Editor: Miri
- -------------------
Lý Tam Thất ngẩn người, nhận ra người trước mặt này là người quen, hắn vô thức giật mình một cái: "Lâm công tử?"
Người tới mặc bạch y, tay cầm kiếm, mỗi bước đi đều khiến mưa phùn thành tuyết lất phất theo. Lúc Lý Tam Thất vô thức gọi ra ba chữ "Lâm công tử", trong lòng cũng thoáng khiếp sợ, không kiềm lòng được mà thở chậm lại.
Người đến là Lâm Châu, nhưng lại không giống Lâm Châu mà Lý Tam Thất nhớ đã gặp một lần. Khi đó hắn chỉ cảm thấy đối phương phong thái xuất trần, nhưng giờ khắc này, trên người Lâm Châu lại có thêm một loại khí chất nhàn nhạt cao quý khác, cứ như một thanh kiếm cao ngạo đã ra khỏi vỏ.
Lý Tam Thất ngây người trong chốc lát, mới phản ứng lại. Hắn tự nhiên có chút thấp thỏm, nghĩ thầm sao Lâm công tử lại ở đây? Chẳng lẽ là tới tìm thế tử?
Nhưng mà thế tử không biết đang ở đâu nữa...Lý Tam Thất hơi căng thẳng, hắn điều chỉnh biểu cảm, cố gắng giữ mặt tự nhiên mà cười, nói: "Lâm công tử tới tìm thế...Lý Tam Thất à?"
Chuyện phát sinh ở Minh Tông quá đột ngột, Lý Tam Thất ở tuốt Lăng Thành bận bù đầu vì "Đốt Thiên Diệt Địa", còn chưa biết trong tông xảy ra biến cố. Hắn cười hơi gượng, nghĩ thầm thiếu chút nữa gọi sai tên, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Lâm Tầm Chu cầm theo kiếm, đang ngước mắt nhìn trận pháp lá chắn trước mặt, ánh mắt âm trầm, thấy không rõ cảm xúc trong mắt y. Nghe thấy tiếng Lý Tam Thất, y mới không nhìn nữa, bình tĩnh liếc qua Lý Tam Thất.
Lý Tam Thất càng thấp thỏm trong lòng, ngay sau đó lại nghe đối phương nặng nề thở dài: "Lý Nhất Cửu? Sao ngươi ở đây?"
Hắn đến vì "Đốt Thiên Diệt Địa", nhưng chuyện liên quan đến "Đốt Thiên Diệt Địa", trừ phi thế tử tự mình mở miệng, Lý Tam Thất cũng không dám nói ra ngoài. Vậy nên hắn cười ha ha, đang muốn lừa gạt cho qua chuyện: "Ha ha, cấp trên an bài xuống, bảo đi xử lý một ít việc vặt...Nếu Lâm công tử tới tìm Lý Tam Thất, vậy cũng không dám giấu giếm, hắn không ở đây..."
"Lý Tam Thất không ở đây?" Lâm Tầm Chu nhẹ nhàng hỏi. Lý Tam Thất lại cứ cảm thấy thanh âm y mang theo chút cảm xúc là lạ, có hơi nghiêm trọng.
Lâm Tầm Chu nắm chặt trường kiếm trong tay, dùng một loại ngữ điệu bình tĩnh nhất, hỏi lại: "Lý Tam Thất không ở đây, vậy thế tử các ngươi có ở đây?"
Lúc y nói những lời này, gió tuyết xung quanh hình như đã hỗn loạn trong một chốc, thổi rơi xuống mấy đóa hoa đào đầu ngọn.
Lý Tam Thất cứng đờ người, ráng nặn nụ cười nói: "...Lâm công tử đúng là biết nói đùa, sao thế tử chúng ta đến Lăng Thành..."
Lâm Tầm Chu nhìn Lý Tam Thất thật sâu một cái, nhịn không được nói: "Thế à? Yến Vương phủ các ngươi thật đúng là trên dưới một lòng.", từ Lý Trú Miên tới thủ hạ của hắn, ai cũng không quên lừa dối y.
Không đợi Lý Tam Thất nói tiếp, Lâm Tầm Chu lại thở dài: "Nếu hắn không tới, vậy mới tốt."
Lý Tam Thất ngẩn người, không nghe hiểu ý Lâm Tầm Chu. Chưa đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, đã bị gió lạnh bốn phía thổi run lên một cái.
