú pháp, hiểu biết của hắn vượt xa người thường.
Trong khi đa số vẫn mải mê tranh luận về văn hình, chất liệu vật dẫn hay độ mạnh yếu linh lực, thì hắn đã chuyển hướng:
Bắt đầu nghiên cứu phù văn “sống” những loại có thể được điều khiển từ xa.

Ý tưởng này đến từ bọn rối sư.
Cũng giống như cách họ điều khiển con rối từ xa, Thẩm Từ Thu bắt đầu thử nghiệm viết ra những phù văn có thể được hắn thao túng dù ở khoảng cách xa.

Ban đầu mọi thứ cực kỳ khó khăn, không chỉ phá hủy vô số nguyên liệu quý, mà còn bị phản phệ nặng nề.
Phù văn bạo loạn, chú lực rối loạn khiến hắn thường xuyên bị thương, nhưng hắn cắn răng chịu đựng, không ngừng thử lại.

Cho đến khi cuối cùng… hắn thành công.

Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy tất cả gian khổ đều xứng đáng, nhưng niềm vui ấy, chẳng có ai để chia sẻ.

Như Nhiên Hồn lão tổ từng nói:
“Khi thực lực chưa đủ, đừng dễ dàng để người khác nhìn thấu con bài tẩy của mình.”
Người từng có khả năng biết chuyện bao gồm sư phụ, sư đệ, và vị hôn phu đều vì bị Mộ Tử Thần ly gián mà quan hệ rạn nứt, nên Thẩm Từ Thu không nói với ai.

Vì thế, không một ai biết, Thẩm Từ Thu đã có thể thay đổi phù văn từ xa, điều mà người khác không tưởng tượng nổi.

Hiện tại, hắn mới chỉ có thể dựa trên phù văn gốc để chỉnh sửa từ xa, hiệu quả vẫn bị giới hạn bởi bản chất ban đầu của phù văn.

Ví dụ: chú lửa thì không thể biến thành chú nước, và viên đá trong tay Mộ Tử Thần vốn là ngự thú hoặc chiêu dụ tà thú chỉ có thể bị đảo ngược hoặc tăng độ hấp dẫn tà thú, chứ không thể biến thành một loại “đụng vào là chết”.

Chỉ cần cho Thẩm Từ Thu thêm chút thời gian, sớm muộn gì hắn cũng có thể tự do thay đổi bất kỳ phù văn nào, muốn hạ chú gì thì hạ chú đó, không còn bị ràng buộc bởi nguyên bản.

Tạ Linh nhìn chằm chằm viên chú văn thạch đang sáng lên trong tay Mộ Tử Thần, tay cầm quạt suýt nữa bóp đến gãy cả nan.

Y thề là mình không có để tâm đến cái chú văn thạch nhỏ xíu kia đâu.

Rõ ràng là vậy mà!

Chỉ là… y có hơi tức.

Rốt cuộc Thẩm Từ Thu làm kiểu gì mà luyện được đồ tốt thế? Mộ Tử Thần thì tư chất tầm thường, tướng mạo cũng không có gì nổi bật, còn chẳng bằng một cọng lông của y. Nếu nhất định phải nói điểm mạnh, thì chắc chỉ có thể là… trông ngoan ngoãn, nghe lời?

Nhưng đời nào ai nhìn thấu được lòng người?
Lỡ đâu hắn ta đang giả vờ?
Thẩm Từ Thu chẳng hiểu gì mấy, đã vậy lại còn đối xử nhẹ nhàng với hắn?

Kẻ phản diện từ khi nào lại đi theo con đường thuần lương thế này?!

Tạ Linh càng nghĩ càng thấy lạ. Đây không phải đang tự dối mình, mà là phân tích có cơ sở hẳn hoi!
Chỉ là một viên đá nhỏ thôi, làm sao có thể khiến người ta thay lòng đổi dạ được chứ…

Y cứ thế nhìn chằm chằm mãi, nhìn đến khi Mộ Tử Thần cất viên đá đi, không còn thấy nữa thì ánh mắt mới chịu dời đi.

Dù sao y tuyệt đối không phải đang “rất muốn” có nó. Tuyệt đối.

Lúc này, Mộ Tử Thần được tặng lễ vật thì vô cùng vui vẻ, mắt long lanh như sắp phát sáng.
Hắn chớp mi một cái, rồi nói đầy cảm khái:
“Sư huynh, ta từng nghe rất nhiều về huynh. Huynh dù được sư tôn thu nhận sớm, vẫn tự mình tham gia khảo hạch. Vậy ta cũng nên noi theo, tự mình đi qua con đường đó!”

