Mộ Tuyết muốn giết hắn, khiến Lục Thủy nghĩ Mộ Tuyết biết hắn cũng trùng sinh. Bằng không, bỗng dưng tự nhiên tại sao nàng lại muốn giết hắn?
Nhưng Lục Thủy nhanh chóng phủ định suy đoán này.
“Không đúng! Nếu như Mộ Tuyết biết mình cũng trùng sinh, nàng sẽ không dùng Lĩnh vực Sát lục với mình, mà là trực tiếp cắt đứt hai chân của mình luôn, sau đó sẽ hỏi mình là đến đây để từ hôn phải không.”
Lục Thủy liên tục tự nhắc bản thân phải trấn tĩnh, vì chỉ có bình tĩnh mới có cơ hội lộn cái bàn.
“Vậy, mục đích của Mộ Tuyết bây giờ là gì? Nàng ấy cố tình phóng thích sát khí về phía mình, tỏ vẻ sẽ ra tay giết mình bất cứ lúc nào... Nàng âm mưu gì vậy nhỉ?”
Từ hôn - trong nháy mắt, Lục Thủy đã tìm ra nguyên do.
Mộ Tuyết không muốn bị từ hôn; nàng ấy đang đe dọa mình.
Đe dọa rằng: mình dám từ hôn, nàng dám giết.
Lục Thủy thầm cảm thấy thật lạnh lẽo.
Quá ngây thơ rồi, bổn thiếu gia ta đây dễ bị đe dọa đến vậy ư?
“Mộ Tuyết bái kiến tộc trưởng.” Mộ Tuyết đứng bên cạnh Lục Thủy, nhẹ nhàng cúi đầu chào tộc trưởng của Mộ gia.
Nàng không thèm nhìn Lục Thủy.
Nhưng Lục Thủy lại cảm giác được, sát khí xung quanh đã biến mất, Lĩnh vực Sát lục cũng không còn.
Tuy nhiên, vẫn còn một thanh Sát lục chi đao đang treo lơ lửng sau lưng hắn. Thanh đao này đang uy hiếp hắn qua từng giây từng phút, tựa như đang nói cho hắn nghe rằng: bổn đao ta đây sẽ chém xuống bất cứ lúc nào.
“Quả nhiên, rõ ràng là Mộ Tuyết đang uy hiếp mình. Chỉ cần mình dám từ hôn, nàng ta dám hạ độc thủ.''
Lục Thủy nuốt ực một cái, cảm nhận lưng mình đang ướt đẫm.
Ướt đẫm vì mồ hôi lạnh.
Chân Vũ và Chân Linh cũng nhận ra thiếu gia nhà mình có chút gì đó luống cuống. Quả nhiên, đúng là thiếu gia chỉ toản dựa vào kỹ năng diễn xuất để đứng tại nơi này.
Kỳ thật, thiếu gia vẫn rất sợ bầu không khí hoành tráng như hiện tại.
Nhưng bọn họ chỉ có thể đứng nhìn, không thể giúp đỡ thiếu gia vào lúc này được.
Mong rằng thiếu gia đừng có thẹn quá hóa giận, để rồi buông lời hùng hổ dọa người.
“Lục hiền chất, Mộ Tuyết đã tới. Có chuyện gì, giờ ngươi có thể nói thẳng rồi.” Mộ Uyên nói.
Những người khác cũng đang nhìn chằm chằm vào Lục Thủy, xem hắn từ hôn.
Mộ Tuyết cũng quay đầu lại nhìn Lục Thủy. Trong những năm qua, đây là lần đầu tiên nàng nhìn Lục Thủy như vậy, thật gần và thật rõ ràng.
Nghe Mộ Uyên nói thế, Lục Thủy dĩ nhiên là cũng nhìn về phía Mộ Tuyết. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mộ Tuyết ở kiếp này.
Nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Hơn nữa, đã lâu rồi mới được gặp Mộ Tuyết.
“Lục thiếu gia tìm ta có chuyện gì sao?” Nhìn Lục Thủy, Mộ Tuyết chủ động hỏi.
Giọng nàng rất nhẹ, rất dịu dàng và êm tai.
Nghe Mộ Tuyết nói xong, Lục Thủy chợt giật mình trong nháy mắt. Mộ Tuyết dùng mị thuật với hắn ư?