Lý Tam Thất ngẩng đầu nhìn lại xung quanh, chỉ thấy rừng đào phủ tuyết, tuyết còn lớn hơn gấp ba lần khi nãy.
Lý Tam Thất nhịn không được mà nhìn Lâm Tầm Chu, trong lòng hiện lên vô số suy đoán. Nghe nói Lâm Châu là tu sĩ Kim Đan, nhưng một vị tu sĩ Kim Đan, có thể làm linh vũ thành tuyết, gió lạnh chợt lạnh?
Lý Tam Thất nhận ra thân phận người trước mặt này tuyệt đối không phải đơn giản như hắn nghĩ như vậy. Lý Tam Thất hơi hơi sững sờ, nghĩ thầm thế tử có biết người ngài ấy thích, rốt cuộc là người nào không đây?
Hắn đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên trận pháp lá chắn cách đó không xa đột nhiên rung động, linh khí trong không khí bất ngờ hỗn loạn.
Sắc mặt Lý Tam Thất biến đổi, thầm nghĩ là "Đốt Thiên Diệt Địa" đang đánh sâu vào trận pháp. Hắn nhìn thoáng qua Lâm Tầm Chu, phát hiện đối phương cũng đặt lực chú ý lên trận pháp.
Thế tử rốt cuộc gặp chuyện gì, sao còn chưa tới...Lý Tam Thất âm thầm kêu khổ một tiếng, bỗng nhiên nghe thấy Lâm Tầm Chu bình tĩnh bảo: "Ổn định trận pháp."
Trong giọng Lâm Tầm Chu mang theo một loại uy thế đáng tin cậy, Lý Tam Thất theo bản năng đáp: "Vâng."
Nháy mắt, trước khi hắn còn chưa phản ứng kịp, trước mắt đã tràn ra một đường kiếm sáng như tuyết trắng. Gió tuyết nghe theo sai sử của nhát kiếm, trong chớp mắt cuốn theo gió theo tuyết, một trảm phóng ra ——
Chờ đến khi ánh kiếm như muốn chém đứt trời đất kia tiêu tán trước mắt, trên mặt đất đã có thêm một vết nứt sâu dài, từ dưới chân người bạch y kéo mãi ra đến ngoài hồ, thẳng đến chỗ tường thành mà tầm mắt không nhìn tới được. Lý Tam Thất đã hoàn toàn kinh ngạc sững người tại chỗ, sau một lúc lâu nói không nổi một câu.
"Lại chạy thoát, chạy còn nhanh hơn ta nghĩ." Lâm Tầm Chu nheo nheo mắt, thần thức đảo qua, nhàn nhạt nói một tiếng, "Trận pháp Yến Vương phủ đặc biệt bố trí, cũng coi như là một cái bẫy vẹn toàn rất tốt."
Lý Tam Thất há miệng, nói không nên lời.
Lâm Tầm Chu vung kiếm một cái, thanh kiếm bối sau lưng, xoay người nhàn nhạt nói: "Ngươi an bài chu đáo lắm đấy."
Lời này nghe không giống như đang nói với mình... Lý Tam Thất ngơ ngác ngẩng đầu, theo ánh mắt Lâm Tầm Chu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa trong rừng đào đóng băng, không biết khi nào đã có một người đang đứng.
Người nọ một thân hồng y chỉ vàng đứng ở trong tuyết, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngẩn nhìn Lâm Tầm Chu, không rên một tiếng.
Thế tử? Lý Tam Thất tiến lên một bước, lại bỗng nhiên dừng lại. Hắn nhận ra không khí xung quanh không đúng, mở to hai mắt, yên lặng lui về sau.
Cách một tầng gió tuyết, ánh mắt Lý Trú Miên và Lâm Tầm Chu đan xen, ai cũng không nói câu nào.
Lý Tam Thất lại lui về sau mấy bước. Hắn nhìn qua nhìn lại biểu cảm hai người vài lần, dù cho lòng còn tràn đầy khó hiểu, nhưng theo trực giác vẫn cảm thấy mình không nên đứng ở đây nữa. Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là yên lặng đi xa chút, để lại khoảng đất trống cho không khí kỳ quái của hai người.