Thẩm Từ Thu gật đầu tán thưởng.
Bên cạnh, Úc Khôi suýt nữa thì tức nổ phổi.

Năm đó hắn và Thẩm Từ Thu cùng được thu nhận từ nhỏ. Thẩm Từ Thu là đại sư huynh, nên để phục chúng mới chịu đi khảo hạch.
Còn hắn thì lười, thấy phiền nên không đi.

Giờ Mộ Tử Thần lại chủ động xin tham gia, chẳng phải chỉ còn mỗi hắn là “người duy nhất chưa qua khảo hạch” sao?!

Mộ Tử Thần cố tình chọn đúng điểm nhạy cảm thế này, chẳng lẽ là cố ý?

Úc Khôi giờ đây nghi ngờ mọi thứ, người mới đến này trong mắt hắn ấn tượng tụt dốc không phanh.

Còn Mộ Tử Thần thì chẳng thèm để ý Úc Khôi nghĩ gì, hắn đang đắc chí:
“Thẩm Từ Thu không phải rất khó gần sao? Xem ra đóng vai ‘ngoan ngoãn’ là đúng đấy!”

Chỉ cần dựa vào thân phận sư đệ, không ngừng tiếp cận, sẽ có cơ hội đến gần Thẩm Từ Thu, tốt nhất là dụ được hắn động lòng, sau đó hắn sẽ tình nguyện dâng ra tiên cốt bẩm sinh và Linh Lung Tâm.

Hai thứ đó mới là then chốt để thay đổi thể chất, giúp Mộ Tử Thần thực sự bước lên con đường tu tiên.

Còn Úc Khôi?
Mộ Tử Thần trong lòng khinh thường hừ lạnh.
Nếu hắn chưa bị phế, ta còn có chút hứng thú.
Còn giờ? Một kẻ vô dụng, không đáng để ta phí tâm tư.

Nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ hình tượng, dù sao cũng không thể để người khác nghi ngờ.
Biết đâu hắn còn có cơ hội khôi phục?

Tương tự với Tạ Linh cũng vậy.

Vì thế, Mộ Tử Thần lại quay sang mỉm cười ngọt ngào với cả Úc Khôi và Tạ Linh.

Úc Khôi mặt càng đen như đ.í.t nồi.
Còn Tạ Linh thì…

Thẩm Từ Thu nhìn sang Tạ Linh một cái, phát hiện y hoàn toàn dửng dưng.

Ánh mắt hắn khẽ dừng lại.

Tạ Linh không phải thích kiểu ngoan ngoãn, hiền lành sao?
Dù là lần đầu gặp người lạ, dựa vào tính cách của Tạ Linh, cũng sẽ giữ thái độ ôn hòa tối thiểu, chứ không phải vẻ lạnh lùng như đang giấu tâm tư thế này.

Nhớ lại lúc Tạ Linh lần đầu gặp mình, diễn cũng đâu có tệ.

Nên biểu hiện lần này… lại nằm ngoài dự liệu.

Thẩm Từ Thu khẽ chạm vào chuôi kiếm Ngàn Cơ bên hông, động tác rất nhanh, như thể chỉ là vô tình vung tay áo qua không ai để ý.

Người đến đủ rồi, yến tiệc bắt đầu.

Dù phần lớn tu sĩ tham dự đã vào cảnh giới Tích Cốc (không cần ăn uống), nhưng bữa tiệc vẫn phải náo nhiệt.
Trên bàn là các món linh thực, linh thú được chế biến tinh xảo, không chỉ ngon mà còn chứa linh lực, đều là những thứ bổ dưỡng hiếm có.

Mộ Tử Thần rất biết cách lấy lòng người.
Tuy đã chính thức trở thành đệ tử Huyền Dương Tôn, hắn vẫn rưng rưng cảm động nói nhớ Nhược Thủy Tông chủ, muốn tiếp tục ngồi cùng trò chuyện.

Huyền Dương Tôn tất nhiên không ngăn cản, còn Nhược Thủy Tông chủ thì cảm động rơi lệ, nắm tay hắn mà nói Nhược Thủy Tông vĩnh viễn là nhà của hắn.