Lục Thủy nhíu mày; chủ yếu là bởi vì thanh đao sau lưng vẫn chầm chậm tiến về phía hắn. Hiện tại, thanh đao ấy đã dí sát ngay cổ hắn rồi. Chỉ cần hắn nói sai một câu, đao này chắc chắn trảm xuống.
Chưa kể đến việc hắn không có đủ lực lượng Thiên Địa, cho dù hắn không dùng đến lực lượng Thiên Địa trên đường đến đây thì cũng không phải đối thủ của Mộ Tuyết.
Chênh lệch thời gian quá nhiều, hắn nên làm gì bây giờ?
Lúc này, những người khác đều nhìn về phía Lục Thủy, xem Lục Thủy chuẩn bị nói những lời từ hôn khiến người người phẫn nộ.
Đám người Mộ gia cũng chuẩn bị nhận lấy nhục nhã.
Mà Chân Vũ và Chân Linh cũng đã chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Mộ gia.
Mọi người đều rất mệt mỏi.
Lúc này, Lục Thủy bèn lên tiếng, chỉ là giọng nói hơi có vẻ cứng rắn một chút:
“Ta nghe nói, nghe nói tu vi của Mộ tiểu thư đã hoàn toàn biến mất à?”
Mộ Tuyết gật đầu nhìn Lục Thủy, nhưng cũng không nói gì.
Nhìn Mộ Tuyết thế này, Lục Thủy cũng đang liên tục tự trấn an bản thân, rằng không có gì phải sợ, mình phải mạnh dạn hơn một chút.
Sau đó, hắn tiếp tục:
“Mộ tiểu thư hẳn là biết rõ, Lục gia chúng ta muốn con dâu nhà mình phải là một vị thiên chi kiêu nữ, chứ không phải một người bình thường chẳng có lấy một chút tu vi nào.”
Mộ Tuyết vẫn nhìn Lục Thủy, vẫn gật đầu, vẫn không hề nói chuyện.
“Và khi biết là Mộ tiểu thư đã bị mất sạch tu vi, Tam trưởng lão của Lục gia chúng ta đã vô cùng tức giận ngay lập tức. Tiếp theo, ông ấy đã đặc biệt phái ta đến Mộ gia để thông báo cho Mộ tiểu thư nghe một chuyện.” Lục Thủy lạnh lùng nói.
Thời khắc này, mọi người đều chờ Lục Thủy nói ra một câu tiếp theo.
Ba vị trưởng bối của Mộ gia cũng im lặng, mặt mày dần sa sầm.
Về phần Chân Vũ và Chân Linh, cả hai cũng thầm vui mừng khi thấy thiếu gia nhà mình không hề dùng câu từ nào có vẻ quá đáng cả.
Mộ Tuyết vẫn nhìn Lục Thủy, chờ hắn nói câu tiếp theo.
Tuy nhiên, Lục Thủy lại không tiếp tục nói chuyện với nàng, mà quay lại rồi chìa tay ra trước mặt Chân Vũ:
“Sách.”
Chân Vũ hơi sững sờ. Sách ư? Sách gì thế?
Ngay sau đó, y bèn nhớ ra. Ắt hẳn là quyển kỳ thư kia.
Mặc dù không biết thiếu gia định làm gì, nhưng y cũng lập tức đưa quyển kỳ thư kia ra.
Lục Thủy cầm lấy quyển kỳ thư, sau đó đưa nó cho Mộ Tuyết”
“Cuốn sách này được người đời xưng là kỳ thư, là do Lục gia nhà ta ngẫu nhiên đoạt được, mời Mộ tiểu thư giữ lấy trước đã.”
Đưa tay nhận lấy quyển kỳ thư, nhưng Mộ Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Thủy, không hề nói một lời nào.
Ánh mắt của nàng chưa bao giờ rời khỏi Lục Thủy.
Trong khi đó, hành vi của Lục Thủy thật khó hiểu, đây là phép tiên lễ hậu binh đấy ư?
Lục Thủy không quan tâm đến ánh mắt của bất kỳ ai ở đây cả; hắn lại duỗi tay về phía Chân Vũ:
“Thiên Thủy Tuyết Liên.”
Dĩ nhiên là Chân Vũ đưa Thiên Thủy Tuyết Liên ra.