Rừng đào trúng gió tuyết càng lúc càng loạn. Qua hồi lâu, Lý Trú Miên rốt cuộc miễn cưỡng nở một nụ cười: "Lâm Châu, ngươi về Lăng Thành..."
"......" Lâm Tầm Chu hơi hơi rũ mắt, không nói chuyện.
Lý Trú Miên cười không nổi nữa, hắn nhìn Lâm Tầm Chu đeo kiếm mà đứng, khuôn mặt toát ra một loại chua xót nhàn nhạt.
Giờ này khắc này, bọn họ ai còn không đoán được lý do đối phương tới đây chứ?
Lý Trú Miên siết tay, nghĩ thầm hắn sớm nên biết, đường đường tông chủ Minh Tông tại sao lại phải tới một Lăng Thành nho nhỏ, lại trùng hợp gặp được hắn...Đó là bởi vì, bọn họ vốn đến vì cùng một lý do.
Bọn họ tương ngộ không phải may mắn, không phải trùng hợp, nếu xét theo một hướng nào đó, khoảnh khắc từng người bọn họ hạ quyết định đi tìm "Đốt Thiên Diệt Địa", tương ngộ liền thành một loại "tất nhiên" và "định mệnh"
Bọn họ ăn ý nhau đến vậy đấy.
Lâm Tầm Chu nghiêng đầu đi, nói: "Lúc ta ở Minh Tông biết thân phận của ngươi, cũng đã suy nghĩ tại sao ngươi lại đi Lăng Thành. Lúc nhìn thấy Lý Nhất Cửu và trận pháp, ta cũng đã hiểu ngay. Thế nhưng khi ta thấy ngươi không ở đây, vẫn cảm thấy chút may mắn..."
Cho nên y mới nói: Nếu hắn không tới, thì mới tốt.
Đáng tiếc, Lý Trú Miên vẫn tới.
Tay nắm kiếm bối sau lưng Lâm Tầm Chu càng siết chặt, lòng bàn tay hằn ra vệt đỏ. Y nói không rõ cảm xúc trong lòng bây giờ là gì, là bi thương hay là tức giận, cũng có thể không phải cả hai.
Lâm Tầm Chu nhớ tới lúc mình vừa thu được thư từ hôn của Yến Vương phủ, y còn từng đùa giỡn với Nhất Xuyên Vũ là nếu y cũng có thể thật lòng thích một người thì tốt biết bao. Khi đó, y chỉ là thuận miệng nói giỡn thôi, lòng chỉ nghiêm túc nghĩ cách cầu một đường sống cho Tu chân giới, làm cách nào để tìm ra Đốt Thiên Diệt Địa.
Có ai ngờ, vòng đi vòng lại, vậy mà y thật sự có thể thật lòng thích một người. Nhưng mà người y thích còn làm ra lựa chọn giống hệt y...Rõ ràng chính y cũng đang đi tìm Đốt Thiên Diệt Địa, nhưng khi vừa mới thấy Lý Trú Miên, y lại cảm thấy ngực mình nháy mắt có chút khó chịu.
......Lâm Tầm Chu nói không nên lời, thậm chí còn không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì.
Nghe giọng Lâm Tầm Chu, Lý Trú Miên khẽ run lên, rốt cuộc kìềm chế cảm xúc, đi lên phía trước vài bước, giữ chặt tay Lâm Tầm Chu, vội vàng nói: "Lâm Châu, sao ngươi cũng... Đốt Thiên Diệt Địa không phải thứ tốt, ngươi đừng ngớ ngẩn!"
Lý Trú Miên siết tay Lâm Tầm Chu quá chặt, Lâm Tầm Chu hơi rụt rụt tay về, lại không thoát ra được, cuối cùng lặng lẽ bỏ cuộc, nhẹ nhàng cầm ngược lại tay Lý Trú Miên.
Đón lấy ánh mắt buồn bã lại nóng ruột của Lý Trú Miên, Lâm Tầm Chu nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi biết Đốt Thiên Diệt Địa không phải thứ tốt, ngươi còn tới tìm nó? Nếu chúng ta đều đến vì nó, kia cũng coi như huề nhau."
Lý Trú Miên sốt ruột đến độ nói không lựa lời: "Làm sao giống nhau được chứ..."
Lâm Tầm Chu nhẹ nhíu mày: "Có gì không giống nhau?"
"Ta......"