Xem ra lát nữa Mộ Tử Thần sẽ theo đoàn Nhược Thủy Tông vào Bách Bảo Bí Các, Thẩm Từ Thu nghĩ:
Nếu có thể, để Mộ Tử Thần và Ôn Lan cùng đi cũng tốt.
Hôm nay không được thì chờ sau.
Dù sao hai người kia cũng chưa chịu đủ khổ, vẫn còn nhiều món nợ chưa đòi.
Nhưng Úc Khôi thì không thể chờ nữa, hôm nay phải ra tay.

Hắn vừa rồi quan sát, thấy Mộ Tử Thần gần như lơ luôn Úc Khôi, còn Úc Khôi thì từ đầu tới cuối mặt đen như than.

Thẩm Từ Thu khẽ nhếch môi, cười nhạt lạnh lùng:

“Nếu có ai nói với Úc Khôi của kiếp trước rằng người sư đệ hắn yêu quý hết mực sẽ một ngày xem hắn như không tồn tại… chắc chắn hắn sẽ không bao giờ tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng sự thật đấy, tiểu sư đệ ngoan ngoãn kia, giờ chẳng thèm liếc hắn một cái.”

Hắn nâng chén linh trà lên, nhấp một ngụm.
Thẩm Từ Thu chưa từng ham mê ăn uống, thức ăn trên bàn chỉ đụng đũa tượng trưng rồi thôi.
Ngay lúc đó, người hầu bưng lên một món điểm tâm tinh xảo.

Trên bàn con đặt một đĩa điểm tâm hình tròn nhỏ nhắn, trắng như tuyết, mềm mại như da, bên trên rưới lớp mật đường màu hổ phách óng ánh. Mùi thơm nhẹ pha lẫn hương hoa, vị ngọt thanh không gắt, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta thấy dễ chịu trong lòng.

Thẩm Từ Thu bất giác nhớ đến túi kẹo mật hoa tơ vàng mà Tạ Linh từng đưa cho hắn.

Khi ấy, Tạ Linh để lại nguyên cả túi. Hắn tuy đã nhận lấy, nhưng từ đó về sau chưa từng ăn thêm viên nào.

Lúc này, vì mùi mật đường thoảng qua mũi quá đỗi quen thuộc, Thẩm Từ Thu cúi đầu liếc nhìn món điểm tâm trên bàn, suy nghĩ một chút rồi cầm muỗng, chậm rãi đưa vào miệng nếm thử.

Và thế là… đó trở thành món duy nhất mà hắn ăn hết sạch trong cả bữa tiệc.

Hắn vừa định đặt muỗng xuống, thì lại thấy từ bên cạnh có một chiếc khay nhỏ được đẩy tới bên trong vẫn là món điểm tâm mật đường màu hổ phách, còn nguyên chưa ai động qua.

Thẩm Từ Thu sững người, quay đầu nhìn sang.

Người đẩy khay lại chính là Tạ Linh. Y vẫn cúi đầu chọn đồ ăn, tay cầm đũa gắp một cách rất chuyên chú, không hề nhìn Thẩm Từ Thu lấy một cái, chỉ hờ hững nói:
“Nhìn là biết không thích ăn, cho ngươi đó.”

Thẩm Từ Thu không nói gì, lặng lẽ nhìn chằm chằm y.

Tạ Linh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tao nhã gắp một miếng đồ ăn đưa vào miệng.

…Tay vừa nâng lên thì bỗng khựng lại.

Thẩm Từ Thu trông thấy bên má Tạ Linh căng lên một cái, môi hơi giật giật rồi lập tức mím lại, hỏi rất chân thành:
“Ngươi không cay sao?”

Thì ra Tạ Linh vừa rồi gắp trúng một quả ớt linh lực đỏ rực, cho ngay vào miệng. Mọi người xung quanh còn chưa kịp nhắc thì y đã nuốt mất rồi.

Tạ Linh tuy ăn được cay, nhưng không có nghĩa là có thể ăn loại siêu cấp cay này một cách sống c.h.ế.t như vậy.

Lần này cay đến mức y suýt phun lửa.
Là thật sự theo nghĩa đen, loại lửa của thần điểu.

Nếu y thật sự phun ra một luồng chân hỏa ngay đây, thì chuyện y đã khôi phục tu vi sẽ lộ tẩy mất.

Vì vậy Tạ Linh đành phải cứng đầu, nuốt ngụm ớt kia xuống, nghẹn đỏ cả mặt mà vẫn gắng gượng:
“Khụ… không cay.”

Dù gì cũng là thần điểu, cả người ngoài bộ vuốt xé nát kẻ địch thì chỉ có cái… miệng là bướng nhất.