Vừa nhận lấy Thiên Thủy Tuyết Liên, Lục Thủy tiện tay đặt lên mặt trên của quyển kỳ thư đang nằm trong tay Mộ Tuyết, sau đó nói:
“Đây là Thiên Thủy Tuyết Liên, có tác dụng chữa thương cực kỳ hiệu quả. Ta hy vọng có thể giúp ích đôi chút cho Mộ tiểu thư, mong Mộ tiểu thư cất kỹ.”
Sau một khắc, Lục Thủy tiếp tục chìa tay về phía Chân Vũ; lần này, hắn không nói gì cả.
Chân Vũ cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, chỉ là vẫn tiếp tục đưa tới một vài loại linh dược khác.
“Đây là Mặc Lộ thảo, là thánh dược giải độc, Mộ tiểu thư cất kỹ nhé.”
“Món này chính là Hòa Mộc ngọc, có tác dụng tẩy rửa tâm thần, khi tu luyện có thể làm chơi ăn thật.”
“Đây là Thuật Dương thảo, có thể phát hiện ra những căn bệnh kín, dò xét các nguy hiểm tiềm ẩn.”
“Đây là...”
“Đây là...”
Mãi đến khi Chân Vũ và Chân Linh thực sự không còn món nào để lấy ra nữa, Lục Thủy mới dừng việc “Đây là” lại.
Lúc này, Mộ Tuyết đã ôm một đống đồ trước người, suýt nữa là ôm không hết rồi.
Nhưng cũng chẳng ai biết là Lục Thủy định làm gì.
Khi tặng hết mấy món này xong, Lục Thủy thầm thở dài. Thanh đao kia càng lúc càng gần; hắn đã đưa ra nhiều đồ vật như vậy, tại sao vẫn chưa có dấu hiệu hòa giải chứ?
Lục Thủy hắn sẽ cam chịu bị uy hiếp như thế ư?
Cuối cùng, Lục Thủy nhìn Một Tuyết, dõng dạc cất cao giọng:
“Đây chính là thành ý nho nhỏ của Lục gia ta. Tam trưởng lão đã rất tức giận với cách làm của Mộ gia, nên lần này mới phái ta đến để nói với Mộ tiểu thư một chuyện.
Mộ tiểu thư có hôn ước với người của Lục gia bọn ta, vậy dĩ nhiên tiểu thư cũng là một phần tử của Lục gia rồi. Thế nên, nếu tu vi của Mộ tiểu thư bị biến mất, Lục gia cũng có quyền được biết.
Về chuyện này, Lục gia nhà ta sẽ chịu trách nhiệm tuyệt đối. Thế cho nên, nếu Mộ tiểu thư có nhu cầu gì, cứ tùy thời mà liên hệ với Lục gia của ta.
Tương tự, đừng giấu giếm Lục gia bên ta nếu có bất cứ chuyện hệ trọng nào xảy ra.
Mong Mộ tiểu thư nhớ kỹ việc này.
Đây cũng là mục đích chính của chuyến thăm Mộ gia lần này.”
Mới là lạ! Ta đến đây là để từ hôn đấy - Đây là câu nói mà hắn không dám thốt ra khỏi miệng.
Giọng nói của Lục Thủy rất lớn, cả đại sảnh đều có thể nghe rõ
Người Mộ gia nghe xong thì đều sững sờ. Bọn họ vừa nghe lầm ư?
Ngay cả Chân Vũ và Chân Linh cũng choáng váng.
Bọn họ tự hỏi, có phải mình nên đến nhắc nhở thiếu gia vài câu hay không? Kịch bản đâu có phải như vầy?
Chúng ta đến đây là để từ hôn đấy.
Nhưng trước khi mọi người kịp thời phản ứng, Lục Thủy đã quay đầu nhìn về phía ba vị trưởng bối của Mộ gia, mở giọng chất vấn:
“Sau khi ta đến Mộ gia, nghe nói Mộ gia đã cắt đứt phần tài nguyên tu luyện của Mộ Tuyết, còn cướp luôn khu biệt viện mà Mộ Tuyết đang ở nữa. Thậm chí, nàng ấy chỉ muốn lấy một ít đồ nho nhỏ, thế mà còn phải bỏ tiền ra mua à?”