Lý Trú Miên hoảng loạn trong lòng, hắn nghĩ, ta vốn dĩ cũng không biết còn có thể sống bao lâu, nhưng ngươi không giống như thế, ngươi là hy vọng của Tu Chân giới, ngươi là tông chủ Minh Tông kinh tài tuyệt diễm, thiên hạ vô song, sao có thể bởi vì Đốt Thiên Diệt Địa nho nhỏ này mà chặt đứt tương lai của mình?
Nếu bản thân hắn chết vì thiên hạ, tuy hắn nuối tiếc, nhưng lại không hối hận; nếu đổi thành Lâm Tầm Chu, chỉ nghĩ một chút thôi mà Lý Trú Miên đã cảm thấy trong lòng mình bắt đầu phát đau.
Lý Trú Miên há miệng thở gấp, sau một lúc lâu nói không nên lời. Qua hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: "Ngươi lợi hại như vậy, sớm muộn gì cũng có thể đột phá Thái Thượng, cần gì phải dùng Đốt Thiên Diệt Địa. Về tình về lý, dùng Đốt Thiên Diệt Địa cưỡng ép tăng lên tu vi đều không nên là chuyện ngươi cần làm."
Lý Trú Miên vừa nói, vừa hơi hơi xoay đầu, không nhìn thẳng vào mắt Lâm Tầm Chu. Trong lòng hắn trào ra đau xót khôn kể, làm tay đang nắm chặt Lâm Tầm Chu của hắn cũng run nhè nhẹ, nhưng biểu cảm trên mặt lại dần dần bình tĩnh, giống như thật sự chỉ đang phân tích lợi và hại của việc này.
Ngữ điệu Lâm Tầm Chu trầm xuống: "Thế, chẳng lẽ đây là chuyện ngươi nên làm? Nếu nói thiên tài, ai có thể so được với Hóa Thần trời sinh như ngươi?"
"......" Lý Trú Miên đóng lại đôi mắt một lát, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tầm Chu, âm điệu có chút áp bức, "Bất luận là ai, cũng không thể là ngươi. Tầm Chu, ngươi hẳn biết địa vị của ngươi và trách nhiệm kèm theo đó. Chưa kể, Minh Tông cũng vừa mới xảy ra chuyện đại trưởng lão, tình thế không tốt, cần phải dựa vào ngươi để chống đỡ đại cục. Dù là xét phương diện nào, ta cũng sẽ không tán thành ngươi dùng Đốt Thiên Diệt Địa tăng lên tu vi. Tầm Chu...ngươi cần thiết phải sống."
Lý Trú Miên rất ít dùng giọng điệu cứng cỏi áp bức này để nói với Lâm Tầm Chu, nhưng khi nói lời cuối cùng, Lý Trú Miên nhẹ nhàng gọi tên Lâm Tầm Chu, thanh âm lại mềm xuống, mang theo chút khẩn cầu.
Lâm Tầm Chu ngẩn người, đang lúc muốn nói chuyện, bỗng nhiên quay đầu vọng về nơi xa. Gần như cùng lúc, Lý Trú Miên cũng nhìn về hướng đó.
Một trận pháp khác ở Lăng Thành đột nhiên bị Đốt Thiên Diệt Địa đang cố trốn thoát làm cho rung lên, Lâm Tầm Chu và Lý Trú Miên đều đã nhận ra linh khí có chút biến hóa trong không trung, dùng thần thức bao phủ, nháy mắt định hướng được tọa độ.
Đốt Thiên Diệt Địa dường như cũng nhận ra mình đã bị phát giác tung tích, hơi thở lại mỏng đi, muốn bỏ chạy. Nhưng ngay lúc nó định chui xuống đất, uy áp che trời lấp đất cũng đã đổ xuống ——
Trong nháy mắt, Lâm Tầm Chu đã xuất kiếm. Lý Trú Miên cũng đứng từ xa điểm một lóng tay, linh khí thành khóa, phong bế đường lui của Đốt Thiên Diệt Địa.
Lý Tam Thất đứng xa đó vốn đang tò mò Lâm Tầm Chu đang nói gì với Lý Trú Miên, nhưng nghe không rõ giọng họ lắm, chỉ cảm thấy không khí hai bên không tốt gì, lúc đang âm thầm lo lắng thì chợt thấy kiếm quang hiện lên, hoảng sợ, suýt chút nữa tưởng hai bên xông vào đánh nhau.