Thẩm Từ Thu bưng một chén canh thanh hỏa qua, đầu ngón tay phủ lên một lớp linh lực băng lam, hạ nhiệt độ canh xuống trong chớp mắt, rồi đặt trước mặt Tạ Linh.

Tạ Linh giằng co giữa miệng đầy lửa và chén canh lành lạnh một lúc lâu, cuối cùng cay đến mức chịu không nổi nữa, đành cúi đầu uống ừng ực, để dòng nước mát dập tắt ngọn lửa đang thiêu rụi đầu lưỡi.

Thẩm Từ Thu tay vẫn cầm muỗng, lại gắp một viên điểm tâm mật đường lên ăn tiếp.

Thật là ngọt.

Trong khoảnh khắc viên kẹo tan ra nơi đầu lưỡi, hắn lại nghĩ thầm: Đồ ngọt không nên ăn nhiều.

Dễ nghiện.

Mà hắn thì không cho phép bản thân sinh ra bất kỳ cảm xúc luyến tiếc nào đối với những thứ có thể ảnh hưởng đến tâm trí mình.

Mà loại mật đường màu hổ phách này nhìn kiểu gì cũng không giống loại có liên quan gì đến hắn.

Hai người vừa đổi thức ăn cho nhau, hành động này rơi vào mắt người đang ngồi đối diện - Ôn Lan. Hắn nhìn chằm chằm, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Người nhị sư huynh bên cạnh vỗ nhẹ vai hắn, khuyên nhủ:
“Sư đệ, ta thấy Thẩm Từ Thu dường như rất để ý vị điện hạ Yêu tộc kia, có những chuyện nếu không có duyên, nên buông bỏ thì cứ buông.”

Ôn Lan nở nụ cười thường thấy, bình tĩnh đáp:
“Làm gì có ai không buông được? Sư huynh yên tâm, ta hiểu rõ.”

Nhị sư huynh gật gù:
“Vậy là tốt. Trên đời này đâu thiếu cỏ thơm, ta thấy tân đệ tử mà Huyền Dương Tôn vừa thu cũng không tệ.”

Mộ Tử Thần sao? Trong lòng Ôn Lan thoáng động.
Quả thực nhìn rất ngoan ngoãn, còn giống kiểu người có thể dễ dàng bị hắn thao túng. Nếu hắn và Mộ Tử Thần thành đôi, thì vẫn coi như là sự kết hợp giữa Đỉnh Kiếm Tông và Ngọc Tiên Tông, cũng không thiệt gì.

Nhưng… cứ vậy mà từ bỏ Thẩm Từ Thu? Trong lòng vẫn có chút không cam tâm.
Hắn có thể không cần Thẩm Từ Thu, nhưng không thể để Thẩm Từ Thu bị người khác đoạt đi trước khi chính hắn buông tay.
Ánh mắt Ôn Lan liếc qua Tạ Linh, ý nghĩ này vẫn không thay đổi.

Tiệc tụ cũng gần tàn, đa số đến đây vốn không phải để ăn uống, mà là vì sau đó bách bảo Bí Các mở cửa.

Cuối cùng, Hành Sơn Tiên Tôn đứng dậy, đám đệ tử lập tức nín thở, ánh mắt đầy chờ mong đổ dồn về phía ông.

Tiên Tôn mỉm cười, giơ tay lên, lòng bàn tay hiện ra một quầng sáng, bên trong mơ hồ có thể thấy một tòa gác mái thu nhỏ, chín tầng.
Ông đẩy quầng sáng đến giữa đại điện, ngay lập tức hóa thành một lốc xoáy ánh sáng, chính là cánh cổng bước vào bách bảo Bí Các.

Ánh sáng tím xoay chuyển quanh miệng lốc xoáy, chính giữa tối đen như mực, nhìn không rõ gì bên trong, chỉ thấy quang ảnh mờ mịt, lặng lẽ xoay tròn.

Giọng Hành Sơn Tiên Tôn vang lên, mang theo linh lực truyền khắp đại điện:
“Hôm nay chư vị đến dự thọ yến của ta, lão phu vô cùng vinh hạnh. Ta già rồi, nên cũng phải nghĩ cho hậu bối. Bách bảo Bí Các giờ sẽ mở trong hai canh giờ, tức là các ngươi có thời gian hai ngày trong đó. Tất cả đệ tử dưới 30 tuổi đều có thể tiến vào tìm kiếm cơ duyên, gặp được gì đều là nhờ vận khí của các ngươi.”