- -------------------
Lý Tam Thất ngẩn người, nhận ra người trước mặt này là người quen, hắn vô thức giật mình một cái: "Lâm công tử?"
Người tới mặc bạch y, tay cầm kiếm, mỗi bước đi đều khiến mưa phùn thành tuyết lất phất theo. Lúc Lý Tam Thất vô thức gọi ra ba chữ "Lâm công tử", trong lòng cũng thoáng khiếp sợ, không kiềm lòng được mà thở chậm lại.
Người đến là Lâm Châu, nhưng lại không giống Lâm Châu mà Lý Tam Thất nhớ đã gặp một lần. Khi đó hắn chỉ cảm thấy đối phương phong thái xuất trần, nhưng giờ khắc này, trên người Lâm Châu lại có thêm một loại khí chất nhàn nhạt cao quý khác, cứ như một thanh kiếm cao ngạo đã ra khỏi vỏ.
Lý Tam Thất ngây người trong chốc lát, mới phản ứng lại. Hắn tự nhiên có chút thấp thỏm, nghĩ thầm sao Lâm công tử lại ở đây? Chẳng lẽ là tới tìm thế tử?
Nhưng mà thế tử không biết đang ở đâu nữa...Lý Tam Thất hơi căng thẳng, hắn điều chỉnh biểu cảm, cố gắng giữ mặt tự nhiên mà cười, nói: "Lâm công tử tới tìm thế...Lý Tam Thất à?"
Chuyện phát sinh ở Minh Tông quá đột ngột, Lý Tam Thất ở tuốt Lăng Thành bận bù đầu vì "Đốt Thiên Diệt Địa", còn chưa biết trong tông xảy ra biến cố. Hắn cười hơi gượng, nghĩ thầm thiếu chút nữa gọi sai tên, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Lâm Tầm Chu cầm theo kiếm, đang ngước mắt nhìn trận pháp lá chắn trước mặt, ánh mắt âm trầm, thấy không rõ cảm xúc trong mắt y. Nghe thấy tiếng Lý Tam Thất, y mới không nhìn nữa, bình tĩnh liếc qua Lý Tam Thất.
Lý Tam Thất càng thấp thỏm trong lòng, ngay sau đó lại nghe đối phương nặng nề thở dài: "Lý Nhất Cửu? Sao ngươi ở đây?"
Hắn đến vì "Đốt Thiên Diệt Địa", nhưng chuyện liên quan đến "Đốt Thiên Diệt Địa", trừ phi thế tử tự mình mở miệng, Lý Tam Thất cũng không dám nói ra ngoài. Vậy nên hắn cười ha ha, đang muốn lừa gạt cho qua chuyện: "Ha ha, cấp trên an bài xuống, bảo đi xử lý một ít việc vặt...Nếu Lâm công tử tới tìm Lý Tam Thất, vậy cũng không dám giấu giếm, hắn không ở đây..."
"Lý Tam Thất không ở đây?" Lâm Tầm Chu nhẹ nhàng hỏi. Lý Tam Thất lại cứ cảm thấy thanh âm y mang theo chút cảm xúc là lạ, có hơi nghiêm trọng.
Lâm Tầm Chu nắm chặt trường kiếm trong tay, dùng một loại ngữ điệu bình tĩnh nhất, hỏi lại: "Lý Tam Thất không ở đây, vậy thế tử các ngươi có ở đây?"
Lúc y nói những lời này, gió tuyết xung quanh hình như đã hỗn loạn trong một chốc, thổi rơi xuống mấy đóa hoa đào đầu ngọn.
Lý Tam Thất cứng đờ người, ráng nặn nụ cười nói: "...Lâm công tử đúng là biết nói đùa, sao thế tử chúng ta đến Lăng Thành..."
Lâm Tầm Chu nhìn Lý Tam Thất thật sâu một cái, nhịn không được nói: "Thế à? Yến Vương phủ các ngươi thật đúng là trên dưới một lòng.", từ Lý Trú Miên tới thủ hạ của hắn, ai cũng không quên lừa dối y.
Không đợi Lý Tam Thất nói tiếp, Lâm Tầm Chu lại thở dài: "Nếu hắn không tới, vậy mới tốt."
Lý Tam Thất ngẩn người, không nghe hiểu ý Lâm Tầm Chu. Chưa đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, đã bị gió lạnh bốn phía thổi run lên một cái.
Lý Tam Thất ngẩng đầu nhìn lại xung quanh, chỉ thấy rừng đào phủ tuyết, tuyết còn lớn hơn gấp ba lần khi nãy.
Lý Tam Thất nhịn không được mà nhìn Lâm Tầm Chu, trong lòng hiện lên vô số suy đoán. Nghe nói Lâm Châu là tu sĩ Kim Đan, nhưng một vị tu sĩ Kim Đan, có thể làm linh vũ thành tuyết, gió lạnh chợt lạnh?
Lý Tam Thất nhận ra thân phận người trước mặt này tuyệt đối không phải đơn giản như hắn nghĩ như vậy. Lý Tam Thất hơi hơi sững sờ, nghĩ thầm thế tử có biết người ngài ấy thích, rốt cuộc là người nào không đây?
Hắn đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên trận pháp lá chắn cách đó không xa đột nhiên rung động, linh khí trong không khí bất ngờ hỗn loạn.
Sắc mặt Lý Tam Thất biến đổi, thầm nghĩ là "Đốt Thiên Diệt Địa" đang đánh sâu vào trận pháp. Hắn nhìn thoáng qua Lâm Tầm Chu, phát hiện đối phương cũng đặt lực chú ý lên trận pháp.
Thế tử rốt cuộc gặp chuyện gì, sao còn chưa tới...Lý Tam Thất âm thầm kêu khổ một tiếng, bỗng nhiên nghe thấy Lâm Tầm Chu bình tĩnh bảo: "Ổn định trận pháp."
Trong giọng Lâm Tầm Chu mang theo một loại uy thế đáng tin cậy, Lý Tam Thất theo bản năng đáp: "Vâng."
Nháy mắt, trước khi hắn còn chưa phản ứng kịp, trước mắt đã tràn ra một đường kiếm sáng như tuyết trắng. Gió tuyết nghe theo sai sử của nhát kiếm, trong chớp mắt cuốn theo gió theo tuyết, một trảm phóng ra ——
Chờ đến khi ánh kiếm như muốn chém đứt trời đất kia tiêu tán trước mắt, trên mặt đất đã có thêm một vết nứt sâu dài, từ dưới chân người bạch y kéo mãi ra đến ngoài hồ, thẳng đến chỗ tường thành mà tầm mắt không nhìn tới được. Lý Tam Thất đã hoàn toàn kinh ngạc sững người tại chỗ, sau một lúc lâu nói không nổi một câu.
"Lại chạy thoát, chạy còn nhanh hơn ta nghĩ." Lâm Tầm Chu nheo nheo mắt, thần thức đảo qua, nhàn nhạt nói một tiếng, "Trận pháp Yến Vương phủ đặc biệt bố trí, cũng coi như là một cái bẫy vẹn toàn rất tốt."
Lý Tam Thất há miệng, nói không nên lời.
Lâm Tầm Chu vung kiếm một cái, thanh kiếm bối sau lưng, xoay người nhàn nhạt nói: "Ngươi an bài chu đáo lắm đấy."
Lời này nghe không giống như đang nói với mình... Lý Tam Thất ngơ ngác ngẩng đầu, theo ánh mắt Lâm Tầm Chu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa trong rừng đào đóng băng, không biết khi nào đã có một người đang đứng.
Người nọ một thân hồng y chỉ vàng đứng ở trong tuyết, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngẩn nhìn Lâm Tầm Chu, không rên một tiếng.
Thế tử? Lý Tam Thất tiến lên một bước, lại bỗng nhiên dừng lại. Hắn nhận ra không khí xung quanh không đúng, mở to hai mắt, yên lặng lui về sau.
Cách một tầng gió tuyết, ánh mắt Lý Trú Miên và Lâm Tầm Chu đan xen, ai cũng không nói câu nào.
Lý Tam Thất lại lui về sau mấy bước. Hắn nhìn qua nhìn lại biểu cảm hai người vài lần, dù cho lòng còn tràn đầy khó hiểu, nhưng theo trực giác vẫn cảm thấy mình không nên đứng ở đây nữa. Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là yên lặng đi xa chút, để lại khoảng đất trống cho không khí kỳ quái của hai người.
Rừng đào trúng gió tuyết càng lúc càng loạn. Qua hồi lâu, Lý Trú Miên rốt cuộc miễn cưỡng nở một nụ cười: "Lâm Châu, ngươi về Lăng Thành..."
"......" Lâm Tầm Chu hơi hơi rũ mắt, không nói chuyện.
Lý Trú Miên cười không nổi nữa, hắn nhìn Lâm Tầm Chu đeo kiếm mà đứng, khuôn mặt toát ra một loại chua xót nhàn nhạt.
Giờ này khắc này, bọn họ ai còn không đoán được lý do đối phương tới đây chứ?
Lý Trú Miên siết tay, nghĩ thầm hắn sớm nên biết, đường đường tông chủ Minh Tông tại sao lại phải tới một Lăng Thành nho nhỏ, lại trùng hợp gặp được hắn...Đó là bởi vì, bọn họ vốn đến vì cùng một lý do.
Bọn họ tương ngộ không phải may mắn, không phải trùng hợp, nếu xét theo một hướng nào đó, khoảnh khắc từng người bọn họ hạ quyết định đi tìm "Đốt Thiên Diệt Địa", tương ngộ liền thành một loại "tất nhiên" và "định mệnh"
Bọn họ ăn ý nhau đến vậy đấy.
Lâm Tầm Chu nghiêng đầu đi, nói: "Lúc ta ở Minh Tông biết thân phận của ngươi, cũng đã suy nghĩ tại sao ngươi lại đi Lăng Thành. Lúc nhìn thấy Lý Nhất Cửu và trận pháp, ta cũng đã hiểu ngay. Thế nhưng khi ta thấy ngươi không ở đây, vẫn cảm thấy chút may mắn..."
Cho nên y mới nói: Nếu hắn không tới, thì mới tốt.
Đáng tiếc, Lý Trú Miên vẫn tới.
Tay nắm kiếm bối sau lưng Lâm Tầm Chu càng siết chặt, lòng bàn tay hằn ra vệt đỏ. Y nói không rõ cảm xúc trong lòng bây giờ là gì, là bi thương hay là tức giận, cũng có thể không phải cả hai.
Lâm Tầm Chu nhớ tới lúc mình vừa thu được thư từ hôn của Yến Vương phủ, y còn từng đùa giỡn với Nhất Xuyên Vũ là nếu y cũng có thể thật lòng thích một người thì tốt biết bao. Khi đó, y chỉ là thuận miệng nói giỡn thôi, lòng chỉ nghiêm túc nghĩ cách cầu một đường sống cho Tu chân giới, làm cách nào để tìm ra Đốt Thiên Diệt Địa.
Có ai ngờ, vòng đi vòng lại, vậy mà y thật sự có thể thật lòng thích một người. Nhưng mà người y thích còn làm ra lựa chọn giống hệt y...Rõ ràng chính y cũng đang đi tìm Đốt Thiên Diệt Địa, nhưng khi vừa mới thấy Lý Trú Miên, y lại cảm thấy ngực mình nháy mắt có chút khó chịu.
......Lâm Tầm Chu nói không nên lời, thậm chí còn không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì.
Nghe giọng Lâm Tầm Chu, Lý Trú Miên khẽ run lên, rốt cuộc kìềm chế cảm xúc, đi lên phía trước vài bước, giữ chặt tay Lâm Tầm Chu, vội vàng nói: "Lâm Châu, sao ngươi cũng... Đốt Thiên Diệt Địa không phải thứ tốt, ngươi đừng ngớ ngẩn!"
Lý Trú Miên siết tay Lâm Tầm Chu quá chặt, Lâm Tầm Chu hơi rụt rụt tay về, lại không thoát ra được, cuối cùng lặng lẽ bỏ cuộc, nhẹ nhàng cầm ngược lại tay Lý Trú Miên.
Đón lấy ánh mắt buồn bã lại nóng ruột của Lý Trú Miên, Lâm Tầm Chu nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi biết Đốt Thiên Diệt Địa không phải thứ tốt, ngươi còn tới tìm nó? Nếu chúng ta đều đến vì nó, kia cũng coi như huề nhau."
Lý Trú Miên sốt ruột đến độ nói không lựa lời: "Làm sao giống nhau được chứ..."
Lâm Tầm Chu nhẹ nhíu mày: "Có gì không giống nhau?"
"Ta......"
Lý Trú Miên hoảng loạn trong lòng, hắn nghĩ, ta vốn dĩ cũng không biết còn có thể sống bao lâu, nhưng ngươi không giống như thế, ngươi là hy vọng của Tu Chân giới, ngươi là tông chủ Minh Tông kinh tài tuyệt diễm, thiên hạ vô song, sao có thể bởi vì Đốt Thiên Diệt Địa nho nhỏ này mà chặt đứt tương lai của mình?
Nếu bản thân hắn chết vì thiên hạ, tuy hắn nuối tiếc, nhưng lại không hối hận; nếu đổi thành Lâm Tầm Chu, chỉ nghĩ một chút thôi mà Lý Trú Miên đã cảm thấy trong lòng mình bắt đầu phát đau.
Lý Trú Miên há miệng thở gấp, sau một lúc lâu nói không nên lời. Qua hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: "Ngươi lợi hại như vậy, sớm muộn gì cũng có thể đột phá Thái Thượng, cần gì phải dùng Đốt Thiên Diệt Địa. Về tình về lý, dùng Đốt Thiên Diệt Địa cưỡng ép tăng lên tu vi đều không nên là chuyện ngươi cần làm."
Lý Trú Miên vừa nói, vừa hơi hơi xoay đầu, không nhìn thẳng vào mắt Lâm Tầm Chu. Trong lòng hắn trào ra đau xót khôn kể, làm tay đang nắm chặt Lâm Tầm Chu của hắn cũng run nhè nhẹ, nhưng biểu cảm trên mặt lại dần dần bình tĩnh, giống như thật sự chỉ đang phân tích lợi và hại của việc này.
Ngữ điệu Lâm Tầm Chu trầm xuống: "Thế, chẳng lẽ đây là chuyện ngươi nên làm? Nếu nói thiên tài, ai có thể so được với Hóa Thần trời sinh như ngươi?"
"......" Lý Trú Miên đóng lại đôi mắt một lát, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tầm Chu, âm điệu có chút áp bức, "Bất luận là ai, cũng không thể là ngươi. Tầm Chu, ngươi hẳn biết địa vị của ngươi và trách nhiệm kèm theo đó. Chưa kể, Minh Tông cũng vừa mới xảy ra chuyện đại trưởng lão, tình thế không tốt, cần phải dựa vào ngươi để chống đỡ đại cục. Dù là xét phương diện nào, ta cũng sẽ không tán thành ngươi dùng Đốt Thiên Diệt Địa tăng lên tu vi. Tầm Chu...ngươi cần thiết phải sống."
Lý Trú Miên rất ít dùng giọng điệu cứng cỏi áp bức này để nói với Lâm Tầm Chu, nhưng khi nói lời cuối cùng, Lý Trú Miên nhẹ nhàng gọi tên Lâm Tầm Chu, thanh âm lại mềm xuống, mang theo chút khẩn cầu.
Lâm Tầm Chu ngẩn người, đang lúc muốn nói chuyện, bỗng nhiên quay đầu vọng về nơi xa. Gần như cùng lúc, Lý Trú Miên cũng nhìn về hướng đó.
Một trận pháp khác ở Lăng Thành đột nhiên bị Đốt Thiên Diệt Địa đang cố trốn thoát làm cho rung lên, Lâm Tầm Chu và Lý Trú Miên đều đã nhận ra linh khí có chút biến hóa trong không trung, dùng thần thức bao phủ, nháy mắt định hướng được tọa độ.
Đốt Thiên Diệt Địa dường như cũng nhận ra mình đã bị phát giác tung tích, hơi thở lại mỏng đi, muốn bỏ chạy. Nhưng ngay lúc nó định chui xuống đất, uy áp che trời lấp đất cũng đã đổ xuống ——
Trong nháy mắt, Lâm Tầm Chu đã xuất kiếm. Lý Trú Miên cũng đứng từ xa điểm một lóng tay, linh khí thành khóa, phong bế đường lui của Đốt Thiên Diệt Địa.
Lý Tam Thất đứng xa đó vốn đang tò mò Lâm Tầm Chu đang nói gì với Lý Trú Miên, nhưng nghe không rõ giọng họ lắm, chỉ cảm thấy không khí hai bên không tốt gì, lúc đang âm thầm lo lắng thì chợt thấy kiếm quang hiện lên, hoảng sợ, suýt chút nữa tưởng hai bên xông vào đánh nhau.
Danh sách chương