Thời gian trong Bí Các trôi nhanh gấp 12 lần bên ngoài. Hai canh giờ ở đây tương đương hai ngày bên trong Bí Các.

Sau lời tuyên bố, các tông môn lần lượt chuẩn bị cho đệ tử nhập các. Người của bốn đại tông môn và các tông thân cận được ngồi nội điện; những người còn lại là từ các tông môn nhỏ và tán tu, được mời đến và ngồi ngoại điện.

Tứ đại tông môn mỗi bên được cử hai mươi đệ tử, con số vừa đủ, lại có thể dễ dàng quản lý và hỗ trợ lẫn nhau. Riêng Tạ Linh là ngoại lệ, trở thành người thứ 21 của Ngọc Tiên Tông.
Mộ Tử Thần thì lại đi cùng Nhược Thủy Tông.

Trước khi vào Bí Các, các trưởng bối đều dặn dò kỹ càng.

Trên ghế cao, Huyền Dương Tôn bỗng gọi vọng ra:
“Thẩm Từ Thu.”

“Sư tôn.” Thẩm Từ Thu hành lễ.

“Ngươi là đại sư huynh, nhớ chăm sóc tốt các sư đệ sư muội.”

“Vâng.” Thẩm Từ Thu bình tĩnh đáp lời, nghĩ rằng như vậy là xong. Nhưng khi vừa định đứng thẳng lưng, Huyền Dương Tôn lại hỏi tiếp:
“Kiếm của ngươi đâu?”

Động tác của Thẩm Từ Thu khựng lại. Hắn chậm rãi đứng thẳng, quay lại đối diện sư tôn, biết rõ ông đang hỏi đến thanh kiếm từng ban cho hắn.

Lý do “dưỡng kiếm” thì không thể gạt được Huyền Dương Tôn.

Thẩm Từ Thu đặt tay lên chuôi kiếm Ngàn Cơ, giọng nhàn nhạt đáp:
“Gần đây đệ tử phát hiện dùng kiếm này thuận tay hơn, nên đã đổi rồi.”

Huyền Dương Tôn không để lộ cảm xúc, nhưng im lặng thật lâu.

Bên cạnh, Tạ Linh dựng cả lỗ tai lên nghe, vừa mới bị Mộ Tử Thần và ớt linh cay hành cho xụi lông, giờ đuôi cũng run nhẹ nhẹ.
Kiếm đó chắc chắn là do ta đưa mà! Tạ Linh đắc ý nghĩ thầm.

Nhưng suy đi tính lại, ngoài mệnh chú, mình từng đưa cho Thẩm Từ Thu vài món, lần gần nhất là lọ ngọc lộ.
Hay bây giờ tặng thêm một chú văn thạch, để hắn lại nợ mình một cái nhân tình?

…Nghĩ vậy, đuôi Tạ Linh vừa dựng lên được một nửa liền rũ xuống.

Đồ vật dựa vào nhân tình để lấy, không tính là lễ vật chân chính. Không vui.
Y dường như đã quên, khi mình tặng kiếm, miệng cũng từng nói: “Không ai nợ ai.”

Xét cho cùng, cả hai người đều như nhau không ai chịu để người kia nắm đằng chuôi.

Thẩm Từ Thu quay lại chỉ huy đệ tử Ngọc Tiên Tông chuẩn bị. Bách bảo Bí Các không phải lần đầu mở ra, bốn đại tông môn đều đã có sẵn bản đồ, sau khi vào trong sẽ trực tiếp đến tầng thứ nhất l Đào Nguyên Xuân Cư Đồ.

Nghe nói ở đó từng xuất hiện cơ duyên quý hiếm, phẩm cấp không thấp, nhưng đến nay chưa ai có thể lấy được.

Úc Khôi nghiến răng, gắng gượng đến gần Thẩm Từ Thu, giọng mang theo khẩn cầu, không còn chút ngạo khí nào:
“Sư huynh… nếu trong đó có cơ hội khôi phục tu vi, huynh sẽ giúp ta… đúng không?”

Thẩm Từ Thu không nhìn hắn, chỉ bình thản nói:
“Tất nhiên. Đây là sư mệnh.”

Rồi căn dặn thêm:
“Bốn đại tông môn chắc chắn sẽ tranh giành Xuân Cư Đồ đầu tiên, ngươi cứ theo sát ta.”

Bất kể Thẩm Từ Thu nghĩ gì, chỉ cần hắn vẫn sẵn lòng giúp đỡ, với Úc Khôi đã là quá đủ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu:
“Vâng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện